Chắp Cánh Cũng Khó Thoát

Chương 19: “Đây là một vụ mưu sát.”



Biên tập: B3

Tới trường tôi cũng chỉ muốn ở yên tĩnh một mình, nhưng không ngờ là vừa bước vào lớp, gần như tất cả ánh mắt cùng đổ dồn về phía tôi, trong số đó dễ thấy nhất chính là ánh mắt lạnh lẽo của Tô Lâm Lâm.

Tôi nhất thời không biết đã xảy ra chuyện gì, may là giáo sư vào rất nhanh, tiết này là tiết nghe nói tiếng Pháp nên mọi người đều tập trung trở lại.

Nhưng mà giáo sư đang nói về bài tập lần trước thì lại đột nhiên chuyển đề tài, hỏi: “Không phải hôm nay có một tin rất vui sao?” Sau đó liền híp mắt nhìn tôi chằm chằm, tôi chợt nhận ra mọi người trong lớp đều nhìn vào tôi với nhiều biểu cảm khác nhau, điều này khiến tôi không sao hiểu nổi.

“Chúc mừng đính hôn!” Giáo sư thích sự lãng mạn nên tỏ ra rất hâm mộ, cất tiếng chúc mừng tôi.

Lúc này các bạn học mới bắt đầu huyên náo, mọi người đều nhắc lại câu nói kia, còn vừa chúc phúc vừa vỗ tay.

Đối mặt với cảnh tượng như vậy, tôi bỗng không xác định được đây là sự thật hay ảo giác.

Vẻ mặt mờ mịt của tôi đã chọc giận Tô Lâm Lâm, vào giờ nghỉ, cô ấy đi đến châm chọc tôi: “Chắc là sau này sẽ phải gọi cậu là bà Doãn rồi nhỉ? Đúng là chó cắn người là chó không sủa, không những cậu dụ dỗ Doãn Lệ mà còn hành động nhanh như vậy, làm cho người ta nguyện ý thông báo tin kết hôn với đại chúng.”

“Thông báo tin kết hôn?”

“Còn giả bộ cái gì, trang chủ của hầu hết các tờ báo ra ngày hôm nay đều đăng tin đó. Tôi không muốn xem cũng không được.” Tô Lâm Lâm vừa nói vừa lấy một tờ báo từ trong túi xách ra, ném xuống trước mặt tôi: “Cậu tự xem đi, Doãn Lệ mà lại chịu làm đến mức này, thật sự là khiến cho người ta không sao tưởng tượng nổi.”

Động tác của Tô Lâm Lâm rất mạnh, tờ báo liền mở ra trước mắt tôi, đập vào mắt tôi là tiêu đề thật lớn, một hàng chữ đỏ đặt bên cạnh bức hình chụp tôi và Doãn Lệ, chúng tôi đang nhìn nhau mỉm cười, một tay Doãn Lệ xách túi cho tôi, tay còn lại thì nắm tay tôi, tình cảm vô cùng thân mật.

Tôi mở bài báo ra, liền thấy thông báo văn hay chữ tốt cực kỳ sống động.

“Thái tử” của nhà họ Doãn đính hôn, vị hôn thê Nhan Tiếu tươi cười như hoa. Người trong cuộc tiết lộ rằng hai người đã sống chung với nhau từ rất lâu rồi, cộng với tin kết hôn vừa tung ra khiến dư luận nghi ngờ rằng đây là đám cưới chạy bầu.

Bài báo đính kèm cả mấy tấm hình, có Trần Thanh Yên, cũng có Nghiêm Ca, mà toàn bộ hình của các cô ấy đều bị chỉnh thành ảnh đen trắng, đã thế còn tạo hiệu ứng bị xé rách, chỉ riêng bức hình chụp tôi và Doãn Lệ là có màu sắc rực rỡ, rất hợp với tiêu đề đỏ rực, khiến tôi trông càng thêm tự hào đắc ý.

Ngô Mai cũng lại gần, vẻ mặt đầy tò mò: “Hoá ra người cậu dẫn đến bữa lẩu ngày hôm đó là người giàu như vậy. À, đúng rồi, Nhan Tiếu này, trước giờ học ngày hôm nay có một đám phóng viên đến tìm chúng mình phỏng vấn đấy.”

