Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!

Chương 193: Hôn lễ tổng thống (2)



Tác giả: Nam Âm Âm

Edit: May22       Beta: HN

———————

Một mảnh hoa tươi đầy trời, trong bầu không khí lãng mạn ấy, Tống Duy Nhất thẹn thùng đặt tay của mình vào trong lòng bàn tay của Bạch Dạ Kình. Cách bao tay bằng ren, cô còn có thể cảm giác được lực lượng ẩn chứa trong lòng bàn tay cùng nhiệt độ nóng rực, làm người ta rung động.

Tống Duy Nhất hưởng thụ lời chúc phúc của mọi người, cô được gả cho người đàn ông mình đã sùng bái nhiều năm, nội tâm liền rung động không ngừng.

Hai người, đứng yên ở trước mặt mục sư.

“Tống Duy Nhất tiểu thư, xin hỏi cô có nguyện ý cùng Bạch Dạ Kình tiên sinh kết làm vợ chồng hợp pháp, vô luận là khỏe mạnh hoặc bệnh tật, bần cùng hoặc giàu có, cô đều trước sau như một nguyện ý cùng anh ấy, tương thân tương ái, nhất sinh nhất thế, không rời không bỏ hay không?” Giọng nói trang nghiêm của mục sư vang lên, làm cho hiện trường náo nhiệt đều trở nên an tĩnh lại.

Tống Duy Nhất mê luyến nhìn Bạch Dạ Kình một cái, gật đầu, kiên định lại thẹn thùng đỏ mặt nói: “Con nguyện ý.”

Ba chữ, đổi lấy toàn bộ tiếng vỗ tay của toàn trường. Ngay sau đó, tầm mắt của mục sư lại hướng sang vai chính còn lại, chú rể Bạch Dạ Kình.

“Bạch Dạ Kình tiên sinh, xin hỏi ngài có nguyện ý cùng Tống Duy Nhất tiểu thư kết làm vợ chồng hợp pháp, vô luận là khỏe mạnh hoặc bệnh tật, bần cùng hoặc giàu có, cậu đều trước sau nguyện ý cùng cô ấy, tương thân tương ái, nhất sinh nhất thế, không rời không bỏ hay không?”

Giờ này phút này, tại trấn nhỏ Lương Thành.

Hạ Thiên Tinh đi vứt rác, lúc đi ngang qua nhà hàng xóm vừa vặn thấy một màn như vậy. Tuy rằng đã sớm biết, nhưng khi chính mắt chứng kiến một màn này, trong lòng vẫn chấn động. Ngực như là bị người ta không lưu tình chút nào hung hăng đập một quyền, buồn đau đến mức khiến cô thở không nổi.

Gió lạnh thổi qua, cô nhẹ nhàng nháy mắt, lệ nóng ướt át chảy xuống, trước mắt liền mơ hồ một mảnh.

Năm năm trước bắt đầu, kéo dài giấc mơ tươi đẹp này đến nay liền như đóa hoa sớm nở tối tàn.

Mộng, rốt cục cũng phải tỉnh…… Cô không có muốn tiếp tục xem nữa, cầm theo thùng rác bước nhanh vào trong nhà.  Còn may…… Còn may một màn này, Hạ Đại Bạch không có tận mắt nhìn thấy. Nếu không, với cậu nhóc mà nói, quá tàn khốc…… Mà giờ phút này, ở hôn lễ……

“Tổng Thống tiên sinh?” Chậm chạp không có tiếng trả lời, mục sư thấp giọng gọi chú rể một tiếng.

Bạch Dạ Kình nâng mắt nhìn đối phương một cái, sờ soạng lấy ra một cái đồng hồ quả quýt, xốc lên một cái, không nhanh không chậm nhìn thời gian, thần sắc giữ kín như bưng, người khác ai cũng nhìn không thấu giờ phút này anh đang suy nghĩ cái gì. Nhưng ai cũng nhìn ra được, anh tựa hồ cũng không có ý tứ muốn nói câu ‘Tôi nguyện ý’.

Khách khứa cũng phát hiện ra điểm không thích hợp, mọi người hai mặt nhìn nhau, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi.

Tống Quốc Nghiêu bàn tay gác ở ghế căng thẳng, cau mày. Hắn rốt cuộc đang làm gì a?

Dư Trạch Nghiêu nheo lại mắt, có vài phần ý tứ xem kịch vui. Hắn thật ra không tin Bạch Dạ Kình dám ở  thời điểm này từ bỏ mối hôn sự này, cùng Tống gia lật mặt. Nếu như thế thì làm sao có đem lại công đạo cho Tống gia, cũng như tín nhiệm của dân chúng đối với hắn?

Tống Duy Nhất không chờ được câu trả lời, trong lòng thấp thỏm bất an, bàn tay cầm hoa cưới nắm thật chặt, nhỏ giọng nhắc nhở, “Dạ Kình, mục sư đang hỏi anh đó.”

Bạch Dạ Kình cúi đầu liếc nhìn cô một cái, thu hồi đồng hồ quả quýt, nhàn nhạt hỏi, “Hôm nay là hôn lễ chúng ta, cho cô một cái kinh hỉ, muốn không?”

“Kinh hỉ?” Tống Duy Nhất không rõ nhìn hắn, không biết vì cái gì, hắn rõ ràng đang nói muốn cho chính mình kinh hỉ, nhưng nhìn bộ dáng thần bí khó lường kia, bất an dưới đáy lòng lại không ngừng mở rộng.

Ngay khi cô còn đang suy nghĩ cẩn thận, chỉ nghe được tiếng gầm rú của mấy chiếc xe từ xa tới gần. Xe có giấy phép đặc thù của chính phủ, dừng lại ở phía cuối thảm đỏ. Tiếp đó, một hàng người mặc chế phục từ trên xe đi xuống, cầm đầu là một thanh niên giơ ra tấm thẻ chứng minh thân phận của mình.

“Xin chờ một chút! Chúng tôi là tổ viên tổ điều tra đặc biệt, tôi là kiểm sát trưởng!”

Cảnh vệ binh làm như không biết có nên hành động hay không. Ngay khi bọn họ đang suy nghĩ, Bạch Dạ Kình nhàn nhạt phân phó: “Cho bọn họ tiến vào!”

Cảnh vệ binh nghe thế liền vâng lệnh, không dám có một chút chậm trễ nào cả, lập tức cho mấy người kia tiến vào. Tất cả mọi người duỗi dài cổ, nhìn xung quanh, không rõ rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Thành viên tổ điều tra xoải bước về phía trước, đi thẳng đến trước mặt Bạch Dạ Kình, chào theo nghi thức quân đội.

Bạch Dạ Kình cùng bọn họ bắt tay.

“Tổng Thống tiên sinh, thực xin lỗi hôm nay tới quấy rầy hôn lễ. Nhưng chúng tôi mang công sự trong người, mong ngài có thể thông cảm.” Chàng trai trẻ tuổi cầm đầu mở miệng.

Bạch Dạ Kình trên mặt cũng không có gì ngoài ý muốn, không có nửa điểm bất mãn, chỉ nhàn nhạt gật đầu: “Chấp hành công vụ quan trọng, các cậu tùy ý đi.”

Tống Duy Nhất không hiểu gì, đây là tiệc kết hôn, loại thời điểm này, anh sao có thể cho phép kiểm sát trưởng tới chấp hành công vụ. Nhưng những lời này, cô cũng không dám nói, sợ chọc người đàn ông đứng bên người mình phát hỏa.

Khi mọi người hai mặt nhìn nhau, hồ nghi khó hiểu, thành viên tổ điều tra đặc biệt đi thẳng đến trước mặt hai vị phó tổng thống. Hiện trường phóng viên thực mẫn cảm, đã ngửi được khác thường, lập tức lặng yên hướng máy quay nhắm ngay hai vị phó tổng thống.

“Phó tổng thống tiên sinh, mong hai vị hiện tại theo chúng ta đi một chuyến, có một số việc yêu cầu hai vị phối hợp điều tra.”

Đối phương cúi chào, bởi vì là quân nhân, tiếng nói chuyện vang như chuông đồng, leng keng hữu lực. Từng lời từng lời, toàn trường đều nghe được, làm cho toàn bộ hiện trường lập tức sôi trào, tiếng quay phim chụp ảnh‘tách tách’ vang lên.

Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Vì sao hai vị phó tổng thống đều liên lụy bị mang đi điều tra?

Tống Quốc Nghiêu sắc mặt biến đổi, lập tức đứng dậy, tức giận mắng: “Tôi không biết các người nói là cái gì điều tra, tôi cũng không có lý do gì phải phối hợp các người! Hơn nữa, hôm nay là hôn lễ con gái tôi cùng cùng Tổng Thống tiên sinh, tôi không cho phép các người tại đây làm loạn!”

Mai Lưu Li cũng nói: “Thật là xằng bậy! Các người biết chính mình là thân phận gì sao?!”

Đường đường là phó tổng thống, sao có thể bị người khác tùy tiện điều tra được? Huống chi, hôm nay còn có nhiều chính khách nhân sĩ cùng truyền thông và dân chúng như vậy! Nếu bị người mang đi, chẳng phải để người ta chê cười hay sao?

So với hai người kia, thật ra Dư Trạch Nghiêu còn trấn định hơn nhiều, chỉ là im lặng không nói, bình tĩnh xem tình thế phát triển như thế nào.

“Tống tiên sinh, Dư tiên sinh, mười ngày trước chúng ta bắt được chứng cứ, cho thấy có người ở văn phòng Tổng thống lắp đặt hai bộ thiết bị nghe trộm, mà hiện tại…… Theo chứng cứ, lần nghe trộm này, cùng hai vị có quan hệ trực tiếp. Cho nên, mời hai vị hiện tại lập tức cùng chúng tôi đi một chuyến, phối hợp cùng chúng tôi điều tra rõ tình hình thực tế.”

Dương kiểm sát trưởng nói xong, quả thực không khác gì ném một quả bom vào hiện trường. Mà quả bom này, uy lực so với sự kiện ‘xe chấn môn’ lúc trước lớn hơn rất nhiều.

Sắc mặt của Tống Quốc Nghiêu cùng Dư Trạch Nghiêu đều không hẹn mà cùng nhau thay đổi, toàn trường những người khác đều đứng dậy, có người khiếp sợ, có người lo lắng, có người oán giận không thôi. Mai Lưu Li cũng ngốc tại chỗ, Tống Duy Nhất vừa nghe xong, ném hoa cưới, xốc khăn voan liền vọt lại.

“Mẹ, đây là tình huống gì?”

“Đừng sợ, đừng sợ, nhất định là có hiểu lầm gì đó!” Mai Lưu Li trong lòng khiếp sợ không thôi, an ủi con gái, thanh âm lại có chút không xong. Ánh mắt lo lắng hướng về phía Tổng Thống tiên sinh cũng đang trầm bước lại đây, kinh hồn táng đảm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện