Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!

Chương 76: Chờ cô gọi điện thoại tới



Edit: Phi Phi

Beta: Quỳnh

“Thiên Tinh?” Hứa Nham mở mắt ra, thấy mặt cô trắng bệch, yếu ớt gọi cô một tiếng.

Cô vội hoàn hồn, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, nhìn hắn, “Ngủ không được sao?”

“Em không sao chứ? Sắc mặt thoạt nhìn không tốt lắm.”

“…… Không có việc gì.” Cô lắc đầu, “Anh nghỉ ngơi trước đi, em…… Đi ra ngoài đổi thuốc.”

Cô chỉ chỉ mắt cá chân của mình. Kỳ thật vào lúc này, còn có ai giúp cô đổi thuốc? Bất quá là thuận miệng tìm cái cớ đi ra ngoài hít thở không khí mà thôi. Nhưng mà Hứa Nham cũng không có vạch trần cô, chỉ là gật đầu để cô đi ra ngoài.

………………

Bạch Dạ Kình tắm rửa xong, mặc áo ngủ từ trong phòng tắm đi ra.

Trên sô pha, cô gái bắt chéo hai chân ngồi ở kia, áo sơmi màu trắng, thân váy màu cam, cùng giày cao gót hơn 10cm, khiến cho thân hình thon dài của cô càng thêm xinh đẹp. Nếu chỉ nhìn vẻ bề ngoài, ai cũng sẽ không nghĩ đến một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp như vậy lại là nhân vật đứng đầu đội bảo an quốc gia S, Bạch Túc Diệp.

“Trở về lúc nào?” Bạch Dạ Kình cầm khăn lông, một bên xoa tóc một bên hỏi. Bạch Túc Diệp đem tờ báo trong tay bỏ xuống “Vừa mới. Cháu trai của chị thật đáng yêu.”

“Còn phải nói.” Cũng không nhìn xem là kế thừa gen của ai.

Bạch Túc Diệp đứng dậy, rót hai ly rượu vang đỏ. Cho anh một ly, còn mình bưng một ly khác lên.

Thân mình ưu nhã dựa vào cửa sổ sát đất, tuyết trắng chạy dài, chất lỏng ánh màu đỏ, đẹp nói không nên lời. Tầm mắt cô rơi ngoài cửa sổ, như suy tư gì đó.

“Nghe nói ngày mai Dạ Kiêu sẽ nhập cảnh.” Bạch Dạ Kình mở miệng. Khi nhắc tới hai chữ ‘Dạ Kiêu’, anh thâm ý nhìn vào mắt Bạch Túc Diệp.

Bạch Túc Diệp có chút căng thẳng, nắm ly rượu trong tay, trong chốc lát nói: “Đội bảo an bên chị đã bố trí rất nghiêm ngặt, ngày mai chị sẽ tự mình gặp anh ta một lần.”

“Lúc trước rất nhiều anh em của anh ta đã chết trong tay của chị, anh ta đối với chị…. Chị hẳn là rất rõ, tình huống ngày mai sẽ có bao nhiêu nguy hiểm.”

Bạch Túc Diệp đem rượu uống cạn, chuốc say mình không thèm nghĩ chuyện quá khứ, bình tĩnh nói: “Yên tâm đi, dù có là nguy hiểm đi nữa, hai bên ai cũng không dám thật sự làm gì đâu.”

Bạch Dạ Kình gật đầu, “Chỉ cần thăm dò mục đích chuyến đi này của anh ta, không cần cùng anh ta trực tiếp giằng co.”

“Lòng chị hiểu rõ.”

Dạ Kiêu là người nào?

Đã từng là thủ lĩnh đội lính đánh thuê. Hiện giờ ở trên quốc tế là cùng boss Mafia ngồi ăn chung một bàn. Trong tay nắm giữ quân đoàn cùng vũ khí tối tân, thực lực đủ để chống lại toàn bộ quân đội quốc gia. Đã từng ám sát thủ lĩnh W quốc. Các quốc gia đối với anh ta đều có điều kiêng kị.

Nếu, ngày mai anh ta một khi cùng đội bảo an đối đầu, tuyệt đối là quân đội cùng quân đội chống lại, lực ảnh hưởng này có bao nhiêu to lớn, khó có thể tưởng tượng.

“Ngày mai dù là tình huống nào, tùy thời phải cùng em bàn bạc.”

“Được.” Bạch Túc Diệp đem ly rượu buông xuống, chuẩn bị đi ra ngoài, đi một bước rồi dừng lại, quay đầu lại nhìn anh, “Đúng rồi, vừa lúc nãy có một cô gái gọi điện thoại tìm em. Chị nói cô ấy 10 phút gọi lại.”

Bạch Dạ Kình nhướng mày, ném khăn lông xuống, cầm điện thoại di động lên, liếc mắt nhìn mật mã.

Quả nhiên là cô.

Thật tốt, xem ra, cô không có hoàn toàn đem anh bỏ quên.

“Hạ Thiên Tinh……” Bạch Túc Diệp nhấm nuốt ba chữ này, “Nếu đoán không sai, hẳn là mẹ của cháu trai chị sao?”

“Ừ.”

Bạch Túc Diệp hơi hơi gật đầu, liếc nhìn một cái, ý vị thâm sâu nói: “Tống Quốc Nghiêu gần đây rất có hứng thú câu người, em hãy nắm chắc cơ hội thật tốt đừng cho Dư Trạch Nghiêu nhân cơ hội tham dự vào.”

“Đi ngủ đi.” Bạch Dạ Kình ánh mắt thâm thúy, không đáp lại những lời này của cô.

Bạch Túc Diệp tin tưởng anh nghe hiểu được, hơn nữa, nặng nhẹ thế nào trong lòng anh hiểu rõ, cân nhắc rõ ràng, cho nên cô cũng không có dong dài, kéo cửa trở về phòng mình. Bạch Túc Diệp vừa đi, Bạch Dạ Kình liền đem điện thoại ra, mắt nhìn đồng hồ.

Còn kém một phút đồng hồ là đến mười phút.

Anh đem điện thoại để xuống, thanh thản ngồi ở trên sô pha, lấy Ipad nhìn hòm thư tổng thống, một bên làm việc một bên chờ.

Kết quả……

Phút thứ mười hai trôi qua, di động lại không vang lên.

Rốt cuộc, anh không kiên nhẫn, đem Ipad ném qua một bên, cầm di động, đứng dậy hướng phòng trẻ con đi đến.

Lão phu nhân tuổi đã lớn, thật sự chịu không nổi, đã muốn ngủ. Mới vừa buông cuốn truyện cổ tích đi ra ngoài, bên này, Bạch Dạ Kình liền đi vào.

Hạ Đại Bạch làm ổ ở trong chăn, lộ ra một đôi mắt nhìn anh, “Ba, sao ba còn chưa ngủ?”

“Ừ.”

“Con vừa mới gặp cô.” Nhắc tới người cô xinh đẹp kia, tiểu gia hỏa e thẹn nói: “Cô khen con lớn lên sẽ rất tuấn tú, cô cũng thật là xinh đẹp! Ba ba, về sau ba thường thường mang con tới tìm cô, được không?”

Bạch Dạ Kình liếc mắt một cái, không lưu tình chút nào nói: “Đừng có đánh chủ ý lên cô của con, hai người không xứng.”

“……” Tiểu tâm tư lập tức đã bị chọc thủng, Hạ Đại Bạch mang khuôn mặt nhỏ xấu hổ đến đỏ bừng, cái mũi nhỏ hừ một cái, xoay đầu nhỏ đi, không phản ứng.

Ba thật đúng là một chút cũng không đáng yêu!!

“Có nhớ mẹ không?” Bạch Dạ Kình ngồi xuống ở mép giường, căn bản là mặc kệ nhóc có phát giận hay không.

“Đương nhiên nhớ! Tiểu Bạch, ba nói xem Đại Bảo hiện tại đang làm cái gì?” Nhắc tới mẹ, Hạ Đại Bạch liền không còn giận dỗi, mày nho nhỏ nắm thành một đoàn, “Mẹ rõ ràng đã nói muốn cùng đón sinh nhật với ba thật vui vẻ, nhưng bây giờ đã quá 12 giờ rồi, không phải là đã qua sinh nhật rồi sao!”

Nhóc con này, cái hay không nói lại đi nói cái dở.

Sắc mặt anh ủ dột rất nhiều, đem điện thoại ném qua cho nhóc.

Hạ Đại Bạch nhìn tay nhỏ, không hiểu lại nhìn anh, “Làm cái gì?”

“Con không phải là nhớ mẹ à, còn muốn biết bây giờ mẹ đang làm cái gì sao, tự con gọi điện thoại hỏi chẳng phải sẽ biết?”

“Được! Bây giờ con sẽ gọi!” Hạ Đại Bạch thuần thục ấn ra một dãy con số.

Tay còn chưa ấn phím gọi, giây tiếp theo như nhớ tới cái gì, đôi mắt to tròn xoay vòng một cái, nhìn anh chằm chằm, “Tiểu Bạch, thật ra là ba nhớ Đại Bảo nhà mình đúng không?”

“…… Nói bậy!”

“Vậy ba là không nhớ mẹ?”

“Không nhớ!” Anh đen mặt, trả lời nhóc hai chữ.

“Được rồi, thật ra thì con cũng không muốn gọi cho mẹ. Hơn nữa đã trễ thế này khẳng định là mẹ đã ngủ, chúng ta không nên đánh thức mẹ.” Hạ Đại Bạch đưa điện thoại di động trở về cho anh, lười nhác ngáp một cái, thân mình nho nhỏ cuộn vào trong chăn, “Ba ba, ba cũng mau đi ngủ đi!”

Hừ! Ai nói nhóc cùng cô một chút cũng không xứng!

“……” Lần này, tổng thống đại nhân sắc mặt đen như đáy nồi. Anh cầm điện thoại đứng dậy, “Bây giờ ba đi tìm cô con một chút, bảo cô con phải cẩn thận, có một tên nhóc đang thèm nhỏ dãi sắc đẹp của cô.”

“Không cần!” Tiểu gia hỏa động tác nhanh nhẹn, lập tức liền từ trên giường nhảy xuống, bộ dáng đáng thương ôm lấy hai cái đùi của anh, “Ba ba, ba không cần nói bậy như vậy, sẽ chết người…… Mà, có ai thèm nhỏ dãi đâu, nhiều lắm…… Nhiều lắm cũng chỉ là thực sự thích cô thôi! Ba ba cũng không thích Đại Bảo sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện