Chệch Quỹ Đạo
Chương 42
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau cổ Giang Hiểu Viện lạnh như băng, hô hấp đình trệ, nhất thời không chú ý được phải trả lời.
Kỳ Liên, “Sao vậy? Gần đây đắc tội ai rồi hả?”
Giang Hiểu Viện cố gắng hồi tưởng một chút…. Đắc tội người quả là có, thí dụ như bà mẹ của thắng bé ngốc trong khu nhà Chị Chương, nhưng cô khẳng định trước nay chưa từng nhìn thấy chiếc xe này, nó hồng nõn đến mức xếp trong một đám xe hơi đen trắng xám tro này, trông như hạc giữa bầy gà vậy, giống một con nơ bướm bự chảng biết đi, sinh động đến mức tràn ngập quái dị, ai nhìn thấy cũng sẽ ấn tượng sâu sắc.
“Không có,” Giang Hiểu Viện miễn cưỡng đè nén kinh hoàng, lửa giận lại bốc lên, “Không biết tên thần kinh ở chỗ nào chạy tới.”
Cô vừa mới trải qua những ngày tháng gian khổ nhất bận rộn nhất, cuối cùng cũng thấy được chút đầu cuối, thấy được chút ánh bình minh le lói, tâm tình chưa kịp rạng rỡ một chút thì đã gặp phải cái chuyện nhảm nhí ông chủ muốn từ chức, đuổi theo ra ngoài giao phong thư thôi cũng có thể bị một tên thần kinh bên đường phả cho khói xe đầy mặt, thế gian này thật sự là chẳng còn chỗ nói lý lẽ nữa.
Lửa giận của Giang Hiểu Viện đã sắp sửa đốt thủng dạ dày, vừa mở miệng liền xuôi theo cuống họng khạc ra ngoài, “Anh nói thử, con Virus kia cứ chọn thời không này để nhét người vào, có phải là bởi vì cái thời không xui xẻo này rất có ma tính hay không? Tỷ như không thấy được ai vừa ý hết ấy?”
Kỳ Liên hiếm khi được thấy cô giận tới thở hổn hển thế này, cảm giác rất mới mẻ, thế là hai tay hắn đút túi, dù bận vẫn thong dong đứng một bên, đợi nghe cô càu nhàu.
Đáng tiếc, lời càu nhàu của cô tựa như trời đổ mưa đỏ, chỉ có một câu như thế, rồi chẳng chịu tiếp tục nữa_______ Giang Hiểu Viện bình sinh ghét nhất cái kiểu lải nhải không ngừng, lấy bụng mình suy bụng người, bản thân cô phàm là gặp phải những chuyện không hài lòng thì cũng tuyệt đối không làu bàu hai lần.
Kỳ Liên đợi cả nửa ngày, không đợi được phần sau, thế là hắn cúi đầu nhìn cô một cái, “Sao không nói tiếp nữa đi?”
“Nói xong rồi, tôi còn phải đi ghi điểm thi nữa.” Giang Hiểu Viện không có cách nào, lại mệt mỏi huơ huơ tay, “Đúng rồi, anh đến tìm tôi à?”
“Ừm,” Kỳ Liên nhét tay vào túi, moi ra một tấm thiệp mời đỏ tươi đậm phong cách taobao, “Cuối tuần này Phương Châu cưới, bảo tôi tiện đường đến gửi em một tấm.”
Giang Hiểu Viện không phải trẻ con vài tuổi thích náo nhiệt, cô để lộ ra một vẻ mặt nhức nhối, nhận lấy tấm thiệp mời mỏng dính như đang bưng củ khoai nóng phỏng tay, cô bụm tim gan, hỏi, “Tiền… tiền phạt của một tấm vé phạt này đại khái là bao nhiêu vậy?”
Kỳ Liên, “… Không sao đâu, em cứ xem mà đưa thôi.”
Giang Hiểu Viện mở thiệp mời ra, lật qua lộn lại mấy lần, cũng chẳng soi ra được manh mối gì từ họ tên của cô dâu, “Lúc tôi từ chức anh ta mới vừa đi tong một mối xem mặt, còn chưa được nửa năm, anh ta lại đi xem mặt một người khác, còn phát triển đến mức kết hôn á? Cũng thần tốc quá đi!”
Cảm giác Trần Phương Châu không giống tìm người để kết hôn, mà giống đi xem một căn hộ, đại khái khảo sát một chút điều kiện địa lý và chức năng đồng bộ, cảm thấy tương đối là trực tiếp quyết định luôn.
Tốc độ kiểu này, nếu như vấp phải chứng mù mặt, thì e rằng ngay cả mặt của nửa kia thế nào cũng còn chưa phân biệt rõ ấy chứ?
Nhưng hộ khẩu của họ thì sắp bị trói buộc lại với nhau rồi.
Trong kiếp người, sinh lão bệnh tử, hôn nhân và sự nghiệp, xem ra đều là những đại sự vô cùng quan trọng, mà nay một trong những đại sự kia lại giống một thứ hàng có thể đo lường, có một quá trình máy móc cách thức cố định, cẩn thận suy nghĩ, liền khiến người ta cảm thấy sợ hãi_____ Bởi vì thấy người khác chấp nhận một cách không chút ý kiến như thế, sẽ nghĩ tới bản thân mình vì sao lại không thể tiếp nhận?
Nhất là sau này phát hiện người ta sống như thế cũng rất tốt, mọi người đều sống một cách đàng hoàng, chẳng có mấy chuyện rách như tình cảm rạn nứt, tính cách không hợp, chia tách ly hôn, nghèo khổ chán nản, vừa khoan khoái lại vừa dư dả.
Ngược lại, bản thân không muốn tiếp nhận kiểu cuộc sống yên ổn này lại trở thành thứ dị loài, hoặc giả vẫn còn một mực “cao không với tới được còn thấp thì không thèm nhìn”… Trong lòng tràn ngập nỗi bàng hoàng chẳng cách nào giải bày cùng người ngoài______
Mình có vấn đề với định vị bản thân ư?
Mình đã coi trọng bản thân quá mức ư?
Kỳ thật mình chỉ là một con kiến thợ nhỏ bé không đáng để ý trong bầy thôi ư?
Chiến đấu và vật lộn của mình, trong con mắt người khác, chỉ là Don Quixote quơ múa thanh kiếm kỵ sĩ giả tạo của mình về phía cối xay gió thôi ư?
Mình đang tự lừa mình dối người ư?
Thi cử xong, ngôi trường trống huơ trống hoắc, đài radio hơi lạc điệu đang phát một bản giao hưởng Lương Trúc bằng đàn violon, Giang Hiểu Viện cười khổ một cái, cất thiệp mời đi.
Khoảng thời gian trước cô vừa theo Tưởng Bác chạy một job kịch nói, cải biên theo một câu chuyện thần thoại, trong đó có liên quan đến thiết kế tạo hình sân khấu, Tưởng Bác vừa văn nghệ vừa thích kiếm chuyện, cứ bắt phải làm ra được cái “linh hồn”. Giang Hiểu Viện không biết tạo hình của linh hồn là thứ tà vật gì, nhưng để tránh cho ông chủ hỏi ra mà chẳng biết khỉ mốc gì, cô chỉ đành thâu đêm ngốn ngấu những bi kịch của các tài tử giai nhân từ cổ chí kim, trong nước ngoài nước một phen. Bởi vì gốc thì cơ bản giống nhau, có vài chữ viết đối với cô mà nói vừa trúc trắc vừa không thuận miệng, cô đọc mà cực kỳ đau khổ, thường hay nhớ lộn kịch.
Thế nhưng, lúc này khi nhớ lại những câu chuyện rối tung xâu thành một mối kia, trong lòng lại chợt cảm thấy có chút hoang đường.
Những câu chuyện oanh oanh liệt liệt, liều sống liều chết kia, ở trong thực tế, hóa ra lại được miêu tả thành sóng dậy chẳng sợ, tốc chiến tốc thắng đến thế.
Giang Hiểu Viện nói, “Bắt đầu từ thời kỳ nô lệ phong kiến, con người đã đấu tranh để được tự do yêu đương, có treo cổ, nhảy sông, còn có dứt khoát chẳng thèm làm người mà hóa bướm bay đi______ Kỳ thực suy nghĩ một chút thì hoàn toàn không cần thiết, đám cổ nhân ngu xuẩn kia đấu tranh nửa ngày, đến hiện tại mọi người không phải cũng cứ thế mà cưới câm gả mù hay sao? Có một chút khác biệt là, ngày xưa là cha mẹ chỉ định một người thích hợp, còn bây giờ tự mình nhắm mắt đi tìm một người thích hợp, tôi thấy còn không bằng như trước kia nữa, ít nhất lúc đó còn bớt chuyện.”
Kỳ Liên, “Thứ mà mỗi con người theo đuổi không giống nhau, em nhìn Lão Trần mà sốt ruột, hẳn là nó thấy em cũng rất sốt ruột, lần trước còn nói với tôi, thanh niên các em hai ngày ba bữa lại đổi việc, lúc nào thì mới có thể ổn định được chứ?”
Giang Hiểu Viện, “…”
Câu này chọt trúng chuyện thương tâm của cô, cuối cùng cô chẳng rảnh mà bất bình thay cho cổ nhân nữa.
“Nói cũng phải, ông chủ tôi có khả năng sẽ không làm nữa,” Giang Hiểu Viện hết sức cố gắng duy trì giọng điệu ổn định, “Qua một thời gian nữa có thể tôi thật sự phải đổi chỗ làm việc rồi.”
Ông chủ như chủ nhà, tùy hứng muốn chết, có chút gió thổi cỏ lay đã kêu người ta cuốn gói xéo đi, quả nhiên là dựa núi núi sụp mà dựa cây cây rung, chính bản thân nên khẩn trương khiến lông cánh cứng cáp mới là mấu chốt.
Giang Hiểu Viện vẫn duy trì vẻ hững hờ lòng rộng như trời đất, trong bụng thì thật ra đã chửi mẹ mắng thầy rồi, cô suy nghĩ có chí khí, “Sớm muộn có một ngày, mình sẽ gia nhập vào tổ chức đại gian đại ác này, phải bắt một trăm người cuốn gói xéo đi, thì mới không phụ lòng cuộc sống lang bạt kỳ hồ hiện tại!”
Kỳ Liên, “Em muốn đổi nơi khác? Cũng tốt đấy, kỳ thực tôi…”
“Im miệng!” Giang Hiểu Viện theo Tưởng Thái hậu lâu ngày, tự nhiên cũng dưỡng thành một thân nữ vương khí, vừa nghe mấy chữ thì đã liếc mắt sang, “Nếu như anh muốn giúp đỡ người nghèo, thì không cần nói chuyện nữa đâu.”
Kỳ Liên, “…”
Hắn bị chận ngang họng, có hơi lúng túng gãi gãi mũi mình.
Khi hắn lần nữa nhìn kỹ Giang Hiểu Viện, mới phát hiện ra, bất tri bất giác, cô đã thay da đổi thịt.
Giang Hiểu Viện hiện tại càng ngày càng giống một nhân sĩ trong giới thời trang, cô trước nay không thiếu khuyết khiếu thẩm mỹ, chỉ thiếu khuyết một chút kỹ xảo nhỏ “làm sao tiết kiệm tiền mà cũng có khiếu thẩm mỹ”, dưới sự chỉ vẽ của Tưởng Thái hậu, hiện tại cô đã thành thục vô cùng, thậm chí cô có thể mua quần áo rẻ tiền về, tự mình động thủ may vá sửa lại một chút, biến một món hàng vỉa hè mẫu mã không đẹp, cải tạo xong lại nâng đẳng cấp vô cùng.
Giang Hiểu Viện bắt đầu triển lộ ra diện mạo nên có của cô ở thời không vốn dĩ_______ khi cô đang ở một thời không khác, tài năng lộ rõ, giống một thanh đao nhỏ khảm đầy đá quý.
Kỳ thực từ sớm Kỳ Liên đã nghe hiểu cô nhiều lần ám thị “Virus đã không đến nữa, anh cũng không cần đến gai mắt nữa”, nhưng hắn vẫn mặt dày vô sỉ làm bộ không nghe hiểu.
Người không có chân, sẽ lại chạy nhảy hay sao?
Hắn truy tìm rất lâu, cuối cùng cũng tìm được một đáp án thế này, không tự chủ được mà bị hấp dẫn.
Sức hút giữa người với người, có lúc cũng rất giống như lực vạn vật hấp dẫn giữa hành tinh và hành tinh, khối lượng càng lớn, trường lực hấp dẫn sinh ra cũng càng lớn. Một người nếu có thể sống ra được “chất cảm”, cho dù là có tách rời khỏi thế giới hiện thực, thì người khác cũng sẽ muốn quây chung quanh cô, dù phải thò đầu xem xem cô đang làm gì.
“Kỳ thực tôi cũng muốn nói với em “Nếu phú quý, chớ quên nhau”,” Kỳ Liên nói, “Nếu sau này em công thành danh toại, nhớ cho tôi góp chút cổ phiếu, chuyện này được chứ hả? À, đúng rồi, Lão Trần còn bảo tôi nhờ em một chuyện, ngày hôm nó kết hôn, trang điểm cô dâu có thể giao cho em không? Nó muốn bớt chút nào hay chút nấy.”
Giang Hiểu Viện, “…”
Nghe nửa đầu câu còn quá cảm động, nửa sau câu thì thật là! Quen biết loại đàn ông như Trần Phương Châu, thật đúng là vết nhơ cả đời cô!
Ngày hôm sau, Tưởng Bác xuất hiện tại trường với một bộ dạng càng tiều tụy, càng chán nản hơn, anh ta đi thẳng vào vấn đề, nói với Giang Hiểu Viện, “Vào sổ điểm xong hết chưa? Phần sau công việc làm xong hết cả rồi chứ?”
Tưởng Bác ngứa mắt người khác làm việc cù cưa, ai có chút chuyện trễ nãi gì đều có thể khiến anh ta nổi trận lôi đình. Giang Hiểu Viện đã tập quen, thông thường chỉ cần là việc được căn dặn, cô đều hoàn thành trước tiên, cho dù là thức thâu đêm cũng tuyệt đối không kéo đến ngày hôm sau.
Thấy cô gật đầu, Tưởng Thái hậu gương mặt chẳng phân vui buồn, tiếp tục nói, “Đem giáo án trước kia lưu hồ sơ, làm bàn giao công việc_____ Đi, theo tôi đi làm thủ tục nghỉ việc.”
Bất kể Tưởng Bác chọn lựa ra làm riêng hay là trở thành một Lão Tưởng đầu hói, chỉ cần anh ta ra đi, Giang Hiểu Viện sẽ không còn lý do ở lại trưởng học nữa______ Huống hồ tiền lương trợ giáo của trường cũng thật chẳng ra làm sao, không thích hợp giữ cô lại nữa.
“Tôi đã nói với người ta cả rồi, đến lúc đó sẽ báo danh giúp cô,” Tưởng Bác nói, “Khoảng tháng chín, mười năm nay người ta sẽ liên lạc với cô, đến lúc đó sẽ cần một số thông tin cá nhân của cô, chỉ cần trực tiếp giao cho người ta là xong.”
Tưởng Bác đi rất nhanh, hai chân gần như nổi gió, tựa như một khắc sau sẽ bay lên vậy.
Anh ta hỏi, “Cô nói cô là trạng nguyên gì đó? Tiếng Anh được lắm hả?”
Giang Hiểu Viện nghe thế ngây ra, ngập ngừng không dám nổ______ Tiếng Anh của cô kỳ thực vô cùng lơi là, lúc đi học ở nước ngoài, cơ bản cũng chỉ gọi món là lưu loát nhất, còn lại đa phần thời gian đều ở chung với những bạn nói tiếng Hán, đối với bạn học nước ngoài, phương thức giao lưu căn bản chính là “Anh khoa tay múa chân để tôi đoán”, năm đó cũng chỉ kỹ năng nghe hiểu là miễn cưỡng đạt chuẩn, sau khi về nước, lại bị ném vào thế giới này, tổng cộng lại thời gian cũng có hai, ba năm, e rằng bây giờ cả kỹ năng nghe cũng thoái hóa không còn đạt tiêu chuẩn nữa.
Bản thân cô đang ngập ngừng đứng đó, bước chân của Tưởng Bác cũng chẳng hề chậm lại, vừa đi vừa hỏi, “Vậy nếu như không phải đối thoại hàng ngày thì sao? Tiếng Anh chuyên môn một chút có biết không? Nếu như cô biết, tôi sẽ đỡ phải mời phiên dịch.”
Giang Hiểu Viện, “…”
Một khắc sau, cô bị cục vui mừng cực lớn đánh choáng váng, cả người đều xốc xếch, “Thầy thầy thầy thầy dự tính đưa em đi á?”
Tưởng Bác một tay nhét túi quần, mất kiên nhẫn quay đầu nhìn cô một cái, “Cứ nói cô biết hay không cái đã?”
Giang Hiểu Viện không chút nghĩ ngợi, “Biết đến không thể nào biết hơn!”
Trải qua thời gian lịch luyện gió sương mưa tuyết lâu như thế, Giang Hiểu Viện đã cho ra một kết luận______ Nếu như cô muốn làm thành chuyện gì đó, đương khi cơ hội đến, bất luận trong lòng không nắm chắc đến mức độ nào, thì cũng phải cắm đầu nhắm mắt, bất luận bản thân có tay ngang cỡ nào, cũng phải làm ra được cái bộ dạng “Tôi rất đáng tin”, bất kể ba bảy hai mốt, bắt lấy cơ hội rồi nói sau.
Còn như kém bao nhiêu, lúc không còn ai phải bi thương cực độ đến mức nào để bù lại, thì đó là chuyện của sau này.
Có vài chuyện, nếu như không thử một lần, cô cũng thật sự không biết hóa ra mình có thể làm được.
Có kiểu từng trải “Đằng trước hiển vinh sau lưng giày vò”, tuy rằng đáng sợ, nhưng mỗi khi trải qua một lần, trong lòng Giang Hiểu Viện đều có cảm giác bản thân mình có thể chiến thắng tất thảy.
Kỳ thực nghĩ thông suốt thì cũng vậy, có cái gì đáng sợ chứ?
Dù sao cũng chẳng đáng sợ bằng việc vô tri vô thức đi làm thuê, qua vài năm rồi về quê tìm đại một người đàn ông mà mặt còn chưa nhìn thuộc rồi gả cho người ta.
Tưởng Bác tuy không quay đầu lại, nhưng lời nói lại mang chút ý cười, “Được, tôi thích cái kiểu tinh thần cái gì cũng dám to mồm nói khoác mà không biết ngượng thế này.”
Bước chân của Giang Hiểu Viện theo sau lưng anh ta cũng nhanh tới mức sắp bay lên được, cô hỏi một chuỗi, “Vậy sau đó thì sao? Thầy sẽ mở phòng làm việc riêng hả? Em nói nghe nè Tưởng Thái… Thái… khụ!”
Kích động lên là suýt chút gọi cả biệt hiệu của ông chủ ra luôn, Giang Hiểu Viện vội vàng cắn lưỡi mình, gượng gạo chữa lại, “Thái… Thái Thái Gia, ngài có thiếu cổ đông không? Người đầu tư em đây chuẩn bị xong cho thầy rồi! Thiếu thợ làm tóc hả? Em có thể lôi ông chủ cũ của em qua cho thầy! Người mẫu không quan trọng, em có thể tự mình lên sàn, em vừa có thể làm chân chạy vặt vừa có thể làm việc vặt, vừa có thể làm sale vừa có thể làm cả PR, em em em mười hạng toàn năng cái gì cũng…”
Cô nói khoác quá nhập tâm, chỉ không cẩn thận một chút đã bị vấp vào ngưỡng cửa phía cuối hành lang, đôi giày cao gót tám centimet suýt chút thì sút gót, Giang Hiểu Viện “Ối da” một tiếng, cả người bay ra ngoài.
Tưởng Bác đỡ cũng chẳng đỡ, tay đút túi đứng một bên, lành lạnh nhìn cô một cái, “Cái gì cũng biết hả chắt gái? Cháu biết lên trời không?”
Giang Hiểu Viện gian nan từ dưới đất bò lên, nụ cười ngu ngốc trên mặt còn chưa thu bớt lại, chính vào lúc đó, cô chợt xuyên qua cửa sổ nhìn xuống dưới lầu, có một chiếc xe màu hồng đang đậu tại đó.
Văn phòng của Tưởng Bác ở lầu hai, nhìn vật gì cũng không kém ở dưới đất là bao, Giang Hiểu Viện liếc mắt một cái đã nhận ra được, chiếc xe đó chính là chiếc xe mà hôm qua đã rít gào chạy qua trước mặt cô.
Sau đó, cô nhìn thấy một người đàn bà độ 60 tuổi đứng trước xe, dáng vẻ của bà ta rất tân thời, mặc một bộ váy dài cong vểnh đúng chỗ, tóc vén sau ót, màu hoa râm nhưng trông chẳng hề bất ngờ, mặt trang điểm, mang hậu di chứng do căng da quá nhiều lần, gương mặt vô cùng cứng nhắc, nếp nhăn pháp lệnh một nông một sâu vắt ngang hai bên, tựa hai thanh đao thép, khiến cho cả khuôn mặt bà ta như chia ra làm hai.
Người phụ nữ kia hơi ngửa đầu lên, ánh mắt sắc bén rơi trên người Giang Hiểu Viện, bên trong như bọc lấy thứ ác ý không nói nên lời.
Giang Hiểu Viện sững người một chốc, hoàn toàn không biết chuyện này nên nói từ đâu, cũng không nhớ mình đã từng gặp một người phụ nữ như thế này chưa.
Tưởng Bác thuận theo ánh mắt cô nhìn qua, trầm mặc đứng bên cửa sổ. Người phụ nữ đứng trước xe nhìn thấy anh ta, sắc mặt lập tức thay đổi, giống như đổi cái mặt nạ khác, lộ ra nụ cười có thể gọi là đôn hậu. Ban nãy trên mặt Tưởng Bác là nụ cười với thần thái phấn chấn, nhưng trong nháy mắt, đã trở nên tăm tối.
Anh ta chẳng nói lời nào nắm lấy vai Giang Hiểu Viện, kéo cô lên khỏi mặt đất.
“Nhìn đường một chút.” Tưởng Bác lạnh lùng nói, “Suy nghĩ cái gì thế hả?”
Giang Hiểu Viện ngập ngừng đi theo anh ta xuống lầu, dè dặt hỏi, “Thầy Tưởng, thấy có biết người đó không?”
Tưởng Bác không để ý tới, thật nhanh xoay người lên ba bốn tầng thang lầu, chính vào lúc Giang Hiểu Viện tưởng anh ta không muốn trả lời, thì Tưởng Bác lại đột ngột nói, “Biết, là mẹ tôi.”
Giang Hiểu Viện một bước không bước vững, suýt chút lăn từ cầu thang xuống dưới.
Đầu óc cô rối bời, rất nhiều câu chuyện cẩu huyết chạy ngang qua, khó khăn đỡ tay vịn đứng vững, cười khan một tiếng, “Vậy sao thầy không chào hỏi, cứ để dì đứng dưới đợi thế à?”
“Tôi không mời bà ta tới.” Tưởng Bác chẳng quay đầu, nói, “Cô hỏi nhiều thế để làm gì?”
Giang Hiểu Viện, “À… ặc, em cảm thấy ánh mắt dì nhìn em không được thân thiện lắm, em cũng không phải có chỗ nào đắc tội mẹ thầy chứ hả?”
Tưởng Thái hậu cuối cùng cũng quay đầu nhìn cô một cái, “Cô gặp bà ta rồi à?”
Trời đất chứng giám, thật sự là lần đầu tiên.
Giang Hiểu Viện lắc lắc đầu.
“Chưa gặp thì tốt,” Tưởng Bác nói, “Sau này tránh xa bà ta một chút.”
Nói xong, khí áp cả người anh ta tựa như thấp xuống, Giang Hiểu Viện không dám truy hỏi nữa, chỉ đành im lặng đi theo.
Sau cổ Giang Hiểu Viện lạnh như băng, hô hấp đình trệ, nhất thời không chú ý được phải trả lời.
Kỳ Liên, “Sao vậy? Gần đây đắc tội ai rồi hả?”
Giang Hiểu Viện cố gắng hồi tưởng một chút…. Đắc tội người quả là có, thí dụ như bà mẹ của thắng bé ngốc trong khu nhà Chị Chương, nhưng cô khẳng định trước nay chưa từng nhìn thấy chiếc xe này, nó hồng nõn đến mức xếp trong một đám xe hơi đen trắng xám tro này, trông như hạc giữa bầy gà vậy, giống một con nơ bướm bự chảng biết đi, sinh động đến mức tràn ngập quái dị, ai nhìn thấy cũng sẽ ấn tượng sâu sắc.
“Không có,” Giang Hiểu Viện miễn cưỡng đè nén kinh hoàng, lửa giận lại bốc lên, “Không biết tên thần kinh ở chỗ nào chạy tới.”
Cô vừa mới trải qua những ngày tháng gian khổ nhất bận rộn nhất, cuối cùng cũng thấy được chút đầu cuối, thấy được chút ánh bình minh le lói, tâm tình chưa kịp rạng rỡ một chút thì đã gặp phải cái chuyện nhảm nhí ông chủ muốn từ chức, đuổi theo ra ngoài giao phong thư thôi cũng có thể bị một tên thần kinh bên đường phả cho khói xe đầy mặt, thế gian này thật sự là chẳng còn chỗ nói lý lẽ nữa.
Lửa giận của Giang Hiểu Viện đã sắp sửa đốt thủng dạ dày, vừa mở miệng liền xuôi theo cuống họng khạc ra ngoài, “Anh nói thử, con Virus kia cứ chọn thời không này để nhét người vào, có phải là bởi vì cái thời không xui xẻo này rất có ma tính hay không? Tỷ như không thấy được ai vừa ý hết ấy?”
Kỳ Liên hiếm khi được thấy cô giận tới thở hổn hển thế này, cảm giác rất mới mẻ, thế là hai tay hắn đút túi, dù bận vẫn thong dong đứng một bên, đợi nghe cô càu nhàu.
Đáng tiếc, lời càu nhàu của cô tựa như trời đổ mưa đỏ, chỉ có một câu như thế, rồi chẳng chịu tiếp tục nữa_______ Giang Hiểu Viện bình sinh ghét nhất cái kiểu lải nhải không ngừng, lấy bụng mình suy bụng người, bản thân cô phàm là gặp phải những chuyện không hài lòng thì cũng tuyệt đối không làu bàu hai lần.
Kỳ Liên đợi cả nửa ngày, không đợi được phần sau, thế là hắn cúi đầu nhìn cô một cái, “Sao không nói tiếp nữa đi?”
“Nói xong rồi, tôi còn phải đi ghi điểm thi nữa.” Giang Hiểu Viện không có cách nào, lại mệt mỏi huơ huơ tay, “Đúng rồi, anh đến tìm tôi à?”
“Ừm,” Kỳ Liên nhét tay vào túi, moi ra một tấm thiệp mời đỏ tươi đậm phong cách taobao, “Cuối tuần này Phương Châu cưới, bảo tôi tiện đường đến gửi em một tấm.”
Giang Hiểu Viện không phải trẻ con vài tuổi thích náo nhiệt, cô để lộ ra một vẻ mặt nhức nhối, nhận lấy tấm thiệp mời mỏng dính như đang bưng củ khoai nóng phỏng tay, cô bụm tim gan, hỏi, “Tiền… tiền phạt của một tấm vé phạt này đại khái là bao nhiêu vậy?”
Kỳ Liên, “… Không sao đâu, em cứ xem mà đưa thôi.”
Giang Hiểu Viện mở thiệp mời ra, lật qua lộn lại mấy lần, cũng chẳng soi ra được manh mối gì từ họ tên của cô dâu, “Lúc tôi từ chức anh ta mới vừa đi tong một mối xem mặt, còn chưa được nửa năm, anh ta lại đi xem mặt một người khác, còn phát triển đến mức kết hôn á? Cũng thần tốc quá đi!”
Cảm giác Trần Phương Châu không giống tìm người để kết hôn, mà giống đi xem một căn hộ, đại khái khảo sát một chút điều kiện địa lý và chức năng đồng bộ, cảm thấy tương đối là trực tiếp quyết định luôn.
Tốc độ kiểu này, nếu như vấp phải chứng mù mặt, thì e rằng ngay cả mặt của nửa kia thế nào cũng còn chưa phân biệt rõ ấy chứ?
Nhưng hộ khẩu của họ thì sắp bị trói buộc lại với nhau rồi.
Trong kiếp người, sinh lão bệnh tử, hôn nhân và sự nghiệp, xem ra đều là những đại sự vô cùng quan trọng, mà nay một trong những đại sự kia lại giống một thứ hàng có thể đo lường, có một quá trình máy móc cách thức cố định, cẩn thận suy nghĩ, liền khiến người ta cảm thấy sợ hãi_____ Bởi vì thấy người khác chấp nhận một cách không chút ý kiến như thế, sẽ nghĩ tới bản thân mình vì sao lại không thể tiếp nhận?
Nhất là sau này phát hiện người ta sống như thế cũng rất tốt, mọi người đều sống một cách đàng hoàng, chẳng có mấy chuyện rách như tình cảm rạn nứt, tính cách không hợp, chia tách ly hôn, nghèo khổ chán nản, vừa khoan khoái lại vừa dư dả.
Ngược lại, bản thân không muốn tiếp nhận kiểu cuộc sống yên ổn này lại trở thành thứ dị loài, hoặc giả vẫn còn một mực “cao không với tới được còn thấp thì không thèm nhìn”… Trong lòng tràn ngập nỗi bàng hoàng chẳng cách nào giải bày cùng người ngoài______
Mình có vấn đề với định vị bản thân ư?
Mình đã coi trọng bản thân quá mức ư?
Kỳ thật mình chỉ là một con kiến thợ nhỏ bé không đáng để ý trong bầy thôi ư?
Chiến đấu và vật lộn của mình, trong con mắt người khác, chỉ là Don Quixote quơ múa thanh kiếm kỵ sĩ giả tạo của mình về phía cối xay gió thôi ư?
Mình đang tự lừa mình dối người ư?
Thi cử xong, ngôi trường trống huơ trống hoắc, đài radio hơi lạc điệu đang phát một bản giao hưởng Lương Trúc bằng đàn violon, Giang Hiểu Viện cười khổ một cái, cất thiệp mời đi.
Khoảng thời gian trước cô vừa theo Tưởng Bác chạy một job kịch nói, cải biên theo một câu chuyện thần thoại, trong đó có liên quan đến thiết kế tạo hình sân khấu, Tưởng Bác vừa văn nghệ vừa thích kiếm chuyện, cứ bắt phải làm ra được cái “linh hồn”. Giang Hiểu Viện không biết tạo hình của linh hồn là thứ tà vật gì, nhưng để tránh cho ông chủ hỏi ra mà chẳng biết khỉ mốc gì, cô chỉ đành thâu đêm ngốn ngấu những bi kịch của các tài tử giai nhân từ cổ chí kim, trong nước ngoài nước một phen. Bởi vì gốc thì cơ bản giống nhau, có vài chữ viết đối với cô mà nói vừa trúc trắc vừa không thuận miệng, cô đọc mà cực kỳ đau khổ, thường hay nhớ lộn kịch.
Thế nhưng, lúc này khi nhớ lại những câu chuyện rối tung xâu thành một mối kia, trong lòng lại chợt cảm thấy có chút hoang đường.
Những câu chuyện oanh oanh liệt liệt, liều sống liều chết kia, ở trong thực tế, hóa ra lại được miêu tả thành sóng dậy chẳng sợ, tốc chiến tốc thắng đến thế.
Giang Hiểu Viện nói, “Bắt đầu từ thời kỳ nô lệ phong kiến, con người đã đấu tranh để được tự do yêu đương, có treo cổ, nhảy sông, còn có dứt khoát chẳng thèm làm người mà hóa bướm bay đi______ Kỳ thực suy nghĩ một chút thì hoàn toàn không cần thiết, đám cổ nhân ngu xuẩn kia đấu tranh nửa ngày, đến hiện tại mọi người không phải cũng cứ thế mà cưới câm gả mù hay sao? Có một chút khác biệt là, ngày xưa là cha mẹ chỉ định một người thích hợp, còn bây giờ tự mình nhắm mắt đi tìm một người thích hợp, tôi thấy còn không bằng như trước kia nữa, ít nhất lúc đó còn bớt chuyện.”
Kỳ Liên, “Thứ mà mỗi con người theo đuổi không giống nhau, em nhìn Lão Trần mà sốt ruột, hẳn là nó thấy em cũng rất sốt ruột, lần trước còn nói với tôi, thanh niên các em hai ngày ba bữa lại đổi việc, lúc nào thì mới có thể ổn định được chứ?”
Giang Hiểu Viện, “…”
Câu này chọt trúng chuyện thương tâm của cô, cuối cùng cô chẳng rảnh mà bất bình thay cho cổ nhân nữa.
“Nói cũng phải, ông chủ tôi có khả năng sẽ không làm nữa,” Giang Hiểu Viện hết sức cố gắng duy trì giọng điệu ổn định, “Qua một thời gian nữa có thể tôi thật sự phải đổi chỗ làm việc rồi.”
Ông chủ như chủ nhà, tùy hứng muốn chết, có chút gió thổi cỏ lay đã kêu người ta cuốn gói xéo đi, quả nhiên là dựa núi núi sụp mà dựa cây cây rung, chính bản thân nên khẩn trương khiến lông cánh cứng cáp mới là mấu chốt.
Giang Hiểu Viện vẫn duy trì vẻ hững hờ lòng rộng như trời đất, trong bụng thì thật ra đã chửi mẹ mắng thầy rồi, cô suy nghĩ có chí khí, “Sớm muộn có một ngày, mình sẽ gia nhập vào tổ chức đại gian đại ác này, phải bắt một trăm người cuốn gói xéo đi, thì mới không phụ lòng cuộc sống lang bạt kỳ hồ hiện tại!”
Kỳ Liên, “Em muốn đổi nơi khác? Cũng tốt đấy, kỳ thực tôi…”
“Im miệng!” Giang Hiểu Viện theo Tưởng Thái hậu lâu ngày, tự nhiên cũng dưỡng thành một thân nữ vương khí, vừa nghe mấy chữ thì đã liếc mắt sang, “Nếu như anh muốn giúp đỡ người nghèo, thì không cần nói chuyện nữa đâu.”
Kỳ Liên, “…”
Hắn bị chận ngang họng, có hơi lúng túng gãi gãi mũi mình.
Khi hắn lần nữa nhìn kỹ Giang Hiểu Viện, mới phát hiện ra, bất tri bất giác, cô đã thay da đổi thịt.
Giang Hiểu Viện hiện tại càng ngày càng giống một nhân sĩ trong giới thời trang, cô trước nay không thiếu khuyết khiếu thẩm mỹ, chỉ thiếu khuyết một chút kỹ xảo nhỏ “làm sao tiết kiệm tiền mà cũng có khiếu thẩm mỹ”, dưới sự chỉ vẽ của Tưởng Thái hậu, hiện tại cô đã thành thục vô cùng, thậm chí cô có thể mua quần áo rẻ tiền về, tự mình động thủ may vá sửa lại một chút, biến một món hàng vỉa hè mẫu mã không đẹp, cải tạo xong lại nâng đẳng cấp vô cùng.
Giang Hiểu Viện bắt đầu triển lộ ra diện mạo nên có của cô ở thời không vốn dĩ_______ khi cô đang ở một thời không khác, tài năng lộ rõ, giống một thanh đao nhỏ khảm đầy đá quý.
Kỳ thực từ sớm Kỳ Liên đã nghe hiểu cô nhiều lần ám thị “Virus đã không đến nữa, anh cũng không cần đến gai mắt nữa”, nhưng hắn vẫn mặt dày vô sỉ làm bộ không nghe hiểu.
Người không có chân, sẽ lại chạy nhảy hay sao?
Hắn truy tìm rất lâu, cuối cùng cũng tìm được một đáp án thế này, không tự chủ được mà bị hấp dẫn.
Sức hút giữa người với người, có lúc cũng rất giống như lực vạn vật hấp dẫn giữa hành tinh và hành tinh, khối lượng càng lớn, trường lực hấp dẫn sinh ra cũng càng lớn. Một người nếu có thể sống ra được “chất cảm”, cho dù là có tách rời khỏi thế giới hiện thực, thì người khác cũng sẽ muốn quây chung quanh cô, dù phải thò đầu xem xem cô đang làm gì.
“Kỳ thực tôi cũng muốn nói với em “Nếu phú quý, chớ quên nhau”,” Kỳ Liên nói, “Nếu sau này em công thành danh toại, nhớ cho tôi góp chút cổ phiếu, chuyện này được chứ hả? À, đúng rồi, Lão Trần còn bảo tôi nhờ em một chuyện, ngày hôm nó kết hôn, trang điểm cô dâu có thể giao cho em không? Nó muốn bớt chút nào hay chút nấy.”
Giang Hiểu Viện, “…”
Nghe nửa đầu câu còn quá cảm động, nửa sau câu thì thật là! Quen biết loại đàn ông như Trần Phương Châu, thật đúng là vết nhơ cả đời cô!
Ngày hôm sau, Tưởng Bác xuất hiện tại trường với một bộ dạng càng tiều tụy, càng chán nản hơn, anh ta đi thẳng vào vấn đề, nói với Giang Hiểu Viện, “Vào sổ điểm xong hết chưa? Phần sau công việc làm xong hết cả rồi chứ?”
Tưởng Bác ngứa mắt người khác làm việc cù cưa, ai có chút chuyện trễ nãi gì đều có thể khiến anh ta nổi trận lôi đình. Giang Hiểu Viện đã tập quen, thông thường chỉ cần là việc được căn dặn, cô đều hoàn thành trước tiên, cho dù là thức thâu đêm cũng tuyệt đối không kéo đến ngày hôm sau.
Thấy cô gật đầu, Tưởng Thái hậu gương mặt chẳng phân vui buồn, tiếp tục nói, “Đem giáo án trước kia lưu hồ sơ, làm bàn giao công việc_____ Đi, theo tôi đi làm thủ tục nghỉ việc.”
Bất kể Tưởng Bác chọn lựa ra làm riêng hay là trở thành một Lão Tưởng đầu hói, chỉ cần anh ta ra đi, Giang Hiểu Viện sẽ không còn lý do ở lại trưởng học nữa______ Huống hồ tiền lương trợ giáo của trường cũng thật chẳng ra làm sao, không thích hợp giữ cô lại nữa.
“Tôi đã nói với người ta cả rồi, đến lúc đó sẽ báo danh giúp cô,” Tưởng Bác nói, “Khoảng tháng chín, mười năm nay người ta sẽ liên lạc với cô, đến lúc đó sẽ cần một số thông tin cá nhân của cô, chỉ cần trực tiếp giao cho người ta là xong.”
Tưởng Bác đi rất nhanh, hai chân gần như nổi gió, tựa như một khắc sau sẽ bay lên vậy.
Anh ta hỏi, “Cô nói cô là trạng nguyên gì đó? Tiếng Anh được lắm hả?”
Giang Hiểu Viện nghe thế ngây ra, ngập ngừng không dám nổ______ Tiếng Anh của cô kỳ thực vô cùng lơi là, lúc đi học ở nước ngoài, cơ bản cũng chỉ gọi món là lưu loát nhất, còn lại đa phần thời gian đều ở chung với những bạn nói tiếng Hán, đối với bạn học nước ngoài, phương thức giao lưu căn bản chính là “Anh khoa tay múa chân để tôi đoán”, năm đó cũng chỉ kỹ năng nghe hiểu là miễn cưỡng đạt chuẩn, sau khi về nước, lại bị ném vào thế giới này, tổng cộng lại thời gian cũng có hai, ba năm, e rằng bây giờ cả kỹ năng nghe cũng thoái hóa không còn đạt tiêu chuẩn nữa.
Bản thân cô đang ngập ngừng đứng đó, bước chân của Tưởng Bác cũng chẳng hề chậm lại, vừa đi vừa hỏi, “Vậy nếu như không phải đối thoại hàng ngày thì sao? Tiếng Anh chuyên môn một chút có biết không? Nếu như cô biết, tôi sẽ đỡ phải mời phiên dịch.”
Giang Hiểu Viện, “…”
Một khắc sau, cô bị cục vui mừng cực lớn đánh choáng váng, cả người đều xốc xếch, “Thầy thầy thầy thầy dự tính đưa em đi á?”
Tưởng Bác một tay nhét túi quần, mất kiên nhẫn quay đầu nhìn cô một cái, “Cứ nói cô biết hay không cái đã?”
Giang Hiểu Viện không chút nghĩ ngợi, “Biết đến không thể nào biết hơn!”
Trải qua thời gian lịch luyện gió sương mưa tuyết lâu như thế, Giang Hiểu Viện đã cho ra một kết luận______ Nếu như cô muốn làm thành chuyện gì đó, đương khi cơ hội đến, bất luận trong lòng không nắm chắc đến mức độ nào, thì cũng phải cắm đầu nhắm mắt, bất luận bản thân có tay ngang cỡ nào, cũng phải làm ra được cái bộ dạng “Tôi rất đáng tin”, bất kể ba bảy hai mốt, bắt lấy cơ hội rồi nói sau.
Còn như kém bao nhiêu, lúc không còn ai phải bi thương cực độ đến mức nào để bù lại, thì đó là chuyện của sau này.
Có vài chuyện, nếu như không thử một lần, cô cũng thật sự không biết hóa ra mình có thể làm được.
Có kiểu từng trải “Đằng trước hiển vinh sau lưng giày vò”, tuy rằng đáng sợ, nhưng mỗi khi trải qua một lần, trong lòng Giang Hiểu Viện đều có cảm giác bản thân mình có thể chiến thắng tất thảy.
Kỳ thực nghĩ thông suốt thì cũng vậy, có cái gì đáng sợ chứ?
Dù sao cũng chẳng đáng sợ bằng việc vô tri vô thức đi làm thuê, qua vài năm rồi về quê tìm đại một người đàn ông mà mặt còn chưa nhìn thuộc rồi gả cho người ta.
Tưởng Bác tuy không quay đầu lại, nhưng lời nói lại mang chút ý cười, “Được, tôi thích cái kiểu tinh thần cái gì cũng dám to mồm nói khoác mà không biết ngượng thế này.”
Bước chân của Giang Hiểu Viện theo sau lưng anh ta cũng nhanh tới mức sắp bay lên được, cô hỏi một chuỗi, “Vậy sau đó thì sao? Thầy sẽ mở phòng làm việc riêng hả? Em nói nghe nè Tưởng Thái… Thái… khụ!”
Kích động lên là suýt chút gọi cả biệt hiệu của ông chủ ra luôn, Giang Hiểu Viện vội vàng cắn lưỡi mình, gượng gạo chữa lại, “Thái… Thái Thái Gia, ngài có thiếu cổ đông không? Người đầu tư em đây chuẩn bị xong cho thầy rồi! Thiếu thợ làm tóc hả? Em có thể lôi ông chủ cũ của em qua cho thầy! Người mẫu không quan trọng, em có thể tự mình lên sàn, em vừa có thể làm chân chạy vặt vừa có thể làm việc vặt, vừa có thể làm sale vừa có thể làm cả PR, em em em mười hạng toàn năng cái gì cũng…”
Cô nói khoác quá nhập tâm, chỉ không cẩn thận một chút đã bị vấp vào ngưỡng cửa phía cuối hành lang, đôi giày cao gót tám centimet suýt chút thì sút gót, Giang Hiểu Viện “Ối da” một tiếng, cả người bay ra ngoài.
Tưởng Bác đỡ cũng chẳng đỡ, tay đút túi đứng một bên, lành lạnh nhìn cô một cái, “Cái gì cũng biết hả chắt gái? Cháu biết lên trời không?”
Giang Hiểu Viện gian nan từ dưới đất bò lên, nụ cười ngu ngốc trên mặt còn chưa thu bớt lại, chính vào lúc đó, cô chợt xuyên qua cửa sổ nhìn xuống dưới lầu, có một chiếc xe màu hồng đang đậu tại đó.
Văn phòng của Tưởng Bác ở lầu hai, nhìn vật gì cũng không kém ở dưới đất là bao, Giang Hiểu Viện liếc mắt một cái đã nhận ra được, chiếc xe đó chính là chiếc xe mà hôm qua đã rít gào chạy qua trước mặt cô.
Sau đó, cô nhìn thấy một người đàn bà độ 60 tuổi đứng trước xe, dáng vẻ của bà ta rất tân thời, mặc một bộ váy dài cong vểnh đúng chỗ, tóc vén sau ót, màu hoa râm nhưng trông chẳng hề bất ngờ, mặt trang điểm, mang hậu di chứng do căng da quá nhiều lần, gương mặt vô cùng cứng nhắc, nếp nhăn pháp lệnh một nông một sâu vắt ngang hai bên, tựa hai thanh đao thép, khiến cho cả khuôn mặt bà ta như chia ra làm hai.
Người phụ nữ kia hơi ngửa đầu lên, ánh mắt sắc bén rơi trên người Giang Hiểu Viện, bên trong như bọc lấy thứ ác ý không nói nên lời.
Giang Hiểu Viện sững người một chốc, hoàn toàn không biết chuyện này nên nói từ đâu, cũng không nhớ mình đã từng gặp một người phụ nữ như thế này chưa.
Tưởng Bác thuận theo ánh mắt cô nhìn qua, trầm mặc đứng bên cửa sổ. Người phụ nữ đứng trước xe nhìn thấy anh ta, sắc mặt lập tức thay đổi, giống như đổi cái mặt nạ khác, lộ ra nụ cười có thể gọi là đôn hậu. Ban nãy trên mặt Tưởng Bác là nụ cười với thần thái phấn chấn, nhưng trong nháy mắt, đã trở nên tăm tối.
Anh ta chẳng nói lời nào nắm lấy vai Giang Hiểu Viện, kéo cô lên khỏi mặt đất.
“Nhìn đường một chút.” Tưởng Bác lạnh lùng nói, “Suy nghĩ cái gì thế hả?”
Giang Hiểu Viện ngập ngừng đi theo anh ta xuống lầu, dè dặt hỏi, “Thầy Tưởng, thấy có biết người đó không?”
Tưởng Bác không để ý tới, thật nhanh xoay người lên ba bốn tầng thang lầu, chính vào lúc Giang Hiểu Viện tưởng anh ta không muốn trả lời, thì Tưởng Bác lại đột ngột nói, “Biết, là mẹ tôi.”
Giang Hiểu Viện một bước không bước vững, suýt chút lăn từ cầu thang xuống dưới.
Đầu óc cô rối bời, rất nhiều câu chuyện cẩu huyết chạy ngang qua, khó khăn đỡ tay vịn đứng vững, cười khan một tiếng, “Vậy sao thầy không chào hỏi, cứ để dì đứng dưới đợi thế à?”
“Tôi không mời bà ta tới.” Tưởng Bác chẳng quay đầu, nói, “Cô hỏi nhiều thế để làm gì?”
Giang Hiểu Viện, “À… ặc, em cảm thấy ánh mắt dì nhìn em không được thân thiện lắm, em cũng không phải có chỗ nào đắc tội mẹ thầy chứ hả?”
Tưởng Thái hậu cuối cùng cũng quay đầu nhìn cô một cái, “Cô gặp bà ta rồi à?”
Trời đất chứng giám, thật sự là lần đầu tiên.
Giang Hiểu Viện lắc lắc đầu.
“Chưa gặp thì tốt,” Tưởng Bác nói, “Sau này tránh xa bà ta một chút.”
Nói xong, khí áp cả người anh ta tựa như thấp xuống, Giang Hiểu Viện không dám truy hỏi nữa, chỉ đành im lặng đi theo.
Bình luận truyện