Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

Chương 84: Trường trung học Lý Quang (37)



Vạn Trạch Vũ với Hồng Bằng lại không được may mắn như Lưu Thắng Lợi, có đồng đội đáng tin cậy có thể cho họ đạo cụ cứu mạng.

Nhưng vào lúc này Hồng Bằng ít nhất còn có thể nhờ Trần Phong giúp đỡ: “Anh Trần…”

Trần Phong hờ hững lắc đầu, đến bản thân anh ta còn không có đạo cụ, cũng chẳng có sức mạnh để đối đầu trực diện với NPC nên đương nhiên vào lúc này anh ta không thể giúp gì cho Hồng Bằng.

Thân hình hơi vạm vỡ của Hồng Bằng khẽ lung lay, phải vịn chặt vào tường mới không ngã xuống.

Thôi Na đứng phía sau Trần Phong, không dám nói lời nào, vừa lo lắng cho Hồng Bằng lại vừa lo bản thân cũng sẽ bị rơi vào kết cục này.

“Cậu có gì có thể giao dịch được trong thế giới thực không?” Trần Phong đột nhiên hỏi Hồng Bằng.

Hồng Bằng không hiểu tại sao Trần Phong lại đột nhiên hỏi điều này nhưng vẫn thành thật trả lời: “Tôi… Tôi chỉ là một công nhân bình thường, không… không có nhiều tiền tiết kiệm.”

Trần Phong cau mày: “Vậy thì hết cách.”

Trần Phong cảm thấy Ngân Tô biết cách giải quyết tình huống này.

Nhưng cô không chịu nói…

Cô muốn bọn họ sống sót, nhưng lại trơ mắt nhìn bọn họ chết.

Trần Phong không thể hiểu được cô gái kia.

Tiền hoàn toàn vô dụng trong thế giới trò chơi, nhưng nó lại hữu ích trong thế giới thực.

Anh ta không biết liệu Ngân Tô có cần tiền hay không, nhưng đây là một cách, thử một lần biết đâu lại có tác dụng?

Đáng tiếc…

“Nhưng tôi có một căn hộ.” Đối mặt với vấn đề liên quan đến sống chết, Hồng Bằng cũng không còn gì để giấu giếm: “Cái này… Cái này có tác dụng gì không?”

Trần Phong hỏi Hồng Bằng giá trị của căn hộ đó rồi chỉ cho anh ta một con đường: “Anh có thể thử đi tìm cô ấy.”

“???”

Hồng Bằng nhìn Ngân Tô đang ngồi ở chỗ của mình, nhàm chán nghịch đống dụng cụ học tập.

Tìm cô ấy?

Dùng căn hộ đó sao?

Sao có thể được chứ??

“Thử một lần đi, còn hơn là ngồi chờ chết.” Trần Phong nhắc nhở: “Chết rồi thì cậu chẳng còn gì cả.”

Hồng Bằng khá tin tường Trần Phong, Trần Phong đã nói như vậy, anh ta hít sâu một hơi, lấy hết dũng khí đi tìm Ngân Tô nói chuyện.

***

***

“Căn hộ? Trả đủ chưa đó? Có vay trả góp không đấy?”

“… Trả đủ rồi.”

Con người xui xẻo không có nhà để về là cô đây đang rất cần một nơi ở thoải mái nên sau khi nghe xong điều kiện của Hồng Bằng, cô cảm thấy có chút hứng thú: “Có phải tôi cứu anh lần này, anh sẽ cho tôi căn hộ đó không?”

“Cái này…”

Lần này?

Thế còn sau đó…

Ngân Tô phát hiện được cảm xúc trên mặt Hồng Bằng, hơi nhướng mày: “Đừng nói là anh cho rằng một căn hộ là có thể khiến tôi bảo vệ anh cho đến lúc phó bản kết thúc đấy nhé?”

“…”

Căn hộ đó anh ta phải đi làm vất vả nhiều năm mới mua được, năm nay vừa mới sửa sang lại, anh ta còn chưa được ở.

Nhưng ngẫm lại nếu giờ mình chết thì còn nói gì đến chuyện nhà cửa nữa.

“Được.” Hồng Bằng gật đầu, đột nhiên trở nên thông minh hơn một chút: “Nhưng mà, nếu như tôi chết trong phó bản thì cô làm sao lấy được căn hộ?”

“Không phải trò chơi có cho thời gian xử lý hậu sự sao.” Ngân Tô đẩy một tờ giấy đến trước mặt anh ta: “Viết địa chỉ và số điện thoại của anh vào đây, sẽ có người liên lạc với anh.”

Ngân Tô cảm thấy với khả năng buôn bán nhỏ của Khang Mại, trong thời gian ngắn giao dịch một căn phòng sẽ không có vấn đề gì.

Tay cầm bút của Hồng Bằng run rẩy: “Cô… không sợ tôi… ghi sai địa chỉ và số điện thoại sao?”

Sau khi rời khỏi phó bản, không ai biết ai.

Tìm một người giữa biển người rộng mênh mông, việc đó khó đến mức nào chứ?

Ngân Tô không nghĩ rằng Hồng Bằng có thể sống được, dù sao sau đó vẫn còn ngày cuồng hoan.

Vì vậy cô thản nhiên nói: “Không sao, dù sao tôi cũng chỉ có thể cứu anh lần này. Anh lừa tôi cũng không sao, dù sao tôi cũng lương thiện như vậy mà.”

Nếu anh ta ghi đúng, thì cô sẽ kiếm được một căn hộ, về sau không cần phải lang thang nữa.

Nếu anh ta ghi bừa, thì cũng chỉ là xử lý đám NPC sớm hơn chút thôi, dù sao cũng là việc phải làm, cũng không mất mát gì.

Hồng Bằng: “…”

Làm sao mà cô có thể cười nói ra từ “lương thiện” này vậy.

Cuối cùng Hồng Bằng cũng ghi địa chỉ và số điện thoại lên tờ giấy.

“Thật ra thì anh không sống nổi đâu.” Ngân Tô nhìn tờ giấy, nhắc nhở anh ta: “Bây giờ anh đổi ý còn kịp.”

Phó Kỳ Kỳ có thể sống sót là nhờ vào đạo cụ Mạc Đông đưa cho, còn Hồng Bằng thậm chí đến một đạo cụ cũng không có.

Bây giờ anh ta còn không có chỗ ngồi, cho dù hiện giờ cô có thể giúp anh ta sống sót thì sau này anh ta phải sống sót qua ngày cuồng hoan và kỳ thi cuối kỳ như thế nào?

Nghe thấy Ngân Tô tuyên án tử hình cho mình, cơ thể cường tráng của Hồng Bằng suy sụp, nhưng vẫn cố nặn ra vài chữ từ giữa kẽ răng: “Nhưng tôi không muốn chết.”

Chỉ cần vẫn còn một tia hy vọng thì những người muốn sống sót sẽ luôn bám chặt lấy nó.

Ngân Tô cầm tờ giấy đi, cô đếm số học sinh trong lớp, sau khi đào thải Vạn Trạch Vũ và Lưu Thắng Lợi sẽ chỉ còn lại 10 người chơi.

… Môi trường học tập lý tưởng toàn đồng loại của cô vẫn còn cơ hội để thực hiện.

“Vậy… cô có cách nào không?”

“Anh đi xuống góc lớp ngồi trước đi.” Ngân Tô thuận miệng nói: “Lát nữa tôi sẽ ngăn cản giáo viên, ngồi thấp xuống đi, đừng để giáo viên mang anh ra khai đao, nếu không thì… đến thần tiên cũng không cứu nổi anh đâu.”

“???”

Chỉ… thế thôi sao?

Ngăn cản giáo viên?

Làm sao ngăn cản được?

Giáo viên mạnh như vậy mà cũng có thể ngăn cản được sao?

Hồng Bằng nghĩ dù sao anh ta cũng chỉ để lại địa chỉ công ty, nếu cô lừa mình thì chỉ cần sau khi rời khỏi đây mình không nghe điện thoại thì cũng sẽ chẳng có mất mát gì…

Vẫn còn thời gian để lại di chúc.

***

Tiết học đầu tiên của buổi chiều là tiết của giáo viên chủ nhiệm, ông ta vừa bước vào lớp đã mỉm cười với Vạn Trạch Vũ đang ngồi ở bàn số 9: “Xem ra lại có em không có chỗ ngồi rồi, sao lại ngồi chỗ của bạn khác vậy?”

“Tôi có chỗ, tôi có chỗ mà…” Có vẻ Vạn Trạch Vũ đã bị dọa đến phát điên rồi, nắm chặt bàn lẩm bẩm nói.

Đối với người chơi bị đào thải, những quy tắc khác sẽ trở nên vô hiệu, vậy nên dù anh ta có ngồi xuống thì cũng sẽ bị giáo viên gϊếŧ.

Trước khi mọi người nhìn rõ hành động của giáo viên chủ nhiệm, ông ta đã đi đến bên cạnh Vạn Trạch Vũ và nhấc anh ta lên.

“Không… Không!! Tôi có chỗ, tôi có chỗ… Hu hu hu, tôi không muốn chết.”

“Cứu… cứu tôi với!”

Mọi người không đành lòng nhìn Vạn Trạch Vũ, vội vàng quay đầu sang chỗ khác.

Giọng của Vạn Trạch Vũ dần dần nhỏ xuống, máu chảy từ trên bàn xuống đất, mùi máu tươi tanh nồng tỏa ra.

Ngay khi chủ nhiệm lớp vừa thả Vạn Trạch Vũ xuống định đi ra đằng sau thì Ngân Tô lại đột nhiên lên tiếng: “Thưa thầy, hiện tại thầy không thể gϊếŧ anh ta.”

Trong phòng học an tĩnh, thanh âm này vang lên rất đột ngột. Tất cả những người chơi khác đều sửng sốt, theo bản năng nhìn về nơi phát ra âm thanh.

Vừa rồi tất cả bọn họ đều thấy Hồng Bằng đi tìm Ngân Tô nói chuyện, nhưng không ai biết bọn họ nói gì với nhau.

Vậy mà giờ cô lại thực sự ra mặt cho Hồng Bằng?

Nhưng giáo viên chủ nhiệm sẽ nghe sao…

“????”

Thế mà chủ nhiệm lớp lại dừng lại thật, ông ta quay đầu nhìn Ngân Tô, trên gương mặt âm trầm lộ ra vẻ dữ tợn: “Tại sao?”

Người chơi: “!!!”

Chủ nhiệm lớp đang hỏi tại sao kìa!!

Lớp trưởng có quyền lợi lớn như vậy sao?

Lý do của Ngân Tô rất chính đáng: “Nếu thầy gϊếŧ anh ta, số người trong lớp chúng ta sẽ ít hơn 10 người.”

Ánh mắt của chủ nhiệm lớp đảo qua đám NPC: “Sao có thể ít hơn…”

Ông ta còn chưa kịp nói xong, Ngân Tô đã túm tóc bạn học ngồi đằng trước kéo một phát ra sau, một tia sáng lạnh lẽo xẹt qua cổ bạn học kia, bạn học kia trừng mắt rồi từ từ ngã xuống đất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện