Chi Bằng Tạm Ở Cùng Nhau

Chương 14: Sửa lỗi bug (*)



EDIT BY CHERYL CHEN

“Anh đừng cười, mỗi lần anh cười đều giống như con sói vẫy đuôi, trong lòng tôi hơi…..”

(*) Lỗi bug: lỗi kỹ thuật hay xảy ra ở các phần mềm.

“Anh biết, à, anh cũng khá biết người biết ta đấy!” Diêu Tinh Thần uống một hớp sữa đậu nành, cúi đầu ăn.

Lục Lập Phong phát hiện ra, cô ăn khá nhỏ nhẹ, không khiến người ta chú ý đến, một bát bún cay lộn xộn, cô dùng một cái thìa nhỏ, cứ xúc một miếng một miếng, xoay vòng quanh bát, đưa lên miệng ăn từ từ.

Anh nhớ có một lần trong đại viện, cô tới nhà anh ăn, mẹ anh làm một bát hoành thánh, vì mẹ anh là người Quảng Châu nên làm hoành thánh rất to, nhân bánh có thịt, tôm tươi bóc vỏ. Cách một lớp thủy tinh vẫn có thể thấy màu hồng của hoành thánh, là kiểu hoành thánh chính gốc Quảng.

Diêu Tinh Thần nhẹ nhàng chải đầu, kẹp tóc hoa màu xanh lam, tại mẹ Liêu Anh Hồng bắt cô sang đó làm khách, cô chưa bao giờ thấy miếng hoành thánh nào đẹp như thế, cô nhìn nước dùng đậm đà mà nuốt nước miếng.

Hà Lâm giục cô ăn đi, cô cầm thìa inox, múc một miếng hoành thánh để vào bát, xắn thành hai mẩu nhỏ, gắp một mẩu vào trong miệng, rồi nốt mẩu còn lại.

Lục Lập Phong nhìn vào môi cô, cô không ăn được cả miếng hoành thánh lớn vì miệng quá nhỏ.

Lục Lập Phong ra khỏi dòng hồi tưởng, nhìn cái miệng nhỏ nhắn đang ăn mì của Diêu Tinh Thần, ánh mắt anh sâu thẳm, nói chuyện phiếm.

“Không nghĩ rằng cách ăn uống của cô cũng không tệ lắm.”

Diêu Tinh Thần kề thìa bên môi, chớp mắt mấy cái, mặt dửng dưng: “Quen rồi, để cho đỡ ăn đòn. Hồi lớp sáu, có lần sang nhà anh ăn hoành thánh, mẹ anh làm túi quá lớn, mà tôi lại thèm, nên nuốt nguyên một miếng to vào, xíu nữa thì nghẹn, mẹ anh cười xòa, ba anh cười hỏi tôi, có phải Liêu Anh Hồng làm cơm không nuốt nổi không mà ăn vội thế. Tôi về nhà kể chuyện này với mẹ, mẹ tôi đùng đùng đập vào lưng tôi hai chưởng, rồi trốn vào góc nhà lặng lẽ quệt nước mắt.”

Diêu Tinh Thần đang nói thì cười nhẹ, Lục Lập Phong chưa từng thấy nụ cười không hề phòng bị gì của cô như thế này.

“Sau đó thì sao?” anh chống cằm nghe cô nói.

“Sau đó tôi nếm mật nằm gai, khắc khổ nghiên cứu bộ môn võ nghệ ăn hoành thánh! Cứ khi nào rảnh rỗi tôi lại lân la sang nà anh, trời không phụ lòng người, vào một hôm, mẹ anh rốt cuộc gọi tôi sang ăn hoành thánh, tôi vô cùng vui vẻ, cách ăn uống ưu nhã của tôi được mọi người tán thưởng, giành lại mặt mũi cho mẹ ở Lục gia! Sau đó rèn thành thói quen, ăn hoành thánh hay mì cay cũng đều dùng thìa.”

Chuyện cũ của Liêu Anh Hồng và Lục Kiến Lâm, Lục Lập Phong đã nghe Đường Bản kể nhiều rồi, anh không thấy có gì bất ổn cả, ngược lại còn thấy thú vị. Người lớn như vậy, ai lại hơn thua chuyện năm xưa, nói vậy thôi, nhưng khi họ nghĩ về chuyện cũ, sẽ thấy thổn thức hoài niệm.

Không chỉ thế hệ các anh mới có thanh xuân.

Hai chai sữa đậu nành bị uống cạn trong lúc nói chuyện, Lục Lập Phong lại gọi thêm hai bình, lau sạch sẽ miệng chai đưa cho Diêu Tinh Thần.

Diêu Tinh Thần nói chuyện đến đây, tự dưng trở nên phiền chán, cô đứng lên nói: “Haizz! Đúng là tôi chịu ảnh hưởng nhiều từ mẹ mình, anh xem đó, cả đời không thể gả cho người mình yêu, đau khổ biết bao??”

Cô vừa nói vừa nhìn Lục Lập Phong.

Lục Lập Phong đương nhiên biết cô chỉ mình, nhưng anh không nói gì, trên mặt không biểu cảm.

Diêu Tinh Thần còn nói: “Ngày hôm đó … Trì Mục … Anh cũng thấy đấy, tôi thích Trì Mục, rất thích, tôi có thể vì anh ấy mà làm bất cứ chuyện gì, thật đấy, trước đây tôi còn nghĩ mình có thể chết vì anh ấy… Nhưng hiện tại tôi không như vậy nữa, tôi chết rồi mẹ tôi phải làm sao…”

Cô chỉ đơn giản như tâm sự với chính mình, nhưng Lục Lập Phong lại nheo mắt, nghiêm túc nhìn cô.

“Cô có ý gì?” anh hỏi.

Diêu Tinh Thần nhìn sắc mặt anh hơi trầm, không ung dung như vừa rồi, lập tức cô đổi sang bộ mặt nghiêm túc, giọng thương lượng: “Tôi hay làm phiền anh, cái này tôi thừa nhận, anh ấy à, cũng không yêu thích tôi gì cho cam, tôi có thể nhận ra điều đấy. Nhưng mà, hai chúng ta bây giờ ra cơ sự này, không cần phải xử cứng rắn như thế, không tốt cho cả hai bên đúng không?? Bây giờ đồng tâm hiệp lực, cả hai ta bây giờ chỉ như con châu chấu trên cùng một sợi dây thừng mà thôi…”

“Rốt cuộc cô muốn nói gì??” Lục Lập Phong như nhìn thấu được thuốc trong hồ lô của cô.

Diêu Tinh Thần xoa xoa cái bụng no căng, nhìn anh, vẻ tội nghiệp: “Lục Lập Phong… tôi không dám phá thai… thật đấy… Tôi đã thử đi rồi… nhưng đến cửa phòng giải phẫu da đầu đã tê rần …”

Lục Lập Phong nhíu mày: “Ai ép cô phá thai.”

Diêu Tinh Thần không nói, chỉ nhìn anh.

Hai người cứ ngồi đối diện nhìn nhau, không nói câu nào.

Lục Lập Phong bình tĩnh lại, để chìa khóa xe lên bàn, ngồi thẳng lên, khí chất âm u bao phủ toàn thân trong nháy mắt, nhìn rất nghiêm túc, nhưng giọng nhẹ nhàng:

“Cô sinh con, tôi cưới cô.”

Diêu Tinh Thần tặc lưỡi: “Anh nhìn đi nhìn đi, cứ như phải nhún nhường hy sinh chịu thiệt lắm ấy…”

“Tôi…”

“Tôi có thể hiểu được tâm trạng của anh. Mọi người đều như thế, vừa nghĩ tới phải nắm tay nhau bước đi trong lễ đường, ngày nào ngẩng đầu lên cúi đầu xuống cũng thấy mặt nhau, đầu giường cãi nhau cuối giường đánh nhau, tim đã đau nhói. Tôi cũng khó chịu. Vì vậy, hay là chúng ta dùng sách lược vẹn toàn, dùng phương thức tốt đẹp ít thương tổn nhất để giải quyết lỗi bug nhỏ này, anh thấy sao??”

Lục Lập Phong không ra vẻ, nheo mắt nhìn cô, xem cô còn nghĩ ra cái gì.

Diêu Tinh Thần thấy anh không phản bác, dáng vẻ dễ thương lượng, do dự nói tiếp: “Thật ra một tờ giấy chứng nhận kết hôn đối với tôi mà nói cũng không quan trọng, dự định của tôi là sống hết đời còn lại với Trì Mục, anh ấy sẽ không để ý việc tôi kết hôn. Còn với anh, anh trai anh vừa mất con, thân anh gánh vác trọng trách nối dõi tông đường, vừa hay gặp bộ gien đỉnh cao của tôi, một đứa bé, đến đúng lúc với anh đấy.”

“Tôi muốn thế, nếu người lớn bảo chúng ta kết hôn thì kết hôn, cầm giấy chứng nhận, nuôi con, rồi tìm lí do để sống riêng. Như thế đều không ảnh hưởng gì tới cả hai người, tôi không phải làm mẹ đơn thân, anh có điều kiện nuôi nấng một đứa bé, vẫn là người đàn ông độc thân hoàng kim, tiếp tục làm mấy việc…” Diêu Tinh Thần nói đến đây, bỗng liếc mắt ra ám hiệu ngấm ngấm, làm vẻ mặt dâm dê: “Mấy trò chơi gái của anh, được không?”

Lục Lập Phong nghe cô thao thao bất tuyệt như đã chuẩn bị sẵn, một chút cảm xúc thay đổi cũng không có. Lời diễn thuyết rõ ràng mạch lạc của cô làm Lục Lập Phong suýt thì vỗ tay,

Diêu Tinh Thần nhìn chằm chằm vào sự biến hóa trên khuôn mặt anh, trong lòng hơi sốt ruột, nhưng cô âm thầm cổ vũ chính mình, có lý lẽ có dẫn chứng, công bằng chính đáng, chân thành bình đạm, đâu đã đóng đó, cô quá có tài thuyết phục!!

Một năm, chỉ cần một năm, cô sinh bánh bao nhỏ ra, có thể cho nó một đời cơm áo không lo, cô an tâm sống với Trì Mục rồi.

Diêu Tinh Thần như đoán trước tương lai, vào ngày nào đó, ánh nắng sáng tươi, cô kéo tay Trì Mục tới Lục gia thăm bánh bao nhỏ. Cô, Lục Lập Phong, Trì Mục, còn có đứa trẻ, mấy người vui vẻ hòa thuận, bánh bao nhỏ còn ngọt ngào gọi “chú Trì Mục”….

Quá ngoan, quá lễ phép!

Lục Lập Phong nhìn đăm đăm vào khuôn mặt ửng đỏ vì hưng phấn của cô, vẻ mặt bí hiểm làm cho Diêu Tinh Thần bắt đầu bồn chồn.

Khí thế của anh rất kỳ diệu, thoạt nhìn bạn học đồ cổ giống bạch diện thư sinh, nhưng khi không nói chuyện, cả người anh tỏa ra hơi lạnh, rất giống chú Hai của anh, như cố che giấu sự quái dị.

Diêu Tinh Thần ho nhẹ: “Khụ… Nếu không có gì, lòng người đủ để dời núi Thái Sơn, chúng ta tiếp thu ý kiến mọi người, nếu anh muốn nói gì, chúng ta thương lượng tiếp, nếu anh muốn….”

“Tôi cảm thấy tốt lắm rồi.” Lục Lập Phong cắt ngang.

Đôi mắt hẹp dài híp lại, khóe miệng nhếch lên một ý cười như có như không, làm trong lòng Diêu Tinh Thần bứt rứt.

Cô thấy có gì đó không đúng lắm, nhưng không nói nên lời.

“À… thật ra… con người tôi, từ bé đã quái gở, anh cũng biết mà,” Diêu Tinh Thần bắt đầu ấp úng có phải anh hiểu sau ý mình không: “Tôi tâm lí vặn vẹo, thiếu tinh thần tập thể, chuyện này nói thì đơn giản, nhưng làm lại khó. Nên… chúng ta nghĩ cách khác xem sao.”

Lục Lập Phong ngồi thẳng người, lấy một tờ giấy ăn lau bàn, rồi chống tay lên bàn, đôi tay trắng nõn thon dài đặt trước mắt cô, đây là tư thế khi anh bắt đầu phát biểu ý kiến.

“Cô nói rằng cả thế giới này đều thấy chúng ta không hợp nhau, đúng không??”

“Đúng đúng đúng.” Diêu Tinh Thần như học sinh tiểu học, gật đầu phụ họa.

“Cô chán ghét tôi, mà tôi cũng không ưa gì cô, đúng không?”

“Đúng đúng đúng.”

“Cho nên khi chúng ta kết hôn, cô vẫn là cô, tôi vẫn là tôi, chẳng qua chỉ hợp tác sinh một đứa bé thôi, một tờ giấy chứng nhận, đối với chúng ta cũng chỉ là tờ giấy trắng.”

“Đúng đúng đúng!!” Diêu Tinh Thần đập bàn: “Quá đúng! Khi kết hôn tôi vẫn có thể ở bên anh Trì Mục, có phải không?”

“Đừng ngắt lời, nghe tôi nói.”

“Anh nói anh nói!!”

Lục Lập Phong nhìn ánh mắt cô, đồng tử sâu thẳm như có sức hút, dễ dàng thuyết phục người khác nghe theo mình.

“Cô sinh con ra, chúng ta đã đâu vào đấy, cô tự do như trước, chẳng qua làm đúng như kỳ vọng của người lớn mà thôi. Phí hôn lễ tôi sẽ chi trả, nhẫn kim cương, xe xịn, coi như tôi tặng cô làm kỉ niệm.”

Diêu Tinh Thần sửng sốt, vươn móng vuốt khoác tay Lục Lập Phong, nhẹ nhàng lắc lắc: “Anh nói thật, nói thật à!”

Lục Lập Phong nắm chặt tay cô, mỉm cười: “Hợp tác vui vẻ.”

Diêu Tinh Thần rụt tay về, đắm chìm trong kế hoạch hoàn mỹ của mình, gật đầu nói: “Trước đây tôi xem một bộ phim Hàn Quốc, tên là ‘Ngôi nhà hạnh phúc’. Trong phim, Song Hye Kyo và Bi Rain cùng kí một bản hợp đồng trước khi cưới? Hình như thế, hay hai chúng ta cũng làm một cái? Để đảm bảo….”

Lục Lập Phong nói: “Phim thần tượng Hàn, Mỹ, Đài Loan gì thì ký hợp đồng xong chẳng về cùng nhà?”

“À vậy thôi…”

“Đấy cũng là tình tiết trong phim thần tượng.”

“Đối với chúng ta bây giờ không nên câu nệ rườm rà. Hai chúng ta mở lòng ở đây, chính là hiệp ước hữu hiệu nhất.”

Lục Lập Phong cười.

“Anh đừng cười, mỗi lần anh cười đều giống như con sói vẫy đuôi, trong lòng tôi hơi…..”

Lục Lập Phong không cười nữa.

Diêu Tinh Thần nhìn ánh mắt anh, nói: “Tôi còn có một yêu cầu chưa nói ra, trong lúc kết hôn, không được phát sinh quan hệ.”

Lục Lập Phong chỉ chỉ bụng cô.

Diêu Tinh Thần gật đầu, cảm giác sự lo lắng của mình là dư thừa: “Tôi đã làm phụ nữ mang thai rồi…. Còn nữa, sinh hoạt cá nhân của anh thác loạn như thế, anh cứ chơi đùa bên ngoài là được rồi.”

Lục Lập Phong gật đầu, giơ cổ tay nhìn đồng hồ: “Cục Dân chính vẫn còn làm đúng không!?”

“Hả? Hôm nay đăng ký luôn à? Tôi không mang Sổ hộ khẩu…”

“Tôi đưa cô đi lấy…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện