Chấp Niệm - Thiệu Ly

Chương 95



-Edit: Tiểu Ma Bạc Hà-

-Beta: Yue Yue-

Chức Hương cười nhạt: “Không có em, nhưng có Đông Sơn phải không? Nghe nói anh với anh ta lại tốt đẹp rồi, có điều…” Cô ta dừng lại, giọng nói kia rõ ràng có vui vẻ khi người khác gặp họa: “Anh ta hoàn toàn không yêu anh, sao lại có thể yêu thương Tiểu Nghiễm?”

Cẩm hoàn toàn không nhìn cô ta, hờ hững nói: “Tôi nghĩ chúng ta không cần phải nói chuyện thêm nữa.” Cẩm bày ra tư thế tiễn khách.

Sắc mặt Chức Hương không khỏi lạnh xuống, cô ta lấy ra một cái CD trong túi xách đặt trước mặt Cẩm: “Đây là chứng cứ Đông Sơn hoàn toàn chẳng yêu anh, anh xem xong sẽ biết mình ngu xuẩn đến mức nào.”

Cẩm thản nhiên lướt nhìn, giọng nói trầm thấp mang theo ý cười nhợt nhạt: “Chức Hương, người ngu xuẩn chính là cô, dù cô chứng minh được Đông không yêu tôi thì sao? Dù tôi không yêu Đông thì sao?” Anh nâng mắt nhìn chằm chằm cô ta, trong con ngươi kia chỉ có rét buốt: “Dù sao tôi cũng sẽ không yêu cô.”

Chức Hương biến sắc, cô ta oán hận nói: “Anh vô tình như vậy, xứng đáng bị Đông Sơn đùa bỡn trong lòng bàn tay như thế.”

Cẩm nhún vai, anh chẳng sao cả: “Tôi tin những lời ma quỷ của cô mới đúng là bị cô đùa giỡn trong lòng bàn tay.” Nói xong quăng trả CD cho cô ta: “Cô tự xem đi! Tôi sẽ không xem thứ này.”

“Anh cứ thế tin tưởng anh ta?!”

Cẩm dựa người ra sau, hừ lạnh: “Không tin em ấy chẳng lẽ tin cô!”

Chức Hương băm môi, lập tức cười nói: “Chắc là anh không dám xem rồi.”

Cẩm hoàn toàn không để ý tới lời châm ngòi đó, anh đứng dậy bỏ đi.

“Anh có biết tại sao Đông hận nhà họ Bạch Xuyên như vậy nhưng vẫn nói đỡ cho bọn họ không? Anh có biết tại sao anh ta mãi vẫn không chịu quay về nhà họ Cẩm không? Anh có biết khi không ở cùng anh thì anh ta ở với ai không? Làm gì với người đó?” Chức Hương hỏi thẳng.

Cẩm nhướng mày, cuối cùng anh cũng nhìn Chức Hương.

Chức Hương lắc lắc CD trong tay, trong mắt không giấu được đắc ý: “Đáp án ở chỗ này.”

Cô ta để lại CD, nhấc đôi giày cao gót rời đi.

Cẩm nghĩ tới cái gì, anh nhìn đĩa CD thật lâu sau mới khẽ thở dài cầm lên, lẩm bẩm: “Hi vọng sẽ không quá nhàm chán…”

Anh bỏ CD vào máy tính, màn hình vừa sáng lên ánh mắt Cẩm liền híp lại, con ngươi hiện lên những tia sáng lạnh lẽo nguy hiểm.

Cảnh tượng đầu tiên trên màn hình là một chiếc giường đôi cỡ lớn, trên giường có hai người, hai người đàn ông dính chặt với nhau, người bên dưới là người dù có hóa thành tro Cẩm cũng nhận ra được, làn da mềm mại trắng ngần kia, xương quai xanh tinh tế, khuôn ngực rắn chắc, vòng eo mảnh mai, mông căng tròn cùng với đôi chân thon dài… Dáng người hoàn mỹ quá mức quen thuộc đột nhiên xuất hiện trên màn hình làm anh cảm thấy xa lạ.

Có điều càng thêm xa lạ là ánh mắt ngập tràn hơi nước kia say mê nhìn người đang xỏ xuyên qua người mình, cơ thể chủ động đung đưa theo có thêm một dường cong xinh đẹp mê hoặc, ngay cả khi đang chìm trong dục vọng nhưng tiếng rên rỉ không hề đè nén thoát ra từ đôi môi hồng kiều diễm… Tư thế yêu mị như thế anh chưa bao giờ nhìn thấy.

“… Tự Phương… Tự Phương… Tôi yêu anh…” Trong tiếng thở dốc hỗn loạn kia phát ra mấy tiếng lẩm bẩm xém chút nữa xé rách tai anh.

Cẩm biết Chức Hương muốn cho anh xem không chỉ có những thứ này, anh nắm chặt tay nhẫn nhịn không đập vỡ màn hình tiếp tục xem.

Kích tình mãnh liệt qua đi, Đông ghé vào ngực Tự Phương thở nhẹ, giống như cậu từng làm với mình, sau mỗi lần như thế anh đều không nhịn được nhẹ nhàng sờ mái tóc mềm mại thấm ướt mồ hôi kia, động tác này, người trong màn hình cũng làm… Cẩm không khỏi siết chặt tay hơn.

Động tác của Tự Phương tràn ngập yêu thương, giọng nói lại nghe ra ghen tị: “Đông, Cẩm đã buông tha cho nhà họ Cẩm, em đừng dây dưa với anh ta nữa…”

Đông khép mắt, cười nói: “Anh ghen tị hả?”

Tự Phương lưu luyến ở đầu ngón tay Đông, khẽ nhẽo hai má cậu xem như trả lời.

Đông liếc xéo Tự Phương cười nói: “Trước kia anh yêu Kính Ngôn để tôi chịu bao nhiêu khổ sở, bây giờ cũng nên để anh nếm thử cảm giác ghen tuông rồi.”

Tự Phương khẽ thở dài gảy tóc Đông nói: “Em còn chưa trừng phạt đủ hả? Mỗi lần anh ta đến chỗ em hay đón em về nhà họ Cẩm… Dù biết chỉ là diễn kịch nhưng cứ nhìn thấy em thân thiết với anh ta, nghĩ đến chuyện hai người sẽ làm… Tôi… Tôi thật sự ghen tị đến phát điên lên rồi.”

Đông cúi đầu cười nói: “Tôi với anh ta làm còn chưa nhiều bằng anh đâu!” Nói xong ngẩng đầu nhìn Tự Phương, ánh mắt lấp lánh ánh sáng: “Anh chịu đựng một thời gian nữa, tôi thấy Cẩm thật sự yêu tôi, có lẽ không bao lâu nữa cả Hội Tam Hoàng cũng thuộc về chúng ta.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện