Chết Cũng Không Thể Yêu

Chương 50



Anh nhìn ảnh chụp, miệng cô cười tươi, nhịn không được cảm xúc trong lòng, tưởng tượng cảm giác đầu ngón tay mơn trớn khuôn mặt cô.

Cô nhớ anh sao?

Còn muốn bao lâu nữa, anh mới có thể đi tìm cô?

Mà anh sắp bị nhớ nhung làm cho tâm suy sụp, không biết còn có thể chống đỡ đến khi nào?

Anh muốn nói cho cô, cô đã không hề làm anh mang cảm giác tội ác, chính là, cô thì sao? Cô có hay không buông tha xiềng gông trong lòng?

Húc Hòa……

Đây là tên gọi âu yếm nhất trong lòng anh, giống như qua thời gian rất lâu cũng không thay đổi gì.

Không quan hệ, bao lâu anh đều có thể chờ, đợi cho cô nguyện ý nhận anh, đợi cho cô có thể tha thứ chính mình, đợi cho lòng của cô không còn có bóng ma cùng nỗi thống khổ tại thời điểm kia.

Có lẽ, Thượng Đế sẽ thành toàn cho tình yêu của anh, cho anh một kết cục viên mãn đi?

Có lẽ……

"Tổng giám đốc, nên xuất phát đến sân bay trước, gần đây kiểm an (ở sân bay) rất nghiêm, tốt nhất nên đến sớm một chút." Lô Lợi gõ cửa nhắc nhở anh.

"Được, kêu lái xe chuẩn bị xe, đi thôi." Anh chuyển mắt nhìn lại ảnh trên màn hình máy tính, mới đứng dậy mặc áo khoác, rời khỏi văn phòng.

Năm nay mùa đông đặc biệt lạnh, một tháng ở Đài Bắc, giống như là hầm băng, gió lạnh đến thấu xương, làm người ta phải phát run.

Anh mông lung nhìn cảnh sắc ở ngã tư đường, cảm thấy cùng một mùa ở tại đây, liền càng không ngừng được tưởng niệm.

Có thể đã rất lâu rồi, hai tay anh rất muốn đem người nào đó thâm ôm vào lòng, làm ấm chính mình, cho nên tâm tư mới đặc biệt di động đi!

Thở dài, anh mệt mỏi dựa lưng vào ghế dựa, dù rất muốn ngủ, nhưng không cách nào nhắm mắt được.

Năm năm này, anh cùng với chứng mất ngủ đã trở thành bạn tốt, cho dù là mệt, cũng không thể an ổn đi vào giấc ngủ.

Bởi vì khi nằm ở trên giường, hợp lại trước mắt anh, trong đầu anh không ngừng xuất hiện hình ảnh của Đồng Húc Hòa, đó là toàn bộ hình ảnh nửa năm ở chung cùng cô, một lần lại một lần trở lại trước mắt anh.

Thanh âm của cô, ánh mắt của cô, nụ cười của cô, nước mắt của cô, cô ở trong lòng anh ngâm nga (cái lúc oxox đấy *mắc cỡ qá*)…… Là tiếng lòng không ngừng thôi thúc, làm anh phải mở to mắt đến thẳng hừng đông.

Anh có bệnh! Bệnh thật sự nghiêm trọng! Lí Thụy Vân nói như vậy.

Đúng, anh là bị bệnh, mà tên bệnh này, gọi là tương tư.

Yêu có bao nhiêu sâu đậm, tương tư sẽ có nhiều nghiêm trọng, cho nên, anh mỗi khi phát bệnh, liền đặc biệt khắc cốt ghi tâm.

Xe một đường đi thẳng, không bao lâu liền đến sân bay. Anh cùng với Lô Lợi xuống xe, đi vào đại sảnh sân bay, sau đó giao cho Lô Lợi đi làm thủ tục xuất cảnh, anh đi đến phòng nghỉ dành cho khách quý nghỉ ngơi.

Đại khái đã gần tết âm lịch, trong đại sảnh sân bay khá là đông người, anh bước nhanh đi tới phía trước, đi xuyên qua một đám lữ hành, đột nhiên phía trước xuất hiện hơn mười học sinh tiểu học đi thăm quan, chặn đường đi của anh.

Anh tránh qua một bên, không muốn phá ngang bọn họ, đột nhiên một thân hình mảnh khảnh chặt chẽ quặc trụ tầm mắt anh, chân anh dừng một chút, giống như bị điểm huyệt, rốt cuộc không thể nhúc nhích.

"Cô giáo, có bạn muốn lên toilet!" Một em học sinh trong nhóm hô to.

"Được, chúng ta sang bên đi, đến bên kia tập hợp, từng nhóm một sẽ đi toilet." Cô giáo tế nhị nói thực êm tai.

Từng nhóm học sinh đều ngoan ngoãn nghe lời chỉ huy của cô giáo, hướng đến bên cạnh dựa vào, vừa vặn đi đến hướng anh.

Anh không có nhường đường, đứng yên tại chỗ, làm cho bọn nhỏ nhất nhất theo bên anh người đứng lại, sau đó ở phía trước anh chờ cô giáo cùng đi bước một hướng tới gần anh.

"Thực xin lỗi, có thể nhường đường…… Thực có lỗi…… Nhường đường……" Cô giáo cúi đầu, có lễ vì chính mình đang hướng người bên ngoài giải thích.

Anh lẳng lặng đứng yên, nín thở chờ đợi. Ánh mắt nóng lên, tâm cũng nóng bỏng rung động.

Cô giáo rốt cục đi đến trước mặt anh, vẫn cúi đầu muốn xin nhường đường, thấy anh bất động, ngẩng đầu mỉm cười nói:"Thực xin lỗi……"

Gương mặt đang tươi cười trong khoảnh khắc nhìn thấy anh mà cứng lại.

Thanh âm nhẹ nhàng cũng im bặt.

Bốn mắt nhìn nhau, thời gian năm năm, bừng tỉnh đã cách một thế hệ……

"Đã lâu không gặp, Húc Hòa." Anh tìm khí lực thật lớn, mới áp chế được gợn sóng trong ngực, làm cho chính mình có thể bình tĩnh nhìn về phía cô ân cần thăm hỏi.

Đồng Húc Hòa vẻ mặt có kinh ngạc, có kích động, cuối cùng, hóa thành một chút bình tĩnh mà cậy mạnh.

"Đã lâu không gặp, Tắc An." Miệng môi cô lại run rẩy.

"Em…… Tốt không?" Anh không hề chớp mắt nhìn chằm chằm cô, nhẹ giọng hỏi.

"Hoàn hảo, anh thì sao?" Cô cũng nhìn anh, ánh mắt lưu luyến nhìn khuôn mặt mệt mỏi của anh.

"Không tốt lắm……" Hắn giống như đang nói giỡn, nhưng trong mắt lại tràn ngập quyến luyến.

Cô hốt hoảng tránh đi ánh nhìn chăm chú của anh, thuận miệng hỏi lại:"Anh muốn xuất ngoại sao?"

"Đúng vậy, đi Hongkong." Anh thất vọng rồi, cô, vẫn là không thể đối mặt với anh sao?

"Nga, em mang học sinh đến thăm quan sân bay……" Cô phảng phất tìm không thấy đề tài bèn giải thích.

"Anh biết." Anh cười khổ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện