Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!
Chương 84: Nói chuyện yêu đương (4)
Edit: Phi Phi
Beta: Quỳnh
“Tới rồi.” Cô cởi dây an toàn. Bây giờ đã không còn sớm, toàn bộ tiểu khu rất yên tĩnh.
“Ừ.”
Bạch Dạ Kình thái độ nhàn nhạt, chưa nói cái gì, chỉ đem di động giao cho cô. Hạ Thiên Tinh liền đẩy ra cửa xe đi xuống, suy nghĩ một chút, lại quay đầu nói với anh: “Anh về đến nhà nếu Đại Bạch còn chưa ngủ, nhớ giúp tôi gửi cho nó một nụ hôn chúc ngủ ngon.” Bạch Dạ Kình nhăn mi, “Tự mình trở về mà chúc.”
“……” Cô không nói chuyện. Trầm mặc một hồi, chỉ chỉ phòng của mình, “Tôi lên trước.”
Dứt lời, cũng không có dừng lại, biến mất tại cửa phòng như một bóng ma. Bạch Dạ Kình ngẩng đầu nhìn một hồi lâu, hàng mi ẩn hiện chút ủ dột. Anh gọi điện thoại cho Phó Dật Trần, “Ngày mai chuẩn bị một lọ thuốc trị sẹo, đưa đến văn phòng của tôi.”
……………………
Hạ Thiên Tinh đứng ở một bên cửa sổ, nhìn xe người đàn ông biến mất ở trong tiểu khu, đến khi hoàn toàn không nhìn thấy mới bật công tắc đèn, ôm quần áo đi tắm rửa.
Lát sau cô đi ra, nằm ở trên giường, có chút trằn trọc khó ngủ.
Tuy rằng thời gian cô ở phủ tổng thống không tính là rất dài, nhưng là, cảm giác bên cạnh phòng ngủ có người thật sự đã thói quen. Ít nhất, thói quen đã có con trai bên cạnh. Cho nên……
Hôm nào đó thật sự nên cùng Bạch Dạ Kình nói chuyện thật rõ ràng về chuyện của con trai cô? Ít nhất là cho nhóc đến ở cùng cô vài ngày.
Cô nghĩ nghĩ, lại không tự giác nghĩ tới những hình ảnh trên xe buýt hôm nay, còn cảm thấy có chút mặt đỏ tai hồng. Cho tới bây giờ, cô cũng không suy nghĩ cẩn thận, hai người như thế nào lại đến nông nỗi kia?
……………………
Sau khi Bạch Dạ Kình về đến nhà, cố ý đi một chuyến qua phòng trẻ con. Tiểu gia hỏa đã sớm nằm ở trên giường, cuộn mình lại, lăn qua lộn lại thế nào cũng không ngủ được.
Anh đẩy cửa mở ra, cái đầu nhỏ tròn tròn liền từ trong chăn chui ra dò xét. Nhìn thấy người đi tới, đôi mắt cậu nhóc lập tức cong lại giống như trăng non, “Tiểu Bạch, ba đã về rồi!”
“Ừ.”
So với con trai nhiệt tình, thái độ của anh vẫn là nhàn nhạt.
Hạ Đại Bạch lập tức liền từ trên giường nhón người lên, đầu nhỏ nghiêng qua một bên, nhắm thẳng phía sau lưng anh mà nhìn.
Bạch Dạ Kình biết nhóc đang nhìn cái gì, “Đừng nhìn, không trở về.”
“……” Hạ Đại Bạch lập tức tựa như bóng cao su bị thủng, lại lần nữa ngồi trên giường, có chút ai oán nhìn người nào đó, “Đều do ba khi dễ Đại Bảo nhà chúng ta. Bây giờ Đại Bảo thật sự tức giận, nhất định sẽ không bao giờ trở về.”
Bạch Dạ Kình xoa mi, “Ngủ!”
Tiểu gia hỏa rầm rì, xoắn thân mình nằm xuống ngủ, nhưng mà còn không chịu an ổn, lại ôm chăn ngồi dậy, vẻ mặt buồn bực cùng ghét bỏ, “Tiểu Bạch, sao kỹ thuật theo đuổi phụ nữ của ba có thể kém như vậy?”
Bạch Dạ Kình khóe môi giật giật “Con rất dong dài!”
“Con gái là muốn được chiều chuộng, ba lại làm gì khiến Đại Bảo phát giận thế? Mẹ cũng không phải là con, con là con trai của ba, vì hiếu thuận nên còn có thể miễn cưỡng chịu được cái tính xấu của ba. Nhưng mà Đại Bảo nhà chúng ta thì giống nhau.……”
Bạch Dạ Kình bị nhóc dong dài đến nỗi phiền muốn chết chết, cậu nhóc này gần đây càng ngày càng vô pháp vô thiên!
Cuối cùng, đơn giản là không để ý tới nhóc, anh trực tiếp tắt đèn, xoay người đi ra ngoài.
Tiểu tử thúi!
Hoá ra anh sống vài thập niên, còn phải cần một tên nhóc bốn tuổi chưa đủ lông đủ cánh dạy anh theo đuổi phụ nữ?
………………
Hôm sau.
Sau khi tan làm, Hạ Thiên Tinh cùng Trì Vị Ương trở về tiểu khu. Trên đường, cô đi qua hiệu sách mua không ít sách. Bây giờ chỉ một người ở, đột nhiên có một khoảng lớn thời gian nhàn rỗi, hoặc là nói trong lòng trở nên trống rỗng. Dù sao cô cũng phải tự tìm việc gì đó mà làm mới có thể vượt qua được.
Cô mới vừa vào cửa liền nhận được điện thoại của Hứa Nham gọi tới. Vừa trải qua chuyện tối hôm qua, kỳ thật cô còn cảm thấy rất xấu hổ, chần chờ không biết nên nhận hay không. Ngẫm lại, vẫn là nên nghe.
Nhưng gọi điện thoại tới không phải là Hứa Nham, mà là mẹ Hứa. Cô thở phào nhẹ nhõm.
“Thiên Tinh, đêm nay dì làm rất nhiều món ăn ngon. Dù sao con cũng chỉ có một người, không bằng sau khi tan làm trực tiếp qua bên này ăn cơm chiều đi.” Mẹ Hứa cực lực mời cô.
“Không được đâu ạ, con đã nấu xong cơm hết rồi.” Hạ Thiên Tinh bị hoảng, “Dì Hứa, gần đây công việc của con tương đối nhiều, không thể thường xuyên qua với dì được. Con xin lỗi dì. Dì hãy nói Hứa Nham tĩnh dưỡng thật tốt.”
“Không thường xuyên tới được?” Khi mẹ Hứa nói chuyện, một bên ghé mắt nhìn con trai mình. Chạm được ánh mắt đen tối của anh, trong lòng bà cũng có chút không thoải mái.
Nhưng bên này Hạ Thiên Tinh nói: “Dạ, công việc tương đối nhiều, cho nên con không có nhiều thời gian.”
Mẹ Hứa không phải người không rõ lý lẽ, vừa nghe lời này tự nhiên đã hiểu. Cũng không tiếp tục nói cái gì, chỉ tùy tiện cùng Hạ Thiên Tinh nói hai câu rồi tắt điện thoại.
Hạ Thiên Tinh thở dài. Nếu lúc trước đã nói với Hứa Nham rằng không có khả năng, dù hắn ta không để ở trong lòng, nhưng mà chuyện tối hôm qua như vậy, khẳng định hắn cũng hiểu rõ.
Tắt điện thoại bên này, cô lại gọi điện thoại cho tài xế của Hạ Đại Bạch. Tài xế vừa nghe giọng của cô, liền cung cung kính kính nói: “Hạ tiểu thư, mong cô chờ một chút, tiểu thiếu gia mới vừa tan học.”
Mới trong chốc lát, âm thanh giòn giã của Hạ Đại Bạch từ bên kia truyền tới. “Đại Bảo.”
Hạ Thiên Tinh trong lòng lập tức được lấp đầy. “Đêm nay muốn qua đây không? Mẹ làm cho con món sườn heo chua ngọt mà con thích nhất, còn có chân gà nướng nữa, chịu không?”
“Được ạ!” Hạ Đại Bạch vui vẻ, “Bây giờ con đến liền.”
“Ừ.” Hạ Thiên Tinh trong lòng ngọt ngào, cùng con trai nói mấy câu, tư vị giống như là người yêu thắm thiết. Nhưng mà, càng ngọt ngào như vậy, trong lòng liền lại càng mất mát.
Thật không biết về sau hai mẹ con bọn họ sẽ làm sao.
Chỉ với thái độ cường thế trực tiếp mang Đại Bạch đi, cơ hồ là không có khả năng anh mặc kệ cô và thằng bé được. Cô cũng thật sự không thể tưởng tượng nếu sau khi Tống Duy Nhất vào cửa, sẽ đối xử với Đại Bạch như thế nào. Tuy rằng cô chỉ tiếp xúc cùng Tống Duy Nhất quá hai lần, nhưng cả hai lần này xem ra, tính tình của cô ta không phải là dịu dàng khiêm tốn.
Cô một bên buồn bực không vui, một bên múc mấy chén mễ, rửa sạch, cho vào nồi nấu. Lại đi lấy thêm xương sườn cùng chân gà. Đã một thời gian cô không có xuống bếp, cũng may tay nghề không có giảm sút.
Căn phòng cô thuê được cũng không lớn, chỉ là một căn nhà nho nhỏ mới được sửa sang lại cách đây không lâu. Nơi ở nhỏ nên phòng bếp cũng rất nhỏ, vuông vức, nhưng mà rất thích hợp cho cô ở một mình, không quá nhỏ cũng không quá lớn. Phòng ở như vậy rất thích hợp cho một người ở.
Hạ Thiên Tinh vừa làm xong đồ ăn thì bên ngoài có tiếng gõ cửa vang lên. Hạ Thiên Tinh tháo tạp dề xuống đi ra mở cửa.
“Đại Bảo!” Hạ Đại Bạch ôm lấy hai cái đùi cô, khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn cọ cọ trên đùi cô, “Rất nhớ mẹ nha……”
Kỳ thật hai người hôm trước vừa mới gặp qua. Tiểu gia hỏa ở lại chỗ này ngủ qua đêm với cô. Nhưng mà, gần hai ngày không gặp, xác thật giống như là sống một ngày dài bằng một năm.
Trong lòng Hạ Thiên Tinh nhớ lại, ngồi xổm xuống, đem mặt đưa lại gần. Hạ Đại Bạch liền ngoan ngoãn hôn trên mặt cô.
Beta: Quỳnh
“Tới rồi.” Cô cởi dây an toàn. Bây giờ đã không còn sớm, toàn bộ tiểu khu rất yên tĩnh.
“Ừ.”
Bạch Dạ Kình thái độ nhàn nhạt, chưa nói cái gì, chỉ đem di động giao cho cô. Hạ Thiên Tinh liền đẩy ra cửa xe đi xuống, suy nghĩ một chút, lại quay đầu nói với anh: “Anh về đến nhà nếu Đại Bạch còn chưa ngủ, nhớ giúp tôi gửi cho nó một nụ hôn chúc ngủ ngon.” Bạch Dạ Kình nhăn mi, “Tự mình trở về mà chúc.”
“……” Cô không nói chuyện. Trầm mặc một hồi, chỉ chỉ phòng của mình, “Tôi lên trước.”
Dứt lời, cũng không có dừng lại, biến mất tại cửa phòng như một bóng ma. Bạch Dạ Kình ngẩng đầu nhìn một hồi lâu, hàng mi ẩn hiện chút ủ dột. Anh gọi điện thoại cho Phó Dật Trần, “Ngày mai chuẩn bị một lọ thuốc trị sẹo, đưa đến văn phòng của tôi.”
……………………
Hạ Thiên Tinh đứng ở một bên cửa sổ, nhìn xe người đàn ông biến mất ở trong tiểu khu, đến khi hoàn toàn không nhìn thấy mới bật công tắc đèn, ôm quần áo đi tắm rửa.
Lát sau cô đi ra, nằm ở trên giường, có chút trằn trọc khó ngủ.
Tuy rằng thời gian cô ở phủ tổng thống không tính là rất dài, nhưng là, cảm giác bên cạnh phòng ngủ có người thật sự đã thói quen. Ít nhất, thói quen đã có con trai bên cạnh. Cho nên……
Hôm nào đó thật sự nên cùng Bạch Dạ Kình nói chuyện thật rõ ràng về chuyện của con trai cô? Ít nhất là cho nhóc đến ở cùng cô vài ngày.
Cô nghĩ nghĩ, lại không tự giác nghĩ tới những hình ảnh trên xe buýt hôm nay, còn cảm thấy có chút mặt đỏ tai hồng. Cho tới bây giờ, cô cũng không suy nghĩ cẩn thận, hai người như thế nào lại đến nông nỗi kia?
……………………
Sau khi Bạch Dạ Kình về đến nhà, cố ý đi một chuyến qua phòng trẻ con. Tiểu gia hỏa đã sớm nằm ở trên giường, cuộn mình lại, lăn qua lộn lại thế nào cũng không ngủ được.
Anh đẩy cửa mở ra, cái đầu nhỏ tròn tròn liền từ trong chăn chui ra dò xét. Nhìn thấy người đi tới, đôi mắt cậu nhóc lập tức cong lại giống như trăng non, “Tiểu Bạch, ba đã về rồi!”
“Ừ.”
So với con trai nhiệt tình, thái độ của anh vẫn là nhàn nhạt.
Hạ Đại Bạch lập tức liền từ trên giường nhón người lên, đầu nhỏ nghiêng qua một bên, nhắm thẳng phía sau lưng anh mà nhìn.
Bạch Dạ Kình biết nhóc đang nhìn cái gì, “Đừng nhìn, không trở về.”
“……” Hạ Đại Bạch lập tức tựa như bóng cao su bị thủng, lại lần nữa ngồi trên giường, có chút ai oán nhìn người nào đó, “Đều do ba khi dễ Đại Bảo nhà chúng ta. Bây giờ Đại Bảo thật sự tức giận, nhất định sẽ không bao giờ trở về.”
Bạch Dạ Kình xoa mi, “Ngủ!”
Tiểu gia hỏa rầm rì, xoắn thân mình nằm xuống ngủ, nhưng mà còn không chịu an ổn, lại ôm chăn ngồi dậy, vẻ mặt buồn bực cùng ghét bỏ, “Tiểu Bạch, sao kỹ thuật theo đuổi phụ nữ của ba có thể kém như vậy?”
Bạch Dạ Kình khóe môi giật giật “Con rất dong dài!”
“Con gái là muốn được chiều chuộng, ba lại làm gì khiến Đại Bảo phát giận thế? Mẹ cũng không phải là con, con là con trai của ba, vì hiếu thuận nên còn có thể miễn cưỡng chịu được cái tính xấu của ba. Nhưng mà Đại Bảo nhà chúng ta thì giống nhau.……”
Bạch Dạ Kình bị nhóc dong dài đến nỗi phiền muốn chết chết, cậu nhóc này gần đây càng ngày càng vô pháp vô thiên!
Cuối cùng, đơn giản là không để ý tới nhóc, anh trực tiếp tắt đèn, xoay người đi ra ngoài.
Tiểu tử thúi!
Hoá ra anh sống vài thập niên, còn phải cần một tên nhóc bốn tuổi chưa đủ lông đủ cánh dạy anh theo đuổi phụ nữ?
………………
Hôm sau.
Sau khi tan làm, Hạ Thiên Tinh cùng Trì Vị Ương trở về tiểu khu. Trên đường, cô đi qua hiệu sách mua không ít sách. Bây giờ chỉ một người ở, đột nhiên có một khoảng lớn thời gian nhàn rỗi, hoặc là nói trong lòng trở nên trống rỗng. Dù sao cô cũng phải tự tìm việc gì đó mà làm mới có thể vượt qua được.
Cô mới vừa vào cửa liền nhận được điện thoại của Hứa Nham gọi tới. Vừa trải qua chuyện tối hôm qua, kỳ thật cô còn cảm thấy rất xấu hổ, chần chờ không biết nên nhận hay không. Ngẫm lại, vẫn là nên nghe.
Nhưng gọi điện thoại tới không phải là Hứa Nham, mà là mẹ Hứa. Cô thở phào nhẹ nhõm.
“Thiên Tinh, đêm nay dì làm rất nhiều món ăn ngon. Dù sao con cũng chỉ có một người, không bằng sau khi tan làm trực tiếp qua bên này ăn cơm chiều đi.” Mẹ Hứa cực lực mời cô.
“Không được đâu ạ, con đã nấu xong cơm hết rồi.” Hạ Thiên Tinh bị hoảng, “Dì Hứa, gần đây công việc của con tương đối nhiều, không thể thường xuyên qua với dì được. Con xin lỗi dì. Dì hãy nói Hứa Nham tĩnh dưỡng thật tốt.”
“Không thường xuyên tới được?” Khi mẹ Hứa nói chuyện, một bên ghé mắt nhìn con trai mình. Chạm được ánh mắt đen tối của anh, trong lòng bà cũng có chút không thoải mái.
Nhưng bên này Hạ Thiên Tinh nói: “Dạ, công việc tương đối nhiều, cho nên con không có nhiều thời gian.”
Mẹ Hứa không phải người không rõ lý lẽ, vừa nghe lời này tự nhiên đã hiểu. Cũng không tiếp tục nói cái gì, chỉ tùy tiện cùng Hạ Thiên Tinh nói hai câu rồi tắt điện thoại.
Hạ Thiên Tinh thở dài. Nếu lúc trước đã nói với Hứa Nham rằng không có khả năng, dù hắn ta không để ở trong lòng, nhưng mà chuyện tối hôm qua như vậy, khẳng định hắn cũng hiểu rõ.
Tắt điện thoại bên này, cô lại gọi điện thoại cho tài xế của Hạ Đại Bạch. Tài xế vừa nghe giọng của cô, liền cung cung kính kính nói: “Hạ tiểu thư, mong cô chờ một chút, tiểu thiếu gia mới vừa tan học.”
Mới trong chốc lát, âm thanh giòn giã của Hạ Đại Bạch từ bên kia truyền tới. “Đại Bảo.”
Hạ Thiên Tinh trong lòng lập tức được lấp đầy. “Đêm nay muốn qua đây không? Mẹ làm cho con món sườn heo chua ngọt mà con thích nhất, còn có chân gà nướng nữa, chịu không?”
“Được ạ!” Hạ Đại Bạch vui vẻ, “Bây giờ con đến liền.”
“Ừ.” Hạ Thiên Tinh trong lòng ngọt ngào, cùng con trai nói mấy câu, tư vị giống như là người yêu thắm thiết. Nhưng mà, càng ngọt ngào như vậy, trong lòng liền lại càng mất mát.
Thật không biết về sau hai mẹ con bọn họ sẽ làm sao.
Chỉ với thái độ cường thế trực tiếp mang Đại Bạch đi, cơ hồ là không có khả năng anh mặc kệ cô và thằng bé được. Cô cũng thật sự không thể tưởng tượng nếu sau khi Tống Duy Nhất vào cửa, sẽ đối xử với Đại Bạch như thế nào. Tuy rằng cô chỉ tiếp xúc cùng Tống Duy Nhất quá hai lần, nhưng cả hai lần này xem ra, tính tình của cô ta không phải là dịu dàng khiêm tốn.
Cô một bên buồn bực không vui, một bên múc mấy chén mễ, rửa sạch, cho vào nồi nấu. Lại đi lấy thêm xương sườn cùng chân gà. Đã một thời gian cô không có xuống bếp, cũng may tay nghề không có giảm sút.
Căn phòng cô thuê được cũng không lớn, chỉ là một căn nhà nho nhỏ mới được sửa sang lại cách đây không lâu. Nơi ở nhỏ nên phòng bếp cũng rất nhỏ, vuông vức, nhưng mà rất thích hợp cho cô ở một mình, không quá nhỏ cũng không quá lớn. Phòng ở như vậy rất thích hợp cho một người ở.
Hạ Thiên Tinh vừa làm xong đồ ăn thì bên ngoài có tiếng gõ cửa vang lên. Hạ Thiên Tinh tháo tạp dề xuống đi ra mở cửa.
“Đại Bảo!” Hạ Đại Bạch ôm lấy hai cái đùi cô, khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn cọ cọ trên đùi cô, “Rất nhớ mẹ nha……”
Kỳ thật hai người hôm trước vừa mới gặp qua. Tiểu gia hỏa ở lại chỗ này ngủ qua đêm với cô. Nhưng mà, gần hai ngày không gặp, xác thật giống như là sống một ngày dài bằng một năm.
Trong lòng Hạ Thiên Tinh nhớ lại, ngồi xổm xuống, đem mặt đưa lại gần. Hạ Đại Bạch liền ngoan ngoãn hôn trên mặt cô.
Bình luận truyện