Chỉ Dụ Anh Cắn Câu

Quyển 16 - Chương 115



Khi chiếc xe mạnh mẽ lao vào cô, khi cô bị âm ảnh bao phủ lần nũa, có một bàn tay có lực giữ cô lại, cô bị kéo vào một lồng ngức cứng rắn lại ấm áp.

Người kia, ôm cô thật chặt, tiếng thở dốc dồn dập bao phủ cô.

Cô sợ ngây người, chưa kịp phản ứng.

Người kia, ôm cô chợt đẩy cả người sang bên cạnh.

Cô bị bảo hộ ở trong ngực người kia, lồng ngực vừa kiên cố lại ấm áp, vừa là mạnh mẽ y hệt cánh tay, bọn họ ngã ngược về phía sân rộng, sau đó chiếc xe lao ngang qua bon họ.

Khi tất cả từ từ yên tĩnh lại, cô nhìn thấy một đôi mắt lo lắng đang nhìn mình, mang theo sự sợ hãi hỏi: “Em không sao chứ?”

Hoảng hốt, trong khoảng thời gian ngắn cô không biết bây giờ là năm nào, u mê hỏi: “Tôi còn ….còn sống sao?”

Người kia ôm cô thật chặt, nhìn ánh mắt của cô nói: “Em còn sống.”

Cô đang thừ người tỉnh lại, ngẩng đầu lên, thấy xung quanh một đám bảo vệ vội vàng chạy tới, cản chiếc xe kia lại, cô còn nhìn thấy con trai đã chạy đến, thấy con gái khóc đứng dậy từ mặt đất.

Ánh mắt của cô lần nữa rơi lên người người đàn ông kia, mày rậm bén nhọn, gương mặt tuấn tú, ngũ quan rõ ràng, đây là Mạc Phong.

Cô lắc đầu một cái nói: “Tôi không sao.”

Lúc này, Mạc Cách Ly đã chạy đến bên cạnh bọn họ, ngồi chồm hổm trên mặt đất, mang theo sự sợ hãi sau tai nạn, giọng nói run rẩy hỏi: “Ba mẹ không có sao chứ?”

Mạc Yên Nhiên đứng dậy từ mặt đất, cũng đã chạy đến mang theo tiếng khóc nức nở: “Mẹ, con xin lỗi. . . . . .”

Cô lại nhìn hai đứa bé này, không dám mở miệng, trong khoảng thời gian ngắn, cô không phân rõ đây là đâu, cho đến khi gong nói lo âu của Mạc Cách Ly và Mạc Yên Nhiên cùng vang lên, cô mới giật mình tỉnh lại, vội vàng lắc đầu một cái nói: “Các con đều ở đây. . . . . . Vậy thì tốt. . . . . .”

Mạc Phong buông ra Tô Tranh, hai đứa bé vội tới, lúc này Tô Tranh mới phát hiện, phía sau lưng của anh bị thương, trên cánh tay bị chảy máu.

Tô Tranh lập tức cầm cánh tay của anh: “Anh không sao chứ?”

Mạc Phong ngước mắt, nghiêm túc nhìn cô, cô dường như bị kinh sợ rất lớn, ánh mắt rất lo âu đang nhìn anh, siết chính cánh tay của anh, tay nắm rất chặt.

Mạc Phong lắc đầu một cái: “Không có việc gì, chỉ là ngoại thương.”

Tô Tranh lộp bộp nói: “Vậy. . . . . . Vậy làm sao bây giờ. . . . . . Xe cứu thương. . . . . .”

Mạc Cách Ly phát hiện mẹ của mình khác thường, nghĩ là cô kinh sợ quá độ, vội vàng an ủi nói: “Mẹ, không có chuyện gì, ba chỉ bị thương nhẹ, băng bó một chút là được rồi.”

Mạc Yên Nhiên chỉ vào xe cứu thương đang gào thét ở nơi xa mà đến: “Đến, bọn họ đến rất nhanh.”

Lực chú ý của Mạc Phong cũng không vì xe cứu thương, mà là ánh mắt sợ hãi của Tô Tranh, anh chưa từng thấy qua.

Anh không biết thì ra cô lại yếu ớt như vậy, một tai nạn xe cộ thôi đã làm cô kinh sợ như vậy. Nhưng nhìn cô nắm chặt tay anh, bộ dáng lo lắng, trong lòng Mạc Phong chợt dấy lên một tia hi vọng, ít nhất cô vẫn quan tâm đến anh.

*************************************

Kết quả lần tai nạn này là, Mạc Phong Tô Tranh một nhà bốn người đều vào bệnh viện.

Đầu tiên Mạc Phong khẳng định cần một đại kiểm tra toàn thân, nhưng kiểm tra tới kiểm tra lui chỉ phát hiện anh trừ ngoại thương thật sự thì không có tổn thương gì khác, không chỉ như thế thân thể còn cường tráng cực kì, vì vậy thì thôi. Tô Tranh đâu rồi, cũng cần kiểm tra toàn bộ, đây là Mạc Phong quyết định. Mạc Phong đã rất nhiều lần phát hiện thỉnh thoảng cô sẽ bị triệu chứng choáng đầu, có lúc sắc mặt sẽ tái nhợt, khó thở không giải thích được, anh hi vọng cô có thể kiểm tra toàn diện.

Nhưng chỉ tiếc là dù bác sĩ ưu tú nhất, bệnh viện tốt nhất cũng không tìm ra được bệnh của cô.Tròn lòng Tô Tranh vẫn nghi ngờ có lẽ bệnh của cô có liên quan đến vụ tai nạn ở kiếp trước , nhưng đương nhiên cô không thể nói ra, chỉ có thể mặc cho bản thân mình giống như chuột bạch bị kiểm tra, cuối cùng nhìn bọn họ không thu hoạch được gì.

Đối với Tô Tranh mà nói, bất kể cô và Mạc Phong đã từng xảy ra chuyện gì, nhưng lần nào người đàn ông này cũng cứu cô, đó là sự quan tâm của anh đối với cô.

Khi hỗn loạn kết thúc, khi bọn họ rời khỏi bệnh viện, có một người đi tới, Mạc Phong vừa nhìn thấy người nọ, lập tức ý bảo đối phương sang một bên nói chuyện, sau đó hai người nói nhỏ chuyện gì đó.

Tô Tranh làm bộ như không thèm để ý, nhưng lỗ tai vẫn vểnh lên cẩn thận lắng nghe, lại mơ hồ nghe thấy tên Phùng Mính Nhi, không khỏi cả kinh, chẳng lẽ cái tai nạn lần này có liên quan đến Phùng Mính Nhi?

Mạc Phong trầm mặt, không biết nói với người kia chuyện gì, người kia lập tức cúi đầu rời đi.

Tô Tranh ở bên canh, không hiểu sao lại nhớ đến chuyện đời trước, cái ngày mà cô chết, cũng là ngày đính hôn của người đàn ông này và Phùng Mính Nhi.

Ánh mắt của cô lướt qua bả vai băng bó của Mạc Phong, hỏi thăm Mạc Phong, Mạc Phong lại không thèm để ý chút nào: “Chỉ bị thương ngoài da thôi, em không phải áy náy vì nó.” Anh ngậm miệng không đề cập tới Phùng Mính Nhi, hiển nhiên là không có ý định để Tô Tranh biết chuyện này.

Tô Tranh cũng không hỏi, chỉ lắc đầu mà nói: “Em chỉ lo lắng cho anh mà thôi, không áy náy.”

Mạc Phong nhìn dáng vẻ lo lắng của cô, vui vẻ cười.

Anh rất ít khi cười, trước đây sống trong quân đội, giờ lại sống trong chính trị, khiến cho anh luôn mang vẻ mặt nghiêm túc cứng nhắc.

Hôm nay anh cười, cười đến ôn hòa bất đắc dĩ, điều này làm cho Tô Tranh lập tức nhớ đến những ngọt ngào trong ít ngày bọn họ sống chung.

Mạc Phong ôn hòa nói: “Tô Tranh, chuyện này cũng chỉ là ngoài ý muốn, không cần vì vậy mà thương hại anh. Bất kể giữa chúng ta có chuyện gì, em vĩnh viễn vẫn là mẹ của các con, anh đương nhiên sẽ toàn lực bảo vệ em.”

Tô Tranh cúi đầu, nhẹ nhàng”Nha” vừa nói: “Em hiểu.”

Mạc Phong nhìn con trai con gái đang chờ ở bên cạnh: “Đi đi, các con đang chờ em đấy.”

Tô Tranh gật đầu với anh một cái, đi thẳng về phía xe, khi xe chậm rãi khởi động, cô nhìn thấy bóng lưng Mạc Phong cách đó không xa.

Bóng lưng của anh, cô đơn, bởi vì trên bả vai mang băng màu trắng lại càng lộ vẻ thê lương.

Bên cạnh anh có vệ sĩ và y tá đi cùng, nhưng dáng vẻ anh vẫn cô độc như vậy, dường như bầu trời lúc này chỉ có một mình anh.

Mạc Yên Nhiên nâng cằm lên trên bệ cửa sổ xe nhìn ra phía ngoài: “Ba bị thương, thật đáng thương , tại sao không để cho ba và chúng ta ở cùng nhau, như vậy chúng ta cũng có thể chăm sóc ba.”

Mạc Cách Ly liếc nhìn Tô Tranh không lên tiếng, Tô Tranh nhớ đến mấy câu anh nói vừa rồi, mang theo sự giận dỗi nói: “Không biết.”

Người đàn ông này rất quật cường, lòng tự ái cũng cực cao, nam tử hán đại trượng phu làm sao có thể chịu bị khinh thường vì vết thương nhỏ này, lại càng không muốn vì nó mà mình bị thương hại hay lấy được sự đồng tình.

********************************************

Cả nhà ba người đều kinh hãi, nên sau khi về nhà ăn chút qua loa rồi lên giường nghỉ.

Chiều nay Tô Tranh ngủ cũng không được an ổn, trong đầu cô không ngừng hiện lên hình ảnh tai nạn đời trước và đời này, cảnh vật tương tự con người không thay đổi, nhưng quan hệ của người không giống nhau nên kết quả cũng không giống nhau.

Trong đầu cô hỗn loạn, hy vọng mình sẽ không còn gì ngoài ý muốn nữa, nếu như chuyện lần này là ngoài ý muốn vậy hãy là ngoài ý muốn lần cuối cùng.

Liều mạng thuyết phục mình, cô lại nghĩ đến bóng lưng cô đơn rời đi đó, thật ra thì làm sao cô không biết, người đàn ông này hiển nhiên là cô đơn , chỉ là anh thực sự quá quật cường, không chịu dễ dàng cúi đầu, cho dù đến hôm nay anh cũng sẽ không cúi đầu.

Cô đột nhiên cảm thấy buồn cười, nghĩ thầm lúc còn trẻ anh không phải là không như vậy, rõ ràng thích cũng sẽ không nói, thậm chí có lúc muốn hành động cũng không biết nên làm như thế nào, có nhiều lần đần, ngốc đến mức quả thực là không thể tha thứ!

Cô nghĩ mãi nghĩ mãi mà vẫn không ngủ được, dứt khoát đứng dậy lần nữa, đứng ở bên cạnh cửa sổ nhìn ra bên ngoài.

Nhưng khi anh mắt lướt qua khu vườn ở dưới tầng, cô chợt nhìn thấy một bóng người đướng dười cây cột điện gần đó, bóng dáng kia rất quen thuộc. Lúc đầu cô nghĩ là mình nhìn lầm, dứt khoát kéo rèm cửa sổ ra nhìn kỹ, cao cao to to , trên cánh tay quấn băng, không phải là Mạc Phong thì là ai.

Vẫn mặc nguyên bộ quần áo ban ngày kia, trên cánh tay băng bó, cứ như vậy chỉ ngây ngốc đứng ở nơi đó.

Trong lòng Tô Tranh bỗng chốc cảm thấy vừa thương lại vừa tức, thật không biết người này muốn làm gì ở dưới đó, muốn lại lính gác cho cô sao? Nếu không pahir buổi tối cô khó ngủ mà ra đây, thì anh định thế nào, ngây ngốc ở nơi này đứng cả đêm sao?

Đàn ông nhà họ Mạc ở phương diễn tình cảm đều đần ngu như vậy sao ?Thật uổng công các vị tinh anh đã giáo dục, sao lại có thể dạy ra cái loại đầu gỗ như thế này?

Trong lòng cô tức giận, chợt đóng cửa sổ lại, lại “Pằng” kéo rèm cửa lên, trở lại bên giường nằm vật xuống.

Cô nhìn trần nhà nghĩ, nếu anh muống gác cả đêm thì cứ gác đí, mang theo viết thương gác cũng không có quan hệ với tôi, chuyện này là do anh nguyện ý! Cô hung hăng nghĩ, sau đó dứt khoát nhắm mắt lại ngủ.

Nhưng sao Tô Tranh có thể ngủ được , nằm một lát liền chợt ngồi dậy, không mặc thêm áo đi xuống lầu.

Khi đi xuống vườn hoa dưới tầng, Mạc Phong ở đằng xa xa đã nhìn về phía này rồi, hiển nhiên vừa rồi anh đã thấy động tác đóng cửa sổ của cô.

Tô Tranh rất tức giận hỏi: “Anh muốn làm gì? Anh điên rồi sao? không phải anh đang bị thương sao?”

Mạc Phong nhìn dáng vẻ tức giận đùng đùng của cô, một câu cũng không nói, chỉ nhìn cô chằm chằm.

Trong lòng Tô Tranh càng tức hơn: “Được, nếu anh không muốn nói, vậy tôi tiếp tục đi lên tầng ngủ, mặc kệ anh muốn đứng thêm bao lâu thì đứng.”

Mạc Phong lại kéo cánh tay của cô từ phía sau, Tô Tranh dừng bước lại, quay đầu lại, nhìn anh, anh dùng hiển nhiên là cánh tay không bị thương kia.

Hô hấp của Mạc Phong có chút gấp rút, nghiêm túc ngưng mắt nhìn cô: “Anh…anh có lời muốn nói với em.”

Tô Tranh nhíu mày nhìn anh, lạnh nhạt nói: “Có lời gì anh mau nói.”

Mạc Phong hít một hơi thật sâu để cho hô hấp thong thả, nắm cánh tay của cô thật chặt, nhìn về phía trên tầng một chút, lúc này mới nói: “Nếu như em đã chứa chấp hai đứa bé, vậy em có thể đồng ý chứa thêm anh không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện