Chương 6: Chương 6
Khoảng một giờ sau, hổ mẹ quay lại.Vừa nhìn thấy hổ mẹ nhảy vào nhà, Kiều Nghệ lập tức chui ra khỏi sô pha, điên cuồng chạy tới."Ngao!"Kiều Nghệ vừa dùng đầu cọ vào chân trước của hổ mẹ, vừa r3n rỉ kêu lên, như thể đang hỏi hổ mẹ đi ra ngoài làm cái gì vậy.Chỉ là, hổ mẹ không biết bé con của mình có ý gì, cho rằng hổ con đợi mình đến phát chán nên giờ muốn chơi với mẹ.Vì vậy, Kiều Nghệ bị hổ mẹ kéo đến trước mặt cô, dùng đầu lưỡi thô dày li3m qua toàn thân cô một lần.Cổ họng Kiều Nghệ phát ra âm thanh ùng ục sau khi được li3m thoải mái đến mức cô gần như quên mất việc chính, khi tỉnh táo lại, cô vùng vẫy thoát khỏi lưỡi của hổ mẹ và r3n rỉ.Kiều Nghệ bị li3m đến thoải mái phát ra âm thanh mơ hồ, khiến cô suýt chút nữa quên đi việc chính.
Cô lấy lại tinh thần, giãy giụa đấu tranh để thoát khỏi lưỡi của mẹ hổ, kêu gào.Hổ mẹ không hiểu ý con mình là gì, trừng mắt nhìn Kiều Nghệ.Kiều Nghệ thất vọng, không còn cách nào khác đành phải dùng đôi chân ngắn cũn đi vòng quanh hổ mẹ.
Sau khi kiểm tra tỉ mỉ cẩn thận và phát hiện trên người hổ mẹ không có vết thương nào, lúc này cô mới dần dần buông bỏ lo lắng.Trong suốt quá trình, hổ mẹ lười biếng nằm trên chân trước của mình, khi hổ con đi vòng qua trước mặt, hổ mẹ lấy lại một ít tinh thần và nhìn chằm chằm vào hổ con."Ngao!"Mẹ ơi, mẹ vừa đi đâu thế ?“Grào! Grào!”Bên ngoài xảy ra chuyện gì vậy ạ? Tại sao tiếng gầm đó lại biến mất dzạ?Đúng vậy, ngay sau khi hổ mẹ chạy ra ngoài, tiếng gầm khiến hổ bất an đã biến mất, Kiều Nghệ nghi ngờ rằng sự biến mất của tiếng gầm có liên quan đến hổ mẹ.Song, không biết giữa các loài hổ có rào cản giao tiếp hay không mà hổ mẹ không hiểu ý con mình là gì, nghĩ rằng bé con chỉ là buồn chán như ngày thường.
Cho nên nó hơi hơi híp mắt lại tựa như đang ngủ, cứ tùy ý để hổ con gọi mình.Kiều Nghệ: s(・` ヘ ´・;)ゞKiều Nghệ bỏ cuộc, con ngươi xanh nhạt linh hoạt chuyển động, cô biết mình không thể nhận được tin tức mình muốn biết từ hổ mẹ, đành phải đứng dậy, ngập ngừng đi về phía cửa sổ.Còn chưa đi được mấy bước, gáy Kiều Nghệ đã siết chặt, toàn bộ thân hổ cảm thấy như số phận của mình đang bị hổ mẹ bóp cổ.Kiều Nghệ: Không còn gì để sống*.JPG*Tiếng lóng trên internetHổ mẹ ngậm Kiều Nghệ quay lại ghế sô pha, đặt cô xuống rồi bản thân cũng nằm xuống.Sau khi Kiều Nghệ được tự do cử động, cô cẩn thận liếc nhìn hổ mẹ, thấy hình như đang ngủ mà không ngủ, lại một lần nữa thăm dò đi vài bước.Tốt lắm, hổ mẹ chưa thức dậy.Kiều Nghệ ở trong lòng cho bản thân một like, sau đó chậm rãi đi về phía cửa sổ.Tuy nhiên mọi chuyện vẫn như cũ, Kiều Nghệ chưa đi được mấy bước đã bị hổ mẹ phát hiện, cô lại lần nữa bị túm lấy sau gáy.
Lần này sau khi hổ mẹ đặt cô xuống, còn có vẻ không kiên nhẫn mà rống rống vài tiếng, như thể đang răn dạy Kiều Nghệ.Kiều Nghệ bị tiếng gầm làm cho bất ngờ, chân sau mềm nhũn, ngồi phịch xuống đất, ngơ ngác nhìn hổ mẹ.Hai con hổ trắng giống hệt, một lớn một nhỏ nhìn nhau với, vẫn là Kiều Nghệ phục hồi tinh thần lại, lén lút quan sát sắc mặt của hổ mẹ.Nhưng lông trên mặt hổ mẹ dày quá, làm cho Kiều Nghệ không nhìn ra được cảm xúc của nó như thế nào.
Vì vậy cô không còn cách nào khác ngoài việc dùng giọng sữa non nớt kêu lên một tiếng, bốn chân ngắn cũn bước nhỏ đến gần hổi mẹ, cái đầu nhỏ tròn dụi dụi vào ngực hổ mẹ.Hổ mẹ không phản ứng, Kiều Nghệ suy nghĩ một chút rồi duỗi chiếc lưỡi nhỏ hồng hào mập mạp ra, li3m lông trên ngực hổ mẹ.Hổ mẹ rốt cuộc cũng ngồi xuống và để hổ con li3m lông.Lúc Kiều Nghệ bị hổ mẹ li3m thì không cảm thấy gì, nhưng khi đổi ngược lại bản thân giúp hổ mẹ li3m lông, cô mới nhận ra rằng công việc này quá mệt mỏi, cũng không phải là việc mà một bé hổ con như cô có thể làm được.Vì vậy, Kiều Nghệ bỏ cuộc, nép vào ngực hổ mẹ, dùng đệm vuốt thịt của mình ấn lên bàn chân trước thô to hổ mẹ..
Bình luận truyện