Chất Nữ

Chương 39: Lo Lắng



Thời gian hành hình cũng không dài, thế nhưng sắc mặt Khương Tú Nhuận lại càng lúc càng tái nhợt.

Nàng không sợ chết, đã từng chết một lần rồi có gì phải sợ hãi? Thế nhưng nếu do mình đi một nước cờ sai, mà ca ca bị liên lụy chặt đầu thị chúng thì sao?

Đài xem hành hình được dựng khá gần, mùi máu tươi theo gió phiêu đãng thổi tới, khiến dạ dày nhộn nhạo khó chịu..

Cho nên chưa kịp xuống khỏi đài xem hành hình, nàng đã ọe một tiếng nôn ra.

Chỉ là sáng nay đi cũng vội vàng, chưa kịp ăn điểm tâm, cho nên nàng cũng chỉ nôn ra toàn nước chua.

Khương Chi thấy muội muội nôn, liền vội đỡ nàng xuống dưới đài, tìm nơi tránh gió, để nàng dựa vào mình đứng vững, còn Thiển nhi lấy túi nước bên hông đưa ra cho nàng súc miệng.

Động tĩnh bên đài xem hình phía này, đều được Phượng Ly Ngô ở chính đài nhìn vào mắt. Khi hắn nghiêng mắt nhìn thấy thiếu phó của mình gương mặt tái nhợt, dáng vẻ lung lay sắp ngã liền nhíu mày.

Lòng thầm nghĩ: Ngày thường dáng vẻ tùy tiện, mà sao hiện tại lại nhát gan thế chứ? Làm gì có chút thong dong khí khái nào của nam tử?

Nhưng khi nhìn thấy Khương Tú Nhuận nôn ọe, trong lòng Phượng Ly Ngô chỉ còn lại hối hận —— sớm biết là hắn không nhìn được máu, thì mình cũng không nên bắt hắn đi nhìn, thân thể vốn yếu đuối, bị dọa như vậy, không biết mấy ngày nay có ăn nổi cơm không nữa.

Nghĩ vậy hắn liền dứng dậy trực tiếp bước về phía đài xem hành hình.

Nhóm chất tử đứng xem hình, tuy không nôn mửa như Khương Tú Nhuận, nhưng vừa xem hết cũng là giết gà dọa khỉ, ai nấy cũng hãi hùng khiếp vía.

Nhưng vào lúc này, khi thấy trữ quân Đại Tề, sắc mặt ngưng trọng đi tới, lập tức từng người đều thấy trong lòng thấp thỏm, nghi ngờ thái tử vẫn chưa giết đủ, muốn túm một kẻ xui xẻo nào đó đưa cho đao phủ.

Không nghĩ tới Thái tử điện hạ nhìn cũng không nhìn họ mà chỉ đi thẳng về phía hai chất tử Ba quốc.

Các vị chất tử khác đều thở phào, cảm thấy thế này đúng rồi. Hiện tại Thái tử điện hạ thấy không vừa mắt nhất, chẳng hẳn là tiểu Khương công tử.

Dù sao tin đồn hắn ngủ với thái tử phi tương lai đã bị truyền ra, tin đồn kiểu đó quả thực là có đủ mặt mũi đấy.

Vừa rồi tiểu tử kia bị dọa cho sợ như vậy, có lẽ trong lòng cũng biết bản thân sẽ bị xử lý như thế nào.

Nghĩ vậy, họ cảm thấy không cần lo lắng an toàn bản thân, tất nhiên ung dung nhàn hạ đứng tại chỗ, nhìn người khác gặp xui xẻo.

Có cái để xem nên mọi người đều thả chậm bước chân, muốn nhìn xem Thái tử đối xử thế nào với tiểu tử không hiểu chuyện này.

Nào nghĩ đến, Thái tử điện hạ đi đến gần tiểu Khương công tử, mặt tỏ vẻ lo lắng, cúi đầu hỏi xem vị tiểu Khương công tử cảm thấy thế nào, có ổn không.

Sau đó còn tự mình lấy khăn tay trong áo bào đưa tới bên miệng tiểu Khương công tử, để hắn lau vệt nước sau khi súc miệng còn vương lại.

Người người đều đồn Thái tử chiêu hiền đãi sĩ, thế nhưng tai nghe là giả, mắt thấy mới là thật. Cái này... quả thực cũng quá là sủng ái rồi.

Thử hỏi, thái độ ân cần thế này, nào có nửa phần lạnh lùng như tình địch gặp nhau cơ chứ?

Thế là tất cả mọi người mới nhớ tới chuyện gần đây, tiểu Khương công tử tùy ý ra vào thư viện. Nghe nói đây cũng là ý của Thái tử điện hạ, muốn tiểu Khương công tử và huynh trưởng được cùng nhau vào thư viện nghe giảng, tiếp nhận kiến thức đại nho truyền thụ.

Nơi nào giống đám chất tử bọn hắn ngày ngày bị giám thị, đừng nói là bái sư học lễ, ngay cả ra ngoài phố đi bái phỏng danh sĩ trong thành Lạc An, cũng phải báo cáo với lễ quan giám thị chuẩn bị, đề phòng có người mưu đồ bất chính, gây loạn.

Đủ các loại và tình huống rắc rối, khiến cho đám chất tử có một loại xúc động muốn nương tựa dưới chân Thái tử, vì hắn xông pha khói lửa.

Thế nhưng là cái màn chăm sóc yêu quý hiền tài nay, rơi vào trong mắt một người lại không phải ý đó.

Hôm nay, đám chất nữ cũng bị gọi tới, cho nên Điền Oánh tất nhiên cũng không phải ngoại lệ.

Ngày đó thái tử điện hạ không xử trí chuyện nàng báo rằng tiểu Khương công tử làm nhục mình, nói là sợ bất lợi cho danh tiết của nàng, nên mới tha cho tiểu Khương công tử.

Thế nhưng Điền Oánh đến cùng cũng không cách nào yên tâm, sợ hãi phong thanh có tiếng gió lọt ra, luôn cảm thấy không diệt trừ tiểu Khương công tử sợ là không ổn. Quả nhiên, từ đạo quán trở lại chưa được mấy ngày, việc mình bị người khinh bạc đã bị truyền đi khắp kinh thành.

Điền Oánh trong nội tâm thấp thỏm, sợ bởi vì tin đồn khiến cho thái tử điện hạ thay đổi suy nghĩ. Nàng trong lòng biết kẻ tung tin đồn nhảm chính là người gài bẫy hãm hại mình.

Không cần suy nghĩ sâu xa, nhất định là do Tào Khê gây nên.

Điền Oánh phẫn hận, nhưng sau đó nàng lại càng thấy thái tử là người tâm tư khó dò.

Mà bây giờ thấy Phượng Ly Ngô ôn hòa nhìn Khương Tú Nhuận. Khiến trong lòng nàng tràn đầy hồ nghi —— nếu thái tử thực tình ái mộ mình, coi như sau đó không tìm  lý do giết tiểu Khương công tử, nhưng cũng không thể đối xử tốt với hắn như vậy?

Nàng chưa kịp nghĩ rõ ràng, thì tình địch Tào Khê đã đi tới, nhìn về phía nàng ngoài cười nhưng trong không cười nói:

- Muội muội có từng nghe nói, muội và ta tương lai cùng phụng dưỡng điện hạ, mong rằng có thời gian rảnh rỗi gặp mặt muội muội, cùng nói chuyện xem sau này phụng dưỡng điện hạ thế nào.

Điền Oánh nghe vậy liền nổi giận, nàng đích thực có nghe tin Tào Khê có trong danh sách tuyển phi của Thái tử, ngẫm lại trong lòng càng hờn dỗi.

Vội vàng ứng phó vài câu sau, nàng lại ngẩng đầu, nhưng không thấy thân ảnh Thái tử cùng tiểu Khương công tử đâu cả.

Điều này khiến cho Điền cơ một mực trông mong được gặp Thái tử phẫn hận dậm chân.

Lại nói Phượng Ly Ngô, hắn thấy thiếu phó dạ dày tỏ vẻ khó chịu, cũng không yên lòng, liền đưa Khương Hòa Nhuận hồi phủ tìm lang trung tới xem hắn bị sao.

Sau khi ra khỏi pháp trường, Khương Tú Nhuận liền nói đưa tới đây thôi, vì buổi trưa ở thư viện còn có giờ học, tiên sinh nghiêm khắc, không cho phép đệ tử trống giờ học.

Kỳ thật, cũng không phải nàng muốn tới nghe giảng. Chỉ là nghe nói, người hạ lệnh xử tử chất tử Ngụy quốc, chính là vị điện hạ đang hỏi han ân cần này.

Trong không khí vẫn còn vương mùi huyết tinh, nàng muốn tránh mặt vị trữ quân này, tỉnh táo để suy nghĩ tiếp theo phải đi thế nào.

Nhưng Phượng Ly Ngô lại thật sự cho rằng thiếu niên sợ tiên sinh tức giận.

Hắn hơi nhíu mày, thuận tay lấy một mảnh lụa từ trong ngăn kéo chuyên dùng để viết thư, đặt lên thư án trong xe ngựa, tiếp theo lấy bút làm từ lông công viết đơn xin nghỉ học cho nàng. Sau khi viết xong, đợi mực khô hẳn, Thái tử còn lấy ra con dấu của mình, ấn lên trên mảnh lụa, sau đó đưa tới trước ngực Khương Tú Nhuận.

Khương Tú Nhuận có chút ngẩn ra, không biết thái tử làm gì, mở mảnh lụa ra thấy trên đó viết:

- Thiếu phó của thái tử thân thể có khó chịu, hôm nay không thể lên lớp, xin tiên sinh thông cảm, sau khi khỏe lên sẽ tới xin lĩnh giáo tiên sinh.

Phía dưới là dấu ấn đỏ tươi của Thái tử.

Phượng Ly Ngô nói:

- Ngươi theo ta hồi phủ, phái người đưa thư tới cho tiên sinh là được.

Khương Tú Nhuận đọc xong nhất thời yên lặng, nàng quả thực không ngờ thái tử thế mà tự tay viết thư xin tiên sinh cho nàng nghỉ học, còn đóng cả dấu Thái tử, cũng không sợ hù dọa tiên sinh sao.

Nhưng thái tử dù sao cũng là vì mình suy nghĩ, nàng có cảm giác nói không lên lời, như dùng bảo đao khắc đồ long để mổ gà vậy.

Thế nên liền cứ như vậy theo Thái tử về phủ.

Ấy vậy mà lang trung xem bệnh cho nàng cũng không sợ to chuyện, liền phán thiếu phó Thái tử bị kinh sợ, cho nên nhất định phải dùng biêm thạch giúp nàng cạo gió bài độc...

Phương pháp điều trị như vậy, cần phải cởi hết y phục, để lưng trần, dùng đá đốt nóng lót thêm vải sau đó áp lên lưng, rất là dễ chịu.

Trước kia nếu như nàng bị cảm mạo phong hàn, mẫu hậu đều đích thân dùng biện pháp này, rất thoải mái.

Nhưng mà hiện tai lang trung muốn nàng lập tức cởi y phục, Thái tử cũng chẳng tỏ vẻ muốn rời đi, nàng nếu như làm theo, còn không bằng dùng tảng đá lao vào tự sát còn hơn.

Ngược lại Thiển nhi bên cạnh lại linh cơ, đứng đó nói:

- Da tiểu công tử nhà ta non nớt, không thể mài cạo. Trước kia đã từng dùng qua phương pháp này, thế nhưng vừa dùng xong người lại nổi đầy ban đỏ như bị sởi, xin hỏi lang trung còn có biện pháp khác không?

Khương Tú Nhuận nghe vậy trong lòng âm thầm giơ ngón tay cái lên, không hổ là nữ tướng quân tương lai chấn nhiếp các nước, gặp nguy không loạn, ăn nói lưu loát, quả nhiên có phong thái đại tướng quân! Xem ra tiền thưởng tháng sau của Thiển nhi phải xem xét lại rồi.

Thế là lang trung liền khai một đơn thuốc an thần, dặn dò Khương Tú Nhuận đợi chút nữa phải uống khi thuốc còn nóng.

Thiển nhi đi theo lang trung đi phối dược sắc thuốc. Phượng Ly Ngô vốn ở một bên trầm mặc đột nhiên nhàn nhạt mở miệng nói:

- Quân cũng không phải là người nhát gan, hôm nay cớ gì lại thất thố như vậy, hay là quan hệ của ngươi với vương tử Ngụy quốc không tầm thường?

Khương Tú Nhuận tim đập như sấm đánh, nhưng mặt không đổi sắc nói:

- Điện hạ không tệ với ta, ta sao lại có loại tâm tư kia chứ?

Phượng Ly Ngô chăm chú nhìn vào mắt nàng, chậm rãi nói:

- Không có thì tốt... Chỉ cần trung tâm với cô, cô tất sẽ không phụ lòng nhiệt huyết của khanh, thế nhưng nếu là kẻ hai lòng, Cô cũng sẽ không nhân từ nương tay!

Khương Tú Nhuận nghe vậy, tất nhiên là lại phải làm lễ bái, bày tỏ trung thành, cảm niệm bản thân đối với chủ công như thế nào, vân vân và mây mây... Tới tận khi sắc mặt Thái tử hòa hoãn xuống, lần nữa nâng mắt cầm tay nàng, thân thiết hỏi nàng xem buổi tối có cần dặn đầu bếp hầm vài món ăn mềm cho dễ tiêu hóa?

Sau khi Khương Tú Nhuận thần sắc bình tĩnh cùng điện hạ hàn huyên một hồi, lại cùng hắn đánh một ván cờ, uống bát thuốc đắng chát, thì Phượng Ly Ngô mới rời khỏi thiên viện của nàng.

Sau khi Thái tử rời đi, Khương Tú Nhuận chỉ cảm thấy đầu lưỡi đắng đến mức run cả lên.

Thiển nhi dùng mơ làm thành mứt, sau đó đút từng quả cho nàng ăn, vị chua chua ngọt ngọt thấm vào khoang miệng, lúc này mới át được mùi dược liệu xuống.

Nàng nằm trên giường, suy tư xem vì sao Thái tử lại nhắc nhở nàng, không phải là phát giác ra nàng có ý định chạy trốn đó chứ? Nếu là như vậy, thì phiền phức rồi, nàng phải xem lại kế hoạch chạy trốn đã.

Những ngày tiếp theo Khương Tú Nhuận ban ngày đến lớp nghe tiên sinh giảng bài, khi nhàn hạ liền suy nghĩ thế nào để thần không biết quỷ không hay rời được khỏi đô thành Tề quốc.

Chỉ sợ kế hoạch xảy ra biến hóa.

Ngay khi chất nữ Ba Quốc gần tới kinh thành, trái tim Khương Tú Nhuận càng lúc càng lo lắng, như treo trên cổ họng vậy.

Chính hôm đó, nàng vừa mới vào thư viện, liền nhìn thấy Đậu Tư Võ và mấy đệ tử khác cùng đi về phía nàng, kéo nàng đến dưới mái hiên ít người qua lại.

- Khương Hòa Nhuận, ngươi đã nghe tin gì chưa?

Khương Tú Nhuận trừng mắt nhìn, thử dò xét nói:

- Ngươi nói tới chuyện gì?

- Còn có chuyện gì nữa? Chính là chuyện chất nữ Ba Quốc.

Khương Tú Nhuận nín thở, yên lặng chờ tin dữ đến.

Đậu Tư Võ một mặt đồng tình nhìn nàng nói:

- Ngươi đừng sợ, vốn chuyện này không liên quan tới ngươi, thái tử cũng là người lí lẽ, chắc hẳn sẽ không lan tới gần ngươi đâu.

Đậu Tư Võ chẳng những hành văn không có lưu loát, mà nói chuyện cũng không phân nặng nhẹ, đợi đến khi trái tim Khương Tú Nhuận bị hắn kéo tới thất hồn lạc phách, hắn mới nói trọng điểm.

Nguyên lai phụ thân của hắn Đậu thái thú chính là quan thủ thành ở ngoại thành Lạc An.

Sáng nay, hắn đi ra ngoài thư viện, vô ý nghe được thuộc hạ của phụ thân đang bẩm báo với phụ thân. Hắn nghe thấy Ba Quốc hiến vương nữ tới đây, nhưng ngay tại dịch trạm bên ngoài thành kêu to đau bụng, sau đó lang trung tới khám, nàng ta sinh hạ được một hài nhi đủ tháng...

Đưa chất nữ bụng lớn tới đây, hành vi phóng khoáng không câu nệ tiểu tiết mua một tặng một, quả thực chưa từng nghe thấy. Ba quốc đây là đưa mặt mũi cường quốc Đại Tề mài dưới thảm lót!

Chuyện của chất tử Ngụy quốc còn chưa kịp hạ nhiệt, chẳng trách Đậu Tư Võ lo lắng mình bị vị chất nữ tới từ Ba Quốc này liên lụy...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện