Châu Viên Ngọc Ẩn

Chương 41: Bước ngoặt



Tiểu Chu ôm Kế Diêu nhảy xuống, vẻ mặt lo lắng.

Hai mắt Kế Diêu nhắm chặt, giống như chìm vào giấc mơ an bình. Trước ngực hắn có huyết sắc, đem thanh sam nhiễm đỏ một mảng.

Vết máu kia giống như một chưởng đột nhiên đánh vào ngực Tiểu Từ, làm nàng chấn động, thân thể có chút co rút.

Thư Thư đang muốn đưa tay ra, Tiểu Từ bất thình lình đẩy tay hắn, nhào vào trên người Kế Diêu, thanh âm run rẩy hỏi: “Hắn làm sao vậy?”

Tiểu Chu biểu tình thập phần kinh ngạc, vội vàng nói: “Chúng ta vốn đang chiếm thế thượng phong, không biết vì sao, Kế Diêu đâm một kiếm trúng tay Mộ Dung Trực, lại đột nhiên bất động, không né tránh một kiếm của Cao Túc. Ta thật sự không nghĩ ra a! Với thân thủ của Kế Diêu quyết không chậm như thế. Cao Túc cũng rất kinh ngạc, ta thừa dịp hắn phân tâm lập tức bổ một đao, Cao Túc mượn cơ hội cùng Mộ Dung Trực rời đi. Kế Diêu nhất thời liền hôn mê, thực sự rất kỳ quái. Ta rõ ràng cảm thấy Cao Túc chỉ dùng tám phần công lực, chẳng qua mũi kiếm đâm trúng hắn. Kế Diêu như thế nào lại hôn mê ta thật sự không nghĩ ra.”

Tiểu Từ tinh thần rơi rớt, duỗi ngón tay run rẩy chạm vào y phục của Kế Diêu, không có khí lực đi vạch vạt áo dính máu kia.

Tiểu Chu nhìn Tiểu Từ thấp giọng nói: “Đã cầm máu rồi, ta xem qua, miệng vết thương xác thực không sâu.”

Tiểu Từ run run nói: “Vậy hắn vì sao hôn mê?” Không tin, bàn tay run rẩy của nàng quyết định vạch áo hắn ra, không nghĩ tới vết thương không ghê người, mà chỉ là một lỗ nhỏ rất nông, Tiểu Từ cũng có chút sửng sốt không giải thích được, lấy nội lực của Kế Diêu quyết không yếu ớt như thế, cư nhiên hôn mê.

Giọt nước mắt của nàng rơi xuống miệng vết thương của hắn, đột nhiên có ánh sáng kỳ lạ phát ra. Tiểu Từ tỉnh ngộ, phá lên cười: “Tiểu Chu, trở về đi.”

Tiểu Chu đối với chuyển biến bất ngờ của Tiểu Từ chấn động, vừa rồi vẫn là thống khổ, đảo mắt liền khôi phục sức sống.

- “Kiếm của Cao Túc đâm trúng túi vải trước ngực hắn, bên trong có mê dược, thấm vào máu hắn.” Tiểu Từ nói xong, thở phào nhẹ nhõm, sợ bóng sợ gió một hồi cơ hồ đem nửa cái mạng của nàng dọa rớt.

Tiểu Chu cũng thở dài một hơi, vỗ vỗ ngực kêu lên: “Hù chết ta.” Sau đó sờ ót, lau đi một tầng mồ hôi lạnh. Kế Diêu nếu có gì không hay xảy ra, hắn thật sự không biết ăn nói như thế nào với Tiểu Từ.

Trở lại nơi ở, Kế Diêu vẫn hôn mê bất tỉnh. Tiểu Chu xoa xoa tay đi đi lại lại quanh phòng, đối Tiểu Từ nói: “Tẩu tử, thuốc bột kia không có giải dược sao?”

Tiểu Từ vỗn dĩ buông lỏng tâm tình lại vì Kế Diêu hôn mê không tỉnh mà treo lên. Nàng cảm thấy Kế Diêu là trúng mê dược mà ngất, vốn đã mở rộng tâm, nghĩ rằng cho hắn uống giải dược sẽ không có việc gì. Không ngờ tình huống so với tưởng tượng thực nghiêm trọng.

Nguyên là phân ra làm ba loại thuốc, thế nhưng Kế Diêu chỉ vì an ủi nàng mà tùy tiện trộn lẫn ba loại thuốc để trước ngực, cũng không dự định trong trận chiến với Cao Túc sẽ dùng đến. Cho nên, kiếm của cao túc đâm vào vạt áo trước ngực hắn, kiếm cắt rách da thịt, thuận tiện đem thuốc bột thấm vào máu. Hiện tại, Tiểu từ khó giải quyết nhất là, ba loại thuốc trộn lẫn một chỗ, như thế nào giải?

Những loại mê dược này đều do Tiêu Dung một tay dạy cho nàng, phương pháp khắc giải nàng cũng biết. Nhưng lần này ba loại trộn lẫn với nhau, Kế Diêu cũng bắt đầu xuất hiện ba triệu chứng khác biệt, nàng đem ba loại giải dược cho Kế Diêu nuốt vào, những vẫn không thấy hắn có chuyển biến tốt. Nàng thế này mới hoảng thần, không dám tùy tiện động tay.

Mãi cho đến nửa đêm, Kế Diêu mới hoảng hốt tỉnh lại, nhưng nhãn thần như bị sương mù che lấp, thần trí khi thanh tỉnh lúc mê man. Ở giữa còn nôn mửa một lần. Tiểu Chu gấp đến vò đầu, đối Tiểu Từ nói: “Không nghĩ tới mê dược của ngươi tác dụng mạnh như vậy. Trách không được ngày đó ta chỉ dùng khăn tay xoa xoa quần áo, liền không giữ được bình tĩnh. Quả nhiên lợi hại.”

Tiểu Từ giờ phút này nghe tán thưởng, quả thực tim như bị đao cắt đau đớn khó chịu. Nàng chỉ ước mình mình là Mông Cổ đại phu, chế tạo được tất cả giải dược.

Nàng hoang mang nắm chặt bàn tay Kế Diêu, thực hy vọng sư phụ có thể đột nhiên xuất hiện, nói cho nàng biết làm cách nào giải được những loại độc này.

Qua nửa canh giờ, Kế Diêu từ từ tỉnh lại. Hắn miễn cưỡng chống đỡ, nhìn hai người trước giường. Muốn cười lại cảm thấy tứ chi tê cứng, tựa hồ ngay cả các cơ trên da mặt đều không thể cử động.

Tiểu Từ vội vàng nắm tay hắn, hai mắt đẫm lệ mông lung nức nở nói: “Ngươi thế nào? Ngươi làm sao có thể bị thương?”

Kế Diêu khó khăn nói: “Ta thấy hồng ấn.”

Tiểu Từ nghe không hiểu, hỏi: “Hồng ấn gì?”

- “Hoa anh túc, hồng ấn.” Kế Diêu hơi hơi thở dốc, lại thấp giọng nói: “Mộ Dung Trực có.”

Tiểu Từ nói: “Ngươi là nói ngươi nhìn thấy Mộ Dung Trực có ấn ký màu đỏ, cho nên phân tâm, bị Cao Túc đâm trúng?”

Kế Diêu nói hai câu tựa hồ tiêu hao hết khí lực, nhắm hai mắt lại, xem như câu trả lời. Sau một lát, lại lâm vào hôn mê.

Tiểu Từ cấp bách giậm chân, lại chờ thêm một canh giờ, thừa dịp Kế Diêu thanh tỉnh một lát hỏi: “Sư phụ ở đâu, ngươi có biết hay không?”

Kế Diêu nhìn nàng, không nói lời nào, ngược lại khẽ lắc đầu.

Tiểu Từ muốn khóc nhưng không có nước mắt, nàng không biết cứ như vậy Kế Diêu sẽ thế nào.

- “Ngươi đi ngủ một lúc đi, ngươi như vậy, không đợi Kế Diêu tốt lên, ngươi đã suy sụp trước rồi.” Tiểu Chu lo lắng lại thúc thủ vô sách, ở trong phòng không ngừng xoay quanh.

Tiểu Từ yên lặng lắc đầu, môi dưới bị cắn đến bật máu.

Cửa phòng vang lên một tiếng nhỏ, Thư Thư đi vào. Tiểu Từ nhớ tới buổi chiều mình phát tiết với hắn, cảm thấy có chút ngượng ngùng, bản thân hiểu lầm hắn, còn tưởng rằng hắn âm thầm phái Cao Túc làm hại Kế Diêu.

Thư Thư không đến gần, nhẹ giọng hỏi: “Hắn thế nào?”

Tiểu Chu nói: “Vết thương do kiếm không có trở ngại, chính là trúng độc nhưng không biết cách giải.”

- “Ta đi thỉnh đại phu đến.” Thư Thư xoay người rời đi.

Tiểu Từ phản ứng nhanh, chạy ra khỏi phòng, gọi Thư Thư.

- “Không cần, thuốc này có nguồn gốc từ Dược vương cốc, đại phu bình thường căn bản không giải được.”

Thư Thư dừng cước bộ, suy nghĩ một lát nói: “Vì sao không đi Dược vương cốc xin thuốc.”

Tiểu Từ cắn môi dưới im lặng, nàng không phải không nghĩ tới biện pháp này, nhưng là nghe sư phụ đề cập qua dược vương tính tình quái dị, đối với những người đến cửa xin thuốc hỉ nộ vô thường. Nàng cũng tính qua đêm nay, Kế Diêu nếu không có dấu hiệu chuyển biến tốt, vô luận như thế nào cũng đi thử một lần. May ra dược vương nghe nói mình là đồ đệ của Tiêu Dung thì nể mặt một chút, nói không chừng sư phụ cũng đang ở dược vương cốc.

Thư Thư nhìn nàng trầm mặc biểu tình bất lực, bừng tỉnh nói: “Ngươi là sợ hắn không chịu? Ta cùng ngươi đi, năm đó dược vương thiếu mẫu thân ta một cái nhân tình, ta đi cầu hắn, hắn nhất định sẽ nể tình mà cứu người.”

Tiểu Từ trong lòng vui vẻ, mặt mày nhất thời linh động hẳn lên, vội hỏi: “Ngươi nắm chắc?”

Trong lòng Thư Thư có chút chua chát, lại cười: “Ta nắm chắc. Đúng lúc ta cũng đang muốn đi Dược vương cốc cầu chút băng liễu thảo để ngừa ôn dịch trong thành.”

Tiểu Từ vui sướng nhìn hắn, lần đầu tiên tự động buông lỏng cảnh giác, cực kỳ chân thành nói: “Thư Thư, ta không biết nên tạ ơn như thế nào mới tốt. Chuyện buổi chiều, ta nhất thời xúc động, mong ngươi không để ý.”

Thư Thư thật sâu dừng ở đôi mắt nàng, sau một lúc lâu mới nói: “Ta để ý.”

Tiểu Từ sửng sốt, lại có chút xấu hổ, không biết làm sao nói tiếp. Nghĩ rằng hắn là nam nhân nhất định sẽ rộng lượng cười bỏ qua. Không ngờ, vẻ mặt hắn dường như có chút bi thương.

- “Ta để ý ngươi nghĩ gì về ta. Ta biết ngươi đối với ta có nhiều hiểu lầm, ta cũng biết, ngươi không tin lời ta. Nhưng là ta đối với người trong thiên hạ làm tiểu nhân, nhưng trước mặt ngươi cũng biết làm quân tử.” Hắn dừng môt chút, trầm giọng nói: “Bởi vi ta biết ngươi thích quân tử.”

Tiểu Từ càng thêm xấu hổ, mặt có chút nóng.

Đôi má nàng phiếm hồng làm cho màu da tái nhợt nhất thời sinh động minh diễm. Hắn nhìn đến đui mù, trong lòng hỗn độn đau xót. Nàng nếu là hoa, Kế Diêu chính là xuân phong mưa móc, không có Kế Diêu, nàng nhất định héo rũ.

Hắn bỗng nhiên nhếch miệng cười nói: “Ngươi chừng nào thích tiểu nhân, nói một tiếng, ta biến trở về.”

Tiểu Từ bị hắn đùa miễn cưỡng hiện lên một tia cười yếu ớt.

Thư Thư lại nói: “Ngươi nghỉ ngơi đi, sáng mai chúng ta lên đường.”

Tiểu Từ nhìn bóng hắn dần khuất sau góc hành lang, nỗi lòng thực phức tạp. Hắn thật sự là một người kỳ quái, lần đầu tiên gặp bộ mặt đáng giận như vậy, một màn ở Liễu Sao các khiến người ta hận đến nghiến răng, mà chuyện tới trước mắt, hắn liền đem lão nhân kia quát lui. Họa Mi sơn trang, hắn cũng không phải là không có cơ hội, lại không đối với nàng ra tay. Đến U Châu, hắn tựa hồ thay đổi tính tình, tâm cơ thâm trầm, xử thế lão luyện, có bày mưu nghĩ kế, lâm nguy không sợ hãi. Hắn mặc dù nói thích nàng, nhưng không đối Kế Diêu làm cái gì, càng không đối nàng làm cái gì, ngược lại giúp nàng đi cầu dược vương. Hắn đến tột cùng có tâm tư gì? Lại là một người như thế nào? Tiểu Từ lắc đầu, không rõ, chẳng qua trong lòng có thêm một tia cảm động.

Sáng sớm hôm sau, Thư Thư chuẩn bị tốt xe ngựa. Tiểu Từ tựa đầu vào giường vội vàng tỉnh dậy, sửa soạn từ trong phòng đi ra.

Thư Thư nhìn nàng thân mình đơn bạc, muốn nói lại thôi, ban đêm nàng đại khái chỉ ngủ được một canh giờ, sắc mặt có chút tái nhợt, bờ môi vốn đỏ bừng hiện tại có một tầng hồng nhạt, tựa hoa đào sau cơn mưa.

- “Chúng ta đi thôi.” Nàng không kịp liếc hắn một cái, nhấc chân liền lên xe ngựa.

Trên xe ngựa, nàng ôm gối ngồi một góc, mi tâm cau lại, sương mù che lấp con ngươi, chỉ cho hắn chỗ ngồi bên cạnh. Hắn tận mắt nhìn thấy một tầng nước dần dần dâng lên, ngưng tụ thành giọt, lăn xuống. Ở trên làn da ngọc khiết của nàng lưu lại vết ẩm ướt, vệt nước kia bỗng nhiên khiến ngực hắn đau nhức, giống như để lại một vết thương trong lòng. Nếu như, có một ngày, nàng vì hắn rơi lệ, hắn tình nguyện đem cả thiên hạ ra đánh đổi.

Lệ chỉ có một giọt, sau đó nàng trầm mặc, cằm chỉ sau một đêm giống như nhọn lên. Dưới lệ quang, càng thêm yếu ớt rung động lòng người.

Thư Thư đột nhiên xuất thủ, điểm vào huyệt ngủ của nàng. Tiểu Từ vẫn đang chìm vào trầm tư, hoàn toàn không phòng bị, lập tức ngã xuống. Thư Thư đỡ lấy thân thể nàng, đặt đầu của nàng lên đùi mình, lại lấy một cái chăn nhẹ nhàng đắp lên người nàng.

Hắn tỉ mỉ nhìn ngắm dung nhan của nàng, kìm lòng không đậu vươn tay ở trên môi nàng khe khẽ vuốt ve. Da thịt mềm mại trơn bóng, mỹ lệ xinh đẹp như thế. Làm cho hắn nhớ tới gốc hoa quỳnh trong nhà, nửa đêm lần đầu tiên chứng kiến một loài hoa tuyệt thế, hoa nở nhưng chỉ trong nháy mắt.

Đôi mắt hắn càng ngày càng thâm thúy, hắn đã từng âm thầm trộm mừng, hiện tại trở thành rễ cây đâm vào trái tim hắn. Hắn thu bàn tay về nắm chặt, trong ngực đau nhức càng thêm mãnh liệt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện