Chỉ Có Tôi Mới Nhìn Thấy Em
Chương 84
Mẹ Ngô năm nay 47 tuổi, bố Ngô hơn mẹ Ngô 5 tuổi, năm đó khi mẹ Ngô còn đi học là hoa khôi của trường vừa xinh đẹp thành tích học tập lại tốt, nhân duyên tốt, tính cách cũng hòa đồng, nhưng điều mà làm mọi người cảm thấy không công bằng nhất chính là gia cảnh của bà cũng tốt vô cùng.
Bố mẹ và ông bà nội đều thuộc quân đội, trong giới chính trị cũng rất có địa vị. Cũng may là bố mẹ bà rất thấu tình hiểu lẽ, thương yêu con gái lại biết bà không thích giới chính trị, cho nên cũng không gượng ép phải theo nếp gia đình.
Bà theo học ở một ngôi trường có tiếng bình thường, muốn sau này gia nhập giới giải trí lăn lộn một chút. Nhưng sau đó còn chưa tốt nghiệp đã quen biết với bố Ngô lớn hơn mình 5 tuổi, đối phương vừa đẹp trai vừa trưởng thành, biết chiêu trò lấy lòng người khác, khiến cho mẹ Ngô khi đó tuổi còn trẻ tựa như mình đi lạc vào một cuốn tiểu thuyết ngôn tình tổng tài văn vậy, vì thế khi trái tim thiếu nữ bùng nổ cộng với sự gấp gáp theo đuổi của bố Ngô thì mẹ Ngô còn chưa gia nhập xã hội đã trở thành vợ người.
Hai nhà cũng môn đăng hộ đối, nam tài nữ sắc. Tuổi tác bố Ngô có lớn hơn một chút, cũng vừa vặn sẽ biết cách yêu thương chăm sóc mẹ Ngô, cùng với trái tim biết khoan dung độ lượng. Bố Ngô thừa kế sản nghiệp gia đình làm ăn cũng phát đạt, là người có tâm với sự nghiệp.
Nghĩ lại sợ con gái mình ở trường học bị tên nhà nghèo nào câu mất hồn thì sao, cho nên gia đình mẹ Ngô cũng rất nhanh đã đồng ý với yêu cầu kết hôn sớm của con gái, nhưng mà nguyên nhân chủ yếu là do con rể vàng làm ông bà ưng ý lắm.
Trong nhà có vợ nhỏ, cuộc sống của bố Ngô trôi qua vô cùng dễ chịu. Mẹ Ngô vì mải mê sống trong hạnh phúc cũng không quan tâm gì đến ý định lăn lộn giới giải trí nữa, vì thế lại càng yên tâm ở nhà nuôi dưỡng con trai, sự nghiệp học hành cũng được bảo lưu.
Vì vậy tính cách thích trêu đùa và không nghiêm túc của Ngô Thế Huân chính là từ mẹ mình mà ra, điểm thành thục và chiêu trò lại được thừa hưởng từ bố. Chỉ là bình thường đều ở bên mẹ nhiều hơn, cho nên phần tính cách kia có phần chiếm lĩnh nhiều hơn.
Anh muốn tiến vào giới giải trí làm diễn viên, đều là do hai tay mẹ Ngô tạo thành. Bố Ngô thì không thể không nghe vợ, sợ bà giận. Còn nếu như tìm Ngô Thế Huân nói chuyện riêng, cái đứa không biết nghe lời này khẳng định sẽ lại đi mách mẹ, hơn nữa còn sẽ đi mách cả ông bà nội ông bà ngoại những người thương yêu sủng nịch thằng bé hơn cả trời này cho mà xem, ông thật không muốn bị cả đại gia đình lôi ra họp phê bình đâu.
Sau khi ăn xong bữa sáng, Lộc Hàm xem như cũng có chút hiểu biết về tính cách của hai vị trưởng bối, mẹ Ngô cực kỳ thân thiết còn bố Ngô vẫn có hơi chút nghiêm khắc.
Bởi vì Lộc Hàm nhỏ hơn Ngô Thế Huân 5, 6 tuổi, vì vậy tuổi tác của mẹ cậu cũng xấp xỉ mẹ Ngô, nhưng mà mẹ cậu không thể nào thoải mái vô tư, mang trái tim thiếu nữ như mẹ Ngô được. Bà chỉ là một viên chức bình thường, dung mạo cũng sẽ không trẻ trung và xinh đẹp như mẹ Ngô.
Nghĩ đến đây, Lộc Hàm tự dưng thấy hơi mất mát. Bởi vì cậu nghĩ đến người bố mất sớm của mình, rồi lại nghĩ đến người mẹ một năm chỉ được gặp mặt mấy lần.
“Tiểu Lộc, lát con đi mua đồ ăn với cô nhé!” Mẹ Ngô bỗng nhiên hỏi Lộc Hàm.
(Vì mẹ Ngô tính cách cởi mở nên đổi sang xưng hô con với cô cho đỡ khách sáo.)
Lộc Hàm vội ngẩng đầu lên, khuôn mặt tràn đầy ngạc nhiên, mãi lúc sau mới ấp a ấp úng nói: “Vâng…được ạ!…”
Bố Ngô ngồi ở sô pha bên này cũng nhìn vợ mình, không biết làm sao đành nói: “Để dì Trần đi là được rồi, Tiểu Lộc bị người khác nhận ra thì phiền phức lắm!”
Hơn nữa người ta là con trai, bà đưa thằng bé đi mua đồ cái gì? Cũng đâu phải là con gái.
Đàn ông là phải lên rừng xuống biển! Tòng quân! Nói chuyện quốc gia đại sự!
Bố Ngô nghĩ thế nhưng mà bố Ngô không dám nói ra, vì sợ buổi tối lại bị khóa cửa phòng nhốt ở ngoài.
Nhưng mà bỗng nhiên ông không kiềm được lại nghĩ đến đứa con trai xui xẻo nhà mình thích xuất hiện trên màn ảnh thích làm người nổi tiếng, hơn nữa còn lăn lộn trong cái giới đó vô cùng giỏi giảng kiếm tiền so với tự mở công ty cũng không hề thua kém.
Năm đó Ngô Thế Huân nổi như cồn, còn ở trước mặt bố mẹ mình dương dương tự đắc nói: “Còn không được sao?” Sau đó thiếu chút nữa thì bị đánh.
Ngô Thế Huân quay sang nhìn Lộc Hàm một bộ dạng khẩn trương lo lắng, bèn nói với mẹ Ngô: “Mẹ muốn mua cái gì? Con với Tiểu Lộc đi là được!”
Mẹ Ngô giận anh không hiểu chuyện, liền nói: “Ai cần con đi? Mẹ chính là thích Tiểu Lộc thôi, cùng lắm là cho con bám đuôi!”
Ngô Thế Huân rơi vào trầm mặc. Anh đang tự nghĩ, không lẽ sau này mẹ mình sẽ trở thành kình địch cùng mình giành vợ sao…
Cuối cùng cũng may không có đi mua đồ ăn, ba người chỉ cùng nhau và lái xe đến trung tâm thương mại.
Cho dù là ít người nhưng vẫn lo lắng sợ bị nhận ra, cho nên mẹ Ngô quyết định đi thẳng lên tầng dành cho VIP.
Lúc cô nhân viên bán hàng nhìn thấy khách hàng quen thuộc mang theo hai người kia đến, bị chấn động đến mức phải một lúc lâu sau mới trấn tĩnh lại được.
Mẹ Ngô muốn mua quần áo mới cho hai đứa con trai, bình thường thì bà thích đến đây mua đồ cho chồng mình.
Ngô Thế Huân ngồi trên ghế lật giở tờ tạp chí, nhìn mẹ mình ở xa xa cùng Tiểu Lộc nhiệt tình nói chuyện. Tuy là vị kia nhà mình vẫn giữ bộ dáng cẩn trọng, nhưng điều đó cũng không ảnh hưởng đến sự yêu thích với cậu của mẹ anh.
“Tiểu Lộc, nào thử cái này xem!”
“Cái này không tồi đâu!”
“Xin lỗi, hãy lấy giúp tôi kiểu này màu be nhé!”
“Ừm…nên là phối thêm một chiếc mũ.”
Mẹ Ngô cực kỳ vui vẻ, càng nhìn Lộc Hàm lại càng thích. Đứa bé xinh đẹp lại ngoan ngoãn hay xấu hổ, quả nhiên là khác xa so với Ngô Thế Huân, khiến cho bà có những trải nghiệm mới mẻ, cứ nghĩ đến việc mình có thêm một người con trai như thế là mẹ Ngô lại cảm thấy vui mừng.
Mỗi bộ quần áo được khoác lên người Lộc Hàm đều rất đẹp mắt, mẹ Ngô không kiềm được đòi mua hết: “Tất cả chỗ này đều gói lại!”
Lộc Hàm nhất thời khẩn trương, nói: “Cô ơi, không cần đâu ạ!”
Mẹ Ngô đẩy tay cậu ra, cười cười nói: “Đừng có làm khách, xem như là cô tặng con quà năm mới nhé!”
Làm gì có chuyện lần đầu tiên gặp phụ huynh nhà người ta, lại còn được phụ huynh mua đồ cho? Hơn nữa giá cả của mấy bộ này cũng không phải tầm thường.
Lộc Hàm không biết làm sao, vội vàng nhìn sang Ngô Thế Huân phát ra ánh mắt cầu cứu, đúng là vô cùng đáng thương.
Ngô Thế Huân chỉnh lại quần áo rồi đứng dậy, cảm thấy bản thân lúc này thật giống như một vị anh hùng. Anh đi đến bên cạnh mẹ mình, nắm lấy vai bà nói: “Mẹ, đừng nhiệt tình quá thế, mẹ sẽ dọa em ấy sợ đó!”
Mẹ Ngô quay đầu qua nhìn con trai nhà mình, khuôn mặt tràn đầy sự không can tâm.
Ngô Thế Huân quay sang đánh giá chiếc áo khoác da màu đen trên người Lộc Hàm, ánh mắt anh đột nhiên sáng rực lên, nói: “Ồ, cái này mặc đẹp trai lắm, lấy cái này đi!”
Mẹ Ngô gấp gáp nói: “Con đó, cái thằng bé này…”
Ngô Thế Huân nhất thời cắt ngang lời bà, rồi lại nhìn mẹ mình cười dịu dàng, nói: “Nào nghe con đi!”
————————————————
Sau đó mẹ Ngô phải chọn được cho Ngô Thế Huân và bố Ngô hai bộ quần áo, mới yên tâm buông tay để ra về.
Bà ngồi ở ghế phụ, lén lút nhìn Ngô Thế Huân và Lộc Hàm ngồi ở ghế sau. Hai người khi ở chung có cảm giác vô cùng ấm áp, Ngô Thế Huân thỉnh thoảng lại tỏ ra cái vẻ ngang ngược bá đạo còn Lộc Hàm thật giống như vợ nhỏ ngoan hiền. Nói chuyện không nhanh không chậm, ngữ khí nhẹ nhàng, là đứa bé ngoan ngoãn thật thà có gia giáo.
Lại nghĩ đến chuyện tối qua chồng mình không ngủ được, ông nói với bà chuyện ông lo Lộc Hàm là đứa trẻ không an phận, ông còn muốn nói chuyện riêng với cậu. Hôm nay lại nghĩ đến đánh giá của mình sau khi cùng Lộc Hàm tiếp xúc, mẹ Ngô liền cảm thấy chồng mình đúng là thuần túy lo ngại vơ vẩn, tối nay nhất định phải giáo huấn một bài mới được.
Mặc dù sau đó vẫn tránh không được Lộc Hàm bị lôi đi nói chuyện.
Ngày hôm sau, Ngô Thế Huân bị kéo đi mua đồ, còn Lộc Hàm được bố Ngô mời tới phòng đọc sách nói chuyện.
Nhưng mà nội dung câu chuyện không hề có đả kích miệt thị, ngược lại còn nằm ngoài dự liệu. Bố Ngô nói với cậu, ông từ trước đến nay vẫn là người nghiêm khắc, không xem trọng giới giải trí. Nhưng mà con trai ông cũng đã trưởng thành, ông tôn trọng quyết định lựa chọn cuộc sống của con trai mình, và cũng tin tưởng con trai mình sẽ không ngu ngốc đến mức lầm đường lạc lối.
Vì thế ông cũng tin rằng con trai mình sẽ không nhìn nhầm người.
Xã hội hiện nay con người sống với nhau quá vụ lợi và nhiều nguy hiểm, những người đồng giới yêu nhau cũng không thể nào nhận được đãi ngộ tuyệt đối công bằng, cho nên nếu như hai người bọn họ muốn thật sự được ở bên nhau, vậy thì hậu quả phải gánh chịu chắc chắn sẽ không đơn giản.
“Ngô Thế Huân quả thật rất yêu thương cháu, điều này ta nghĩ không cần phải lấy gì ra để chứng minh nữa. Ta chỉ là hy vọng cháu sẽ không lùi bước, sau này cuộc sống có gặp phải khó khăn thế nào, hay là hai đứa gặp phải chuyện gì tranh cãi, đều phải học được bao dung và kiên trì.”
“Ta và vợ của mình, cũng sẽ giống như con trai của chúng ta, hết mực yêu thương cháu!”
Những lời lẽ trân trọng so với sự nhiệt tình yêu thương của mẹ Ngô càng có sức thuyết phục hơn cả, Lộc Hàm cảm động đến mức không thể sắp xếp được từ ngữ để nói ra tấm lòng mình, cuối cùng cũng chỉ biết thành khẩn nói “Cảm ơn chú!” để biểu đạt tâm tư của mình.
Lúc Ngô Thế Huân bị gọi đi ra ngoài mua đồ cũng đã đoán được là bố mình định làm gì đó, nếu không ai mà nhàn rỗi đến mức nghĩ ra việc để con trai minh tinh nhà mình vào thời điểm mua sắm khốc liệt cho năm mới lại xuất hiện ở nơi đông người nguy hiểm thế này…
Chắc là bố ruột sẽ không nói những lời quá khó nghe, nhưng mà không để cho ông nói ông sẽ lại cảm thấy ủy khuất chết mất. Cho nên lúc ra khỏi nhà, Ngô Thế Huân đành vờ như không biết gì…
Nhưng mà vừa đi đã cảm thấy hối hận, ngộ nhỡ Lộc Hàm với đầu óc kỳ lạ của mình đoán sai ý bố mình thì sao đây?
Hoặc là bố mình xoắn não hỏi đến chuyện gia thế Lộc Hàm, cùng những kẻ muốn quy tắc ngầm với cậu ảnh hưởng đến con đường phát triển của cậu thì sao đây?
Cứ nghĩ như thế làm Ngô Thế Huân cảm thấy sốt ruột muốn phát điên lên!
Vì thế khi vừa về đến nhà vội vàng đặt đồ lên bàn xong một cái Ngô Thế Huân liền chạy ngay về phòng ngủ, nhìn thấy Lộc Hàm một bộ dáng ngơ ngác ngồi ở trên giường nhất là khóe mắt đỏ hoe của cậu, tim anh như thắt lại.
AAA, ông già đã nói gì thế? Làm vợ mình khóc thành thế này? Đáng lẽ không nên ra khỏi nhà mà, sao lại không quản tốt cái chân của mình thế này!
Kết quả lúc Lộc Hàm nhìn thấy Ngô Thế Huân, biểu tình đột nhiên lại càng cảm thấy tủi thân.
Ngô Thế Huân: “???”
Vội vàng lao đến ôm an ủi, sau đó lại nâng vai Lộc Hàm lên, quỳ xuống ngẩng đầu lên nhìn vào đôi mắt Lộc Hàm, hỏi: “Em sao thế?”
Lộc Hàm nghẹn ngào nói: “Cảm ơn anh…” Giọng nói còn có chút run rẩy.
Ngô Thế Huân lại càng nghi ngờ và sợ hãi: “Ừ, nhưng làm sao thế này?”
Chẳng lẽ câu tiếp theo lại là “cảm ơn anh bao lâu qua đã chăm sóc cho em, nhưng mà có lẽ chúng ta vẫn là không hợp ở bên nhau…” sao?
Lộc Hàm: “Em thật sự rất thích bố mẹ anh.”
Ngô Thế Huân: “…”
Hả???
Ngô Thế Huân có chút mơ hồ, chần chừ hỏi: “À…là thế sao?”
Không lẽ là tình tiết em từ chối chi phiếu của bố anh, sau đó lại giả vờ bình thường, để rồi hôm sau trời còn chưa sáng đã đột nhiên biến mất không còn dấu vết, từ đó về sau biệt tăm biệt tích sao?
Lộc Hàm ổn định lại tinh thần, nói: “Ừm, thích lắm!”
Ngô Thế Huân biểu thị không tin nói: “Điều này không hợp lý!”
Lộc Hàm: “?”
Ngô Thế Huân nhíu mày lại, mặt đầy hoài nghi nói: “Chi phiếu gì đó…Có không?”
Lộc Hàm: “???”
Một lát sau, lấy lại được tinh thần rồi, Lộc Hàm mới đoán ra Ngô Thế Huân lại đang tự bổ não cái gì, cho nên mặt cậu liền trở nên nghiêm trọng nói: “Não anh bị tàn hả?”
Ngô Thế Huân: “Hả?”
Khuôn mặt anh vẫn ngơ ngác không hiểu như trước.
————————————————
【Tiểu kịch trường】
Ngô ảnh đế: Có lẽ bố anh là nghĩ như thế này bla bla…
Vợ Ngô: Không!
Ngô ảnh đế: Thế thì là thế này bla bla….
Vợ Ngô: Thật sự là không phải mà!
Ngô ảnh đế: Thế là cái gì?
Vợ Ngô: Ông chúc chúng ta trăm năm hòa hợp!
Ngô ảnh đế: Ôi dồi ôi, bảo bối nhỏ đừng đùa anh nữa, bố anh mới không phải kiểu người đó!
Vợ Ngô: …
Bố mẹ và ông bà nội đều thuộc quân đội, trong giới chính trị cũng rất có địa vị. Cũng may là bố mẹ bà rất thấu tình hiểu lẽ, thương yêu con gái lại biết bà không thích giới chính trị, cho nên cũng không gượng ép phải theo nếp gia đình.
Bà theo học ở một ngôi trường có tiếng bình thường, muốn sau này gia nhập giới giải trí lăn lộn một chút. Nhưng sau đó còn chưa tốt nghiệp đã quen biết với bố Ngô lớn hơn mình 5 tuổi, đối phương vừa đẹp trai vừa trưởng thành, biết chiêu trò lấy lòng người khác, khiến cho mẹ Ngô khi đó tuổi còn trẻ tựa như mình đi lạc vào một cuốn tiểu thuyết ngôn tình tổng tài văn vậy, vì thế khi trái tim thiếu nữ bùng nổ cộng với sự gấp gáp theo đuổi của bố Ngô thì mẹ Ngô còn chưa gia nhập xã hội đã trở thành vợ người.
Hai nhà cũng môn đăng hộ đối, nam tài nữ sắc. Tuổi tác bố Ngô có lớn hơn một chút, cũng vừa vặn sẽ biết cách yêu thương chăm sóc mẹ Ngô, cùng với trái tim biết khoan dung độ lượng. Bố Ngô thừa kế sản nghiệp gia đình làm ăn cũng phát đạt, là người có tâm với sự nghiệp.
Nghĩ lại sợ con gái mình ở trường học bị tên nhà nghèo nào câu mất hồn thì sao, cho nên gia đình mẹ Ngô cũng rất nhanh đã đồng ý với yêu cầu kết hôn sớm của con gái, nhưng mà nguyên nhân chủ yếu là do con rể vàng làm ông bà ưng ý lắm.
Trong nhà có vợ nhỏ, cuộc sống của bố Ngô trôi qua vô cùng dễ chịu. Mẹ Ngô vì mải mê sống trong hạnh phúc cũng không quan tâm gì đến ý định lăn lộn giới giải trí nữa, vì thế lại càng yên tâm ở nhà nuôi dưỡng con trai, sự nghiệp học hành cũng được bảo lưu.
Vì vậy tính cách thích trêu đùa và không nghiêm túc của Ngô Thế Huân chính là từ mẹ mình mà ra, điểm thành thục và chiêu trò lại được thừa hưởng từ bố. Chỉ là bình thường đều ở bên mẹ nhiều hơn, cho nên phần tính cách kia có phần chiếm lĩnh nhiều hơn.
Anh muốn tiến vào giới giải trí làm diễn viên, đều là do hai tay mẹ Ngô tạo thành. Bố Ngô thì không thể không nghe vợ, sợ bà giận. Còn nếu như tìm Ngô Thế Huân nói chuyện riêng, cái đứa không biết nghe lời này khẳng định sẽ lại đi mách mẹ, hơn nữa còn sẽ đi mách cả ông bà nội ông bà ngoại những người thương yêu sủng nịch thằng bé hơn cả trời này cho mà xem, ông thật không muốn bị cả đại gia đình lôi ra họp phê bình đâu.
Sau khi ăn xong bữa sáng, Lộc Hàm xem như cũng có chút hiểu biết về tính cách của hai vị trưởng bối, mẹ Ngô cực kỳ thân thiết còn bố Ngô vẫn có hơi chút nghiêm khắc.
Bởi vì Lộc Hàm nhỏ hơn Ngô Thế Huân 5, 6 tuổi, vì vậy tuổi tác của mẹ cậu cũng xấp xỉ mẹ Ngô, nhưng mà mẹ cậu không thể nào thoải mái vô tư, mang trái tim thiếu nữ như mẹ Ngô được. Bà chỉ là một viên chức bình thường, dung mạo cũng sẽ không trẻ trung và xinh đẹp như mẹ Ngô.
Nghĩ đến đây, Lộc Hàm tự dưng thấy hơi mất mát. Bởi vì cậu nghĩ đến người bố mất sớm của mình, rồi lại nghĩ đến người mẹ một năm chỉ được gặp mặt mấy lần.
“Tiểu Lộc, lát con đi mua đồ ăn với cô nhé!” Mẹ Ngô bỗng nhiên hỏi Lộc Hàm.
(Vì mẹ Ngô tính cách cởi mở nên đổi sang xưng hô con với cô cho đỡ khách sáo.)
Lộc Hàm vội ngẩng đầu lên, khuôn mặt tràn đầy ngạc nhiên, mãi lúc sau mới ấp a ấp úng nói: “Vâng…được ạ!…”
Bố Ngô ngồi ở sô pha bên này cũng nhìn vợ mình, không biết làm sao đành nói: “Để dì Trần đi là được rồi, Tiểu Lộc bị người khác nhận ra thì phiền phức lắm!”
Hơn nữa người ta là con trai, bà đưa thằng bé đi mua đồ cái gì? Cũng đâu phải là con gái.
Đàn ông là phải lên rừng xuống biển! Tòng quân! Nói chuyện quốc gia đại sự!
Bố Ngô nghĩ thế nhưng mà bố Ngô không dám nói ra, vì sợ buổi tối lại bị khóa cửa phòng nhốt ở ngoài.
Nhưng mà bỗng nhiên ông không kiềm được lại nghĩ đến đứa con trai xui xẻo nhà mình thích xuất hiện trên màn ảnh thích làm người nổi tiếng, hơn nữa còn lăn lộn trong cái giới đó vô cùng giỏi giảng kiếm tiền so với tự mở công ty cũng không hề thua kém.
Năm đó Ngô Thế Huân nổi như cồn, còn ở trước mặt bố mẹ mình dương dương tự đắc nói: “Còn không được sao?” Sau đó thiếu chút nữa thì bị đánh.
Ngô Thế Huân quay sang nhìn Lộc Hàm một bộ dạng khẩn trương lo lắng, bèn nói với mẹ Ngô: “Mẹ muốn mua cái gì? Con với Tiểu Lộc đi là được!”
Mẹ Ngô giận anh không hiểu chuyện, liền nói: “Ai cần con đi? Mẹ chính là thích Tiểu Lộc thôi, cùng lắm là cho con bám đuôi!”
Ngô Thế Huân rơi vào trầm mặc. Anh đang tự nghĩ, không lẽ sau này mẹ mình sẽ trở thành kình địch cùng mình giành vợ sao…
Cuối cùng cũng may không có đi mua đồ ăn, ba người chỉ cùng nhau và lái xe đến trung tâm thương mại.
Cho dù là ít người nhưng vẫn lo lắng sợ bị nhận ra, cho nên mẹ Ngô quyết định đi thẳng lên tầng dành cho VIP.
Lúc cô nhân viên bán hàng nhìn thấy khách hàng quen thuộc mang theo hai người kia đến, bị chấn động đến mức phải một lúc lâu sau mới trấn tĩnh lại được.
Mẹ Ngô muốn mua quần áo mới cho hai đứa con trai, bình thường thì bà thích đến đây mua đồ cho chồng mình.
Ngô Thế Huân ngồi trên ghế lật giở tờ tạp chí, nhìn mẹ mình ở xa xa cùng Tiểu Lộc nhiệt tình nói chuyện. Tuy là vị kia nhà mình vẫn giữ bộ dáng cẩn trọng, nhưng điều đó cũng không ảnh hưởng đến sự yêu thích với cậu của mẹ anh.
“Tiểu Lộc, nào thử cái này xem!”
“Cái này không tồi đâu!”
“Xin lỗi, hãy lấy giúp tôi kiểu này màu be nhé!”
“Ừm…nên là phối thêm một chiếc mũ.”
Mẹ Ngô cực kỳ vui vẻ, càng nhìn Lộc Hàm lại càng thích. Đứa bé xinh đẹp lại ngoan ngoãn hay xấu hổ, quả nhiên là khác xa so với Ngô Thế Huân, khiến cho bà có những trải nghiệm mới mẻ, cứ nghĩ đến việc mình có thêm một người con trai như thế là mẹ Ngô lại cảm thấy vui mừng.
Mỗi bộ quần áo được khoác lên người Lộc Hàm đều rất đẹp mắt, mẹ Ngô không kiềm được đòi mua hết: “Tất cả chỗ này đều gói lại!”
Lộc Hàm nhất thời khẩn trương, nói: “Cô ơi, không cần đâu ạ!”
Mẹ Ngô đẩy tay cậu ra, cười cười nói: “Đừng có làm khách, xem như là cô tặng con quà năm mới nhé!”
Làm gì có chuyện lần đầu tiên gặp phụ huynh nhà người ta, lại còn được phụ huynh mua đồ cho? Hơn nữa giá cả của mấy bộ này cũng không phải tầm thường.
Lộc Hàm không biết làm sao, vội vàng nhìn sang Ngô Thế Huân phát ra ánh mắt cầu cứu, đúng là vô cùng đáng thương.
Ngô Thế Huân chỉnh lại quần áo rồi đứng dậy, cảm thấy bản thân lúc này thật giống như một vị anh hùng. Anh đi đến bên cạnh mẹ mình, nắm lấy vai bà nói: “Mẹ, đừng nhiệt tình quá thế, mẹ sẽ dọa em ấy sợ đó!”
Mẹ Ngô quay đầu qua nhìn con trai nhà mình, khuôn mặt tràn đầy sự không can tâm.
Ngô Thế Huân quay sang đánh giá chiếc áo khoác da màu đen trên người Lộc Hàm, ánh mắt anh đột nhiên sáng rực lên, nói: “Ồ, cái này mặc đẹp trai lắm, lấy cái này đi!”
Mẹ Ngô gấp gáp nói: “Con đó, cái thằng bé này…”
Ngô Thế Huân nhất thời cắt ngang lời bà, rồi lại nhìn mẹ mình cười dịu dàng, nói: “Nào nghe con đi!”
————————————————
Sau đó mẹ Ngô phải chọn được cho Ngô Thế Huân và bố Ngô hai bộ quần áo, mới yên tâm buông tay để ra về.
Bà ngồi ở ghế phụ, lén lút nhìn Ngô Thế Huân và Lộc Hàm ngồi ở ghế sau. Hai người khi ở chung có cảm giác vô cùng ấm áp, Ngô Thế Huân thỉnh thoảng lại tỏ ra cái vẻ ngang ngược bá đạo còn Lộc Hàm thật giống như vợ nhỏ ngoan hiền. Nói chuyện không nhanh không chậm, ngữ khí nhẹ nhàng, là đứa bé ngoan ngoãn thật thà có gia giáo.
Lại nghĩ đến chuyện tối qua chồng mình không ngủ được, ông nói với bà chuyện ông lo Lộc Hàm là đứa trẻ không an phận, ông còn muốn nói chuyện riêng với cậu. Hôm nay lại nghĩ đến đánh giá của mình sau khi cùng Lộc Hàm tiếp xúc, mẹ Ngô liền cảm thấy chồng mình đúng là thuần túy lo ngại vơ vẩn, tối nay nhất định phải giáo huấn một bài mới được.
Mặc dù sau đó vẫn tránh không được Lộc Hàm bị lôi đi nói chuyện.
Ngày hôm sau, Ngô Thế Huân bị kéo đi mua đồ, còn Lộc Hàm được bố Ngô mời tới phòng đọc sách nói chuyện.
Nhưng mà nội dung câu chuyện không hề có đả kích miệt thị, ngược lại còn nằm ngoài dự liệu. Bố Ngô nói với cậu, ông từ trước đến nay vẫn là người nghiêm khắc, không xem trọng giới giải trí. Nhưng mà con trai ông cũng đã trưởng thành, ông tôn trọng quyết định lựa chọn cuộc sống của con trai mình, và cũng tin tưởng con trai mình sẽ không ngu ngốc đến mức lầm đường lạc lối.
Vì thế ông cũng tin rằng con trai mình sẽ không nhìn nhầm người.
Xã hội hiện nay con người sống với nhau quá vụ lợi và nhiều nguy hiểm, những người đồng giới yêu nhau cũng không thể nào nhận được đãi ngộ tuyệt đối công bằng, cho nên nếu như hai người bọn họ muốn thật sự được ở bên nhau, vậy thì hậu quả phải gánh chịu chắc chắn sẽ không đơn giản.
“Ngô Thế Huân quả thật rất yêu thương cháu, điều này ta nghĩ không cần phải lấy gì ra để chứng minh nữa. Ta chỉ là hy vọng cháu sẽ không lùi bước, sau này cuộc sống có gặp phải khó khăn thế nào, hay là hai đứa gặp phải chuyện gì tranh cãi, đều phải học được bao dung và kiên trì.”
“Ta và vợ của mình, cũng sẽ giống như con trai của chúng ta, hết mực yêu thương cháu!”
Những lời lẽ trân trọng so với sự nhiệt tình yêu thương của mẹ Ngô càng có sức thuyết phục hơn cả, Lộc Hàm cảm động đến mức không thể sắp xếp được từ ngữ để nói ra tấm lòng mình, cuối cùng cũng chỉ biết thành khẩn nói “Cảm ơn chú!” để biểu đạt tâm tư của mình.
Lúc Ngô Thế Huân bị gọi đi ra ngoài mua đồ cũng đã đoán được là bố mình định làm gì đó, nếu không ai mà nhàn rỗi đến mức nghĩ ra việc để con trai minh tinh nhà mình vào thời điểm mua sắm khốc liệt cho năm mới lại xuất hiện ở nơi đông người nguy hiểm thế này…
Chắc là bố ruột sẽ không nói những lời quá khó nghe, nhưng mà không để cho ông nói ông sẽ lại cảm thấy ủy khuất chết mất. Cho nên lúc ra khỏi nhà, Ngô Thế Huân đành vờ như không biết gì…
Nhưng mà vừa đi đã cảm thấy hối hận, ngộ nhỡ Lộc Hàm với đầu óc kỳ lạ của mình đoán sai ý bố mình thì sao đây?
Hoặc là bố mình xoắn não hỏi đến chuyện gia thế Lộc Hàm, cùng những kẻ muốn quy tắc ngầm với cậu ảnh hưởng đến con đường phát triển của cậu thì sao đây?
Cứ nghĩ như thế làm Ngô Thế Huân cảm thấy sốt ruột muốn phát điên lên!
Vì thế khi vừa về đến nhà vội vàng đặt đồ lên bàn xong một cái Ngô Thế Huân liền chạy ngay về phòng ngủ, nhìn thấy Lộc Hàm một bộ dáng ngơ ngác ngồi ở trên giường nhất là khóe mắt đỏ hoe của cậu, tim anh như thắt lại.
AAA, ông già đã nói gì thế? Làm vợ mình khóc thành thế này? Đáng lẽ không nên ra khỏi nhà mà, sao lại không quản tốt cái chân của mình thế này!
Kết quả lúc Lộc Hàm nhìn thấy Ngô Thế Huân, biểu tình đột nhiên lại càng cảm thấy tủi thân.
Ngô Thế Huân: “???”
Vội vàng lao đến ôm an ủi, sau đó lại nâng vai Lộc Hàm lên, quỳ xuống ngẩng đầu lên nhìn vào đôi mắt Lộc Hàm, hỏi: “Em sao thế?”
Lộc Hàm nghẹn ngào nói: “Cảm ơn anh…” Giọng nói còn có chút run rẩy.
Ngô Thế Huân lại càng nghi ngờ và sợ hãi: “Ừ, nhưng làm sao thế này?”
Chẳng lẽ câu tiếp theo lại là “cảm ơn anh bao lâu qua đã chăm sóc cho em, nhưng mà có lẽ chúng ta vẫn là không hợp ở bên nhau…” sao?
Lộc Hàm: “Em thật sự rất thích bố mẹ anh.”
Ngô Thế Huân: “…”
Hả???
Ngô Thế Huân có chút mơ hồ, chần chừ hỏi: “À…là thế sao?”
Không lẽ là tình tiết em từ chối chi phiếu của bố anh, sau đó lại giả vờ bình thường, để rồi hôm sau trời còn chưa sáng đã đột nhiên biến mất không còn dấu vết, từ đó về sau biệt tăm biệt tích sao?
Lộc Hàm ổn định lại tinh thần, nói: “Ừm, thích lắm!”
Ngô Thế Huân biểu thị không tin nói: “Điều này không hợp lý!”
Lộc Hàm: “?”
Ngô Thế Huân nhíu mày lại, mặt đầy hoài nghi nói: “Chi phiếu gì đó…Có không?”
Lộc Hàm: “???”
Một lát sau, lấy lại được tinh thần rồi, Lộc Hàm mới đoán ra Ngô Thế Huân lại đang tự bổ não cái gì, cho nên mặt cậu liền trở nên nghiêm trọng nói: “Não anh bị tàn hả?”
Ngô Thế Huân: “Hả?”
Khuôn mặt anh vẫn ngơ ngác không hiểu như trước.
————————————————
【Tiểu kịch trường】
Ngô ảnh đế: Có lẽ bố anh là nghĩ như thế này bla bla…
Vợ Ngô: Không!
Ngô ảnh đế: Thế thì là thế này bla bla….
Vợ Ngô: Thật sự là không phải mà!
Ngô ảnh đế: Thế là cái gì?
Vợ Ngô: Ông chúc chúng ta trăm năm hòa hợp!
Ngô ảnh đế: Ôi dồi ôi, bảo bối nhỏ đừng đùa anh nữa, bố anh mới không phải kiểu người đó!
Vợ Ngô: …
Bình luận truyện