Châu Viên Ngọc Ẩn

Chương 20: Hữu duyên



Tam Sinh tự dần khuất sau lưng hai người, trong lòng Tiểu Từ tràn ngập niềm vui không nói nên lời, giống như gặp nam nhân trong lòng trong mộng, mà khi tỉnh lại, cư nhiên vẫn nắm chặt tay người nọ! Hắn tuy rằng cái gì cũng chưa nói, nhưng nàng biết, với tính cách của hắn, có thể làm đến mức này đã là rất khó.

Kế Diêu giục ngựa đi phía trước, trước mặt là con đường lớn, đi thông ra ngoài thành.

Đột nhiên, Kế Diêu xoay người xuống ngựa, gấp gáp tiến lên vài bước, đối người ngồi trong quán trà bên đường chắp tay thi lễ.

Tiểu Từ khom lưng vừa nhìn, nguyên lai có một vị tăng nhân ngồi trong quán trà. Chính là Nhất Từ đại sư đã gặp qua ở Sùng võ lâu. Nàng vội vàng xuống ngựa, theo Kế Diêu bước vào thi lễ.

Nhất Từ đại sư vẻ mặt hiền từ nhìn hai người, cười nói: “Đến cầu nhân duyên sao?”

Kế Diêu sắc mặt đỏ lên, vội nói: “Không phải.” Tiểu Từ mím môi nhịn cười.

Nhất Từ đại sư cười ha hả, đối Kế Diêu nói: “Lão nạp chờ ngươi đã lâu. Có việc muốn hỏi ngươi.”

Kế Diêu vội nói: “Đại sư, mời nói.”

Nhất Từ đại sư nhìn thoáng qua người người đi lại trên đường, bàn tay đưa ra nói: “Vào gian sau nói đi.”

Kế Diêu đem dây cương giao cho Tiểu Từ, nhẹ giọng nói: “Ngươi ở chỗ này chờ ta, ta cùng Nhất Từ đại sư ra phía sau nói mấy câu.”

Lều gian phía sau, đối diện là một rừng trúc lục mênh mông như biển, ánh mặt trời nhè nhẹ rơi trên mặt đất, thanh u yên tĩnh.

Nhất Từ đại sư nhìn Kế Diêu, thở dài một tiếng: “Không nghĩ tới, trong lúc vô tình lại gặp được lưu quang kiếm pháp. Nhớ đến một vị cố nhân, cho nên lão nạp muốn biết một chút thông tin của hắn.”

Kế Diêu sửng sốt, thấp giọng nói: “Vị cố nhân mà đại sư nói, có phải họ Vân?”

- “Đúng vậy, hắn hiện ở đâu? Lão nạp đã có gần mười năm không gặp lại hắn.”

Kế Diêu lặng lẽ, trầm giọng nói: “Người đó đã mất nhiều năm rồi.”

Nhất Từ đại sư mày trắng khẽ động, một lúc lâu thở dài một tiếng: “A di đà phật, Vân thí chủ thực sự là một người trạch tâm nhân hậu. Mười năm trước Hoàng Hà vỡ đê, khắp nơi đều là biển nước mênh mông, Vân thí chủ đem ba nghìn lượng hoàng kim quyên vào chùa, muốn lão nạp cứu trợ nạn dân. Trách không được mười năm không thấy hắn đến Thiếu Lâm, thì ra là thế.”

Kế Diêu nhớ tới những lời trong thư của di nương, lòng một mảnh trầm lặng.

Tiểu Từ buộc dây cương vào thân cây, đang muốn ngồi xuống, đột nhiên trước mắt thoáng qua một người. Nàng ta nhìn lướt qua Tiểu Từ, dường như rất kinh ngạc, bóng dáng khẽ động, bước nhanh rời đi.

Bất quá chỉ một khắc nhìn lướt qua, trong lòng Tiểu Từ nhưng lại cả kinh, đây không phải là người đêm đó ở trên thuyền hoa đánh úp nàng sao? Nàng kìm lòng không đậu bám theo.

Nàng kia tựa hồ biết nàng đi theo, dáng người nhẹ nhàng, nháy mắt biến mất ở rừng cây đối diện quán trà. Tiểu Từ ngay lập tức thi triển vân khởi cửu thức, trong tay thủ sẵn mê dược đuổi theo. Nhất định phải bắt được nàng ta hỏi cho rõ ràng vì sao lại tập kích mình, nàng đã tận lực suy nghĩ vài ngày nhưng vẫn không rõ từ lúc nào thì rước lấy kẻ thù.

Nàng hô lên một tiếng “Kế Diêu” sau đó tiến vào rừng cây. Trong rừng cây cối cũng không tươi tốt, nàng kia khinh công không kém, rõ ràng có thể thấy nàng ta ở ngay phía trước, nhưng Tiểu Từ không có nội lực, vân khởi cứu thức chỉ dùng được tám phần, cùng nàng ta luôn duy trì khoảng cách mười bước.

Từ trong rừng trúc Kế Diêu nghe thấy tiếng gọi của Tiểu Từ, đi ra ngoài, chợt cả kinh! Hai con ngựa buộc vào cây, Tiểu Từ lại không thấy bóng dáng.

Hắn vội hỏi tiểu nhị: “Cô nương dẫn ngựa vừa rồi đâu?”

Tiểu nhị nhìn con ngựa, chợt bừng tỉnh nói: “Nga, nàng đi rồi.”

Kế Diêu vội la lên: “Đi đâu?”

Ngón tay tiểu nhị chỉ vào rừng cây đối diện. Kế Diêu cùng Nhất Từ đại sư đuổi theo, trong rừng nhưng lại không có người.”

Nàng làm sao có khả năng tự mình bỏ đi? Chẳng lẽ là gặp người nào?

Nhất Từ đại sư thấy vẻ mặt hắn sốt ruột, vội nói: “Kế Diêu chớ vội, lão nạp tuy rằng tuổi tác đã cao, nhưng trong vòng mười trượng vẫn có thể nghe thấy động tĩnh, nếu là có người bắt cô nương ấy, lão nạp hẳn phải nghe thấy, chí ít nàng cũng sẽ kêu cứu.”

Kế Diêu gật đầu, trong lòng biết lấy nội lực của hắn và Nhất Từ đại sư, nếu có biến cố, cách một bức vách chắc chắn có thể nghe được tiếng động. Nhưng mà dù vậy, tâm vẫn treo lơ lửng, xung quanh không hề thấy bóng dáng Tiểu Từ.

Nhất Từ đại sư vuốt chùm râu bạc, nói: “Ngươi ở chỗ này chờ, ta lên Tam Sinh tự gọi tăng nhân tới những vùng lân cận tìm xem.” Kế Diêu vội vàng tạ ơn.

Nhất Từ đại sư bước nhanh lên núi, thân pháp nhẹ nhàng như mây, đảo mắt đã không thấy bóng dáng.

Tiểu Từ đi theo phía sau nàng kia, rừng cây không lớn, chỉ chốc lát đã đến bờ vực. Có tiếng nước chảy phía dưới truyền đến, giống như tiếng suối.

Nàng kia xoay người lại cười, đột nhiên nhảy xuống phía dưới.

Tiểu Từ kinh hãi, chạy lên vài bước nhìn, bất thình lình cổ chân bị siết chặt, nàng kia vốn dĩ chưa từng nhảy xuống, mà bám vào một gốc cây bên vách núi, treo lơ lửng, dụ nàng đến gần.

Tiểu Từ kinh ngạc, mê dược trong tay nhân tiện phóng tới trước mặt nàng ta. Nàng ta thất kinh, không ngờ Tiểu Từ lại có mê dược. Mê dược ngay lập tức có hiệu quả, đôi mắt nàng ta mờ mịt. Trước khi hoàn toàn ngất đi thuận thế kéo Tiểu Từ cùng rơi xuống.

Tiểu Từ bị dọa hồn phi phách tán, ngay cả câu “Cứu mạng” cũng không hô được, chỉ cảm thấy mồm miệng tràn đầy gió núi. Bên tai vù vù, cảnh vật như bay.

Chẳng lẽ cứ như vậy mạc danh kỳ diệu táng thân ở nơi này, nàng không cam lòng! Vừa mới cầu nguyện ở Tam Sinh tự, chẳng lẽ cứ như vậy kết thúc?

Tiếng nước ngày càng gần, nàng có chút tuyệt vọng, rồi lại bừng lên hy vọng. Nếu như rơi xuống nước, nhất định còn có cơ hội sống sót. May mắn, dưới vách núi là dòng suối, nàng và nàng kia đều rơi vào trong nước.

Ngắn ngủi trong lúc đó, miệng mũi không kịp bịt lại, nước tràn vào tận họng, lạnh lẽo buốt giá.

Dòng nước chảy rất nhanh, đem nàng cuốn đi. Nàng uống mấy ngụm nước, liều mạng vùng vẫy, bỗng nhiên bên hông siết chặt, một bàn tay hiện ra trong nước.

Đưa tay lên vuốt nước trên mặt, nàng thở ra một hơi, mắt vừa mở, lại bị hù dọa ho khan đứng dậy. Thư Thư chính là đang ngồi xổm trước mặt, híp mắt quan sát nàng, ánh mắt không có hảo ý.

Tiểu Từ vội vã đứng lên, cố nén cơn choáng váng nghĩ phải chạy đi. Thư Thư phía sau nàng cười nhẹ một tiếng, vừa nhấc bước chân liền chắn trước mặt nàng, cười ha hả nói: “Ta thế nhưng vừa vặn cứu ngươi.”

Tiểu Từ ngẩn người nói: “Ta không cần ngươi cứu, tự bản thân ta cũng có thể thoát được.”

- “Phải không, nàng kia thế nào không thấy trồi lên?”

Thư Thư một ngón tay chỉ vào dòng suối, vẻ mặt thản nhiên.

Tiểu Từ lúc này mới nhớ đến nàng kia cùng nàng rơi xuống, nàng vội la lên: “Ngươi sao không kéo nàng lên?”

Thư Thư phe phẩy quạt, thong thả nói: “Dòng nước chảy xiết như thế, nàng ta sớm đã rơi xuống bên dưới rồi. Nếu không có ta, ngươi cũng giống như thế thôi. Dòng nước ở đây chảy nhập vào hồng giang.”

Tiểu Từ run run, cũng không biết là lạnh, hay là bị hù dọa, xoay người nhìn lại. Dòng suối không lớn, quả nhiên trong nước không hề thấy bóng dáng nàng kia.

- “Ngươi vừa rồi sao không cứu nàng? Ngươi rõ ràng nhìn thấy.”

Thư Thư trừng lớn hai mắt: “Ta vì sao phải cứu nàng ta? Ta lại không nhận ra nàng.”

Tiểu Từ ngây người nhìn hắn, chợt hỏi: “Ngươi làm sao ở nơi này? Ngươi có phải vẫn luôn bám theo chúng ta không?” Nàng cảnh giác nhìn hắn, đối với sự trùng hợp này rất là hoài nghi.

Thư Thư một bộ dáng oan uổng, đề cao thanh âm nói: “Cô nương, bất cừ nơi nào ở kinh thành này, lẽ nào có nơi nào ta không thể đến? Cô nương đến cầu nhân duyên, chẳng lẽ Thư Thư ta không thể?”

Hắn ở trên người sờ sờ, lấy ra một khối ngọc bích, sâu kín nhìn, buồn bã nói: “Cũng không biết đưa cho ai thì tốt, là Lan tiểu thư Lâm gia, hay Tiểu Kiều cô nương ở Nguyệt Hương các.

Tiểu Từ khinh thường liếc mắt nhìn hắn.

Thư Thư vô cùng cẩn thận đem khối ngọc bích kia cất vào trong ngực, miệng cười tươi như hoa: “Tiểu Từ cô nương, chúng ta thật có duyên.”

Tiểu Từ đối với “Duyên phận” trong lời của hắn thật sự tránh không kịp, nghe thấy hai chữ này lập tức nổi da gà.

- “Chủ nhân! Chủ nhân!” Bên cạnh truyền đến vài tiếng kêu gọi, Tiểu Từ nghe ra thanh âm của Tiểu Yên.

Quả nhiên, Tiểu Yên Tiểu Ngọc vội vàng từ xa chạy tới. Nhìn thấy Thư Thư liền thở phào nhẹ nhõm.

Tiểu Từ nhìn thấy hai người, trong ngực buông lỏng hơn rất nhiều, miễn cưỡng đối Thư Thư rầm rì một tiếng “Cảm ơn”, liền tính đi lên núi, Kế Diêu không thấy mình, nhất định sẽ lo lắng.

- “Cô nương đi thong thả. Tiểu Ngọc, đem áo khoác của ngươi cấp cho Tiểu Từ cô nương.” Thư Thư phe phẩy quạt, phân phó nói.

Tiểu Từ vội từ chối: “Không cần.”

- “Cô nương không cần khách khí. Chúng ta về sau biến chiến tranh thành tơ lụa, được không?” Thư Thư chắn trước đường, cười cực kỳ hiền lành.

- “Chúng ta về sau không nên gặp lại.” Tiểu Từ thận trọng nói, dáng vẻ nghiêm túc, giống như hứa hẹn.

- “Kia cũng chưa chắc, ta cảm thấy ta cùng cô nương vô cùng có duyên, ta rất vinh hạnh trong lúc vô ý cứu cô nương, sau này ta chính là ân nhân cứu mạng của cô nương, Thư mỗ không dám nhờ cô nương lấy thân báo đáp, chỉ cần cùng Thư mỗ làm bằng hữu là tốt rồi.”

Tiểu Từ một trận run rẩy, hắn quả nhiên đúng là tiểu nhân bỉ ổi, nhất tay chi lao cứu nàng, trong nháy mắt đem chính mình phong làm ân nhân cứu mạng, còn vô liêm sỉ nhắc đến cái gì mà lấy thân báo đáp, thực sự là da mặt dày hơn cả tường thành. Tiểu Từ tức giận, vừa nhấc chân rời đi, đã thấy Tiểu Ngọc đem ngoại sam cởi ra.

Thư Thư đánh giá Tiểu Từ nói: “Ân, y phục cô nương ẩm ướt, ta nhưng thật ra thấy rõ ràng, dáng người so với ngọc thạch xác thực không sai biệt lắm.” Vừa nói vừa như cố tình lướt qua người nàng, giọng điệu còn có chút tán thưởng.

Tiểu Ngọc mặt đỏ lên cúi thấp đầu. Tiểu Từ ôm lấy cánh tay, thực sự là vừa xấu hổ vừa tức giận, nhưng chỉ có thể oán giận trừng mắt nhìn hắn. Xuân sam giờ phút này dính chặt trên người, nước vẫn còn tí tách rơi xuống.

Hắn giật mình nghĩ rằng lúc này hẳn nên “Phi lễ chớ nhìn”, ánh mắt vẫn trên dưới trước sau tìm kiếm, ở nơi không nên nhìn còn dụng tâm dừng lại một chút. Tiểu Từ không thế nhịn được nữa, nàng chỉ có thể tiếp nhận y phục của Tiểu Ngọc, cuối cùng mới ngăn được ánh mắt của hắn.

Đột nhiên tiếng gọi của Kế Diêu truyền đến, trong lòng Tiểu Từ vui vẻ, vội vàng đáp: “Kế Diêu, ta ở chỗ này.”

Kế Diêu từ trên vách núi nhô đầu ra, liếc mắt trông thấy Tiểu Từ, vẻ mặt vui mừng.

Thư Thư hướng về Kế Diêu ở trên cao chắp tay, Kế Diêu cả kinh, không nghĩ tới hắn cũng ở chỗ này. Kế Diêu xoay người nhận lấy một sợi dây thừng từ tay tăng nhân Tam Sinh tự, một đầu cột vào thân cây, đầu kia thả xuống vách núi, sau đó thuận thế nhảy xuống. Hắn dáng người phiêu dật, uyển chuyển như du long, mũi chân chạm vào đá như chuồn chuồn lướt nước, trong nháy mắt đứng trên mặt đất.

Tiểu Từ vui mừng chạy lại, Kế Diêu thở phào nhẹ nhõm, nắm chặt bàn tay nàng.

Thư Thư mi mắt giương lên, ha hả cười: “Thật là khéo, nếu không phải ta muốn dọc theo khe suối xuống núi, Tiểu Từ cô nương phỏng chừng trôi tới hồng giang rồi.”

Tiểu Từ âm thầm bội phục da mặt người này. Cho dù cứu người cũng không đến mức vội khoe khoang như thế chứ, hơn nữa hắn bất quá chỉ thuận tay túm được đai lưng của nàng thôi.

Kế Diêu thản nhiên cười cười, ôm thắt lưng Tiểu Từ theo sợi dây thừng bay lên.

Có Kế Diêu bên người, Tiểu Từ can đảm hẳn lên, nàng ở trên quay đầu đối Thư Thư nói: “Thư công tử, ngươi không phải muốn đi dạo bờ suối sao? Nói không chừng còn có thể cứu được vài cô nương nữa, nhân lúc đó làm ân nhân cứu mạng thành nghiện luôn đi. Nói không chừng, nàng ta cảm động nhớ nhung ân tình của Thư công tử, muốn lấy thân tương báo a, như vậy khối ngọc của Thư công tử cũng có người để tặng nha.” Vừa nói, nàng vừa làm mặt quỷ.

Thư Thư ngửa đầu cười sặc sụa, tiểu nha đầu, vừa có chỗ dựa, liền biến thành một người khác, khuôn mặt nhỏ nhắn cười tựa đóa quỳnh hoa đương nở, chân mày khóe mắt đều là bỡn cợt chế nhạo, hừ, thời gian còn dài.

Trên mỏm đá có Nhất Từ đại sư cùng một vài vị tăng nhân Tam Sinh tự đang đợi. Kế Diêu nói một tiếng tạ ơn. Các vị sư phụ liền trở về.

Tiểu Từ đem chuyện vừa rồi kể lại. Kế Diêu cũng cảm thấy lai lịch nàng kia kỳ quái, nhưng lại không nghĩ ra đầu mối.

Nhất Từ đại sư trầm ngâm trong chốc lát nói: “Trên giang hồ có thể tiếp xúc được với người Miêu Cương, cũng không nhiều. Sau này, hai người vẫn nên cẩn thận thì hơn.”

Kế Diêu gật đầu, cùng Nhất Từ đại sư từ biệt.

Tiểu Từ hắt xì một tiếng, ồn ào nói: “Ta muốn tìm một chỗ thay y phục.”

Kế Diêu dẫn nàng đi tìm một hộ nông gia ở gần đấy, giải thích rõ nguyên nhân. Lão phụ nông gia rất nhiệt tình, dẫn Tiểu Từ vào buồng trong. Tiểu Từ đổi một bộ y phục đi ra, bỗng nhiên bối tóc xõa ra, mái tóc dài buông xuống thắt lưng.

Lão phụ đưa đến hai chiếc ghế dựa, vừa đem quần áo ướt sũng của Tiểu Từ phơi trên sào trúc, cười tủm tỉm nói: “Cô nương nhanh hong khô tóc đi, cẩn thận cảm lạnh.”

Tiểu Từ cười nói tạ ơn, cầm chiếc lượt chải lại mái tóc, trong đầu lại nhớ đến nữ tử kia, cũng không biết nàng cuối cùng ra sao, mặc dù nàng ta hai lần ám toán mình, nhưng suy cho cùng cũng là một mạng, nghĩ đến nàng ta ở trong nước sống chết không rõ, nàng nhưng lại có chút buồn vô cớ.

Tiểu viện nông gia giản dị dân dã, có mùi vị khiến cho người ta cảm thấy bình yên lại thoải mái. Gió nhẹ thổi qua, mang đến mùi hương trúc diệp thơm mát.

Vài con gà nhàn nhã đi trong sân phơi nắng. Một con gà trống dáng vẻ oai hùng ngẩng cao đầu, diễu võ giương oai trước mắt mấy con gà mái.

Đột nhiên, nó bổ nhào lên lưng một con gà mái, gà mái khanh khách kêu vài tiếng, phản kháng không có hiệu quả, lập tức bị khi dễ. Một màn này phát sinh thật không coi hai người đang ngồi vào mắt!

Kế Diêu xấu hổ cúi đầu. Tiểu Từ cũng buông tầm mắt, trái tim đập thình thịch.

Hoàn hảo, gà trống tốc chiến tốc thắng, rất nhanh liền nhảy xuống, rung rung lông vũ, xướng lên vài tiếng, quả thực là tư thế oai hùng.

Kế Diêu thở phào nhẹ nhõm, gặp vẻ mặt Tiểu Từ hồng hồng cúi đầu giật tóc. Hắn có chút đau lòng nhìn sợi tóc mềm mại kia, đang muốn nói một câu, không ngờ, đại công gà kia lại hùng phong tái khởi, nhảy tiếp lên lưng một con gà mái khác, một màn bạo lực lại tiếp tục tái diễn.

Kế Diêu cảm thấy viện này không thể ở lâu, dự định chờ gà trống xong xuôi sẽ lập tức rời đi.

Đột nhiên Tiểu Từ thoáng cái nhảy bật lên, khuôn mặt đỏ bừng chỉ tay vào Kế Diêu: “Ngươi có phải hay không cũng gặp một người yêu một người?”

Kế Diêu ngẩn ra, thực vô tội nhìn nàng, oan uổng! Chuyện con gà trống này đâu liên quan gì đến ta hả.

Tiểu Từ bĩu môi, không thuận theo cũng không buông tha nói: “Ngươi mau nói.”

Kế Diêu nhíu mày, ta phải nói cái gì, nói ta không phải gà trống?

Tiểu Từ tức giận, hắn không nói, có phải vì trong đầu cũng có ý nghĩ như vậy không? Không được, hôm nay không ép hắn nói lời hứa hẹn thì không được.

Nàng lông mày nhíu chặt, hàm chứa ba phần oán khí ba phần xấu hổ, đang muốn mở miệng hỏi lần thứ ba.

- “Ô…Ô…” Miệng đã bị bịt chặt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện