Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!
Chương 210: Giai đoạn thử yêu (6)
Edit: Phi Phi
Anh là lo lắng cứ như vậy tiếp tục hôn, đêm nay cả một đêm đừng nghĩ sẽ được nghỉ ngơi. Anh nhớ lời cô nói, trong khoảng thời gian ngắn trị không được.
Hạ Thiên Tinh vẫn là trở về phòng bệnh. Chờ lúc Bạch Dạ Kình ngủ cô lặng lẽ đi, tóm lại là không yên tâm mẹ cô ở phòng bệnh một mình.
Nằm ở trên giường nhỏ, nhìn ánh trăng chiếu sáng bên ngoài, nhớ tới giờ phút này người đàn ông đang ở khách sạn ngủ say, trong lòng mọi cách an bình. Có anh ở đây, ngay cả bệnh tình của mẹ cô đều trở nên không cần lo lắng như vậy.
Chỉ là……
Chính cô hiện giờ như vậy không muốn xa rời anh, ỷ lại anh, tương lai……
Nghĩ vậy, cô đột nhiên liền đình chỉ, không có nghĩ tiếp nữa. Cô cùng Bạch Dạ Kình là hai người không cùng thế giới, thật sự sẽ có tương lai sao?
……………………
Thẩm Mẫn vẫn là đáp ứng chuyển viện. Nói tóm lại, dù chán ghét tòa thành kia cũng không nên lấy sinh mạng ra nói giỡn.
Tiệc sinh nhật 50 tuổi cuối cùng chưa chuẩn bị đã tắt. Bạch Dạ Kình nói, để chờ khi bà khỏi bệnh hoàn toàn lại trở về, hàng xóm cũng đồng ý như thế. Bạch Dạ Kình sợ thân thể bà chịu không nổi động cơ xe, trực tiếp từ căn cứ không quân bí mật bay đi kinh đô.
Bà ngoại đi theo cùng nhau trở về, Hạ Đại Bạch vốn là rất cao hứng, nhưng mà bà ngoại là bệnh mà trở về, nhóc con cũng thực lo lắng.
Khi đáp phi cơ, sớm đã có đoàn xe chờ ở kia. Đoàn người đưa Thẩm Mẫn đến bệnh viện, Phó Dật Trần đã tìm đội ngũ bác sĩ chuyên nghiệp chờ ở sẵn.
Phòng bệnh VIP cũng dàn xếp chu đáo, đưa mẹ đi làm kiểm tra kỹ càng tỉ mỉ xong, Hạ Thiên Tinh mới thoáng thở phào nhẹ nhõm. Bạch Dạ Kình còn đang bận chuyện khác, không thể ở lại lâu.
Hạ Thiên Tinh đưa anh đến cửa phòng bệnh, “Anh mau nhanh đi đi, bên này sẽ không có vấn đề gì đâu.”
“Có việc cứ điện thoại cho anh. Hoặc là trực tiếp tìm Dật Trần.” Anh phân phó.
“Em biết rồi.” Hạ Thiên Tinh gật đầu, nhìn đoàn người Bạch Dạ Kình rời đi, cô mới một lần nữa đi vòng vèo bệnh viện.
Phó Dật Trần lại đây, dẫn theo một vị nữ bác sĩ trẻ tuổi giới thiệu cho Hạ Thiên Tinh, “Đây là bác sĩ Cảnh Dự, lớp dưới của tôi. Tuy rằng trẻ tuổi nhưng là đối với việc giải phẫu tim đã rất thành thạo. Ngày mai, cuộc giải phẫu sẽ do cô ấy mổ chính.”
Bác sĩ Phó sắp xếp, Hạ Thiên Tinh tự nhiên tin tưởng.
“Bác sĩ Cảnh, mẹ tôi liền phiền cô rồi.” Cô chào hỏi.
“Đây là bổn phận.” Cảnh Dự trả lời thật sự đơn giản, cũng thực khách khí. Cô ấy là một cô gái trẻ tuổi thật xinh đẹp, tóc dài xõa trên vai, một thân áo blouse trắng, sạch sẽ thanh nhã. Trên mặt chỉ treo nụ cười nhợt nhạt nhàn nhạt, tính tình trầm tĩnh, nhưng thật ra bộ dáng rất trầm ổn.
Chờ cô vừa đi, Phó Dật Trần nói: “Cô gái này tuy rằng không phải dễ ở chung, nhưng mà kỹ thuật là nhất.”
Hạ Thiên Tinh cảm thán: “Mỹ nhân lạnh lùng, mỹ nhân lạnh lùng có thực lực.”
Phó Dật Trần quay đầu lại nhìn bóng dáng Cảnh Dự, “Trước kia ở trường học quen biết được, cô ấy cũng không phải như vậy. Nghe nói sau này trong nhà xảy ra chút biến cố, cả người liền trở nên không giống như trước.”
Nghe anh ta nói như vậy, Hạ Thiên Tinh không khỏi quay đầu lại nhìn bóng dáng xinh đẹp kia. Không biết vì sao, cảm thấy…… cô ấy cũng là người có chuyện xưa.
………………
Bạch Dạ Kình từ bệnh viện đi ra, nhận cuộc gọi từ lão gia tử, bảo anh buổi tối trở về một chuyến.
Hành trình buổi chiều là gặp gỡ ngoại tân, chờ Bạch Dạ Kình bận xong, trở lại nhà cũ cũng đã là hơn 7 giờ tối.
Bạch Túc Diệp lúc này cũng ở đây, đang giúp lão thái thái cùng người hầu trong nhà chuẩn bị cơm chiều. Bạch Dạ Kình lúc đi qua đại sảnh nhìn đến cô, nhớ tới cái gì, phóng ánh mắt qua. Bạch Túc Diệp nhận thấy ánh mắt của anh, đem đồ vật trên tay thả xuống hướng anh đi tới.
“Có việc muốn nói với chị?” Bạch Túc Diệp hỏi.
Bạch Dạ Kình giơ tay đem tóc rối tung của cô vén lên một ít, tay sờ đến băng gạc nho nhỏ trên cổ. Cô chụp tay anh, giả vờ tức giận oán trách một tiếng, “Sờ loạn.”
“Sao lại để thế này?”
“…… Để người cắn.” Bạch Túc Diệp dừng một chút, nói lời nói thật, cũng không có ý muốn giấu anh.
“Hôn lễ hôm đó, chị cũng chú ý tới.”
Cô đem đầu tóc một lần nữa buộc lên, động tác nho nhỏ đều là nữ nhân gợi cảm phong tình, “Dù sao cái gì cũng đều không thể gạt được em.”
Bạch Dạ Kình dừng một chút, ánh mắt thâm thúy, “Có thể cắn được chị nơi này, trừ một người, em không thể nghĩ được những người khác.”
Cô cũng nhớ tới người đàn ông kia, ngón tay ở trên băng gạc nhẹ nhàng vỗ xuống, cho tới bây giờ còn nhớ rõ ràng lúc ấy Dạ Kiêu kia một ngụm cắn xuống cùng ánh mắt căm hận kia. Cô thở dài, có chút bất đắc dĩ, “Đây là chị thiếu anh ta, để anh ta lăn lộn đi.”
“Chị thiếu anh ta?” Bạch Dạ Kình liếc nhìn cô một cái, “Sao chị không đem chuyện năm đó nói rõ ràng cho anh ta?”
Ánh mắt Bạch Túc Diệp thêm vài sợi ám trầm, chua xót cười, “Nói được rõ ràng sao? Chị lừa gạt anh ta, là sự thật. Mà những anh ta vào sinh ra tử của anh ta vì chị mà chết, cũng là sự thật. Bọn chị là đối địch, cũng là sự thật. Nói được lại nhiều, rất nhiều chuyện đều vu sự vô bổ.”
Anh nhíu chặt mày, thần sắc trịnh trọng, “Em không hy vọng chị có việc, cho nên, nếu có yêu cầu em cái gì, đừng ngại nói với em.”
“Chị cho rằng đầu óc em bây giờ không còn gì, trong mắt chỉ còn lại một người phụ nữ.” Bạch Túc Diệp trêu ghẹo.
Nhắc tới cô, Bạch Dạ Kình không nói chuyện, nhưng mà biểu tình hòa hoãn rất nhiều.
Biến hóa rất nhỏ kia Bạch Túc Diệp cũng chú ý tới, cảm thấy anh là thật sự có ý với cô gái kia. Nhưng mà có những đoạn tình cảm có thể làm chính mình tận hết sức lực như vậy xác thật cũng là một việc rất tốt. Thế gian này có thể tìm được một người mình yêu đúng là không dễ, mà người mình yêu kia cũng vừa vặn yêu mình, đó là việc tốt đẹp nhất thế gian.
Mà điều tốt đẹp của cô chỉ thuộc về đã từng. Hiện giờ trở về không được……
Cô chỉ nói: “Tìm thời gian, đem cô ấy và cháu trai chị cùng nhau về đây đi. Dù sao em cùng Tống Duy Nhất đã không còn nửa điểm khả năng, sớm một chút đem cô ấy mang về gặp cha mẹ, hiểu rõ em cũng là việc quan trọng nhất.”
Bạch Dạ Kình cảm thấy cô sắp xếp việc này tựa hồ cũng thực không tồi. Gật đầu, “Qua khoảng thời gian này, chờ chú từ trong ngục ra ngoài, em sẽ sắp xếp.”
Nhìn dáng vẻ của anh, cô không đề cập tới, thì trong lòng anh cũng đã có tính toán. Bạch Túc Diệp rất hâm mộ bọn họ như vậy, ngay cả con trai cũng đều có, hết thảy giống như cũng đã được ông trời an bài. Cô gật gật đầu, nói: “Đi lên đi, ba có chuyện rất quan trọng muốn nói cùng em.”
“Em lên lầu trước.” Bạch Dạ Kình đem áo gió cởi ra, tự nhiên giao trên tay Bạch Túc Diệp. Bạch Túc Diệp nhớ tới cái gì, lại ở sau lưng nói: “Gần đây chị sẽ chú ý Dạ Kiêu, anh ta cùng Tống Quốc Nghiêu gần đây đi lại tương đối gần. Tống Quốc Nghiêu hiện giờ lâm vào hoàn cảnh khó khăn như vậy, chị lo lắng ông ta sẽ chó cùng rứt giậu, cùng Dạ Kiêu giao dịch, làm ra chuyện gì thương tổn em, thương tổn sự ổn định quốc gia chúng ta.”
Bạch Dạ Kình quay đầu lại liếc nhìn cô một cái, “Mọi chuyện đều phải thật cẩn thận, đừng làm cho chính mình bị thương.” Tạm dừng một cái chớp mắt, anh lại có thâm ý khác bồi thêm một câu: “Chị biết rõ, em nói, cũng không chỉ là thân thể.”
Anh là lo lắng cứ như vậy tiếp tục hôn, đêm nay cả một đêm đừng nghĩ sẽ được nghỉ ngơi. Anh nhớ lời cô nói, trong khoảng thời gian ngắn trị không được.
Hạ Thiên Tinh vẫn là trở về phòng bệnh. Chờ lúc Bạch Dạ Kình ngủ cô lặng lẽ đi, tóm lại là không yên tâm mẹ cô ở phòng bệnh một mình.
Nằm ở trên giường nhỏ, nhìn ánh trăng chiếu sáng bên ngoài, nhớ tới giờ phút này người đàn ông đang ở khách sạn ngủ say, trong lòng mọi cách an bình. Có anh ở đây, ngay cả bệnh tình của mẹ cô đều trở nên không cần lo lắng như vậy.
Chỉ là……
Chính cô hiện giờ như vậy không muốn xa rời anh, ỷ lại anh, tương lai……
Nghĩ vậy, cô đột nhiên liền đình chỉ, không có nghĩ tiếp nữa. Cô cùng Bạch Dạ Kình là hai người không cùng thế giới, thật sự sẽ có tương lai sao?
……………………
Thẩm Mẫn vẫn là đáp ứng chuyển viện. Nói tóm lại, dù chán ghét tòa thành kia cũng không nên lấy sinh mạng ra nói giỡn.
Tiệc sinh nhật 50 tuổi cuối cùng chưa chuẩn bị đã tắt. Bạch Dạ Kình nói, để chờ khi bà khỏi bệnh hoàn toàn lại trở về, hàng xóm cũng đồng ý như thế. Bạch Dạ Kình sợ thân thể bà chịu không nổi động cơ xe, trực tiếp từ căn cứ không quân bí mật bay đi kinh đô.
Bà ngoại đi theo cùng nhau trở về, Hạ Đại Bạch vốn là rất cao hứng, nhưng mà bà ngoại là bệnh mà trở về, nhóc con cũng thực lo lắng.
Khi đáp phi cơ, sớm đã có đoàn xe chờ ở kia. Đoàn người đưa Thẩm Mẫn đến bệnh viện, Phó Dật Trần đã tìm đội ngũ bác sĩ chuyên nghiệp chờ ở sẵn.
Phòng bệnh VIP cũng dàn xếp chu đáo, đưa mẹ đi làm kiểm tra kỹ càng tỉ mỉ xong, Hạ Thiên Tinh mới thoáng thở phào nhẹ nhõm. Bạch Dạ Kình còn đang bận chuyện khác, không thể ở lại lâu.
Hạ Thiên Tinh đưa anh đến cửa phòng bệnh, “Anh mau nhanh đi đi, bên này sẽ không có vấn đề gì đâu.”
“Có việc cứ điện thoại cho anh. Hoặc là trực tiếp tìm Dật Trần.” Anh phân phó.
“Em biết rồi.” Hạ Thiên Tinh gật đầu, nhìn đoàn người Bạch Dạ Kình rời đi, cô mới một lần nữa đi vòng vèo bệnh viện.
Phó Dật Trần lại đây, dẫn theo một vị nữ bác sĩ trẻ tuổi giới thiệu cho Hạ Thiên Tinh, “Đây là bác sĩ Cảnh Dự, lớp dưới của tôi. Tuy rằng trẻ tuổi nhưng là đối với việc giải phẫu tim đã rất thành thạo. Ngày mai, cuộc giải phẫu sẽ do cô ấy mổ chính.”
Bác sĩ Phó sắp xếp, Hạ Thiên Tinh tự nhiên tin tưởng.
“Bác sĩ Cảnh, mẹ tôi liền phiền cô rồi.” Cô chào hỏi.
“Đây là bổn phận.” Cảnh Dự trả lời thật sự đơn giản, cũng thực khách khí. Cô ấy là một cô gái trẻ tuổi thật xinh đẹp, tóc dài xõa trên vai, một thân áo blouse trắng, sạch sẽ thanh nhã. Trên mặt chỉ treo nụ cười nhợt nhạt nhàn nhạt, tính tình trầm tĩnh, nhưng thật ra bộ dáng rất trầm ổn.
Chờ cô vừa đi, Phó Dật Trần nói: “Cô gái này tuy rằng không phải dễ ở chung, nhưng mà kỹ thuật là nhất.”
Hạ Thiên Tinh cảm thán: “Mỹ nhân lạnh lùng, mỹ nhân lạnh lùng có thực lực.”
Phó Dật Trần quay đầu lại nhìn bóng dáng Cảnh Dự, “Trước kia ở trường học quen biết được, cô ấy cũng không phải như vậy. Nghe nói sau này trong nhà xảy ra chút biến cố, cả người liền trở nên không giống như trước.”
Nghe anh ta nói như vậy, Hạ Thiên Tinh không khỏi quay đầu lại nhìn bóng dáng xinh đẹp kia. Không biết vì sao, cảm thấy…… cô ấy cũng là người có chuyện xưa.
………………
Bạch Dạ Kình từ bệnh viện đi ra, nhận cuộc gọi từ lão gia tử, bảo anh buổi tối trở về một chuyến.
Hành trình buổi chiều là gặp gỡ ngoại tân, chờ Bạch Dạ Kình bận xong, trở lại nhà cũ cũng đã là hơn 7 giờ tối.
Bạch Túc Diệp lúc này cũng ở đây, đang giúp lão thái thái cùng người hầu trong nhà chuẩn bị cơm chiều. Bạch Dạ Kình lúc đi qua đại sảnh nhìn đến cô, nhớ tới cái gì, phóng ánh mắt qua. Bạch Túc Diệp nhận thấy ánh mắt của anh, đem đồ vật trên tay thả xuống hướng anh đi tới.
“Có việc muốn nói với chị?” Bạch Túc Diệp hỏi.
Bạch Dạ Kình giơ tay đem tóc rối tung của cô vén lên một ít, tay sờ đến băng gạc nho nhỏ trên cổ. Cô chụp tay anh, giả vờ tức giận oán trách một tiếng, “Sờ loạn.”
“Sao lại để thế này?”
“…… Để người cắn.” Bạch Túc Diệp dừng một chút, nói lời nói thật, cũng không có ý muốn giấu anh.
“Hôn lễ hôm đó, chị cũng chú ý tới.”
Cô đem đầu tóc một lần nữa buộc lên, động tác nho nhỏ đều là nữ nhân gợi cảm phong tình, “Dù sao cái gì cũng đều không thể gạt được em.”
Bạch Dạ Kình dừng một chút, ánh mắt thâm thúy, “Có thể cắn được chị nơi này, trừ một người, em không thể nghĩ được những người khác.”
Cô cũng nhớ tới người đàn ông kia, ngón tay ở trên băng gạc nhẹ nhàng vỗ xuống, cho tới bây giờ còn nhớ rõ ràng lúc ấy Dạ Kiêu kia một ngụm cắn xuống cùng ánh mắt căm hận kia. Cô thở dài, có chút bất đắc dĩ, “Đây là chị thiếu anh ta, để anh ta lăn lộn đi.”
“Chị thiếu anh ta?” Bạch Dạ Kình liếc nhìn cô một cái, “Sao chị không đem chuyện năm đó nói rõ ràng cho anh ta?”
Ánh mắt Bạch Túc Diệp thêm vài sợi ám trầm, chua xót cười, “Nói được rõ ràng sao? Chị lừa gạt anh ta, là sự thật. Mà những anh ta vào sinh ra tử của anh ta vì chị mà chết, cũng là sự thật. Bọn chị là đối địch, cũng là sự thật. Nói được lại nhiều, rất nhiều chuyện đều vu sự vô bổ.”
Anh nhíu chặt mày, thần sắc trịnh trọng, “Em không hy vọng chị có việc, cho nên, nếu có yêu cầu em cái gì, đừng ngại nói với em.”
“Chị cho rằng đầu óc em bây giờ không còn gì, trong mắt chỉ còn lại một người phụ nữ.” Bạch Túc Diệp trêu ghẹo.
Nhắc tới cô, Bạch Dạ Kình không nói chuyện, nhưng mà biểu tình hòa hoãn rất nhiều.
Biến hóa rất nhỏ kia Bạch Túc Diệp cũng chú ý tới, cảm thấy anh là thật sự có ý với cô gái kia. Nhưng mà có những đoạn tình cảm có thể làm chính mình tận hết sức lực như vậy xác thật cũng là một việc rất tốt. Thế gian này có thể tìm được một người mình yêu đúng là không dễ, mà người mình yêu kia cũng vừa vặn yêu mình, đó là việc tốt đẹp nhất thế gian.
Mà điều tốt đẹp của cô chỉ thuộc về đã từng. Hiện giờ trở về không được……
Cô chỉ nói: “Tìm thời gian, đem cô ấy và cháu trai chị cùng nhau về đây đi. Dù sao em cùng Tống Duy Nhất đã không còn nửa điểm khả năng, sớm một chút đem cô ấy mang về gặp cha mẹ, hiểu rõ em cũng là việc quan trọng nhất.”
Bạch Dạ Kình cảm thấy cô sắp xếp việc này tựa hồ cũng thực không tồi. Gật đầu, “Qua khoảng thời gian này, chờ chú từ trong ngục ra ngoài, em sẽ sắp xếp.”
Nhìn dáng vẻ của anh, cô không đề cập tới, thì trong lòng anh cũng đã có tính toán. Bạch Túc Diệp rất hâm mộ bọn họ như vậy, ngay cả con trai cũng đều có, hết thảy giống như cũng đã được ông trời an bài. Cô gật gật đầu, nói: “Đi lên đi, ba có chuyện rất quan trọng muốn nói cùng em.”
“Em lên lầu trước.” Bạch Dạ Kình đem áo gió cởi ra, tự nhiên giao trên tay Bạch Túc Diệp. Bạch Túc Diệp nhớ tới cái gì, lại ở sau lưng nói: “Gần đây chị sẽ chú ý Dạ Kiêu, anh ta cùng Tống Quốc Nghiêu gần đây đi lại tương đối gần. Tống Quốc Nghiêu hiện giờ lâm vào hoàn cảnh khó khăn như vậy, chị lo lắng ông ta sẽ chó cùng rứt giậu, cùng Dạ Kiêu giao dịch, làm ra chuyện gì thương tổn em, thương tổn sự ổn định quốc gia chúng ta.”
Bạch Dạ Kình quay đầu lại liếc nhìn cô một cái, “Mọi chuyện đều phải thật cẩn thận, đừng làm cho chính mình bị thương.” Tạm dừng một cái chớp mắt, anh lại có thâm ý khác bồi thêm một câu: “Chị biết rõ, em nói, cũng không chỉ là thân thể.”
Bình luận truyện