Chào Em Hạ Hạ
Chương 1: Bắt đầu
Hạnh phúc nhất của đời người con gái là yêu một chàng trai tốt... Và hạnh phúc của em là anh...
----------------------------------------------------
Toi rồi!! Lần đầu đi làm mà trễ thì coi như tiền ăn này tiêu mất! Trời ơi sự nghiệp ăn uống nay còn đâu! Phải nhanh lên thôi!
Hạ Hạ cứ ngẩn ngơ " đầu nghĩ chân chạy ". Một đám nữ sinh đi ngang làm Hạ Hạ không kịp dừng lại, theo quán tính đâm sầm vô người Uyển Nhi- con gái cưng của một tập đoàn lớn, nổi tiếng là ngang tàng...
- Xin lỗi, xin lỗi,.. - Hạ Hạ gật đầu liên tục, muốn nhanh chóng rời đi..
Vạt áo cô bị kéo lại, hai nữ sinh đẩy cô vào vách tường:
-Mày nghĩ đụng vào tiểu thư rồi xin lỗi là thôi ak..?
- Tôi đã xin lỗi còn gì?- Hạ Hạ bực nhọc.
...
Uyển Nhi bước lên, tay vê cằm cô, cười với vẻ đắt thắng.:
- Nhìn cũng được đấy! Âu Hạ Hạ!- khinh bỉ cô buông lời.
- sao cô biết tôi?.. - Hạ Hạ hỏi.
- Đứa con hoang, gia cảnh thấp hèn như mày vào được trường tư, ai mà chả biết! Nhờ học lực mà đứa không cha như mày lại được so sánh với bọn tao ư? Đáng khinh!
" Bốp " cô tức giận tán vào mặt Uyển Nhi làm khuôn mặt cô ta đỏ rần lên những dấu tay:
- Đừng nói về cha tôi!
- Đánh nó cho tao!;- Cô ta tức giận.
Lập tức, đám nữ sinh xông vào đánh Hạ Hạ túi bụi, xé toạt chiếc áo trắng, thân hình nhỏ bé nổi lên những vết bầm, đầu gối cọ vào nền đất, rướm máu... Hạ Hạ ôm ngực che đi thân thể chỉ còn chiếc áo lót mỏng!
-----#----
- Các cô làm gì ở đây vậy?
Mọi thứ như bất động, các nữ sinh nép người lại một phía, bỏ lại cô ngồi bệt trên đất.
Khương Tuấn tiến lại gần, anh là con trai duy nhất của Khương gia, hoàn hảo về mọi thứ, tiêu điểm của mọi người trong ngôi trường này.
- Anh.. - Uyển Nhi gượng cười.
- Còn không đi?
Khuôn mặt anh vẫn không chút cảm xúc nào, Uyển Nhi tức giận pha chút lo sợ, vội rút đi..
-------------------
Khương Tuấn cởi đi chiếc sơ mi trắng mặc vào người cô, khoe trọn nước da trắng ngần cùng những đường cong cơ thể rắn chắc. Tay luồn qua chân, xốc người bế Hạ Hạ lên. Nước mắt nhòe đi, đau đớn cô dựa người vào anh! Con người này sao mà ấm áp quá!
Cô ngủ thiếp đi..
( tin người quá nhá nữ 9 ơi, chưa gì dựa vai ngta rồi =,=)
---------------------------------------
----------------------------------------------------
Toi rồi!! Lần đầu đi làm mà trễ thì coi như tiền ăn này tiêu mất! Trời ơi sự nghiệp ăn uống nay còn đâu! Phải nhanh lên thôi!
Hạ Hạ cứ ngẩn ngơ " đầu nghĩ chân chạy ". Một đám nữ sinh đi ngang làm Hạ Hạ không kịp dừng lại, theo quán tính đâm sầm vô người Uyển Nhi- con gái cưng của một tập đoàn lớn, nổi tiếng là ngang tàng...
- Xin lỗi, xin lỗi,.. - Hạ Hạ gật đầu liên tục, muốn nhanh chóng rời đi..
Vạt áo cô bị kéo lại, hai nữ sinh đẩy cô vào vách tường:
-Mày nghĩ đụng vào tiểu thư rồi xin lỗi là thôi ak..?
- Tôi đã xin lỗi còn gì?- Hạ Hạ bực nhọc.
...
Uyển Nhi bước lên, tay vê cằm cô, cười với vẻ đắt thắng.:
- Nhìn cũng được đấy! Âu Hạ Hạ!- khinh bỉ cô buông lời.
- sao cô biết tôi?.. - Hạ Hạ hỏi.
- Đứa con hoang, gia cảnh thấp hèn như mày vào được trường tư, ai mà chả biết! Nhờ học lực mà đứa không cha như mày lại được so sánh với bọn tao ư? Đáng khinh!
" Bốp " cô tức giận tán vào mặt Uyển Nhi làm khuôn mặt cô ta đỏ rần lên những dấu tay:
- Đừng nói về cha tôi!
- Đánh nó cho tao!;- Cô ta tức giận.
Lập tức, đám nữ sinh xông vào đánh Hạ Hạ túi bụi, xé toạt chiếc áo trắng, thân hình nhỏ bé nổi lên những vết bầm, đầu gối cọ vào nền đất, rướm máu... Hạ Hạ ôm ngực che đi thân thể chỉ còn chiếc áo lót mỏng!
-----#----
- Các cô làm gì ở đây vậy?
Mọi thứ như bất động, các nữ sinh nép người lại một phía, bỏ lại cô ngồi bệt trên đất.
Khương Tuấn tiến lại gần, anh là con trai duy nhất của Khương gia, hoàn hảo về mọi thứ, tiêu điểm của mọi người trong ngôi trường này.
- Anh.. - Uyển Nhi gượng cười.
- Còn không đi?
Khuôn mặt anh vẫn không chút cảm xúc nào, Uyển Nhi tức giận pha chút lo sợ, vội rút đi..
-------------------
Khương Tuấn cởi đi chiếc sơ mi trắng mặc vào người cô, khoe trọn nước da trắng ngần cùng những đường cong cơ thể rắn chắc. Tay luồn qua chân, xốc người bế Hạ Hạ lên. Nước mắt nhòe đi, đau đớn cô dựa người vào anh! Con người này sao mà ấm áp quá!
Cô ngủ thiếp đi..
( tin người quá nhá nữ 9 ơi, chưa gì dựa vai ngta rồi =,=)
---------------------------------------
Bình luận truyện