Chấp Niệm Có Tận, Tình Vẫn Không Tận
Chương 40: Tất cả những thứ này đều là cô tự làm tự chịu
Năm đó chuyện Tô Kiến Vĩ nhảy lầu xảy ra quá đột ngột, Chu Minh Liên bởi vì vậy nên ngay lập tức không chịu nổi, liền hôn mê bất tỉnh nhân sự. Tuy rằng Tô Ngưng có thấy tờ giấy, nhưng lại không biết đã từng có một vị khách đến.
Hiện tại nhắc đến, đem từng chuyện đều nói ra rõ ràng, vào lúc này, hai người mới phát hiện đã từng bỏ qua một chi tiết nhỏ, hung thủ thật sự hại chết Tô Kiến Vĩ.
Nữ...... Họ Đường......
Trong lòng Tô Ngưng, cũng chỉ có một đáp án, là Đường Vân Linh!
Mà Chu Minh Liên vừa nhìn ánh mắt Tô Ngưng, liền biết hai người bọn họ thầm nghĩ đến cùng đáp án, thế nhưng tình huống trước mắt, thời gian đã trôi qua nhiều năm, bọn họ lại không có bằng chứng, coi như muốn tìm Đường Vân Linh báo thù, nói nghe thì dễ.
Tô Ngưng đứng ngồi không yên, trong ngực tràn đầy phẫn nộ, đang không ngừng dâng trào trong thân thể cô.
Ba năm qua, cô vẫn căm hận hung thủ giết chết Tô Kiến Vĩ, không nghĩ tới hận ba năm, lại hận sai người.
Đường Vân Linh đáng chết này!
Ba năm trước phá huỷ hôn nhân của cô, lại hại chết ba ba cô, thù mới hận cũ tính gộp lại, Tô Ngưng cảm giác mình sắp bị lửa cháy hừng hực đốt thành tro bụi.
Chu Minh Liên thấy thế, sợ Tô Ngưng kích động, động viên nói:
- Tiểu Ngưng, chuyện này tạm thời cũng chỉ là suy đoán của chúng ta, con trước tiên đừng coi là thật, chúng ta tìm người điều tra một chút. Có bằng chứng cụ thể, lại đi tìm tiện nhân này tính sổ.
- Mẹ, không cần tra xét, nhất định chính là cô ta!
Tô Ngưng cắn chặt hàm răng nói:
- Năm đó cô ta muốn cùng Tống Kỳ Đông bên nhau, chính con là cái đinh trong mắt cô ta, nhất định là muốn diệt trừ đi cho yên tâm. Nhưng con vạn lần không nghĩ tới, cô ta lại động đến ba con.
Đã như thế, Tô Kiến Vĩ lại là hình nhân thế mạng của cô, thay cô chết rồi.
Tức giận xông thẳng tới đỉnh đầu, trước mắt Tô Ngưng biến thành màu đen, tình huống lại một lần nữa phát sinh, khuôn mặt đang đỏ lên liền lập tức chuyển sang màu xám, tái nhợt.
Chu Minh Liên sợ hãi gào lên:
- Tiểu Ngưng, Tiểu Ngưng, con làm sao vậy? Đừng dọa mẹ, con làm sao vậy?
Bà vội vã đỡ Tô Ngưng ngồi xuống sô pha, vỗ ngực cô, giúp cô thở thông suốt.
Lần này...... thời gian Tô Ngưng chóng mặt so với thường ngày lâu hơn, cô thống khổ nhắm chặt hai mắt, sờ môi, đem toàn bộ đau đớn chặn trong cổ họng.
Sau một lúc lâu, cô mới từ từ mở hai mắt ra, vừa mới mở ra, tầm mắt của cô mơ hồ không rõ.
Đây là thân thể đang nhắc nhở cô, thời gian còn lại của cô không còn nhiều lắm.
- Mẹ, con không sao, chỉ là quá tức giận, trong lúc nhất thời thở không lên khí mà thôi.
Tô Ngưng không ngừng thở hổn hển, nhưng vẫn an ủi Chu Minh Liên đang thất kinh.
- Không có chuyện gì là tốt rồi, không có chuyện gì là tốt rồi. Vừa nãy hù chết mẹ, Tiểu Ngưng, mẹ đã mất đi con một lần, không muốn lại mất đi con lần hai.
Chu Minh Liên nói, đem đôi vai thon gầy của Tô Ngưng ôm vào trong ngực của mình, khuyên nhủ:
- Tiểu Ngưng, mẹ cái gì cũng không quan tâm, chỉ hy vọng con khoẻ mạnh có thể làm bạn với mẹ.
Tô Ngưng rủ mắt xuống, đem ánh mắt bi thương che đi, trong lòng cô đầy cừu hận, vẫn chưa buông xuống được.
Mẹ, xin lỗi...... Có một số việc, con nhất định phải làm......
......
Vì vậy, Tô Ngưng không ở lại chỗ Chu Minh Liên, mà đêm đó trở về Tống gia, muốn cùng Tống Trí Viễn thương lượng chuyện này, thương thảo bước kế tiếp phải làm gì.
Nhưng Tống Trí Viễn không ở trong phòng, cô vừa chuẩn bị đóng cửa lại, thì liền thấy Đường Vân Linh từ trước cửa đi ngang qua.
Đường Vân Linh quay về phía cô nở nụ cười trào phúng, nhẹ vỗ về bụng mình, đắc ý nói:
- Nghe nói ba năm trước đây Tô Du cũng nghi ngờ có mang thai, đáng tiếc thật...... Kỳ Đông vốn dĩ không muốn cô ta sinh con trai cho anh ấy, nên chỉ có thể bị đè ra làm phẫu thuật nạo phá thai, ai bảo cô ta không xứng cơ chứ!
Cô không xứng......
Ba chữ này, như một cái kim, đâm thẳng vào lòng Tô Ngưng.
Nhớ tới đứa bé của mình còn chưa đủ hai tháng đã ra đi; nhớ tới vì hôn nhân của cô, Tô Kiến Vĩ từ bỏ sinh mệnh mà nhảy lầu.
Tô Ngưng thật vất vả tỉnh táo lại, lại một lần nữa bị chọc giận.
- Đường Vân Linh!
Tô Ngưng đuổi theo Đường Vân Linh đang đi ra khỏi phòng.
- Đường Vân Linh, cô đứng lại! Sao cô lại biết được chuyện này?
Lúc trước phẫu thuật phá thai, chỉ có Tống Kỳ Đông cùng với cô ở đấy, Đường Vân Linh làm sao biết được? Lẽ nào chuyện như vậy Tống Kỳ Đông đều nói cho cô ta biết hết?
- Có phải Tống Kỳ Đông đã nói cho cô biết?
Tô Ngưng ở đầu cầu thang kéo Đường Vân Linh lại.
Đường Vân Linh xoay người lại, khinh bỉ nhìn Tô Ngưng.
- Tôi đang nói về chuyện Tô Du, cô kích động như vậy làm gì? Các cô không phải quan hệ không tốt sao? Hay là cô rốt cục ngụy trang không nổi nữa, dự định thừa nhận cô chính là Tô Du.
Tô Ngưng cắn chặc môi dưới, thừa nhận nói:
- Đúng! Tôi chính là Tô Du! Chuyện tôi sẩy thai, rốt cuộc cô làm sao biết được? Có phải là Tống Kỳ Đông nói cho cô biết?
- Ha ha ha.
Đường Vân Linh châm biếm lên tiếng.
- Căn bản không cần Tống Kỳ Đông nói cho tôi biết, tôi đã sớm tìm người theo dõi cô, ngay cả phẫu thuật làm cô sảy thai, đều là tôi an bài. Chớ nói chi là cô đang ở trong phòng bệnh, lôi kéo cánh tay Kỳ Đông, bộ dáng vừa khóc vừa cầu, nhưng lại để cho tôi cười một lúc lâu! (con mẹ này ác thật chứ @@)
Là cô ta! Chính là cô ta!
Người đàn bà này có khuôn mặt cô ôn nhu uyển ước, nhưng lại ẩn chứa dã tâm dơ bẩn như vậy.
Cô ta tìm người theo dõi cô, khẳng định cũng biết chuyện Thẩm Ngọc Bích cho cô 5 ngàn vạn.
- Đường Vân Linh, ba năm trước, có phải cô đã đến bệnh viện tìm ba tôi, có phải cô đem chuyện 5 ngàn vạn nói cho ba tôi biết? Có phải là cô không!?
Tô Ngưng khí thế hùng hổ chất vấn, tuy rằng hỏi, nhưng ngữ khí như khẳng định chắc chắn.
Đường Vân Linh cũng không thèm ngụy trang, giơ cằm lên.
- Cô cuối cùng cũng phát hiện ra rồi sao? Ha ha ha, Tô Du, cô thật ngu xuẩn. Cô vẫn cho là Kỳ Đông làm đúng không? Tôi cho cô biết, là tôi đi gặp ba cô, là tôi vạch trần lời nói dối ngụy tạo của cô, là tôi cho ba cô cảm giác cô thành con ghẻ. Tất cả những thứ này, đều là tôi làm!
Hung thủ! Cô ta là hung thủ giết người!
- Đường Vân Linh, cô thật quá đáng! Cô phá huỷ hôn nhân của tôi thì thôi, tại sao còn muốn bức chết cha tôi!
Tô Ngưng phẫn nộ, cánh tay dùng sức bắt lấy cổ áo Đường Vân Linh.
- Ai bảo cô không chịu ly hôn với Kỳ Đông! Cái vị trí phu nhân Tống gia này, vẫn luôn là của tôi! Là cô đã cướp đi, tôi đương nhiên phải đoạt lại! Tô Du, tất cả những thứ này đều là cô tự làm tự chịu! Nếu như lúc đó cô không cùng Kỳ Đông kết hôn, thì sẽ không phát sinh nhiều chuyện như vậy! Mọi chuyện bắt đầu, là do cô làm!
Đường Vân Linh không ngừng trào phúng, giống như muốn đem Tô Ngưng ép đến đường cùng.
Bởi vì hắn nghe thấy tiếng huyên náo của bọn họ, Tống Kỳ Đông ở trong thư phòng cũng bị kinh động, hắn đi tới hành lang, nhìn thấy Tô Ngưng đang lôi kéo Đường Vân Linh ở đầu cầu thang, thân hình của hai người đều muốn lảo đảo ngã xuống.
Hiện tại nhắc đến, đem từng chuyện đều nói ra rõ ràng, vào lúc này, hai người mới phát hiện đã từng bỏ qua một chi tiết nhỏ, hung thủ thật sự hại chết Tô Kiến Vĩ.
Nữ...... Họ Đường......
Trong lòng Tô Ngưng, cũng chỉ có một đáp án, là Đường Vân Linh!
Mà Chu Minh Liên vừa nhìn ánh mắt Tô Ngưng, liền biết hai người bọn họ thầm nghĩ đến cùng đáp án, thế nhưng tình huống trước mắt, thời gian đã trôi qua nhiều năm, bọn họ lại không có bằng chứng, coi như muốn tìm Đường Vân Linh báo thù, nói nghe thì dễ.
Tô Ngưng đứng ngồi không yên, trong ngực tràn đầy phẫn nộ, đang không ngừng dâng trào trong thân thể cô.
Ba năm qua, cô vẫn căm hận hung thủ giết chết Tô Kiến Vĩ, không nghĩ tới hận ba năm, lại hận sai người.
Đường Vân Linh đáng chết này!
Ba năm trước phá huỷ hôn nhân của cô, lại hại chết ba ba cô, thù mới hận cũ tính gộp lại, Tô Ngưng cảm giác mình sắp bị lửa cháy hừng hực đốt thành tro bụi.
Chu Minh Liên thấy thế, sợ Tô Ngưng kích động, động viên nói:
- Tiểu Ngưng, chuyện này tạm thời cũng chỉ là suy đoán của chúng ta, con trước tiên đừng coi là thật, chúng ta tìm người điều tra một chút. Có bằng chứng cụ thể, lại đi tìm tiện nhân này tính sổ.
- Mẹ, không cần tra xét, nhất định chính là cô ta!
Tô Ngưng cắn chặt hàm răng nói:
- Năm đó cô ta muốn cùng Tống Kỳ Đông bên nhau, chính con là cái đinh trong mắt cô ta, nhất định là muốn diệt trừ đi cho yên tâm. Nhưng con vạn lần không nghĩ tới, cô ta lại động đến ba con.
Đã như thế, Tô Kiến Vĩ lại là hình nhân thế mạng của cô, thay cô chết rồi.
Tức giận xông thẳng tới đỉnh đầu, trước mắt Tô Ngưng biến thành màu đen, tình huống lại một lần nữa phát sinh, khuôn mặt đang đỏ lên liền lập tức chuyển sang màu xám, tái nhợt.
Chu Minh Liên sợ hãi gào lên:
- Tiểu Ngưng, Tiểu Ngưng, con làm sao vậy? Đừng dọa mẹ, con làm sao vậy?
Bà vội vã đỡ Tô Ngưng ngồi xuống sô pha, vỗ ngực cô, giúp cô thở thông suốt.
Lần này...... thời gian Tô Ngưng chóng mặt so với thường ngày lâu hơn, cô thống khổ nhắm chặt hai mắt, sờ môi, đem toàn bộ đau đớn chặn trong cổ họng.
Sau một lúc lâu, cô mới từ từ mở hai mắt ra, vừa mới mở ra, tầm mắt của cô mơ hồ không rõ.
Đây là thân thể đang nhắc nhở cô, thời gian còn lại của cô không còn nhiều lắm.
- Mẹ, con không sao, chỉ là quá tức giận, trong lúc nhất thời thở không lên khí mà thôi.
Tô Ngưng không ngừng thở hổn hển, nhưng vẫn an ủi Chu Minh Liên đang thất kinh.
- Không có chuyện gì là tốt rồi, không có chuyện gì là tốt rồi. Vừa nãy hù chết mẹ, Tiểu Ngưng, mẹ đã mất đi con một lần, không muốn lại mất đi con lần hai.
Chu Minh Liên nói, đem đôi vai thon gầy của Tô Ngưng ôm vào trong ngực của mình, khuyên nhủ:
- Tiểu Ngưng, mẹ cái gì cũng không quan tâm, chỉ hy vọng con khoẻ mạnh có thể làm bạn với mẹ.
Tô Ngưng rủ mắt xuống, đem ánh mắt bi thương che đi, trong lòng cô đầy cừu hận, vẫn chưa buông xuống được.
Mẹ, xin lỗi...... Có một số việc, con nhất định phải làm......
......
Vì vậy, Tô Ngưng không ở lại chỗ Chu Minh Liên, mà đêm đó trở về Tống gia, muốn cùng Tống Trí Viễn thương lượng chuyện này, thương thảo bước kế tiếp phải làm gì.
Nhưng Tống Trí Viễn không ở trong phòng, cô vừa chuẩn bị đóng cửa lại, thì liền thấy Đường Vân Linh từ trước cửa đi ngang qua.
Đường Vân Linh quay về phía cô nở nụ cười trào phúng, nhẹ vỗ về bụng mình, đắc ý nói:
- Nghe nói ba năm trước đây Tô Du cũng nghi ngờ có mang thai, đáng tiếc thật...... Kỳ Đông vốn dĩ không muốn cô ta sinh con trai cho anh ấy, nên chỉ có thể bị đè ra làm phẫu thuật nạo phá thai, ai bảo cô ta không xứng cơ chứ!
Cô không xứng......
Ba chữ này, như một cái kim, đâm thẳng vào lòng Tô Ngưng.
Nhớ tới đứa bé của mình còn chưa đủ hai tháng đã ra đi; nhớ tới vì hôn nhân của cô, Tô Kiến Vĩ từ bỏ sinh mệnh mà nhảy lầu.
Tô Ngưng thật vất vả tỉnh táo lại, lại một lần nữa bị chọc giận.
- Đường Vân Linh!
Tô Ngưng đuổi theo Đường Vân Linh đang đi ra khỏi phòng.
- Đường Vân Linh, cô đứng lại! Sao cô lại biết được chuyện này?
Lúc trước phẫu thuật phá thai, chỉ có Tống Kỳ Đông cùng với cô ở đấy, Đường Vân Linh làm sao biết được? Lẽ nào chuyện như vậy Tống Kỳ Đông đều nói cho cô ta biết hết?
- Có phải Tống Kỳ Đông đã nói cho cô biết?
Tô Ngưng ở đầu cầu thang kéo Đường Vân Linh lại.
Đường Vân Linh xoay người lại, khinh bỉ nhìn Tô Ngưng.
- Tôi đang nói về chuyện Tô Du, cô kích động như vậy làm gì? Các cô không phải quan hệ không tốt sao? Hay là cô rốt cục ngụy trang không nổi nữa, dự định thừa nhận cô chính là Tô Du.
Tô Ngưng cắn chặc môi dưới, thừa nhận nói:
- Đúng! Tôi chính là Tô Du! Chuyện tôi sẩy thai, rốt cuộc cô làm sao biết được? Có phải là Tống Kỳ Đông nói cho cô biết?
- Ha ha ha.
Đường Vân Linh châm biếm lên tiếng.
- Căn bản không cần Tống Kỳ Đông nói cho tôi biết, tôi đã sớm tìm người theo dõi cô, ngay cả phẫu thuật làm cô sảy thai, đều là tôi an bài. Chớ nói chi là cô đang ở trong phòng bệnh, lôi kéo cánh tay Kỳ Đông, bộ dáng vừa khóc vừa cầu, nhưng lại để cho tôi cười một lúc lâu! (con mẹ này ác thật chứ @@)
Là cô ta! Chính là cô ta!
Người đàn bà này có khuôn mặt cô ôn nhu uyển ước, nhưng lại ẩn chứa dã tâm dơ bẩn như vậy.
Cô ta tìm người theo dõi cô, khẳng định cũng biết chuyện Thẩm Ngọc Bích cho cô 5 ngàn vạn.
- Đường Vân Linh, ba năm trước, có phải cô đã đến bệnh viện tìm ba tôi, có phải cô đem chuyện 5 ngàn vạn nói cho ba tôi biết? Có phải là cô không!?
Tô Ngưng khí thế hùng hổ chất vấn, tuy rằng hỏi, nhưng ngữ khí như khẳng định chắc chắn.
Đường Vân Linh cũng không thèm ngụy trang, giơ cằm lên.
- Cô cuối cùng cũng phát hiện ra rồi sao? Ha ha ha, Tô Du, cô thật ngu xuẩn. Cô vẫn cho là Kỳ Đông làm đúng không? Tôi cho cô biết, là tôi đi gặp ba cô, là tôi vạch trần lời nói dối ngụy tạo của cô, là tôi cho ba cô cảm giác cô thành con ghẻ. Tất cả những thứ này, đều là tôi làm!
Hung thủ! Cô ta là hung thủ giết người!
- Đường Vân Linh, cô thật quá đáng! Cô phá huỷ hôn nhân của tôi thì thôi, tại sao còn muốn bức chết cha tôi!
Tô Ngưng phẫn nộ, cánh tay dùng sức bắt lấy cổ áo Đường Vân Linh.
- Ai bảo cô không chịu ly hôn với Kỳ Đông! Cái vị trí phu nhân Tống gia này, vẫn luôn là của tôi! Là cô đã cướp đi, tôi đương nhiên phải đoạt lại! Tô Du, tất cả những thứ này đều là cô tự làm tự chịu! Nếu như lúc đó cô không cùng Kỳ Đông kết hôn, thì sẽ không phát sinh nhiều chuyện như vậy! Mọi chuyện bắt đầu, là do cô làm!
Đường Vân Linh không ngừng trào phúng, giống như muốn đem Tô Ngưng ép đến đường cùng.
Bởi vì hắn nghe thấy tiếng huyên náo của bọn họ, Tống Kỳ Đông ở trong thư phòng cũng bị kinh động, hắn đi tới hành lang, nhìn thấy Tô Ngưng đang lôi kéo Đường Vân Linh ở đầu cầu thang, thân hình của hai người đều muốn lảo đảo ngã xuống.
Bình luận truyện