Châu Viên Ngọc Ẩn
Chương 57: Loạn
A Viên vừa tỉnh, cảm
giác đầu tiên chính là đau. Nàng nhíu mày, cánh tay vừa nhấc, nàng sờ
soạng một chút, như thế nào lại giống như da thịt trơn bóng? Nhất thời
giật mình một cái liền tỉnh.
Một tiếng thét chói tai cắt ngang nắng sớm!
Triển Ẩn cư nhiên nằm bên cạnh nàng, cùng giường chung chăn. Ý niệm duy nhất hiện lên trong đầu của A Viên lúc này là lập tức nhấc chân đem hắn đá xuống giường, nhưng không ngờ, chân vừa động đã cảm thấy đau đớn, hạ thân cũng đau. Lại nhìn thấy chính mình không mảnh áo che thân, A Viên tức thì sắc mặt trắng bệch! Ngũ lôi oanh đỉnh!
Triển Ẩn thức dậy, kỳ quái nhìn nàng, thực thân thiết hỏi: “Làm sao vậy, chân đau?”
A Viên thật muốn dùng ánh mắt lăng trì hắn, nhưng nước mắt lại giống như nước lũ cuộn trào mãnh liệt. Nàng cư nhiên bị tên vô lại này làm mất đi sự trong sạch.
- “Ngươi tiểu nhân ti bỉ vô sỉ, ta muốn giết ngươi.” A Viên vừa thẹn vừa giận, bổ nhào vào trên người hắn cắn xé. Từ nhỏ đến lớn nàng chưa từng đanh đá như thế, đáng tiếc chẳng khác nào tự chui đầu vào lưới.
Triển Ẩn duỗi cánh tay ra đem nàng ôm vào lòng, sau đó xoay người đặt nàng dưới thân. Chăn đều ở trên lưng hắn, hắn chống hai tay xuống giường, cứ như vậy dưới thân A Viên, cảnh xuân nhìn không sót một cái gì. Nàng cúi xuống, không chỉ nhìn thấy của chính mình, còn có nơi đó của hắn, nhất thời xấu hổ giận dữ muốn lập tức ngất đi.
Triển Ẩn cau mày, vẻ mặt ủy khuất: “Nha đầu, đêm qua là nàng lôi kéo ta không cho đi, hỏi ta vì sao không cùng nàng ngủ chung giường? Còn nói rất thích ta. Như thế nào hôm nay nàng liền thay đổi?”
A Viên cả giận nói: “Nói bậy, ngươi ngậm máu phun người!” Nàng mới không làm vậy. Nàng làm sao có thể làm ra loại chuyện dọa người này, nàng vì bảo toàn trong sạch mà ngay cả sinh mệnh cũng không cần.
Triển Ẩn vội la lên: “Thật sự, nếu ta có ý đồ, ngày đó cứu nàng lên thừa dịp nàng hôn mê đã sớm làm rồi, vì sao phải đợi đến đêm qua. Là nàng kéo tay ta, còn đem tay ta đặt lên ngực của nàng, còn nói, Triển Ẩn, ta thích ngươi. Ta muốn rời đi, nàng liền kéo lại. Ta cũng thực thích nàng, vì thế liền ở lại.”
Thật là xấu hổ chết mất. A Viên có chết cũng không tin, nhất định là hắn vu oan. Vì thế tay chân nhất tề cùng với hắn liều mạng. Triển Ẩn cười ghé vào trên người nàng, A Viên lập tức không dám động đậy. Hai người đều lõa thể, da thịt chặt chẽ, A Viên vừa xấu hổ vừa giận dữ một trận đầu váng mắt hoa.
- “Nàng cẩn thận suy nghĩ, xem rốt cuộc có oan uổng không?” Triển Ẩn cười hì hì nhìn nàng.
A Viên không thể động đậy, vô pháp phản kháng, nghe hắn nói nhịn không được nhớ lại, sau đó, trí nhớ đêm qua, đột nhiên tràn về.
Triển Ẩn hôn lên trán nàng: “Ta sẽ không chê cười nàng, ta thích những người tính tình thẳng thắn, ta cũng thích nàng, làm như vậy có gì không thể, cùng lắm vài ngày nữa chúng ta thành thân.”
Hắn nói nhẹ nhàng như thế, hắn có biết hay không nàng chính là Vân Tưởng công chúa, là người đã có phò mã, cư nhiên trong lúc hồ đồ liền thất thân.
Vì thế, A Viên khóc đến thiên hôn địa ám.
Triển Ẩn đối với nước mắt của nàng thúc thủ vô sách, đành phải thấp giọng bồi tội: “Ta sai rồi, lúc nàng cường bạo ta hẳn nên phản kháng mới đúng.”
Cái gì? Nàng ép buộc hắn? A Viên ngay lập tức ngừng khóc, trừng lớn mắt nhìn hắn.
Triển Ẩn cười hì hì: “Được rồi, chúng ta đã là vợ chồng. Chờ chân nàng tốt lên, chúng ta liền thành thân. Ta nhất định sẽ đối với nàng phụ trách, thời điểm ta đi vào nàng thì cũng đã quyết định.”
- “Ta đã gả cho người khác rồi.” A Viên vừa khóc vừa gào lên. Cái này làm sao bây giờ? Phải giải thích với Lan Ẩn như thế nào? Còn cả với phụ hoàng?
- “A Viên, nàng có phải hay không hồ đồ. Nàng rõ ràng là tấm thân xử nữ, nàng xem trên đùi nàng vẫn còn vệt máu.”
A Viên vừa thẹn vừa hận, lại không biết nói như thế nào mới tốt. Nói nàng là công chúa, hắn không tin, nói nàng có phu quân, hắn lại càng không tin, có bằng chứng ở trên đùi nàng, trên giường.
Nàng mờ mịt không có cách nào, trong lòng rối loạn, chính mình chỉ uống một chút rượu, hậu quả đã thành ra như thế, rốt cuộc phải làm sao đây?
Khóc đến khi mệt mỏi, Triển Ẩn mới ôm nàng vào trong lòng, dịu dàng an ủi: “A Viên, nhìn thấy nàng ta mới biết được cái gì là vừa gặp đã yêu, nàng chính là duyên phận mà trời ban cho ta. Ta nhất định sẽ đối tốt với nàng, cuộc đời này quyết không phụ nàng, nàng tin tưởng ta.”
Lời thề của hắn đơn giản mà chân thành tha thiết. Con ngươi sáng ngời đơn thuần tràn đầy yêu thương. A Viên giật mình, chậm rãi lắc đầu. Hắn không biết thân phận của nàng, hắn tưởng rất đơn giản. Mặc dù, nàng cũng có chút thích hắn, hơn nữa gạo đã nấu thành cơm, nhưng còn phụ hoàng còn Lan Ẩn, nàng biết ăn nói với bọn họ như thế nào?
Phụ hoàng nếu biết được việc này, có phải hay không sẽ xử tử hắn? Trong lòng nàng càng thêm rối loạn.
Triển Ẩn vòng tay ôm chặt, ở bên tai nàng nói nhỏ: “A Viên, nàng cũng thích ta đúng không? Nàng đêm qua thực nhiệt tình.”
A Viên hận không thể đào một cái lỗ chui xuống, nàng đem hắn trở thành Lan Ẩn mới như vậy, nàng cũng không phải là người tùy tiện. Nàng dùng sức tránh ra, nghiêm mặt nói: “Ngươi ra ngoài đi, ta muốn thay y phục.”
Triển Ẩn thấy nàng thay đổi sắc mặt, vội dỗ dành: “Không cần tức giận, chúng ta là vợ chồng, về sau còn nhiều thời gian.”
A Viên cõi lòng u sầu, thương tâm khổ sở. Không muốn để ý đến hắn.
Triển Ẩn bôi rượu thuốc lên chân giúp nàng, thuận miệng lại hỏi một câu: “Còn muốn uống rượu sao?”
Không đề cập còn đỡ, vừa nhắc tới liền phát hỏa. Nếu không phải vì uống rượu loạn tính thì đã không dẫn đến hậu quả thế này rồi.
A Viên buồn bực, vặn hỏi: “Ngay hôm qua ngươi có phải hay không có ý định chuốc say ta?”
Triển Ẩn vẻ mặt oan tình, nói: “Rượu là do nàng nói muốn uống, cũng không phải ta bức nàng. Nàng không thể đổ hết trách nhiệm lên đầu ta, quên đi, đều là do ta. Nàng đánh ta cho hả giận.”
Hắn lôi kéo bàn tay nàng đặt lên người hắn, cười hì hì chờ đợi. A Viên sắc mặt đỏ lên, rút tay về.
Triển Ẩn thật cao hứng, ngồi ở bên cạnh nàng, cười nói: “Nàng không nỡ, đúng hay không?”
Không nỡ? Đừng tưởng bở! A Viên trừng mắt nhìn hắn, sau đó tiếp tục sầu muộn, ý niệm lớn nhất trong đầu lúc này là: “Ta muốn về nhà.”
- “Được, chờ chân của nàng tốt lên, ta đưa nàng trở về, thuận tiện mang theo lễ vật đến bái kiến nhạc phụ đại nhân.”
A Viên càng thêm ưu sầu, ngươi có biết hay không nhạc phụ đại nhân trong lời của ngươi chính là đương kim hoàng thượng. Càng nghĩ càng loạn, nàng buồn bực nói: “Đều là ngươi không tốt.”
Triển Ẩn một bộ không lo không sợ: “Ân, đánh ta một chút, oán ta cướp mất bảo bối nữ nhi của hắn đi.”
Chỉ sợ không đơn giản như vậy? A Viên giờ phút này mới biết được nguyên lai mình luôn lo lắng cho Triển Ẩn. Nếu phụ hoàng xử tử hắn thì phải làm sao bây giờ? Vừa nghĩ đến đây, trong lòng cư nhiên chấn động, rất khó chịu, trái tim nơi đó có chút ẩn ẩn đau.
Chẳng lẽ phải nói thẳng với phụ hoàng và Lan Ẩn? Như vậy, phụ hoàng nhất định sẽ rất tức giận, chính mình làm bại hoại thanh danh hoàng gia không nói, Triển Ẩn chỉ sợ cũng mất mạng. Nàng, nàng không muốn như vậy, nàng không muốn hắn chết, nàng kỳ thật cũng không phải chán ghét hắn, hắn cười rộ lên thật đẹp, đối xử với nàng rất tốt, lại còn là ân nhân cứu mạng của nàng. Trừ bỏ không để nàng đi, trừ bỏ sự hoang đường đêm qua. Thế nhưng, sự thật chính là nàng chủ động, là nàng sau khi uống rượu làm ra chuyện hồ đồ.
Thiên a, nàng cư nhiên còn thay hắn giải vây, A Viên cố gắng đình chỉ ý nghĩ của chính mình. Lo lắng phương án kế tiếp.
Chờ chân tốt lên nhất định phải vụng trộm trốn đi, sau đó đem chuyện này xem như chưa phát sinh? Nhưng nếu làm như thế, đối với Lan Ẩn rất không công bằng, đối với hắn, cũng không công bằng. Hơn nữa, bản thân nàng đã không toàn bích, như thế nào giải thích với Lan Ẩn? Hắn vốn không thích nàng, nàng đã mất đi trong sạch, chỉ sợ càng thêm ghét nàng đi. Trong lòng nàng có chút thê lương, đối với Lan Ẩn, nàng đã không phải đơn thuần thích, biết Liễu nhi tồn tại, nàng rộng lượng nghĩ thành toàn cho họ, nhưng đáy lòng cũng không phải là không oán. Hắn đem giấc mộng thanh xuân đẹp nhất của nàng đánh nát, chỉ dùng vài ngày thời gian.
Còn có một khả năng, Triển thúc thúc dẫn người tới tìm nơi này, sau đó phát hiện nàng cùng với một nam tử khác ở chung ba ngày. Lúc đó cho dù có miệng cũng không thể nói rõ được, huống chi, xác thực đã xảy ra chuyện không minh bạch.
Rốt cuộc phải làm sao bây giờ? Từ nhỏ đến lớn, nàng được phụ hoàng nâng niu trong lòng bàn tay, các hậu phi khác muốn nịnh bợ phụ hoàng, cũng đối với nàng lấy lòng, nơi nơi thân thiết, lần đầu tiên gặp phải chuyện khó giải quyết, gấp đến suýt khóc. Đều tự trách mình, vì sao chạy đến gặp Liễu nhi làm cái gì, cũng nghi ngờ Lan Ẩn, hắn nếu thích Liễu nhi, vì sao còn muốn thú mình?
Lan Ẩn, Triển Ẩn…hai cái tên này không ngừng ở trong lòng dây dưa, không cho nàng có một giây phút an bình, hoàn toàn không thể bình tĩnh phân tích.
Triển Ẩn thu nụ cười, còn thật sự nhìn nàng, nâng cằm của nàng lên.
- “A Viên, nàng trách ta đêm qua quá mạnh bạo sao? Nàng nếu là biết trong lòng ta có bao nhiêu thích nàng, nàng sẽ không oán ta. Tuy rằng là nàng chủ động lôi kéo ta, ta lúc ấy cũng thực do dự, nhưng là ta muốn, nếu làm như vậy, ván đã đóng thuyền, nàng sẽ vĩnh viễn không bao giờ rời xa ta.”
A Viên giương mắt nhìn hắn, đôi mắt Triển Ẩn tinh thuần sáng trong, ái mộ cùng si tình trong mắt hiện lên không sót một chút gì, không giống Lan Ẩn không thể nhìn thấu, xem không hiểu. Một người như vậy, mặc dù lấy đi sự trong sạch của nàng, nàng cũng không đành lòng đẩy hắn vào chỗ chết. Nàng rốt cuộc quyết định, rời đi nơi này, chính mình gánh vác hậu quả, không liên lụy hắn, đêm qua xem như là trả cho hắn một ân cứu mạng đó đi.
- “Đã ba ngày rồi, ngày mai ngươi giúp ta gửi một phong thư báo bình an đi.”
- “Được.” Triển Ẩn sảng khoái đáp ứng.
A Viên cười khổ, quả nhiên là gạo nấu thành cơm, hắn an tâm thoải mái hơn. Nàng chưa từng gặp người nào thể hiện sự ái mộ trực tiếp như vậy, khí thế nóng rực bức người, nếu nàng chưa gả cho người ta, nàng nhất định động tâm. Đáng tiếc, hiện tại, nàng chỉ có thể hận không thể gặp nhau sớm hơn.
Hôm sau, A Viên qua loa viết một phong thư, giao cho Triển Ẩn. Triển Ẩn tiếp nhận thư, sắc mặt rất kỳ quái.
- “Thư này đưa cho ai?”
- “Hắn là thúc thúc của ta, ngươi đến Chu Tước môn của hoàng cung tìm Dương công công, giao cho hắn.”
Triển Ẩn cười tủm tỉm đánh giá A Viên, khóe miệng chậm rãi giương lên: “Nghĩa phụ ta không có chất nữ, thân nhân của hắn chỉ có ta.”
A Viên lập tức trừng lớn hai mắt: “Ngươi nói cái gì, Triển Khả Khải là nghĩa phụ của ngươi?”
Triển Ẩn gật gật đầu: “Đúng vậy, bất quá ta đều ở quê nhà, tháng trước mới đến kinh thành.”
A Viên bưng kín miệng.
Trách không được đã bốn ngày vẫn không có người đến tìm mình, Triển thúc thúc làm sao có thể nghĩ đến nàng bị giấu ở chính nhà của hắn chứ?
Xong rồi, nàng đang muốn rời đi nơi này, vĩnh viễn bảo trụ bí mật này là không có khả năng. Rốt cuộc phải làm sao bây giờ?
Triển Ẩn tò mò hỏi: “Nàng như thế nào biết nghĩa phụ của ta? Xem ra chúng ta thật sự là người một nhà, cư nhiên còn có duyên phận như vậy.”
A Viên suy sụp thất thần, hồi lâu mới nói: “Ngươi đi thỉnh hắn đến, tự nhiên sẽ biết.”
Triển Ẩn đang muốn hỏi lại, đã thấy A Viên cúi đầu cắn môi, bộ dáng vừa xấu hổ vừa tức giận, đành phải cẩm thư đi.
Triển Khả Khải đến rất nhanh, trong nháy mắt nhìn thấy hắn, A Viên vừa vui sướng vừa ngượng ngùng. Bộ dáng của nàng hiện tại, thật sự là mất hết mặt mũi.
Triển Khả Khải nhìn thấy nàng, lập tức muốn hành lễ, A Viên bước lên ngăn đón hắn, hốc mắt có chút đỏ.
- “Công chúa, vi thần có tội.”
Triển Ẩn kinh ngạc đứng ở một bên, có chút sợ ngây người.
- “Thỉnh công chúa lập tức theo vi thần tiến cung diện thánh. Hoàng thượng thương tâm quá độ, đã đổ bệnh hai ngày.”
A Viên rơi lệ, thấp giọng nói: “Phụ hoàng nhìn thấy ta nhất định sẽ mắng ta chết mất.”
- “Hoàng thượng gặp công chúa luôn cao hứng. Người nghĩ rằng công chúa đã nhảy xuống sông tự tử, vi thần cũng phái người đi dọc bờ sông lùng vớt đã mấy ngày.”
A Viên cả kinh nói: “Ngươi nói cái gì?”
- “Công chúa người lên thuyền hoa, không phải để hai thị nữ chờ ở trên bờ sao, thuyền hoa rời đi, hai nàng cảm thấy có chút kỳ quái, đột nhiên nhìn thấy có người nhảy xuống sông, xem y phục giống với công chúa, sau đó nghe thấy vài tiếng la thất thanh, giống như là tiếng Nặc phu nhân gọi to tên công chúa. Các nàng lập tức hồi phủ bẩm báo, thánh thượng sau khi biết, lập tức phái người tới dọc bờ sông tìm kiếm, một ngày không có kết quả, cho rằng công chúa vì muốn bảo toàn sự trong sạch mà nhảy xuống Hồng giang tự tử.”
A Viên chỉ vào Triển Ẩn nói: “Ta thật sự nhảy xuống sông, là hắn cứu ta lên.”
Triển Khả Khải vẫn không nhìn Triển Ẩn, tiếp tục nói: “Thánh thượng cho người điều tra rõ nguyên do công chúa ra khỏi phủ, trong đó có việc Liễu Nhi là người Yến quốc, dưới cơn thịnh nộ, đem phò mã bí mật giam giữ, chỉ còn chờ vớt được xác của công chúa…liền cho hắn tuẫn táng. Sau đó tuyến bố ra bên ngoài, nói là công chúa bị nhiễm bệnh mà chết. Phò mã cùng công chúa phu thê tình thâm, tuẫn tình.”
A Viên sợ ngây người: “Thúc thúc là nói, hiện tại mọi người đều cho rằng ta cùng Lan Ẩn đều đã chết?”
- “Tang sự đều đã an bài tốt, chỉ là vẫn chưa tìm thấy xác công chúa…Cho nên, thật sự là ông trời có mắt, không nghĩ tới công chúa thế nhưng bình yên vô sự. Vừa rồi a Ẩn mang theo thư đến, ta nếu không phải quen thuộc với bút tích của công chúa, còn tưởng rằng là nó hồ nháo.”
Trong lòng A Viên càng loạn, tình thế này so với những gì nàng tưởng tượng còn gay go hơn, bản thân mình cư nhiên đã trở thành một người chết.
- “Triển thúc thúc, ta nên làm cái gì bây giờ?” Nàng nhìn về hướng Triển Khả Khải cầu cứu. Triển Khả Khải làm thống lĩnh cấm quân đã hai mươi năm, bởi vì tịnh thân, nên ở bên trong thâm cung được tự do ra vào, tuy rằng trong kinh thành có hào trạch do phụ hoàng ban thưởng, nhưng hắn cơ hồ đều ở trong cung. Hắn nhìn nàng lớn lên, nàng đối với hắn tính nhiệm như người thân.
- “Công chúa không cần lo lắng, theo ta đi gặp thánh thượng, thánh thượng tự nhiên sẽ có cách.”
A Viên lặng lẽ nhìn thoáng qua Triển Ẩn, hắn vẫn trầm mặc gắt gao nhìn chằm chằm nàng, giờ phút này A Viên vừa liếc mắt nhìn sang, lập tức bị ánh mắt của hắn làm cho hoảng sợ. Hắn đột nhiên bước lên, nắm lấy cổ tay A Viên.
- “Ta mặc kệ nàng có phải công chúa hay không, nàng đã là thê tử của ta.”
Triển Khả Khải sửng sốt một chút, cả giận nói: “Làm càn, chẳng lẽ ngay cả lời của vi phụ con cũng không tin? Nàng thật là công chúa. Còn không mau quỳ xuống hành lễ.”
Triển Ẩn trên tay càng dùng sức nắm chặt cổ tay nàng, quật cường nhìn Triển Khả Khải nói: “Nghĩa phụ, ta cũng nói thật, ta và nàng xác thực đã là vợ chồng chi thực.”
Triển Khả Khải khiếp sợ nhìn Triển Ẩn, nâng tay một chưởng phong đánh lại. Triển Ẩn không né không tránh, kiên quyết hứng lấy, nhất thời, tơ máu rỉ ra từ khóe miệng. Khuôn mặt tuấn mỹ của hắn không một tia huyết sắc, màu hồng càng làm cho người ta nhìn thấy ghê người, tâm A Viên một lần nữa run lên.
Triển Khả Khải không có ý dừng tay, một cước đá đến, Triển Ẩn bùm một tiếng, quỳ gối đổ xuống, lập tức, phía sau lưng hắn là một chưởng kích, một bụng máu phun trên mặt đất, cách A Viên gần trong gang tấc.
A Viên kinh hãi, võ công của Triển Khả Khải nàng đã từng nhìn qua, phụ hoàng từng nói hắn là đệ nhất cao thủ, nếu hắn cứ đánh tiếp như vậy. Triển Ẩn nhất định sẽ mất mạng. Nàng kích động kêu lên: “Triển thúc thúc dừng tay!”
Tay Triển Khả Khải dừng ở giữa không trung, miễn cưỡng thu hồi. Sau đó chậm rãi xoay người, vẻ mặt cực kỳ đau đớn.
- “Nó mạo phạm công chúa, thật là tội chết vạn lần.”
- “Đừng trách hắn, là ta, là ta uống rượu nên mới…”A Viên dưới tình thế cấp bách, liều lĩnh bước qua lôi kéo cánh tay Triển Khả Khải.
- “Uống rượu?”
Triển Ẩn ngẩng đầu, nói: “Chính là rượu khi nghĩa phụ bị thương thường uống, vong ưu.”
- “Ngươi thế nhưng cấp công chúa uống vong ưu?”
- “Nghĩa phụ khi bị thương không phải thường uống để giảm đau sao? Chân A Viên bị thương, ta mới nghĩ đến.”
Triển Khả Khải cau mày, lạnh lùng nói: “Rượu đó được sở chế từ cây anh túc, uống nhiều sẽ có ảo giác, cực kỳ tổn hại đến sức khỏe.”
A Viên thế mới biết, vì sao đêm qua mình lại thấy Lan Ẩn, nàng thở dài không nói gì, chỉ có thể nói hết thảy đều là thiên ý. Trên đời luôn có nhiều cơ duyên xảo hợp như vậy, kết quả nàng cùng Triển Ẩn dây dưa đến mức này.
- “Công chúa, người mau đổi y phục, cùng ta tiến cung. Nghe hoàng thượng an bài đi.”
A Viên đã dự đoán đến cục diện hỗn loạn không dễ giải quyết. Nàng mờ mịt nhìn tay mình, nơi bị Triển Ẩn nắm qua cư nhiên nổi lên một vòng đỏ. Khí lực của hắn rất lớn, ở dưới sông, lúc hắn giữ lấy nàng, cũng không buông ra.
Vào cung, từ này về sau cùng hắn không liên quan, nàng đột nhiên có loại cảm giác không muốn mãnh liệt, chẳng lẽ thật sự bởi vì đã là người của hắn, tâm cũng nghiêng theo sao?
Một tiếng thét chói tai cắt ngang nắng sớm!
Triển Ẩn cư nhiên nằm bên cạnh nàng, cùng giường chung chăn. Ý niệm duy nhất hiện lên trong đầu của A Viên lúc này là lập tức nhấc chân đem hắn đá xuống giường, nhưng không ngờ, chân vừa động đã cảm thấy đau đớn, hạ thân cũng đau. Lại nhìn thấy chính mình không mảnh áo che thân, A Viên tức thì sắc mặt trắng bệch! Ngũ lôi oanh đỉnh!
Triển Ẩn thức dậy, kỳ quái nhìn nàng, thực thân thiết hỏi: “Làm sao vậy, chân đau?”
A Viên thật muốn dùng ánh mắt lăng trì hắn, nhưng nước mắt lại giống như nước lũ cuộn trào mãnh liệt. Nàng cư nhiên bị tên vô lại này làm mất đi sự trong sạch.
- “Ngươi tiểu nhân ti bỉ vô sỉ, ta muốn giết ngươi.” A Viên vừa thẹn vừa giận, bổ nhào vào trên người hắn cắn xé. Từ nhỏ đến lớn nàng chưa từng đanh đá như thế, đáng tiếc chẳng khác nào tự chui đầu vào lưới.
Triển Ẩn duỗi cánh tay ra đem nàng ôm vào lòng, sau đó xoay người đặt nàng dưới thân. Chăn đều ở trên lưng hắn, hắn chống hai tay xuống giường, cứ như vậy dưới thân A Viên, cảnh xuân nhìn không sót một cái gì. Nàng cúi xuống, không chỉ nhìn thấy của chính mình, còn có nơi đó của hắn, nhất thời xấu hổ giận dữ muốn lập tức ngất đi.
Triển Ẩn cau mày, vẻ mặt ủy khuất: “Nha đầu, đêm qua là nàng lôi kéo ta không cho đi, hỏi ta vì sao không cùng nàng ngủ chung giường? Còn nói rất thích ta. Như thế nào hôm nay nàng liền thay đổi?”
A Viên cả giận nói: “Nói bậy, ngươi ngậm máu phun người!” Nàng mới không làm vậy. Nàng làm sao có thể làm ra loại chuyện dọa người này, nàng vì bảo toàn trong sạch mà ngay cả sinh mệnh cũng không cần.
Triển Ẩn vội la lên: “Thật sự, nếu ta có ý đồ, ngày đó cứu nàng lên thừa dịp nàng hôn mê đã sớm làm rồi, vì sao phải đợi đến đêm qua. Là nàng kéo tay ta, còn đem tay ta đặt lên ngực của nàng, còn nói, Triển Ẩn, ta thích ngươi. Ta muốn rời đi, nàng liền kéo lại. Ta cũng thực thích nàng, vì thế liền ở lại.”
Thật là xấu hổ chết mất. A Viên có chết cũng không tin, nhất định là hắn vu oan. Vì thế tay chân nhất tề cùng với hắn liều mạng. Triển Ẩn cười ghé vào trên người nàng, A Viên lập tức không dám động đậy. Hai người đều lõa thể, da thịt chặt chẽ, A Viên vừa xấu hổ vừa giận dữ một trận đầu váng mắt hoa.
- “Nàng cẩn thận suy nghĩ, xem rốt cuộc có oan uổng không?” Triển Ẩn cười hì hì nhìn nàng.
A Viên không thể động đậy, vô pháp phản kháng, nghe hắn nói nhịn không được nhớ lại, sau đó, trí nhớ đêm qua, đột nhiên tràn về.
Triển Ẩn hôn lên trán nàng: “Ta sẽ không chê cười nàng, ta thích những người tính tình thẳng thắn, ta cũng thích nàng, làm như vậy có gì không thể, cùng lắm vài ngày nữa chúng ta thành thân.”
Hắn nói nhẹ nhàng như thế, hắn có biết hay không nàng chính là Vân Tưởng công chúa, là người đã có phò mã, cư nhiên trong lúc hồ đồ liền thất thân.
Vì thế, A Viên khóc đến thiên hôn địa ám.
Triển Ẩn đối với nước mắt của nàng thúc thủ vô sách, đành phải thấp giọng bồi tội: “Ta sai rồi, lúc nàng cường bạo ta hẳn nên phản kháng mới đúng.”
Cái gì? Nàng ép buộc hắn? A Viên ngay lập tức ngừng khóc, trừng lớn mắt nhìn hắn.
Triển Ẩn cười hì hì: “Được rồi, chúng ta đã là vợ chồng. Chờ chân nàng tốt lên, chúng ta liền thành thân. Ta nhất định sẽ đối với nàng phụ trách, thời điểm ta đi vào nàng thì cũng đã quyết định.”
- “Ta đã gả cho người khác rồi.” A Viên vừa khóc vừa gào lên. Cái này làm sao bây giờ? Phải giải thích với Lan Ẩn như thế nào? Còn cả với phụ hoàng?
- “A Viên, nàng có phải hay không hồ đồ. Nàng rõ ràng là tấm thân xử nữ, nàng xem trên đùi nàng vẫn còn vệt máu.”
A Viên vừa thẹn vừa hận, lại không biết nói như thế nào mới tốt. Nói nàng là công chúa, hắn không tin, nói nàng có phu quân, hắn lại càng không tin, có bằng chứng ở trên đùi nàng, trên giường.
Nàng mờ mịt không có cách nào, trong lòng rối loạn, chính mình chỉ uống một chút rượu, hậu quả đã thành ra như thế, rốt cuộc phải làm sao đây?
Khóc đến khi mệt mỏi, Triển Ẩn mới ôm nàng vào trong lòng, dịu dàng an ủi: “A Viên, nhìn thấy nàng ta mới biết được cái gì là vừa gặp đã yêu, nàng chính là duyên phận mà trời ban cho ta. Ta nhất định sẽ đối tốt với nàng, cuộc đời này quyết không phụ nàng, nàng tin tưởng ta.”
Lời thề của hắn đơn giản mà chân thành tha thiết. Con ngươi sáng ngời đơn thuần tràn đầy yêu thương. A Viên giật mình, chậm rãi lắc đầu. Hắn không biết thân phận của nàng, hắn tưởng rất đơn giản. Mặc dù, nàng cũng có chút thích hắn, hơn nữa gạo đã nấu thành cơm, nhưng còn phụ hoàng còn Lan Ẩn, nàng biết ăn nói với bọn họ như thế nào?
Phụ hoàng nếu biết được việc này, có phải hay không sẽ xử tử hắn? Trong lòng nàng càng thêm rối loạn.
Triển Ẩn vòng tay ôm chặt, ở bên tai nàng nói nhỏ: “A Viên, nàng cũng thích ta đúng không? Nàng đêm qua thực nhiệt tình.”
A Viên hận không thể đào một cái lỗ chui xuống, nàng đem hắn trở thành Lan Ẩn mới như vậy, nàng cũng không phải là người tùy tiện. Nàng dùng sức tránh ra, nghiêm mặt nói: “Ngươi ra ngoài đi, ta muốn thay y phục.”
Triển Ẩn thấy nàng thay đổi sắc mặt, vội dỗ dành: “Không cần tức giận, chúng ta là vợ chồng, về sau còn nhiều thời gian.”
A Viên cõi lòng u sầu, thương tâm khổ sở. Không muốn để ý đến hắn.
Triển Ẩn bôi rượu thuốc lên chân giúp nàng, thuận miệng lại hỏi một câu: “Còn muốn uống rượu sao?”
Không đề cập còn đỡ, vừa nhắc tới liền phát hỏa. Nếu không phải vì uống rượu loạn tính thì đã không dẫn đến hậu quả thế này rồi.
A Viên buồn bực, vặn hỏi: “Ngay hôm qua ngươi có phải hay không có ý định chuốc say ta?”
Triển Ẩn vẻ mặt oan tình, nói: “Rượu là do nàng nói muốn uống, cũng không phải ta bức nàng. Nàng không thể đổ hết trách nhiệm lên đầu ta, quên đi, đều là do ta. Nàng đánh ta cho hả giận.”
Hắn lôi kéo bàn tay nàng đặt lên người hắn, cười hì hì chờ đợi. A Viên sắc mặt đỏ lên, rút tay về.
Triển Ẩn thật cao hứng, ngồi ở bên cạnh nàng, cười nói: “Nàng không nỡ, đúng hay không?”
Không nỡ? Đừng tưởng bở! A Viên trừng mắt nhìn hắn, sau đó tiếp tục sầu muộn, ý niệm lớn nhất trong đầu lúc này là: “Ta muốn về nhà.”
- “Được, chờ chân của nàng tốt lên, ta đưa nàng trở về, thuận tiện mang theo lễ vật đến bái kiến nhạc phụ đại nhân.”
A Viên càng thêm ưu sầu, ngươi có biết hay không nhạc phụ đại nhân trong lời của ngươi chính là đương kim hoàng thượng. Càng nghĩ càng loạn, nàng buồn bực nói: “Đều là ngươi không tốt.”
Triển Ẩn một bộ không lo không sợ: “Ân, đánh ta một chút, oán ta cướp mất bảo bối nữ nhi của hắn đi.”
Chỉ sợ không đơn giản như vậy? A Viên giờ phút này mới biết được nguyên lai mình luôn lo lắng cho Triển Ẩn. Nếu phụ hoàng xử tử hắn thì phải làm sao bây giờ? Vừa nghĩ đến đây, trong lòng cư nhiên chấn động, rất khó chịu, trái tim nơi đó có chút ẩn ẩn đau.
Chẳng lẽ phải nói thẳng với phụ hoàng và Lan Ẩn? Như vậy, phụ hoàng nhất định sẽ rất tức giận, chính mình làm bại hoại thanh danh hoàng gia không nói, Triển Ẩn chỉ sợ cũng mất mạng. Nàng, nàng không muốn như vậy, nàng không muốn hắn chết, nàng kỳ thật cũng không phải chán ghét hắn, hắn cười rộ lên thật đẹp, đối xử với nàng rất tốt, lại còn là ân nhân cứu mạng của nàng. Trừ bỏ không để nàng đi, trừ bỏ sự hoang đường đêm qua. Thế nhưng, sự thật chính là nàng chủ động, là nàng sau khi uống rượu làm ra chuyện hồ đồ.
Thiên a, nàng cư nhiên còn thay hắn giải vây, A Viên cố gắng đình chỉ ý nghĩ của chính mình. Lo lắng phương án kế tiếp.
Chờ chân tốt lên nhất định phải vụng trộm trốn đi, sau đó đem chuyện này xem như chưa phát sinh? Nhưng nếu làm như thế, đối với Lan Ẩn rất không công bằng, đối với hắn, cũng không công bằng. Hơn nữa, bản thân nàng đã không toàn bích, như thế nào giải thích với Lan Ẩn? Hắn vốn không thích nàng, nàng đã mất đi trong sạch, chỉ sợ càng thêm ghét nàng đi. Trong lòng nàng có chút thê lương, đối với Lan Ẩn, nàng đã không phải đơn thuần thích, biết Liễu nhi tồn tại, nàng rộng lượng nghĩ thành toàn cho họ, nhưng đáy lòng cũng không phải là không oán. Hắn đem giấc mộng thanh xuân đẹp nhất của nàng đánh nát, chỉ dùng vài ngày thời gian.
Còn có một khả năng, Triển thúc thúc dẫn người tới tìm nơi này, sau đó phát hiện nàng cùng với một nam tử khác ở chung ba ngày. Lúc đó cho dù có miệng cũng không thể nói rõ được, huống chi, xác thực đã xảy ra chuyện không minh bạch.
Rốt cuộc phải làm sao bây giờ? Từ nhỏ đến lớn, nàng được phụ hoàng nâng niu trong lòng bàn tay, các hậu phi khác muốn nịnh bợ phụ hoàng, cũng đối với nàng lấy lòng, nơi nơi thân thiết, lần đầu tiên gặp phải chuyện khó giải quyết, gấp đến suýt khóc. Đều tự trách mình, vì sao chạy đến gặp Liễu nhi làm cái gì, cũng nghi ngờ Lan Ẩn, hắn nếu thích Liễu nhi, vì sao còn muốn thú mình?
Lan Ẩn, Triển Ẩn…hai cái tên này không ngừng ở trong lòng dây dưa, không cho nàng có một giây phút an bình, hoàn toàn không thể bình tĩnh phân tích.
Triển Ẩn thu nụ cười, còn thật sự nhìn nàng, nâng cằm của nàng lên.
- “A Viên, nàng trách ta đêm qua quá mạnh bạo sao? Nàng nếu là biết trong lòng ta có bao nhiêu thích nàng, nàng sẽ không oán ta. Tuy rằng là nàng chủ động lôi kéo ta, ta lúc ấy cũng thực do dự, nhưng là ta muốn, nếu làm như vậy, ván đã đóng thuyền, nàng sẽ vĩnh viễn không bao giờ rời xa ta.”
A Viên giương mắt nhìn hắn, đôi mắt Triển Ẩn tinh thuần sáng trong, ái mộ cùng si tình trong mắt hiện lên không sót một chút gì, không giống Lan Ẩn không thể nhìn thấu, xem không hiểu. Một người như vậy, mặc dù lấy đi sự trong sạch của nàng, nàng cũng không đành lòng đẩy hắn vào chỗ chết. Nàng rốt cuộc quyết định, rời đi nơi này, chính mình gánh vác hậu quả, không liên lụy hắn, đêm qua xem như là trả cho hắn một ân cứu mạng đó đi.
- “Đã ba ngày rồi, ngày mai ngươi giúp ta gửi một phong thư báo bình an đi.”
- “Được.” Triển Ẩn sảng khoái đáp ứng.
A Viên cười khổ, quả nhiên là gạo nấu thành cơm, hắn an tâm thoải mái hơn. Nàng chưa từng gặp người nào thể hiện sự ái mộ trực tiếp như vậy, khí thế nóng rực bức người, nếu nàng chưa gả cho người ta, nàng nhất định động tâm. Đáng tiếc, hiện tại, nàng chỉ có thể hận không thể gặp nhau sớm hơn.
Hôm sau, A Viên qua loa viết một phong thư, giao cho Triển Ẩn. Triển Ẩn tiếp nhận thư, sắc mặt rất kỳ quái.
- “Thư này đưa cho ai?”
- “Hắn là thúc thúc của ta, ngươi đến Chu Tước môn của hoàng cung tìm Dương công công, giao cho hắn.”
Triển Ẩn cười tủm tỉm đánh giá A Viên, khóe miệng chậm rãi giương lên: “Nghĩa phụ ta không có chất nữ, thân nhân của hắn chỉ có ta.”
A Viên lập tức trừng lớn hai mắt: “Ngươi nói cái gì, Triển Khả Khải là nghĩa phụ của ngươi?”
Triển Ẩn gật gật đầu: “Đúng vậy, bất quá ta đều ở quê nhà, tháng trước mới đến kinh thành.”
A Viên bưng kín miệng.
Trách không được đã bốn ngày vẫn không có người đến tìm mình, Triển thúc thúc làm sao có thể nghĩ đến nàng bị giấu ở chính nhà của hắn chứ?
Xong rồi, nàng đang muốn rời đi nơi này, vĩnh viễn bảo trụ bí mật này là không có khả năng. Rốt cuộc phải làm sao bây giờ?
Triển Ẩn tò mò hỏi: “Nàng như thế nào biết nghĩa phụ của ta? Xem ra chúng ta thật sự là người một nhà, cư nhiên còn có duyên phận như vậy.”
A Viên suy sụp thất thần, hồi lâu mới nói: “Ngươi đi thỉnh hắn đến, tự nhiên sẽ biết.”
Triển Ẩn đang muốn hỏi lại, đã thấy A Viên cúi đầu cắn môi, bộ dáng vừa xấu hổ vừa tức giận, đành phải cẩm thư đi.
Triển Khả Khải đến rất nhanh, trong nháy mắt nhìn thấy hắn, A Viên vừa vui sướng vừa ngượng ngùng. Bộ dáng của nàng hiện tại, thật sự là mất hết mặt mũi.
Triển Khả Khải nhìn thấy nàng, lập tức muốn hành lễ, A Viên bước lên ngăn đón hắn, hốc mắt có chút đỏ.
- “Công chúa, vi thần có tội.”
Triển Ẩn kinh ngạc đứng ở một bên, có chút sợ ngây người.
- “Thỉnh công chúa lập tức theo vi thần tiến cung diện thánh. Hoàng thượng thương tâm quá độ, đã đổ bệnh hai ngày.”
A Viên rơi lệ, thấp giọng nói: “Phụ hoàng nhìn thấy ta nhất định sẽ mắng ta chết mất.”
- “Hoàng thượng gặp công chúa luôn cao hứng. Người nghĩ rằng công chúa đã nhảy xuống sông tự tử, vi thần cũng phái người đi dọc bờ sông lùng vớt đã mấy ngày.”
A Viên cả kinh nói: “Ngươi nói cái gì?”
- “Công chúa người lên thuyền hoa, không phải để hai thị nữ chờ ở trên bờ sao, thuyền hoa rời đi, hai nàng cảm thấy có chút kỳ quái, đột nhiên nhìn thấy có người nhảy xuống sông, xem y phục giống với công chúa, sau đó nghe thấy vài tiếng la thất thanh, giống như là tiếng Nặc phu nhân gọi to tên công chúa. Các nàng lập tức hồi phủ bẩm báo, thánh thượng sau khi biết, lập tức phái người tới dọc bờ sông tìm kiếm, một ngày không có kết quả, cho rằng công chúa vì muốn bảo toàn sự trong sạch mà nhảy xuống Hồng giang tự tử.”
A Viên chỉ vào Triển Ẩn nói: “Ta thật sự nhảy xuống sông, là hắn cứu ta lên.”
Triển Khả Khải vẫn không nhìn Triển Ẩn, tiếp tục nói: “Thánh thượng cho người điều tra rõ nguyên do công chúa ra khỏi phủ, trong đó có việc Liễu Nhi là người Yến quốc, dưới cơn thịnh nộ, đem phò mã bí mật giam giữ, chỉ còn chờ vớt được xác của công chúa…liền cho hắn tuẫn táng. Sau đó tuyến bố ra bên ngoài, nói là công chúa bị nhiễm bệnh mà chết. Phò mã cùng công chúa phu thê tình thâm, tuẫn tình.”
A Viên sợ ngây người: “Thúc thúc là nói, hiện tại mọi người đều cho rằng ta cùng Lan Ẩn đều đã chết?”
- “Tang sự đều đã an bài tốt, chỉ là vẫn chưa tìm thấy xác công chúa…Cho nên, thật sự là ông trời có mắt, không nghĩ tới công chúa thế nhưng bình yên vô sự. Vừa rồi a Ẩn mang theo thư đến, ta nếu không phải quen thuộc với bút tích của công chúa, còn tưởng rằng là nó hồ nháo.”
Trong lòng A Viên càng loạn, tình thế này so với những gì nàng tưởng tượng còn gay go hơn, bản thân mình cư nhiên đã trở thành một người chết.
- “Triển thúc thúc, ta nên làm cái gì bây giờ?” Nàng nhìn về hướng Triển Khả Khải cầu cứu. Triển Khả Khải làm thống lĩnh cấm quân đã hai mươi năm, bởi vì tịnh thân, nên ở bên trong thâm cung được tự do ra vào, tuy rằng trong kinh thành có hào trạch do phụ hoàng ban thưởng, nhưng hắn cơ hồ đều ở trong cung. Hắn nhìn nàng lớn lên, nàng đối với hắn tính nhiệm như người thân.
- “Công chúa không cần lo lắng, theo ta đi gặp thánh thượng, thánh thượng tự nhiên sẽ có cách.”
A Viên lặng lẽ nhìn thoáng qua Triển Ẩn, hắn vẫn trầm mặc gắt gao nhìn chằm chằm nàng, giờ phút này A Viên vừa liếc mắt nhìn sang, lập tức bị ánh mắt của hắn làm cho hoảng sợ. Hắn đột nhiên bước lên, nắm lấy cổ tay A Viên.
- “Ta mặc kệ nàng có phải công chúa hay không, nàng đã là thê tử của ta.”
Triển Khả Khải sửng sốt một chút, cả giận nói: “Làm càn, chẳng lẽ ngay cả lời của vi phụ con cũng không tin? Nàng thật là công chúa. Còn không mau quỳ xuống hành lễ.”
Triển Ẩn trên tay càng dùng sức nắm chặt cổ tay nàng, quật cường nhìn Triển Khả Khải nói: “Nghĩa phụ, ta cũng nói thật, ta và nàng xác thực đã là vợ chồng chi thực.”
Triển Khả Khải khiếp sợ nhìn Triển Ẩn, nâng tay một chưởng phong đánh lại. Triển Ẩn không né không tránh, kiên quyết hứng lấy, nhất thời, tơ máu rỉ ra từ khóe miệng. Khuôn mặt tuấn mỹ của hắn không một tia huyết sắc, màu hồng càng làm cho người ta nhìn thấy ghê người, tâm A Viên một lần nữa run lên.
Triển Khả Khải không có ý dừng tay, một cước đá đến, Triển Ẩn bùm một tiếng, quỳ gối đổ xuống, lập tức, phía sau lưng hắn là một chưởng kích, một bụng máu phun trên mặt đất, cách A Viên gần trong gang tấc.
A Viên kinh hãi, võ công của Triển Khả Khải nàng đã từng nhìn qua, phụ hoàng từng nói hắn là đệ nhất cao thủ, nếu hắn cứ đánh tiếp như vậy. Triển Ẩn nhất định sẽ mất mạng. Nàng kích động kêu lên: “Triển thúc thúc dừng tay!”
Tay Triển Khả Khải dừng ở giữa không trung, miễn cưỡng thu hồi. Sau đó chậm rãi xoay người, vẻ mặt cực kỳ đau đớn.
- “Nó mạo phạm công chúa, thật là tội chết vạn lần.”
- “Đừng trách hắn, là ta, là ta uống rượu nên mới…”A Viên dưới tình thế cấp bách, liều lĩnh bước qua lôi kéo cánh tay Triển Khả Khải.
- “Uống rượu?”
Triển Ẩn ngẩng đầu, nói: “Chính là rượu khi nghĩa phụ bị thương thường uống, vong ưu.”
- “Ngươi thế nhưng cấp công chúa uống vong ưu?”
- “Nghĩa phụ khi bị thương không phải thường uống để giảm đau sao? Chân A Viên bị thương, ta mới nghĩ đến.”
Triển Khả Khải cau mày, lạnh lùng nói: “Rượu đó được sở chế từ cây anh túc, uống nhiều sẽ có ảo giác, cực kỳ tổn hại đến sức khỏe.”
A Viên thế mới biết, vì sao đêm qua mình lại thấy Lan Ẩn, nàng thở dài không nói gì, chỉ có thể nói hết thảy đều là thiên ý. Trên đời luôn có nhiều cơ duyên xảo hợp như vậy, kết quả nàng cùng Triển Ẩn dây dưa đến mức này.
- “Công chúa, người mau đổi y phục, cùng ta tiến cung. Nghe hoàng thượng an bài đi.”
A Viên đã dự đoán đến cục diện hỗn loạn không dễ giải quyết. Nàng mờ mịt nhìn tay mình, nơi bị Triển Ẩn nắm qua cư nhiên nổi lên một vòng đỏ. Khí lực của hắn rất lớn, ở dưới sông, lúc hắn giữ lấy nàng, cũng không buông ra.
Vào cung, từ này về sau cùng hắn không liên quan, nàng đột nhiên có loại cảm giác không muốn mãnh liệt, chẳng lẽ thật sự bởi vì đã là người của hắn, tâm cũng nghiêng theo sao?
Bình luận truyện