Chỉ Có Tôi Hiểu Được Nhu Tình Của Anh Ấy

Chương 5



Trước ngày vào quân đội sưu tầm tư liệu, Minh Chúc quay trở về đại viện một chuyến. Cô lái xe tiến vào cổng trước của đại viện, binh lính gác cổng trông thấy biển số xe, lập tức cho qua.

Thật ra Minh Chúc không thích ở đại viện, vì thế nên vừa tốt nghiệp xong đại học, cô lập tức dọn ra ngoài ở. Ba mẹ cô mới đầu cũng không đồng ý, nhưng cũng không thể lay chuyển được ý định của cô, đành phải xuôi theo.

Minh Chúc dừng xe trước cửa, đi vào bên trong nhà.

Dì Trương trông thấy cô vui vẻ kêu lên: “Minh tiểu thư về rồi!”

Minh Thành Quân đang ngồi ở phòng khách xem bản tin thời sự cũng quay đầu nhìn qua, cười cười vỗ xuống chỗ trống bên cạnh: “Cái con bé này còn đường biết đường về nhà à? Ngày 1 tháng 5 hôm trước con đã đi đâu?”

Minh Chúc bước qua, đem túi xách để xuống một góc ghế sô pha, có chút bất đắc dĩ nói: “Cha, con đã nói với cha là về trấn thăm bà ngoại.”

Minh Thành Quân: “À à, cha bận bịu quá nên quên mất.”

Minh Chúc hướng mắt nhìn lên trên lầu: “Không phải anh hai cũng đã về sao ạ?”

Cô vừa dứt lời, ở lối rẽ qua hành lang lầu hai xuất nhiện một người ông cao lớn, trên người còn mặt áo lót quân đội, đẹp trai cao ráo. Người còn chưa xuống tới dưới nhà đã nghe tiếng nói: “Minh Chúc có phải là biết anh đã về không?”

Minh chúc nhìn về phía anh, cười cười: “Anh hai.”

Minh Tranh nhíu mày, đi đến bên cạnh cô ngồi xuống, mới vừa gác chân lên, Minh Thành Quân liền trầm giọng nói: “Ngồi cho đàng hoàng, không được mất lịch sự.”

Minh Tranh có chút miễn cưỡng bỏ chân xuống, buông tiếng hừ nhẹ: “Bây giờ cũng không phải là đang trong quân, trong nhà còn phải ngồi ngay ngắn, không mệt hay sao?”

“Ở đâu cũng giống nhau”

……

Minh Chúc cười thành tiếng. Minh Tranh xoa nhẹ đầu em gái, cười cái gì mà cười.

Trước giờ ăn cơm thì Thẩm Mạn trở về, nhìn thấy con gái cũng ở nhà thì cười híp mắt, vui vẻ đi tới, cả gia đình cùng ngồi lên bàn cơm. Lúc ăn cơm, Minh Thành Quân bàn bạc sự tình trong quân đội với Minh Tranh, trò chuyện đến say mê, Thẩm Mạn nhịn không được chen ngang: “Thôi, đừng nói những chuyện này nữa, mỗi lần quay về đều nói những thứ này làm tôi ăn cơm cũng không được ngon.”

Minh Thành Quân: …..

Thẩm Mạn nhìn về phía Minh Tranh: “Lần trước không phải con nói đang quen bạn gái sao? Lần sau dẫn về cho mẹ gặp mặt xem.”

Minh Tranh mặt không lộ chút biểu cảm: “Chia tay rồi.”

Thẩm Mạn: “……Từ lúc nào?”

Minh Tranh cúi đầu cười cười: “Chỉ có thể nói duyên phận không đủ. Để lần sau con tìm cho mẹ một cô gái khác.”

“Cái gì mà tìm cho mẹ?” Thẩm Mạn nhìn anh chằm chằm.

Minh Tranh cảm thấy hơi nhức đầu. Lần trước là lừa hai người bọn họ, chứ anh kiếm đâu ra bạn gái cơ chứ? Đây không phải là bị thúc ép nên mới bịa ra như vậy sao? Anh liếc mắc nhìn Minh Chúc đang yên tĩnh ăn cơm, cười ra tiếng: “Mẹ. mẹ đừng chỉ hối thúc con, Minh Chúc tuổi cũng không còn nhỏ nữa.”

Minh Chúc: ……

Cô quay lại, lườm anh một cái sắc lẹm.

Có người làm anh như thế sao?

Đúng như mong đợi, Thẩm Mạn dồn sự chú ý lên cô, chỉ khác là mềm mỏng hơn rất nhiều, còn mang theo chút cẩn thận thăm dò từng chút một: “Minh Chúc à, con cũng không còn nhỏ nữa, người theo đuổi con cũng không ít, con …. không có thích ai hay sao?”

Minh Chúc nói thật: “Không có.”

Quả thực, trong số những người theo đuổi cô, cô không thích một ai cả.

Cô đã có người mình thích rồi.

Thẩm Mạn tạm ngưng, có chút không đành lòng đưa mắt nhìn Minh Thành Quân. Minh Thành Quân ngược lại không phản ứng gì.

Một lát sau Thẩm Mạn mới chân thành khuyên bảo: “Làm người, phải luôn nhìn về phía trước, bỏ qua chuyện cũ. Nếu như con không thích những người theo đuôi kia, thì để bố mẹ thu xếp cho con.”

Minh Chúc nhìn cha mẹ một chút, biết bọn họ đã hiểu lầm mình cùng Từ Duệ. Dù sao cô cùng Từ Duệ trước kia là thanh mai trúc mã, bọn họ cho rằng người cô thích là Từ Duệ.

Mọi người đều nghĩ như thế, ngoại trừ Lục Trác Phong.

Minh Chúc không biết nên giải thích thế nào, bọn họ lại nhìn cô chằm chằm, đành phải để đũa xuống, nói: “Trong năm nay, con sẽ đi kiếm bạn trai, đỡ cho mọi người phải lo lắng cho con.”

Lúc cô nói những lời này hoàn toàn nghiêm túc, Thẩm Mạn vô cùng ngạc nhiện, lập tức cười nói: “Tốt lắm tốt lắm.”

Minh Thành Quân cũng cười, nhìn cô nói: “Kiếm bạn trai cùng ngành với con cũng tốt, có thể cùng nhau sinh hoạt, thảo luận cuộc sống.” Ông lại nhìn về phía Minh Tranh nói thêm: “Con cũng nhanh nhanh lên, đã sắp ba mươi tuổi rồi.”

Minh Tranh khổ sở cười trừ: “Con sẽ cố gắng.”

Sau bữa cơm tối, Minh Chúc đi lên căn phòng trên lầu hai, đi ngang qua cửa phòng của Minh Tranh, thấy anh đang đứng trước cửa sổ nói chuyện điện thoai, nghĩ nghĩ, rồi bước chân đi vào.

Minh Tranh nghe thấy tiếng bước chân thì quay đầu lại nhìn.

Mấy phút sau, anh cúp điện thoại, lười nhác dựa vào cửa sổ, nhìn về phía Minh Chúc: “Có phải là có việc muốn hỏi anh?”

Minh Chúc gật đầu: “Anh biết đội trưởng quân phân khu Vô Cảnh không?”

Minh Tranh liếc cô một cái, đóng quân bên kia chính là học viện đặc cảnh Vô Cảnh, binh lính tinh nhuệ của đại đội đặc chiến chống khủng bố Tô Kiến, và đội đột kích Liệp Báo. Anh gật đầu: “Có biết, bên trong có ba đại đội, em muốn hỏi cái gì?”

Trước kia, Từ Duệ được biên chế ở Đội đột kích Liệp Báo.

Minh Chúc nói: “Hai ngày nữa em phải đi đến đó thu thập tư liệu, có thể phải đi một thời gian dài, nên tranh thủ tìm hiểu một chút, tiện mồm thì hỏi anh thôi.”

Cô gái tên Minh Chúc này nhìn bên ngoài thì dịu dàng vô hại. Minh Tranh cũng nghĩ cô nàng cũng vì chuyện công việc mới hỏi mình, anh kéo cái ghế dạng chân ngồi xuống, cười nói: “Thu thập tài liệu? Vậy thì em đừng đi thì hơn. Mấy người đội trưởng kia tính tình cũng không thể nói là tốt, nhất là cái cậu tên Lục Trác Phong kia.”

Nghe thấy cái tên đó, Minh Chúc khẽ nhốn nháo trong lòng.

Khi hai người bọn họ còn nhỏ, Thẩm Mạn và Minh Thành Quân từng gây gổ bất hoà, phải tách ra ở riêng mấy năm. Thẩm Mạn dẫn theo Minh Chúc về nhà mẹ ruột. Minh Tranh thì lại đi theo Minh Thành Quân. Về sau, Thẩm Mạn và Minh Thành Quân làm hoà, muốn đón Minh Chúc trở về thì cô lại không muốn, ở lại bên bà ngoại đến khi thi đại học xong. Minh Tranh lại không ờ bên cạnh cô, thời gian về trấn trên không nhiều, cũng chưa bao giờ gặp Lục Trác Phong ở trấn trên. Anh chỉ biết qua bà ngoại là Lục Trác Phong hằng năm đều về thăm bà Từ, tính ra cũng là một người trọng tình trọng nghĩa.

Nói chung là do Minh Chúc giỏi giấu tâm sự, lại thêm thời gian Lục Trác Phong về trấn cũng không nhiều, lần nào cũng đến đi vội vã, cho nên chẳng ai đem hai người bọn họ liên tưởng đến phương diện kia.

Minh Tranh cũng không không nghĩ đến chuyện đó, nói: “Thật ra, em cũng quen biết cậu ta, chắc sẽ không có vấn đề gì.”

Minh Chúc có được đáp án mình muốn, cười khẽ một tiếng: “Anh ấy cũng không đáng sợ như vậy.”

Minh Tranh cười nhạt: “Cũng đúng, em cũng không phải là lính của cậu ta.”

Anh còn muốn nói tiếp điều gì đó, đúng lúc điện thoại lại đổ chuông.

Minh Chúc nói: “Anh nhận điện thoại đi, em về phòng trước đây.”

Về đến phòng mình, Minh Chúc nhớ tới vài ngày trước cùng Lục Trác Phong ở trấn trên. Anh của hiện tại so với mấy năm trước càng âm trầm, tính tình cũng cứng rắn hơn một chút. Trước kia anh vẫn còn chọc cô cười, đùa giỡn với cô một chút, đối xử với cô cũng rất dịu dàng.

Còn nhớ học kì một của năm lớp mười hai, Lục Trách Phong được nghỉ phép trở về trấn trên. Gọi điện thoại cho Minh Chúc. Lúc đó, Minh Chúc đi học trong nội thành, cộng thêm lớp mười hai chỉ có được kì nghỉ hàng tháng, cô chỉ có thể ở lại trường. Lục Trác Phong lần đó trở về, Minh Chúc còn đang ở trường đi học, cả buổi trưa đều không tập trung, toàn thân mệt mỏi.

Anh thật khó khăn mới được nghỉ phép, cô cũng không thể về nhà, có nghĩa là hai người không thể nào gặp nhau được.

Sau khi tan học, cô không nhịn được gọi điện thoại cho anh, Lục Trác Phong cười khẽ: “Cô nhóc làm sao thế?”

Minh Chúc nhẫn nhịn mấy giây, đáp lại rất lễ phép: “Em, em có mấy bộ quần áo để ở nhà, anh có thể đưa tới giúp em không?”

“Được, buổi tối anh đem đến cho em.”

Minh Chúc mừng rỡ: “Vậy, để em nói bà ngoại thu xếp, tí anh qua lấy nhé.”

Lục Trác Phong cười nói: “Được, còn gì nữa không?”

Minh Chúc: “Không có.”

Kết thúc cuộc gọi, mặt cô cũng đỏ rần, lại tranh thủ thời gian gọi cho bà ngoại, bà ngoại mắng cô một trận, nói sắp nghỉ rồi còn đem đồ đạc làm cái gì? Cằn nhằn một hồi, thu xếp cho cô bộ sườn xám mới may xong, còn gói thêm cái áo khoác.

Sau lớp tự học ban đêm.

Minh Chúc đeo cặp sách chạy ra cửa trường học, liếc mắt liền nhận ra người đàn ông cao lớn đĩnh đạc, khí chất mạnh mẽ đẹp trai lẫn giữa một đám học sinh mặc đồng phục xanh xanh trắng trắng. Anh cũng giống như trong một khắc đã nhận ra cô, cách cô cũng không xa lắm, khoé miệng cong lên: “Lại đây.”

Xung quanh ồn ào, Minh Chúc không nghe được tiếng anh gọi, chỉ có thể đọc được từ khẩu hình miệng.

Cô cười lên vui vẻ, chậm chạp chạy qua, chạy một bước, tim cũng đập nhanh hơn một nhịp.

Cô yên lặng đứng trước mặt anh, Lục Trác Phong lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ cô mặc đồng phục, tóc đuôi ngựa được cột cẩn thận phía sau, khuôn mặt nhỏ nhắn ứng hổng, xinh đẹp sắc xảo, mang theo vài phần ngây thơ, đôi mắt mang đầy niềm vui nhìn anh.

Anh cúi đầu cười cười, đưa tay xoa đầu đầu cô: “Em mặc đồng phục nhìn thật dễ nhìn, về sau đừng mặc sườn xám chạy lung tung khắp nơi.”

Trong khoảnh khắc như, tim cô đập như có con nai đang chạy loạn bên trong.

Cô nói: “Anh cũng từng nói em mặc sườn xám là đẹp nhất.”

Lần trước anh về đúng lúc mùa thu, cô lần đầu tiên mặc sườn xám đi qua nhà bà Từ, anh nhìn đến sững sờ, bà Từ còn khen một câu: “Ôi cái con bé này mặc sườn xám thật là đẹp, còn đẹp hơn bà ngoại con lúc còn trẻ.”

Bộ sườn xám kia đã được cách tân, màu trắng, kiểu hiện đại, rất phù hợp với độ tuổi của cô, nhưng lại dẫn ra tư vị thiếu nữ tiềm ẩn.

Sườn xám đó là quà sinh nhật bà ngoại tặng cô.

Bà Từ khen xong, còn quay sang hỏi Lục Trác Phong: “Tiểu Lục, đúng không?”

Lục Trác Phong liếc mắt qua cô, trầm giọng “Dạ”, trong mắt còn mang theo ý cười.

Minh Chúc liền đột nhiên đỏ mặt.

Mấy ngày hôm đó, cô chỉ toàn mặc sườn xám. Trời lạnh thế nào cũng lộ ra hai bắp chân trắng nõn, thẳng tắp đi qua đi lại trước mặt anh.

Lục Trác Phong thu lại tầm mắt, liền đem cái túi đựng quần áo đưa cho cô, anh cũng không biết bên trong chính là sườn xám. Minh Chúc nhận lấy, nhỏ giọng hỏi: “Lát nữa anh phải đi luôn rồi sao?”

“Chưa đâu, sáng mai anh mới đi.”

Anh thừa lúc bà Từ đang ngủ say mới chạy đến đem đồ cho cô. Thời gian biểu làm việc và nghỉ ngơi của anh rất khoa học. Hầu như sáng nào cũng đúng năm giờ rưỡi là đã dậy, sau đó tất cả lại đều giống nhau.

Gần trường học khi đó có mấy tiệm trà sữa và cửa hàng bánh ngọt, Minh Chúc muốn ở cùng anh lâu thêm một chút, nên đem mắt lén nhìn những tiệm trà sữa.

Lục Trác Phong thuận mắt nhìn sang, cười nhẹ hỏi cô: “Muốn uống trà sữa?”

Minh Chúc gật đầu, đáng thương nhìn anh: “Em đói.”

Thế là anh đi theo cô ăn đồ ngọt cả một buổi.

Đêm đó, anh đưa cô về trước cửa trường học, thời gian đã trễ, nhân viên gác cổng nhìn bọn họ chằm chằm: “Sao lại về trễ như vậy? Anh đâu phải là học sinh ở đây.”

Chính là nói Lục Trác Phong.

Lục Trác Phong cười nói: “Đem đồ cho em gái nên muộn một chút.”

Nhân viên gác cổng nhìn thấy Minh Chúc tướng mạo xinh đẹp, nhìn có vẻ dịu dàng ngoan ngoãn, lại còn đang mặc đồng phục có đính huy hiệu trường, nên cũng không làm khó.

Minh Chúc đi vào trường, đến chỗ rẽ thì ngoảnh đầu nhìn lại, anh còn đứng ở cổng trường, còn chia cho nhân viên gác cổng một điếu thuốc, khói mù bay lượn lờ, cũng không biết ai người có thể nói được chuyện gì. Anh thấy cô dừng lại, thì khoá khoát tay ra hiệu cho cô mau vào trường đi.

Về sau, Minh Chúc nhiều lần dùng lý do này để gạt anh tới trường thăm mình.

Thằng đến sau khi lên đại học.

Có đôi khi Minh Chúc cảm thấy thật ra là anh cam tâm tình nguyện, chứ cô làm sao có thể lừa được anh.

____

Hai ngày sau, đoàn làm phim <<Chống Khủng Bố>> tập trung dưới lầu của toà nhà Đài truyền hình. Một đoàn mười mấy người ngồi lên hai chiếc xe việt dã, thẳng hướng quân phân khu mà tiến.

Trong đoàn chỉ có bốn người phụ nữ, trong đó một người đã lập gia đình, còn lại đều là mấy cô gái trẻ đang độc thân.

Tháng năm ở thành Bắc đã bắt đầu nóng bức, nhưng trong xe điều hoà phả hơi mát lạnh. Đa số những người trong đoàn làm phim hầu như chưa bao giờ đi tới doanh trại quân đội. Đường Hinh lại càng chưa đi nên vô cùng hưng phấn: “Ôi, vừa nghĩ tới lát nữa sẽ nhìn thấy từng đoàn từng đoàn các anh bộ đội, tớ liền không kiềm được sự phấn khích.”

Minh Chúc nhìn ra ngoài cửa sổ, cười khẽ một tiếng.

Có một cô gái khác cũng phụ hoạ theo: “Chị cũng thế!”

Đường Hinh dùng khuỷu tay chọc Minh Chúc: “Cậu đã thấy đến nhàm rồi phải không? Chẳng thấy mong đợi chút xíu nào.”

Minh Chúc thành thật nói: “Không có, tớ thật sự rất mong đợi.”

Đường Hinh: “Thật là nhìn không ra.”

Minh Chúc thật sự là có chút hưng phấn cùng mong đợi, nhưng cô cũng không giải thích nhiều, chỉ cúi đầu cười cười, lại nhìn ra phía ngoài cửa sổ.

Trong xe mọi người bàn tán sôi nôỉ nhưng cô cùng không tham dự vào.

Xe lái đến cổng quân khu thì bị ngăn lại.

Tất cả mọi người phải xuống xe kiểm tra theo thông lệ thì mới được vào.

Phía bên kia cánh cửa, Lục Trác Phong mặc trang phục huấn luyện, vẻ mặt có chút mất kiên nhẫn nhìn về phía cổng nơi hai chiếc xe kia đang bị dừng, cho đến khi —-

Một người phụ nữ mặc sườn xám màu trắng từ trên xe bước xuống, chậm rãi quay người nhìn về phía anh.

- Hết Chương 5-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện