Chỉ Cần Có Em
Chương 57
Hôm nay là lễ mừng thọ của Lam Vân, các nhân vật nổi tiếng hai giới chính thương đều có mặt để chúc mừng, Hạ Lập Quần cũng không phải ngoại lệ. Mặc dù Hạ Vũ Thường đã ly hôn với Lam Hàm, nhưng quan hệ giữa hai nhà có nhiều mối liên hệ không thể nói cắt đứt là cắt đứt ngay được. Hạ Vũ Thường không tiện xuất hiện ở đây nên Hạ Yên phá lệ hộ tống ba mình tham gia bữa tiệc mừng thọ ngày hôm nay.
Đại sảnh được trang hoàng lộng lẫy khiến cho Hạ Yên cũng phải trầm trồ thán phục, Lam gia quả đúng là gia tộc hùng mạnh bao đời nay, một bữa tiệc mừng thọ cũng có thể khoa trương đến mức này.
Vì tham gia bữa tiệc cùng với ba mình nên Hạ Yên không dám tỏ vẻ mặt bất mãn hay coi thường gì cả, dù sao cô cũng phải giữ thể diện cho dòng họ. Ngay từ khi đặt chân đến đây cô đã tươi cười nhiều đến mức khóe miệng cũng sắp cứng đơ luôn rồi.
Khó khăn lắm mới đến được nơi Lam Vân đang ngồi tiếp khách, Hạ Yên liền cùng ba mình chào hỏi chủ nhân của buổi tiệc, nói vài lời chúc mừng khách sáo xong bèn âm thầm muốn rút lui khỏi đây. Xưa nay những trường hợp thế này đều là Hạ Vũ Thường ra mặt, đến khi bị bắt tham gia mấy buổi xã giao kiểu này Hạ Yên mới thấy chị gái mình đúng là không hề tầm thường chút nào. Đúng là cái gì cũng có kỹ năng riêng của nó mà.
Hạ Yên cầm lấy một ly rượu phục vụ đưa, đang tính đi vòng ra ban công ngắm cảnh thì một hình ảnh vô cùng chói mắt đập vào mắt cô.
Không chỉ mình Hạ Yên mà tất cả mọi người trong đại sảnh đều hướng mắt nhìn về hai người vừa mới xuất hiện ở bữa tiệc.
Cũng đúng cả thôi, trai xinh gái đẹp đi đến đâu chả nổi bật chứ.
Hạ Yên bóp mạnh ly rượu trong tay, nhìn chằm chằm Đinh Nam và cô gái xa lạ kia đang đi vào đại sảnh, miệng khẽ cười lạnh.
Cô đẩy cánh cửa đi ra ban công, mặc gió lạnh mùa đông từng vơn rít thổi, cô vẫn một mình lặng im nhìn ngắm bầu trời đêm.
Một cánh cửa như ngăn cách hoàn toàn hai thế giới, bên kia xa hoa hào nhóang, ngoài này lại chỉ có mình cô với cái lạnh thấu xương. Người trong kia vui vui vẻ vẻ, mình cô đơn độc với thế giới của riêng mình.
Hạ Yên một mình chìm đắm với suy nghĩ mông lung, đột nhiên có người khoác áo lên vai cô.
“Vào trong đi, ba em đang tìm em đấy”.
Hạ Yên mơ mơ hồ hồ một lúc mới nhận ra người đến là Lam Hàm. Cô cởi áo khoác trả lại cho anh ta.
“Cám ơn, em không lạnh”.
Lam Hàm thấy cô trả lại cũng không cố nài nỉ, một tay anh cầm áo khoác vắt lên tay còn lại, động tác vô cùng ưu nhã khiến cho Hạ Yên cũng thầm thán phục. Hôm nay cô đúng là khác hẳn ngày thường, thế nên đã buột miệng hỏi một câu vô cùng ngu ngốc.
“Anh phải học bao lâu mới làm ra được loại hành động chuẩn mực thế kia”.
Lam Hàm hơi sững người, nhưng rất nhanh anh đã hiểu là Hạ Yên đang nói đến điều gì, hơi mỉm cười trả lời:
“Cũng không lâu lắm, từ từ sẽ thành thói quen thôi”.
Hạ Yên mỉm cười buồn bã, thói quen, đừng ai nhắc với cô về hai từ đó nữa. Không hiểu sao dạo này cô lại trở nên nhạy cảm như thế, còn có thể tâm sự mấy chuyện lung tung với Lam Hàm được nữa.
Như cảm nhận được sự khác thường của cô hôm nay, Lam Hàm không miễn cưỡng cô nữa, trước khi đi chỉ bỏ lại một câu nói:
“Mau vào trong đi, lẩn tránh cũng không được gì đâu”.
Hạ Yên đứng yên nhìn Lam Hàm mở cửa đi vào đại sảnh. Cô thể hiện rõ ràng vậy sao, đến một người xa lạ như Lam Hàm cũng biết được là cô đang lẩn tránh. Hạ Yên ơi Hạ Yên, sao mày lại trở nên ngu muội thế này chứ, người ta đang tay trong tay với người khác, còn mày lại trốn ở đây gặm nhấm vết thương một mình. Đã vậy còn bị Lam Hàm nhìn thấy nữa chứ, mặt mũi mấy chục năm nay xem như mất hết rồi.
Hôm nay là tiệc mừng thọ của Lam Vân, dựa vào mối quan hệ thân tình của hai gia đình suốt bao đời nay, Đinh gia không thể nào vắng mặt.
Bà Từ Chi Mục đang mải tiếp chuyện Mã Nhi. Từ ngày Mã Nhi đi Hồng Kông, bà đã không còn được gặp lại người bạn thân này nữa. Sau bao nhiêu năm, khó khăn lắm Mã Nhi mới quay trở lại Đại Lục, lại còn xuất hiện bên cạnh Đinh Nghĩa Thư nữa, xem ra mối quan hệ của hai vợ chồng bọn họ đã trở nên hòa thuận rồi.
Hai người bạn thân gặp mặt có rất nhiều điều muốn nói, nhưng hoàn cảnh không phù hợp nên chỉ có thể hỏi thăm qua loa tình huống của nhau suốt mấy chục năm qua. Mã Nhi hiểu tâm trạng của bạn mình, nên rất kiên nhẫn nói rõ mọi chuyện cho bạn nghe.
Hai người đang mải mê tâm sự, Mã Nhi thấy Đinh Nam đến bèn kêu anh qua đây:
“Giới thiệu với cậu, con trai mình”.
“Mau chào gì Từ đi con, hồi còn bé con suốt ngày qua nhà gì ấy chơi đấy”.
Đinh Nam nhìn bà Từ Chi Mục lễ phép chào hỏi vài câu. Anh từng gặp người phụ nữ này mấy lần rồi, chủ yếu có liên quan đến Hạ gia và Hạ Vũ Thường. Không ngờ khi gặp mặt lần này lại mang một thân phận khác.
Không chỉ Đinh Nam, bà Từ Chi Mục cũng cảm thấy khá bất ngờ. Bà biết Đinh gia mới nhận lại đứa cháu trai thất lạc mấy chục năm nay, nhưng không ngờ người đó lại là Đinh Nam, người con nuôi bao nhiêu năm nay của Hạ gia.
Để tránh lúng túng, bà Từ Chi Mục bèn hỏi chuyện cô gái nhỏ đi cùng Đinh Nam:
“Còn đây là ai, sao mẹ con không giới thiệu luôn cho gì được biết nào. Có phải là con dâu tương lai không”.
Nhâm Danh nghe thấy có người hỏi đến mình thì mỉm cười bẽn lẽn, đúng chuẩn mực của cô dâu nhỏ mới về nhà chồng. Chỉ cần nhìn biểu hiện có chút ngượng ngùng đó thì ai cũng sẽ hiểu lầm. Đinh Nam lười phải giải thích, tâm trí anh hôm nay không đặt ở nơi đây, còn Mã Nhi thì chỉ ước gì mọi người hiểu lầm như vậy nên khi nghe Từ Mục Chi hỏi vậy bèn nhanh nhảu phủ nhận, nhưng lại chẳng khác gì thừa nhận.
“Nào đâu phải, bà đừng nói thế làm cô bé sợ, con bé này hay xấu hổ lắm”.
Đinh Nam cười lạnh trong lòng, buổi tối hôm nay anh đã nhìn màn kịch này được diễn đi diễn lại không biết bao nhiêu lần rồi, nhàm chán đến mức bản thân không thể chịu được nữa. Tay anh gạt phăng bàn tay cứ cố nắm lấy tay anh từ đầu buổi tiệc đến giờ, anh trừng mắt nhìn Nhậm Danh.
“Đúng vậy, gì Từ đừng hiểu lầm, kẻo ảnh hưởng thanh danh của cô Nhậm thì cháu không đền được đâu”.
Nói xong lạnh lùng quay người đi luôn, bỏ mặc Nhậm Danh nghiễn răng nghiếm lợi tức giận gần chết nhưng vẫn phải cố tỏ vẻ đoan trang thục nữ.
Đại sảnh được trang hoàng lộng lẫy khiến cho Hạ Yên cũng phải trầm trồ thán phục, Lam gia quả đúng là gia tộc hùng mạnh bao đời nay, một bữa tiệc mừng thọ cũng có thể khoa trương đến mức này.
Vì tham gia bữa tiệc cùng với ba mình nên Hạ Yên không dám tỏ vẻ mặt bất mãn hay coi thường gì cả, dù sao cô cũng phải giữ thể diện cho dòng họ. Ngay từ khi đặt chân đến đây cô đã tươi cười nhiều đến mức khóe miệng cũng sắp cứng đơ luôn rồi.
Khó khăn lắm mới đến được nơi Lam Vân đang ngồi tiếp khách, Hạ Yên liền cùng ba mình chào hỏi chủ nhân của buổi tiệc, nói vài lời chúc mừng khách sáo xong bèn âm thầm muốn rút lui khỏi đây. Xưa nay những trường hợp thế này đều là Hạ Vũ Thường ra mặt, đến khi bị bắt tham gia mấy buổi xã giao kiểu này Hạ Yên mới thấy chị gái mình đúng là không hề tầm thường chút nào. Đúng là cái gì cũng có kỹ năng riêng của nó mà.
Hạ Yên cầm lấy một ly rượu phục vụ đưa, đang tính đi vòng ra ban công ngắm cảnh thì một hình ảnh vô cùng chói mắt đập vào mắt cô.
Không chỉ mình Hạ Yên mà tất cả mọi người trong đại sảnh đều hướng mắt nhìn về hai người vừa mới xuất hiện ở bữa tiệc.
Cũng đúng cả thôi, trai xinh gái đẹp đi đến đâu chả nổi bật chứ.
Hạ Yên bóp mạnh ly rượu trong tay, nhìn chằm chằm Đinh Nam và cô gái xa lạ kia đang đi vào đại sảnh, miệng khẽ cười lạnh.
Cô đẩy cánh cửa đi ra ban công, mặc gió lạnh mùa đông từng vơn rít thổi, cô vẫn một mình lặng im nhìn ngắm bầu trời đêm.
Một cánh cửa như ngăn cách hoàn toàn hai thế giới, bên kia xa hoa hào nhóang, ngoài này lại chỉ có mình cô với cái lạnh thấu xương. Người trong kia vui vui vẻ vẻ, mình cô đơn độc với thế giới của riêng mình.
Hạ Yên một mình chìm đắm với suy nghĩ mông lung, đột nhiên có người khoác áo lên vai cô.
“Vào trong đi, ba em đang tìm em đấy”.
Hạ Yên mơ mơ hồ hồ một lúc mới nhận ra người đến là Lam Hàm. Cô cởi áo khoác trả lại cho anh ta.
“Cám ơn, em không lạnh”.
Lam Hàm thấy cô trả lại cũng không cố nài nỉ, một tay anh cầm áo khoác vắt lên tay còn lại, động tác vô cùng ưu nhã khiến cho Hạ Yên cũng thầm thán phục. Hôm nay cô đúng là khác hẳn ngày thường, thế nên đã buột miệng hỏi một câu vô cùng ngu ngốc.
“Anh phải học bao lâu mới làm ra được loại hành động chuẩn mực thế kia”.
Lam Hàm hơi sững người, nhưng rất nhanh anh đã hiểu là Hạ Yên đang nói đến điều gì, hơi mỉm cười trả lời:
“Cũng không lâu lắm, từ từ sẽ thành thói quen thôi”.
Hạ Yên mỉm cười buồn bã, thói quen, đừng ai nhắc với cô về hai từ đó nữa. Không hiểu sao dạo này cô lại trở nên nhạy cảm như thế, còn có thể tâm sự mấy chuyện lung tung với Lam Hàm được nữa.
Như cảm nhận được sự khác thường của cô hôm nay, Lam Hàm không miễn cưỡng cô nữa, trước khi đi chỉ bỏ lại một câu nói:
“Mau vào trong đi, lẩn tránh cũng không được gì đâu”.
Hạ Yên đứng yên nhìn Lam Hàm mở cửa đi vào đại sảnh. Cô thể hiện rõ ràng vậy sao, đến một người xa lạ như Lam Hàm cũng biết được là cô đang lẩn tránh. Hạ Yên ơi Hạ Yên, sao mày lại trở nên ngu muội thế này chứ, người ta đang tay trong tay với người khác, còn mày lại trốn ở đây gặm nhấm vết thương một mình. Đã vậy còn bị Lam Hàm nhìn thấy nữa chứ, mặt mũi mấy chục năm nay xem như mất hết rồi.
Hôm nay là tiệc mừng thọ của Lam Vân, dựa vào mối quan hệ thân tình của hai gia đình suốt bao đời nay, Đinh gia không thể nào vắng mặt.
Bà Từ Chi Mục đang mải tiếp chuyện Mã Nhi. Từ ngày Mã Nhi đi Hồng Kông, bà đã không còn được gặp lại người bạn thân này nữa. Sau bao nhiêu năm, khó khăn lắm Mã Nhi mới quay trở lại Đại Lục, lại còn xuất hiện bên cạnh Đinh Nghĩa Thư nữa, xem ra mối quan hệ của hai vợ chồng bọn họ đã trở nên hòa thuận rồi.
Hai người bạn thân gặp mặt có rất nhiều điều muốn nói, nhưng hoàn cảnh không phù hợp nên chỉ có thể hỏi thăm qua loa tình huống của nhau suốt mấy chục năm qua. Mã Nhi hiểu tâm trạng của bạn mình, nên rất kiên nhẫn nói rõ mọi chuyện cho bạn nghe.
Hai người đang mải mê tâm sự, Mã Nhi thấy Đinh Nam đến bèn kêu anh qua đây:
“Giới thiệu với cậu, con trai mình”.
“Mau chào gì Từ đi con, hồi còn bé con suốt ngày qua nhà gì ấy chơi đấy”.
Đinh Nam nhìn bà Từ Chi Mục lễ phép chào hỏi vài câu. Anh từng gặp người phụ nữ này mấy lần rồi, chủ yếu có liên quan đến Hạ gia và Hạ Vũ Thường. Không ngờ khi gặp mặt lần này lại mang một thân phận khác.
Không chỉ Đinh Nam, bà Từ Chi Mục cũng cảm thấy khá bất ngờ. Bà biết Đinh gia mới nhận lại đứa cháu trai thất lạc mấy chục năm nay, nhưng không ngờ người đó lại là Đinh Nam, người con nuôi bao nhiêu năm nay của Hạ gia.
Để tránh lúng túng, bà Từ Chi Mục bèn hỏi chuyện cô gái nhỏ đi cùng Đinh Nam:
“Còn đây là ai, sao mẹ con không giới thiệu luôn cho gì được biết nào. Có phải là con dâu tương lai không”.
Nhâm Danh nghe thấy có người hỏi đến mình thì mỉm cười bẽn lẽn, đúng chuẩn mực của cô dâu nhỏ mới về nhà chồng. Chỉ cần nhìn biểu hiện có chút ngượng ngùng đó thì ai cũng sẽ hiểu lầm. Đinh Nam lười phải giải thích, tâm trí anh hôm nay không đặt ở nơi đây, còn Mã Nhi thì chỉ ước gì mọi người hiểu lầm như vậy nên khi nghe Từ Mục Chi hỏi vậy bèn nhanh nhảu phủ nhận, nhưng lại chẳng khác gì thừa nhận.
“Nào đâu phải, bà đừng nói thế làm cô bé sợ, con bé này hay xấu hổ lắm”.
Đinh Nam cười lạnh trong lòng, buổi tối hôm nay anh đã nhìn màn kịch này được diễn đi diễn lại không biết bao nhiêu lần rồi, nhàm chán đến mức bản thân không thể chịu được nữa. Tay anh gạt phăng bàn tay cứ cố nắm lấy tay anh từ đầu buổi tiệc đến giờ, anh trừng mắt nhìn Nhậm Danh.
“Đúng vậy, gì Từ đừng hiểu lầm, kẻo ảnh hưởng thanh danh của cô Nhậm thì cháu không đền được đâu”.
Nói xong lạnh lùng quay người đi luôn, bỏ mặc Nhậm Danh nghiễn răng nghiếm lợi tức giận gần chết nhưng vẫn phải cố tỏ vẻ đoan trang thục nữ.
Bình luận truyện