Chết Cũng Không Thể Yêu
Chương 29
Anh vẻ mặt đột nhiên biến. Đồng Húc Hòa…… Yêu thương anh?
"Em nói bậy bạ cái gì chứ? Cô ấy chính là chịu khổ đã lâu, chưa từng có người chân chính quan tâm đến cô ấy, cho nên mới đem anh trở thành người thân của cô ấy tin cậy và dựa vào……" Anh lớn tiếng bác bỏ.
"Tin cậy cùng dựa vào, lâu liền biến thành yêu." Cô hừ lạnh.
"Em……"
"Đừng nói với em, anh không cảm giác được." Cô rất tin Đường Tắc An thông minh sâu sắc, không có khả năng không phát hiện.
Anh giật mình, lâm vào trạng thái tĩnh lặng nhớ lại.
Đúng, anh cảm giác được, loáng thoáng phát hiện được cô ôm ấp tình cảm, nhưng lại cố ý xem nhẹ, hoặc là, có một loại tâm tư quấy phá ngay cả anh cũng không hiểu được, chiếu cố Đồng Húc Hòa đồng thời, anh cũng sa vào sự tín nhiệm cùng ỷ lại của cô đối với anh, luyến tiếc cùng cô chia cắt, luyến tiếc…… Không sủng cô. (cái nì là iêu í anh ạ!)
Nhưng, như vậy chỉ là hại cô a!
Lí Thụy Vân nói đúng, nếu anh không thể tự mình tiết chế, một khi Đồng Húc Hòa đối anh nhận thức thực tế, đến lúc đó thương tổn cô phải chịu sẽ lớn hơn nữa.
"Mà anh đâu? Tắc An, anh không có yêu thương cô ấy đi?" Lí Thụy Vân không hề chớp mắt nhìn thẳng anh.
Sắc mặt khẽ biến, anh kinh hãi sửng sốt một giây, mới lấy vẻ giận dữ bác bỏ:"Em đang nói ngốc cái gì? Đương nhiên không có……"
Lí Thụy Vân không có xem nhẹ một giây chần chờ kia, nhưng cô thực thống hận chính mình vì sao không thể ngu xuẩn xem nhẹ.
"Không có là tốt rồi, em tin tưởng anh không đến mức ngốc đi đem chính mình cùng cô ấy đều đẩy mạnh xuống vực sâu địa ngục đi?" Cô nhịn xuống tức giận, mặt lạnh lùng, điều ý nhắc nhở anh.
"Đúng vậy……" Anh thì thào tự nói, ánh mắt trở nên trầm, nhớ lại mà run sợ.
Hoặc là, anh không thể lại kéo dài, trước khi Đồng Húc Hòa tròn hai mươi tuổi, anh phải mau chóng xác định cho cô một tương lai tốt, ở cô…… Trước khi quá độ ỷ lại vào anh, ở cô, trước khi yêu thương anh.
Hắn tuyệt đối không thể làm cho Đồng Húc Hòa cùng đi xuống đất ngục chịu khổ, cái loại này địa ngục, anh một người chịu đựng là đủ……
Những ngày sau hôm đó, Đường Tắc An cũng rất hiếm thấy đến Đồng Húc Hòa.
Ngay từ đầu, là anh tránh mặt cô, buổi sáng, anh chờ cô ăn xong bữa sáng đi đến trường rồi mới rời giường, buổi tối, anh trở về thật sự trễ, có khi thậm chí trắng đêm không về.
Nhưng qua vài ngày, anh mới phát hiện, cô tựa hồ cũng đanh trốn anh.
Cô lấy lí do ở lại trường học tự học, cự tuyệt lái xe đưa đón, sau đó rời nhà rất sớm, cũng có thói quen về trễ, hơn nữa càng ngày càng trễ hơn, liền ngay cả ngày nghỉ cũng sẽ không ở nhà.
Là Trần tẩu nói cho anh, bà đã ba ngày không có nhìn thấy mặt Đồng Húc Hòa, anh mới phát giác tính nghiêm của sự việc.
