Chạy Đâu Cho Thoát

Chương 7: Cô là người văn minh



Sắc mặt Trần Nhược Vũ đỏ hệt như quả gấc chín, cô biết mình đã lỡ lời khi nói ra từ ‘ cái ấy’.

Thật ra, cô muốn dùng từ khác để miêu tả văn minh hơn, ví dụ như ‘ anh bạn nhỏ’, ‘ cậu em út ‘, ‘ em trai.’.

Mặt cô nóng hầm hập như bếp lò vào độ lửa đỏ.

Cô đâu có muốn đem cái ‘ vật ‘ đó ra để so sánh đâu! Tôn nghiêm của phụ nữ với cái chỗ ấy thì liên quan cái rắm gì, cô chỉ muốn lấy ví dụ thôi.

Thô tục, quá thô tục! Trần Nhược Vũ bắt đầu cảm thấy hối hận, cô hận cái đầu óc đần độn của mình cộng thêm cái miệng nhanh nhảu đã gây ra họa.

Ngẫm lại, đều là do anh sai trước. Ai bảo anh đi so sánh cái khỉ gió gì đó giữa tôn nghiêm của đàn ông với cơ thể của phụ nữ, hại cô hùa theo dẫn dắt của anh.

Đồ lưu manh! Khiến cô trở nên bại hoại như này. Cô là người văn minh, người nói những lời thô tục kia, tuyệt đối không phải là cô!

Trần Nhược Vũ chộp nhanh lấy bình giữ nhiệt, đẩy Mạnh Cổ sang một bên chạy nhanh ra ngoài.

“ Này, chúng ta còn chưa nói xong. Cô còn kiểu so sánh nào mới mẻ táo bạo như vậy không, nói cho tôi nghe.” Mạnh Cổ cười lớn tiếng.

Cười? Cười cái gì mà cười!

Nếu thân này của cô có thể hóa thành hạt mưa, để dòng nước cuốn đi, thì cô nguyện hóa thành hạt mưa, để cách xa cách rất rất rất xa anh.

Haiz, nhưng cuộc đời là thế, có đôi khi con người sợ gì sẽ gặp nấy!

Nếu không phải vì ép buộc phải chạm mặt với anh, Trần Nhược Vũ nguyện cách xa anh hàng km. Lần này cũng thật khéo, bác sĩ chính chữa trị cho khách hàng của cô, có tên là Mạnh Cổ!

Vậy là câu chuyện cứ thế diễn ra.

Khách hàng của Trần Nhược Vũ xảy ra tai nạn xe cộ, theo thường lệ khách hàng sẽ nhận được tiền bồi thường từ bên công ty bảo hiểm. Nhưng trong lúc điều tra tai nạn thì xảy ra chút vấn đề. Để lấy được tiền bồi thường có lẽ sẽ gặp chút khó khăn, bởi trong lúc điều tra đã có chuyện phát sinh.

Khách hàng của cô là người đàn ông độc thân nuôi con, người khách này đã tín nhiệm cô, mua gói bảo hiểm do cô giới thiệu nên Trần Nhược Vũ cảm thấy bản thân cần có trách nhiệm giúp anh ta yêu cầu mức phí bảo hiểm thỏa đáng.

Vì thế cô bôn ba khắp nơi, tìm tới sở giao thông, đi tới các đơn vị liên quan, tận dụng mọi mối quan hệ, nhưng chuyện này vẫn không tiến triển theo hướng tích cực, bởi vì đương sự với người gây ra tai nạn khẩu cung không thống nhất, mà tại nơi xảy ra tai nạn không lắp đặt camera nên cảnh sát giao thông rất khó có thể đưa ra kết luận chính xác.

Giằng co gần một tháng, cuối cùng cũng tìm ra được điểm mấu chốt, nhưng đối phương kiên quyết không thừa nhận, quay ngược lại nói khách hàng của Trần Nhược Vũ thi hành sai luật lệ giao thông dẫn đến gây ra tai nạn.

Trần Nhược Vũ vì việc này khiến chạy vạy khắp nơi đến sứt đầu mẻ trán, vì muốn tìm ra chân tướng, muốn người trong cuộc nói ra sự thật cô đã chạy tứ phương đến nỗi hai chân sắp đứt rời ra. Đã thế, bà mẹ vĩ đại của Trần Nhược Vũ mấy ngày nay thường xuyên gọi điện thăm hỏi cô, hỏi về tình hình công tác, sinh hoạt hàng ngày cô ra sao.

“ Nhược Vũ à, mẹ nghe bác con nói, các công ty lớn hàng năm đều tăng lương, công ty con lớn như vậy, chắc cũng sẽ tăng lương phải không? Con đi làm đã hơn một năm, có phải lương cũng cao hơn? Hàng xóm nhà chúng ta, A Yến đó, cũng không phải là người học rộng tài cao, nhưng đi làm có hai năm nghe nói bây giờ đã làm tới chức quản lí. Mẹ cũng nói với họ, con cũng làm quản lý tại công ty thương mại, đó là một công ty lớn, chức vụ của con là quản lí nghiệp vụ, đúng không?.”

Trần Nhược Vũ thầm thở dài trong lòng, nên nói với mẹ như thế nào đây? Ở cái xã hội này, mười người đi làm thì cả mười đều nói rằng mình làm quản lí, nhưng chỉ ba phần trong số đó là danh xứng với thực, còn lại chỉ là ước mơ trong tiềm thức. Danh hiệu quản lí này, thật sự không đáng một xu.

Rất nhiều người vẻ ngoài xem ra rất thành đạt nhưng thực tế cũng chỉ ở trong căn phòng nhỏ nhai mì gói sống qua ngày, cô là một điển hình rõ ràng nhất.

Nhưng, cô không dám nói sự thật với bà mẹ vĩ đại của mình, cô sợ chết – sợ bị phiền chết! Bà mẹ vĩ đại của cô không bức chết được cô vì phiền toái thì sẽ còn cha cô, hết cha cô thì đến họ hàng thân thích, sau đó sẽ dẫn theo hàng loạt những người khác.

Vì thế, cô lại nói dối, cô không dám nói mình là nhân viên bán bảo hiểm, mà làm trong công ty thương mại, du nhập vào thế giới tri thức.

Những lần nói dối như này, khiến tâm trạng Trần Nhược Vũ xuống dốc không phanh. Giải quyết xong bà mẹ vĩ đại, Trần Nhược Vũ ôm bụng tức ngồi trước nhà kẻ gây ra tai nạn.

Trần Nhược Vũ phẫn hận. Kẻ lừa đảo! Cuộc sống này rốt cuộc là thế nào? Cô tức giận vì hắn không dám đứng lên nhận trách nhiệm về mình, không nói ra sự thật, khiến cho người bị hại tiền mất tật mang, vậy hắn cũng có thể vui vẻ sống qua ngày sao?

Có thể do bị ánh nắng mặt trời hun nóng cái đầu bé nhỏ của Trần Nhược Vũ đạt tới nhiệt độ cao, cũng có thể do cú điện thoại của bà mẹ vĩ đại kia đã dấy lên cơn thịnh nộ của cô khiến cho cô cảm thấy như đang ở trong lò nướng, nóng bức khó chịu.

Quên đi, Trần Nhược Vũ sớm có sắp xếp của riêng của mình, cô sẽ nói chuyện tử tế với kẻ gây ra tai nạn, sau đó âm thầm ghi lại đoạn đối thoại này rồi rút lui trong yên bình. Nhưng kế hoạch hoàn toàn phá sản, không những không thể ngồi xuống nói chuyện mà đôi bên còn xảy ra tranh chấp ác liệt.

Tên gây ra tai nạn trở về nhà cùng với một người bạn, vậy là có hai tên đàn ông nhìn dáng vẻ cũng biết không phải người văn minh, hiểu lí lẽ xô xô đẩy đẩy Trần Nhược Vũ. Không những thế mà chúng còn mắng chửi cô, rồi định động tay chân. Trần Nhược Vũ không giữ được bình tĩnh, cũng định phản kháng lại, đen rủi thế nào trong lúc xô đẩy máy ghi âm bị rớt ra, bị hai tên đàn ông kia nắm được gáy, thế này là toi rồi.

Thấy đối phương định cướp lấy máy ghi âm, Trần Nhược Vũ sống chết giữ lấy. Vì thế, một cô gái đánh nhau cùng hai tên đàn ông thô lỗ.

Đúng là đánh nhau thật!

Nhưng là bị đánh!

Trần Nhược Vũ nắm chặt chiếc máy MP3 ở trước ngực, cô ngã dúi dụi xuống mặt đất, người cong lại như con tôm luộc chín, hai tay che chắn trước ngực giống như bảo vệ thứ vô cùng quý giá.

Một tên kéo cánh tay của cô, đá vào bụng Trần Nhược Vũ, rất đau, ở phía xa có người hô lên: “ Các người đang làm gi? Dừng tay! Tôi báo cảnh sát!.”

Lúc này, tinh thần của Trần Nhược Vũ mơ mơ màng màng, cô trong tình trạng hoảng sợ, chính xác là sợ chết khiếp! Cô lớn đến chừng này chưa bao giờ bị người khác đánh. Cô muốn khóc nhưng khóc không ra nước mắt, lại nghe được tiếng còi của xe cảnh sát, nghe được có người nói đưa cô tới bệnh viện, sau khi tỉnh lại, cô đang ở trong bệnh viện thật.

Trần Nhược Vũ được đưa tới phòng cấp cứu sau đó đưa đi làm cuộc tổng kiểm tra, tiếp đến là băng bó, khâu, tiêm, nhùng nhằng đến nửa ngày cô mới chìm sâu vào giấc ngủ. Đến khi hoàn toàn tỉnh táo, cô phát hiện mình đang ở trong phòng của bệnh viện.

Cảnh sát đến cùng với đồng nghiệp cũng tới thăm cô, ngoài ra còn có những khách hàng mua bảo hiểm của cô cũng tới thăm Trần Nhược Vũ. Đối với sự việc lần này, công ty bảo hiểm của Trần Nhược Vũ chịu mọi trách nhiệm, còn khuyên cô nên theo hướng đó mà tích cực phát triển.

Hai tên đàn ông đánh cô đã bị bắt, máy MP3 của cô vẫn còn nguyên vẹn, đối phương vì muốn được nhẹ tội nên đã thừa nhận hành vi của mình, đồng ý bồi thường phí điều trị của Trần Nhược Vũ và các tổn thất khác.

Từng chuyện từng chuyện xảy ra đều được kể lại. Thời điểm cô được đưa tới bệnh viện, đã rơi vào trạng thái mê man, lúc đó còn là ban đêm nữa. Theo người bệnh nằm cùng phòng, cả đêm cô mê sảng nói lung tung suốt đêm.

Trần Nhược Vũ nghe xong thấy vô cùng xấu hổ, náo loạn cả đêm, khiến cho người khác không thể ngủ được.

Người bệnh cùng phòng của cô xua tay: “ Không sao, không sao, ở bệnh viện như vậy là chuyện bình thường, sao có thể so sánh như khi ở nhà. Còn nữa, cô và vị bác sĩ đó hẳn là quen biết, tôi nằm ở đây mấy hôm chỉ thấy bóng dáng bác sĩ lúc đi khám bệnh, vậy mà đêm qua lúc cô được đưa tới đây, anh ta đều túc trực ở đây, còn thường xuyên đến thăm cô.”

“ A, chắc do tôi sốt cao quá, bệnh tình nguy cấp, lại không có người thân ở bên, bác sĩ sợ tôi sẽ gặp chuyện không may.” Trần Nhược Vũ sờ sờ đầu, bây giờ vẫn còn cảm thấy choáng váng. Đối với chuyện xảy ra đêm qua, cô không hề có ấn tượng, chỉ nhớ mang máng có người kéo tay cô, nói rất nhiều.

“ Đúng là sốt rất cao. Nghe nói lên tới 39 độ, y tá phải chích cho cô hai mũi.”

Trần Nhược Vũ lắc đầu: “ Tôi không nhớ rõ.”

“ Cô còn lôi kéo tay vị bác sĩ ấy nói rất nhiều.”

Quá mất mặt. Trần Nhược Vũ thở dài. Người bệnh khi sốt nào có khác gì người tâm thần đâu, chắc vị bác sĩ kia sẽ không để bụng, kiến thức của người hành nghề y luôn rộng rãi quảng đại mà.

“ Cô quen vị bác sĩ đó sao?.” Người ở chung phòng bệnh vẫn còn ý định kéo dài câu chuyện: “ Cách một tấm mành ngăn cấp cứu, tôi nghe không rõ, nhưng loáng thoáng thấy cô gọi bác sĩ Mông Cổ.”

Cái gì? Cô còn xúc phạm đến cả bác sĩ?

Trần Nhược Vũ cứng miệng, có chút ái ngại: “ Vậy, vị bác sĩ kia không tỏ vẻ tức giận chứ?.”

“ Hoàn toàn không có. Tôi thấy anh ta vẫn rất bình thường, còn thấy anh ta tán dóc với cô. Cô gọi anh ta là bác sĩ Mạnh, sau đó bác sĩ Mạnh còn trả lời cô.”

Trần Nhược Vũ há miệng to hơn nữa, lắp bắp: “ Tôi gọi anh ta là bác sĩ Mạnh?.”

Xong rồi, xong rồi, cô không biết mình đã kéo tay ai mà đi ăn nói linh tinh điên đảo như này, cô đã nói những gì? Coi người khác là Mạnh Cổ, muốn dọa chết người sao? Rốt cuộc cô đã nói những gì?

Trần Nhược Vũ tỉ mỉ hỏi lại, người nằm chung phòng cô nghe xong liền lắc đầu: “ Nghe không rõ cô nói gì, lúc đó tôi cũng mơ hồ, nửa mơ nửa tỉnh. Cô có thể hỏi bác sĩ Mạnh, hôm nay anh ta kiểm tra phòng này.”

“ Hỏi bác sĩ Mạnh?.”

“ Đúng vậy, bác sĩ Mạnh Cổ!.”

Sấm sét đánh cái rầm giữa bầu trời trong xanh quang đãng! Lúc này, khẩu hình miệng của Trần Nhược Vũ mở to tới mức có thể ngậm vừa quả trứng vịt.

“ Tối hôm qua tôi lôi kéo tay bác sĩ Mạnh Cổ để nói chuyện sao?.” Cô hỏi.

“ Đúng. Nói linh ta linh tinh, nói mãi không dứt, tôi phải mở rộng màng nhĩ hết cỡ mới hiểu được cô đang nói cái gì!” Người trả lời đang đứng ở cửa phòng bệnh nhân.

Trần Nhược Vũ quay ngoắt lại, bắt được ánh mắt của Mạnh Cổ.

Anh mặc chiếc áo dài màu trắng, đẹp trai gần chết.

Trần Nhược Vũ muốn giả bộ bất tỉnh ngất lịm đi, nhớ lại lần nào đó kiên cường bất khuất đề cao tôn nghiêm của phụ nữ, lại khiến cô trở nên mạnh mẽ hơn, duy trì nét mặt cố tỏ ra bình thường để nhìn anh. Cô không sợ, cô vô cùng bình tĩnh.

Đi sau Mạnh Cổ là hai bác sĩ khác, cùng anh kiểm tra bệnh tình của bệnh nhân.

Trần Nhược Vũ nhắm mắt, thầm hiểu được hoàn cảnh éo le lúc này của mình.

Cô bị người khác lột sạch da mặt*, được đưa vào bệnh viện, nằm phòng bệnh cao cấp, được bác sĩ đẹp trai thăm khám, vị bác sĩ ấy tên là Mạnh Cổ.

(*) Ý ở đây là mất hết thể diện.

Trần Nhược Vũ cắn cắn môi, loại tình huống này muốn chết quách đi cho xong, nào có ai thấu hiểu được tâm tư của cô. Rõ ràng đã một dao chém xuống, quyết tâm dứt khoát cả đời này sẽ không còn dây dưa với anh, vậy mà những tình huống gặp lại nhau trong tình cảnh xấu hổ như này vẫn đều đặn diễn ra.

Lòng tự trọng mỏng manh yếu đuối của cô bị người đàn ông nào đó một cước đá bay lên tới tận trời xanh. Ừm, không, cô là người văn minh, không thể cùng anh nói ra những lời thô tục, đưa ra những so sánh thô tục.

Cô là người văn minh.

Trần Nhược Vũ mặt đỏ như quả cà chua chín, mở to đôi mắt nhìn Mạnh Cổ, anh đang cùng hai bác sĩ thực tập trao đổi về tình hình sức khỏe của bệnh nhân bỗng anh quay lại nhìn Trần Nhược Vũ, cười mà như không liếc mắt nhìn cô.

Trần Nhược Vũ nhanh nhẹn quay đầu sang chỗ khác, ở trong lòng tự nhủ, mình là người văn minh. Rồi lại nảy ra suy nghĩ, muốn cho anh hai đạp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện