Cháu Gái Của Siêu Sao

Chương 84: Ngủ chung



Thời gian trôi qua từng ngày, Lục Chúc Chúc từ từ trở lại cuộc sống bình thường, không xảy ra chuyện ngoài ý muốn nào nữa. Mặc dù vẫn giữ nguyên tinh thần cảnh giác nhưng dù sao cũng không còn trông gà hoá cuốc* nữa.

*Trông gà hoá cuốc: thành ngữ này chỉ lúc hoang mang, nhìn cái này nhưng ra cái nọ

Cô vốn là một người có tính cách thích náo nhiệt, vì thế thường cùng bạn bè ra ngoài tụ họp, đi dạo phố hoặc là ca hát. Lục Chúc Chúc vốn còn tưởng là Cảnh Tự sẽ không vui, không ngờ anh không những ngầm cho phép tất cả những hoạt động về đêm của cô mà đặc biệt là không chỉ trích cô.

Buổi chiều hôm ấy, Lục Chúc Chúc ở thư viện đọc sách, Tưởng Thanh Lâm ngồi cạnh cô chỉnh ảnh. Cách đây không lâu, cả hai đã đến một nhà thờ nổi tiếng trên mạng để check-in và chụp rất nhiều ảnh.

Tưởng Thanh Lâm là một người chỉnh ảnh tài năng, cuộc sống đu idol mấy năm nay đã tôi luyện nên kỹ thuật chỉnh hình cho cô ấy. Ngay cả những bức hình Lục Chúc Chúc nằm cứng đơ trên ghế như con chó chết thì cũng có thể bị cô ấy chỉnh thành người đẹp đang ngủ.

“Chỉnh xong ảnh gốc thì gửi cho mình.”

“Một tấm hai mươi tệ, không trả giá.”

“Hừ, không cần nữa.”

Tưởng Thanh Lâm cười nói: “Mang ảnh cuộc sống hằng ngày của ông nội cậu ra đổi cũng được.”

Lục Chúc Chúc nhếch mép: “Ông mình đã lớn tuổi thế rồi mà cậu còn đu nữa, một đống hot boy trong giới giải trí không thơm hương sao?”

“Cái gì mà lớn tuổi chứ, nam thần Lục Hoài Nhu đóng băng tuổi đấy, được không!” Tưởng Thanh Lâm không hài lòng nói: “Hơn nữa, hot boy sao có thể so sánh được với ông ấy! Ông ấy bây giờ không được coi là già mà càng ngày càng có hương vị đàn ông trưởng thành.”

Lục Chúc Chúc cười và nói: “Nhóc Lâm, không nghĩ tới cậu còn muốn làm bà nội của mình nữa!”

Tưởng Thanh Lâm thở dài nói: “Làm bà nội cậu, mình – không – xứng! Được chưa!”

Lục Chúc Chúc mém nữa bị sặc. Được rồi, được rồi. Con gái đu idol, cô thật sự không thể hiểu nổi, tình cảm quá phức tạp.

“Ngoan ngoãn giao hình ra đây!”

“Được rồi, gửi cho cậu.”

Lục Chúc Chúc mở album ảnh ra tìm mấy tấm hình của Lục Hoài Nhu rồi gửi cho cô ấy. Mặc dù đã chênh lệch khá nhiều tuổi nhưng dáng người Lục Hoài Nhu trong ảnh vẫn rắn rỏi như trước, thần thái đẹp trai ngời ngời. Ông vừa phong độ, lại kiên trì tập thể hình vì vậy trạng thái tinh thần của ông cực kỳ tốt.

Lục Chúc Chúc không mang theo bất kỳ bộ lọc fan nào mà khách quan vô cùng nói: “Ông nội mình vẫn đẹp trai lắm.”

“Có bao giờ mà ông cậu không đẹp đâu!”

“Gửi hình cho cậu rồi đấy, mau gửi hình đã sửa cho mình.”

Tưởng Thanh Lâm dùng photoshop phóng to bức ảnh lên rồi tỉ mỉ chỉnh hình, vài phút sau cô ấy bỗng nhiên nói: “Chúc Chúc, cậu xem bức ảnh này, người này … có phải là Cảnh Tự không.”

Lục Chúc Chúc nghiêng đầu qua, gần như xác định ngay lập tức người thanh niên đứng trong đám người chính là Cảnh Tự.

“Sao anh ấy lại ở đây?”

“Chắc tình cờ thôi.” Tưởng Thanh Lâm nói: “Có duyên thật đấy, chụp ảnh thôi mà cũng chụp được hai người trong cùng một khung hình nữa.”

Lục Chúc Chúc thì lại không cảm thấy đây là trùng hợp, bởi vì nhà thờ mà bọn họ chụp hình cách trung tâm thành phố rất xa, sao Cảnh Tự lại xuất hiện ở đó được.

Trong lòng cô xẹt qua một ý nghĩ nhưng lại không dám xác định. Cô mở album ảnh trong điện thoại ra, xem kỹ lại những bức ảnh gần đây cô ra ngoài chơi với bạn bè. Hình ảnh rất nhiều ước chừng hơn trăm tấm bao gồm: hình tự chụp, hình cô chụp giúp bạn, còn có hình chụp chung một đám nữa.

Lướt qua toàn bộ một lần, quả nhiên có một tấm chụp trong công viên lại nhìn thấy bóng dáng của anh, anh ngồi dưới tàng cây cúi đầu xem điện thoại. Lục Chúc Chúc bắt đầu dần hiểu ra, ngay cả sau khi cô đã trở lại cuộc sống bình thường thì Cảnh Tự vẫn không thả lỏng cảnh giác.

Xảy ra chuyện như thế, mặc dù cô tránh được một kiếp nạn, không xảy ra chuyện ngoài ý muốn nào nhưng nếu như thật sự xảy ra chuyện gì thì ở độ tuổi này, dù là cô hay là Cảnh Tự tuyệt đối cũng sẽ chịu không nổi.

Lựa chọn không nói với Lục Hoài Nhu là vì sự ích kỷ của Cảnh Tự, cũng là của cô, bọn họ đã cố gắng lắm mới có thể được bên nhau … Mà cho đến giờ phút này, Lục Chúc Chúc cuối cùng cũng hiểu rằng trong cuộc tình tuyệt đẹp và ngọt ngào này, so với cô thì Cảnh Tự thật ra phải chịu nhiều áp lực hơn.

Cảnh Tự đã lựa chọn che giấu thì anh buộc phải chịu trách nhiệm về điều đó.

Thảo nào mỗi lần sau khi gọi điện thoại, cho dù đang chơi ở đâu anh cũng luôn có thể nghe điện thoại của cô ngay lập tức.

“Chúc Chúc, cậu làm sao vậy?” Tưởng Thanh Lâm thấy Lục Chúc Chúc yên lặng không nói, đôi mắt hình như còn đỏ lên thì cô ấy lo lắng hỏi: “Có phải cậu cảm thấy khó chịu không.”

“Không có.” Lục Chúc Chúc lắc đầu: “Mình chợt nhớ ra hôm nay có chút việc, không thể đi ăn khuya với cậu được.”

“Không có gì, cậu bận việc của cậu đi.”

....

Buổi tối, Lục Chúc Chúc hiếm được một ngày không đi ra ngoài chơi, sau khi tự học ở thư viện xong thì thành thành thật thật về nhà sớm. Cảnh Tự hộ tống cô về đến cửa, nhưng vẫn không vào.

“Khoá cửa và đóng cửa sổ cho thật kỹ, không được thức khuya, nghỉ ngơi sớm một chút.” Anh xoa đầu cô, đang muốn rời đi thì Lục Chúc Chúc bỗng nhiên kéo tay áo của anh, nhỏ giọng hỏi: “Đêm nay anh … có muốn ở lại không?”

Một câu ngắn ngủi khiến cho sự ám muội nhanh chóng bao trùm trong không khí.

Dáng người Cảnh Tự hơi cứng ngắc: “Sao cơ?”

“Không phải trước đây đã nói rồi sao, ngoại trừ hoạt động tập thể và đi học, thời gian khác đều phải ở bên nhau. Anh luôn tuân thủ giao ước sẽ bảo vệ em, thế … em cũng nên tuân thủ giao ước ở cùng anh.”

Khoé miệng Cảnh Tự hơi nhếch lên: “Lục Chúc, đêm nay em muốn làm gì?”

Thật ra bản thân Lục Chúc Chúc cũng chưa nghĩ xong mình muốn làm gì, hồi trước Cảnh Tự đưa cô đến cửa nhà là dừng lại.

Đêm nay, cô chỉ đơn giản là không muốn để anh về mà thôi.

“Đã nói sẽ luôn ở bên nhau.” Cô nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy eo anh, giọng điệu cũng nặng hơn: “Thì phải … luôn bên nhau.”

....

Khi Cảnh Tự bị cô gái nhỏ kéo vào trong nhà, trong não hoàn toàn trống rỗng. Anh hoàn toàn không biết, cũng không dám nghĩ tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì. Hai người bốn mắt nhìn nhau đứng trên hành lang, nhất thời không biết phải làm sao. Trước đây luôn chê thời gian bên nhau không đủ. Hẹn hò xong thì về nhà, sau khi về nhà thì lại mong chờ đến lần gặp nhau tiếp theo.

Có thể qua đêm cùng nhau quả thật là một chuyện xa xỉ biết bao nhiêu.

“Anh thật sự muốn ở lại sao?”

“Em thật sự muốn anh ở lại sao?”

Hai người gần như cùng lúc đồng thanh hỏi câu này, sau khi hỏi xong lại im lặng và xấu hổ thật lâu.

Cảnh Tự là người bật cười trước tiên, giơ tay lên xoa đầu cô: “Được, anh ở lại, nhưng phải quy ước ba điều, đêm nay em không được …”

“Không được cái gì?”

“Em biết rồi đấy.”

“Em không biết mà.” Lục Chúc Chúc kéo vạt áo anh: “Nói mau, không được cái gì.”

Cảnh Tự hơi nghiêng người, nhẹ giọng nói bên tai cô: “Không được … quyến rũ anh.”

Nói xong, không để cô kịp phản ứng thì Cảnh Tự đã xoay người đi vào phòng.

Lục Chúc Chúc nhìn theo bóng lưng của anh, kéo dài giọng nói: “Bạn trai nhà mình thực sự rất tự giác nha!”

Cảnh Tự biết rằng cô gái nhỏ xấu bụng, nói không chừng còn đang nghĩ cách làm thế nào để ‘tra tấn’ anh nữa. Không phải là anh tự giác mà là rất không biết tự giác.

....

Đêm nay thời gian Lục Chúc Chúc tắm rửa lâu hơn bình thường, lúc thì bôi kem dưỡng thể, lúc thì bôi dầu dưỡng tóc, nán lại trong phòng tắm cả tiếng đồng hồ. Khi mặc quần áo vào, thật ra cô cũng hơi do dự. Lúc trước sau khi tắm xong cô đều không mặc nội y, bởi vì không mặc khi ngủ sẽ tốt hơn.

Nhưng mà đêm nay … Lục Chúc Chúc sa vào rối rắm.

Thật ra thì cô cũng đang là sinh viên năm ba sắp bước vào năm tư rồi, rất nhiều bạn nữ trong lớp đều đã có bạn trai, hơn nữa đa số đều dọn ra ngoài sống chung với nhau. Đây là điều tự nhiên nên xảy ra ở giai đoạn yêu đương này.

Bọn họ vốn là một cặp tình nhân bình thường, tuy rằng trải qua nhiều khúc mắc hơn những người khác một chút, nhưng họ thực sự yêu đối phương tha thiết. Yêu mến và thu hút lẫn nhau là chuyện hạnh phúc nhất trong giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt, cớ sao lại không thể chứ.

Lục Chúc Chúc đặt nội y xuống, không mặc nữa.

Lặng lẽ mở cửa phòng tắm ra, hơi nước tràn ra trước, cô nghiêng đầu cẩn thận từng li từng tí nhìn vào phòng khách.

Cảnh Tự ngồi ở quầy bar hình như đang chơi game với đám anh béo.

“Tiểu Tự, chú ý vị trí đường đi.”

“Anh béo, bơm máu cho Tiểu Tự bên này một cái.”

“Boss sắp ra rồi, Tiểu Tự cậu để ý người mới một chút.”

....

Lục Chúc Chúc thấy trên miệng anh còn ngậm bịch sữa, ngón tay thì gõ bàn phím ‘tanh tách’, bận đến mức chưa kịp uống miếng sữa nào.

Dáng vẻ anh lúc này thật là đáng yêu.

Lục Chúc Chúc nhớ lúc trước có xem một video tổng hợp rất ngọt ngào, chủ đề là #Lúc bạn trai của bạn chăm chú chơi game, nhìn phản ứng của anh ấy khi bạn chui vào từ phía dưới rồi ôm anh ấy#.

Tổng hợp video có đầy đủ các thể loại clip ngọt ngào được cư dân mạng chia sẻ, ngọt ngào đến mức cô phải gào to. Vì vậy, cô cũng muốn có bạn trai ngọt ngào như thế!

Lục Chúc Chúc lặng lẽ đến bên cạnh anh rồi ngồi xổm xuống, từ bên dưới hai cánh tay chui vào ngực anh, đồng thời cũng ngăn cản luôn tầm nhìn của anh. Đầu ngón tay Cảnh Tự vẫn đang gõ ‘tanh tách’ trên bàn phím, anh liếc nhìn cô một cái rồi khẽ nghiêng đầu, ánh mắt nhìn lại về phía màn hình máy tính.

Lục Chúc Chúc:???

Không đúng, từ trước đến giờ cô xem nhiều video như thế nhưng chưa thấy qua cô gái nào bị bạn trai ngó lơ cả.

Cô thế mà lại bị bơ.

Quả nhiên, tìm một tuyển thủ eSport chuyên nghiệp làm bạn trai thì phải chuẩn bị tinh thần cho việc trò chơi lớn hơn bạn gái.

Ngớ ngẩn thật.

Khi Lục Chúc Chúc đang muốn thất vọng rời đi thì Cảnh Tự nói với anh béo: “Anh dẫn đội giúp tôi một chút, tôi cúp máy khoảng một phút.”

Giọng anh béo từ trong tai nghe truyền ra: “Không phải chứ, boss vừa mới ra, tình hình chiến đấu quyết liệt như vậy mà cúp máy cái gì hả!”

“Tắt tiếng đây.”

Cảnh Tự tháo tai nghe xuống, tắt micrô, tầm mắt cuối cùng cũng dời lên mặt Lục Chúc Chúc. Hai người nhìn nhau chằm chằm ――

“Em … làm gì?”

“Em làm gì?”

Tay của Lục Chúc Chúc vẫn còn vòng lên vai anh mà anh còn hỏi cô muốn làm gì?

Tại sao bạn trai trong video có thể hiểu được tâm tư của bạn gái trong vài giây, bởi vì họ là bạn trai nhà người ta sao?

Cảnh Tự thấy cô gái nhỏ dùng đôi mắt hạnh xinh đẹp nhìn chằm chằm bịch sữa anh đang ngậm trên miệng thì như chợt hiểu ra gì đó, vì thế xé bịch sữa ra rồi đút đến bên miệng cô: “Uống đi.”

Lục Chúc Chúc không hiểu sao lại bị bắt uống một ngụm sữa thiếu chút nữa sặc mất, cô đẩy tay anh ra: “Em không muốn uống sữa.”

“Thế em … muốn làm gì?”

Cô thấy Cảnh Tự thật sự không hiểu được ý của cô thì nghĩ rằng ‘quả nhiên thực tế khác so với tưởng tượng’.

Không những khác biệt mà còn khác rất nhiều.

Bạn trai của cô là một người bạn trai chân thật nhất thế giới này.

“Thôi bỏ đi.” Lục Chúc Chúc không còn gì luyến tiếc muốn lui khỏi người anh thì Cảnh Tự ngay lập tức kéo vòng eo mảnh khảnh của cô lại.

“Đợi chút.”

Hình như hơi hiểu hiểu một chút rồi.

Hình như bạn gái đang làm nũng với anh.

Vì vậy anh hôn lên hai má của cô, trái một cái, phải một cái.

Bây giờ thì Lục Chúc Chúc đã vui vẻ rồi.

Cô ôm lấy khuôn mặt của Cảnh Tự rồi cười nói: “Thế anh chơi tiếp đi nhé, không quấy rầy nữa.”

“Ừ.”

Cô gái nhỏ ngoan ngoãn rời khỏi người anh giống hệt một con cá, nhưng Cảnh Tự lại không phòng bị mà vô tình nhìn thấy dấu vết như ẩn như hiện trước người cô gái nhỏ, da dầu đột nhiên tê rần.

Trong phút chốc, cơ thể anh cứng ngắc như một thanh sắt.

Cảnh Tự mang tai nghe lên, bắt đầu chơi game tiếp nhưng anh đã không thể nào tập trung tinh thần được nữa, toàn bộ tâm trí của anh … đều là hình ảnh loá mắt ban nãy. Sau khi vội vàng kết thúc trò chơi, Cảnh Tự tắt máy tính rồi ngồi trên ghế buông thõng hai tay, chờ thân thể bình tĩnh trở lại.

Quả nhiên, anh không nên vào nhà của cô.

Trước đây, lý trí luôn mách bảo anh những gì nên làm và những gì không nên làm. Nhưng với Lục Chúc Chúc thì ý chí kiên cường của anh không còn tác dụng nữa, chẳng hạn như khi còn nhỏ, anh biết rõ mình có rất nhiều bài tập về nhà, nhưng ngày nào tan học anh cũng vẫn không thể kìm lòng mà muốn cùng cô đi chơi khắp nơi.

Sự hấp dẫn của cô đối với anh chưa bao giờ được kiểm soát bởi lý trí cả.

Trước khi đi ngủ, Lục Chúc Chúc nằm đọc sách trên giường, bên cạnh giường là một chiếc đèn ngủ nhỏ. Cô cầm cây bút trong tay, mang cặp kính thật to, đang vừa đọc đề thi nghiên cứu sinh bằng tiếng Anh vừa viết viết gì đó.

“Anh ơi, đừng chơi game nữa.” Cô vừa làm đề vừa hướng bên ngoài phòng hô lên: “Ngủ sớm một chút, đừng thức khuya.”

Sau khi Cảnh Tự tắm xong thì đi đến cạnh cửa, ánh mắt nóng rực nhìn cô.

Tóc mái của cô xõa tự nhiên trên trán, dáng vẻ đeo kính cận trông vô cùng nghiêm túc khác hẳn với dáng vẻ cười toe toét ngày thường. Ánh sáng vàng nhạt của đèn ngủ bao phủ lấy khuôn mặt thông minh của cô, đường nét khuôn mặt cũng được mạ lên một tầng ánh sáng nhu hoà.

Khát vọng mãnh liệt trỗi dậy trong lòng Cảnh Tự rồi tràn ra ngoài từ đôi mắt đen như mực.

Lục Chúc Chúc không chút để ý mà vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình: “Anh ơi, đi ngủ thôi.”

Cảnh Tự nhận thấy cô còn cố tình kê hai cái gối trên giường của mình.

Đêm nay, bọn họ sẽ cùng chung chăn gối.

Anh biết mình cần phải từ chối, nhưng anh không từ chối được.

Tu trăm năm mới có thể cùng chung chăn gối, cổ điển mà lãng mạn. Có thể ôm lấy người phụ nữ mà mình yêu thương đi ngủ, phúc phận này phải vượt dầu sôi lửa bỏng, trải qua muôn vàn thử thách mới có được.

Cô gái nhỏ không có vẻ gì là đặc biệt hồi hộp, cô vẫn đang tập trung đọc sách. Cô quả thật rất tin tưởng anh, tin rằng bất kể anh làm gì, chỉ cần anh đưa cô đi cùng thì sẽ không có gì phải sợ hãi. Khi Cảnh Tự cởi áo ra thì ngòi bút của Lục Chúc Chúc ngừng lại, cuối cùng cũng có chút phản ứng.

“Anh …”

“Giống em, khi ngủ anh cũng không thích mặc đồ.” Cảnh Tự bình tĩnh nói.

Hai má Lục Chúc Chúc đỏ lên. Cô biết anh nói vậy là chỉ nội y của cô.

“Ừ.” Lục Chúc Chúc gật đầu, giả vờ bình tĩnh: “Anh cứ tự nhiên.”

Ánh mắt cô lại tập trung vào cuốn sách, cô không dám nhìn vào cơ bụng của anh một chút nào.

Mẹ nó!!!

“Thành tích của em có lẽ sẽ được đề cử làm nghiên cứu sinh.” Anh nhìn cuốn sách tiếng Anh của cô rồi hỏi: “Vì sao còn cần phải thi?”

Lục Chúc Chúc nhún nhún vai, nói: “Dù sao thì thi nghiên cứu sinh em cũng có thể đạt bốn trăm điểm, chẳng sao cả.”

Cảnh Tự nói: “Em nói mấy lời này nghe rất đáng đánh đòn.”

Cô gái nhỏ cười ‘hi hi’ một tiếng rồi ôm lấy cánh tay anh: “Các bạn học đều đối xử với em rất tốt, em không muốn chiếm vị trí đề cử nghiên cứu sinh, đây là lời thật lòng.”

“Lời này thì lại rất có tình người.”

“Em là một cô gái tốt mà!”

“Ừ, đúng vậy.” Cảnh Tự xoa đầu cô.

Lúc trước cô từng muốn xem nhưng Cảnh Tự chưa từng cho cô xem …

Lần này, Cảnh Tự đưa bộ phận từng làm anh cảm thấy mặc cảm nhất lộ ra trước mắt cô theo một cách tự nhiên như thế. Các đường cong cơ bắp sau lưng mịn màng mà săn chắc, có rất nhiều nơi màu da không được đều nổi bật lên, nhưng so với những bức ảnh bị phỏng trên mạng mà Lục Chúc Chúc từng tìm xem thì nó tốt hơn rất nhiều.

Cô giương tay nhẹ nhàng chạm vào lưng của anh, từng chút một chạm vào mỗi tấc da từng bị thiêu đốt của anh. Đêm hôm đó, cô đã trốn vào trong chăn dùng điện thoại tìm kiếm rất nhiều hình ảnh về vết bỏng đáng sợ, khóc không thành tiếng.

Anh đều đã trải qua tất cả những đau đớn vừa đáng sợ vừa dữ tợn như thế, khi nghĩ đến đây Lục Chúc Chúc quả thật không thể chịu nổi … Ngay cả bây giờ, những vết sẹo do trải nghiệm đó để lại vẫn còn tồn tại, dù là về thể chất hay tâm lý.

“Ông nội em nói rằng sợ anh doạ em nên đã liên hệ cho anh một bệnh viện rất tốt.” Cảnh Tự bình tĩnh nói: “Phải mất một năm để chữa lành bề mặt vết thương. Sắp tới còn cần phải đi thêm mấy lần nữa mới hồi phục lại bình thường, bây giờ thì vẫn … còn hơi xấu.”

“Không xấu.”

Lục Chúc Chúc ôm lấy anh từ phía sau: “Không xấu chút nào.”

Xúc cảm phần lưng thật ra không lớn lắm nhưng anh có thể cảm nhận được hơi thở nóng ẩm của cô trên khắp da anh, có thể cảm nhận được cô đang hôn lên từng vết sẹo trước đây của anh. Toàn thân Cảnh Tự đều căng cứng, nhưng lần này không phải là thân thể mà là cảm xúc bị kích thích mãnh liệt.

Cảnh Tự cần loại cảm giác như thế này bởi vì từ nhỏ đến lớn, tất cả tình yêu của mẹ anh đều dành cho kẻ yếu đuối kia, còn kẻ mạnh chưa bao giờ nhận được sự thương hại.

Lục Chúc Chúc lần mò tắt đèn, sau đó ôm lấy anh từ phía sau.

....

Trong chăn rất ấm áp, thơm ngát và cũng rất mềm mại, bởi vì con gái luôn mềm mại.

“Em còn nghĩ rằng anh sẽ ngủ ở phòng khách nữa đấy.” Lục Chúc Chúc được anh ôm chặt trong vòng tay, nở một nụ cười nhẹ rồi nói: “Anh cũng không phải là Liễu Hạ Huệ.”

Cảnh Tự hôn nhẹ lên tóc cô: “Đã hứa sẽ bên nhau suốt đời, một phút cũng sẽ không rời xa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện