Chấp Niệm Bắc Đại
Chương 10
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tề Vũ hôm nay mặc một chiếc áo khoác sáng màu.
Cộng thêm sống mũi cao và gương mặt như tượng tạc kia.
Quả thật là xứng đáng với danh hiệu "Bông hoa của phòng thí nghiệm".
Nhưng quan trọng nhất là, Tề Vũ dạy thay thì làm sao mà trốn tiết được???
Lâm Y Y thì vẫn đang phấn khích không thôi.
Tôi phải nhắc nó nhỏ tiếng đến mấy lần liền.
Lúc ngẩng đầu lên thì vừa hay đối diện với đôi mắt bình thản và đen láy của ai đó.
Tôi như t.ội ph.ạm "chuẩn bị" b.ị tr.uy n.ã, vội vã cúi đầu xuống đọc sách.
Bởi vì người dạy là Tề Vũ nên Lâm Y Y không được tỉnh táo cho lắm.
Tôi e là con bé đã quên béng việc mình nhờ vả mất rồi.
"Ngôn Ngôn, tao hết cách rồi, mày đừng quên bản thân là trợ lý của Tề Vũ, mày mà trốn học thì khác gì rúc đầu vào ch.ỗ ch.ết???"
Tôi bần thần nhìn điện thoại.
Cuối cùng chỉ đành gửi tin nhắn cho anh trai Bắc Đại, bảo anh hãy đợi mình một lát.
Vừa bấm nút gửi thì trên bục giảng "Ting" lên một tiếng.
"Xin lỗi."
Tề Vũ dừng lại, cầm điện thoại lên.
Anh thao tác mau lẹ rồi lại đặt nó về chỗ cũ.
Còn tôi, gần như nhận được tin nhắn cùng lúc đó.
Anh trai Bắc Đại chỉ "ừm" một tiếng rồi thôi.
13.
Cả buổi chiều tôi không tài nào tập trung được.
Đợi mãi mới đến tiết cuối cùng.
Tôi quyết định đến chỗ Tề Vũ xin nghỉ sớm.
Tề Vũ vừa mới dạy xong, đang đứng uống nước thấy tôi lon ton chạy đến thì sững người một lúc.
"Có chuyện gì?"
"Em có chút việc phải giải quyết, anh cho em nghỉ sớm tiết này nhé."
"Không."
"..."
Tôi đã chuẩn bị biết bao lời hay ý đẹp, vậy mà lại bị một chữ "Không" này của anh chặn họng.
"Nhưng mà, em thật sự..."
"Nội dung tiết sau quan trọng, em muốn bị trừ điểm thì cứ việc."
"..."
Không xin được, tôi chỉ đành lủi thủi quay về.
Sau đó lôi điện thoại ra than thở với anh trai Bắc Đại.
"Thầy không cho em về sớm rồi."
"Thật là một người đàn ông tàn nhẫn."
"Những người như vậy lúc làm thí nghiệm chắc chắn sẽ không tìm thấy cốc đong..."
Tôi tức đến độ gần như type không ngừng nghỉ.
Trên bảng, tiếng "ting" cứ nảy liên hồi.
Mọi người bắt đầu xì xào.
Lâm Y Y nóng nảy đập bàn.
"Sao anh Tề Vũ có nhiều tin nhắn quá vậy? Chắc không phải là bạn gái kiểm tra tình hình chứ?"
"Tao làm sao mà biết được."
Tôi thở dài, chìm đắm trong nỗi thất vọng vô vàn.
Không nghĩ được gì đến chuyện khác.
Tề Vũ dừng lại nhìn điện thoại rồi bất lực đặt xuống.
"Nhan Ngôn Ngôn."
"Kìa, anh Tề Vũ gọi mày kìa."
Tôi ngơ ngác, đáp:
"Dạ, dạ."
"Nào, làm câu này đi."
Lúc này tôi mới nhìn đề mục trên bảng.
Hỏng bét rồi, tôi có nghe được chữ nào đâu.
Tôi ngập ngừng hồi lâu, lí nhí:
"Em... em không biết làm."
Mất mặt, đúng là mất mặt không thể tả
Tề Vũ lúc này hạ giọng xuống, nói:
"Lên đây, tôi đã từng dạy em rồi mà."
Anh vừa dứt lời.
Cả căn phòng "ồ" lên một tiếng.
Nhưng tôi còn bất ngờ hơn bọn họ nữa.
Sao anh lại dùng từ ngữ dễ hiểu lầm như thế.
Tề Vũ hôm nay mặc một chiếc áo khoác sáng màu.
Cộng thêm sống mũi cao và gương mặt như tượng tạc kia.
Quả thật là xứng đáng với danh hiệu "Bông hoa của phòng thí nghiệm".
Nhưng quan trọng nhất là, Tề Vũ dạy thay thì làm sao mà trốn tiết được???
Lâm Y Y thì vẫn đang phấn khích không thôi.
Tôi phải nhắc nó nhỏ tiếng đến mấy lần liền.
Lúc ngẩng đầu lên thì vừa hay đối diện với đôi mắt bình thản và đen láy của ai đó.
Tôi như t.ội ph.ạm "chuẩn bị" b.ị tr.uy n.ã, vội vã cúi đầu xuống đọc sách.
Bởi vì người dạy là Tề Vũ nên Lâm Y Y không được tỉnh táo cho lắm.
Tôi e là con bé đã quên béng việc mình nhờ vả mất rồi.
"Ngôn Ngôn, tao hết cách rồi, mày đừng quên bản thân là trợ lý của Tề Vũ, mày mà trốn học thì khác gì rúc đầu vào ch.ỗ ch.ết???"
Tôi bần thần nhìn điện thoại.
Cuối cùng chỉ đành gửi tin nhắn cho anh trai Bắc Đại, bảo anh hãy đợi mình một lát.
Vừa bấm nút gửi thì trên bục giảng "Ting" lên một tiếng.
"Xin lỗi."
Tề Vũ dừng lại, cầm điện thoại lên.
Anh thao tác mau lẹ rồi lại đặt nó về chỗ cũ.
Còn tôi, gần như nhận được tin nhắn cùng lúc đó.
Anh trai Bắc Đại chỉ "ừm" một tiếng rồi thôi.
13.
Cả buổi chiều tôi không tài nào tập trung được.
Đợi mãi mới đến tiết cuối cùng.
Tôi quyết định đến chỗ Tề Vũ xin nghỉ sớm.
Tề Vũ vừa mới dạy xong, đang đứng uống nước thấy tôi lon ton chạy đến thì sững người một lúc.
"Có chuyện gì?"
"Em có chút việc phải giải quyết, anh cho em nghỉ sớm tiết này nhé."
"Không."
"..."
Tôi đã chuẩn bị biết bao lời hay ý đẹp, vậy mà lại bị một chữ "Không" này của anh chặn họng.
"Nhưng mà, em thật sự..."
"Nội dung tiết sau quan trọng, em muốn bị trừ điểm thì cứ việc."
"..."
Không xin được, tôi chỉ đành lủi thủi quay về.
Sau đó lôi điện thoại ra than thở với anh trai Bắc Đại.
"Thầy không cho em về sớm rồi."
"Thật là một người đàn ông tàn nhẫn."
"Những người như vậy lúc làm thí nghiệm chắc chắn sẽ không tìm thấy cốc đong..."
Tôi tức đến độ gần như type không ngừng nghỉ.
Trên bảng, tiếng "ting" cứ nảy liên hồi.
Mọi người bắt đầu xì xào.
Lâm Y Y nóng nảy đập bàn.
"Sao anh Tề Vũ có nhiều tin nhắn quá vậy? Chắc không phải là bạn gái kiểm tra tình hình chứ?"
"Tao làm sao mà biết được."
Tôi thở dài, chìm đắm trong nỗi thất vọng vô vàn.
Không nghĩ được gì đến chuyện khác.
Tề Vũ dừng lại nhìn điện thoại rồi bất lực đặt xuống.
"Nhan Ngôn Ngôn."
"Kìa, anh Tề Vũ gọi mày kìa."
Tôi ngơ ngác, đáp:
"Dạ, dạ."
"Nào, làm câu này đi."
Lúc này tôi mới nhìn đề mục trên bảng.
Hỏng bét rồi, tôi có nghe được chữ nào đâu.
Tôi ngập ngừng hồi lâu, lí nhí:
"Em... em không biết làm."
Mất mặt, đúng là mất mặt không thể tả
Tề Vũ lúc này hạ giọng xuống, nói:
"Lên đây, tôi đã từng dạy em rồi mà."
Anh vừa dứt lời.
Cả căn phòng "ồ" lên một tiếng.
Nhưng tôi còn bất ngờ hơn bọn họ nữa.
Sao anh lại dùng từ ngữ dễ hiểu lầm như thế.
Bình luận truyện