Cháu Đích Tôn (Đích Trưởng Tôn)
Chương 112
Lâm Duyệt hôn mê mấy chục ngày, bây giờ tỉnh lại, tuy không còn siêu năng lực nữa, lại được ngủ một giấc thật sâu, nhưng một đêm không thể thay đổi sự thật là cơ thể của hắn vẫn rất yếu.
Thế nhưng đến ngày hôm sau, hắn vẫn thức giấc rất sớm, sau khi rửa mặt chải đầu chỉnh tề, ăn qua lo chút gì đó rồi vào cung. Gần đây, Hoàng đế vì chuyện của Tề Nhiễm nên còn màng triều chính, vẫn luôn nghỉ ngơi trong tẩm cung, mọi việc trên triều đình cơ bản đã giao hết cho Tề Nhiễm xử lý. Trước kia, Hoàng đế sẽ cảm thấy nhàn nhã, nhưng hiện giờ tâm trạng lại rất phức tạp. Tất nhiên ngài vẫn rất yêu thương Tề Nhiễm, những gì mà y đã trải qua là điều ngài không dám tưởng tượng, nửa đêm vắng lặng ngài cũng sẽ nghĩ đến việc Tề Anh và Tề Tĩnh thất bại trong kiếp này có bao nhiêu phần là do Tề Nhiễm nhúng tay vào.
Lần này, Hoàng đế cũng đã nghĩ thông suốt hết thảy, nhưng ngài không nổi giận với Tề Nhiễm, cũng không thương tiếc gì Tề Tĩnh và Tề Anh. Bản thân ngài hiểu rõ nếu Tề Tĩnh và Tề Anh không hề có ý tưởng muốn thay thế Tề Nhiễm, thì những việc đó sẽ không thể xảy ra được. Tề Nhiễm là đế vương tương lai, kiếp trước đã bị Tề Tĩnh chèn ép, kiếp này có thể phản kích bí mật như thế cũng là một cách trưởng thành. Hoàng đế chỉ thỉnh thoảng nhàm chán mới nghĩ đến quá khứ mà thôi.
Khi Lâm Duyệt vào cung xin gặp, Hoàng đế đang luyện chữ, luyện chữ có thể giúp người ta yên lòng. Người hầu bẩm báo Lâm Duyệt đến, Hoàng đế còn ngây ra một lát mới nhớ ra hắn là ai. Ban đầu khi Tề Tĩnh nói với ngài, Lâm Duyệt là ma quỷ có thể nhập vào người khác để nghe lén bất cứ ai, ngài vừa kinh hãi lại vừa phẫn nộ. Nếu hôm đó không chính tai nghe thấy những điều Tề Nhiễm nói, thì ngài sẽ lập tức giết Lâm Duyệt ngay trong đêm rồi, sau đó còn phải nghiền xương hắn thành tro.
Kết quả, Lâm Duyệt lại chỉ là tấm bình phong mà Tề Nhiễm dựng lên trước mắt người ngoài, nghĩ đến Tề Nhiễm có thể khiến cho Lâm Duyệt nhảy ra chặn kiếm cho mình, Hoàng đế chỉ có thể thầm than, cảm thấy Lâm Duyệt này thật ra cũng khá là ngốc. Tề Nhiễm đã muốn giữ Lâm Duyệt lại để dùng, thì ngài tất nhiên sẽ không động đến Lâm Duyệt nữa, nhưng thôi thì cũng không nên gặp người ngốc như vậy nữa, để Tề Nhiễm tự giải quyết đi.
Thế nên Hoàng đế lệnh cho nội giám ban thưởng Lâm Duyệt vài món đồ bổ, lại ám chỉ là Tề Nhiễm rất xem trọng hắn. Lâm Duyệt cũng ngầm hiểu, tạ ơn rồi đi thẳng đến Đông cung.
Hoàng đế biết được lại thở dài lắc đầu, cảm thấy Lâm Duyệt quả là một người đơn thuần, giữ hắn lại bên Tề Nhiễm đã chịu quá nhiều tổn thương cũng tốt.
Lâm Duyệt hiển nhiên là không biết Hoàng đế đã ngầm dán nhãn ngốc cho mình, hắn đang rất vui sướng chạy thẳng đến Đông cung. Những ngày nay triều đình đã trải qua biến động lớn, không ai dám gây chuyện gì nữa.
Hoàng đế có cả thảy ba đứa con trai, bây giờ một xuất gia làm hòa thượng, một bị giam lỏng trong kinh thành. Triều đình đã là thiên hạ của Tề Nhiễm, bọn họ không dám tùy tiện làm bậy nữa, hiệu suất làm việc tăng hơn ngày xưa không ít. Tề Nhiễm cực kỳ hài lòng trước tình hình này, y lên triều rất sớm lại trở về cũng sớm, không như ngày trước chỉ toàn phải nghe những việc vặt vãnh.
Vậy nên khi Lâm Duyệt đến, Tề Nhiễm cũng đang ở Đông cung. Cát Tường nhìn thấy Lâm Duyệt thì rất vui mừng, vội vàng đón hắn vào, cung kính nói với Lâm Duyệt: “Lâm đại nhân, Thái tử điện hạ đang ở thư phòng, mời đi bên này.”
Lâm Duyệt lần đầu tiên nhận được đãi ngộ này từ Cát Tường, hắn mỉm cười đáp: “Thư phòng của Thái tử, ta không tiện vào đâu nhỉ.”
Cát Tường thật không biết trả lời ra sao, thầm nhủ ngài mà không chịu vào thì cần gì phải đi theo thế. Tất nhiên hắn cũng không dám nói thành lời cho Lâm Duyệt nghe được, chỉ vội vàng cười, nói ba phải: “Thái tử điện hạ xem trọng Lâm đại nhân, trong Đông cung này, Lâm đại nhân thích đi đâu thì có thể đi đó thôi.”
Lâm Duyệt cười khẽ, cúi đầu hỏi: “Vết thương của y thế nào rồi?”
Cát Tường cũng đang nghĩ đến việc này, nghe hắn hỏi thì lập tức trả lời: “Thái tử điện hạ không cho thái y xem, cũng may là Đông cung có nhà bếp, kho riêng của Thái tử cũng còn không ít thuốc bổ, cũng tàm tạm.”
Lâm Duyệt biết Cát Tường nói như vậy là vì muốn hắn biết Tề Nhiễm tốt với hắn như thế nào, không thể phủ nhận rằng khi nghe được điều này, trái tim vốn cứng rắn của hắn lại nhói đau. Trước mắt hắn lại thoáng hiện lên cảnh tượng Tề Nhiễm dùng bút thấm máu mình viết kinh văn cho hắn, càng nhớ thì tim càng đau đớn gấp vạn phần.
Cát Tường nói xong thì lén liếc nhìn Lâm Duyệt, thấy sắc mặt Lâm Duyệt không quá tốt mới thầm thở phào. Bất kể chuyện tình cấm kỵ này đã bắt đầu ra sao, Lâm Duyệt vẫn thật lòng quan tâm đến Tề Nhiễm. Cát Tường sợ Tề Nhiễm thấy vẻ mặt Lâm Duyệt không vui thì lại trách tội mình, bèn nói thêm một câu: “Lâm đại nhân đến thì chắc chắn là Thái tử điện hạ sẽ vui, vết thương cũng sẽ khỏi nhanh thôi.”
Lâm Duyệt không đáp, chỉ lặng lẽ đi về phía thư phòng của Tề Nhiễm.
Đến thư phòng, Cát Tường không thông báo trước mà trực tiếp đẩy cửa, sau đó đứng sang một bên chờ Lâm Duyệt.
Sau khi Lâm Duyệt vào phòng rồi, Cát Tường lập tức đóng cửa lại, phất tay cho những người khác đi hết, còn chính hắn thì đứng ngay trước cửa, canh giữ bí mật cho người bên trong.
Khi Lâm Duyệt vào thư phòng, Tề Nhiễm đang cầm một quyển sách, nhìn hắn cười nhẹ. Chờ Lâm Duyệt đến gần rồi, Tề Nhiễm mới đứng lên tự rót cho hắn một chén trà, sau đó mới khẽ nói: “Ta nghĩ hôm nay Duyệt sẽ vào cung, cũng may là hạ triều sớm, không đến nỗi để Duyệt phải chờ.”
Lúc này Lâm Duyệt vẫn còn đang chìm trong cảm xúc đau lòng vì Tề Nhiễm, nghe vậy thì buột miệng nói: “Bao lâu cũng sẽ chờ.”
Tề Nhiễm sửng sốt, y đặt ấm trà xuống, dường như không hiểu Lâm Duyệt có ý gì. Lâm Duyệt ép trái tim đang nhảy nhót loạn xạ của mình xuống, kiên định nói lại lần nữa: “Bất kể là bao lâu, ta cũng sẽ chờ em.”
Lần này thì Tề Nhiễm nghe được tình cảm trong câu nói vừa rồi, gò má trắng như ngọc hơi nóng lên, y chỉ khẽ ừ một tiếng, bình thản nói: “Tất nhiên là vậy rồi, nếu không thì Duyệt có thể chờ ai.”
Lâm Duyệt đáp: “Không có ai khác, chỉ có em.”
Chỉ cần sau này Tề Nhiễm vẫn như hiện tại, tình cảm của hai người vẫn tồn tại, thì bên cạnh hắn vĩnh viễn chỉ có mình Tề Nhiễm.
Tất nhiên điều này nghe có vẻ thực tế, nhưng lại không thích hợp trong tình huống bây giờ, vì vậy Lâm Duyệt mới không nói ra làm cả hai mất hứng.
Tề Nhiễm chỉ khe khẽ đáp lại một chữ được, Lâm Duyệt im lặng nhìn y, sau đó bước lên một bước, làm việc mà mình vẫn luôn muốn làm, ôm Tề Nhiễm vào lòng, hôn lên môi y.
Thế nhưng đến ngày hôm sau, hắn vẫn thức giấc rất sớm, sau khi rửa mặt chải đầu chỉnh tề, ăn qua lo chút gì đó rồi vào cung. Gần đây, Hoàng đế vì chuyện của Tề Nhiễm nên còn màng triều chính, vẫn luôn nghỉ ngơi trong tẩm cung, mọi việc trên triều đình cơ bản đã giao hết cho Tề Nhiễm xử lý. Trước kia, Hoàng đế sẽ cảm thấy nhàn nhã, nhưng hiện giờ tâm trạng lại rất phức tạp. Tất nhiên ngài vẫn rất yêu thương Tề Nhiễm, những gì mà y đã trải qua là điều ngài không dám tưởng tượng, nửa đêm vắng lặng ngài cũng sẽ nghĩ đến việc Tề Anh và Tề Tĩnh thất bại trong kiếp này có bao nhiêu phần là do Tề Nhiễm nhúng tay vào.
Lần này, Hoàng đế cũng đã nghĩ thông suốt hết thảy, nhưng ngài không nổi giận với Tề Nhiễm, cũng không thương tiếc gì Tề Tĩnh và Tề Anh. Bản thân ngài hiểu rõ nếu Tề Tĩnh và Tề Anh không hề có ý tưởng muốn thay thế Tề Nhiễm, thì những việc đó sẽ không thể xảy ra được. Tề Nhiễm là đế vương tương lai, kiếp trước đã bị Tề Tĩnh chèn ép, kiếp này có thể phản kích bí mật như thế cũng là một cách trưởng thành. Hoàng đế chỉ thỉnh thoảng nhàm chán mới nghĩ đến quá khứ mà thôi.
Khi Lâm Duyệt vào cung xin gặp, Hoàng đế đang luyện chữ, luyện chữ có thể giúp người ta yên lòng. Người hầu bẩm báo Lâm Duyệt đến, Hoàng đế còn ngây ra một lát mới nhớ ra hắn là ai. Ban đầu khi Tề Tĩnh nói với ngài, Lâm Duyệt là ma quỷ có thể nhập vào người khác để nghe lén bất cứ ai, ngài vừa kinh hãi lại vừa phẫn nộ. Nếu hôm đó không chính tai nghe thấy những điều Tề Nhiễm nói, thì ngài sẽ lập tức giết Lâm Duyệt ngay trong đêm rồi, sau đó còn phải nghiền xương hắn thành tro.
Kết quả, Lâm Duyệt lại chỉ là tấm bình phong mà Tề Nhiễm dựng lên trước mắt người ngoài, nghĩ đến Tề Nhiễm có thể khiến cho Lâm Duyệt nhảy ra chặn kiếm cho mình, Hoàng đế chỉ có thể thầm than, cảm thấy Lâm Duyệt này thật ra cũng khá là ngốc. Tề Nhiễm đã muốn giữ Lâm Duyệt lại để dùng, thì ngài tất nhiên sẽ không động đến Lâm Duyệt nữa, nhưng thôi thì cũng không nên gặp người ngốc như vậy nữa, để Tề Nhiễm tự giải quyết đi.
Thế nên Hoàng đế lệnh cho nội giám ban thưởng Lâm Duyệt vài món đồ bổ, lại ám chỉ là Tề Nhiễm rất xem trọng hắn. Lâm Duyệt cũng ngầm hiểu, tạ ơn rồi đi thẳng đến Đông cung.
Hoàng đế biết được lại thở dài lắc đầu, cảm thấy Lâm Duyệt quả là một người đơn thuần, giữ hắn lại bên Tề Nhiễm đã chịu quá nhiều tổn thương cũng tốt.
Lâm Duyệt hiển nhiên là không biết Hoàng đế đã ngầm dán nhãn ngốc cho mình, hắn đang rất vui sướng chạy thẳng đến Đông cung. Những ngày nay triều đình đã trải qua biến động lớn, không ai dám gây chuyện gì nữa.
Hoàng đế có cả thảy ba đứa con trai, bây giờ một xuất gia làm hòa thượng, một bị giam lỏng trong kinh thành. Triều đình đã là thiên hạ của Tề Nhiễm, bọn họ không dám tùy tiện làm bậy nữa, hiệu suất làm việc tăng hơn ngày xưa không ít. Tề Nhiễm cực kỳ hài lòng trước tình hình này, y lên triều rất sớm lại trở về cũng sớm, không như ngày trước chỉ toàn phải nghe những việc vặt vãnh.
Vậy nên khi Lâm Duyệt đến, Tề Nhiễm cũng đang ở Đông cung. Cát Tường nhìn thấy Lâm Duyệt thì rất vui mừng, vội vàng đón hắn vào, cung kính nói với Lâm Duyệt: “Lâm đại nhân, Thái tử điện hạ đang ở thư phòng, mời đi bên này.”
Lâm Duyệt lần đầu tiên nhận được đãi ngộ này từ Cát Tường, hắn mỉm cười đáp: “Thư phòng của Thái tử, ta không tiện vào đâu nhỉ.”
Cát Tường thật không biết trả lời ra sao, thầm nhủ ngài mà không chịu vào thì cần gì phải đi theo thế. Tất nhiên hắn cũng không dám nói thành lời cho Lâm Duyệt nghe được, chỉ vội vàng cười, nói ba phải: “Thái tử điện hạ xem trọng Lâm đại nhân, trong Đông cung này, Lâm đại nhân thích đi đâu thì có thể đi đó thôi.”
Lâm Duyệt cười khẽ, cúi đầu hỏi: “Vết thương của y thế nào rồi?”
Cát Tường cũng đang nghĩ đến việc này, nghe hắn hỏi thì lập tức trả lời: “Thái tử điện hạ không cho thái y xem, cũng may là Đông cung có nhà bếp, kho riêng của Thái tử cũng còn không ít thuốc bổ, cũng tàm tạm.”
Lâm Duyệt biết Cát Tường nói như vậy là vì muốn hắn biết Tề Nhiễm tốt với hắn như thế nào, không thể phủ nhận rằng khi nghe được điều này, trái tim vốn cứng rắn của hắn lại nhói đau. Trước mắt hắn lại thoáng hiện lên cảnh tượng Tề Nhiễm dùng bút thấm máu mình viết kinh văn cho hắn, càng nhớ thì tim càng đau đớn gấp vạn phần.
Cát Tường nói xong thì lén liếc nhìn Lâm Duyệt, thấy sắc mặt Lâm Duyệt không quá tốt mới thầm thở phào. Bất kể chuyện tình cấm kỵ này đã bắt đầu ra sao, Lâm Duyệt vẫn thật lòng quan tâm đến Tề Nhiễm. Cát Tường sợ Tề Nhiễm thấy vẻ mặt Lâm Duyệt không vui thì lại trách tội mình, bèn nói thêm một câu: “Lâm đại nhân đến thì chắc chắn là Thái tử điện hạ sẽ vui, vết thương cũng sẽ khỏi nhanh thôi.”
Lâm Duyệt không đáp, chỉ lặng lẽ đi về phía thư phòng của Tề Nhiễm.
Đến thư phòng, Cát Tường không thông báo trước mà trực tiếp đẩy cửa, sau đó đứng sang một bên chờ Lâm Duyệt.
Sau khi Lâm Duyệt vào phòng rồi, Cát Tường lập tức đóng cửa lại, phất tay cho những người khác đi hết, còn chính hắn thì đứng ngay trước cửa, canh giữ bí mật cho người bên trong.
Khi Lâm Duyệt vào thư phòng, Tề Nhiễm đang cầm một quyển sách, nhìn hắn cười nhẹ. Chờ Lâm Duyệt đến gần rồi, Tề Nhiễm mới đứng lên tự rót cho hắn một chén trà, sau đó mới khẽ nói: “Ta nghĩ hôm nay Duyệt sẽ vào cung, cũng may là hạ triều sớm, không đến nỗi để Duyệt phải chờ.”
Lúc này Lâm Duyệt vẫn còn đang chìm trong cảm xúc đau lòng vì Tề Nhiễm, nghe vậy thì buột miệng nói: “Bao lâu cũng sẽ chờ.”
Tề Nhiễm sửng sốt, y đặt ấm trà xuống, dường như không hiểu Lâm Duyệt có ý gì. Lâm Duyệt ép trái tim đang nhảy nhót loạn xạ của mình xuống, kiên định nói lại lần nữa: “Bất kể là bao lâu, ta cũng sẽ chờ em.”
Lần này thì Tề Nhiễm nghe được tình cảm trong câu nói vừa rồi, gò má trắng như ngọc hơi nóng lên, y chỉ khẽ ừ một tiếng, bình thản nói: “Tất nhiên là vậy rồi, nếu không thì Duyệt có thể chờ ai.”
Lâm Duyệt đáp: “Không có ai khác, chỉ có em.”
Chỉ cần sau này Tề Nhiễm vẫn như hiện tại, tình cảm của hai người vẫn tồn tại, thì bên cạnh hắn vĩnh viễn chỉ có mình Tề Nhiễm.
Tất nhiên điều này nghe có vẻ thực tế, nhưng lại không thích hợp trong tình huống bây giờ, vì vậy Lâm Duyệt mới không nói ra làm cả hai mất hứng.
Tề Nhiễm chỉ khe khẽ đáp lại một chữ được, Lâm Duyệt im lặng nhìn y, sau đó bước lên một bước, làm việc mà mình vẫn luôn muốn làm, ôm Tề Nhiễm vào lòng, hôn lên môi y.
Bình luận truyện