Chương 3: 3: Bát Cháo
Sau kì nghỉ hè dài nhất trong cuộc đời học sinh, các học sinh trung học đã mở ra cuộc sống đại học mà họ mong đợi từ lâu.
Đan Ý đã đạt được nguyện vọng trúng tuyển vào khoa thanh nhạc của Thanh Đại.
Vào ngày 17 tháng 9, đại học Thanh Thành khai giảng, chương trình được tổ chức trong hai ngày.
Đêm thứ hai là tiệc tối chào mừng tân sinh viên vô trường.
Bên trong khán phòng âm thanh vô cùng náo nhiệt, sôi động.
Sau khi các tiết mục văn nghệ kết thúc, một nữ MC mặc lễ phục trễ vai bước lên sân khấu,
Nở một nụ cười thật tươi, trên tay cầm micro, giọng nói thánh thót rất tình cảm cất lên: " Tiếp theo đây, chúng ta hãy cùng nhau thưởng thức tiết mục cuối cùng của đêm gala do các sinh viên khoa thanh nhạc trình bày với ca khúc 《Red High Heels》".
"Wow-----"
Ngay khi dứt lời, tiếng la hét cổ vũ vang lên khắp khán phòng.
Mấy chàng trai trong khán phòng thậm chí còn cao hứng hơn.
"Lão tử đã đợi cả tối nay chỉ để xem buổi biểu diễn này!"
"Tôi cũng thế này anh bạn:>>"
"Tiết mục này có gì đặc sắc à? Mấy tiết mục trước cũng không thấy ông anh kích động mạnh như thế.
Spoil ít nào anh bạn"
"Không giống nhau.
Trong tiết mục này có cô em tân sinh viên tham gia, đẹp đến nỗi lập tức bóp ch3t Lâm Hạ năm hai"
"Có thật không vậyy? Thế thì tôi cũng phải xem kĩ rồi!"
Lúc này, tấm màn đỏ trên sân khấu cũng từ từ được kéo lên -----
Bảy cô gái dáng người cao gầy, đôi chân thon dài, nước da trắng trẻo đồng loạt xuất hiện trước mắt mọi người, bước đi uyển chuyển như đang trình diễn catwalk.
Trên tay trái mỗi người đều cầm một chiếc quạt gấp che mặt.
Họ mặc một chiếc áo voan lệch vai màu đỏ đồng nhất và kiểu crotop khiến vòng eo thon thả được khoe ra một cách tinh tế.
Phía dưới là chiếc váy ngắn kết hợp với một dải lụa đỏ, đôi chân thon dài thẳng tắp lộ ra trong không khí, làm nổi bật lên đôi giày cao gót đỏ dưới chân.
Càng khiến con người ta trở nên mơ màng.
Âm nhạc bắt đầu.
Bảy người từ "hình chữ nhất" bắt đầu tản ra.
(*chữ nhất: 一)
Cô gái ở giữa từ từ cất chiếc quạt đi, xuất hiện trước mặt mọi người là một khuôn mặt vô cùng xinh đẹp, kiều diễm.
Đuôi mắt hơi xếch lên, khi ngước lên đôi mắt đó thật quyến rũ chói lòa.
Dưới mí mắt được tô điểm bằng lớp nhũ mịn càng làm cho đôi mắt cô trở nên long lanh rực rỡ hơn.
Ngũ quan diễm lệ, mắt ngọc mày ngài, đôi môi đỏ thắm, mang phong cách cổ điển Hong Kong.
Dáng người quyến rũ, thướt tha lả lướt.
Cô bước lên, cất tiếng hát đầu tiên:
"Tôi có thể miêu tả bạn như thế nào là thích hợp nhất
Có cái gì đặc biệt để so sánh với bạn..."
Đan Ý vừa cất lời, một chất giọng dễ nghe mang theo một chút lười biếng đặc biệt quyến rũ mê hoặc lòng người, đặc biệt thích hợp với ca khúc này.
Khi hát xong câu đầu tiên, cô nghiêng đầu sang một bên, hất mái tóc đen của mình, đôi môi đỏ rực nhếch lên và nháy mắt với mọi người.
Một nhóm nam sinh dưới khán đài đã bắt đầu không thể bình tĩnh nổi.
"F**k, người phụ nữ này là ai vậy, tao cảm giác như mình sắp yêu đến nơi rồi"
"Cô ấy là hoa khôi mới của khoa thanh nhạc.
Ngay khi vừa mới nhập học đã được gọi là tiên nữ rồi"
"Biệt hiệu này chuẩn cmnr, uây, khuôn mặt với thân hình cũng quá tuyệt vời đi!!"
Sau đó, đến phần hát của những cô gái còn lại, Đan Ý đứng một bên nhảy cùng bạn nhảy của mình.
Nhưng ánh mắt của đám đông vẫn không tự chủ được mà tập trung trên người cô.
Chờ đến khi bài hát sắp kết thúc, cô lại lần nữa trở về vị trí trung tâm.
Sau đó thân người hơi nghiêng sang một bên, tay trái cầm chiếc quạt xếp đặt phía sau, khi xuất hiện lại, chiếc quạt đã biến thành một bông hồng đỏ như có phép thuật.
Khán giả lại một lần nữa la hét liên tục.
" Đan Ý "
" Đan Ý! Đan Ý "
" Đan Ý thật đẹp "
" A a a a Đan Ý! Tớ muốn gả cho cậu quá!!!!"
Cô cúi đầu và hôn lên bông hồng trên tay, sau đó ném nó xuống khán đài với động tác tiêu sái ------
Toàn bộ khác giả sôi sục.
Bài hát cũng kết thúc.
Nhưng tràng pháo tay vẫn kéo dài rất lâu, tựa hồ như vẫn đang chìm đắm trong tiết mục vừa rồi, chưa có định thỏa mãn.
Bốn người dẫn chương trình bước lên sân khấu, đọc lời dẫn trong tay và kết thúc bữa tiệc chào đón tân sinh viên này.
Đan Ý theo đám người đi đến hậu trường, tiếng vỗ tay phía sau cũng phai dần đi.
Gót chân còn chưa đứng vững thì đã bị Mộc Niên và Mộc Cận bạn cùng phòng của cô nhào tới ôm.
Giọng nữ vừa rồi ở khán đài hô "Tớ muốn gả cho cậu quá" chính là của hai người họ.
Mộc Niên kích động nói: " A a a Ý Ý cậu vừa rồi thật sự là hoàn mỹ nha!"
Mộc Cận theo sau cũng bổ sung nói: " Đặc biệt là màn ảo thuật cuối cùng, quá lợi hại!"
Một nữ sinh mặc váy trắng đi từ phía sau hai cô nàng tới, là bạn cùng phòng cuối cùng của cô, Ôn Di Ninh.
Nhìn hai chị em mặt đầy phấn khích, Ôn Di Ninh không khỏi bật cười: "Tiếng hét của hai người cũng có thể so sánh với việc luyện tập cao độ rồi đó".
Đan Ý cười cười.
Phòng ký túc xá của cô tổng cộng có bốn người, đều học khoa thanh nhạc, hơn nữa còn cùng lớp, trải qua hai ngày ngắn ngủi ở chung đã rất hợp nhau.
Mộc Niên và Mộc Cận là chị em sinh đôi, đến từ Suicheng*, tuổi so với Đan Ý và Ôn Di Ninh đều nhỏ hơn một tuổi.
(* Theo như mình tra được thì đây là tỉnh Quảng Châu)
Họ đã sống cùng nhau từ khi sinh ra, rất tốt.
Sau đó cùng nhau đọc sách, cùng nhau thi đại học, còn cùng vào một chuyên ngành nữa.
Hai người tính cách rất năng động, có độ hâm giống nhau.
(:>>)
Ôn Di Ninh đúng như cái tên gọi vậy, tính tình hiền lành và rất giỏi chăm sóc người khác, giống như chị cả nhà bên vậy.
Cho nên trưởng phòng là do cô ấy đảm nhận.
Còn về Đan Ý, là ký túc xá "Đầu bảng".
Từ tiên nữ ban đầu cũng là ba người trong ký túc xá truyền ra.
Với khuôn mặt này, hình dáng này, quả thực rất tuyệt vời.
Đích thực là một tiên nữ sống.
Đối với bữa tiệc dành cho tân sinh viên này, khoa thanh nhạc đã cử người đến tham dự.
Phần trình diễn ban đầu là của sinh viên năm hai và năm ba, nhưng lại xảy ra một chút sự cố.
Đàn chị năm hai vô tình bị thương ở chân lúc diễn tập, không thể đứng vững được.
Khi ngày nhập học diễn ra, một trong những đàn chị phụ trách tiếp nhận tân sinh viên của khoa tình cờ là một trong những người biểu diễn.
Cô ấy đang thảo luận với giảng viên để giải quyết vấn đề này.
Đan Ý vừa vặn đến báo danh, và đàn chị lập tức vừa ý với cô.
Giảng viên phụ trách điệu múa lần này nổi tiếng là người nghiêm khắc và luôn tỉ mỉ, đã tốt rồi còn muốn tốt hơn.
Cô đã chọn lựa rất nhiều trước khi chọn ra bảy sinh viên năm ba và năm hai có chiều cao với vóc dáng trung bình.
Các cô gái với ngoại hình đẹp, hát và nhảy đều thích hợp để biểu diễn tiết mục này.
Vì thế, rất khó để tìm người thay thế trong một khoảng thời gian ngắn.
Đan Ý ngoại trừ hai ẩn số là ca hát và vũ đạo, các phương diện khác đều hoàn toàn nhất quán.
Vì vậy, đàn chị đã giải thích ngắn gọn tình hình cho cô và hỏi cô có muốn giúp đỡ không.
Sau khi Đan Ý nghe xong liền vui vẻ đồng ý.
Cô giáo phụ trách cũng rất hài lòng sau khi nhìn thấy Đan Ý, vì vậy cô ấy đã yêu cầu cô ở lại tập với những người khác xem thế nào.
Ban đầu có người không hài lòng với tân sinh viên này, nhưng sau khi nghe Đan Ý cất giọng, cùng với cô nàng nhìn vũ đạo một hai lần là có thể nhớ động tác, thì đã hoàn toàn chấp nhận.
Những người khác liền không có lời gì để nói.
.....!
Tiết mục của khoa thanh nhạc là tiết mục cuối cùng, vì thế sau khi kết thúc, bữa tiệc chào đón tân sinh viên cũng kết thúc.
Hội sinh viên là đơn vị lên kế hoạch chính cho bữa tiệc tối nay.
Lúc này, một vài sinh viên đeo huy hiệu trên ngực xuất hiện ở hậu trường, đang hoàn thiện công việc.
" Ý Ý, cậu nhìn kìa, có một anh chàng đẹp trai!!"
"Ôi má ơi, cực phẩm ở đâu ra thế này"
Giọng nói của Mộc Niên Mộc Cận truyền đến tai Đan Ý.
Sự nhạy bén của hai người nọ đối với những sinh vật mang tên đàn ông có thể được ví như ra-đa.
Ngay cả tên ký túc xá cũng là 【 Nam nhân thường đổi, tỷ muội không tiêu tan 】*
(* ý chỉ: Đàn ông thì có thể thay đổi được nhưng tình chị em thì không thể tách rời)
Hai chị em Cẩn-Niên nhìn mặt nam sinh kia, miệng lẩm bẩm:
" Sao cứ có cảm giác gặp người này ở đâu rồi nhỉ?"
" Hình như ở bảng dự thảo của trường chúng ta"
Đan Ý cũng không để tâm đ ến điều này.
Bời vì châu ngọc ở phía trước khó có thể vượt qua.
Ánh mắt cô lướt qua một cách ngẫu nhiên, không ngờ cô lại nhìn thấy "viên châu ngọc" của mình đang đứng cách đó không xa.
Chàng trai vẫn khuôn mặt điển trai đó, không khác gì so với tấm ảnh chụp mà cô nhìn thấy trên bảng thông báo của trường hồi tháng 6, vẫn đẹp trai như ngày nào.
Mái tóc màu đen đơn giản mà sắc sảo tôn lên những đường nét rõ ràng, con ngươi sâu như mực nhưng lại lạnh như băng, khiến cho khuôn mặt anh ta trở nên lạnh lùng, xa cách.
Anh mặc bộ quần áo trắng đơn giản nhất với quần tây đen, áo sơ mi được là phẳng phiu, thắt lưng mỏng, chân thon thể hiện sự chu đáo, tỉ mỉ.
Bóng dáng dài chỉ đứng đó, cộng với khí chất lạnh lùng và bụi bặm, nó làm lu mờ mọi người xung quanh và trở thành phông nền cho anh.
Sau đó, tầm mắt của anh ta đột nhiên rơi theo hướng Đan Ý.
Rõ ràng trước mặt có rất nhiều người nhưng dường như trong đôi mắt ấy chỉ nhìn một người con gái.
Đan Ý nhìn chằm chằm vào chiếc vòng tay hạt đàn hương của anh ta, nhìn nó thêm vài giây, sau đó từ từ di chuyển lên trên và chạm vào đôi mắt đẹp ấy.
Đôi mắt mà cô không thế nào quên.
Hô hấp cô cũng theo đó mà chậm lại, nhịp tim trong nháy như ngừng đập, sau đó đập nhanh dồn dập hơn.
Anh ta dường như nhìn thấy cô.
Đan Ý vội vàng quay đầu đi.
Những trái tim đang đập liên hồi cũng không vì thể mà chậm lại được.
Sau một năm không gặp, chàng trai ấy vẫn có khả năng khiến trái tim cô động tâm lần nữa.
"Hội trưởng, sao anh lại ở đây?"
Đội trưởng ban tuyên truyền thấy sự xuất hiện của anh liền tỏ vẻ ngạc nhiên mà bước tới.
Bên trong hậu trường đông đúc lộn xộn là nơi mà hội trưởng của họ không bao giờ thích.
Đường Tinh Chu thu hồi tầm mắt khỏi Đan Ý, sau đó đút một tay vào túi quần, cất bước đi về phía cô.
Giọng nói của anh trong trẻo và nhẹ nhang, có chút lạnh lùng, giọng điệu rất binh thường và tự nhiên.
"Đang làm gì thì cứ làm đi, không phải để ý đến tôi"
Đội trưởng ban tuyên truyền: " à, ok"
Mọi người xung quanh đang nhỏ giọng bàn tán.
"Đường Tinh Chu sao lại ở đây nhỉ?"
"Anh ta là chủ tịch hội sinh viên, lần này tiệc tối không phải do bọn họ phụ trách sao, xuất hiện ở đây cũng quá bình thường mà"
"Bình thường cái beep, việc này cần gì cậu ta ra mặt, hơn nữa ngày thường thì như thần long thấy đuôi không thấy đầu, xuất hiện ở chỗ này mới là kỳ quái"
"Mấy người có nghĩ hắn ta tới đây tìm người không, tao có cảm giác hắn ta vừa rồi luôn để ý chỗ chúng ta bên này"
Không biết vì sao, Đan Ý luôn cảm thấy khí thế của người nào đó đang tới gần.
"A, tránh đường cái nào, tránh đường cái nào"
Đúng lúc này, một vài người đang khiêng một đống lớn thiết bị từ phía trước màn hình đi tới, vừa lúc đi về phía Đan Ý, làm cho cô cùng đám bạn cùng phòng tách ra.
Cô theo bản năng nhường đường cho họ đi, cũng không chú ý điều gì, trong tình thế cấp bách mà lùi về sau vài bước.
Lại quên chính mình hôm nay đi giày cao gót cao 5cm, mà còn là gót nhọn.
Tay Đan Ý khẽ vung lên trong không khí, thân thể bất ngờ không kịp đề phòng mà ngã về phía sau, đôi đồng tử khẽ mở to ra.
Trong đầu cô chợt lóe lên hình ảnh bản thân ngã chật vật, xấu xí.
....nhưng ngoài ý muốn rơi vào trong một vòng tay.
Lòng bàn tay rộng và nóng bỏng của chàng trai trực tiếp bao phủ lấy vòng eo mềm mại không xương của cô.
Nó gắt gao chạm vào phần da nhỏ lộ ra, trắng sáng và bóng, khi chạm vào sẽ thấy rất mềm mịn.
Trong mũi cô ngay lập tức tràn ngập hương vị nam tính, trộn lẫn với mùi linh sam nhàn nhạt mùi thơm của gỗ.
Quen thuộc mà trí mạng.
Nhưng khi cô nhận ra bàn tay của anh ta đang ở đâu, má cô đỏ bừng, đôi mắt như có ánh nước.
Ngay sau đó, chàng trai hơi nghiêng người, hơi thở ấm áp phả vào tai cô -------
"Vòng eo 57"
Trong lúc nói chuyện, những đầu ngón tay lạnh lẽo như vô tình mà di chuyển quanh eo cô.
Tác giả có điều muốn nói:
Đan Ý: Đường Tinh Chu cái đồ quỷ toán học!!!.
||||| Truyện đề cử: Thần Y Ở Rể |||||
Chu Chu tử hướng dẫn bạn online cách đo vòng eo bằng tay không:)))
Cậy ấy có suy nghĩ xấu gì đâu, chỉ là cậu ấy quá nhạy cảm với những con số thôi:D.
Bình luận truyện