Chị Dâu Em Chồng

Chương 7: Tất cả là tại cậu Niệm



Anh Hoàng đuối lý tức nghẹn, cô Bích trông thấy lắc đầu thở dài. Anh trai cô đụt thật đấy, có cãi nhau với vợ thôi cũng thua. Ai kêu lấy vợ đẹp làm chi để tối ngày phải ghen bóng ghen gió. Khi xưa rước chị Kim về có phải êm cửa ấm nhà không? Đằng này tham cơ, biết người ta hoa khôi một thời cười một cái là có cả tá anh sẵn sàng chết dưới chân mà vẫn cứ đâm đầu vào. Chưa kể vợ anh còn biết may nên phối đồ rất tinh tế, không phải quần áo hiệu nhưng mặc lên người nom vẫn sang chảnh lắm. Cô Bích nhìn chị dâu thòm thèm đề nghị.

- Ê, bà Hoài kia, chỉ tôi cách thắt cái nơ ở chỗ eo giống bà đi.

Nghe em gái thỏ thẻ anh Hoàng mới để ý cái nơ của vợ, cái quái gì vậy hả trời? Đi học hay đi bar mà phải cầu kỳ thế? Mép áo buộc nơ ngắn cũn cỡn như thế thì đưa tay lên chả lộ hết cả eo ra còn gì?

- Em quá lắm rồi nhé Hoài!

Ông xã dằn mặt, bà xã tỉnh bơ cúi người hướng dẫn em chồng làm điệu. Sống chung bao nhiêu năm chị chả thừa rõ cái tính nhỏ nhen của anh, rõ ràng có ba người trên xe, chị, vợ chồng chú Hậu cô Hà mà anh nhìn thế nào chỉ ra hai người? Chú Hậu là ba bé Sò học cùng lớp với Bông, thấy chị đứng chờ xe buýt khuya tội nghiệp nên cô Hà bảo chồng dừng xe cho chị quá giang. Ban nãy cô chú còn hỏi thăm vụ li dị nhà chị chứ, đến buồn cười, lớp mẫu giáo có hai bạn Bông đâm ra cứ bị nhầm. Nghe nói ba bạn Bông kia ngoại tình, anh Hoàng nhà chị thì chưa tới mức đó, nhưng cũng sắp làm vợ phát điên rồi.

- Em đối xử với người chồng hết lòng yêu thương em như thế hả Hoài? Em đừng cậy mình đẹp mà làm cao, ba mươi hai tuổi đầu rồi, lại còn là đàn bà đã có chồng, nằm mơ mới lừa được thằng nào ngon hơn anh.

- Anh khỏi nhắc nhở, em tự biết thân biết phận.

- Em bỏ ngay cái kiểu bất cần đi. Anh đang nói chuyện rất đàng hoàng với em. Em đừng giở giọng con nhà bán cá ở đây!

Có một điểm anh không hài lòng ở vợ là hay đôi co với chồng theo kiểu chợ búa. May mà lấy được anh hiền anh nhường vợ đấy, chứ ngày xưa sống bên nhà dì Kỷ dăm ba bữa lại choảng nhau với cậu Niệm. Có lần vợ còn trói hai tay cậu vào gốc cây cơ, khổ thân cậu ra ngoài vườn đọc sách xong ngủ quên thôi mà cũng dính chưởng, lúc tỉnh giấc thì mọi sự đã muộn màng, vợ đang cầm kéo vờn qua vờn lại trước mặt cậu.

- Niệm ngoan, Niệm ạ đi rồi chị tha. Nào...ạ...em ạ chị Hoài ạ!

Anh đứng từ xa nhìn cái lưỡi kéo nhọn sợ hết cả hồn, ấy thế mà cậu vẫn cười được, còn nháy mắt thách thức hại vợ nổi đoá tuyên bố bữa nay vợ sẽ chọc tiết cậu làm thịt. Anh còn chưa kịp gọi người tới giải cứu thằng em thì nó đã vòng chân quắp qua lưng kẻ thù rồi ghì chặt, đồng nghĩa với việc ai kia không cởi trói cho nó thì cũng đừng mong thoát. Vợ bị bắt nạt ức chế cầm kéo xoẹt luôn chỗ tóc xoăn xoăn trước trán cậu, vợ biết thừa nhà tạo mẫu tóc phải mất cả buổi chiều mới uốn được cho cậu mấy lọn tóc ưng ý mà vợ nỡ lòng nào? Cậu ngày ấy ăn chơi khét tiếng có bao giờ chịu hớt tóc kiểu cơ bản giống như tụi con trai bọn anh, thế nên cậu cay vợ là phải, trán cộp trán sưng vếu, anh xót vợ lắm nhưng may nhờ vậy chiếc kéo rơi xuống bãi cỏ, anh nhân cơ hội nhảy vào can ngăn hai đứa. Vợ anh ấy à, nhiều khi tức lên hành xử chả ra đâu vào đâu cả, anh khuyên nhủ mãi mà không sửa được. Anh bảo giúp cô Bích xong thì lên phòng hai vợ chồng trao đổi nghiêm túc mà vợ chui vào buồng tắm nửa tiếng chưa ra, bên ngoài chuông điện thoại réo rắt kêu, anh nhấc máy thấy cô Hà dặn nhớ để hộp bánh trong tủ lạnh thì ăn ngon hơn. Hoá ra vợ về cùng vợ chồng cô chú à? Lúc nãy tối anh có nhìn ra thằng nào đâu? Thế mà vợ không nói sớm để anh mắc công bực hết cả mình. Ghét vợ ghê! Anh vừa gác máy thì điện thoại của anh cũng kêu, anh nhìn dãy số gọi đến, khẽ chau mày nhấn phím nghe.

- Anh đã dặn đừng bao giờ gọi vào giờ này cơ mà?

- Nhưng người ta có công việc quan trọng cần trao đổi á. Giờ sếp yêu qua với em được không? Qua luôn nha!

- Nếu là công việc thì gửi vào mail cho anh.

Tuy dụ dỗ không thành nhưng người kia vẫn nài nỉ.

- Vậy chiều mai đưa em về Phủ Lý lấy thuốc được không? Có mấy khu nghỉ dưỡng mới đẹp lắm, sáng ngày kia mình lên.

- Không được, mai anh bận đưa vợ đi mua xe rồi.

- Eo khiếp, chiều vợ thế, em tủi thân đó!

Anh Hoàng định hẹn lại ngày khác nhưng thấy vợ đi ra liền tắt máy vội. Vợ mặc xác anh lẳng lặng đem sách vở ra học bài. Mới có một buổi mà học chăm dữ vậy trời? Mùi thơm ngọt ngào từ mái tóc của vợ cứ quanh quẩn bên chóp mũi hại anh ngủ không nổi, đành gạt hết lòng tự trọng sang một bên bật dậy ôm vợ nịnh nọt.

- Vợ học từ gì đấy? Dạy anh với! "Hello" à? "Hello" vợ! Vợ "hello" anh đi! "How are you?" nè, vợ có khoẻ không? Vợ yêu vẫn giận anh à? Anh yêu vợ nhất trên đời mà vợ nỡ lòng nào ghét anh? Tội nghiệp anh! Cũng tại vợ nữa mà, tại vợ cố ý chọc tức anh còn gì, với cả tại anh mới bị lừa tiền nữa nên hơi bực.

Có ông chồng ngồi thủ thỉ với vợ thế nào buột miệng xừ nó mất, có bà vợ nghe chuyện tức lộn ruột. Lại bị lừa tiền, anh Hoàng nhà chị khéo anh ấy dành cả thanh xuân để bị lừa tiền mất. Có hôm mỗi đi ra ngoài phố ăn bát phở thôi mà cũng bị con Hà My nó chém mất hơn ba triệu, xong còn hí hửng về khoe vợ anh được ăn thịt gà đặc biệt nhập từ Ả Rập mới điên chứ. Cô Bích cười sấp mặt, ba Thuận tủm tỉm hỏi đểu gà Ả Rập có ngon hơn gà ta nhiều không mà anh vẫn ngây ngô đáp nó đắt thôi chứ bở như gà công nghiệp ý mà. Nào chỉ có gà Ả Rập, từ lợn Thuỵ Sĩ, bò Dubai tới ngựa hoang châu Phi, món nào anh Hoàng nhà chị cũng nếm qua hết rồi, không hiểu lần này rốt cuộc là cao lương mĩ vị ở phương trời nào nữa? Chị tra khảo mãi anh mới ngập ngừng.

- Tất cả là tại...tại cậu Niệm!

- Thằng khốn nó lừa tiền anh hả? Thôi đừng lo, đợi nó về vợ đòi cho. Ơ, cơ mà nó đang ở bên đó thì lừa chồng kiểu gì nhỉ?

- Không phải...chuyện là cái thằng lớp trưởng lớp cấp ba của cậu Niệm ngày xưa rủ anh góp vốn làm ăn chung, rõ ràng anh giao tiền cho nó rồi mà giờ nó lại chối bay chối biến là chưa từng nhận của anh đồng nào. Cay dã man!

- Thế thì tại chồng chủ quan không bắt người ta ghi giấy đã nhận tiền làm bằng chứng chứ liên quan gì tới cậu?

- Ơ vợ hay nhỉ? Rõ ràng là tại cậu còn gì? Cậu có thằng bạn chuyên đi lừa người như thế mà chẳng cảnh báo anh gì cả, anh thì cứ nghĩ là bạn cậu nên tin tưởng thành ra mất tiền oan.

Chồng lý luận kiểu vậy thì chị thua rồi, cơ mà chuyện này sao mà đổ thừa cho cậu được, vẫn là vợ chồng chị nên tự tìm cách giải quyết thì hơn. Chị bàn với chồng chiều hôm sau xin nghỉ làm sớm cùng chị đi đòi nợ, anh ban đầu gạt đi vì sợ tới nhỡ bị nó đánh cho thì thiệt thân, tuy nhiên thấy vợ kiên quyết nên anh cũng bám theo. Vợ anh bữa nay trang điểm khác quá, môi đánh son đậm, mắt kẻ sắc như dao găm, áo quần đúng kiểu dân giang hồ, còn để lộ ra mấy hình xăm do vợ tự vẽ nữa chứ. Chị thấy anh há hốc chỉ cười tủm, ngày xưa mình chị còn chấn chỉnh được cả đám thanh niên chục thằng quỵt tiền may nữa là bây giờ chỉ có một thằng. Tất nhiên ngày ấy có Niệm đi cùng, nhưng Niệm chỉ đứng nhàn nhã một chỗ xem chị thể hiện thôi, và tất cả những gì chị thể hiện, đều do Niệm đã chỉ trước đó. Từ phong thái tự tin, khí chất cao ngạo, ý chí kiên định đến giọng nói đầy đanh thép.

- Nào, chú em có trả tiền không hay để chị cho san bằng chỗ này?

Chị hỏi, đồng thời lấy ra chai rượu đem theo trong túi đập choang một phát vào tường. Những mảnh thuỷ tinh bắn ra tung toé, đến anh Hoàng nhà chị còn hoảng nữa là thằng nhỏ kia.

- Làm hớp rượu trên sàn cho tỉnh táo chứ nhỉ?

Thực ra câu này không phải do Niệm dạy chị, Niệm chỉ bảo chị cầm vỏ chai để tự vệ thôi, phòng trường hợp bọn kia cậy đông ăn hiếp. Cơ mà chị thích thế đấy, cho nó ngầu. Thằng bé run thấy rõ, con vợ nó sợ tím mặt lôi bọc tiền từ trong buồng ra trả anh chị rồi quát chồng xơi xơi.

- Thế mà anh bảo tiền anh trúng thầu? Trúng cái đầu nhà anh ý! Thà rằng anh tìm người đẻ con tự nhiên tôi còn thấy đỡ nhục hơn là anh đi ăn cướp của người ta như này. Tôi không cần thụ tinh nhân tạo đâu cho nên là anh cút đi! Cút đi gửi con đi, bao giờ có con thì về.

Hoá ra hai vợ chồng nhà nó cũng rơi vào hoàn cảnh như anh chị, còn thảm hơn vì kinh tế không có. Con vợ đập chồng túi bụi, thằng chồng ôm vợ nó năn nỉ.

- Xin mà, tha cho anh đi. Anh trót dại đi lừa người ta là anh sai rồi, nhưng anh không gửi con đâu, nếu đứa trẻ không phải do vợ sinh ra thì nó cũng không phải con của anh!

Thế rồi hai vợ chồng nhà nọ ôm nhau ngồi giữa nhà khóc lóc inh ỏi. Chị Hoài thấy phục con vợ vô cùng, nó ít tuổi mà cao thượng thật, sẵn sàng đuổi chồng đi ngủ với người đàn bà khác chứ, chả bù cho chị làm mình làm mẩy với anh suốt. Chị quyết định không đòi tiền nữa nhưng tụi nó phải viết giấy nợ đàng hoàng, anh Hoàng còn ghi âm làm bằng chứng nữa. Những lời thằng nhỏ kia nói khiến tâm trạng anh não nề vô cùng. Nếu như anh giống nó, là trẻ mồ côi thì nhất định anh cũng sẽ ôm vợ và nói cái câu y hệt như vậy. Tiếc rằng anh lại gánh trên vai trọng trách của người con trưởng, đâu phải chuyện gì cũng có thể làm theo ý mình. Anh không những là chồng của vợ, anh còn là con của ba mẹ, anh chiều vợ thì anh bất hiếu với ba mẹ, anh chiều ba mẹ thì lại tủi thân vợ. Có lẽ anh nên chọn giải pháp để cả hai phía đều chịu thiệt ít nhất có thể.

- Anh sẽ động viên bé Hằng làm thụ tinh nhân tạo, nếu nó không chịu thì anh sẽ tìm người khác. Vợ đừng buồn nữa, được không?

Chị Hoài nghe chồng tâm sự mà rớt nước mắt, thực sự thiệt thòi cho ông xã rồi. Hôm đó anh thưa chuyện dứt điểm với mẹ, bà Hoà giả bộ ậm ừ cho êm cửa ấm nhà nhưng bà lại kéo con Hằng vào thủ thỉ tháng chín cậu Niệm đưa dì Kỷ với bà đi du lịch, bà sẽ kéo cô Hoài đi cùng, mày ở nhà với chú Hoàng tha hồ thoải mái. Nó sướng rơn hết cả người, chị Hoài tưởng mẹ chồng thật tâm nghĩ cho mình nên cũng thấy hạnh phúc, chị chủ động nắm tay anh làm hoà, anh vui vẻ dắt vợ ra đầu phố kêu thích xe màu nào thoải mái chọn. Năm ngoái thấy cô Bích được mua xe máy chị thích lắm mà không dám xin chồng vì sợ mẹ Hoà mắng. Giờ chị có ý định đi làm rồi chắc mẹ cũng chẳng bắt bẻ đâu nhỉ? Chị phấn khởi chọn chiếc xe nhỏ màu mận chín rồi không quên nhắc anh mua máy tính bảng cho em gái. Chồng chị vừa thanh toán xong thì điện thoại báo tin nhắn.

"Em bị cướp, giờ lang thang ở đây không xu dính túi."

Anh Hoàng lập tức bảo vợ xí nghiệp kẹo bánh có chuyện anh phải đi gấp, dặn vợ lát đưa máy cho cô Bích giùm anh. Lúc chị về Bích vẫn đang đi ăn chè với bạn nên chị để lên bàn học cho cô. Có lẽ chị sẽ rời phòng luôn nếu như không nhìn thấy bức vẽ của mình, là một trong những bức chị vẽ cậu Niệm cho Bông, bên dưới có dòng chữ tròn trịa.

"Anh Niệm thương nhớ! Em và con mong anh từng ngày!"

Chị Hoài tưởng như có sấm nổ đánh đoàng bên tai. Em và con? Không cha đẻ của Bông là...cậu Niệm? Chị biết bé Bông thông minh vượt trội so với cô Bích nghĩa là nó phải có một người cha rất xuất chúng, nhưng chị chưa từng nghĩ người đó lại là con trai duy nhất của dì Kỷ, bởi theo như chú dì nói thì tám năm qua cậu chưa hề về nước. Và còn bởi bé Bông giống cậu Bách y như đúc, so với cậu Niệm thì thành tích hồi đi học của cậu Bách còn khủng khiếp hơn nhiều. Sợ cô Bích bị thiệt thòi nên buổi tối đi học về chị phải hỏi cô cho rõ ràng. Nếu như là con của cậu Niệm thật thì nhất định chị sẽ đứng ra đòi lại công bằng cho cô, bắt cậu phải mang trầu cau tới rước cô. Cô Bích nhìn chị dâu hung hãn tự dưng thấy nao nao, có những lúc nom bà ấy đáng yêu ra phết. Cô tâm sự với chị rất nhiều lần cô ước Bông là cốt nhục của anh Niệm, tiếc rằng đời chẳng như mơ. Rõ ràng hôm đó trước khi say cô nhìn thấy anh Niệm, thế nào mà khi tỉnh giấc đã ở trên giường với anh Bách, chắc do uống nhiều nên hoa mắt. Lúc cô phát hiện ra mình mang bầu thì đã anh Bách đã sang nước ngoài học tiến sĩ rồi, nghe đâu cuối tuần còn làm thêm ở chỗ anh Niệm. Bích không trách anh vì dù sao cô cũng có lỗi, mẹ Hoà định dắt cô sang xin nhà đó cho cưới nhưng cô sống chết không chịu. Rồi mẹ xót cô còn trẻ, chưa vào đại học đã phải đi làm dâu nhà người ta, lại chẳng có chồng ở nhà bênh vực nên thôi, mẹ đẩy bé Bông cho chị Hoài, coi như cô chưa từng mắc sai lầm nào cả.

- Chị đừng mơ mà cướp Bông, rồi có ngày tôi sẽ đòi lại con bé!

Cô Bích cau có dằn mặt, cô nhỏ tuổi suy nghĩ chưa chín nên chị Hoài chả chấp, chị cười cười bỏ lên gác. Ôi chao cái nàng Bông kêu nhớ mẹ chết mất mà mẹ về đã ngủ khì khì rồi, cái miệng chóp chép nom yêu gớm. Mẹ Hoài sẽ học tiếng Anh thật giỏi để dạy Bông nữa nhé! Ban sáng mẹ mới dạy mấy từ mà Bông nhại lại được luôn đó, Bông giỏi ghê lắm, ai kêu ba Bách của Bông là tiến sĩ ngôn ngữ học, nhờ Bông nhờ? Chả bù cho mẹ Hoài già rồi đầu óc chậm chạm, chữ nghĩa của cậu Niệm mẹ trả hết cho cậu rồi. Biết thế ngày xưa mẹ chả nhờ cậu dạy nữa, đỡ phải vất vả may đồ cho cậu thay tiền học phí. Cơ mà nếu không lấy số đo cho cậu, mẹ làm sao có cơ hội châm chọc?

- Uầy bé Niệm nhà mình đỏ mặt nè! Bị xấu hổ á!

- Im mồm. Tập trung đo đi!

Niệm cáu, mà thằng bé càng cáu thì chị càng muốn trêu nó.

- Rồi, đo đây! Nào, hai tay chỉ thẳng lên trần nhà...đầu nghiêng góc ba mươi độ...được...rất tốt...ngoan lắm. Giơ chân trái lên...hơi thấp...nâng cao nữa lên...được...ổn đó...giờ giơ nốt cả chân phải lên đi!

Chị cứ đinh ninh nó sẽ ngoan ngoãn làm theo rồi ngã sấp mặt cơ, ai ngờ thằng nhỏ khôn chả bị lừa. Nó ghi hận đợi đến giờ học cố ý mang một rổ cherry chín mọng ra trêu tức chị chứ, thằng ôn nghiệt, nó biết thừa chị thích ăn cherry nhất mà, nó nỡ lòng nào ra điều kiện mỗi lần đọc một đoạn hội thoại dài dằng dặc xong mới được ăn một quả cherry chứ?

- Há mồm!

- Không, chị thích tự chọn cơ. Chị thích quả to ý!

- Vậy nghỉ đi.

Niệm phũ, chị ức, lòng tự ái trỗi dậy bực bội ngồi dịch về phía bên phải cách cậu một khoảng xa thật xa.

- Người đâu mà ken dễ sợ!

Chị lẩm bẩm chê bai, Niệm ngồi xích lại gần chị, đấm tay đến ruỳnh một cái xuống quyển vở trước mặt chị, cứ tưởng Niệm nổi cơn điên gì cơ, ai ngờ lúc Niệm mở lòng bàn tay ra, chị thấy có một quả cherry hình trái tim, to mọng và căng bóng. Ai đó tỉnh bơ mời mọc.

- Ăn đi! Ngại ngùng cái gì?

- Ăn thì ăn, đây sợ à?

Ngọt lịm thế này, tội gì không chén? Chỉ là, có đứa lấy tay bịt miệng khiến chị chẳng thể nào nhả hạt.

- Chưa nghe câu miếng ăn là miếng nhục hả?

Thằng khốn nạn dám móc mỉa à? Chị vẫn nhớ như in cái khoảnh khắc chị giả bộ bị nghẹn để nó lơ là, sau đó lén nhè tặng nó hạt cherry nhỏ xinh vào cốc cacao đang bốc khói nghi ngút. Niệm điên tiết lườm chị, nhàn nhạt xỉa xói sao điểm phẩy tiếng Anh cao mà nói ngu thế? Cậu mới ngu ý, trường bọn chị ngày ấy thi ngữ pháp chứ có thi nói đâu. Cơ mà bao biện cho oai vậy thôi chứ giờ ngữ pháp chị cũng chả nhớ gì cả, phải học lại từ đầu hết. Chị nghe lời giáo viên xem thêm cả phim kèm phụ đề nữa, xem được già nửa bộ phim thì chồng về, chắc phải xử lý công việc mệt lắm, trông anh nhếch nhác tội ghê. Thế mà ban nãy cô Nguyệt dám vu khống chồng chị ôm gái dưới Phủ Lý chứ, xí nghiệp kẹo bánh gặp chuyện anh bận sấp mặt ra có mọc cánh đâu mà bay được về đó? Cái cô này từ ngày bị phản bội là cứ mất niềm tin vào đàn ông thế đấy.

- Nhớ Hoài ghê, yêu Hoài lắm Hoài biết không?

Chồng hỏi, chị tủm tỉm làm màu biết sao được mà biết? Thế nhưng trong lòng vẫn thấy ấm áp lắm, dạo trước chị bận vụ thụ tinh chẳng chăm chồng được chu đáo, từ giờ sẽ hết lòng hết sức. Trưa hôm sau chị hì hụi làm những món anh thích ăn nhất rồi phấn khởi tới chỗ làm của anh đưa cơm. Nhân viên của anh chào chị lễ phép lắm, có mấy cô còn xúm lại hỏi han sức khoẻ, kêu lâu rồi không thấy chị còn tưởng hai người gặp trục trặc, tại trưa nào cũng có em gái trẻ măng đưa cơm cho anh Hoàng. Chị nghe mà sững sờ, vội vàng chào các cô xuống nhà ăn của xí nghiệp, há hốc khi thấy con bé Hằng đang xé thịt gà đút cho chú Hoàng, chị cũng đến lạy nó rồi, tóc thắt bím xinh, váy ren đen huyền bí chôm của cô Bích, đặc biệt trông thấy chị nó còn hỏi rất ngây thơ.

- Cô Hoài ra đây có việc gì á?

- Ối dồi nhất chú Hoàng, vợ lớn vợ bé đều quan tâm hết lòng.

Đồng nghiệp của anh trêu chọc, cái cụm từ "vợ lớn vợ bé" chị nghe sao ngứa tai đến thế? Đã cố nhịn rồi có ông còn làm tới.

- Mang cơm thì hai bà cùng mang, thế đêm ngủ thì sao nhờ? Chia ngày chẵn lẻ hay ngủ chung luôn hả Hoàng? Cẩn thận tham quá hại sức khoẻ nha chú. Cơ mà Hoài cũng đừng lo, có gì cứ sang nhà anh, anh chiều!

Cả xí nghiệp cười nghiêng ngả, có ông chồng mang tiếng làm sếp mà im thin thít như ngậm thóc giống, có bà vợ bực mình gằn giọng mắng mấy ông nền ông nền ang ăn nói cho nó cẩn thận kẻo mất răng lúc nào không biết đâu. Các ông nghe xong chẹp miệng chê sếp bà đanh đá. Anh Hoàng xấu hổ kéo vợ vào phòng riêng hỏi tội.

- Em ăn nhầm cái bả gì mà như bị động kinh thế Hoài?

- Em mới là người phải hỏi anh ăn nhầm cái bả gì đó? Thường ngày ghen lồng ghen lộn mà tới khi vợ bị gạ tình lại như rùa rụt cổ là sao? Còn nữa, anh với con Hằng cứ cẩn thận đấy, đừng có quá đà, chơi nhây là không xong với em đâu.

Chị tức tối cảnh cáo, anh bực bội cáu ầm ầm.

- Con Hằng nó làm gì em mà em sân si với nó ghê vậy? Mấy ông kia cũng thế, người ta quý thì trêu một chút thôi mà em sồn sồn lên như con cọp cái thế? Em không giữ mặt mũi thể diện cho anh một chút được à? Loại đàn bà bố lếu bố láo như em phải dạy đến bao giờ mới trưởng thành được đây hả Hoài?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện