Chỉ Dụ Anh Cắn Câu
Quyển 15 - Chương 97
Mạc Phong lái xe thật nhanh , thậm chí anh càng ngày càng cảm thấy, chỉ cần anh chậm một giây thì có thể vĩnh viễn anh sẽ không nhìn thấy Tô Tranh .
Anh đi vào bệnh viện, tắt động cơ xuống xe, ngay cả vị trí đỗ xe cũng không thèm tìm, trực tiếp độ xe về phía rìa đường. Cảnh sát giao thông thấy vậy lập tức gọi anh lại gần, nhưng khi nhần thấy nhãn hiệu xe của Mạc Phong , thì chỉ kinh ngạc nhìn nhìn Mạc Phong đã chạy đi xa , chưa dám nói thêm câu gì.
Khi Mạc Phong chạy đến ban tiếp tân của bệnh viện, nhanh chóng hỏi phòng của Tô Tranh , chuyện này rất đơn giản, thành nhỏ xa xôi này vốn cũng không nhiều bệnh nhân bị tai nạn.
Mạc Phong cuống cuồng chạy đến phòng bệnh của Tô Tranh , nhưng khi đến cửa phòng anh bỗng nhiên dừng lại.
Tim của anh đập liên hồi, thậm chí anh bắt đầu sợ hãi.
Anh sợ khi anh đẩy cửa ra, anh không nhìn thấy Tô Tranh ở bên trong.
Mặc dù anh biết Tô Tranh bị thương cũng không nặng, lúc này chắc chắn là đang nằm ở bên trong, nhưng anh vẫn sợ hãi một cách khó hiểu. Thậm chí anh cảm thấy loại sợ hãi này đã khắc trong đầu anh từ rất rất lâu về trước.
Nếu Tô Tranh chết anh nên làm như thế nào, loại sợ hãi này càng ngày càng lồng đậm trong cơ thể anh, đẩy lên đến đỉnh điểm.
Mạc Phong cũng không phải là một người nhát gan, trên thực tế trên thế giới này chuyện có thể làm cho anh sợ hãi cũng không nhiều, nhưng lúc này anh thật sự đang rất sợ hãi.
Cuối cùng Mạc Phong hít một hơi thật sâu, tay cầm lấy tay nắm cửa, chỉ cần đẩy ra, anh có thể nhìn thấy Tô Tranh rồi?
Tô Tranh bây giờ đang như thế nào, có phải cô suy yếu nằm ở trên giường hay không? Hay là cô đang ngủ?
Mạc Phong nhất quyết hạ quyết tâm, rốt cục đẩy cánh cửa ra.
Cửa mở, bên trong Tô Tranh đang dựa người vào thành giường, trong tay cầm một quyển sách.
Nhưng lực chú ý của Mạc Phong lại đặt ở bên cạnh giường.
Bên giường, có một người đàn ông đầu trọc lóc, đang ngồi ở nơi đó, trong tay đang gọt quả táo.
Chuyện này vốn cũng không có gì, bởi vì đầu giường bệnh vẫn thường có người gọt táo, vấn đề ở chỗ, sau khi gọt táo xong, gã đàn ông kia lại vô cùng thân thiết đưa táo cho Tô Tranh .
Người đàn ông này, là ai?
Tô Tranh và A Rượu nghe thất tiếng cửa phòng mở, đều giương mắt lên nhìn.
A Rượu chưa từng gặp Mạc Phong, nhìn thấy Mạc Phong sốt ruột đứng ở trước cửa, nhíu mày nói: “Anh là ai, sao lại không có lễ phép như vậy, không biết gõ cửa sao?”
Mạc Phong không nói một câu nài, chỉ nhìn chằm chằm vào Tô Tranh .
Vì sao trong phòng bệnh của cô lại có một người đàn ông lấy tư thế bảo vệ cô mà xuất hiện? Vì sao hắn ta lại thân thiết với cô như vậy?
Tô Tranh nhìn thấy anh, chỉ nhìn thoáng qua rồi lại hạ tầm mắt xuống, nghe thấy câu chất vấn của A Rượu , cô thản nhiên giải thích nói: “Đây là Mạc Phong- Mạc tiên sinh.”
A Rượu nghe thấy thế, nhìn sang Tô Tranh , lại nhìn sang Mạc Phong đứng ở cạnh cửa , nên phản ứng như thế nào đây, cuối cùng anh khà khà cười: “Mạc tiên sinh, đã ngưỡng mộ đại danh của anh từ lâu, anh muốn vào ngồi một chút chứ?”
Mạc Phong chưa kịp nói điều gì, A Rượu đã nhanh chóng nói: “À không, vẫn là không nên mời Mạc tiên sinh vào, Tranh Tranh nhà chúng tôi vừa mới bị thương, đang cần tĩnh dưỡng, thật là ngại với Mạc tiên sinh.”
A Rượu đi đến cạnh cửa, trong tay nắm lấy nắm cửa, tư thế kia chính là bộ dáng tiễn khách.
Mạc Phong nghe thấy lời nói của A Rượu, cằm buộc chặt, con ngươi lóe lên một tia khó đoán.
Anh và A Rượu đối mặt thật lâu, lại nhìn thấy A Rượu cà lơ phất phơ cười hì hì nhìn mình, thân thiết vô tội.
Người đàn ông này, anh ta cũng dùng tên thân mật như vậy để gọi Tô Tranh.
Người đàn ông này, chính là người mà Mạc Gấm đã từng nhắc đến, là bạn thanh mai trúc mã của Tô Tranh , đã ở bên Tô Tranh nhiều năm .
Đối với Tô Tranh mà nói, một người nhiều năm không gặp không quan trọng chỉ có người ở bên cô nhiều năm mới là quan trọng.
Ánh mắt Mạc Phong chậm rãi chuyển hướng nhìn sang Tô Tranh, lại thấy Tô Tranh cúi đầu, ánh mắt nhìn xuống cuốn sách, nhìn anh một lần cũng không có.
Ánh mắt của anh một lần nữa lại quay lại với A Rượu, nhìn chằm chằm cái đầu bóng nhẫy chết tiệt nửa ngày, cắn răng phun ra một câu: “Gặp lại.” Nói xong quay đầu bước nhanh rời đi, không quay đầu lại một lần.
A Rượu vươn cổ nhìn bóng dáng của anh, sau khi biến mất hăn mới đóng cửa lại quay về bên giường, ngây ngô cười với Tô Tranh : “Như thế nào? Tôi thật dũng cảm phải không?”
Tô Tranh ngẩng đầu lên, thản nhiên nói: “Tranh tranh ? Cách gọi này thật quá buồn nôn.” Nhưng mà cũng đủ để cho vị Mạc tiên sinh này tức hộc máu! ,
Mạc Phong đương nhiên là cảm nhận được tầm mắt phía sau là A Rượu, cho nên anh đi một cách thật vững vàng, khí thế mười phần.
Nhưng sau khi thoát khỏi tầm mắt của A Rượu, bước chân của anh trở lên thật khó khăn, khuôn mặt anh cũng đây nỗi đau đớn.
Anh đi đến bên cạnh xe, chết lặng, mở chân ga ra, khởi động xe.
Anh đờ đẫn nhìn về phía cảnh sắc phía ngoài bệnh viện, anh chậm rãi chạy xe quay về.
Đã mười năm, cũng không phải là anh không chút nào quan tâm đến Tô Tranh, anh biết Tô Tranh vẫn độc thân một mình, anh luôn cảm thấy thật sự Tô Tranh cũng đang đợi anh .
Nhưng anh vẫn làm bộ như không chút nào để ý, anh vẫn thờ ơ đối với cô, đây sự trừng phạt đối với Tô Tranh, cũng sự trừng phạt chính bản thân anh. Trong lòng anh có oán, nhưng anh vẫn chờ cô gái này đến bên cạnh mình! Trong tiềm thức, luôn cảm thấy có một ngày bọn họ sẽ gặp lại, sau đó anh tha thứ cho cô, bọn họ vẫn là có thể sống ở bên nhau . Anh chưa bao giờ thừa nhận, nhưng ở sâu trong nội tâm anh đã luôn mong muốn điều đó.
Nhưng giờ anh biết bản thần mình sai rồi, mười phần sai. Có một số người, không phải lúc nào cũng sẵn sàng chờ mình ở phía sau.
Tô tranh , Tô Tranh của anh, là cô gái anh vẫn nhớ đến hàng đêm, nhưng sự thật cô cũng có thể trở thành của người khác.
Anh đi vào bệnh viện, tắt động cơ xuống xe, ngay cả vị trí đỗ xe cũng không thèm tìm, trực tiếp độ xe về phía rìa đường. Cảnh sát giao thông thấy vậy lập tức gọi anh lại gần, nhưng khi nhần thấy nhãn hiệu xe của Mạc Phong , thì chỉ kinh ngạc nhìn nhìn Mạc Phong đã chạy đi xa , chưa dám nói thêm câu gì.
Khi Mạc Phong chạy đến ban tiếp tân của bệnh viện, nhanh chóng hỏi phòng của Tô Tranh , chuyện này rất đơn giản, thành nhỏ xa xôi này vốn cũng không nhiều bệnh nhân bị tai nạn.
Mạc Phong cuống cuồng chạy đến phòng bệnh của Tô Tranh , nhưng khi đến cửa phòng anh bỗng nhiên dừng lại.
Tim của anh đập liên hồi, thậm chí anh bắt đầu sợ hãi.
Anh sợ khi anh đẩy cửa ra, anh không nhìn thấy Tô Tranh ở bên trong.
Mặc dù anh biết Tô Tranh bị thương cũng không nặng, lúc này chắc chắn là đang nằm ở bên trong, nhưng anh vẫn sợ hãi một cách khó hiểu. Thậm chí anh cảm thấy loại sợ hãi này đã khắc trong đầu anh từ rất rất lâu về trước.
Nếu Tô Tranh chết anh nên làm như thế nào, loại sợ hãi này càng ngày càng lồng đậm trong cơ thể anh, đẩy lên đến đỉnh điểm.
Mạc Phong cũng không phải là một người nhát gan, trên thực tế trên thế giới này chuyện có thể làm cho anh sợ hãi cũng không nhiều, nhưng lúc này anh thật sự đang rất sợ hãi.
Cuối cùng Mạc Phong hít một hơi thật sâu, tay cầm lấy tay nắm cửa, chỉ cần đẩy ra, anh có thể nhìn thấy Tô Tranh rồi?
Tô Tranh bây giờ đang như thế nào, có phải cô suy yếu nằm ở trên giường hay không? Hay là cô đang ngủ?
Mạc Phong nhất quyết hạ quyết tâm, rốt cục đẩy cánh cửa ra.
Cửa mở, bên trong Tô Tranh đang dựa người vào thành giường, trong tay cầm một quyển sách.
Nhưng lực chú ý của Mạc Phong lại đặt ở bên cạnh giường.
Bên giường, có một người đàn ông đầu trọc lóc, đang ngồi ở nơi đó, trong tay đang gọt quả táo.
Chuyện này vốn cũng không có gì, bởi vì đầu giường bệnh vẫn thường có người gọt táo, vấn đề ở chỗ, sau khi gọt táo xong, gã đàn ông kia lại vô cùng thân thiết đưa táo cho Tô Tranh .
Người đàn ông này, là ai?
Tô Tranh và A Rượu nghe thất tiếng cửa phòng mở, đều giương mắt lên nhìn.
A Rượu chưa từng gặp Mạc Phong, nhìn thấy Mạc Phong sốt ruột đứng ở trước cửa, nhíu mày nói: “Anh là ai, sao lại không có lễ phép như vậy, không biết gõ cửa sao?”
Mạc Phong không nói một câu nài, chỉ nhìn chằm chằm vào Tô Tranh .
Vì sao trong phòng bệnh của cô lại có một người đàn ông lấy tư thế bảo vệ cô mà xuất hiện? Vì sao hắn ta lại thân thiết với cô như vậy?
Tô Tranh nhìn thấy anh, chỉ nhìn thoáng qua rồi lại hạ tầm mắt xuống, nghe thấy câu chất vấn của A Rượu , cô thản nhiên giải thích nói: “Đây là Mạc Phong- Mạc tiên sinh.”
A Rượu nghe thấy thế, nhìn sang Tô Tranh , lại nhìn sang Mạc Phong đứng ở cạnh cửa , nên phản ứng như thế nào đây, cuối cùng anh khà khà cười: “Mạc tiên sinh, đã ngưỡng mộ đại danh của anh từ lâu, anh muốn vào ngồi một chút chứ?”
Mạc Phong chưa kịp nói điều gì, A Rượu đã nhanh chóng nói: “À không, vẫn là không nên mời Mạc tiên sinh vào, Tranh Tranh nhà chúng tôi vừa mới bị thương, đang cần tĩnh dưỡng, thật là ngại với Mạc tiên sinh.”
A Rượu đi đến cạnh cửa, trong tay nắm lấy nắm cửa, tư thế kia chính là bộ dáng tiễn khách.
Mạc Phong nghe thấy lời nói của A Rượu, cằm buộc chặt, con ngươi lóe lên một tia khó đoán.
Anh và A Rượu đối mặt thật lâu, lại nhìn thấy A Rượu cà lơ phất phơ cười hì hì nhìn mình, thân thiết vô tội.
Người đàn ông này, anh ta cũng dùng tên thân mật như vậy để gọi Tô Tranh.
Người đàn ông này, chính là người mà Mạc Gấm đã từng nhắc đến, là bạn thanh mai trúc mã của Tô Tranh , đã ở bên Tô Tranh nhiều năm .
Đối với Tô Tranh mà nói, một người nhiều năm không gặp không quan trọng chỉ có người ở bên cô nhiều năm mới là quan trọng.
Ánh mắt Mạc Phong chậm rãi chuyển hướng nhìn sang Tô Tranh, lại thấy Tô Tranh cúi đầu, ánh mắt nhìn xuống cuốn sách, nhìn anh một lần cũng không có.
Ánh mắt của anh một lần nữa lại quay lại với A Rượu, nhìn chằm chằm cái đầu bóng nhẫy chết tiệt nửa ngày, cắn răng phun ra một câu: “Gặp lại.” Nói xong quay đầu bước nhanh rời đi, không quay đầu lại một lần.
A Rượu vươn cổ nhìn bóng dáng của anh, sau khi biến mất hăn mới đóng cửa lại quay về bên giường, ngây ngô cười với Tô Tranh : “Như thế nào? Tôi thật dũng cảm phải không?”
Tô Tranh ngẩng đầu lên, thản nhiên nói: “Tranh tranh ? Cách gọi này thật quá buồn nôn.” Nhưng mà cũng đủ để cho vị Mạc tiên sinh này tức hộc máu! ,
Mạc Phong đương nhiên là cảm nhận được tầm mắt phía sau là A Rượu, cho nên anh đi một cách thật vững vàng, khí thế mười phần.
Nhưng sau khi thoát khỏi tầm mắt của A Rượu, bước chân của anh trở lên thật khó khăn, khuôn mặt anh cũng đây nỗi đau đớn.
Anh đi đến bên cạnh xe, chết lặng, mở chân ga ra, khởi động xe.
Anh đờ đẫn nhìn về phía cảnh sắc phía ngoài bệnh viện, anh chậm rãi chạy xe quay về.
Đã mười năm, cũng không phải là anh không chút nào quan tâm đến Tô Tranh, anh biết Tô Tranh vẫn độc thân một mình, anh luôn cảm thấy thật sự Tô Tranh cũng đang đợi anh .
Nhưng anh vẫn làm bộ như không chút nào để ý, anh vẫn thờ ơ đối với cô, đây sự trừng phạt đối với Tô Tranh, cũng sự trừng phạt chính bản thân anh. Trong lòng anh có oán, nhưng anh vẫn chờ cô gái này đến bên cạnh mình! Trong tiềm thức, luôn cảm thấy có một ngày bọn họ sẽ gặp lại, sau đó anh tha thứ cho cô, bọn họ vẫn là có thể sống ở bên nhau . Anh chưa bao giờ thừa nhận, nhưng ở sâu trong nội tâm anh đã luôn mong muốn điều đó.
Nhưng giờ anh biết bản thần mình sai rồi, mười phần sai. Có một số người, không phải lúc nào cũng sẵn sàng chờ mình ở phía sau.
Tô tranh , Tô Tranh của anh, là cô gái anh vẫn nhớ đến hàng đêm, nhưng sự thật cô cũng có thể trở thành của người khác.
Bình luận truyện