Chấp Niệm - Try Họa
Chương 26: Bầu trời em không thể thấy
Tác Gỉa: TryHọaBeta: Hồng Trà
--------------------------------
“Với ngày cũ, anh vẫn tỏ ra thờ ơ không chút bận tâm, chỉ là anh đang tự hỏi: Thế giới này còn gì đáng để vui?
Có lẽ cả thành phố này người đau khổ chỉ có mình anh. Cũng đúng thôi, vì anh chẳng cam tâm buông tay với ký ức…”
----------------------
-Kiểm tra xem còn quên gì không?
Vu Nhuệ xếp ba lô của chúng tôi lên xe, Âu Phi và mấy đứa còn lại dọn dẹp sơ lại căn nhà vừa thuê. Khi tất cả đã yên ổn chuẩn bị trở về thành phố thì phát hiện thiếu mất một người.
-A Phong đâu?_Thiên Tư xoay tới xoay lui tìm kiếm hỏi.
-Cô ấy nói để quên đồ trên phòng nên lên lấy rồi._ Tôi trả lời thằng bạn.
-Để mình lên gọi cậu ấy!
Kiến Thanh cười nói với chúng tôi rồi chạy nhanh vào nhà. Nhưng chưa đến năm phút chúng tôi đã thấy cô ấy đứng ở ban công thét lên.
-Thiên Tư , Thiên Tư, A Phong ngất rồi!
Nghe vậy mặt tôi xanh mét, xe chưa kịp dắt ra khỏi cổng lớn đã bị tôi quẳng sang một bên, chạy vội theo Thiên Tư vào trong. Vừa vào cửa phòng đập vào mắt tôi là một cảnh tượng kinh hoàng, em đang nằm trong vòng tay Kiến Thanh, mặt tái nhợt, môi trắng bệt không còn chút máu, trên tay còn đang cầm một vật gì đó hình trụ tròn tròn, liếc qua tôi cũng biết đó là cuộn phim hôm qua chúng tôi đi chơi chụp lại. Tôi chạy vội lại đỡ em, lại gần em tim tôi chợt thắt lại, hơi thở của em mong manh quá, tôi còn tưởng chừng, chỉ cần tôi buông lơi một chút em cũng có thể tan biến mất.
-Thiên Tư, mau… mau xem cho A Phong đi.
Kiến Thanh mếu máo, mắt rưng rưng luống cuống nắm lấy tay Bách Thiên Tư. Tôi thấy thằng bạn mình mở cái ba lô nó luôn đeo bên người ra, bên trong tất cả đều là những dụng cụ cần thiết của y khoa, tôi nheo mắt lại nhìn nó, nó cũng liếc nhìn tôi một cái rồi vội khám cho A Phong. Sau một loạt kiểm tra, nó mới vội vàng cất đồ vào, nói với chúng tôi.
-Hiện giờ không có gì nguy hiểm, nhưng phải mau đưa cậu ấy trở về thành phố. A Phong không thể ngồi mô tô được, để cậu ấy lên xe Âu Phi đi.
-Chuyện này là sao… có chuyện gì vậy, A Phong …_Hiểu Linh lo lắng hỏi.
-Nhanh lên đi, cậu còn đứng đó lóng ngóng cái gì!
Tiếng gào lên đầy kích động của Kiến Thanh làm tôi như hiểu ra chuyện gì đó. Nhưng giờ không có thời gian suy nghĩ, tôi vội bế em nhẹ nhàng cẩn thận để vào ghế ngồi phía sau. Tôi với Vu Nhuệ đi một xe, còn lại thì lên xe Âu Phi, chúng tôi tức tốc trở lại thành phố.
Chiếc xe dừng lại trước cổng một bệnh viện chuyên khoa lớn trong thành phố, Thiên Tư cõng em chạy vội vào trong, theo sau là sự vội vã của Kiến Thanh. Tôi giao xe cho Vu Nhuệ rồi đuổi theo cả ba. Lúc tôi bắt kịp thì đã thấy em được đưa vào phòng cấp cứu. Tôi nắm lấy cổ áo Thiên Tư gằn lên.
-Nói, nói cho tao biết ngay, chuyện này là sao?
Nó không nhìn tôi, mệt mỏi, chán chường, đau đớn trượt dần rồi ngồi bệt xuống đất.
-Mày nói đi, A Phong bị gì? _ Giọng tôi như hét.
-Này , đây là bệnh viện , đề nghị người nhà bệnh nhân trật tự!_ Một nữ y tá gần đó nhắc nhở.
Thời gian trôi qua, thằng bạn tôi mới lên tiếng, giọng nó hơi khàn có chút gì đó xót xa đau đớn.
-A Phong…
Đột nhiên, câu nói phát ra chưa tròn vành đã thấy đèn cấp cứu tắt, trên chiếc giường đơn em được vài y tá đẩy ra, phía sau là một vị bác sĩ già có vẻ mệt mỏi, Kiến Thanh theo vội bên em, chỉ còn tôi, Thiên Tư vì ông bác sĩ kia.
-Tại sao cháu lại để cô ấy quá sức như vậy, không sớm điều trị còn kéo dài...
Nói xong ông ấy thở dài lắc đầu rồi bỏ đi. Thiên Tư lảo đảo ngồi phịch xuống cái ghế đợi lạnh lẽo, nó gục mặt nói với tôi.
-Trong não của A Phong phát hiện được khối u, là khối u ác tính.
-Nói dối!
-Tao cũng muốn nó là lời nói dối lắm. Nhưng tình trạng hiện nay cậu ấy rất có thể sẽ bị mù… không còn bao lâu nữa đâu, không thể biết được lúc nào A Phong sẽ không thể nhìn được nữa, có thể hôm nay, có thể ngày mai…
Mù sao? Đôi mắt cười trong veo đó sẽ không có thể nhìn thấy ánh sáng, sẽ chìm mãi trong bóng đêm sao? Không ai có thể biết được rằng A Phong của tôi là người sợ bóng tối đến cỡ nào, sợ cô đơn đến cỡ nào, không thể nhìn thấy gì tuyệt đối là sự hủy hoại với em. Cả một bầu trời xanh ngát, sau này em không còn có thể thấy được nữa rồi.
Anh phải làm gì cho em lúc này đây, Phong ơi?!?
-Có thể phẩu thuật không?
-Chỉ sợ khối u đã di căn rồi…
-Không phải hóa trị, hay xạ trị gì đó có thể trị được sao … có thể trị được mà phải không… phải không?
Tôi nắm lấy áo của thằng bạn mình ánh mắt như cầu khẩn, cầu khẩn một cái gật đầu của nó thôi. Nhưng sao mà mong manh vậy? Chỉ gật đầu một cái thôi mà…
Làm ơn!
Nó nhìn tôi, cúi đầu.
-Còn bao lâu? – Tôi hít một hơi thật sâu, cố để giọng mình bình tĩnh hỏi.
-Lâu nhất chỉ kéo dài được nửa năm…
Nửa năm? Ha ha, chỉ còn nửa năm thôi sao? Khi chưa kịp thoát khỏi cái tin tức khốn nạn kia thì đã thấy trên hành lang cách đầy không xa, một cô y tá trẻ đang báo lại với bác sĩ, bệnh nhân với vừa rồi cấp cứu đang náo loạn trong phòng bệnh. Tôi với Thiên Tư nghe xong vội lại hỏi, rồi chạy vội sang căn phòng họ chỉ.
Mở cửa vào bên trong, tôi thấy người con gái luôn tươi cười tràn đầy sức sống trước đây lúc này đang không ngừng gào khóc, Kiến Thanh đang cố giữ em lại để tránh em ngã xuống giường. Không suy nghĩ nhiều tôi chạy lại cầm chặt tay em.
- Thiên Tư, Thiên Tư, mình không nhìn thấy gì được nữa rồi. Tối quá! Không nhìn thấy gì cả. Sao cậu bảo với mình là một thời gian nữa mới … oa…oaaa.
Em đánh thùm thụp vào ngực tôi… nhói! Giọng nói của em chưa bao giờ làm lòng tôi đau đớn và xót xa đến vậy. Tôi ôm em vào lòng thật chặt, chưa bao giờ thấy em khóc thương tâm đến vậy, tôi ước gì mình có thể chịu nỗi đau này thay em, để em mãi mãi có thể nở nụ cười như trước đây. Nhưng vô ích.
-Mình không thể thấy các cậu được nữa, mình không thể thấy Chi Thụ được nữa rồi, mình phải làm thế nào đây?
Tiếng khóc uất nghẹn cứ thế vang vọng khắp phòng, Thiên Tư nói nhỏ bảo y tá và bác sĩ ra ngoài, bản thân cậu ta cũng dìu Kiến Thanh đi, để lại căn phòng màu trắng đầy mùi thuốc khử trùng lạnh lẽo này cho tôi và em. Tôi không biết nên làm gì cho em lúc này, chỉ có thể im lặng để từng tiếng khóc kia đâm xoáy vào tim, im lặng làm nơi để em gục đầu mà khóc. Mãi cho đến khi giọng em khản đặc lại tôi mới vỗ vỗ lưng em.
-Vì sao từ đầu em không nói cho anh biết?
-A Thụ?
-Em cứ như vậy muốn bỏ rơi anh sao?
-Thiên Tư đã nói hết với anh rồi ư?
Tôi không trả lời, chỉ ôm em thật chặt.
-Sẽ không sao đâu? Anh sẽ nhờ ba tìm một bệnh viện tốt ở Mỹ, chúng ta qua đó điều trị, nhất định sẽ chữa được cho em mà.
Em im lặng, nép đầu trên tay tôi. Cô gái đang nằm trong lòng tôi bây giờ, em của tuổi hai mươi hai, lông mi cong như cánh quạt, sóng mũi thẳng, cánh mũi nhỏ xinh hơi ửng hồng cứ thế hít thở đều đặn. Tôi chợt thấy yêu em vô cùng, lòng tôi xót xa, tim cứ thế vỡ ra từng mảnh… từng mảnh….
Cả tôi và em tận sâu trong tâm hồn đều mang nhiều vết xước, nằm bên cạnh nhau nhưng lại chẳng biết làm cách nào để vá víu đi hết thảy. Khi em đã ngủ say trong lòng mình, tôi cố gắng tách cánh tay ra, kê đầu em lên gối, nhẹ nhàng xuống giường rồi rời khỏi phòng.
Vừa ra đến cửa tôi đã thấy cả đám đang ngồi ở hành lang, Âu Phi tiến lại hỏi tôi.
-A Phong …?
-Cô ấy ngủ rồi.
-Thật sự là không còn cách gì sao? _ Vu Nhuệ đút hai tay vào túi quần, dựa lưng vào tường nhìn Bách Thiên Tư.
-Có thể phẫu thuật để cắt bỏ khối u, nhưng kết quả thì tao không thể nói trước được gì.
-Vậy thì phẩu thuật đi, chúng ta phải làm tất cả những gì có thể chứ, chỉ cần cô ấy sống thôi._Tôi nhìn vào ô cửa sổ bằng thủy tinh trên cánh cửa, ngắm nhìn gương mặt em đang ngủ say.
-Được rồi, tao sẽ đi làm thủ tục và bàn bạc với bác sĩ. Tụi mày hãy lựa lời mà báo cho gia đình A Phong đi.
Nói xong Thiên Tư đứng lên rời đi, bỏ lại sự nặng nề. Dù muốn hay không, chúng tôi đều phải đối diện với chuyện này, theo cách này … hay cách khác.
--------------------------------
“Với ngày cũ, anh vẫn tỏ ra thờ ơ không chút bận tâm, chỉ là anh đang tự hỏi: Thế giới này còn gì đáng để vui?
Có lẽ cả thành phố này người đau khổ chỉ có mình anh. Cũng đúng thôi, vì anh chẳng cam tâm buông tay với ký ức…”
----------------------
-Kiểm tra xem còn quên gì không?
Vu Nhuệ xếp ba lô của chúng tôi lên xe, Âu Phi và mấy đứa còn lại dọn dẹp sơ lại căn nhà vừa thuê. Khi tất cả đã yên ổn chuẩn bị trở về thành phố thì phát hiện thiếu mất một người.
-A Phong đâu?_Thiên Tư xoay tới xoay lui tìm kiếm hỏi.
-Cô ấy nói để quên đồ trên phòng nên lên lấy rồi._ Tôi trả lời thằng bạn.
-Để mình lên gọi cậu ấy!
Kiến Thanh cười nói với chúng tôi rồi chạy nhanh vào nhà. Nhưng chưa đến năm phút chúng tôi đã thấy cô ấy đứng ở ban công thét lên.
-Thiên Tư , Thiên Tư, A Phong ngất rồi!
Nghe vậy mặt tôi xanh mét, xe chưa kịp dắt ra khỏi cổng lớn đã bị tôi quẳng sang một bên, chạy vội theo Thiên Tư vào trong. Vừa vào cửa phòng đập vào mắt tôi là một cảnh tượng kinh hoàng, em đang nằm trong vòng tay Kiến Thanh, mặt tái nhợt, môi trắng bệt không còn chút máu, trên tay còn đang cầm một vật gì đó hình trụ tròn tròn, liếc qua tôi cũng biết đó là cuộn phim hôm qua chúng tôi đi chơi chụp lại. Tôi chạy vội lại đỡ em, lại gần em tim tôi chợt thắt lại, hơi thở của em mong manh quá, tôi còn tưởng chừng, chỉ cần tôi buông lơi một chút em cũng có thể tan biến mất.
-Thiên Tư, mau… mau xem cho A Phong đi.
Kiến Thanh mếu máo, mắt rưng rưng luống cuống nắm lấy tay Bách Thiên Tư. Tôi thấy thằng bạn mình mở cái ba lô nó luôn đeo bên người ra, bên trong tất cả đều là những dụng cụ cần thiết của y khoa, tôi nheo mắt lại nhìn nó, nó cũng liếc nhìn tôi một cái rồi vội khám cho A Phong. Sau một loạt kiểm tra, nó mới vội vàng cất đồ vào, nói với chúng tôi.
-Hiện giờ không có gì nguy hiểm, nhưng phải mau đưa cậu ấy trở về thành phố. A Phong không thể ngồi mô tô được, để cậu ấy lên xe Âu Phi đi.
-Chuyện này là sao… có chuyện gì vậy, A Phong …_Hiểu Linh lo lắng hỏi.
-Nhanh lên đi, cậu còn đứng đó lóng ngóng cái gì!
Tiếng gào lên đầy kích động của Kiến Thanh làm tôi như hiểu ra chuyện gì đó. Nhưng giờ không có thời gian suy nghĩ, tôi vội bế em nhẹ nhàng cẩn thận để vào ghế ngồi phía sau. Tôi với Vu Nhuệ đi một xe, còn lại thì lên xe Âu Phi, chúng tôi tức tốc trở lại thành phố.
Chiếc xe dừng lại trước cổng một bệnh viện chuyên khoa lớn trong thành phố, Thiên Tư cõng em chạy vội vào trong, theo sau là sự vội vã của Kiến Thanh. Tôi giao xe cho Vu Nhuệ rồi đuổi theo cả ba. Lúc tôi bắt kịp thì đã thấy em được đưa vào phòng cấp cứu. Tôi nắm lấy cổ áo Thiên Tư gằn lên.
-Nói, nói cho tao biết ngay, chuyện này là sao?
Nó không nhìn tôi, mệt mỏi, chán chường, đau đớn trượt dần rồi ngồi bệt xuống đất.
-Mày nói đi, A Phong bị gì? _ Giọng tôi như hét.
-Này , đây là bệnh viện , đề nghị người nhà bệnh nhân trật tự!_ Một nữ y tá gần đó nhắc nhở.
Thời gian trôi qua, thằng bạn tôi mới lên tiếng, giọng nó hơi khàn có chút gì đó xót xa đau đớn.
-A Phong…
Đột nhiên, câu nói phát ra chưa tròn vành đã thấy đèn cấp cứu tắt, trên chiếc giường đơn em được vài y tá đẩy ra, phía sau là một vị bác sĩ già có vẻ mệt mỏi, Kiến Thanh theo vội bên em, chỉ còn tôi, Thiên Tư vì ông bác sĩ kia.
-Tại sao cháu lại để cô ấy quá sức như vậy, không sớm điều trị còn kéo dài...
Nói xong ông ấy thở dài lắc đầu rồi bỏ đi. Thiên Tư lảo đảo ngồi phịch xuống cái ghế đợi lạnh lẽo, nó gục mặt nói với tôi.
-Trong não của A Phong phát hiện được khối u, là khối u ác tính.
-Nói dối!
-Tao cũng muốn nó là lời nói dối lắm. Nhưng tình trạng hiện nay cậu ấy rất có thể sẽ bị mù… không còn bao lâu nữa đâu, không thể biết được lúc nào A Phong sẽ không thể nhìn được nữa, có thể hôm nay, có thể ngày mai…
Mù sao? Đôi mắt cười trong veo đó sẽ không có thể nhìn thấy ánh sáng, sẽ chìm mãi trong bóng đêm sao? Không ai có thể biết được rằng A Phong của tôi là người sợ bóng tối đến cỡ nào, sợ cô đơn đến cỡ nào, không thể nhìn thấy gì tuyệt đối là sự hủy hoại với em. Cả một bầu trời xanh ngát, sau này em không còn có thể thấy được nữa rồi.
Anh phải làm gì cho em lúc này đây, Phong ơi?!?
-Có thể phẩu thuật không?
-Chỉ sợ khối u đã di căn rồi…
-Không phải hóa trị, hay xạ trị gì đó có thể trị được sao … có thể trị được mà phải không… phải không?
Tôi nắm lấy áo của thằng bạn mình ánh mắt như cầu khẩn, cầu khẩn một cái gật đầu của nó thôi. Nhưng sao mà mong manh vậy? Chỉ gật đầu một cái thôi mà…
Làm ơn!
Nó nhìn tôi, cúi đầu.
-Còn bao lâu? – Tôi hít một hơi thật sâu, cố để giọng mình bình tĩnh hỏi.
-Lâu nhất chỉ kéo dài được nửa năm…
Nửa năm? Ha ha, chỉ còn nửa năm thôi sao? Khi chưa kịp thoát khỏi cái tin tức khốn nạn kia thì đã thấy trên hành lang cách đầy không xa, một cô y tá trẻ đang báo lại với bác sĩ, bệnh nhân với vừa rồi cấp cứu đang náo loạn trong phòng bệnh. Tôi với Thiên Tư nghe xong vội lại hỏi, rồi chạy vội sang căn phòng họ chỉ.
Mở cửa vào bên trong, tôi thấy người con gái luôn tươi cười tràn đầy sức sống trước đây lúc này đang không ngừng gào khóc, Kiến Thanh đang cố giữ em lại để tránh em ngã xuống giường. Không suy nghĩ nhiều tôi chạy lại cầm chặt tay em.
- Thiên Tư, Thiên Tư, mình không nhìn thấy gì được nữa rồi. Tối quá! Không nhìn thấy gì cả. Sao cậu bảo với mình là một thời gian nữa mới … oa…oaaa.
Em đánh thùm thụp vào ngực tôi… nhói! Giọng nói của em chưa bao giờ làm lòng tôi đau đớn và xót xa đến vậy. Tôi ôm em vào lòng thật chặt, chưa bao giờ thấy em khóc thương tâm đến vậy, tôi ước gì mình có thể chịu nỗi đau này thay em, để em mãi mãi có thể nở nụ cười như trước đây. Nhưng vô ích.
-Mình không thể thấy các cậu được nữa, mình không thể thấy Chi Thụ được nữa rồi, mình phải làm thế nào đây?
Tiếng khóc uất nghẹn cứ thế vang vọng khắp phòng, Thiên Tư nói nhỏ bảo y tá và bác sĩ ra ngoài, bản thân cậu ta cũng dìu Kiến Thanh đi, để lại căn phòng màu trắng đầy mùi thuốc khử trùng lạnh lẽo này cho tôi và em. Tôi không biết nên làm gì cho em lúc này, chỉ có thể im lặng để từng tiếng khóc kia đâm xoáy vào tim, im lặng làm nơi để em gục đầu mà khóc. Mãi cho đến khi giọng em khản đặc lại tôi mới vỗ vỗ lưng em.
-Vì sao từ đầu em không nói cho anh biết?
-A Thụ?
-Em cứ như vậy muốn bỏ rơi anh sao?
-Thiên Tư đã nói hết với anh rồi ư?
Tôi không trả lời, chỉ ôm em thật chặt.
-Sẽ không sao đâu? Anh sẽ nhờ ba tìm một bệnh viện tốt ở Mỹ, chúng ta qua đó điều trị, nhất định sẽ chữa được cho em mà.
Em im lặng, nép đầu trên tay tôi. Cô gái đang nằm trong lòng tôi bây giờ, em của tuổi hai mươi hai, lông mi cong như cánh quạt, sóng mũi thẳng, cánh mũi nhỏ xinh hơi ửng hồng cứ thế hít thở đều đặn. Tôi chợt thấy yêu em vô cùng, lòng tôi xót xa, tim cứ thế vỡ ra từng mảnh… từng mảnh….
Cả tôi và em tận sâu trong tâm hồn đều mang nhiều vết xước, nằm bên cạnh nhau nhưng lại chẳng biết làm cách nào để vá víu đi hết thảy. Khi em đã ngủ say trong lòng mình, tôi cố gắng tách cánh tay ra, kê đầu em lên gối, nhẹ nhàng xuống giường rồi rời khỏi phòng.
Vừa ra đến cửa tôi đã thấy cả đám đang ngồi ở hành lang, Âu Phi tiến lại hỏi tôi.
-A Phong …?
-Cô ấy ngủ rồi.
-Thật sự là không còn cách gì sao? _ Vu Nhuệ đút hai tay vào túi quần, dựa lưng vào tường nhìn Bách Thiên Tư.
-Có thể phẫu thuật để cắt bỏ khối u, nhưng kết quả thì tao không thể nói trước được gì.
-Vậy thì phẩu thuật đi, chúng ta phải làm tất cả những gì có thể chứ, chỉ cần cô ấy sống thôi._Tôi nhìn vào ô cửa sổ bằng thủy tinh trên cánh cửa, ngắm nhìn gương mặt em đang ngủ say.
-Được rồi, tao sẽ đi làm thủ tục và bàn bạc với bác sĩ. Tụi mày hãy lựa lời mà báo cho gia đình A Phong đi.
Nói xong Thiên Tư đứng lên rời đi, bỏ lại sự nặng nề. Dù muốn hay không, chúng tôi đều phải đối diện với chuyện này, theo cách này … hay cách khác.
Bình luận truyện