Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!
Chương 181: Nói chia tay lúc hừng đông (3)
Edit: NT
Beta: Quỳnh
Không nói thêm gì nữa, mở cửa, bước ra ngoài. Cửa đã hoàn toàn đóng lại, tay cô đặt trong túi áo cũng dần nắm chặt.
Ý của cô là……..từ đây về sau, bọn họ tách ra, anh đường anh, tôi đường tôi, không hề liên quan đến nhau?
Sắc mặt Bạch Dạ Kình càng lúc càng lạnh, nhìn chằm chằm cánh cửa kia, ánh mắt như muốn nhìn xuyên cả cánh cửa.
Thật lâu sau, anh ném mạnh cái khăn ăn đang cầm trên tay, đứng dậy.
Đoàn người Lãnh Phi im như ve mùa đông, không dám hé răng. Không khí trong phòng vô cùng áp lực làm người ta cảm thấy khó thở.
………………….
Hạ Thiên Tinh lên taxi muốn về căn phòng nhỏ mà mình thuê, nhưng trên đường có đi ngang một tiệm thuốc nên kêu tài xế ngừng xe.
Cô mua thuốc tránh thai, sau đó không cần nước mà nuốt xuống. Sợ có chuyện gì đó xảy ra, cô lại không chịu nổi. Đại Bạch tuy rằng là một sự kinh hỉ đối với cô, nhưng lại mang đến cho người khác một sự kinh hách. Cô không nghĩ mình sẽ lại để việc đó xảy ra.
Uống thuốc xong, cô lặng yên về căn phòng nhỏ.
Căn phòng nhỏ của cô đang sửa chữa, tiến độ thật mau, cô chỉ ngây người ở nhà Trì Vị Ương mấy ngày thì đã có thể dọn về nơi đây. Cầm chìa khóa, mở cửa vào, ban đầu cô ở bên này nên hiện tại không có khác biệt mấy, nhưng bên kia lại là một mảnh trống rỗng, vật dụng gì cũng không có.
Cô ngơ ngẩn nhìn, chỉ cảm thấy nơi đó vào giờ phút này cùng tâm tình của cô là giống nhau.
Trống rỗng.
Trống đến khó chịu. Dường như ở vị trí trái tim kia, bị khoét một lỗ trống. Gió thổi qua, làm người lạnh đến phát run.
Hốc mắt chua xót khó mà kìm lại được.
Cô lắc đầu, buộc chính mình phải vứt bỏ cái cảm xúc kia, bắt đầu yên lặng thu thập hành lí. Thu thập đến cuối, trên giá áo, áo gió của anh vẫn còn ở đó.
Cô đã đem đi giặt nên bây giờ vẫn có thể cảm nhận được mùi hương tươi mát vô cùng.
Cô bất giác nhớ đến buổi tối anh đưa cho mình cái áo, anh ôm cô rồi hôn triền miên….Một đêm kia, cô rõ ràng nghe được âm thanh tim của hai ngươi đập vô cùng mạnh mẽ…..
Không đành lòng lại nhớ đến, cô kéo áo xuống, gỡ túi chống bụi ra, tỉ mỉ xếp một cách cẩn thận, bỏ vào giỏ. Không biết về sau có còn cơ hội trả lại cho anh không.
……………………………..
Thu thập mọi thứ thật xong, cô khóa cửa, đi qua phía tòa nhà đối diện.
Trì Vị Ương đang cùng Hạ Đại Bạch ăn sáng, mở cửa, thấy cô, nhanh chóng dắt cô vào.
“Ăn cơm không?” TVU hỏi.
“Sáng giờ chưa ăn gì đấy”
“Ngồi đi, mình đi lấy chén cho cậu.” Trì Vị Ương đi vào phòng bếp.
“Đại Bảo.” Hạ Đại Bạch cắn màn thầu, xoay qua nhìn cô. Đánh giá trong chốc lát nhóc khẽ nhíu mày, bộ dáng có chút khó chịu, “Đại Bảo, nhìn mẹ có chút không vui nga~ có phải hay không lại bị Tiểu Bạch khi dễ?”
“Không, ba con không khi dễ mẹ, mẹ cũng không có vẻ không vui.” Hạ Thiên Tinh xoa xoa cái đầu như hạt dưa của nhóc.
“Thật sự không có sao?” Hạ Đại Bạch vốn bán tính bán nghi, nhưng trong nháy mắt tiếp theo, như nhìn đến cái gì, thần sắc đột nhiên nghiêm túc hẳn lên, “Đại Bảo, Tiểu Bạch có phải hay không đánh mẹ?”
“A?” Chuyện gì vậy? Hạ Thiên Tinh không hiểu.
Hạ Đại Bạch hừ một tiếng, chân nhúc nhích, từ trên ghế cao trượt xuống, nổi giận đùng đùng muốn đi ra ngoài, “Con muốn đi tìm Tiểu Bạch tính sổ! Ba đánh con thì không sao, nhưng sao lại có thể đánh mẹ chứ?”
Hạ Thiên Tinh không rõ nguyên do, chạy nhanh theo sau. Trì Vị Ương nghe được âm thanh, ôm chén chạy ra, hỏi: “Sao lại thế này?”
“Mình cũng không rõ.” Hạ Thiên Tinh chạy chậm lại, đem Hạ Đại Bạch ôm chặt, “Con đừng đi nữa, Tiểu Bạch thật sự không có khi dễ mẹ.”
“Gạt người! Còn nói là không khi dễ mẹ!” Hạ Đại Bạch chu cái miệng nhỏ, tựa hồ là đang đau lòng cô, lúc nói chuyện đã giống như đang khóc nức nở, “Mẹ xem, mẹ đã bị thương….”
Ngón tay nho nhỏ chỉ về phía cổ của Hạ Thiên Tinh. Trì Vị Ươnh cũng theo ngón tay nhóc mà nhìn đến, liếc mắt một cái, liền “phốc” cười ra tiếng.
Lại nhìn đến Hạ Thiên Tinh, mặt đã đỏ hồng.
Cô hôm nay vốn dĩ đã cố ý mặc một chiếc áo lông cổ cao, tưởng có thể thuận lợi che đi những dấu vết ái muội đó. Nhưng là, Hạ Đại Bạch là một đứa nhóc vô cùng tinh ý, không nghĩ tới thế nhưng liếc mắt một cái đã bị nhóc nhìn thấy.
“Mẹ nuôi, người đang cười cái gì?” Hạ Đại Bạch còn nghiêm túc nhíu mày.
Trì Vị Ương đi qua, duỗi tay ôm nhóc về lại chỗ cũ, “Được rồi, đưng tức giận nha~, ba con không có khi dễ mẹ con đâu.”
“Như thế nào mà không khi dễ? Mẹ xem thử đi.”
Trì Vị Ương buồn cười nhìn sang Hạ Thiên Tinh, nhìn đến nỗi cô chỉ muốn chui xuống một cái lỗ nào đó.
“Mẹ nuôi là thấy được, đó không phải bị thương, là bị muỗi cắn.”
“Muỗi cắn?” Hạ Đại Bạch nghiêng đầu, suy nghĩ một chút, lập tức nói: “Gạt người, hiện tại là mùa nào, sao lại có muỗi?”
“Có a! Như thế nào không có? Chính là một con muỗi biến dị rất lớn! Hơn nữa, là vô cũng mạnh mẽ!” Trì Vị Ương giải thích thật kĩ cho Hạ Đại Bạch, “Con hiện tại tuổi còn nhỏ, chuyện này sẽ không hiểu lắm. Về sau, chờ con lớn lên, có bạn gái, con liền biết loại bị loại muỗi này cắn, một chút cũng không chán ghét, ngược lại là vô cùng ngọt ngào.”
“………”Khóe môi Hạ Thiên Tinh giật giật, đây là đang nói cái gì chứ?
Quả nhiên, Hạ Đại Bạch liền tiếp tục hỏi: “Muỗi cắn cùng việc có bạn gái có liên quan? Vì cái gì phải có bạn gái mới biết a? Vì cái gì mà sẽ ngọt?”
Trì Vị Ương thật ra không hề thấy phiền, kiên nhẫn ngồi giải thích mười vạn câu hỏi vì sao của nhóc, “Bỏi vì, chờ sau này con có bạn gái, con cũng sẽ biến thành con muỗi biến dị này!”
“…………..”Càng ngày càng thái quá.
Hạ Đại Bạch thông minh cũng bị ngu người với cách trả lời này, lại muốn hỏi, nhưng là cư nhiên cũng không biết hỏi cái gì. Hạ Thiên Tinh đúng lúc xen ngang, “Đừng nói nữa, trước ăn cơm đã.”
………….
Buổi chiều, thời điểm có cuộc họp báo, Hạ Thiên Tinh xin nghỉ. Giữa trưa một chút, cô mang Đại Bạch đến ga tàu cao tốc.
“Đại Bảo, chúng ta muốn đi lâu như vậy, con còn chưa có chào tạm biệt Tiểu Bạch nga~” Hạ Đại Bạch trước sau không quên “Tiểu Bạch”của nhóc.
Trong lòng Hạ Thiên Tinh không nỡ. Ôm nhóc trong ngực, “Hiện tại Tiểu Bạch rất bận, khẳng định không nghe điện thoại của con được, chờ chúng ta tới nơi, lúc đó con lại gọi cho ba, được không?”
Còn phải họp báo, chắc chắn anh không có khả năng đến chia tay. Hạ Thiên Tinh cũng không nghĩ sẽ làm anh bị trễ.
Hạ Đại Bạch nghiêm túc suy nghĩ, gật đầu, “Vậy được rồi. Thời điểm chúng ta đến, hẳn là được. Tiểu Bạch khi đó nhất định sẽ rảnh để nghe điện thoại của chúng ta.”
Đúng lúc này, di động Hạ Thiên Tinh vang lên. Cô lấy ra, lại thấy dãy số kia, là Tống Duy Nhất gọi.
Suy nghĩ, cuối cùng vẫn nghe.
Tống Duy Nhất hỏi: “Cô hiện tại đang ở đâu? Cô hẳn là rất rõ cuộc họp báo chỉ mấy chục phút nữa là bắt đầu rồi!?”
Beta: Quỳnh
Không nói thêm gì nữa, mở cửa, bước ra ngoài. Cửa đã hoàn toàn đóng lại, tay cô đặt trong túi áo cũng dần nắm chặt.
Ý của cô là……..từ đây về sau, bọn họ tách ra, anh đường anh, tôi đường tôi, không hề liên quan đến nhau?
Sắc mặt Bạch Dạ Kình càng lúc càng lạnh, nhìn chằm chằm cánh cửa kia, ánh mắt như muốn nhìn xuyên cả cánh cửa.
Thật lâu sau, anh ném mạnh cái khăn ăn đang cầm trên tay, đứng dậy.
Đoàn người Lãnh Phi im như ve mùa đông, không dám hé răng. Không khí trong phòng vô cùng áp lực làm người ta cảm thấy khó thở.
………………….
Hạ Thiên Tinh lên taxi muốn về căn phòng nhỏ mà mình thuê, nhưng trên đường có đi ngang một tiệm thuốc nên kêu tài xế ngừng xe.
Cô mua thuốc tránh thai, sau đó không cần nước mà nuốt xuống. Sợ có chuyện gì đó xảy ra, cô lại không chịu nổi. Đại Bạch tuy rằng là một sự kinh hỉ đối với cô, nhưng lại mang đến cho người khác một sự kinh hách. Cô không nghĩ mình sẽ lại để việc đó xảy ra.
Uống thuốc xong, cô lặng yên về căn phòng nhỏ.
Căn phòng nhỏ của cô đang sửa chữa, tiến độ thật mau, cô chỉ ngây người ở nhà Trì Vị Ương mấy ngày thì đã có thể dọn về nơi đây. Cầm chìa khóa, mở cửa vào, ban đầu cô ở bên này nên hiện tại không có khác biệt mấy, nhưng bên kia lại là một mảnh trống rỗng, vật dụng gì cũng không có.
Cô ngơ ngẩn nhìn, chỉ cảm thấy nơi đó vào giờ phút này cùng tâm tình của cô là giống nhau.
Trống rỗng.
Trống đến khó chịu. Dường như ở vị trí trái tim kia, bị khoét một lỗ trống. Gió thổi qua, làm người lạnh đến phát run.
Hốc mắt chua xót khó mà kìm lại được.
Cô lắc đầu, buộc chính mình phải vứt bỏ cái cảm xúc kia, bắt đầu yên lặng thu thập hành lí. Thu thập đến cuối, trên giá áo, áo gió của anh vẫn còn ở đó.
Cô đã đem đi giặt nên bây giờ vẫn có thể cảm nhận được mùi hương tươi mát vô cùng.
Cô bất giác nhớ đến buổi tối anh đưa cho mình cái áo, anh ôm cô rồi hôn triền miên….Một đêm kia, cô rõ ràng nghe được âm thanh tim của hai ngươi đập vô cùng mạnh mẽ…..
Không đành lòng lại nhớ đến, cô kéo áo xuống, gỡ túi chống bụi ra, tỉ mỉ xếp một cách cẩn thận, bỏ vào giỏ. Không biết về sau có còn cơ hội trả lại cho anh không.
……………………………..
Thu thập mọi thứ thật xong, cô khóa cửa, đi qua phía tòa nhà đối diện.
Trì Vị Ương đang cùng Hạ Đại Bạch ăn sáng, mở cửa, thấy cô, nhanh chóng dắt cô vào.
“Ăn cơm không?” TVU hỏi.
“Sáng giờ chưa ăn gì đấy”
“Ngồi đi, mình đi lấy chén cho cậu.” Trì Vị Ương đi vào phòng bếp.
“Đại Bảo.” Hạ Đại Bạch cắn màn thầu, xoay qua nhìn cô. Đánh giá trong chốc lát nhóc khẽ nhíu mày, bộ dáng có chút khó chịu, “Đại Bảo, nhìn mẹ có chút không vui nga~ có phải hay không lại bị Tiểu Bạch khi dễ?”
“Không, ba con không khi dễ mẹ, mẹ cũng không có vẻ không vui.” Hạ Thiên Tinh xoa xoa cái đầu như hạt dưa của nhóc.
“Thật sự không có sao?” Hạ Đại Bạch vốn bán tính bán nghi, nhưng trong nháy mắt tiếp theo, như nhìn đến cái gì, thần sắc đột nhiên nghiêm túc hẳn lên, “Đại Bảo, Tiểu Bạch có phải hay không đánh mẹ?”
“A?” Chuyện gì vậy? Hạ Thiên Tinh không hiểu.
Hạ Đại Bạch hừ một tiếng, chân nhúc nhích, từ trên ghế cao trượt xuống, nổi giận đùng đùng muốn đi ra ngoài, “Con muốn đi tìm Tiểu Bạch tính sổ! Ba đánh con thì không sao, nhưng sao lại có thể đánh mẹ chứ?”
Hạ Thiên Tinh không rõ nguyên do, chạy nhanh theo sau. Trì Vị Ương nghe được âm thanh, ôm chén chạy ra, hỏi: “Sao lại thế này?”
“Mình cũng không rõ.” Hạ Thiên Tinh chạy chậm lại, đem Hạ Đại Bạch ôm chặt, “Con đừng đi nữa, Tiểu Bạch thật sự không có khi dễ mẹ.”
“Gạt người! Còn nói là không khi dễ mẹ!” Hạ Đại Bạch chu cái miệng nhỏ, tựa hồ là đang đau lòng cô, lúc nói chuyện đã giống như đang khóc nức nở, “Mẹ xem, mẹ đã bị thương….”
Ngón tay nho nhỏ chỉ về phía cổ của Hạ Thiên Tinh. Trì Vị Ươnh cũng theo ngón tay nhóc mà nhìn đến, liếc mắt một cái, liền “phốc” cười ra tiếng.
Lại nhìn đến Hạ Thiên Tinh, mặt đã đỏ hồng.
Cô hôm nay vốn dĩ đã cố ý mặc một chiếc áo lông cổ cao, tưởng có thể thuận lợi che đi những dấu vết ái muội đó. Nhưng là, Hạ Đại Bạch là một đứa nhóc vô cùng tinh ý, không nghĩ tới thế nhưng liếc mắt một cái đã bị nhóc nhìn thấy.
“Mẹ nuôi, người đang cười cái gì?” Hạ Đại Bạch còn nghiêm túc nhíu mày.
Trì Vị Ương đi qua, duỗi tay ôm nhóc về lại chỗ cũ, “Được rồi, đưng tức giận nha~, ba con không có khi dễ mẹ con đâu.”
“Như thế nào mà không khi dễ? Mẹ xem thử đi.”
Trì Vị Ương buồn cười nhìn sang Hạ Thiên Tinh, nhìn đến nỗi cô chỉ muốn chui xuống một cái lỗ nào đó.
“Mẹ nuôi là thấy được, đó không phải bị thương, là bị muỗi cắn.”
“Muỗi cắn?” Hạ Đại Bạch nghiêng đầu, suy nghĩ một chút, lập tức nói: “Gạt người, hiện tại là mùa nào, sao lại có muỗi?”
“Có a! Như thế nào không có? Chính là một con muỗi biến dị rất lớn! Hơn nữa, là vô cũng mạnh mẽ!” Trì Vị Ương giải thích thật kĩ cho Hạ Đại Bạch, “Con hiện tại tuổi còn nhỏ, chuyện này sẽ không hiểu lắm. Về sau, chờ con lớn lên, có bạn gái, con liền biết loại bị loại muỗi này cắn, một chút cũng không chán ghét, ngược lại là vô cùng ngọt ngào.”
“………”Khóe môi Hạ Thiên Tinh giật giật, đây là đang nói cái gì chứ?
Quả nhiên, Hạ Đại Bạch liền tiếp tục hỏi: “Muỗi cắn cùng việc có bạn gái có liên quan? Vì cái gì phải có bạn gái mới biết a? Vì cái gì mà sẽ ngọt?”
Trì Vị Ương thật ra không hề thấy phiền, kiên nhẫn ngồi giải thích mười vạn câu hỏi vì sao của nhóc, “Bỏi vì, chờ sau này con có bạn gái, con cũng sẽ biến thành con muỗi biến dị này!”
“…………..”Càng ngày càng thái quá.
Hạ Đại Bạch thông minh cũng bị ngu người với cách trả lời này, lại muốn hỏi, nhưng là cư nhiên cũng không biết hỏi cái gì. Hạ Thiên Tinh đúng lúc xen ngang, “Đừng nói nữa, trước ăn cơm đã.”
………….
Buổi chiều, thời điểm có cuộc họp báo, Hạ Thiên Tinh xin nghỉ. Giữa trưa một chút, cô mang Đại Bạch đến ga tàu cao tốc.
“Đại Bảo, chúng ta muốn đi lâu như vậy, con còn chưa có chào tạm biệt Tiểu Bạch nga~” Hạ Đại Bạch trước sau không quên “Tiểu Bạch”của nhóc.
Trong lòng Hạ Thiên Tinh không nỡ. Ôm nhóc trong ngực, “Hiện tại Tiểu Bạch rất bận, khẳng định không nghe điện thoại của con được, chờ chúng ta tới nơi, lúc đó con lại gọi cho ba, được không?”
Còn phải họp báo, chắc chắn anh không có khả năng đến chia tay. Hạ Thiên Tinh cũng không nghĩ sẽ làm anh bị trễ.
Hạ Đại Bạch nghiêm túc suy nghĩ, gật đầu, “Vậy được rồi. Thời điểm chúng ta đến, hẳn là được. Tiểu Bạch khi đó nhất định sẽ rảnh để nghe điện thoại của chúng ta.”
Đúng lúc này, di động Hạ Thiên Tinh vang lên. Cô lấy ra, lại thấy dãy số kia, là Tống Duy Nhất gọi.
Suy nghĩ, cuối cùng vẫn nghe.
Tống Duy Nhất hỏi: “Cô hiện tại đang ở đâu? Cô hẳn là rất rõ cuộc họp báo chỉ mấy chục phút nữa là bắt đầu rồi!?”
Bình luận truyện