Chết Cũng Không Thể Yêu

Chương 33



Đáng giận…… Nào có người như vậy, chưa bao giờ nghĩ đến cảm giác của cô, luôn là theo ý của anh……

Vừa nghĩ đến vậy, trong lòng cô tức giận hóa thành nước mắt ủy khuất, từng giọt rơi xuống.

Làm môi xuất hiên vị mặn của chất lỏng, Đường Tắc An mới đột nhiên bừng tỉnh, cả người lùi nhanh về phía sau, giống như sấm đánh lọt vào, giật mình kinh ngạc nhìn chằm chằm môi cô bị hôn đến sưng đỏ, cùng với nước mắt che kín khuôn mặt nhỏ nhắn.

Ông trời, anh làm cái gì? Anh đang làm cái gì a?

Anh là người giám hộ của cô cơ mà! Đúng…… Thế giới này cô là người anh vĩnh viễn không được phép chạm vào a!

Vừa ảo não vừa sợ hãi, anh bất động vài giây, tự trách lấy hai tay che mặt, ngã ngồi ở tên sô pha, thanh âm nói nhỏ:"Thực xin lỗi, Húc Hòa, anh nhất định là điên rồi……"

Nước mắt của cô, tuôn càng nhanh.

Cô không cần anh giải thích, vẻ mặt cùng bộ dáng hối hận kia của anh, so với trực tiếp lấy đao chém cô còn đau hơn.

"Để cho…… Để cho tôi đi thôi!" Cô nghẹn ngào yêu cầu.

Nguyên tưởng rằng chỉ cần yên lặng yêu anh là đủ rồi, nhưng là lòng cô trở nên càng lúc càng tham lam, yêu càng nhiều, liền càng dễ dự đoán được, cho dù biết anh vĩnh viễn không có khả năng là của cô, chính là không thể hết hy vọng, như vậy không bằng nhanh chút rời đi, để tránh đến cuối cùng, cô sẽ trở nên rất khó coi……

"Cái gì?" Anh theo lòng bàn tay ngẩng đầu, kinh hãi trừng mắt nhìn cô.

Cô…… Thế nhưng còn muốn đi? Tưởng rời anh đi?

"Tôi không nghĩ…… Lại ở bên cạnh anh……"

"Vì sao?" Anh giận tái mặt.

"Tôi…… Tròn mười tám tuổi, có thể ở một mình, có thể tự mình chiếu cố chính mình……"

"Không được! Trước khi em tròn hai mươi tuổi, anh sẽ không cho em đi." Anh quát chói tai, trong lòng hiện lên một tia khủng hoảng không hiểu.

"Có thể, Đường Tắc An, anh không cần đem tôi trở thành trách nhiệm của anh, buông tay đi……" Cô lần đầu tiên kêu tên của anh.

Anh kinh ngạc, trong lòng xao động. Cô…… Không còn gọi anh là Đường tiên sinh? Đây là thể hiện…… Cô đã vội vã muốn thoát ly khỏi sự bảo hộ của anh? Vội vã muốn trưởng thành?

"Là vì những gì tôi cho em không đủ, cho nên em mới phải đi sao?" Tâm anh hơi run.

"Không, những gì anh cho tôi đã rất nhiều…… Chính là, thứ tôi chân chính muốn, anh lại không thể cho……" Cô lã chã (nước mắt) nhìn anh, đáy mắt thâm tình, đầy ưu thương.

Anh vừa chấn động vừa kinh ngạc nhìn cô, bỗng nhiên hiểu ra.

Biết mấy ngày nay cô làm đủ việc dị thường, biết đủ loại phản ứng kỳ quái trong thời gian gần đây.

Đồng Húc Hòa…… Yêu anh! Cũng như anh…… Yêu cô, là giống nhau……

Hai người bọn họ…… Đều yêu đối phương……

Sự thật này đã tồn tại từ trước, đã sớm bị Lí Thụy Vân nhìn thấu, nhưng bọn họ cho đến tận bây giờ mới không thể không nhìn thẳng vào, không thể không thừa nhận.

Nhưng……

Nhìn thẳng vào, thừa nhận, không có thay đổi được điều gì, ngược lại càng thống khổ, hắn thà rằng vẫn ở trong mơ hồ, không cần vạch trần, như vậy, bọn họ có lẽ còn có thể nhiều ở chung thêm một thời gian.

Hiện tại, cũng không làm khác được, bởi vì bọn họ vô luận như thế nào cũng không thể yêu nhau, chết cũng không thể yêu!

Đây là sô mệnh của bọn họ……

Là do mười năm trước anh là người không ra gì, nên giờ bị báo ứng……

Thần sắc cứng ngắc không tránh được tầm mắt của cô, anh đứng dậy, lảo đảo lùi lại.

Thấy anh lùi về phía sau, cô đã hiểu được, anh có lẽ đối với cô động tâm, cũng không gọi là yêu cô, cho dù…… Vừa rồi không khống chế được hôn cô, nhưng anh vẫn là không có khả năng nhận thức cô.

"Nếu anh hiểu được…… Hãy…… Để cho tôi rời đi nơi này……" Cô cố nén nước mắt, lại nhịn không được tan nát cõi lòng.

"Không, em không cần đi, nên đi, là tôi." Anh nói ảm đạm mà tự giễu. Nguyên lai, đối với cô người nguy hiểm nhất, không phải Tạ Tường Nghị, không phải nam nhân nào khác, mà là chính anh.

Chỉ cần anh cùng cô ở cùng dưới một mái hiên, anh không biết một ngày kia sẽ làm ra chuyện gì với cô……

Cô ngẩn ra, khuôn mặt nhỏ nhắn biến thành một mảnh trắng bạch.

Anh…… Phải đi? Là vì cô tiết lộ tình cảm của cô với anh? Cô…… Phạm tới điều cấm kỵ sao?

"Căn nhà này sẽ để lại cho em, Trần tẩu mỗi ngày cũng vẫn đến, em tiếp tục ỏe lại đây đi! Tôi cam đoan, cuộc sống của em sẽ không có gì thay đổi……" Anh ủ dột nói.

"Vậy còn anh?" Cô run giọng hỏi.

"Tôi sẽ quay về nhà tôi, ba mẹ cũng thúc giục đã lâu, muốn tôi về nhà ở." Anh nói xong lại liếc nhìn cô một cái, mới nói:"Tôi không ở đây, em sẽ thoải mái tự tại đi? Thật có lỗi làm cho em chịu khổ, về sau, tôi sẽ không can thiệp vào chuyện của em nữa……"

"Không……" Cô lắc đầu, hoảng loạn.

Này không phải kết quả mà cô muốn a! Cô đi, là sự thành toàn. Nhưng anh đi, lại là sự vứt bỏ…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện