Chỉ Dụ Anh Cắn Câu
Quyển 13 - Chương 39: Bắt đầu kì nghỉ hè vui vẻ
Tô Tranh không biết Mạc Phong dùng phương pháp gì thuyết phục Mạc lão phu nhân cố chấp trong truyền thuyết kia, mà có thể thuận lợi cho bọn
trẻ đi du lich vào kì nghỉ hè.
Khi Tô Tranh dọn dẹp hành lý đi tới trạm xe lửa thì phát hiện, ngoài hai đứa trẻ và Mạc Phong, còn có thêm một vị bảo mẫu.
Tô Tranh dĩ nhiên biết rất rõ lai lịch vị bảo mẫu này.
Miêu bà bà, tên đầy đủ là Miêu Tĩnh Nghi, là bạn cũ của Mạc lão phu nhân. Sau đó Miêu gia suy yếu, chồng Miêu Tĩnh Ngh bất hạnh bỏ mình trong tai nạn xe, Miêu Tĩnh Nghi đem theo đứa con gái duy nhất tìm bạn cũ Mạc lão phu nhân ngày xưa, từ đó ở lại Nhà họ Mạc cúc cung tận tụy.
Rất nhiều năm trước, Tô Tranh từng gặp qua Miêu bà bà. Nhưng khi đó Tô Tranh vừa mới sinh xong, lại trải qua thời gian dài điều dưỡng nên tinh thần mệt mỏi, người nằm ở trên giường giống y như là một khúc xương gầy yếu, so với Tô Tranh lão luyện chỉnh tề hôm nay đương nhiên là cách biệt một trời một vực.
Khi Tô Tranh đứng trước mặt Miêu bà bà, thấy Miêu bà bà đứng xa khách sáo gật đầu một cái thì Tô Tranh khẳng định phỏng đoán của mình. Không tệ, người này đã không còn nhớ rõ người con gái năm đó nữa rồi, người con gái mà vừa sinh xong đã bị bà ôm con đi.
Như vậy cũng tốt, trước giông bão sắp ập tới, Tô Tranh có thể có thêm thời gian.
Lần này mục tiêu nghỉ mát chính là N thị – thành phố gần bãi biển. Phương tiện đi lại là tàu hỏa, bởi vì hai đứa trẻ nói chưa từng được đi tàu hỏa.
Sau khi ngồi vào chỗ trên xe, Mạc Yên Nhiên vẫn lấy ánh mắt nghi ngờ nhìn Tô Tranh chợt há mồm hỏi: “Dì Tô, cô trước kia từng làm gia sư ạ?”
Tô Tranh nghe vậy hơi ngạc nhiên, ngay sau đó phản ứng kịp. Cái gọi là “Gia sư” chính là lý do Mạc Phong tìm cho mình hả?
Tô Tranh dĩ nhiên chưa từng làm gia sư. Nhưng mà chắc giáo trình học sinh tiểu học cũng không quá khó đấy chứ? Vào lúc này nói chưa từng làm thì có chút luống cuống, vậy nên cô gượng cười nói: “Đã từng, cô đã từng dậy mấy bạn nhỏ đáng yêu như Yên Nhiên vậy.” Chẳng qua là đã thật lâu, từ kiếp trước rồi.
Mạc Yên Nhiên gật đầu một cái: “Được rồi. Nếu đã như vậy, hi vọng dì Tô có thể giúp cháu làm bài tập.” Lúc nói lời này, cô hiển nhiên không chút vui vẻ, giống như trên lưng đang vác gánh nặng ngàn cân.
Mạc Cách Ly ngồi bên cạnh không nói một lời liếc qua chị gái.
Mạc Yên Nhiên cảm thấy ánh mắt của em trai, bất mãn liếc em trai một cái, quệt mồm nói: “Cách Ly luôn là tự làm được bài tập của mình. Nhưng cháu thì không làm được! Trước kia Cách Ly còn giúp cháu, giờ bà nội không cho em ấy giúp cháu nữa.”
Nhìn bộ dáng như đưa đám của Mạc Yên Nhiên, Tô Tranh đột nhiên cảm thấy rất bất đắc dĩ, đưa tay khẽ vuốt mái tóc quăn của cô bé, an ủi: “Không quan trọng. Yên Nhiên cũng có thể tự làm được.”
Không ngờ lời này vừa dứt, trong mắt Miêu bà bà mới vừa bước phòng phòng xe lửa toát ra vẻ không đồng ý, nhìn chằm chằm Tô Tranh khách khí mà lạnh nhạt nhắc nhở: “Tô tiểu thư. Cô là gia sư Mạc tiên sinh mời tới đúng không?”
Tô Tranh ngẩng đầu nhìn Miêu bà bà mỉm cười, gật đầu nói: “Vâng.” Sau đó lẳng lặng đợi bà nói tiếp.
Căn cứ tài liệu Tô Tranh nắm giữ, địa vị của người giúp việc Miêu bà bà ở nhà họ Mạc không hề tầm thường. Bà được đưa đến nhà họ Mạc để chăm sóc hai đứa trẻ sinh đôi, nên đương nhiên đối với hai đứa trẻ có tình cảm như che chở cháu mình. Nhưng không biết câu nói kia của cô có phạm vào kiêng kị của Miêu bà bà không?
Miêu bà bà tiến lên, đem mâm đựng trái cây đặt lên bàn ăn, lạnh nhạt nhìn Tô Tranh lần nữa, chậm chạp mà không khỏi hoài nghi nói: “Tiểu thư không thích người lạ đụng vào tóc mình.”
Tô Tranh nhất thời hiểu ra. Miêu bà bà đây là đang nhắc nhở cô, dù cô là gia sư dạy kèm, nhưng chẳng qua là một người xa lạ do nhà họ Mạc thuê mà thôi. Cử chỉ vừa rồi có chút quá mức thân mật. Miêu bà bà không muốn thấy vậy.
Cô cúi đầu mỉm cười, nhìn tay mình, mảnh khảnh trắng noãn. Ở đây ngay cả bàn tay cô thôi mà cũng bị ghét bỏ sao?
Mạc Cách Ly cúi đầu không nói, tiện tay lấy một quả anh đào thả vào miệng, giống như mọi việc ở đây đều không liên quan đến cậu.
Mạc Yên Nhiên nhìn dì Tô một chút, lại nhìn Miêu bà bà một chút, đôi mắt to xinh đẹp chớp chớp, cái mông nhích ra không để lại dấu vết, cách xa Tô Tranh một chút.
Miêu bà bà tiến lên, sửa sang tóc tai cho Mạc Yên Nhiên, thay đổi khuôn mặt lạnh nhạt vừa rồi, cười hiền: “Yên Nhiên không cần lo lắng, lần này vì là đi xa nghỉ mát, bà nội quy định bài tập cũng không nhiều mà.”
Mạc Yên Nhiên vẫn không vui, bĩu môi nói: “Mọi người cứ nói không nhiều. Cháu lại thấy rất nhiều. Đến lúc đó không làm xong, chẳng phải cháu lại bị phạt sao?”
Miêu bà bà vuốt lưng cô bé an ủi, đem giỏ trái cây để trước mặt Mạc Yên Nhiên: “Yên Nhiên ngoan, đừng nghĩ những chuyện này vội, ăn chút trái cây đi.”
Mạc Yên Nhiên liếc nhìn anh đào trong tay em trai mình, càng thêm bất mãn: “Chị thích ăn anh đào nhất. Thế mà Mạc Cách Ly em lại cướp của chị.”
Miêu bà bà vội vàng cười ha ha thương lượng với Mạc Cách Ly: “Trước cháu nhường chị đã nhé, sau đó bà bà cho cháu thêm.”
Mạc Cách Ly cúi đầu tiếp tục cầm một quả anh đào khác lên không thèm để ý đến Miêu bà bà, dĩ nhiên cũng không thèm liếc Mạc Yên Nhiên.
Mạc Yên Nhiên hoàn toàn mất hứng, một tay kéo giỏ đựng trái cây anh đào kéo tới trước mặt mình, sau đó hầm hừ nhìn Mạc Cách Ly phía trước.
Mạc Cách Ly nhìn giỏ đựng trái cây trước mặt đã bị lấy mất, cũng không mất hứng, tiếp tục ngồi đó không nói một lời.
Mạc Yên Nhiên thấy vậy càng thêm tức giận, bởi vì Mạc Cách Ly dù là em trai mình, nhưng trước giờ luôn chăm sóc chị gái này, hôm nay không biết vì sao lại kì quái thế này, bảo sao bé chẳng tức giận.
Miêu bà bà vội vàng dỗ Mạc Yên Nhiên vui lên, vừa dỗ Mạc Yên Nhiên vừa nhìn sắc mặt Mạc Cách Ly.
Môi hở răng lạnh, hai đứa nhỏ này hôm nay không biết làm sao đây? Sao lại gây nhau kỳ cục vậy?
Đúng lúc ấy, Mạc Phong đi tới, thấy gương mặt ửng đỏ của Mạc Yên Nhiên, cau mày hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì sao?”
Tô Tranh ngồi một bên vẫn thờ ơ lạnh nhạt cười, tiếp tục giữ im lặng.
Miêu bà bà vội vàng đứng dậy, cười cười giải thích với Mạc Phong: “Không có gì, trẻ con cãi nhau mà thôi, tôi đi lấy cho bọn trẻ thêm trái cây.”
Mạc Phong gật đầu một cái, Miêu bà bà vội ra ngoài lấy nước quả. Mà Mạc Yên Nhiên nhìn thấy ba đi vào, mặc dù trong lòng vẫn không vui như cũ, nhưng cũng không dám quát phận, quệt nhanh cái miệng đỏ tươi, cúi đầu cầm anh đào lên vuốt vuốt.
Mạc Phong nhìn Tô Tranh ngồi bên đang cười lạnh nhạt, nghi ngờ cau mày.
Tô Tranh lại đưa mắt nhìn sang hai đứa trẻ.
Hai đứa trẻ này mười năm nay đều là được nuôi bằng bảo mẫu bên cạnh. Mà vị Mạc lão phu nhân kia là một người cố chấp và kỳ quái thế này, Tô Tranh đương nhiên biết rõ.
Cách dạy dỗ của Mạc lão phu nhân đối với bọn trẻ, thật sự thích hợp sao?
Khi Tô Tranh dọn dẹp hành lý đi tới trạm xe lửa thì phát hiện, ngoài hai đứa trẻ và Mạc Phong, còn có thêm một vị bảo mẫu.
Tô Tranh dĩ nhiên biết rất rõ lai lịch vị bảo mẫu này.
Miêu bà bà, tên đầy đủ là Miêu Tĩnh Nghi, là bạn cũ của Mạc lão phu nhân. Sau đó Miêu gia suy yếu, chồng Miêu Tĩnh Ngh bất hạnh bỏ mình trong tai nạn xe, Miêu Tĩnh Nghi đem theo đứa con gái duy nhất tìm bạn cũ Mạc lão phu nhân ngày xưa, từ đó ở lại Nhà họ Mạc cúc cung tận tụy.
Rất nhiều năm trước, Tô Tranh từng gặp qua Miêu bà bà. Nhưng khi đó Tô Tranh vừa mới sinh xong, lại trải qua thời gian dài điều dưỡng nên tinh thần mệt mỏi, người nằm ở trên giường giống y như là một khúc xương gầy yếu, so với Tô Tranh lão luyện chỉnh tề hôm nay đương nhiên là cách biệt một trời một vực.
Khi Tô Tranh đứng trước mặt Miêu bà bà, thấy Miêu bà bà đứng xa khách sáo gật đầu một cái thì Tô Tranh khẳng định phỏng đoán của mình. Không tệ, người này đã không còn nhớ rõ người con gái năm đó nữa rồi, người con gái mà vừa sinh xong đã bị bà ôm con đi.
Như vậy cũng tốt, trước giông bão sắp ập tới, Tô Tranh có thể có thêm thời gian.
Lần này mục tiêu nghỉ mát chính là N thị – thành phố gần bãi biển. Phương tiện đi lại là tàu hỏa, bởi vì hai đứa trẻ nói chưa từng được đi tàu hỏa.
Sau khi ngồi vào chỗ trên xe, Mạc Yên Nhiên vẫn lấy ánh mắt nghi ngờ nhìn Tô Tranh chợt há mồm hỏi: “Dì Tô, cô trước kia từng làm gia sư ạ?”
Tô Tranh nghe vậy hơi ngạc nhiên, ngay sau đó phản ứng kịp. Cái gọi là “Gia sư” chính là lý do Mạc Phong tìm cho mình hả?
Tô Tranh dĩ nhiên chưa từng làm gia sư. Nhưng mà chắc giáo trình học sinh tiểu học cũng không quá khó đấy chứ? Vào lúc này nói chưa từng làm thì có chút luống cuống, vậy nên cô gượng cười nói: “Đã từng, cô đã từng dậy mấy bạn nhỏ đáng yêu như Yên Nhiên vậy.” Chẳng qua là đã thật lâu, từ kiếp trước rồi.
Mạc Yên Nhiên gật đầu một cái: “Được rồi. Nếu đã như vậy, hi vọng dì Tô có thể giúp cháu làm bài tập.” Lúc nói lời này, cô hiển nhiên không chút vui vẻ, giống như trên lưng đang vác gánh nặng ngàn cân.
Mạc Cách Ly ngồi bên cạnh không nói một lời liếc qua chị gái.
Mạc Yên Nhiên cảm thấy ánh mắt của em trai, bất mãn liếc em trai một cái, quệt mồm nói: “Cách Ly luôn là tự làm được bài tập của mình. Nhưng cháu thì không làm được! Trước kia Cách Ly còn giúp cháu, giờ bà nội không cho em ấy giúp cháu nữa.”
Nhìn bộ dáng như đưa đám của Mạc Yên Nhiên, Tô Tranh đột nhiên cảm thấy rất bất đắc dĩ, đưa tay khẽ vuốt mái tóc quăn của cô bé, an ủi: “Không quan trọng. Yên Nhiên cũng có thể tự làm được.”
Không ngờ lời này vừa dứt, trong mắt Miêu bà bà mới vừa bước phòng phòng xe lửa toát ra vẻ không đồng ý, nhìn chằm chằm Tô Tranh khách khí mà lạnh nhạt nhắc nhở: “Tô tiểu thư. Cô là gia sư Mạc tiên sinh mời tới đúng không?”
Tô Tranh ngẩng đầu nhìn Miêu bà bà mỉm cười, gật đầu nói: “Vâng.” Sau đó lẳng lặng đợi bà nói tiếp.
Căn cứ tài liệu Tô Tranh nắm giữ, địa vị của người giúp việc Miêu bà bà ở nhà họ Mạc không hề tầm thường. Bà được đưa đến nhà họ Mạc để chăm sóc hai đứa trẻ sinh đôi, nên đương nhiên đối với hai đứa trẻ có tình cảm như che chở cháu mình. Nhưng không biết câu nói kia của cô có phạm vào kiêng kị của Miêu bà bà không?
Miêu bà bà tiến lên, đem mâm đựng trái cây đặt lên bàn ăn, lạnh nhạt nhìn Tô Tranh lần nữa, chậm chạp mà không khỏi hoài nghi nói: “Tiểu thư không thích người lạ đụng vào tóc mình.”
Tô Tranh nhất thời hiểu ra. Miêu bà bà đây là đang nhắc nhở cô, dù cô là gia sư dạy kèm, nhưng chẳng qua là một người xa lạ do nhà họ Mạc thuê mà thôi. Cử chỉ vừa rồi có chút quá mức thân mật. Miêu bà bà không muốn thấy vậy.
Cô cúi đầu mỉm cười, nhìn tay mình, mảnh khảnh trắng noãn. Ở đây ngay cả bàn tay cô thôi mà cũng bị ghét bỏ sao?
Mạc Cách Ly cúi đầu không nói, tiện tay lấy một quả anh đào thả vào miệng, giống như mọi việc ở đây đều không liên quan đến cậu.
Mạc Yên Nhiên nhìn dì Tô một chút, lại nhìn Miêu bà bà một chút, đôi mắt to xinh đẹp chớp chớp, cái mông nhích ra không để lại dấu vết, cách xa Tô Tranh một chút.
Miêu bà bà tiến lên, sửa sang tóc tai cho Mạc Yên Nhiên, thay đổi khuôn mặt lạnh nhạt vừa rồi, cười hiền: “Yên Nhiên không cần lo lắng, lần này vì là đi xa nghỉ mát, bà nội quy định bài tập cũng không nhiều mà.”
Mạc Yên Nhiên vẫn không vui, bĩu môi nói: “Mọi người cứ nói không nhiều. Cháu lại thấy rất nhiều. Đến lúc đó không làm xong, chẳng phải cháu lại bị phạt sao?”
Miêu bà bà vuốt lưng cô bé an ủi, đem giỏ trái cây để trước mặt Mạc Yên Nhiên: “Yên Nhiên ngoan, đừng nghĩ những chuyện này vội, ăn chút trái cây đi.”
Mạc Yên Nhiên liếc nhìn anh đào trong tay em trai mình, càng thêm bất mãn: “Chị thích ăn anh đào nhất. Thế mà Mạc Cách Ly em lại cướp của chị.”
Miêu bà bà vội vàng cười ha ha thương lượng với Mạc Cách Ly: “Trước cháu nhường chị đã nhé, sau đó bà bà cho cháu thêm.”
Mạc Cách Ly cúi đầu tiếp tục cầm một quả anh đào khác lên không thèm để ý đến Miêu bà bà, dĩ nhiên cũng không thèm liếc Mạc Yên Nhiên.
Mạc Yên Nhiên hoàn toàn mất hứng, một tay kéo giỏ đựng trái cây anh đào kéo tới trước mặt mình, sau đó hầm hừ nhìn Mạc Cách Ly phía trước.
Mạc Cách Ly nhìn giỏ đựng trái cây trước mặt đã bị lấy mất, cũng không mất hứng, tiếp tục ngồi đó không nói một lời.
Mạc Yên Nhiên thấy vậy càng thêm tức giận, bởi vì Mạc Cách Ly dù là em trai mình, nhưng trước giờ luôn chăm sóc chị gái này, hôm nay không biết vì sao lại kì quái thế này, bảo sao bé chẳng tức giận.
Miêu bà bà vội vàng dỗ Mạc Yên Nhiên vui lên, vừa dỗ Mạc Yên Nhiên vừa nhìn sắc mặt Mạc Cách Ly.
Môi hở răng lạnh, hai đứa nhỏ này hôm nay không biết làm sao đây? Sao lại gây nhau kỳ cục vậy?
Đúng lúc ấy, Mạc Phong đi tới, thấy gương mặt ửng đỏ của Mạc Yên Nhiên, cau mày hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì sao?”
Tô Tranh ngồi một bên vẫn thờ ơ lạnh nhạt cười, tiếp tục giữ im lặng.
Miêu bà bà vội vàng đứng dậy, cười cười giải thích với Mạc Phong: “Không có gì, trẻ con cãi nhau mà thôi, tôi đi lấy cho bọn trẻ thêm trái cây.”
Mạc Phong gật đầu một cái, Miêu bà bà vội ra ngoài lấy nước quả. Mà Mạc Yên Nhiên nhìn thấy ba đi vào, mặc dù trong lòng vẫn không vui như cũ, nhưng cũng không dám quát phận, quệt nhanh cái miệng đỏ tươi, cúi đầu cầm anh đào lên vuốt vuốt.
Mạc Phong nhìn Tô Tranh ngồi bên đang cười lạnh nhạt, nghi ngờ cau mày.
Tô Tranh lại đưa mắt nhìn sang hai đứa trẻ.
Hai đứa trẻ này mười năm nay đều là được nuôi bằng bảo mẫu bên cạnh. Mà vị Mạc lão phu nhân kia là một người cố chấp và kỳ quái thế này, Tô Tranh đương nhiên biết rõ.
Cách dạy dỗ của Mạc lão phu nhân đối với bọn trẻ, thật sự thích hợp sao?
Bình luận truyện