Chỉ Dụ Anh Cắn Câu
Quyển 15 - Chương 77
Rốt cuộc anh cũng gần như hoàn toàn ở trong cơ thể cô rồi, cô nhẹ nhàng luật động cái mông,
cảm thấy nhịp đập của anh trong cơ thể mình, không nhịn được hít sâu một hơi.
Mạc Phong đưa tay ra, đôi tay vững vàng vịn vòng eo mảnh khảnh của cô, khàn khàn khô khốc nói: “Anh muốn em.”
Tô Tranh nhắm mắt ngửa cổ, sợi tóc nhu thuận theo động tác của cô như chảy xuôi trên mặt nước.
Thân thể cô cố ý dừng lại bất động: “Trên đời này, không phải cứ anh muốn thì nhất định sẽ có được.”
Bàn tay Mạc Phong nắm eo cô bóp mạnh hơn: “Nhưng anh muốn em, anh muốn em vĩnh viễn ở bên cạnh anh.” Cho dù có phải trả cái giá thật lớn, anh cũng sẽ không hối tiếc.
Tô Tranh hít một hơi thật sâu, cô biết chuyện tương lai khó có thể đoán được, sau tất cả mọi chuyện, tương lai của họ có tồn tại được hay không cũng rất khó nói, thậm chí có thể cả đời cũng sẽ không gặp lại nhau. Vì vậy lòng chợt mềm nhũn, thân thể thuận theo nguyện vọng của anh, nhẹ nhàng luật động.
Dưới ánh trăng, thân thể trơn bóng trắng nõn giống như tơ lụa, giống như nước chảy nhẹ nhàng khiến người khác rung động, đường cong xinh đẹp trước ngực cô nhẹ nhộn nhạo, vòng eo mảnh khảnh khiến cho cô giống như cành liễu yếu ớt đu đưa theo gió mong muốn được người ta yêu thương, mà sợi tóc ngắn ngủn ngửa ra sau, lại càng tăng thêm vài phần ý vị.
Cô giống như một yêu nữ, đang khuất động mặc cho người đàn ông muốn làm gì thì làm. Đáng tiếc yêu nữ này không hề muốn bị ép buộc, cô không nhanh không chậm, từ từ luật động, bất chấp cảm giác người đàn ông này mang đến, lại càng làm cho anh điên cuồng giày vò.
Rốt cuộc Mạc Phong cũng không nén được lửa nóng trong cơ thể sắp tuôn ra, bàn tay bên eo cô đi xuống, vuốt ve đôi chân thon dài bóng loáng của cô. Trong lúc chịu lửa nóng hành hạ, anh đưa ngón tay thô ráp sờ vào da thịt bóng loáng mềm mại của Tô Tranh, mà khi Tô Tranh còn chưa phát giác, đôi tay kia đã đi tới cánh hoa của cô. Tô Tranh ý thức được chủ quyền bị xâm phạm, đang nghĩ xem tiếp theo nên làm gì thì không ngờ Mạc Phong lại thúc eo lên, và hai tay đồng thời nhấn xuống một cái, Tô Tranh lập tức hoàn toàn ngồi xụp xuống, lúc này khát vọng của Mạc Phong mới có thể hoàn toàn đi vào. Tô Tranh cau mày cả kinh, môi mỏng phát ra một tiếng "A" sợ hãi, ai ngờ động tác của Mạc Phong rất mạnh, còn chưa kịp kêu xong tiếng "A" trước, tiếng sau đã bị nhấn chìm, một lần lại một lần giống như thủy triều vĩnh viễn không dừng lại.
Tô Tranh hé mở môi, há miệng thở dốc, nơi này rung chuyển kịch liệt như đang ngồi trên sóng lớn. Cô nhỏ giọng rên rỉ, đôi tay vô thức bám chặt lồng ngực anh, lý trí từ từ trở lại trong kích tình, cô muốn đoạt lại quyền chủ động. Vì vậy vòng eo theo sóng lớn này nhảy múa, theo tiết tấu kích động này đung đưa, anh vào cô ra, anh ra cô chống xuống. Dần dần tiếng anh bắt đầu thở dốc, cô bắt đầu nhỏ giọng rên rỉ, hai người ở nơi này hợp tấu, múa ra điệu múa dụ hoặc nhiệt tình nhất.
Thật lâu sau, khi âm dương hòa và âm nhạc lên đến đỉnh cao nhất, khi điệu múa kịch liệt bắt đầu cuồng loạn thì giống như đàn đứt dây, giống như vở kịch cuồng loạn, anh tiết ra tất cả trong cơ thể cô.
Cô đứng dậy, mặc cho anh từ cơ thể mềm mại của mình rút ra, không chút quyến luyến.
Anh nằm trên giường, lồng ngực chưa thở được bình thường vẫn phập phồng như cũ, đôi mắt không rời khỏi cô.
Tô Tranh nở một nụ cười xán lạn: "Em qua với bọn trẻ nhé."
Cô nói chuyện như bình thường, giống như bảo hôm nay trăng sáng rất đẹp.
Mạc Cách Ly cúi đầu nghiêm túc xem quyển sách, nhưng cậu nhìn một trang giấy đã rất lâu mà chưa lật. Mạc Yên Nhiên làm bài tập, đầu bút đã đâm vô số lỗ nhỏ trên đó.
Khi Tô Tranh mở cửa đi vào, Mạc Cách Ly ngẩng đầu lên gật đầu chào, còn Mạc Yên Nhiên trực tiếp nhảy dựng lên nhào qua.
“Dì Tô, sao cháu không thấy dì đâu? Dì đi đâu vậy?” Mạc Yên Nhiên làm nũng trong lòng Tô Tranh, phát hiện Tô Tranh mới vừa tắm xong, cả người tản ra mùi thơm ngọt ngào.
Tô Tranh nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc xoăn của cô bé, ngước mắt nói: "Hiện giờ chúng ta lập tức đi." Lúc nói lời này cô nhìn sang Mạc Cách Ly.
Mạc Cách Ly không ngạc nhiên, chỉ là nhíu mày nhàn nhạt hỏi: "Đi đâu?"
Tô Tranh cười nói: "Không biết."
Mạc Cách Ly suy nghĩ một chút, tiếp tục hỏi: "Ba đưa bọn cháu đi?"
Lần này Tô Tranh cười thật lòng, cô đối với cậu bé rất tán thưởng: "Đúng vậy."
Mạc Cách Ly nghe được lời khẳng định, không nói hai lời, để quyển sách trên tay xuống nói: "Được, giờ đi luôn ạ."
Mạc Yên Nhiên còn ngạc nhiên và nghi ngờ, mơ hồ hỏi: "Đi? Đi đâu?"
Tô Tranh vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé, dịu dàng nói: "Rồi cháu sẽ biết."
Tô Tranh nói rồi sẽ biết, lúc này Mạc Yên Nhiên tuyệt đối không ngờ họ lại đi xa như vậy, càng không nghĩ tới sẽ đến một nơi hoang vắng như vậy.
Rất nhiều năm sau này Mạc Yên Nhiên cũng không quên đêm hôm đó, cô bé cũng không kịp tạm biệt căn biệt thự đã sinh sống mấy ngày, thậm chí còn không kịp tạm biệt ba mình.
Đêm hôm đó, dưới sự bảo vệ của mười vệ sĩ cải tranh thành người bình thường, Tô Tranh đưa hai đứa trẻ ngồi lên chiếc xe hơi nhỏ, lên xe lửa, đổi xe, đổi xe, sau đó lên xe riêng, sau đó lại đổi xe lửa, đổi xe, cuối cùng là một chiếc xe bus bình thường đưa họ đến một thị trấn nhỏ bình thường.
Mấy ngày bôn ba, Mạc Yên Nhiên đã mấy lần muốn hỏi dì Tô rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng khi nhìn em trai bình chân như vại, nhớ tới ba mình trước khi đi đủ loại khác thường, cô bé vẫn là im lặng.
Có lẽ Mạc Yên Nhiên cũng không phải một một đứa trẻ quá thông minh, nhưng vẫn xuất thân trong gia đình chính trị. Lúc này cô bé mơ hồ cảm thấy, có lẽ cuộc sống của mình sẽ thay đổi.
Bé nắm chặt tay Tô Tranh, tò mò nhìn thị trấn nhỏ mới mẻ đó, chờ đợi cuộc sống mới thuộc về cô.
Mạc Phong đưa tay ra, đôi tay vững vàng vịn vòng eo mảnh khảnh của cô, khàn khàn khô khốc nói: “Anh muốn em.”
Tô Tranh nhắm mắt ngửa cổ, sợi tóc nhu thuận theo động tác của cô như chảy xuôi trên mặt nước.
Thân thể cô cố ý dừng lại bất động: “Trên đời này, không phải cứ anh muốn thì nhất định sẽ có được.”
Bàn tay Mạc Phong nắm eo cô bóp mạnh hơn: “Nhưng anh muốn em, anh muốn em vĩnh viễn ở bên cạnh anh.” Cho dù có phải trả cái giá thật lớn, anh cũng sẽ không hối tiếc.
Tô Tranh hít một hơi thật sâu, cô biết chuyện tương lai khó có thể đoán được, sau tất cả mọi chuyện, tương lai của họ có tồn tại được hay không cũng rất khó nói, thậm chí có thể cả đời cũng sẽ không gặp lại nhau. Vì vậy lòng chợt mềm nhũn, thân thể thuận theo nguyện vọng của anh, nhẹ nhàng luật động.
Dưới ánh trăng, thân thể trơn bóng trắng nõn giống như tơ lụa, giống như nước chảy nhẹ nhàng khiến người khác rung động, đường cong xinh đẹp trước ngực cô nhẹ nhộn nhạo, vòng eo mảnh khảnh khiến cho cô giống như cành liễu yếu ớt đu đưa theo gió mong muốn được người ta yêu thương, mà sợi tóc ngắn ngủn ngửa ra sau, lại càng tăng thêm vài phần ý vị.
Cô giống như một yêu nữ, đang khuất động mặc cho người đàn ông muốn làm gì thì làm. Đáng tiếc yêu nữ này không hề muốn bị ép buộc, cô không nhanh không chậm, từ từ luật động, bất chấp cảm giác người đàn ông này mang đến, lại càng làm cho anh điên cuồng giày vò.
Rốt cuộc Mạc Phong cũng không nén được lửa nóng trong cơ thể sắp tuôn ra, bàn tay bên eo cô đi xuống, vuốt ve đôi chân thon dài bóng loáng của cô. Trong lúc chịu lửa nóng hành hạ, anh đưa ngón tay thô ráp sờ vào da thịt bóng loáng mềm mại của Tô Tranh, mà khi Tô Tranh còn chưa phát giác, đôi tay kia đã đi tới cánh hoa của cô. Tô Tranh ý thức được chủ quyền bị xâm phạm, đang nghĩ xem tiếp theo nên làm gì thì không ngờ Mạc Phong lại thúc eo lên, và hai tay đồng thời nhấn xuống một cái, Tô Tranh lập tức hoàn toàn ngồi xụp xuống, lúc này khát vọng của Mạc Phong mới có thể hoàn toàn đi vào. Tô Tranh cau mày cả kinh, môi mỏng phát ra một tiếng "A" sợ hãi, ai ngờ động tác của Mạc Phong rất mạnh, còn chưa kịp kêu xong tiếng "A" trước, tiếng sau đã bị nhấn chìm, một lần lại một lần giống như thủy triều vĩnh viễn không dừng lại.
Tô Tranh hé mở môi, há miệng thở dốc, nơi này rung chuyển kịch liệt như đang ngồi trên sóng lớn. Cô nhỏ giọng rên rỉ, đôi tay vô thức bám chặt lồng ngực anh, lý trí từ từ trở lại trong kích tình, cô muốn đoạt lại quyền chủ động. Vì vậy vòng eo theo sóng lớn này nhảy múa, theo tiết tấu kích động này đung đưa, anh vào cô ra, anh ra cô chống xuống. Dần dần tiếng anh bắt đầu thở dốc, cô bắt đầu nhỏ giọng rên rỉ, hai người ở nơi này hợp tấu, múa ra điệu múa dụ hoặc nhiệt tình nhất.
Thật lâu sau, khi âm dương hòa và âm nhạc lên đến đỉnh cao nhất, khi điệu múa kịch liệt bắt đầu cuồng loạn thì giống như đàn đứt dây, giống như vở kịch cuồng loạn, anh tiết ra tất cả trong cơ thể cô.
Cô đứng dậy, mặc cho anh từ cơ thể mềm mại của mình rút ra, không chút quyến luyến.
Anh nằm trên giường, lồng ngực chưa thở được bình thường vẫn phập phồng như cũ, đôi mắt không rời khỏi cô.
Tô Tranh nở một nụ cười xán lạn: "Em qua với bọn trẻ nhé."
Cô nói chuyện như bình thường, giống như bảo hôm nay trăng sáng rất đẹp.
Mạc Cách Ly cúi đầu nghiêm túc xem quyển sách, nhưng cậu nhìn một trang giấy đã rất lâu mà chưa lật. Mạc Yên Nhiên làm bài tập, đầu bút đã đâm vô số lỗ nhỏ trên đó.
Khi Tô Tranh mở cửa đi vào, Mạc Cách Ly ngẩng đầu lên gật đầu chào, còn Mạc Yên Nhiên trực tiếp nhảy dựng lên nhào qua.
“Dì Tô, sao cháu không thấy dì đâu? Dì đi đâu vậy?” Mạc Yên Nhiên làm nũng trong lòng Tô Tranh, phát hiện Tô Tranh mới vừa tắm xong, cả người tản ra mùi thơm ngọt ngào.
Tô Tranh nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc xoăn của cô bé, ngước mắt nói: "Hiện giờ chúng ta lập tức đi." Lúc nói lời này cô nhìn sang Mạc Cách Ly.
Mạc Cách Ly không ngạc nhiên, chỉ là nhíu mày nhàn nhạt hỏi: "Đi đâu?"
Tô Tranh cười nói: "Không biết."
Mạc Cách Ly suy nghĩ một chút, tiếp tục hỏi: "Ba đưa bọn cháu đi?"
Lần này Tô Tranh cười thật lòng, cô đối với cậu bé rất tán thưởng: "Đúng vậy."
Mạc Cách Ly nghe được lời khẳng định, không nói hai lời, để quyển sách trên tay xuống nói: "Được, giờ đi luôn ạ."
Mạc Yên Nhiên còn ngạc nhiên và nghi ngờ, mơ hồ hỏi: "Đi? Đi đâu?"
Tô Tranh vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé, dịu dàng nói: "Rồi cháu sẽ biết."
Tô Tranh nói rồi sẽ biết, lúc này Mạc Yên Nhiên tuyệt đối không ngờ họ lại đi xa như vậy, càng không nghĩ tới sẽ đến một nơi hoang vắng như vậy.
Rất nhiều năm sau này Mạc Yên Nhiên cũng không quên đêm hôm đó, cô bé cũng không kịp tạm biệt căn biệt thự đã sinh sống mấy ngày, thậm chí còn không kịp tạm biệt ba mình.
Đêm hôm đó, dưới sự bảo vệ của mười vệ sĩ cải tranh thành người bình thường, Tô Tranh đưa hai đứa trẻ ngồi lên chiếc xe hơi nhỏ, lên xe lửa, đổi xe, đổi xe, sau đó lên xe riêng, sau đó lại đổi xe lửa, đổi xe, cuối cùng là một chiếc xe bus bình thường đưa họ đến một thị trấn nhỏ bình thường.
Mấy ngày bôn ba, Mạc Yên Nhiên đã mấy lần muốn hỏi dì Tô rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng khi nhìn em trai bình chân như vại, nhớ tới ba mình trước khi đi đủ loại khác thường, cô bé vẫn là im lặng.
Có lẽ Mạc Yên Nhiên cũng không phải một một đứa trẻ quá thông minh, nhưng vẫn xuất thân trong gia đình chính trị. Lúc này cô bé mơ hồ cảm thấy, có lẽ cuộc sống của mình sẽ thay đổi.
Bé nắm chặt tay Tô Tranh, tò mò nhìn thị trấn nhỏ mới mẻ đó, chờ đợi cuộc sống mới thuộc về cô.
Bình luận truyện