Chệch Quỹ Đạo
Chương 34
Đương nhiên là Kỳ Liên không thể nào để bọn họ gieo họa cho mình thành mặt hoa da phấn được, cuối cùng hắn tìm được một tấm thẻ hội viên ngày trước mẹ hắn từng làm trong tiệm, trong thẻ vừa khéo thừa lại một chút số dư còn chưa dùng hết, vừa hay đủ để ứng trước một dịch vụ hẹn trước.
Coi như là kham được cho Giang Hiểu Viện một tờ hóa đơn.
Giang Hiểu Viện không ngờ chuyện này lại sẽ quấy rầy Kỳ Liên, cuối cùng còn phải do hắn ta chấm dứt, nhất thời cô hết sức áy náy, “Thật là ngại vô cùng…”
Kỳ Liên, “Không sao, dù sao cửa hàng các cô quanh năm cứ giở thói lưu manh, tiền dùng không hết cũng không cho rút ra.”
Cho đến khi Trần Phương Châu ở trước mặt mọi người tuyên bố nhiệm vụ quảng bá dịch vụ mới đã hoàn thành suôn sẻ, Giang Hiểu Viện vẫn cảm thấy mình như nằm mơ vậy.
Cái chuyện doanh số thị trường, trông thì dễ mà làm thì khó, Giang Hiểu Viện liên tiếp thất bại, vốn dĩ cứ tưởng mình bất kể thế nào cũng không thể hoàn thành được mục tiêu doanh số, không ngờ được lại có thể qua ải có kinh hãi mà không hiểm nguy thế này.
Nói ra thì cô cũng không phải không áy náy, không chột dạ, từ khi thi khảo hạch kỹ thuật viên thực tập đến dịch vụ tạo hình, lần nào cô cũng dựa vào đủ loại vận may, lần nào cũng có người giúp đỡ… Cứ như thế, nhiệm vụ cũng hoàn thành giống như đánh bóng rơi khỏi bàn vậy [1], khó khăn lắm mới đạt tiêu chuẩn.
Giang Hiểu Viện cứ luôn cảm giác những thứ này tuy rằng nhỏ, nhưng quả thực bên trong những thành tựu kinh tâm động phách của mình đã lẫn tạp những vết nhơ nhỏ bé không thể lộ ra ngoài được.
Tuy rằng nhìn bọn Helen tức đến phồng mang trợn má trông rất là sướng, nhưng…
Giang Hiểu Viện kềm không được len lén liếc nhìn Kỳ Liên một cái, Kỳ Liên đến đi vội vã, cố ý chạy đến đây một chuyến, giải quyết phiền phức của cô, nhặt áo khoác rồi xoay người bỏ đi, nói không cảm động là không thể nào.
Bởi vì cửa tiệm của Ông chủ Trần là chi nhánh duy nhất hoàn thành nhiệm vụ, so với những cửa hàng cùng “lứa”, có thể nói là công trạng nổi bật, Trần Phương Châu đặc biệt được Sếp Lớn gọi qua hỏi thăm tình hình một phen, cực kỳ nở mặt nở mày, thân là cửa hàng trưởng và công thần, anh ta và Giang Hiểu Viện mỗi người được một phong lì xì cuối năm.
Đáng tiếc là, bởi vì thị trường phản ứng không tốt, cả cây mà có mỗi một cành nở hoa cũng chẳng đẹp, tổng bộ cuối cùng vẫn quyết định, hủy bỏ nghiệp vụ thiết kế tạo hình.
Bao lì xì này không tính là quá dày, công thêm tiền huê hồng mấy chục hóa đơn của Giang Hiểu Viện, còn có tiền lương cơ bản của stylist hàng đầu, tương đương với tiền lương cơ bản của kỹ thuật viên cao cấp, từ sau khi đến thế giới này, Giang Hiểu Viện lần đầu có tiền trong tay, sau khi trả hết món nợ cho Kỳ Liên, cô cảm động nhận ra thế mà mình còn dư không đến hai ngàn tệ, có thể sắm sửa đón tết rồi.
Cửa tiệm bắt đầu nghỉ từ mùng hai tháng giêng, kỳ nghỉ kéo dài một tháng trời, là kỳ nghỉ dài nhất từ sau khi Giang Hiểu Viện đến thế giới này. Hôm mùng một tan làm sớm, Trần Phương Châu, đầu bếp của cái gia đình này, nấu một nồi sủi cảo lớn, để cho Giang Hiểu Viện cùng mấy thanh niên ở lại cuối cùng giữ tiệm mỗi người một chén.
Giang Hiểu Viện đã nhìn thấy số mạng tương lai cả đời xoay quanh bệ bếp của anh ta.
Trần Phương Châu, “Thế nào, em dự tính về quê à?”
Giang Hiểu Viện, “Nói sau.”
Trần Phương Châu, “Sếp Lớn nói rồi, năm sau bảo anh cho em lên kỹ thuật viên, nhưng trong lòng em phải hiểu rõ, trình độ của em thua kỹ thuật viên không ít đâu, một tháng hơn này đừng có ăn mất kỹ thuật đi nhé.”
Giang Hiểu Viện cắn một miếng, vỏ mỏng nhân nhiều, nước thịt tràn ra, thơm ngon cực.
Cô nói, “Biết rồi, thưa mẹ.”
Ngày hôm đó, Giang Hiểu Viện tỉ mỉ lên mạng tra lộ trình và chuyến xe, mua vé xe chặng về, mang theo tâm tình thấp thỏm không yên, dự tính đến nhà Giang Hiểu Viện nguyên gốc của thế giới này xem thử.
… Sau này sẽ trở thành nhà của cô.
Giang Hiểu Viện tốn mất nửa ngày trời, ở trong những trung tâm thương mại và siêu thị đã hóa tiêu điều trong thành phố này mua một số hàng tết đã bắt đầu khuyến mại giảm giá, vào buổi sáng mùng ba tết, cô và một đám dân công bọc lớn bọc nhỏ về nhà, cùng ngồi chung một chiếc xe buýt bốn bề lọt gió, chao chao đảo đảo ai về nhà nấy.
Đầy trong khoang mũi tràn ngập mùi xăng và huyên náo mùi người.
Xe buýt ở khu phụ cận thành phố còn rất bình thường, chạy hơn ba tiếng đồng hồ, đi qua một huyện thành xa xôi, tại đó đổi một tài xế khác thay ca, đồng thời cũng đón tiếp một đám hành khách không bình thường.
Có người yêu cầu đem cả gà vịt sống lên xe, có người nhắm vào giá vé cò kè mặc cả, còn có người xe vừa chạy một đoạn đã yêu cầu tài xế dừng xe bên đường.
Trên xe không có nhân viên bán vé, tài xế một người khẩu chiến quần hùng, bắt đầu từ khi nhận ca, cứ liên tục cãi nhau với người khác, giọng nói còn lớn hơn cả tạp âm xe chạy.
Hành khách, “Bác dừng một chút, dừng một chút thì có thể làm sao chứ hả!”
Tài xế, “Hôm nay cô muốn dừng xe ở bất cứ nơi nào, thì ngày mai cô sẽ đòi đại tiểu tiện ở mọi nơi, cô nói làm thế nào hả.”
Hành khách, “Vậy tôi còn phải đi một đoạn, bác phải trả tôi năm đồng tiền xe.”
Tài xế, “Ô hay, cô đi ăn cơm ngoài tiệm, ăn xong không tiêu hóa được đi cầu ra hết, có phải là cũng phải xới lên bưng trở về bảo tiệm cơm trả tiền cho cô đấy phỏng?”
Giang Hiểu Viện bị mùi xăng xe xông đến đau đầu, đồng thời nghe thấy có người chỉ sợ thiên hạ không loạn nhỏ tiếng hoan hô, “Sắp đánh nhau rồi, sắp đánh nhau rồi.”
Tài xế điều đình và hành khách nhanh chóng thăng cấp chiến đấu, từ những câu châm chọc lẫn nhau đầy khôi hài thăng đến lôi cha lôi mẹ ra mắng chửi. Giang Hiểu Viện dừng sức bóp mũi, trong âm thanh nền náo nhiệt thế này, cô bắt đầu nghiêm túc suy tính cuộc đời tương lai của mình.
Suy nghĩ được một nửa, điện thoại của cô reo vang.
Đầu dây bên kia vọng đến tiếng của Tưởng Thái hậu, “Gái nhỏ à, chúc mừng năm mới! Là tôi.”
Giang Hiểu Viện có lòng dán hai chữ “gái nhỏ” lên mặt mình, nhưng nhất thời không sờ rõ được nước cờ của Tưởng nào đó, không dám.
“Tôi từ trong danh sách đăng ký học lần trước của mấy cô tìm được số điện thoại của cô đó,” Lão nhân gia Tưởng Sam dùng giọng điệu lãnh đạo đi khảo sát để nói, “Tôi đã xem qua phần vẽ màu trên mặt do cô vẽ cho cô bé kia rồi, được lắm, cái này cô cũng đã học rồi à?”
Giang Hiểu Viện, “… Không phải học từ thầy đấy à?”
“Bớt nói chuyện vớ vẩn đi, mấy thứ tôi dạy mấy cô đều là lừa người ta thôi,” Tưởng Sam nói chẳng chút áy náy, “Đám học viên bên tiệm mấy cô ấy hả, ai nấy tay còn vụng hơn cả chân, còn muốn ăn chén cơm này á? Mơ đi.”
Giang Hiểu Viện, “…”
Thái hậu hình như đã quên mất cô là một trong số các học viên.
“Lần trước không phải tôi đã nói nếu sau này có chuyện tốt sẽ nhớ đến cô sao,” Tưởng Thái hậu nói, “Bây giờ có chuyện tốt này, cô có làm hay không?”
Giang Hiểu Viện, “… Gì ạ?”
Tưởng Sam, “Đám trợ lý đợt trước của tôi ngu không sao chịu nổi, tôi đá hết rồi, cô có làm không? Một tháng cho cô ba ngàn, có việc sẽ tính hoa hồng cho cô, sau này đợi khi cánh cứng cáp rồi cô còn có thể bay một mình.”
“Ba ngàn?” Giang Hiểu Viện nhất thời có chút khiếp sợ, “Thầy, Thầy Tưởng, thầy giàu đến thế sao?”
“Không phải tôi phát tiền lương cho cô.” Tưởng Sam nói, “Không phải tôi đang làm cho một học viện đó sao? Mỗi học kỳ lên vài lớp, học viện bỏ tiền thuê trợ giảng cho tôi_____ Cô đến đi, ở trong cái tiệm làm tóc cóc ghẻ úp nồi hơi lên đầu người ta có ý nghĩa gì chứ? Chẳng làm ra được cái gì cả đâu.”
Giang Hiểu Viện nhất thời có phần đờ ra, cô không hề am hiểu giá thị trường, nhưng lúc này đột nhiên ý thức được, Tưởng Sam có khả năng không phải là thợ trang điểm chuyên nghiệp thông thường mà cô vẫn tưởng.
Một học viện, vì muốn giữ anh ta lại, đến mức nịnh hót mời trợ lý cho anh ta, là khái niệm gì chứ?
Lúc này, người hành khách chiến đấu say sưa với tài xế chợt rít gào gầm lên một tràng tục tĩu rất có sáng ý, cắt đứt mạch suy nghĩ của Giang Hiểu Viện, tài xế giận không kềm được dừng xe ven đường, gầm thét, “Không chở mày nữa, cút xuống đi!”
Cái âm thanh này, ở trong toa xe bất thình lình yên ắng, hiển nhiên cực kỳ chói tai, chuẩn xác xuyên qua chiếc điện thoại điều khiển từ xa thều thào của Giang Hiểu Viện, truyền đến tai Thầy Tưởng.
Thầy Tưởng cao cao tại thượng dừng một chút, “Tiếng động gì vậy?”
Giang Hiểu Viện hơi lúng túng, “Ặc…”
Thầy Tưởng nhanh chóng phản ứng lại, “À, cô đang xem đánh nhau à? Được rồi, hết chuyện rồi, tôi nói với cô một chút, cô suy nghĩ cho kỹ, qua vài bữa rồi trả lời cho tôi cũng được.”
Giang Hiểu Viện vội nói, “Cám ơn Thầy Tưởng.”
Tưởng Sam, “Không cần cám ơn, cô cứ xem tiếp đi, lúc xem nhớ tránh xa một chút, đừng để bọn họ vạ lây người vô tội____ Khì, có một lần tôi đúng là, đứng quá gần, cái tên đánh nhau kia kích động lên là rút mất cái chày cán bột tôi mới vừa mua, còn chưa tháo bao bì, liền bị người của đồn công an coi như vũ khí tịch thu mất… Tôi đã đắc tội ai chứ?”
Giang Hiểu Viện, “…”
Hóa ra Tưởng Thái hậu ngoại trừ yêu tha thiết việc cạo chân mày lá liễu, còn yêu tha thiết vây xem người khác đánh nhau… Cách sống thế này cũng thật đúng là cao nhã.
Còn gì mà học viện mời trợ lý cho anh ta, kỳ thực là khoác lác phải không?
Tài xế bất thình lình dừng xe, ban nãy mấy tốp người xung đột với ông ta ào ào đông sơn tái khởi, mồm năm miệng mười hợp nhau tấn công, cuối cùng, tài xế nổi xung, ông ta gọn gàng sạch sẽ rút chìa khóa xe, nhảy xuống xe, bỏ đi, “Bố mày đếch lái nữa, muốn ngồi xe thì tự đi đẩy lấy!”
Ba phút sau, Giang Hiểu Viện cùng một đám hành khách vô tội xếp thành một hàng, đứng trên đường núi gió bắc thét gào.
Cô ngẩng đầu nhìn con đường phía trước mù mịt mịt mù, cảm giác còn không bằng không tịch thu cây chày cán bột của cô.
Giang Hiểu Viện dường như xung khắc với con đường này, kiếp này không có số mệnh ngồi xe đi qua con đường này, quanh quẩn tại chỗ một hồi, cô chỉ đành thử gọi điện cho nhà hàng xóm lần trước cô đã liên lạc thử.
Sau khi gian nan nói rõ được vị trí của mình, song phương phát hiện lần này chỗ mà Giang Hiểu Viện bị cho xuống xe cách nhà họ không xa, là trong cái xui có cái hên, thím hàng xóm vô cùng nhiệt tình sai ông chồng mình đến đón cô.
Giang Hiểu Viện xoa tay giậm chân nhịn đói chịu khát, đã hoàn toàn không có tâm tình suy xét đến tương lai tươi sáng hay là u ám của mình nữa, cô đứng tại chỗ đợi hơn một tiếng đồng hồ, chợt nhìn thấy nơi xa một chiếc xe ba bánh bụi mù tung bay, trong lòng liền dâng lên một dự cảm không lành.
Ông chú lái xe ba bánh có nụ cười mỉm không được tự nhiên _____ Cơ bắp đã đông cứng, nhất thời không khôi phục được, từ xa xa, ông căng cái mặt sung huyết dỏ tía như đồng, trong gió bắc rét lạnh, líu lưỡi gào to, “Hiểu Viện ơi! Hiểu Viện! Tôn Nhị bá đến rồi!”
Giang Hiểu Viện, “…”
Dự cảm không lành kia đã thành thật, cô làm sao có thể cho rằng “lái xe đến đón” của người hàng xóm tốt bụng của mình là chỉ xe bốn bánh chứ?
Giang Hiểu Viện buộc chặt chiếc mũ áo phao lại, gài hết tất cả các nút có thể gài được, kẹp chặt đến dưới chóp mũi, hai tay rụt hết vào túi, võ trang đầy đủ trèo lên thùng xe lộ thiên ở phía sau chiếc xe ba bánh, rơi lệ đón gió chuẩn bị bắt đầu một đoạn lộ trình tựa xe đua rít gió.
Những hành khách bị dừng lại thấy thế, đều đồng loạt trưng vẻ mặt thảm không nỡ nhìn, thế nhưng nơi này trống hoắc không bóng người, đã hơn nửa ngày chẳng xe nào chạy qua, cũng không thể đi trở về, một vài người buộc lòng phải qua loa thu lại cái vẻ mặt thảm không nỡ nhìn kia, chen nhau mà lên.
“Bác tài, em gái gì ơi, chở tôi một đoạn nữa với?”
“Chở tôi một đoạn chở tôi một đoạn, tôi trả tiền xe, đến phụ cận nhà tôi, tìm chỗ nào có người có xe bỏ tôi xuống là được, tôi sẽ đi tìm xe khác.”
“Làm phiền làm phiền, tết đến mà ra khỏi nhà, cũng không dễ dàng.”
“Bác tài…”
Giang Hiểu Viện gian nan phóng thích mũi miệng bị cổ áo che kín của mình ra ngoài, “Được rồi đừng có ồn!”
Tôn Nhị bá cười khà khà nói, “Lên đi, lên hết đi.”
Đồng đội heo phát ngôn một câu, mọi người lập tức mồm năm miệng mười cám ơn, chen lấn lẫn nhau để bò lên thùng xe có hạn ở phía sau chiếc xe ba bánh, mắt thấy sắp sửa tạo thành sự kiện giẫm đạp.
Giang Hiểu Viện không thể làm gì khác hơn là nhanh trí la lên một tiếng, “Gượm đã, không ngồi chùa! Mười lăm đồng một người!”
Lời này vừa nói ra, bốn bề nhất thời yên tĩnh.
Đại khái là hậu di chứng doanh số điên cuồng trước đó, giây phút đó Giang Hiểu Viện giống như là bị một dây xâu tiền cực đại dựa thân, chính cô cũng bị mình làm khiếp hãi.
Nhưng cô rất nhanh chóng lấy lại tinh thần, miệng mồm lanh lợi dị thường, “Mười lăm đồng một người, muốn đi thì lên xe, lên đầy là xe nổ bánh.”
Tôn Nhị bá kinh hoàng nhìn cô.
Giang Hiểu Viện không để ý đến ông, hai tay đút túi, bày ra bộ dạng bà địa chủ bão quật chẳng động.
Cuối cùng, một người trung niên tiên phong móc tiền đưa cho cô, “Chở tôi theo.”
Có người dẫn đầu, sau đó lập tức có mấy người noi theo, chiếc xe ba bánh nho nhỏ nhanh chóng bị chiếm mất nửa mảnh giang sơn.
Giang Hiểu Viện, “Nhị bá, chưa ngồi đầy xe chúng ta cũng đi luôn đi, lạnh quá.”
Dịch não của Tôn Nhị bá bị đông lạnh không còn mấy lưu động nữa, nghe thế ngây ngẩn đáp một tiếng, chân đạp bộ ly hợp, xe ba bánh chạy điện phát ra một tiếng kêu gào không chịu nổi gánh nặng.
Trên phương diện tiêu tiền, luôn có những người có chứng trì trệ, nhìn thấy nhóm Giang Hiểu Viện sắp đi, họ lập tức trở nên kích động, ngay tại chỗ có mấy người lúc nãy chần chờ không chịu trả tiền nhảy ngay lên xe ba bánh, cuối cùng họ không chỉ nhét đủ người, mà còn quá tải một vị_____ Vị nữ thanh niên dôi ra đó chỉ đành nửa co ro ngồi trên đùi chồng mình.
Giang Hiểu Viện lại rút gương mặt của mình vào trong cổ áo, để lộ ra một đôi mắt cong cong.
Chiếc xe ba bánh chạy điện đầu nhẹ đuôi nặng cưỡi ánh hoàng hôn, xuyên qua gió rét mướt lạnh cùng bụi bặm kinh niên, “xịch xịch xịch” tiến về phía thôn xóm hẻo lánh, gà gáy chó sủa nơi không xa…
Sự trở về của Giang Hiểu Viện khiến cho hàng xóm láng giềng một phen náo động, mọi người ào ào chạy ra vây xem, thấy cô còn giản dị hơn cả lúc ra đi thì đều rối rít yên tâm, bắt đầu khen ngợi.
Trong mắt những người già lưu thủ này, con gái ăn diện trang điểm chải chuốc, dường như luôn có liên hệ đến mấy người phẩm hạnh không được tốt lắm. Đồng thời, họ cũng ngưỡng mộ sự xinh đẹp của mấy cô gái thành phố, cùng một kiểu trang điểm ăn mặc, mấy cô gái chỗ mình mà làm vậy là sa đọa, còn mấy cô gái thành phố mà như thế, chính là tân thời tây phương, chừng như họ cũng đã dịch dời hình tưởng của mình lên người con cháu của thân bằng quyến hữu_____ Vì đã quen chịu đói chịu khổ, thế là chỉ đành coi đói khổ thành mỹ đức.
Dường như người tốt, trời sinh ra đã không hợp với việc hưởng thụ.
Những chuyện đối nhân xử thế này Giang Hiểu Viện vốn dốt đặc cán mai, thế nhưng cô ở trong thế giới này chưa đến nửa năm, cô lại đã nhìn quen đủ mọi hạng người, tự học thành tài.
Xe của Tôn Nhị bá tổng cộng chở chín người, ngoại trừ Giang Hiểu Viện, tám người kia mỗi người đưa 15 đồng tiền phí xe, tổng cộng 120 tệ tròn, Giang Hiểu Viện vui vì báo đáp được ân tình, thu hết tiền rồi toàn bộ đưa cho Tôn Nhị bá.
Tôn Nhị bá vội chối từ, “Thế này không được, không thể cho hết chú được, là tiền cháu thu giùm Nhị bá, là chủ ý của cháu mà.”
Giang Hiểu Viện, “Cũng là do chú đi đón cháu, không có chú thì cháu không về được ấy chứ, hơn nữa, chú với Nhị thẩm vẫn chăm sóc bà nội cháu luôn, cháu làm thế này là mượn hoa dâng phật thôi ạ, bản thân cháu còn cảm thấy không có thành ý ấy.”
Tôn Nhị bá ra đón người, chưa kịp chuẩn bị còn kiếm được một khoản tiền thêm, suy nghĩ trăm mối chẳng rõ thế nào, chỉ đành gặp người liền khen, “Con bé này sau này hợp để làm ăn buôn bán lớn đấy, có phong độ đại tướng lắm.”
Giang Hiểu Viện có phong độ đại tướng thật sự trong bụng rất lung, cô căn bản không biết nhà của nguyên chủ ở đâu, chỉ suy đoán qua cuộc điện thoại, chắc hẳn là một trong những nhà hàng xóm của Tôn Nhị bá, thế là cô cứ đi theo Tôn Nhị bá đến cổng nhà Tôn gia.
Giang Hiểu Viện nhận ra mình không cần tìm nữa, ở một chỗ cách cô 20 mét, một bà cụ gầy gò nhỏ thó đang chống gậy nhìn cô.
Bà cụ này, Giang Hiểu Viện đã từng thấy qua, lúc cô còn nhỏ đã lật thấy tấm ảnh trắng đen của bà trong album ảnh cũ của ba mình______ Trong hình đương nhiên là trẻ hơn rất nhiều, chưa tới trung niên.
Khóe miệng bà hơi trễ xuống, đầu tóc chẳng một sợi rối, hai gò má lõm xuống, nom không mấy hiền hòa, giống như có phần ăn nói ý tứ nghiêm túc, trên gương mặt vẫn loáng thoáng bóng dáng thời trẻ trung, chỉ là một mớ tóc bạc trông thật gai mắt trong bầu không bóng tối dần buông này.
Giống như thời không đổi ngược, người chết sống lại vậy.
Bà cụ nhìn thấy Giang Hiểu Viện, thái độ chẳng hề nồng nhiệt, chỉ run lẩy bẩy bước qua, cầm lấy tay Giang Hiểu Viện một cách hết sức tự nhiên, giống như dắt một đứa bé con ở bên ngoài chơi đến quên hết tất cả không chịu về nhà.
“Đi,” Bà nhàn nhạt lên tiếng, “Chúng ta về nhà thôi.”
[1] Tiếng Anh là edge ball hoặc touch ball, chỉ việc bóng rơi ra ngoài viền trong môn bóng bàn. Mang nghĩa thắng do may mắn, do đối thủ sơ suất, và cả do luật.
Coi như là kham được cho Giang Hiểu Viện một tờ hóa đơn.
Giang Hiểu Viện không ngờ chuyện này lại sẽ quấy rầy Kỳ Liên, cuối cùng còn phải do hắn ta chấm dứt, nhất thời cô hết sức áy náy, “Thật là ngại vô cùng…”
Kỳ Liên, “Không sao, dù sao cửa hàng các cô quanh năm cứ giở thói lưu manh, tiền dùng không hết cũng không cho rút ra.”
Cho đến khi Trần Phương Châu ở trước mặt mọi người tuyên bố nhiệm vụ quảng bá dịch vụ mới đã hoàn thành suôn sẻ, Giang Hiểu Viện vẫn cảm thấy mình như nằm mơ vậy.
Cái chuyện doanh số thị trường, trông thì dễ mà làm thì khó, Giang Hiểu Viện liên tiếp thất bại, vốn dĩ cứ tưởng mình bất kể thế nào cũng không thể hoàn thành được mục tiêu doanh số, không ngờ được lại có thể qua ải có kinh hãi mà không hiểm nguy thế này.
Nói ra thì cô cũng không phải không áy náy, không chột dạ, từ khi thi khảo hạch kỹ thuật viên thực tập đến dịch vụ tạo hình, lần nào cô cũng dựa vào đủ loại vận may, lần nào cũng có người giúp đỡ… Cứ như thế, nhiệm vụ cũng hoàn thành giống như đánh bóng rơi khỏi bàn vậy [1], khó khăn lắm mới đạt tiêu chuẩn.
Giang Hiểu Viện cứ luôn cảm giác những thứ này tuy rằng nhỏ, nhưng quả thực bên trong những thành tựu kinh tâm động phách của mình đã lẫn tạp những vết nhơ nhỏ bé không thể lộ ra ngoài được.
Tuy rằng nhìn bọn Helen tức đến phồng mang trợn má trông rất là sướng, nhưng…
Giang Hiểu Viện kềm không được len lén liếc nhìn Kỳ Liên một cái, Kỳ Liên đến đi vội vã, cố ý chạy đến đây một chuyến, giải quyết phiền phức của cô, nhặt áo khoác rồi xoay người bỏ đi, nói không cảm động là không thể nào.
Bởi vì cửa tiệm của Ông chủ Trần là chi nhánh duy nhất hoàn thành nhiệm vụ, so với những cửa hàng cùng “lứa”, có thể nói là công trạng nổi bật, Trần Phương Châu đặc biệt được Sếp Lớn gọi qua hỏi thăm tình hình một phen, cực kỳ nở mặt nở mày, thân là cửa hàng trưởng và công thần, anh ta và Giang Hiểu Viện mỗi người được một phong lì xì cuối năm.
Đáng tiếc là, bởi vì thị trường phản ứng không tốt, cả cây mà có mỗi một cành nở hoa cũng chẳng đẹp, tổng bộ cuối cùng vẫn quyết định, hủy bỏ nghiệp vụ thiết kế tạo hình.
Bao lì xì này không tính là quá dày, công thêm tiền huê hồng mấy chục hóa đơn của Giang Hiểu Viện, còn có tiền lương cơ bản của stylist hàng đầu, tương đương với tiền lương cơ bản của kỹ thuật viên cao cấp, từ sau khi đến thế giới này, Giang Hiểu Viện lần đầu có tiền trong tay, sau khi trả hết món nợ cho Kỳ Liên, cô cảm động nhận ra thế mà mình còn dư không đến hai ngàn tệ, có thể sắm sửa đón tết rồi.
Cửa tiệm bắt đầu nghỉ từ mùng hai tháng giêng, kỳ nghỉ kéo dài một tháng trời, là kỳ nghỉ dài nhất từ sau khi Giang Hiểu Viện đến thế giới này. Hôm mùng một tan làm sớm, Trần Phương Châu, đầu bếp của cái gia đình này, nấu một nồi sủi cảo lớn, để cho Giang Hiểu Viện cùng mấy thanh niên ở lại cuối cùng giữ tiệm mỗi người một chén.
Giang Hiểu Viện đã nhìn thấy số mạng tương lai cả đời xoay quanh bệ bếp của anh ta.
Trần Phương Châu, “Thế nào, em dự tính về quê à?”
Giang Hiểu Viện, “Nói sau.”
Trần Phương Châu, “Sếp Lớn nói rồi, năm sau bảo anh cho em lên kỹ thuật viên, nhưng trong lòng em phải hiểu rõ, trình độ của em thua kỹ thuật viên không ít đâu, một tháng hơn này đừng có ăn mất kỹ thuật đi nhé.”
Giang Hiểu Viện cắn một miếng, vỏ mỏng nhân nhiều, nước thịt tràn ra, thơm ngon cực.
Cô nói, “Biết rồi, thưa mẹ.”
Ngày hôm đó, Giang Hiểu Viện tỉ mỉ lên mạng tra lộ trình và chuyến xe, mua vé xe chặng về, mang theo tâm tình thấp thỏm không yên, dự tính đến nhà Giang Hiểu Viện nguyên gốc của thế giới này xem thử.
… Sau này sẽ trở thành nhà của cô.
Giang Hiểu Viện tốn mất nửa ngày trời, ở trong những trung tâm thương mại và siêu thị đã hóa tiêu điều trong thành phố này mua một số hàng tết đã bắt đầu khuyến mại giảm giá, vào buổi sáng mùng ba tết, cô và một đám dân công bọc lớn bọc nhỏ về nhà, cùng ngồi chung một chiếc xe buýt bốn bề lọt gió, chao chao đảo đảo ai về nhà nấy.
Đầy trong khoang mũi tràn ngập mùi xăng và huyên náo mùi người.
Xe buýt ở khu phụ cận thành phố còn rất bình thường, chạy hơn ba tiếng đồng hồ, đi qua một huyện thành xa xôi, tại đó đổi một tài xế khác thay ca, đồng thời cũng đón tiếp một đám hành khách không bình thường.
Có người yêu cầu đem cả gà vịt sống lên xe, có người nhắm vào giá vé cò kè mặc cả, còn có người xe vừa chạy một đoạn đã yêu cầu tài xế dừng xe bên đường.
Trên xe không có nhân viên bán vé, tài xế một người khẩu chiến quần hùng, bắt đầu từ khi nhận ca, cứ liên tục cãi nhau với người khác, giọng nói còn lớn hơn cả tạp âm xe chạy.
Hành khách, “Bác dừng một chút, dừng một chút thì có thể làm sao chứ hả!”
Tài xế, “Hôm nay cô muốn dừng xe ở bất cứ nơi nào, thì ngày mai cô sẽ đòi đại tiểu tiện ở mọi nơi, cô nói làm thế nào hả.”
Hành khách, “Vậy tôi còn phải đi một đoạn, bác phải trả tôi năm đồng tiền xe.”
Tài xế, “Ô hay, cô đi ăn cơm ngoài tiệm, ăn xong không tiêu hóa được đi cầu ra hết, có phải là cũng phải xới lên bưng trở về bảo tiệm cơm trả tiền cho cô đấy phỏng?”
Giang Hiểu Viện bị mùi xăng xe xông đến đau đầu, đồng thời nghe thấy có người chỉ sợ thiên hạ không loạn nhỏ tiếng hoan hô, “Sắp đánh nhau rồi, sắp đánh nhau rồi.”
Tài xế điều đình và hành khách nhanh chóng thăng cấp chiến đấu, từ những câu châm chọc lẫn nhau đầy khôi hài thăng đến lôi cha lôi mẹ ra mắng chửi. Giang Hiểu Viện dừng sức bóp mũi, trong âm thanh nền náo nhiệt thế này, cô bắt đầu nghiêm túc suy tính cuộc đời tương lai của mình.
Suy nghĩ được một nửa, điện thoại của cô reo vang.
Đầu dây bên kia vọng đến tiếng của Tưởng Thái hậu, “Gái nhỏ à, chúc mừng năm mới! Là tôi.”
Giang Hiểu Viện có lòng dán hai chữ “gái nhỏ” lên mặt mình, nhưng nhất thời không sờ rõ được nước cờ của Tưởng nào đó, không dám.
“Tôi từ trong danh sách đăng ký học lần trước của mấy cô tìm được số điện thoại của cô đó,” Lão nhân gia Tưởng Sam dùng giọng điệu lãnh đạo đi khảo sát để nói, “Tôi đã xem qua phần vẽ màu trên mặt do cô vẽ cho cô bé kia rồi, được lắm, cái này cô cũng đã học rồi à?”
Giang Hiểu Viện, “… Không phải học từ thầy đấy à?”
“Bớt nói chuyện vớ vẩn đi, mấy thứ tôi dạy mấy cô đều là lừa người ta thôi,” Tưởng Sam nói chẳng chút áy náy, “Đám học viên bên tiệm mấy cô ấy hả, ai nấy tay còn vụng hơn cả chân, còn muốn ăn chén cơm này á? Mơ đi.”
Giang Hiểu Viện, “…”
Thái hậu hình như đã quên mất cô là một trong số các học viên.
“Lần trước không phải tôi đã nói nếu sau này có chuyện tốt sẽ nhớ đến cô sao,” Tưởng Thái hậu nói, “Bây giờ có chuyện tốt này, cô có làm hay không?”
Giang Hiểu Viện, “… Gì ạ?”
Tưởng Sam, “Đám trợ lý đợt trước của tôi ngu không sao chịu nổi, tôi đá hết rồi, cô có làm không? Một tháng cho cô ba ngàn, có việc sẽ tính hoa hồng cho cô, sau này đợi khi cánh cứng cáp rồi cô còn có thể bay một mình.”
“Ba ngàn?” Giang Hiểu Viện nhất thời có chút khiếp sợ, “Thầy, Thầy Tưởng, thầy giàu đến thế sao?”
“Không phải tôi phát tiền lương cho cô.” Tưởng Sam nói, “Không phải tôi đang làm cho một học viện đó sao? Mỗi học kỳ lên vài lớp, học viện bỏ tiền thuê trợ giảng cho tôi_____ Cô đến đi, ở trong cái tiệm làm tóc cóc ghẻ úp nồi hơi lên đầu người ta có ý nghĩa gì chứ? Chẳng làm ra được cái gì cả đâu.”
Giang Hiểu Viện nhất thời có phần đờ ra, cô không hề am hiểu giá thị trường, nhưng lúc này đột nhiên ý thức được, Tưởng Sam có khả năng không phải là thợ trang điểm chuyên nghiệp thông thường mà cô vẫn tưởng.
Một học viện, vì muốn giữ anh ta lại, đến mức nịnh hót mời trợ lý cho anh ta, là khái niệm gì chứ?
Lúc này, người hành khách chiến đấu say sưa với tài xế chợt rít gào gầm lên một tràng tục tĩu rất có sáng ý, cắt đứt mạch suy nghĩ của Giang Hiểu Viện, tài xế giận không kềm được dừng xe ven đường, gầm thét, “Không chở mày nữa, cút xuống đi!”
Cái âm thanh này, ở trong toa xe bất thình lình yên ắng, hiển nhiên cực kỳ chói tai, chuẩn xác xuyên qua chiếc điện thoại điều khiển từ xa thều thào của Giang Hiểu Viện, truyền đến tai Thầy Tưởng.
Thầy Tưởng cao cao tại thượng dừng một chút, “Tiếng động gì vậy?”
Giang Hiểu Viện hơi lúng túng, “Ặc…”
Thầy Tưởng nhanh chóng phản ứng lại, “À, cô đang xem đánh nhau à? Được rồi, hết chuyện rồi, tôi nói với cô một chút, cô suy nghĩ cho kỹ, qua vài bữa rồi trả lời cho tôi cũng được.”
Giang Hiểu Viện vội nói, “Cám ơn Thầy Tưởng.”
Tưởng Sam, “Không cần cám ơn, cô cứ xem tiếp đi, lúc xem nhớ tránh xa một chút, đừng để bọn họ vạ lây người vô tội____ Khì, có một lần tôi đúng là, đứng quá gần, cái tên đánh nhau kia kích động lên là rút mất cái chày cán bột tôi mới vừa mua, còn chưa tháo bao bì, liền bị người của đồn công an coi như vũ khí tịch thu mất… Tôi đã đắc tội ai chứ?”
Giang Hiểu Viện, “…”
Hóa ra Tưởng Thái hậu ngoại trừ yêu tha thiết việc cạo chân mày lá liễu, còn yêu tha thiết vây xem người khác đánh nhau… Cách sống thế này cũng thật đúng là cao nhã.
Còn gì mà học viện mời trợ lý cho anh ta, kỳ thực là khoác lác phải không?
Tài xế bất thình lình dừng xe, ban nãy mấy tốp người xung đột với ông ta ào ào đông sơn tái khởi, mồm năm miệng mười hợp nhau tấn công, cuối cùng, tài xế nổi xung, ông ta gọn gàng sạch sẽ rút chìa khóa xe, nhảy xuống xe, bỏ đi, “Bố mày đếch lái nữa, muốn ngồi xe thì tự đi đẩy lấy!”
Ba phút sau, Giang Hiểu Viện cùng một đám hành khách vô tội xếp thành một hàng, đứng trên đường núi gió bắc thét gào.
Cô ngẩng đầu nhìn con đường phía trước mù mịt mịt mù, cảm giác còn không bằng không tịch thu cây chày cán bột của cô.
Giang Hiểu Viện dường như xung khắc với con đường này, kiếp này không có số mệnh ngồi xe đi qua con đường này, quanh quẩn tại chỗ một hồi, cô chỉ đành thử gọi điện cho nhà hàng xóm lần trước cô đã liên lạc thử.
Sau khi gian nan nói rõ được vị trí của mình, song phương phát hiện lần này chỗ mà Giang Hiểu Viện bị cho xuống xe cách nhà họ không xa, là trong cái xui có cái hên, thím hàng xóm vô cùng nhiệt tình sai ông chồng mình đến đón cô.
Giang Hiểu Viện xoa tay giậm chân nhịn đói chịu khát, đã hoàn toàn không có tâm tình suy xét đến tương lai tươi sáng hay là u ám của mình nữa, cô đứng tại chỗ đợi hơn một tiếng đồng hồ, chợt nhìn thấy nơi xa một chiếc xe ba bánh bụi mù tung bay, trong lòng liền dâng lên một dự cảm không lành.
Ông chú lái xe ba bánh có nụ cười mỉm không được tự nhiên _____ Cơ bắp đã đông cứng, nhất thời không khôi phục được, từ xa xa, ông căng cái mặt sung huyết dỏ tía như đồng, trong gió bắc rét lạnh, líu lưỡi gào to, “Hiểu Viện ơi! Hiểu Viện! Tôn Nhị bá đến rồi!”
Giang Hiểu Viện, “…”
Dự cảm không lành kia đã thành thật, cô làm sao có thể cho rằng “lái xe đến đón” của người hàng xóm tốt bụng của mình là chỉ xe bốn bánh chứ?
Giang Hiểu Viện buộc chặt chiếc mũ áo phao lại, gài hết tất cả các nút có thể gài được, kẹp chặt đến dưới chóp mũi, hai tay rụt hết vào túi, võ trang đầy đủ trèo lên thùng xe lộ thiên ở phía sau chiếc xe ba bánh, rơi lệ đón gió chuẩn bị bắt đầu một đoạn lộ trình tựa xe đua rít gió.
Những hành khách bị dừng lại thấy thế, đều đồng loạt trưng vẻ mặt thảm không nỡ nhìn, thế nhưng nơi này trống hoắc không bóng người, đã hơn nửa ngày chẳng xe nào chạy qua, cũng không thể đi trở về, một vài người buộc lòng phải qua loa thu lại cái vẻ mặt thảm không nỡ nhìn kia, chen nhau mà lên.
“Bác tài, em gái gì ơi, chở tôi một đoạn nữa với?”
“Chở tôi một đoạn chở tôi một đoạn, tôi trả tiền xe, đến phụ cận nhà tôi, tìm chỗ nào có người có xe bỏ tôi xuống là được, tôi sẽ đi tìm xe khác.”
“Làm phiền làm phiền, tết đến mà ra khỏi nhà, cũng không dễ dàng.”
“Bác tài…”
Giang Hiểu Viện gian nan phóng thích mũi miệng bị cổ áo che kín của mình ra ngoài, “Được rồi đừng có ồn!”
Tôn Nhị bá cười khà khà nói, “Lên đi, lên hết đi.”
Đồng đội heo phát ngôn một câu, mọi người lập tức mồm năm miệng mười cám ơn, chen lấn lẫn nhau để bò lên thùng xe có hạn ở phía sau chiếc xe ba bánh, mắt thấy sắp sửa tạo thành sự kiện giẫm đạp.
Giang Hiểu Viện không thể làm gì khác hơn là nhanh trí la lên một tiếng, “Gượm đã, không ngồi chùa! Mười lăm đồng một người!”
Lời này vừa nói ra, bốn bề nhất thời yên tĩnh.
Đại khái là hậu di chứng doanh số điên cuồng trước đó, giây phút đó Giang Hiểu Viện giống như là bị một dây xâu tiền cực đại dựa thân, chính cô cũng bị mình làm khiếp hãi.
Nhưng cô rất nhanh chóng lấy lại tinh thần, miệng mồm lanh lợi dị thường, “Mười lăm đồng một người, muốn đi thì lên xe, lên đầy là xe nổ bánh.”
Tôn Nhị bá kinh hoàng nhìn cô.
Giang Hiểu Viện không để ý đến ông, hai tay đút túi, bày ra bộ dạng bà địa chủ bão quật chẳng động.
Cuối cùng, một người trung niên tiên phong móc tiền đưa cho cô, “Chở tôi theo.”
Có người dẫn đầu, sau đó lập tức có mấy người noi theo, chiếc xe ba bánh nho nhỏ nhanh chóng bị chiếm mất nửa mảnh giang sơn.
Giang Hiểu Viện, “Nhị bá, chưa ngồi đầy xe chúng ta cũng đi luôn đi, lạnh quá.”
Dịch não của Tôn Nhị bá bị đông lạnh không còn mấy lưu động nữa, nghe thế ngây ngẩn đáp một tiếng, chân đạp bộ ly hợp, xe ba bánh chạy điện phát ra một tiếng kêu gào không chịu nổi gánh nặng.
Trên phương diện tiêu tiền, luôn có những người có chứng trì trệ, nhìn thấy nhóm Giang Hiểu Viện sắp đi, họ lập tức trở nên kích động, ngay tại chỗ có mấy người lúc nãy chần chờ không chịu trả tiền nhảy ngay lên xe ba bánh, cuối cùng họ không chỉ nhét đủ người, mà còn quá tải một vị_____ Vị nữ thanh niên dôi ra đó chỉ đành nửa co ro ngồi trên đùi chồng mình.
Giang Hiểu Viện lại rút gương mặt của mình vào trong cổ áo, để lộ ra một đôi mắt cong cong.
Chiếc xe ba bánh chạy điện đầu nhẹ đuôi nặng cưỡi ánh hoàng hôn, xuyên qua gió rét mướt lạnh cùng bụi bặm kinh niên, “xịch xịch xịch” tiến về phía thôn xóm hẻo lánh, gà gáy chó sủa nơi không xa…
Sự trở về của Giang Hiểu Viện khiến cho hàng xóm láng giềng một phen náo động, mọi người ào ào chạy ra vây xem, thấy cô còn giản dị hơn cả lúc ra đi thì đều rối rít yên tâm, bắt đầu khen ngợi.
Trong mắt những người già lưu thủ này, con gái ăn diện trang điểm chải chuốc, dường như luôn có liên hệ đến mấy người phẩm hạnh không được tốt lắm. Đồng thời, họ cũng ngưỡng mộ sự xinh đẹp của mấy cô gái thành phố, cùng một kiểu trang điểm ăn mặc, mấy cô gái chỗ mình mà làm vậy là sa đọa, còn mấy cô gái thành phố mà như thế, chính là tân thời tây phương, chừng như họ cũng đã dịch dời hình tưởng của mình lên người con cháu của thân bằng quyến hữu_____ Vì đã quen chịu đói chịu khổ, thế là chỉ đành coi đói khổ thành mỹ đức.
Dường như người tốt, trời sinh ra đã không hợp với việc hưởng thụ.
Những chuyện đối nhân xử thế này Giang Hiểu Viện vốn dốt đặc cán mai, thế nhưng cô ở trong thế giới này chưa đến nửa năm, cô lại đã nhìn quen đủ mọi hạng người, tự học thành tài.
Xe của Tôn Nhị bá tổng cộng chở chín người, ngoại trừ Giang Hiểu Viện, tám người kia mỗi người đưa 15 đồng tiền phí xe, tổng cộng 120 tệ tròn, Giang Hiểu Viện vui vì báo đáp được ân tình, thu hết tiền rồi toàn bộ đưa cho Tôn Nhị bá.
Tôn Nhị bá vội chối từ, “Thế này không được, không thể cho hết chú được, là tiền cháu thu giùm Nhị bá, là chủ ý của cháu mà.”
Giang Hiểu Viện, “Cũng là do chú đi đón cháu, không có chú thì cháu không về được ấy chứ, hơn nữa, chú với Nhị thẩm vẫn chăm sóc bà nội cháu luôn, cháu làm thế này là mượn hoa dâng phật thôi ạ, bản thân cháu còn cảm thấy không có thành ý ấy.”
Tôn Nhị bá ra đón người, chưa kịp chuẩn bị còn kiếm được một khoản tiền thêm, suy nghĩ trăm mối chẳng rõ thế nào, chỉ đành gặp người liền khen, “Con bé này sau này hợp để làm ăn buôn bán lớn đấy, có phong độ đại tướng lắm.”
Giang Hiểu Viện có phong độ đại tướng thật sự trong bụng rất lung, cô căn bản không biết nhà của nguyên chủ ở đâu, chỉ suy đoán qua cuộc điện thoại, chắc hẳn là một trong những nhà hàng xóm của Tôn Nhị bá, thế là cô cứ đi theo Tôn Nhị bá đến cổng nhà Tôn gia.
Giang Hiểu Viện nhận ra mình không cần tìm nữa, ở một chỗ cách cô 20 mét, một bà cụ gầy gò nhỏ thó đang chống gậy nhìn cô.
Bà cụ này, Giang Hiểu Viện đã từng thấy qua, lúc cô còn nhỏ đã lật thấy tấm ảnh trắng đen của bà trong album ảnh cũ của ba mình______ Trong hình đương nhiên là trẻ hơn rất nhiều, chưa tới trung niên.
Khóe miệng bà hơi trễ xuống, đầu tóc chẳng một sợi rối, hai gò má lõm xuống, nom không mấy hiền hòa, giống như có phần ăn nói ý tứ nghiêm túc, trên gương mặt vẫn loáng thoáng bóng dáng thời trẻ trung, chỉ là một mớ tóc bạc trông thật gai mắt trong bầu không bóng tối dần buông này.
Giống như thời không đổi ngược, người chết sống lại vậy.
Bà cụ nhìn thấy Giang Hiểu Viện, thái độ chẳng hề nồng nhiệt, chỉ run lẩy bẩy bước qua, cầm lấy tay Giang Hiểu Viện một cách hết sức tự nhiên, giống như dắt một đứa bé con ở bên ngoài chơi đến quên hết tất cả không chịu về nhà.
“Đi,” Bà nhàn nhạt lên tiếng, “Chúng ta về nhà thôi.”
[1] Tiếng Anh là edge ball hoặc touch ball, chỉ việc bóng rơi ra ngoài viền trong môn bóng bàn. Mang nghĩa thắng do may mắn, do đối thủ sơ suất, và cả do luật.
Bình luận truyện