Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!
Chương 533
Bạch Túc Diệp cũng vì câu ‘người đàn ông của cô ấy’ của anh mà kinh hãi, hồi lâu vẫn chưa phục hồi Thiên Tinh, trong lòng hơi chua xót. Vừa rồi còn ôm người phụ nữ khác, bây giờ là lẽ thẳng khí hùng giả mạo làm người đàn ông của cô, hẳn chỉ có một mình Dạ Kiêu anh!
Vân Xuyến sững sờ tại chỗ, như đưa đám, muốn đuổi theo nhưng anh ta ngay cả Ngu An cũng không bằng, chứ nói chi Dạ Kiêu.
Hạ Thiên Tinh cảm thấy Vân Xuyến hẳn là đàn ông tốt. Ít ra, lần chạm mặt ngắn ngủi đó, xem như tốt. Nhưng chuyện tình yêu, xưa nay không hề dính đến chữ ‘tốt’, cũng không có liên qua đến đúng sai.
Nếu bàn về tốt xấu, Dạ Kiêu tuyệt đối là một người đàn ông cực xấu.
Lại bàn về đúng sai, chị Tíc Diệp và Dạ Kiêu ở bên nhau, có chút dây dưa cũng rất sai.
Nhưng tình yêu không thể nào trong dự liệu, vô lực mới làm cho lòng người lại muốn ngừng mà không được.
...
Bạch Túc Diệp bị Dạ Kiêu cứ như vậy dẫn đi. Bạch Túc Diệp vốn còn giãy giụa, nhưng Dạ Kiêu bá đạo hơn, trực tiếp ôm ngang cô đi.
Trước mắt mọi người! Vừa ngông cuồng vừa không có phép tắc, nhưng lại đẹp trai khiến người khác không có lực kháng cự. Vân Xuyến bị bóp cổ tay và một dãy y tá không ngừng thán phục sùng bái.
“Dạ Kiêu, anh thả tôi xuống!” Quả thật không chịu nổi ánh mắt tò mò của người qua lại, Bạch Túc Diệp giãy giụa.
Lúc này đã đến trước xe, cô vừa muốn từ trong ngực anh nhảy xuống, động tác của anh còn nhanh hơn cô. Bàn tay chế trụ eo cô, dùng sức đặt cô ngồi lên đầu xe chống đạn. Cô theo bản năng muốn trượt xuống, thân hình cao lớn của anh không chút do dự chen vào giữa hai chân cô, ngăn lại cô.
Hai tay chống hai bên cô, cả người đầy khí thế áp bách và tính xâm lược cực mạnh. Hô hấp của cô nặng nề, người cứng đờ, không dám lộn xộn nữa.
Rất nhiều cô gái trước mắt, thân hình cô vốn cao gầy, nhưng trước mặt thân hình cao lớn của Dạ Kiêu, cô trông nhỏ nhắn xinh xắn hơn. Nhất là trên chiếc xe chống đạn lớn, càng làm cô trông vô cùng nhỏ bé yếu ớt. Nếu Dạ Kiêu cao ngất là một dã thú mạnh mẽ hung hãn, vậy Bạch Túc Diệp ở bên cạnh anh giống như một tiểu bạch thỏ bị nhốt trong lồng.
“Dạ Kiêu, anh quá vô lễ! Tôi có bạn ở bệnh viện, anh có lý do gì mà kéo tôi đi?” Bạch Túc Diệp tức giận. Hai tay thử đẩy anh, không đẩy được, nhấc chân đạp anh, lại bị một tay anh đỡ chân dài, vòng qua ngang hông anh.
Tư thế này muốn có bao nhiêu mập mờ thì có bấy nhiêu.
Bạch Túc Diệp tức giận. Tận lực để mình xem nhẹ ánh mắt tò mò và mập mờ của những người kia.
“Tiểu tử kia và em có quan hệ gì?” Dạ Kiêu mặt không cảm giác, nâng cầm cô, ánh mắt sắc bén bức bách cô.
“Tôi và anh ấy có quan hệ gì cũng không liên quan đến anh. Dạ Kiêu, nếu anh rảnh rỗi, không bằng đi cùng Nạp Lan đi. Không phải cô ấy bệnh rất nặng sao?”
“Đừng kéo Nạp Lan vào, chuyện tôi và em không liên quan đến cô ấy.”
Lòng Bạch Túc Diệp bị nhéo đau, trong lời nói anh đầy vẻ che chở Nạp Lan.
Đang suy nghĩ, điện thoại cô đột nhiên vang lên. Lấy ra nhìn, màn hình hiện hai chữ ‘Vân Xuyến’. Nhưng còn chưa bắt máy, Dạ Kiêu đã nhanh tay đoạt lấy điện thoại, không cúp, chỉ thuận tay mở nóc xe ném vào.
“Anh làm gì vậy?” Ánh mắt Bạch Túc Diệp nhìn khuôn mặt không biểu cảm của anh, giống như đột nhiên nghĩ đến cái gì, khóe môi cong lên, châm chọc cười: “Anh tức giận anh ấy như vậy, không phải là đang ghen chứ?”
Cô tận lực làm cho giọng nói mình đầy châm chọc, nhưng trong lòng mong đợi, bị cô thận trọng che giấu, không dám để anh nhìn ra.
Anh chấn động.
Đáy mắt nổi lên mấy phần u ám.
“Bạch Túc Diệp, sao em còn hoang tưởng mình tài giỏi như vậy, làm mình trở nên buồn cười?” Dạ Kiêu bóp cằm cô, bóp rất chặt, ngón tay tựa như muốn bóp nát cô: “Người Dạ Kiêu tôi vẫn chưa nói không cần, người đàn ông khác có thể mơ ước sao? Cho dù là một con chó tôi nuôi bên cạnh, trước khi tôi không cho phép cút đi, tôi cũng không cho phép nó ngoắc đuôi mong người đàn ông khác thương xót!”
Những lời này của anh cực kỳ ác.
Nói cho cô nghe, nhưng thật ra là thuyết phục mình.
Bạch Túc Diệp hung hăng chấn động, sắc mặt ảm đạm. Rùng mình, từ lòng bàn chân xông vào đáy lòng. Nhất thời cảm thấy ký ức tốt đẹp trước kia đã thật sự tan thành mây khói. Trước kia đã từng tốt đẹp bao nhiêu, hôm nay chỉ còn lại tàn khốc.
Người đàn ông này...
Không phải là Dạ Kiêu trong quá khứ nữa. Cô còn ôm tưởng với anh, trước mắt, thật sự tan nát.
Cô cười với anh, nghe giọng nói mình run run: “Tôi biết anh đối với tôi, chỉ có hận... Anh hận không thể khiến tôi đơn độc cả đời, hận không thể giết tôi, hận không thể hành hạ tôi, hận không thể... khiến tôi sống trong đau khổ. Thú vui lớn nhất của anh chính là hành hạ tôi, làm nhục tôi, nhìn tôi khổ sở. Đối với anh mà nói, tôi ở trong sinh mạng anh là sỉ nhục lớn nhất. Còn Nạp Lan... có lẽ là một chút tốt đẹp cuối cùng trong lòng anh.”
Cô lầm bầm, nước mắt không tự chủ rơi xuống.
Ngực đau đớn, tựa như có gì đang không ngừng xé rách tim cô, một tấc một tấc, xé đến mức ngay cả mỗi một tế bào cũng đau đớn theo.
Hô hấp Dạ Kiêu cứng đờ, thấy nước mắt trên mặt cô, chỉ cảm thấy ngực như bị hung hăng đập một quyền, vô cùng đau đớn. Anh giơ tay lên muốn lau nước mắt cho cô, nhưng điện thoại trong xe đột nhiên vang lên. Tiếng chuông kia làm anh nhớ đến người đàn ông kia, trong nháy mắt, áy náy trong lòng nhất thời biến mất. Anh ôm eo cô, trực tiếp ôm cô từ trên đầu xe xuống, ném vào trong xe.
Đồ của anh, anh chưa nói không cần, tuyệt đối không thể để người khác cướp đoạt, dù chỉ có ý định cũng không!
...
Bạch Túc Diệp bị kéo đi, Hạ Thiên Tinh lo lắng.
Dạ Kiêu thoạt nhìn là một người rất kinh khủng. Đẹp trai thì đẹp trai, nhưng hơi giống quỷ satan, có thể lấy tính mạng người khác dễ như trở bàn tay.
Cô gọi điện thoại cho Bạch Túc Diệp. Vang lên chừng mấy giây, có người nghe.
Cô thở phào.
“Chị Túc Diệp, chị không sao chứ?”
“Không sao, em không cần lo cho chị.”
“Chị vẫn còn ở bệnh viện sao?”
“... Không có.” Giọng nói của Bạch Túc Diệp rõ ràng vô lực hơn vừa rồi rất nhiều: “Thím đến, em giúp chị nhắn tin, báo thím một tiếng.”
Hạ Thiên Tinh ‘dạ’ một tiếng, vẫn lo lắng, không muốn cúp điện thoại, chần chừ, sợ cô gặp nguy hiểm. Bạch Túc Diệp biết tâm tư của cô: “Yên tâm đi, anh ta không phải người không dứt.”
Vân Xuyến sững sờ tại chỗ, như đưa đám, muốn đuổi theo nhưng anh ta ngay cả Ngu An cũng không bằng, chứ nói chi Dạ Kiêu.
Hạ Thiên Tinh cảm thấy Vân Xuyến hẳn là đàn ông tốt. Ít ra, lần chạm mặt ngắn ngủi đó, xem như tốt. Nhưng chuyện tình yêu, xưa nay không hề dính đến chữ ‘tốt’, cũng không có liên qua đến đúng sai.
Nếu bàn về tốt xấu, Dạ Kiêu tuyệt đối là một người đàn ông cực xấu.
Lại bàn về đúng sai, chị Tíc Diệp và Dạ Kiêu ở bên nhau, có chút dây dưa cũng rất sai.
Nhưng tình yêu không thể nào trong dự liệu, vô lực mới làm cho lòng người lại muốn ngừng mà không được.
...
Bạch Túc Diệp bị Dạ Kiêu cứ như vậy dẫn đi. Bạch Túc Diệp vốn còn giãy giụa, nhưng Dạ Kiêu bá đạo hơn, trực tiếp ôm ngang cô đi.
Trước mắt mọi người! Vừa ngông cuồng vừa không có phép tắc, nhưng lại đẹp trai khiến người khác không có lực kháng cự. Vân Xuyến bị bóp cổ tay và một dãy y tá không ngừng thán phục sùng bái.
“Dạ Kiêu, anh thả tôi xuống!” Quả thật không chịu nổi ánh mắt tò mò của người qua lại, Bạch Túc Diệp giãy giụa.
Lúc này đã đến trước xe, cô vừa muốn từ trong ngực anh nhảy xuống, động tác của anh còn nhanh hơn cô. Bàn tay chế trụ eo cô, dùng sức đặt cô ngồi lên đầu xe chống đạn. Cô theo bản năng muốn trượt xuống, thân hình cao lớn của anh không chút do dự chen vào giữa hai chân cô, ngăn lại cô.
Hai tay chống hai bên cô, cả người đầy khí thế áp bách và tính xâm lược cực mạnh. Hô hấp của cô nặng nề, người cứng đờ, không dám lộn xộn nữa.
Rất nhiều cô gái trước mắt, thân hình cô vốn cao gầy, nhưng trước mặt thân hình cao lớn của Dạ Kiêu, cô trông nhỏ nhắn xinh xắn hơn. Nhất là trên chiếc xe chống đạn lớn, càng làm cô trông vô cùng nhỏ bé yếu ớt. Nếu Dạ Kiêu cao ngất là một dã thú mạnh mẽ hung hãn, vậy Bạch Túc Diệp ở bên cạnh anh giống như một tiểu bạch thỏ bị nhốt trong lồng.
“Dạ Kiêu, anh quá vô lễ! Tôi có bạn ở bệnh viện, anh có lý do gì mà kéo tôi đi?” Bạch Túc Diệp tức giận. Hai tay thử đẩy anh, không đẩy được, nhấc chân đạp anh, lại bị một tay anh đỡ chân dài, vòng qua ngang hông anh.
Tư thế này muốn có bao nhiêu mập mờ thì có bấy nhiêu.
Bạch Túc Diệp tức giận. Tận lực để mình xem nhẹ ánh mắt tò mò và mập mờ của những người kia.
“Tiểu tử kia và em có quan hệ gì?” Dạ Kiêu mặt không cảm giác, nâng cầm cô, ánh mắt sắc bén bức bách cô.
“Tôi và anh ấy có quan hệ gì cũng không liên quan đến anh. Dạ Kiêu, nếu anh rảnh rỗi, không bằng đi cùng Nạp Lan đi. Không phải cô ấy bệnh rất nặng sao?”
“Đừng kéo Nạp Lan vào, chuyện tôi và em không liên quan đến cô ấy.”
Lòng Bạch Túc Diệp bị nhéo đau, trong lời nói anh đầy vẻ che chở Nạp Lan.
Đang suy nghĩ, điện thoại cô đột nhiên vang lên. Lấy ra nhìn, màn hình hiện hai chữ ‘Vân Xuyến’. Nhưng còn chưa bắt máy, Dạ Kiêu đã nhanh tay đoạt lấy điện thoại, không cúp, chỉ thuận tay mở nóc xe ném vào.
“Anh làm gì vậy?” Ánh mắt Bạch Túc Diệp nhìn khuôn mặt không biểu cảm của anh, giống như đột nhiên nghĩ đến cái gì, khóe môi cong lên, châm chọc cười: “Anh tức giận anh ấy như vậy, không phải là đang ghen chứ?”
Cô tận lực làm cho giọng nói mình đầy châm chọc, nhưng trong lòng mong đợi, bị cô thận trọng che giấu, không dám để anh nhìn ra.
Anh chấn động.
Đáy mắt nổi lên mấy phần u ám.
“Bạch Túc Diệp, sao em còn hoang tưởng mình tài giỏi như vậy, làm mình trở nên buồn cười?” Dạ Kiêu bóp cằm cô, bóp rất chặt, ngón tay tựa như muốn bóp nát cô: “Người Dạ Kiêu tôi vẫn chưa nói không cần, người đàn ông khác có thể mơ ước sao? Cho dù là một con chó tôi nuôi bên cạnh, trước khi tôi không cho phép cút đi, tôi cũng không cho phép nó ngoắc đuôi mong người đàn ông khác thương xót!”
Những lời này của anh cực kỳ ác.
Nói cho cô nghe, nhưng thật ra là thuyết phục mình.
Bạch Túc Diệp hung hăng chấn động, sắc mặt ảm đạm. Rùng mình, từ lòng bàn chân xông vào đáy lòng. Nhất thời cảm thấy ký ức tốt đẹp trước kia đã thật sự tan thành mây khói. Trước kia đã từng tốt đẹp bao nhiêu, hôm nay chỉ còn lại tàn khốc.
Người đàn ông này...
Không phải là Dạ Kiêu trong quá khứ nữa. Cô còn ôm tưởng với anh, trước mắt, thật sự tan nát.
Cô cười với anh, nghe giọng nói mình run run: “Tôi biết anh đối với tôi, chỉ có hận... Anh hận không thể khiến tôi đơn độc cả đời, hận không thể giết tôi, hận không thể hành hạ tôi, hận không thể... khiến tôi sống trong đau khổ. Thú vui lớn nhất của anh chính là hành hạ tôi, làm nhục tôi, nhìn tôi khổ sở. Đối với anh mà nói, tôi ở trong sinh mạng anh là sỉ nhục lớn nhất. Còn Nạp Lan... có lẽ là một chút tốt đẹp cuối cùng trong lòng anh.”
Cô lầm bầm, nước mắt không tự chủ rơi xuống.
Ngực đau đớn, tựa như có gì đang không ngừng xé rách tim cô, một tấc một tấc, xé đến mức ngay cả mỗi một tế bào cũng đau đớn theo.
Hô hấp Dạ Kiêu cứng đờ, thấy nước mắt trên mặt cô, chỉ cảm thấy ngực như bị hung hăng đập một quyền, vô cùng đau đớn. Anh giơ tay lên muốn lau nước mắt cho cô, nhưng điện thoại trong xe đột nhiên vang lên. Tiếng chuông kia làm anh nhớ đến người đàn ông kia, trong nháy mắt, áy náy trong lòng nhất thời biến mất. Anh ôm eo cô, trực tiếp ôm cô từ trên đầu xe xuống, ném vào trong xe.
Đồ của anh, anh chưa nói không cần, tuyệt đối không thể để người khác cướp đoạt, dù chỉ có ý định cũng không!
...
Bạch Túc Diệp bị kéo đi, Hạ Thiên Tinh lo lắng.
Dạ Kiêu thoạt nhìn là một người rất kinh khủng. Đẹp trai thì đẹp trai, nhưng hơi giống quỷ satan, có thể lấy tính mạng người khác dễ như trở bàn tay.
Cô gọi điện thoại cho Bạch Túc Diệp. Vang lên chừng mấy giây, có người nghe.
Cô thở phào.
“Chị Túc Diệp, chị không sao chứ?”
“Không sao, em không cần lo cho chị.”
“Chị vẫn còn ở bệnh viện sao?”
“... Không có.” Giọng nói của Bạch Túc Diệp rõ ràng vô lực hơn vừa rồi rất nhiều: “Thím đến, em giúp chị nhắn tin, báo thím một tiếng.”
Hạ Thiên Tinh ‘dạ’ một tiếng, vẫn lo lắng, không muốn cúp điện thoại, chần chừ, sợ cô gặp nguy hiểm. Bạch Túc Diệp biết tâm tư của cô: “Yên tâm đi, anh ta không phải người không dứt.”
Bình luận truyện