Chỉ riêng một buổi học thôi mà tôi đã bị bao nhiêu bạn học, thậm chí cả bạn cùng trường muốn hóng chuyện đến chen chúc vây xem, đã vậy sau khi học xong, lại được nghe bạn học nói rằng có một đám phóng viên đang đứng đầy cổng trường.

Điều này khiến tôi tâm phiền ý loạn.

Doãn Lệ đã công khai mối quan hệ của chúng tôi tại buổi tiệc sau khi anh bình phục. (Bê: Cho bạn nào quên thì ở chương 12 nhé.)

Từ trước đến nay tôi và Doãn Lệ đều không hề né tránh tai mắt của người khác, sở dĩ trước đây báo chí không hề đăng bất cứ thông tin nào về chúng tôi, đơn giản là do anh không muốn mà thôi. Anh cho rằng thời cơ chưa đủ, nên không muốn cho người khác biết.

Ngày hôm nay, tất cả phương tiện truyền thông đều đồng loạt thay đổi thái độ, không còn im hơi lặng tiếng như trước nữa mà không hề kiêng dè gì tung tin, khiến cho toàn bộ dư luận đều biết tôi là “vị hôn thê của Doãn Lệ.”

Vốn dĩ tôi rất muốn xem nhẹ cuộc đối thoại của Doãn Lệ và Doãn Huyên, xem nhẹ những chi tiết đáng ngờ khác, chỉ cần Doãn Lệ cho tôi thời gian, hoặc giả chỉ cần anh đủ kiên nhẫn, kiên nhẫn phối hợp diễn xuất với tôi để tôi có thể tiếp tục hồ đồ, u mê. Nhưng dường như anh đã không chờ được nữa mà vội vàng thu lưới, đây không phải là một hành động thông minh, chẳng giống với tác phong của Doãn Lệ chút nào.

Đoạn tình cảm của tôi và anh đã tự nhiên bị cắt ngang, anh nên cho tôi thời gian từ từ chữa trị chứ không phải là thô bạo độc đoán đưa ra quyết định, ép tôi phải đi về phía trước. Cách làm này của anh khiến tôi thấy luống cuống và khó chịu.

Tôi yêu Doãn Lệ, nhưng bây giờ tôi càng không thể tin tưởng anh.

Anh không biết tôi đã phải hạ bao nhiêu quyết tâm để chịu đựng nỗi sợ hãi và tò mò trong lòng kia. Để ngăn lại quá khứ của mình, tôi tự tay che giấu đi chân tướng sự thật vốn ở gần ngay trước mắt, tự tay xoá bỏ và phủ định đi bản thân mình.

Sẽ không có ai hiểu được nỗi bất an và chông chênh của tôi, giống như khi bước đi mà ngay bên cạnh là vách đá, tôi có thể cảm nhận rõ nỗi sợ hãi đó, đối với tương lai mù mờ, đối với quá khứ đã qua.

Có nhiều đêm tôi không tài nào ngủ được, rồi lại chán ăn, nhưng tôi vẫn liều mạng tự an ủi mình là mọi chuyện sẽ ổn thôi.

Tôi cần anh như vậy, cần anh ở bên để củng cố lòng tin và sự cố chấp ngốc nghếch của tôi, để tôi có thể càng đắm chìm vào hy vọng. Nhưng bước đi của anh đã rối loạn.

Điều này khiến tôi dần muốn biết những điều mà anh ấy giấu diếm. Tôi bắt đầu tò mò, không có cách nào dùng lý trí kiềm chế được nữa.

***

Mà tựa như mọi thứ đều đã được số mệnh an bài, khi tan học, vì phóng viên đứng đầy cổng trường nên tôi đi về bằng cánh cổng nhỏ đã bỏ hoang của trường, không ngờ lại gặp người ngoại quốc mà tôi đã gặp trước kia, Frank.

Anh ta thấy tôi thì cười nói: “Hôm nay tôi nhìn thấy cô trên báo, cổng trường toàn là phóng viên nên tôi biết cô sẽ đi cửa này, tôi đã chờ cô rất lâu rồi.” Anh ta vừa nhìn tôi vừa nói tiếp: “Mặc dù tính cách của cô thật sự khác một trời một vực với người kia, nhưng gương mặt của hai người khiến tôi không thể tin rằng đây chỉ là trùng hợp. Trước đây tôi đã thuyết phục bản thân từ bỏ, nhưng trước khi đi, nghe thấy lời mắng bằng tiếng Pháp kia của cô, tôi đã nhận ra tôi không hề nằm mơ giữa ban ngày.” (Bê: Cho những ai đã quên thì tình tiết này cũng ở chương 12 nha.)

Những lời này của anh ta được nói bằng tiếng Pháp, giọng điệu run rẩy kích động: “Tôi biết cô có thể nghe hiểu hoàn toàn những lời mà tôi đang nói, tôi đã điều tra qua, cô học chuyên ngành tiếng Pháp, cách phát âm tiếng Pháp của cô là tiếng Pháp chuẩn của người bản xứ. Tôi biết đây không phải điều trùng hợp. Vậy nên, cô có thể cho tôi nhìn thử mắt cá chân và bàn chân của cô hay không?”

Nội tâm tôi tràn đầy nghi hoặc, nhưng rốt cuộc lần này cũng vén ống quần lên, cởi tất rồi đưa chân ra cho anh ta nhìn.

Chân tôi rất khó coi, thậm chí còn hơi dị dạng, mu bàn chân của tôi rất rộng, hay có thể nói là cường tráng. Đối diện với một người đàn ông ngoại quốc đang sửng sốt nhìn chân mình, tôi chỉ có thể giải thích: “Là do bị tai nạn nên chân tôi mới trở thành thế này, tôi không đi vừa rất nhiều giày dép, chỉ có thể đặt hàng riêng.”

Anh ta ngẩng phắt đầu lên nhìn tôi, lại nhìn xuống chân tôi, biểu tình trên mắt bắt đầu thay đổi, trở nên cuồng nhiệt hưng phấn: “Đúng rồi! Tôi không hề nằm mơ! Là cô! Chính là cô! Cảm ơn Thượng Đế vì cô vẫn còn sống! Alicia thân yêu nhất của tôi!”

Một lát sau anh ta bình ổn cảm xúc: “Không, tình yêu, sao có thể nói chân cô khó coi chứ, đây là đôi chân đẹp nhất mà tôi đã từng thấy trên đời. Những vết sẹo này đều là vinh quang của cô, bàn chân này không phải do tai nạn nên mới thay đổi, mà đây chính là đôi chân của một vũ công múa ba lê.”

Tôi nhớ đến căn phòng luyện múa ba lê kia của Doãn Huyên, bỗng cảm thấy dường như các chi tiết đang được xâu chuỗi lại, nhưng tôi vẫn phản bác theo bản năng: “Không thể nào, đây là điều không thể, tôi không hề biết múa.”

Frank vẫn từng bước ép sát tôi: “Tôi nhận ra chân cô, chỉ cần nhìn mắt cá chân là tôi sẽ nhận ra cô. Tôi ngồi dưới sân khấu xem cô suốt mười năm liền, lần nào cũng ngồi ở hàng đầu tiên. Cô múa ở vũ đoàn mười năm thì tôi xem cô mười năm, tôi làm phim tài liệu về những vũ công múa ba lê. Tôi nhìn cô lớn lên, cô chính là vũ công múa ba lê giỏi và có tiềm lực nhất mà tôi đã gặp trong mười năm qua.”

Anh ta vụng về lấy ra một chiếc túi: “Cô có thể xem cái này, bên trong là bộ phim tài liệu vẫn còn dang dở mà tôi làm cho cô, còn có một số ảnh chụp và bài báo liên quan đến cô nữa. Cô chính là Alicia, không thể nào nhầm được. Cô căn bản không thuộc về nơi này, khi tôi đọc được mấy tin tức trên báo ngày hôm nay, tôi cảm thấy mọi chuyện sẽ không đơn giản như vậy!”

Tôi không dám nhận lấy chiếc túi kia, đầu óc tôi rối rắm như tơ vò, giống như bị tai nạn mất trí nhớ xong, tôi vừa đón nhận việc mình là Nhan Tiếu, là một sinh viên rất bình thường của khoa tiếng Pháp. Thì bỗng nhiên có một đám người nhảy ra nói với tôi rằng: Chúng tôi chỉ đùa giỡn cô thôi, cô căn bản không phải là cô, cô là người đến từ thế giới khác, chúng tôi lại gắn một thân phận khác cho cô.

Frank nhìn thấu nỗi kháng cự của tôi: “Sau khi cô xem xong những tài liệu này mà vẫn còn cảm thấy nghi ngờ, vậy thì tôi sẽ không quấy rầy sự an toàn của cô nữa. Nhưng tôi hy vọng cô sẽ không phụ lòng chính bản thân cô, người đã từng coi múa ba lê là mơ ước lớn nhất cuộc đời. Thật ra việc cô đột ngột mất tích vào một năm trước cũng có rất nhiều điểm khả nghi.”

Tôi hốt hoảng nói: “Tôi không biết múa ba lê, tôi bị tai nạn ở đây, bị thương ở chân phải nằm hơn nửa năm.”

“Không, không phải vậy, tôi không biết ai đã nói với cô những chuyện này, vì chính chúng tôi là người phát hiện một vũng máu rất lớn ở con ngõ nhỏ trước căn hộ của cô ở Paris, nhưng lại không tìm được cô hoặc thi thể của cô. Nên suốt một năm vừa qua, chúng tôi chỉ có thể tuyên bố là cô đã mất tích. Rất nhiều người đoán rằng cô đã chết, riêng tôi thì không. Tôi biết cô là một cô gái kiên cường biết bao nhiêu, cô sẽ không vứt bỏ ước mơ của mình để chọn cái chết.”

Mắt Frank loé lên ánh sáng: “Cô là vũ công rực rỡ nhất mà tôi từng thấy, chúng ta đã từng hẹn ước với nhau, rằng tôi sẽ luôn một mực ghi chép về cô để làm phim tài liệu, cho đến khi nào cô không còn múa nữa.”

Một lần nữa, anh ta trịnh trọng đưa chiếc túi cho tôi: “Cô là cô ấy. Tôi sẽ lập tức liên lạc với giáo viên của cô và cảnh sát ở Paris, phu nhân Taylor quen thuộc với cô hơn tôi, bà ấy sẽ cho cô biết tất cả. Trong đồn cảnh sát cũng vẫn còn lưu trữ DNA của cô.”

“Không, xin chờ một chút. Xin hãy cho tôi thêm chút thời gian, hiện tại tôi cũng có cuộc sống của mình.” Khi nói ra những lời này, gần như tôi đã phải dùng hết sức lực của mình, bởi vì chiếc túi mà tôi đang cầm trong tay này như nặng nghìn cân, nặng nề đè lên trái tim tôi, mang đến áp lực cho tôi từng giây từng phút, khiến tôi không sao thở nổi.

Frank gật đầu: “Tôi đã thấy ảnh đính hôn của cô trên báo, bây giờ cô cũng có một cuộc sống hoàn toàn khác. Nhưng tình yêu của tôi, tôi chỉ muốn nhắc nhở cô một câu thôi, tôi không biết ai là người tạo dựng nên thân phận hiện giờ của cô, nhưng nếu như cô thật sự là cô ấy, vậy thì những việc lừa dối này không thể là trùng hợp.”

Anh ta nhìn sâu vào tôi, nói gằn từng chữ: “Đây là một vụ mưu sát.”

Ánh mắt anh ta kinh tâm động phách, mà nội tâm tôi cũng bàng hoàng thê lương.

Đúng vậy, nếu như những lời anh ta nói đều là sự thật, vậy thì tất cả những chuyện này đều không thể chỉ là âm mưu lừa gạt, mà chính là mưu sát, vụ mưu sát được dày công gây dựng nên.

Mưu sát cuộc đời nghệ thuật của tôi, mưu sát quá khứ là vũ công múa ba lê của tôi. Hơn nữa, họ đã thành công rồi.

Tôi cứ tưởng rằng cuộc đời tôi là một đường thẳng, tuy bị mất đi trí nhớ, nhưng tôi có Doãn Lệ, có một cuộc sống đơn giản bình thường. Có vẻ như số phận muốn gây khó dễ với tôi, từ chuyện bức hoạ kia, đến vụ tranh cãi của anh em nhà họ Doãn, rồi bây giờ là lời khẳng định của Frank về thân phận của tôi, mọi thứ đang rối tung lên.

Thật buồn cười biết bao, tôi nhớ lại tình cảnh của một năm về trước, khi tôi vừa mới tỉnh lại sau vụ tai nạn xe cộ. Thế giới xung quanh tôi vẫn còn rất xa lạ, khiến tôi sợ hãi, tôi vẫn không hề tin tưởng Doãn Lệ, thậm chí còn coi anh là kẻ thù. Khi ấy, tôi không biết rốt cuộc thì mình là ai, chỉ có thể chờ đợi người ngoài khoác lên cho tôi một thân phận.

Trong lòng tôi biết, thế giới đã thay đổi rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện