Chấp Niệm - Dạ Mạn
Chương 41
Editor: Mạc Sảng
Beta: Mạc Y Phi
Cố Niệm chăm chú nhìn anh, ánh mắt anh sâu không thấy đáy khiến cô nhìn không thấu.
Tống Hoài Thừa lập tức như con sư tử sắp bạo phát, trong lòng anh trào lên một cảm xúc mãnh liệt. Không lâu sau khi trở về, anh liền nhận được bức ảnh mà người nào đó nặc danh gửi tới. Trong phút chốc anh không thể tra ra được rốt cuộc là ai đã gửi đến.
Nhìn bức ảnh mà trái tim anh đau đớn như bị cái gì đó đâm vào. Hóa ra cảm giác bị người ta hiểu lầm là như thế này.
Anh hoảng hốt khi phát hiện ra mình và Cố Niệm ngày càng xa cách. Vẻ mặt của cô khi nhìn Diệp Thanh khiến anh hoảng sợ và đau lòng. Giờ đây Cố Niệm không còn tin tưởng anh nữa, cho dù anh có làm gì đi nữa cô cũng sẽ không tin anh.
Anh nhếch miệng lên cười giễu: “Thì ra đây là lý do em không trở về nhà, sao vậy, muốn ôn lại chuyện cũ ư?”
Vẻ mặt Cố Niệm không chút thay đổi: “Không phải chuyện của anh.”
Tống Hoài lập tức đưa tay đem cô ép vào trong ngực mình: “Cố Niệm! Anh khuyên em không nên tiếp tục ôm những vọng tưởng với Lục Diệp Thanh.” Trên người cô như có vị thuốc làm kích thích toàn thân anh, khiêu gợi từng tế bào trên cơ thể của anh.
Cố Niệm cắn chặt răng, trong lòng tràn đầy căm phẫn: “Nếu như không phải tại anh, tôi và Diệp Thanh đã sớm là người một nhà rồi.” Cô nghĩ đến vẻ mặt của Diệp Thanh khi ở bệnh viện, hơi thở bỗng chốc trở nên đau đớn.
Cô đau lòng, nào biết anh còn đau hơn.
Tống Hoài Thừa chậm rãi cúi đầu, đôi môi kề sát hõm cổ của cô: “Tấm ảnh này không phải là do anh chụp, còn về phần ai chụp thì anh cũng không muốn biết. Nếu như anh lại nhận được bức ảnh như vậy thì anh sẽ không bỏ qua cho Diệp Thanh đâu. Nghe nói hắn ta có một người dì, hai người họ sống nương tựa vào nhau. Em đã từng gặp bà ta rồi phải không?Em cũng biết thân phận của người dì nhỏ kia chứ?”
Anh nhếch miệng cười lạnh băng, Cố Niệm bị giọng nói của anh làm cho kích động mà run rẩy: “Anh muốn nói tới điều gì?”
Tống Hoài Thừa khẽ cười: “Trước đây là anh đã lừa em, sau này anh sẽ không lừa em nữa, đây là lời cam đoan của anh.”
“Lời cam đoan của anh tôi không tin.” Cố Niệm lạnh nhạt nói.
“Cố Niệm! Em không thể nói chuyện đàng hoàng với anh hay sao? Em phải châm chọc anh thì mới hài lòng ư?” Tống Hoài Thừa quát.
Lúc này, Cố Phán đột nhiên đi tới, nghe thấy anh to tiếng thì con bé òa lên khóc: “Đồ xấu xa, xấu xa!”
Tống Hoài Thừa vội vàng đi qua, anh vô cùng lúng túng: “Phán Phán, cha và mẹ đang bàn chuyện. Phán Phán ngoan, đừng khóc! Cha chưa hề nổi giận với mẹ!” Anh bất an giải thích với Phán Phán nhưng cô bé cũng không tin.
Tống Hoài Thừa ngẩng đầu nhìn cô: “Cố Niệm, có thể giúp anh dỗ nó một chút được không?”
“Phán Phán, mẹ dắt con xuống tầng chơi nhé?”
Cố Phán nhanh chóng đưa tay lau nước mắt, vui vẻ gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Tống Hoài Thừa bỗng chốc cảm thấy yên tâm, nước mắt đối với con bé chẳng qua chỉ là công cụ để mê hoặc kẻ địch mà thôi.
…..
Đến ngày hôm sau Tống Hoài Thừa mới biết tin phòng vẽ bị đập phá. Nhân viên trong công ty tranh thủ giờ nghỉ trưa xem tin tức, ngay lúc anh đi qua thì vừa lúc tivi đang chiếu đến tin tức về phòng vẽ khiến anh dừng bước.
Nhân viên thấy anh thì vội vã đứng lên cất tiếng chào: “Tống tổng…”
“Mở lớn lên.” Anh ra lệnh.
Phóng viên đưa tin: “Chiều ngày hôm qua, một phòng vẽ tại đường Hắc Long Giang bị năm tên đàn ông đột nhập, chúng hung tợn đập phá, trong đó có hai cô giáo bị thương nhẹ. Hiện cảnh sát đang trong quá trình điều tra.” Phóng viên phỏng vấn một người có mặt tại hiện trường: “Lúc đó chúng tôi ở sát kế bên nghe thấy có chút tiếng tranh cãi, tôi cũng không để tâm cho lắm. Sau đó lại nghe thấy bên trong có tiếng thét chói tai. Đến lúc cảnh sát tới thì tôi mới biết được sự tình, bên trong có hai cô giáo cũng là người phụ trách.”
Một nhân viên cảm khái nói một câu: “Thật là quá nguy hiểm.”
Tống Hoài Thừa xanh mặt, trong lòng tràn ngập sự khó hiểu, loại cảm giác này thật sự không dễ chịu. Xảy ra chuyện như vậy mà cô cũng không nói với anh, xem ra cô thật sự đã vứt bỏ anh rồi.
Tống Hoài Thừa trở lại phòng làm việc tới nửa giờ, tâm trí anh cứ bị bủa vây bởi tin tức kia, anh lo lắng gọi điện đến cục cảnh sát nhờ một người quen giúp đỡ.
Vị cảnh sát kia hỏi: “Anh Tống, hai cô giáo kia có quan hệ gì với anh?”
Tống Hoài Thừa thâm trầm trả lời: “Cố Niệm là vợ cũ của tôi, chuyện này nhờ anh giúp đỡ.”
“Theo tôi thấy thì hẳn là vợ cũ của anh đã đắc tội với người khác. Những người đột nhập kia chắc chắn phải có người giật dây sau lưng. Anh nên bảo vợ cũ của anh nên cẩn thận một chút, trong thời gian này không nên đi ra ngoài một mình. Tôi nghĩ rằng kẻ kia chắc là người quen của anh.”
Tống Hoài Thừa vẫn nói: “Chuyện này phiền anh.”
“Anh yên tâm. Chúng tôi sẽ mau chóng tìm ra kẻ đứng sau.”
Tống Hoài Thừa lặng im suy nghĩ, một lần nữa anh lại cầm bức ảnh trong tay, hết lần này đến lần khác nhìn tấm ảnh một hồi lâu. Ngày hôm qua, anh đã rất tức giận đến nỗi hồ đồ, nhìn kĩ bức ảnh rõ ràng là có người chụp lén, trong ảnh vẻ mặt Cố Niệm và Lục Diệp Thanh đều được chụp nổi bật, bức ảnh được chụp rất là khéo.
Tống Hoài Thừa tự nhủ nhất định phải tìm ra kẻ kia.
Buổi tối khi Tống Hoài Thừa về nhà thì Cố Niệm và con gái đã ăn cơm tối xong.
Dì Triệu chỉ về hướng phòng vẽ nói: “Phán Phán đang cùng mẹ học vẽ.”
Tống Hoài Thừa nhấc chân đi vào phòng ngủ của Phán Phán được chuyển từ ngày đó, thấy Cố Niệm với con gái đang ở cùng một chỗ.
Tống Hoài Thừa cầm một cái túi để ở phòng khách. Đến lúc đi ngủ thì Cố Niệm mới phát hiện ra cái túi, cô mở ra thì thấy bên trong có rất nhiều thuốc khiến cho Cố Niệm ngơ ngẩn đến sững sờ.
Một đêm không ngủ.
Khi trời còn chưa sáng, Cố Niệm thấy phòng ngủ bên cạnh truyền đến tiếng ho khan, cứ một chút lại nghe thấy. Khi Cố Niệm thức dậy thì thấy Tống Hoài Thừa ngồi ở phòng khách, sắc mặt của anh hình như không khỏe lắm,”Ở đây có một khoản tiền.” Anh cầm một cái thẻ đưa cho cô: “Em cầm lấy đi sửa sang lại phòng vẽ.”
Trong nháy mắt Cố Niệm nổi giận, cô phát cáu: “Tôi không cần tiền của anh.”
Tống Hoài Thừa ho khan vài cái, “Em có tiền à? Em muốn phòng vẽ đóng cửa luôn sao?”
Cố Niệm cảm thấy lúng túng: “Nhưng tôi sẽ không lấy tiền của anh.”
“Coi như anh cho em mượn, khi nào yên ổn thì em cứ dựa vào lãi của ngân hàng mà trả cho anh.”
Cố Niệm nghiến răng, cô không ngờ có ngày mình lại thiếu nợ anh. Nếu như lần này cô không cầm tiền thì cũng sẽ không đủ sức để tiếp tục nữa, sẽ buộc Phương Hủ Hủ đi tìm Lương Cảnh Thâm mượn tiền. Quan hệ của Hủ Hủ và ông ấy với Lương gia vốn đã không tốt.
Cố Niệm lại một lần nữa cúi đầu trước Tống Hoài Thừa.
Tống Hoài Thừa thấy cô không nói lời nào nữa, nhìn vẻ mặt cô khó xử thì chuyển đề tài: “Sắp tới sẽ là sinh nhật của ông nội, anh và em sẽ nói về chuyện trở về của em.” Anh dừng một chút: “Ông muốn gặp Phán Phán, ông nội cũng rất muốn gặp em.”
Cố Niệm nghĩ đến ông nội thì khẽ gật đầu.
“Vết thương trên người em sao rồi?” Anh hỏi.
Cố Niệm nhàn nhạt trả lời: “Tốt hơn rồi.”
Tống Hoài Thừa nhìn tay phải của cô rồi cũng không nói gì nữa.
….
Hôm sau, Tống Hoài Thừa cho người điều tra về tấm ảnh kia. Người kia đang cố tình che dấu bản thân, thế nhưng anh vẫn có cách làm cho người đó phải lộ diện. Khi biết được chân tướng, anh thật sự rất kinh ngạc. Trong ngày hôm đó có một tin tức đã gây náo động dư luận.
Trong lúc đang quay phim, Chu Hảo Hảo bị dụng cụ rơi vào người khiến bị thương, cô ta đã được đưa đi cấp cứu.
Lúc Tống Hoài Thừa đến bệnh viện thì thấy Chu Hảo Hảo đang ở cùng đồng nghiệp. Những người đó thấy anh thì cũng biết ý mà tránh đi: “Hảo Hảo, cô nghỉ ngơi cho tốt, khoảng mấy ngày nữa thì chúng tôi lại đến thăm cô.”
Tống Hoài Thừa bỗng nhiên thấy một người, ánh mắt anh dừng lại, đó chính là người đàn ông lần trước anh gặp được khi ở phòng vẽ.
Trong lòng Tống Hoài Thừa bỗng xuất hiện một ý nghĩ.
Từ Hành giương mắt nhìn anh một cái: “Cậu đã đến rồi ư?” Giọng nói của hắn thản nhiên.
Tống Hoài Thừa nhìn Chu Hảo Hảo nằm trên giường, sắc mặt của cô ta tái nhợt như tuyết, bởi vì sau lưng bị thương nên cô ta chỉ có thể nằm lì ở trên giường.
Tống Hoài Thừa hỏi: “Bác sĩ nói như thế nào?”
“Phía sau lưng khâu năm mũi, nếu muốn hồi phục thì phải nghỉ ngơi thêm một khoảng thời gian nữa.” Từ Hành trả lời.
Tống Hoài Thừa gật đầu: “Hảo Hảo, hôm nay tôi tới là muốn hỏi em, tấm ảnh có phải là do em gửi cho tôi không?” Giọng nói của anh trầm xuống để lộ ra vẻ không vui.
Chu Hảo Hảo mở đôi mắt vừa mới khép hờ ra: “Không phải anh đã tra ra được rồi sao?” Cô ta cắn môi, oán hận trả lời.
Từ Hành nắm chặt tay thành nắm đấm: “Hoài Thừa, Hảo Hảo đang bị thương.”
Tống Hoài Thừa chớp mắt: “Cô ấy bị thương khiến cậu lo lắng lắm sao? Cậu nghĩ đến lúc Cố Niệm bị thương tôi cũng sẽ không lo lắng ư?”
“Cậu có ý gì?” Từ Hành nhẫn nại chịu đựng cảm giác khó chịu trong lòng.
Tống Hoài Thừa nhướng mày: “Hai ngày trước, phòng vẽ của Cố Niệm bị đập phá, cô ấy bị thương.”
“Cho nên cậu nghĩ là Hảo Hảo làm? Tống Hoài Thừa, rốt cuộc cậu có còn lương tâm không?” Từ Hành tiến lên tóm lấy cổ áo anh.
Tống Hoài Thừa đẩy hắn ra.
Chu Hảo Hảo quát lên: “Đủ rồi!” Cô ta khó khăn ngồi dậy: “Em cứ tưởng anh đến thăm em là do xem tin tức, thật không ngờ anh chẳng qua chỉ tới để chất vấn em. Tống Hoài Thừa, Cố Niệm bị thương là chuyện của cô ta, anh dựa vào đâu mà cho rằng do em làm?” Hảo Hảo khó chịu nhìn anh.
“Nếu là em, em nhất định sẽ giết chết cô ta.” Chu Hảo Hảo oán giận nói.
Sắc mặt của Tống Hoài Thừa bỗng chốc thay đổi: “Hảo Hảo, tôi không muốn nghe lại câu nói đó.”
Chu Hảo Hảo trợn tròn mắt, dùng sức chỉ vào cánh cửa: “Anh cút đi, cút đi.” Khuôn mặt như muốn vứt bỏ đi tất cả, nước mắt theo khóe mắt chậm rãi chảy xuống.
“Nếu như em còn gặp mặt Cố Niệm một lần nữa, đừng trách tôi không niệm tình bạn bè ngày xưa.” Câu nói của Tống Hoài Thừa khiến cho Chu Hảo Hảo cảm thấy sợ hãi.
Từ Hành cảm thấy mất mát mà nói: “Tống Hoài Thừa, cậu thật sự quan tâm đến chúng tôi ư? Cậu đã làm tổn thương Hảo Hảo, cô ấy lương thiện như vậy, nhưng tại sao cậu lại đối xử với cô ấy như thế?”
Tống Hoài Thừa thử thăm dò: “Có phải em đã sai người đến đập phá phòng vẽ của Cố Niệm không?”
Sắc mặt Chu Hảo Hảo trong nháy mắt cứng đờ, vẻ mặt như không thể tin nhìn anh. Đầu óc lờ mờ: “Em không hiểu anh đang nói cái gì?”
Tống Hoài Thừa lập tức đã hiểu rõ, vẻ mặt anh cứng nhắc, cố gắng khống chế cảm xúc của mình: “Hóa ra ngay từ đầu em đã có những tính toán gây bất lợi cho Cố Niệm. Hảo Hảo, em quá dối trá!”
Chu Hảo Hảo trầm lặng vài giây rồi đột nhiên thừa nhận: “Không sai, là em làm. Tại sao cô ta lại quay trở lại chứ, nếu cô ta không trở về thì có lẽ em và anh đã kết hôn rồi, như thế cũng không xảy ra ra nhiều chuyện như bây giờ.” Chu Hảo Hảo chịu đựng vết thương trên lưng, gằn lên từng từ một.
Cô ta vẫn cho là mình đúng, giống như tất cả đều là lỗi của Cố Niệm.
Đôi mắt Tống Hoài Thừa nặng trĩu, đúng vậy, từ đầu đến cuối tất cả đều là lỗi của anh: “Hảo Hảo, đừng như vậy. Chuyện của tôi và em không liên quan đến Cố Niệm.” Giọng anh khàn khàn.
“Đến giờ anh vẫn còn che chở cho cô ta.” Chu Hảo Hảo cười chua chát: “Hoài Thừa, cô ta không phải thiên sứ. Cố Niệm bây giờ đã khác ngày trước rồi. Anh chẳng qua chỉ là cảm thấy áy náy mà thôi. Anh cũng chỉ nghĩ đến việc bù đắp cho cô ta bằng sự đồng cảm.”
Đây là lời khuyên của cô ta dành cho anh.
Tống Hoài Thừa rời khỏi bệnh viện, xe chạy rất nhanh trên đường cái. Anh nghĩ đến chuyện của mình, khi đi qua mấy ngã rẽ thì anh mới phát hiện một chiếc xe đã bám đuôi mình từ lúc ở bệnh viện. Anh tăng tốc thì chiếc xe kia cũng tăng tốc. Tống Hoài Thừa nắm chặt tay lái, bình tĩnh chạy vào một con đường khác, không ngờ rằng chiếc xe kia vẫn cứ bám theo. Anh nhạy bén quan sát.
Khi tới khúc cua, chiếc xe đằng sau nhanh chóng tiến tới gần xe của anh với tốc độ như gió, đâm thẳng vào xe của anh.
Tống Hoài Thừa vội đánh tay lái tránh đi nhưng không kịp. Hai chiếc xe đâm ầm ầm vào nhau. Túi khí mở ra, Tống Hoài Thừa quay sang nhìn người trong chiếc xe kia.
Cuối cùng anh kiệt sức nhắm mắt lại.
Beta: Mạc Y Phi
Cố Niệm chăm chú nhìn anh, ánh mắt anh sâu không thấy đáy khiến cô nhìn không thấu.
Tống Hoài Thừa lập tức như con sư tử sắp bạo phát, trong lòng anh trào lên một cảm xúc mãnh liệt. Không lâu sau khi trở về, anh liền nhận được bức ảnh mà người nào đó nặc danh gửi tới. Trong phút chốc anh không thể tra ra được rốt cuộc là ai đã gửi đến.
Nhìn bức ảnh mà trái tim anh đau đớn như bị cái gì đó đâm vào. Hóa ra cảm giác bị người ta hiểu lầm là như thế này.
Anh hoảng hốt khi phát hiện ra mình và Cố Niệm ngày càng xa cách. Vẻ mặt của cô khi nhìn Diệp Thanh khiến anh hoảng sợ và đau lòng. Giờ đây Cố Niệm không còn tin tưởng anh nữa, cho dù anh có làm gì đi nữa cô cũng sẽ không tin anh.
Anh nhếch miệng lên cười giễu: “Thì ra đây là lý do em không trở về nhà, sao vậy, muốn ôn lại chuyện cũ ư?”
Vẻ mặt Cố Niệm không chút thay đổi: “Không phải chuyện của anh.”
Tống Hoài lập tức đưa tay đem cô ép vào trong ngực mình: “Cố Niệm! Anh khuyên em không nên tiếp tục ôm những vọng tưởng với Lục Diệp Thanh.” Trên người cô như có vị thuốc làm kích thích toàn thân anh, khiêu gợi từng tế bào trên cơ thể của anh.
Cố Niệm cắn chặt răng, trong lòng tràn đầy căm phẫn: “Nếu như không phải tại anh, tôi và Diệp Thanh đã sớm là người một nhà rồi.” Cô nghĩ đến vẻ mặt của Diệp Thanh khi ở bệnh viện, hơi thở bỗng chốc trở nên đau đớn.
Cô đau lòng, nào biết anh còn đau hơn.
Tống Hoài Thừa chậm rãi cúi đầu, đôi môi kề sát hõm cổ của cô: “Tấm ảnh này không phải là do anh chụp, còn về phần ai chụp thì anh cũng không muốn biết. Nếu như anh lại nhận được bức ảnh như vậy thì anh sẽ không bỏ qua cho Diệp Thanh đâu. Nghe nói hắn ta có một người dì, hai người họ sống nương tựa vào nhau. Em đã từng gặp bà ta rồi phải không?Em cũng biết thân phận của người dì nhỏ kia chứ?”
Anh nhếch miệng cười lạnh băng, Cố Niệm bị giọng nói của anh làm cho kích động mà run rẩy: “Anh muốn nói tới điều gì?”
Tống Hoài Thừa khẽ cười: “Trước đây là anh đã lừa em, sau này anh sẽ không lừa em nữa, đây là lời cam đoan của anh.”
“Lời cam đoan của anh tôi không tin.” Cố Niệm lạnh nhạt nói.
“Cố Niệm! Em không thể nói chuyện đàng hoàng với anh hay sao? Em phải châm chọc anh thì mới hài lòng ư?” Tống Hoài Thừa quát.
Lúc này, Cố Phán đột nhiên đi tới, nghe thấy anh to tiếng thì con bé òa lên khóc: “Đồ xấu xa, xấu xa!”
Tống Hoài Thừa vội vàng đi qua, anh vô cùng lúng túng: “Phán Phán, cha và mẹ đang bàn chuyện. Phán Phán ngoan, đừng khóc! Cha chưa hề nổi giận với mẹ!” Anh bất an giải thích với Phán Phán nhưng cô bé cũng không tin.
Tống Hoài Thừa ngẩng đầu nhìn cô: “Cố Niệm, có thể giúp anh dỗ nó một chút được không?”
“Phán Phán, mẹ dắt con xuống tầng chơi nhé?”
Cố Phán nhanh chóng đưa tay lau nước mắt, vui vẻ gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Tống Hoài Thừa bỗng chốc cảm thấy yên tâm, nước mắt đối với con bé chẳng qua chỉ là công cụ để mê hoặc kẻ địch mà thôi.
…..
Đến ngày hôm sau Tống Hoài Thừa mới biết tin phòng vẽ bị đập phá. Nhân viên trong công ty tranh thủ giờ nghỉ trưa xem tin tức, ngay lúc anh đi qua thì vừa lúc tivi đang chiếu đến tin tức về phòng vẽ khiến anh dừng bước.
Nhân viên thấy anh thì vội vã đứng lên cất tiếng chào: “Tống tổng…”
“Mở lớn lên.” Anh ra lệnh.
Phóng viên đưa tin: “Chiều ngày hôm qua, một phòng vẽ tại đường Hắc Long Giang bị năm tên đàn ông đột nhập, chúng hung tợn đập phá, trong đó có hai cô giáo bị thương nhẹ. Hiện cảnh sát đang trong quá trình điều tra.” Phóng viên phỏng vấn một người có mặt tại hiện trường: “Lúc đó chúng tôi ở sát kế bên nghe thấy có chút tiếng tranh cãi, tôi cũng không để tâm cho lắm. Sau đó lại nghe thấy bên trong có tiếng thét chói tai. Đến lúc cảnh sát tới thì tôi mới biết được sự tình, bên trong có hai cô giáo cũng là người phụ trách.”
Một nhân viên cảm khái nói một câu: “Thật là quá nguy hiểm.”
Tống Hoài Thừa xanh mặt, trong lòng tràn ngập sự khó hiểu, loại cảm giác này thật sự không dễ chịu. Xảy ra chuyện như vậy mà cô cũng không nói với anh, xem ra cô thật sự đã vứt bỏ anh rồi.
Tống Hoài Thừa trở lại phòng làm việc tới nửa giờ, tâm trí anh cứ bị bủa vây bởi tin tức kia, anh lo lắng gọi điện đến cục cảnh sát nhờ một người quen giúp đỡ.
Vị cảnh sát kia hỏi: “Anh Tống, hai cô giáo kia có quan hệ gì với anh?”
Tống Hoài Thừa thâm trầm trả lời: “Cố Niệm là vợ cũ của tôi, chuyện này nhờ anh giúp đỡ.”
“Theo tôi thấy thì hẳn là vợ cũ của anh đã đắc tội với người khác. Những người đột nhập kia chắc chắn phải có người giật dây sau lưng. Anh nên bảo vợ cũ của anh nên cẩn thận một chút, trong thời gian này không nên đi ra ngoài một mình. Tôi nghĩ rằng kẻ kia chắc là người quen của anh.”
Tống Hoài Thừa vẫn nói: “Chuyện này phiền anh.”
“Anh yên tâm. Chúng tôi sẽ mau chóng tìm ra kẻ đứng sau.”
Tống Hoài Thừa lặng im suy nghĩ, một lần nữa anh lại cầm bức ảnh trong tay, hết lần này đến lần khác nhìn tấm ảnh một hồi lâu. Ngày hôm qua, anh đã rất tức giận đến nỗi hồ đồ, nhìn kĩ bức ảnh rõ ràng là có người chụp lén, trong ảnh vẻ mặt Cố Niệm và Lục Diệp Thanh đều được chụp nổi bật, bức ảnh được chụp rất là khéo.
Tống Hoài Thừa tự nhủ nhất định phải tìm ra kẻ kia.
Buổi tối khi Tống Hoài Thừa về nhà thì Cố Niệm và con gái đã ăn cơm tối xong.
Dì Triệu chỉ về hướng phòng vẽ nói: “Phán Phán đang cùng mẹ học vẽ.”
Tống Hoài Thừa nhấc chân đi vào phòng ngủ của Phán Phán được chuyển từ ngày đó, thấy Cố Niệm với con gái đang ở cùng một chỗ.
Tống Hoài Thừa cầm một cái túi để ở phòng khách. Đến lúc đi ngủ thì Cố Niệm mới phát hiện ra cái túi, cô mở ra thì thấy bên trong có rất nhiều thuốc khiến cho Cố Niệm ngơ ngẩn đến sững sờ.
Một đêm không ngủ.
Khi trời còn chưa sáng, Cố Niệm thấy phòng ngủ bên cạnh truyền đến tiếng ho khan, cứ một chút lại nghe thấy. Khi Cố Niệm thức dậy thì thấy Tống Hoài Thừa ngồi ở phòng khách, sắc mặt của anh hình như không khỏe lắm,”Ở đây có một khoản tiền.” Anh cầm một cái thẻ đưa cho cô: “Em cầm lấy đi sửa sang lại phòng vẽ.”
Trong nháy mắt Cố Niệm nổi giận, cô phát cáu: “Tôi không cần tiền của anh.”
Tống Hoài Thừa ho khan vài cái, “Em có tiền à? Em muốn phòng vẽ đóng cửa luôn sao?”
Cố Niệm cảm thấy lúng túng: “Nhưng tôi sẽ không lấy tiền của anh.”
“Coi như anh cho em mượn, khi nào yên ổn thì em cứ dựa vào lãi của ngân hàng mà trả cho anh.”
Cố Niệm nghiến răng, cô không ngờ có ngày mình lại thiếu nợ anh. Nếu như lần này cô không cầm tiền thì cũng sẽ không đủ sức để tiếp tục nữa, sẽ buộc Phương Hủ Hủ đi tìm Lương Cảnh Thâm mượn tiền. Quan hệ của Hủ Hủ và ông ấy với Lương gia vốn đã không tốt.
Cố Niệm lại một lần nữa cúi đầu trước Tống Hoài Thừa.
Tống Hoài Thừa thấy cô không nói lời nào nữa, nhìn vẻ mặt cô khó xử thì chuyển đề tài: “Sắp tới sẽ là sinh nhật của ông nội, anh và em sẽ nói về chuyện trở về của em.” Anh dừng một chút: “Ông muốn gặp Phán Phán, ông nội cũng rất muốn gặp em.”
Cố Niệm nghĩ đến ông nội thì khẽ gật đầu.
“Vết thương trên người em sao rồi?” Anh hỏi.
Cố Niệm nhàn nhạt trả lời: “Tốt hơn rồi.”
Tống Hoài Thừa nhìn tay phải của cô rồi cũng không nói gì nữa.
….
Hôm sau, Tống Hoài Thừa cho người điều tra về tấm ảnh kia. Người kia đang cố tình che dấu bản thân, thế nhưng anh vẫn có cách làm cho người đó phải lộ diện. Khi biết được chân tướng, anh thật sự rất kinh ngạc. Trong ngày hôm đó có một tin tức đã gây náo động dư luận.
Trong lúc đang quay phim, Chu Hảo Hảo bị dụng cụ rơi vào người khiến bị thương, cô ta đã được đưa đi cấp cứu.
Lúc Tống Hoài Thừa đến bệnh viện thì thấy Chu Hảo Hảo đang ở cùng đồng nghiệp. Những người đó thấy anh thì cũng biết ý mà tránh đi: “Hảo Hảo, cô nghỉ ngơi cho tốt, khoảng mấy ngày nữa thì chúng tôi lại đến thăm cô.”
Tống Hoài Thừa bỗng nhiên thấy một người, ánh mắt anh dừng lại, đó chính là người đàn ông lần trước anh gặp được khi ở phòng vẽ.
Trong lòng Tống Hoài Thừa bỗng xuất hiện một ý nghĩ.
Từ Hành giương mắt nhìn anh một cái: “Cậu đã đến rồi ư?” Giọng nói của hắn thản nhiên.
Tống Hoài Thừa nhìn Chu Hảo Hảo nằm trên giường, sắc mặt của cô ta tái nhợt như tuyết, bởi vì sau lưng bị thương nên cô ta chỉ có thể nằm lì ở trên giường.
Tống Hoài Thừa hỏi: “Bác sĩ nói như thế nào?”
“Phía sau lưng khâu năm mũi, nếu muốn hồi phục thì phải nghỉ ngơi thêm một khoảng thời gian nữa.” Từ Hành trả lời.
Tống Hoài Thừa gật đầu: “Hảo Hảo, hôm nay tôi tới là muốn hỏi em, tấm ảnh có phải là do em gửi cho tôi không?” Giọng nói của anh trầm xuống để lộ ra vẻ không vui.
Chu Hảo Hảo mở đôi mắt vừa mới khép hờ ra: “Không phải anh đã tra ra được rồi sao?” Cô ta cắn môi, oán hận trả lời.
Từ Hành nắm chặt tay thành nắm đấm: “Hoài Thừa, Hảo Hảo đang bị thương.”
Tống Hoài Thừa chớp mắt: “Cô ấy bị thương khiến cậu lo lắng lắm sao? Cậu nghĩ đến lúc Cố Niệm bị thương tôi cũng sẽ không lo lắng ư?”
“Cậu có ý gì?” Từ Hành nhẫn nại chịu đựng cảm giác khó chịu trong lòng.
Tống Hoài Thừa nhướng mày: “Hai ngày trước, phòng vẽ của Cố Niệm bị đập phá, cô ấy bị thương.”
“Cho nên cậu nghĩ là Hảo Hảo làm? Tống Hoài Thừa, rốt cuộc cậu có còn lương tâm không?” Từ Hành tiến lên tóm lấy cổ áo anh.
Tống Hoài Thừa đẩy hắn ra.
Chu Hảo Hảo quát lên: “Đủ rồi!” Cô ta khó khăn ngồi dậy: “Em cứ tưởng anh đến thăm em là do xem tin tức, thật không ngờ anh chẳng qua chỉ tới để chất vấn em. Tống Hoài Thừa, Cố Niệm bị thương là chuyện của cô ta, anh dựa vào đâu mà cho rằng do em làm?” Hảo Hảo khó chịu nhìn anh.
“Nếu là em, em nhất định sẽ giết chết cô ta.” Chu Hảo Hảo oán giận nói.
Sắc mặt của Tống Hoài Thừa bỗng chốc thay đổi: “Hảo Hảo, tôi không muốn nghe lại câu nói đó.”
Chu Hảo Hảo trợn tròn mắt, dùng sức chỉ vào cánh cửa: “Anh cút đi, cút đi.” Khuôn mặt như muốn vứt bỏ đi tất cả, nước mắt theo khóe mắt chậm rãi chảy xuống.
“Nếu như em còn gặp mặt Cố Niệm một lần nữa, đừng trách tôi không niệm tình bạn bè ngày xưa.” Câu nói của Tống Hoài Thừa khiến cho Chu Hảo Hảo cảm thấy sợ hãi.
Từ Hành cảm thấy mất mát mà nói: “Tống Hoài Thừa, cậu thật sự quan tâm đến chúng tôi ư? Cậu đã làm tổn thương Hảo Hảo, cô ấy lương thiện như vậy, nhưng tại sao cậu lại đối xử với cô ấy như thế?”
Tống Hoài Thừa thử thăm dò: “Có phải em đã sai người đến đập phá phòng vẽ của Cố Niệm không?”
Sắc mặt Chu Hảo Hảo trong nháy mắt cứng đờ, vẻ mặt như không thể tin nhìn anh. Đầu óc lờ mờ: “Em không hiểu anh đang nói cái gì?”
Tống Hoài Thừa lập tức đã hiểu rõ, vẻ mặt anh cứng nhắc, cố gắng khống chế cảm xúc của mình: “Hóa ra ngay từ đầu em đã có những tính toán gây bất lợi cho Cố Niệm. Hảo Hảo, em quá dối trá!”
Chu Hảo Hảo trầm lặng vài giây rồi đột nhiên thừa nhận: “Không sai, là em làm. Tại sao cô ta lại quay trở lại chứ, nếu cô ta không trở về thì có lẽ em và anh đã kết hôn rồi, như thế cũng không xảy ra ra nhiều chuyện như bây giờ.” Chu Hảo Hảo chịu đựng vết thương trên lưng, gằn lên từng từ một.
Cô ta vẫn cho là mình đúng, giống như tất cả đều là lỗi của Cố Niệm.
Đôi mắt Tống Hoài Thừa nặng trĩu, đúng vậy, từ đầu đến cuối tất cả đều là lỗi của anh: “Hảo Hảo, đừng như vậy. Chuyện của tôi và em không liên quan đến Cố Niệm.” Giọng anh khàn khàn.
“Đến giờ anh vẫn còn che chở cho cô ta.” Chu Hảo Hảo cười chua chát: “Hoài Thừa, cô ta không phải thiên sứ. Cố Niệm bây giờ đã khác ngày trước rồi. Anh chẳng qua chỉ là cảm thấy áy náy mà thôi. Anh cũng chỉ nghĩ đến việc bù đắp cho cô ta bằng sự đồng cảm.”
Đây là lời khuyên của cô ta dành cho anh.
Tống Hoài Thừa rời khỏi bệnh viện, xe chạy rất nhanh trên đường cái. Anh nghĩ đến chuyện của mình, khi đi qua mấy ngã rẽ thì anh mới phát hiện một chiếc xe đã bám đuôi mình từ lúc ở bệnh viện. Anh tăng tốc thì chiếc xe kia cũng tăng tốc. Tống Hoài Thừa nắm chặt tay lái, bình tĩnh chạy vào một con đường khác, không ngờ rằng chiếc xe kia vẫn cứ bám theo. Anh nhạy bén quan sát.
Khi tới khúc cua, chiếc xe đằng sau nhanh chóng tiến tới gần xe của anh với tốc độ như gió, đâm thẳng vào xe của anh.
Tống Hoài Thừa vội đánh tay lái tránh đi nhưng không kịp. Hai chiếc xe đâm ầm ầm vào nhau. Túi khí mở ra, Tống Hoài Thừa quay sang nhìn người trong chiếc xe kia.
Cuối cùng anh kiệt sức nhắm mắt lại.
Bình luận truyện