"Buổi sáng trước khi bác tới cô ấy kiền rời khỏi nhà?" Anh kinh ngạc hỏi.
"Đúng, tôi bảy giờ đến, tiểu thư đã đi học." Trần tẩu trả lời.
"Buổi tối khi bác rời đi, cô ấy cũng không có trở về?"
"Đúng vậy, có khi tôi giúp tiểu thư để lại bữa tối cùng tờ giấy, nhưng là ngày hôm sau tôi phát hiện, đồ ăn toàn bộ đều ở trong tủ lạnh, tiểu thư căn bản chưa ăn……" Trần tẩu lo lắng nói.
"Vậy cô ấy mấy giờ mới trở về?" Anh nhíu mi.
"Hôm kia tôi riêng ở lại chờ tiểu thư, phải trái chờ đợi chút cũng không thấy đến người, kết quả mười một giờ khi rời đi nơi này, mới nhìn thấy tiểu thư cùng một nam sinh cùng nhau đi về đến……"
"Nam sinh?" Anh biến sắc. Đây là nguyên nhân cô yêu cầu không cần lái xe Vương?
"Đúng vậy, hình như là bạn học của tiểu thư, mặc đồng phục giống nhau, bộ dạng cao cao……"
Anh kinh sợ không thôi. Là Tạ Tường Nghị?
"Đường tiên sinh, cậu cùng tiểu thư là làm sao vậy? Rõ ràng ở cùng một chỗ, hai người lại cái gì cũng không biết, hơn nữa thoạt nhìn đều như vậy không vui……" Trần tẩu khuôn mặt u sầu nhìn anh.
"Dạo này tôi có chút việc……" Anh tâm thần không yên nói.
"Cậu có rảnh liền chú ý tiểu thư nhiều một chút đi, tôi cảm thấy…… Tiểu thư là lạ……" Trần tẩu thở dài.
Húc Hòa là lạ? Cô làm sao vậy? Tan học sau đều đi nơi nào? Là…… Yêu đương?
"Em nói bậy bạ cái gì chứ? Cô ấy chính là chịu khổ đã lâu, chưa từng có người chân chính quan tâm đến cô ấy, cho nên mới đem anh trở thành người thân của cô ấy tin cậy và dựa vào……" Anh lớn tiếng bác bỏ.
"Tin cậy cùng dựa vào, lâu liền biến thành yêu." Cô hừ lạnh.
"Em……"
"Đừng nói với em, anh không cảm giác được." Cô rất tin Đường Tắc An thông minh sâu sắc, không có khả năng không phát hiện.
Anh giật mình, lâm vào trạng thái tĩnh lặng nhớ lại.
Đúng, anh cảm giác được, loáng thoáng phát hiện được cô ôm ấp tình cảm, nhưng lại cố ý xem nhẹ, hoặc là, có một loại tâm tư quấy phá ngay cả anh cũng không hiểu được, chiếu cố Đồng Húc Hòa đồng thời, anh cũng sa vào sự tín nhiệm cùng ỷ lại của cô đối với anh, luyến tiếc cùng cô chia cắt, luyến tiếc…… Không sủng cô. (cái nì là iêu í anh ạ!)
Nhưng, như vậy chỉ là hại cô a!
Lí Thụy Vân nói đúng, nếu anh không thể tự mình tiết chế, một khi Đồng Húc Hòa đối anh nhận thức thực tế, đến lúc đó thương tổn cô phải chịu sẽ lớn hơn nữa.
"Mà anh đâu? Tắc An, anh không có yêu thương cô ấy đi?" Lí Thụy Vân không hề chớp mắt nhìn thẳng anh.
Sắc mặt khẽ biến, anh kinh hãi sửng sốt một giây, mới lấy vẻ giận dữ bác bỏ:"Em đang nói ngốc cái gì? Đương nhiên không có……"
Lí Thụy Vân không có xem nhẹ một giây chần chờ kia, nhưng cô thực thống hận chính mình vì sao không thể ngu xuẩn xem nhẹ.
"Không có là tốt rồi, em tin tưởng anh không đến mức ngốc đi đem chính mình cùng cô ấy đều đẩy mạnh xuống vực sâu địa ngục đi?" Cô nhịn xuống tức giận, mặt lạnh lùng, điều ý nhắc nhở anh.
"Đúng vậy……" Anh thì thào tự nói, ánh mắt trở nên trầm, nhớ lại mà run sợ.
Hoặc là, anh không thể lại kéo dài, trước khi Đồng Húc Hòa tròn hai mươi tuổi, anh phải mau chóng xác định cho cô một tương lai tốt, ở cô…… Trước khi quá độ ỷ lại vào anh, ở cô, trước khi yêu thương anh.
Hắn tuyệt đối không thể làm cho Đồng Húc Hòa cùng đi xuống đất ngục chịu khổ, cái loại này địa ngục, anh một người chịu đựng là đủ……
Những ngày sau hôm đó, Đường Tắc An cũng rất hiếm thấy đến Đồng Húc Hòa.
Ngay từ đầu, là anh tránh mặt cô, buổi sáng, anh chờ cô ăn xong bữa sáng đi đến trường rồi mới rời giường, buổi tối, anh trở về thật sự trễ, có khi thậm chí trắng đêm không về.
Nhưng qua vài ngày, anh mới phát hiện, cô tựa hồ cũng đanh trốn anh.
Cô lấy lí do ở lại trường học tự học, cự tuyệt lái xe đưa đón, sau đó rời nhà rất sớm, cũng có thói quen về trễ, hơn nữa càng ngày càng trễ hơn, liền ngay cả ngày nghỉ cũng sẽ không ở nhà.
Là Trần tẩu nói cho anh, bà đã ba ngày không có nhìn thấy mặt Đồng Húc Hòa, anh mới phát giác tính nghiêm của sự việc.
"Buổi sáng trước khi bác tới cô ấy kiền rời khỏi nhà?" Anh kinh ngạc hỏi.
"Đúng, tôi bảy giờ đến, tiểu thư đã đi học." Trần tẩu trả lời.
"Buổi tối khi bác rời đi, cô ấy cũng không có trở về?"
"Đúng vậy, có khi tôi giúp tiểu thư để lại bữa tối cùng tờ giấy, nhưng là ngày hôm sau tôi phát hiện, đồ ăn toàn bộ đều ở trong tủ lạnh, tiểu thư căn bản chưa ăn……" Trần tẩu lo lắng nói.
"Vậy cô ấy mấy giờ mới trở về?" Anh nhíu mi.
"Hôm kia tôi riêng ở lại chờ tiểu thư, phải trái chờ đợi chút cũng không thấy đến người, kết quả mười một giờ khi rời đi nơi này, mới nhìn thấy tiểu thư cùng một nam sinh cùng nhau đi về đến……"
"Nam sinh?" Anh biến sắc. Đây là nguyên nhân cô yêu cầu không cần lái xe Vương?
"Đúng vậy, hình như là bạn học của tiểu thư, mặc đồng phục giống nhau, bộ dạng cao cao……"
Anh kinh sợ không thôi. Là Tạ Tường Nghị?
"Đường tiên sinh, cậu cùng tiểu thư là làm sao vậy? Rõ ràng ở cùng một chỗ, hai người lại cái gì cũng không biết, hơn nữa thoạt nhìn đều như vậy không vui……" Trần tẩu khuôn mặt u sầu nhìn anh.
"Dạo này tôi có chút việc……" Anh tâm thần không yên nói.
"Cậu có rảnh liền chú ý tiểu thư nhiều một chút đi, tôi cảm thấy…… Tiểu thư là lạ……" Trần tẩu thở dài.
Húc Hòa là lạ? Cô làm sao vậy? Tan học sau đều đi nơi nào? Là…… Yêu đương?
Bình luận truyện