Chị Có Từng Yêu Tôi?
Chương 34
Người con trai với vóc dáng cao ráo, nhưng toàn thân như đang phát ra sự tức giận tột độ, anh bế Bích Diệp lên, đi lại chiếc siêu xe Bentley đậu bên đường. Người đàn ông ngồi ở khoang lái trông khá mập mạp, mặc toàn thân màu đen, vội cầm theo ô rồi xuống xe đi đến che cho người đang đi tới."Thiếu gia, cô ấy chính là..."
"Được rồi, vào trong xe trước đã"
"Dạ."
Anh dìu Bích Diệp vào xe, ổn định thân thể rồi xoay sang ôm cô thật chặt vào lòng:"Cuối cùng anh đã tìm ra em rồi...Andrea...
Rốt cuộc những năm qua em đã sống như thế nào...
Họ có đối tốt với em không mà bây giờ em lại trở thành bộ dạng này..."
"Thiếu gia, bây giờ chúng ta đi đâu?"
"Anh mau lái xe đến bệnh viện tốt nhất ở A đại."
"Nhưng mà...nếu đến nơi đông người dễ để lộ hành tung."
"Yên tâm, tôi khi đi vào bệnh viện, tôi sẽ đặt con bé ở ngoài."
"Được, tôi biết rồi."
Tài xế không nhiều lời liền bắt đầu khởi động xe đi ngay. Người con trai kia lấy khăn lau khô tóc cho cô gái trong lòng. Dùng tay chạm vào khuôn mặt người con gái bên cạnh, cứ như đây là lần cuối có thể chạm vào cô, muốn khắc sâu hình ảnh này vào tâm khảm.
Bích Diệp lúc này trở nên vô lực, cô cảm giác được có người đang chăm sóc mình, cố gắng mở mắt nhìn thử, nhưng chỉ gắng gượng nhìn được khuôn mặt người đối diện một cách mờ ảo:
"Anh...là...ai?"
Cả cơ thể đã cố gắng dùng hết sức lực để thốt ra câu hỏi này nhưng mãi vẫn chưa nghe câu trả lời. Lúc sắp bị sự lạnh lẽo và mệt mỏi nhấn chìm, Bích Diệp đã nghe được thông tin quan trọng
"Anh...là anh trai của em" sau đó liền chìm sâu vào giấc ngủ.
Anh ta thấy Bích Diệp đã bất tỉnh, liền để đầu cô tựa vào lòng mình
"Xin lỗi em, anh đã không làm tròn trách nhiệm của người làm anh, nhưng bây giờ vẫn chưa phải lúc để chúng ta hội ngộ."
Chuyến xe tăng tốc độ thật nhanh trong cơn mưa xối xả, chẳng bao lâu đã đến trước cổng bệnh viện. Người con trai ấy bước xuống xe rồi bế người cô gái yên tĩnh trong lòng ra khỏi xe và bước về phía cửa bệnh viện. Anh đặt cô tựa vào dãy ghế chờ rồi lấy điện thoại gọi vào cho nhân viên tiếp tân của bệnh viện:
"Làm phiền một lát, các người hãy ra ngoài đón bệnh nhân trước cổng. Về viện phí tôi đã chuyển thẻ vào sẵn cho các người rồi, thông tin của người đóng viện phí thì cứ để trống là được."
Anh chàng đó lấy trong túi áo khoác ra một sợi dây chuyền, trên đó có đính một viên ngọc màu đỏ, nếu nhìn kĩ có thể thấy trên viên ngọc có khắc chữ"Clara".
Anh đeo nó vào cổ của Bích Diệp, sau đó nhỏ một giọt máu lên viên ngọc đỏ kia, viên ngọc nhanh chóng phát ra ánh sáng sau đó tắt đi. Khi thấy trong bệnh viện có người chuẩn bị bước ra, anh cũng nhanh chóng rời khỏi và biến mất theo chiếc xe kia.
Mới đó đã qua một đêm, lúc này đây không khí ở đại sảnh nhà họ Hàn vô cùng căng thẳng. Hàn Nhược thì liên tục nhìn ra ngoài cổng để đợi con gái về. Minh Quân tay đang cầm điện thoại gọi cho Bích Diệp nhưng đều không bắt máy. Sau đó, ông liền chuyển sang gọi cho bạn bè cùng lớp của con bé nhưng đều không có tin tức gì. Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại vang lên, Hàn Nhược liền chạy lại chỗ ông hỏi nhanh:
"Là Bích Diệp đúng không mình?"
"Không. Là thằng bé Cung Hoàng."
Hàn Nhược nghe xong liền thất vọng, quay lại chỗ ngồi mà nhìn trông ra cửa.
"Chú ơi. Con nghe tin Bích Diệp bỏ nhà đi?
"Phải, bây giờ đã qua một ngày rồi mà vẫn không có tin tức."
"Vậy...tại sao cô ấy lại rời đi?"
"Chuyện này...là việc riêng của nhà chú, không tiện giải thích."
"Dạ, con đã quá phận rồi. Chú yên tâm, con sẽ đi tìm em ấy. Dù ở nơi nào, con cũng nhất định phải tìm ra"
"Cảm ơn cháu, Cung Hoàng."
Khi cuộc gọi kết thúc, không khí xung quanh lại lâm vào bế tắc. Hàn Nhược cũng không kiềm chề nỗi nữa mà rơi nước mắt:
"Đều tại em...nếu chúng ta nói với nó sớm hơn thì nó đã không kích động như vậy...liệu có khi nào, nó nghĩ quẩn!"
Thấy tinh thần vợ mình đang bất ổn, ông liền tiến đến khóa chặt cô vào lòng.
"Anh bảo đảm, con bé không có chuyện gì. Không phải từ nhỏ nó là người rất thông minh và lí trí sao! Chắc chắc con bé sau khi nghĩ thông sẽ quay về nhà..."
"Đúng! Con bé rất hiểu chuyện! Sẽ không nghĩ quẩn đâu!."
"Phải, phải, chính là như vậy. Chúng ta phải cho nó không gian riêng bình tĩnh lại. Sau đó con bé sẽ quay về với chúng ta..."
Còn về Cung Hoàng, sau khi nghe tin cô bỏ nhà đi trong cơn mưa thì tim anh chợt đau nhói. Tại sao anh không ở cạnh cô vào lúc đó, ôm chặt cô vào lòng mà an ủi. Từ lúc đó đến nay đã qua một ngày mà cô vẫn chưa liên lạc lại với gia đình. Lúc cô đi, tay không cầm theo thứ gì, đã vậy còn chạy đi trên đường vào lúc mưa to như thế...liệu cô ấy có ngất xĩu giữa đường hay không! Tâm trạng Cung Hoàng lúc này như đang ngồi trên đống lửa, không cách nào dập tắt chỉ trừ phi tìm thấy được cô ấy.
Anh nhanh chóng xuống lầu lái xe, đi đến tất cả những nơi thường tới của nhóm bọn họ, rồi cả những nơi cô thích đều không tìm thấy. Anh không bỏ cuộc, tiếp tục đi những khách sạn, nhà trọ gần khu vực nhà của cô vẫn không có kết quả...Anh liền nghĩ đến khả năng xấu nhất, liệu có phải cô đang ở bệnh viện...
Tuy đây là đáp án mình không muốn nghe nhất nhưng tim lại mách bảo không được bỏ qua bất kì khả năng nào. Đi vài bệnh viện nhỏ không có kết quả gì. Cuối cùng anh dừng chân trước bệnh viện lớn nhất A đại- Bệnh viện Liên Vũ.
"Được rồi, vào trong xe trước đã"
"Dạ."
Anh dìu Bích Diệp vào xe, ổn định thân thể rồi xoay sang ôm cô thật chặt vào lòng:"Cuối cùng anh đã tìm ra em rồi...Andrea...
Rốt cuộc những năm qua em đã sống như thế nào...
Họ có đối tốt với em không mà bây giờ em lại trở thành bộ dạng này..."
"Thiếu gia, bây giờ chúng ta đi đâu?"
"Anh mau lái xe đến bệnh viện tốt nhất ở A đại."
"Nhưng mà...nếu đến nơi đông người dễ để lộ hành tung."
"Yên tâm, tôi khi đi vào bệnh viện, tôi sẽ đặt con bé ở ngoài."
"Được, tôi biết rồi."
Tài xế không nhiều lời liền bắt đầu khởi động xe đi ngay. Người con trai kia lấy khăn lau khô tóc cho cô gái trong lòng. Dùng tay chạm vào khuôn mặt người con gái bên cạnh, cứ như đây là lần cuối có thể chạm vào cô, muốn khắc sâu hình ảnh này vào tâm khảm.
Bích Diệp lúc này trở nên vô lực, cô cảm giác được có người đang chăm sóc mình, cố gắng mở mắt nhìn thử, nhưng chỉ gắng gượng nhìn được khuôn mặt người đối diện một cách mờ ảo:
"Anh...là...ai?"
Cả cơ thể đã cố gắng dùng hết sức lực để thốt ra câu hỏi này nhưng mãi vẫn chưa nghe câu trả lời. Lúc sắp bị sự lạnh lẽo và mệt mỏi nhấn chìm, Bích Diệp đã nghe được thông tin quan trọng
"Anh...là anh trai của em" sau đó liền chìm sâu vào giấc ngủ.
Anh ta thấy Bích Diệp đã bất tỉnh, liền để đầu cô tựa vào lòng mình
"Xin lỗi em, anh đã không làm tròn trách nhiệm của người làm anh, nhưng bây giờ vẫn chưa phải lúc để chúng ta hội ngộ."
Chuyến xe tăng tốc độ thật nhanh trong cơn mưa xối xả, chẳng bao lâu đã đến trước cổng bệnh viện. Người con trai ấy bước xuống xe rồi bế người cô gái yên tĩnh trong lòng ra khỏi xe và bước về phía cửa bệnh viện. Anh đặt cô tựa vào dãy ghế chờ rồi lấy điện thoại gọi vào cho nhân viên tiếp tân của bệnh viện:
"Làm phiền một lát, các người hãy ra ngoài đón bệnh nhân trước cổng. Về viện phí tôi đã chuyển thẻ vào sẵn cho các người rồi, thông tin của người đóng viện phí thì cứ để trống là được."
Anh chàng đó lấy trong túi áo khoác ra một sợi dây chuyền, trên đó có đính một viên ngọc màu đỏ, nếu nhìn kĩ có thể thấy trên viên ngọc có khắc chữ"Clara".
Anh đeo nó vào cổ của Bích Diệp, sau đó nhỏ một giọt máu lên viên ngọc đỏ kia, viên ngọc nhanh chóng phát ra ánh sáng sau đó tắt đi. Khi thấy trong bệnh viện có người chuẩn bị bước ra, anh cũng nhanh chóng rời khỏi và biến mất theo chiếc xe kia.
Mới đó đã qua một đêm, lúc này đây không khí ở đại sảnh nhà họ Hàn vô cùng căng thẳng. Hàn Nhược thì liên tục nhìn ra ngoài cổng để đợi con gái về. Minh Quân tay đang cầm điện thoại gọi cho Bích Diệp nhưng đều không bắt máy. Sau đó, ông liền chuyển sang gọi cho bạn bè cùng lớp của con bé nhưng đều không có tin tức gì. Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại vang lên, Hàn Nhược liền chạy lại chỗ ông hỏi nhanh:
"Là Bích Diệp đúng không mình?"
"Không. Là thằng bé Cung Hoàng."
Hàn Nhược nghe xong liền thất vọng, quay lại chỗ ngồi mà nhìn trông ra cửa.
"Chú ơi. Con nghe tin Bích Diệp bỏ nhà đi?
"Phải, bây giờ đã qua một ngày rồi mà vẫn không có tin tức."
"Vậy...tại sao cô ấy lại rời đi?"
"Chuyện này...là việc riêng của nhà chú, không tiện giải thích."
"Dạ, con đã quá phận rồi. Chú yên tâm, con sẽ đi tìm em ấy. Dù ở nơi nào, con cũng nhất định phải tìm ra"
"Cảm ơn cháu, Cung Hoàng."
Khi cuộc gọi kết thúc, không khí xung quanh lại lâm vào bế tắc. Hàn Nhược cũng không kiềm chề nỗi nữa mà rơi nước mắt:
"Đều tại em...nếu chúng ta nói với nó sớm hơn thì nó đã không kích động như vậy...liệu có khi nào, nó nghĩ quẩn!"
Thấy tinh thần vợ mình đang bất ổn, ông liền tiến đến khóa chặt cô vào lòng.
"Anh bảo đảm, con bé không có chuyện gì. Không phải từ nhỏ nó là người rất thông minh và lí trí sao! Chắc chắc con bé sau khi nghĩ thông sẽ quay về nhà..."
"Đúng! Con bé rất hiểu chuyện! Sẽ không nghĩ quẩn đâu!."
"Phải, phải, chính là như vậy. Chúng ta phải cho nó không gian riêng bình tĩnh lại. Sau đó con bé sẽ quay về với chúng ta..."
Còn về Cung Hoàng, sau khi nghe tin cô bỏ nhà đi trong cơn mưa thì tim anh chợt đau nhói. Tại sao anh không ở cạnh cô vào lúc đó, ôm chặt cô vào lòng mà an ủi. Từ lúc đó đến nay đã qua một ngày mà cô vẫn chưa liên lạc lại với gia đình. Lúc cô đi, tay không cầm theo thứ gì, đã vậy còn chạy đi trên đường vào lúc mưa to như thế...liệu cô ấy có ngất xĩu giữa đường hay không! Tâm trạng Cung Hoàng lúc này như đang ngồi trên đống lửa, không cách nào dập tắt chỉ trừ phi tìm thấy được cô ấy.
Anh nhanh chóng xuống lầu lái xe, đi đến tất cả những nơi thường tới của nhóm bọn họ, rồi cả những nơi cô thích đều không tìm thấy. Anh không bỏ cuộc, tiếp tục đi những khách sạn, nhà trọ gần khu vực nhà của cô vẫn không có kết quả...Anh liền nghĩ đến khả năng xấu nhất, liệu có phải cô đang ở bệnh viện...
Tuy đây là đáp án mình không muốn nghe nhất nhưng tim lại mách bảo không được bỏ qua bất kì khả năng nào. Đi vài bệnh viện nhỏ không có kết quả gì. Cuối cùng anh dừng chân trước bệnh viện lớn nhất A đại- Bệnh viện Liên Vũ.
Bình luận truyện