Chạy Đâu Cho Thoát

Chương 56: Màn tỏ tình kinh điển của Mông Lạnh



Trần Nhược Vũ đực mặt đứng ở trước cửa, không hề biết rằng cô đã khóa ở bên trong thì ở ngoài sẽ không mở được. Dù sao, phản ứng đầu tiên của Trần Nhược Vũ là định giả chết ở bên trong, sau đó để mọi việc cho Mạnh Cổ ở ngoài tự giải quyết.

Thế nhưng, cô đã quên mất phong cách ‘ tự giải quyết ‘ của ác bá tiên sinh ghê rợn đến thế nào.

Tiếng bước chân của mẹ Mạnh đến gần toilet hơn, Trần Nhược Vũ nghe thấy tiếng Mạnh Cổ vọng tới: “ Mẹ, mẹ dùng toilet ở trong phòng con đi.”

“ Sao vậy?.”

“ Trần Nhược Vũ đang tắm ở bên trong.”

Trần Nhược Vũ hoảng sợ tới mức đập đầu vào ván cửa. Ác bá tiên sinh nhà cô có cần phải thẳng thắn đến nhường này không!

Thà rằng nói cô ở trong toilet cũng đừng nên nói cô đang ở trong đấy tắm chứ!

Mẹ ơi! Hình tượng của cô!

Trần Nhược Vũ rất muốn hét lớn tiếng để giải thích: “ Bác à, cháu và bác sĩ Mạnh không phải kiểu quan hệ như vậy đâu. Cháu chỉ đơn thuần là đi tắm thôi, không phải kiểu tắm rửa đấy đâu.”

Nhưng cô biết, nếu cố tình giải thích thì chỉ thêm giấu đầu lòi đuôi mà thôi.

Nhưng cô rất muốn giải thích!

Trần Nhược Vũ bị vùi dập bởi sự thật quá tàn khốc, mẹ Mạnh và Mạnh Cổ nói gì đó cô cũng chẳng còn tâm trí nào để nghe ngóng.

Một lát sau, tiếng cửa đóng truyền từ bên ngoài vào, sau đó là tiếng bước chân đi tới toilet, rồi tiếng gõ cửa, là giọng nói của Mạnh Cổ: “ Trần Nhược Vũ, em vẫn ổn chứ? Mẹ anh đi rồi, em tắm nhanh lên, còn đi ngủ sớm.”

Tuy rằng biết rõ anh không nhìn thấy, nhưng cô vẫn đáp lại anh bằng cái bĩu môi. Quá đáng ghét, sao có thể nói cô đang tắm được chứ.

Còn hỏi cô có sao không? Hoàn toàn có vấn đề luôn!

“ Nói chuyện đi.” Bên ngoài, Mạnh Cổ tiếp tục lên tiếng.

Trần Nhược Vũ “ uhm’’ một tiếng cho có lệ. Sau đó cô nghe được tiếng cười của Mạnh Cổ.

Đồ xấu xa, chỉ biết chê cười cô.

Trần Nhược Vũ mềm oặt như chiếc bánh quy ỉu, tắm rửa xong, vẻ mặt tối đen lại đi ra khỏi toilet.

Mạnh Cổ nghe thấy động tĩnh đi từ phòng khách vào, lấy khăn bông lau tóc cho cô. Trần Nhược Vũ hệt như con cún con đang được xoa đầu, than thở: “ Mẹ anh nói gì vậy?.”

“ Không nói gì cả. Nếu không phải cha anh đang chờ dưới nhà, mẹ anh còn muốn ở trong này dọa em một trận.”

“ Ngàn vạn lần xin bác ấy đừng chờ em.”

“ Anh nói với bà là để lần sau đi. Chờ cho gan của em to hơn một chút, để em đỡ phải cộc đầu vào cánh cửa đến choáng váng cả đầu óc.”

“ Em không nhát gan như vậy đâu.” Tuy rằng đúng là cô bị cộc đầu vào cửa đến choáng cả người, nhưng tuyệt đối không thể thừa nhận.

“Vậy mẹ anh cũng biết quan hệ của chúng ta?.” Cô hỏi.

“ Đương nhiên. Nhà anh chưa bao giờ có con gái tới một mình. Huống chi là còn tắm rửa, ngủ qua đêm.”

“ Vậy anh có giải thích với bác là vì sao em tắm rửa ở nhà anh không?.”

“Giải thích như nào chứ? Anh để bạn gái anh ngủ ở đây sao phải giải thích, càng giải thích mẹ anh càng thấy kì lạ hơn.”

Trần Nhược Vũ đỏ ửng cả mặt, nhỏ giọng hỏi: “ Mẹ anh có nghĩ chúng ta có kiểu quan hệ ấy ấy không?.”

“ Là loại quan hệ nào?.” Anh cười xấu xa.

Cô kéo khăn lau tóc xuống, trừng mắt nhìn anh, sau đó giằng lấy khăn đi vào trong phòng.

“ Này, em sấy khô tóc mới được ngủ.” Mạnh Cổ cầm máy sấy chạy theo đít cô. Trần Nhược Vũ bị ấn ngồi ở trên giường, tiếng máy sáy ‘ rì rì ‘ vang lên bên tai. Mạnh Cổ đang giúp cô sấy tóc, vừa sấy vừa chê bai tóc cô quá dài, sấy rất tốn sức, cô bảo để cô tự sấy.

Trần Nhược Vũ vừa sấy tốc vừa hỏi: “ Bác sĩ Mạnh, liệu mẹ anh có nói chuyện này với cha anh không?.”

“ Chắc là có.”

“ Vậy hai người có chạy lên đây phản đối không?.”

“ Đương nhiên là không. Nếu muốn phản đối, hai người họ sẽ tìm lúc khác.”

“ Vậy...” Trần Nhược Vũ rất muốn hỏi hai người thực sự sẽ phản đối chuyện này chứ. Bởi gia đình cô và nhà anh hơi khác nhau, cho nên cả hai bên có gặp mặt chưa chắc đã thành đôi.

“ Nếu là cha mẹ em, khẳng định hai người ấy sẽ xông lên ngay.”

“ Vậy em cảm thấy tiếc khi cha mẹ anh không có động lực làm chuyện ấy? Nếu vậy anh sẽ gọi điện thoại cho họ lên đây ngồi chơi.”

“ Này.” Anh chỉ biết đùa bỡn cô, cô đấm cho anh một cú.

Nắm đấm chưa kịp trúng người anh thì đã bị anh hôn. Nhịp tim Trần Nhược Vũ bắt đầu đập nhanh hơn, sau đó cô nghe thấy tiếng Mạnh Cổ: “ Trần Nhược Vũ, hôm nay em nói yêu cầu của em với anh. Còn anh thì chưa nói yêu cầu của anh đối với em.”

“ Anh còn có yêu cầu với em sao? Em tốt đến thế còn gì nữa!” Trần Nhược Vũ trừng mắt với anh.

Mạnh Cổ cười haha, đụng đầu mình vào đầu cô một cái: “ Trần Nhược Vũ, anh phát hiện nếu như mình không nhớ đến em, không nhớ đến nụ cười của em thì những lúc như vậy anh cảm thấy tâm trạng rất tệ.”

“ Tâm trạng của em bây giờ rất tệ, như sét đánh ngang tai đây.!

Mạnh Cổ nói tiếp: “ Anh muốn hỏi em một câu.”

“ Là câu gì?.”

Anh nhìn vào mắt cô một lúc lâu, sau đó nói: “ Trần Nhược Vũ, anh từng có ba người bạn gái. Cũng từng có tình cảm rất sâu đậm, thậm chí anh còn nghĩ tới việc sẽ kết hôn, hiện tại người ấy đã quay về tìm anh. Trong lòng anh cảm thấy rất khó chịu, anh thấy rằng trong chuyện tình cảm anh rất thất bại.

Anh đẹp trai, nghề nghiệp sáng lạn, có rất nhiều con gái thích anh, trước đây có không ít người theo đuổi, khẳng định một điều rằng sau này cũng sẽ có người theo đuổi. Yêu cầu của anh rất cao, tính hay soi mói, cũng rất ích kỉ. Công việc của anh bận rộn, có lẽ về sau còn bận hơn nữa.

Gia đình anh rất trong mong về anh, có kì vọng rất cao, anh đối với chính bản thân cũng có yêu cầu cao. Công việc của anh áp lực rất lớn, anh hoàn toàn không thể khiến nó không ảnh hưởng đến cuộc sống cá nhân. Anh không có thời gian chăm sóc bạn gái thường xuyên, anh không lãng mạn, nói chuyện thì khó nghe, tính tình thì cực xấu, anh rất bá đạo, thích người khác phải nghe lời anh. Trần Nhược Vũ, anh là vậy đấy, em có dám yêu anh không?.”

Dám không? Không dám cũng yêu rồi mà.

Bây giờ hỏi không thấy muộn sao?

Trần Nhược Vũ chăm chú nhìn anh. Anh nói xong, toàn thân không hề nhúc nhích, cũng nhìn cô rất chăm chú. Cô biết, anh đang đợi câu trả lời của cô. Trần Nhược Vũ híp mắt lại, cô nghĩ nên trả lời bằng một câu nói phải thật đặc biệt, vô cùng cảm động đầy khí phách để cho anh cả đời này cũng không thể quên được.

Thế nhưng, nghĩ cả nửa ngày cũng chẳng nghĩ ra được câu nào.

Vì thế, cô đưa tay ôm lấy anh.

Ôm thắt lưng của anh, đầu đặt ở bả vai anh, kề sát với đầu của anh.

Mạnh Cổ rất sửng sốt, sau đó anh cũng đưa tay lên ôm cô, rất chặt, đem cô ghì sát vào trong lồng ngực của mình.

“ Bác sĩ Mạnh, anh đã rất tốt với em rồi. Anh nhận ra khuyết điểm của mình ở đâu, sau này cũng có thể sửa. Đừng nghĩ rằng vì em là bạn gái của anh nên anh được đằng chân lâng đằng đầu được đâu. Em cũng có suy nghĩ riêng của mình. Còn nữa, biết ưu điểm của mình là gì thì phải phát huy nhiệt tình vào, mỗi ngày phải bày ra bộ mặt đẹp trai ngời ngời cho em ngắm, còn phải thường xuyên cười nói với em, phải đối với em thật dịu dàng.”

Ừm, cô ngừng lại một chút, nghĩ thêm xem nên nói gì, cô còn muốn nói nữa. Nhất thời không nghĩ ra, vì thế Trần Nhược Vũ bèn đưa ra tổng kết: “ Tóm lại, anh phải đối xử tốt với em một chút, bằng không, anh sẽ chẳng đi đâu tìm được cô bạn gái đối với anh tốt như em đâu.”

“ Trần Nhược Vũ, em đang nói linh tinh cái gì thế.” Mạnh Cổ khẽ đẩy nhẹ người cô ra, trừng mắt nhìn cô: “ Rốt cuộc em có tìm thấy trọng điểm trong câu nói của anh không.”

Cô đang nói vào trọng điểm mà, không đúng chỗ nào chứ? Bảo anh phải đối xử tốt với cô, mà cô cũng sẽ đối xử tốt với anh, trọng điểm quá rõ ràng rồi còn gì.

Hai người đọ mắt với nhau một lúc, cuối cùng người đầu hàng trước là Mạnh Cổ: “ Thôi, bỏ đi bỏ đi. Đầu óc em có vấn đề, nói với em chỉ lãng phí tình cảm.” Anh nhét cô vào trong chăn: “ Em đi ngủ đi.”

Thế nhưng, Trần Nhược Vũ vẫn còn có chuyện cần nói.

“ Bác sĩ Mạnh, hôm nay là ngày đầu tiên chúng ta chính thức hẹn hò. Mới có hẹn nhau một ngày mà đã hồn bay phách tán, bốn bề dậy sóng rồi.”

“ Em suy nghĩ nhiều quá.”

Cô đúng là suy nghĩ nhiều, sau đó nghĩ tới trọng điểm nào đó: “ Bác sĩ Mạnh, toilet anh đừng vào, anh dùng toilet ở phòng anh đi.”

“ Mới đó mà đã khẳng định chủ quyền rồi sao?.”

“ Tóm lại anh đừng vào đó.”

Bảo anh đừng vào anh càng phải vào đó. Sau đó anh nói: “ Đồ lót của em phơi ở đó không có gió, anh đem ra ban công phơi cho em.”

Trần Nhược Vũ mặt đỏ như gấc, anh nói xong liền cất bước, nói là hành động luôn.

Bởi vì cô mệt cho nên lười phê bình anh. Cô nhắm mắt lại, nghĩ tới đang ở trong một căn phòng xa lạ cô sẽ không ngủ được. Nhưng khi nghe thấy Mạnh Cổ nói ‘ chúc ngủ ngon’ sau đó anh đặt một nụ hôn vô cùng dịu dàng khiến cô cảm thấy rất thoải mái, sau đó cô liền dễ dàng chìm vào giấc ngủ.

Trần Nhược Vũ ngủ thẳng đến sáng.

Trần Nhược Vũ tỉnh giấc bởi vì Mạnh Cổ đánh thức. Mở mắt đã nhìn thấy Mạnh Cổ đứng cạnh giường của cô, anh nói, anh đã đến giờ đi làm, bảo cô vệ sinh cá nhân rồi đi làm, đừng để bị muộn. Sau đó, anh đưa chùm chìa khóa nói đây là chìa khóa nhà anh. Bảo cô khi nào ra ngoài nhớ khóa cửa lại.

“ Uhm.” Cô nhìn chùm chìa khóa đến ngây người.

“ Tỉnh ngủ chưa?.” Anh véo má cô.

Cô cảm thấy tỉnh táo hơn một chút. Anh lại dặn: “ Không được làm mất chìa khóa nhà anh, nhớ cất cho kĩ.”

“ Uhm.” Sáng sớm đã phê bình cô. Anh còn lợi hại hơn cả mẹ cô.

“ Chụt.” Anh hôn một cái rõ kêu lên mặt cô. Sau đó đi làm.

Trần Nhược Vũ nghe thấy tiếng đóng cửa mà ngây ngô đến nửa ngày chưa tỉnh. Nhìn đồng hồ, còn chưa đến 7h30. Cô ngồi một lúc để tỉnh táo hơn. Đúng rồi, ác bá tiên sinh nhà cô đi làm rất sớm.

Thế nhưng, không phải các nhân vật nam nữ chính mỗi khi thức dậy đều rất lưu luyến lẫn nhau, ôm nhau rồi nói những lời mật ngọt sao, lúc đó còn không nỡ rời nhau nữa ấy?

“ Hì.” Trần Nhược Vũ ngã xuống giường, dùng chăn che mặt lại.

Được rồi, dù sao tối hôm qua hai người cũng không xảy ra chuyện gì buồn nôn cả. Ví dụ như bắt hai kẻ thông dâm cũng không xảy ra, anh nói lời từ biệt với cô cũng chẳng lãng mạn, phơi đồ lót cho cô không thể cho là lãng mạn được. Tóm lại là không lãng mạn.

Cho nên, hai người không phải cặp đôi yêu nhau bình thường. Trần Nhược Vũ chậm chạp rời giường.

Ngày thứ hai sau khi chính thức yêu nhau, thực sự không có màn mở màn lãng mạn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện