Chị Gái Giả Mạo Tôi Là Mối Tình Đầu Của Boss
Chương 37
Lục Dương cảm thấy xương sườn đau nhức, ngẩng đầu nhìn Lục Trác đang nhìn mình với ánh mắt vô cảm, sau lưng chảy mồ hôi lạnh.
Anh ta há hốc mồm, liệu Lục Trác có mắng như ba năm trước hay không.
Lục Trác cũng không để ý tới anh ta, đi ngang qua người, lên lầu.
Lục Trác bước nhanh, khi Lục Dương và Lục Hoán run như cầy sấy chôn chân tại chỗ, thì anh đã dứt khoát mở cửa phòng bước vào.
Một tiếng "rầm", cánh cửa phòng đã bị đóng lại.
Lục Dương lo lắng quay đầu lại:
"Lục Trác thật sự là không biết xấu hổ, đã nói ra ý tứ như vậy. Thật sự coi mình là thái tử gia của nhà họ Lục sao? Nó ở đây làm loạn, nếu chuyện của Lục Hằng bị thất bại thì làm sao bây giờ? ”
Lục Hoán liếc nhìn con trai mình.
Từ nhỏ Lục Dương đã chơi với Lục Hằng, quan hệ rất tốt, cho nên hay nhắm tới Lục Trác người thừa kế nhà họ Lục khắp nơi.
Dù vậy, Lục Kiến Hướng không quan tâm đến sự thiên vị quá rõ ràng này, suy cho cùng thì nhà họ Lục vẫn là của Lục Kiến Hướng.
Lục Dương và Lục Hằng có quan hệ rất tốt, có lợi, không có hại.
Lúc chưa có Lục Trác, người em thứ ba của ông là Lục Kiến Hướng đã có đứa con trai Lục Hằng này. Nhưng lão gia tử không chấp nhận đứa cháu này, chia rẽ uyên ương, bắt Lục Kiến Hướng cưới người phụ nữ môn đăng hộ đối khác, cũng chính là mẹ của Lục Trác.
Có thể nghĩ Lục Kiến Hướng ghét Cố Uyển Chi đến mức nào, ngay cả khi Cố Uyển Chi là một trong những người đẹp nhất hồi đó.
Lục gia giỏi đến mức người ngoài không thể biết được scandal này, ngay cả khi Cố Uyển Chi kết hôn cũng không hề hay biết, chỉ để Lục Hằng nuôi nấng dưới gối Lục Hoán, ba năm sau thì sinh ra Lục Trác.
Cả gia đình họ Lục đều giữ bí mật với Lục Trác về vấn đề này.
Nhưng ông đoán tiểu tử thông minh như Lục Trác có lẽ đã biết từ lâu, nó chỉ giả bộ ẩn núp trong bóng tối, giả heo ăn thịt hổ ư.
Cố gia cùng Lục gia là thế giao, chỉ là Cố gia về sau lại suy tàn, hai nhà địa vị mới không ngang hàng nhau như trước.
Nhưng hai lão gia tử của hai nhà là bạn nối khố của nhau, tình bạn ấy không thể so với người thường, nên sau khi Cố Uyển Chi gả vào nhà họ Lục, ông cụ đã rất chiếu cố Cố Uyển Chi và coi bà như con gái ruột của mình.
Nếu sau này không xảy ra chuyện Cố Uyển Chi bỏ trốn cùng người đàn ông khác và tìm cách bắt cóc Lục Trác, có lẽ ông già sẽ để lại một phần cổ phần cho người phụ nữ điên đó... Khi ông già vẫn còn sống, em ba không bao giờ dám công khai Lục Hằng, ba năm trước, khi ông cụ qua đời, em ba lập tức gọi Lục Hằng từ nước ngoài trở về.
Nhưng ai biết rằng ba năm trước, tên nhóc Lục Trác này đã mua vé máy bay và dọa Lục Hằng trở lại nước ngoài. Không biết thằng nhóc dùng thủ đoạn gì, Lục Hằng thực sự không dám trở về.
Hiện tại, nhìn thấy Lục Trác đã mười bảy tuổi, sắp đến tuổi trưởng thành, sắp kế thừa cơ nghiệp do lão gia tử để lại, em ba bắt đầu không thể ngồi yên, mang con trai cả Lục Hằng từ nước ngoài trở về.
Lần này, nhất định phải ở trước mặt những người nổi tiếng trong vòng lập lại người thừa kế, thay đổi ý muốn, nâng Lục Hằng lên.
Là bác cả của Lục Trác, ông đã thừa kế phần của ông từ lâu. Lục thị to như vậy, di sản đã cùng ông không quan hệ, cho nên ông tự nhiên đứng ngoài cuộc.
Một loạt chuyện xảy ra, ông chỉ có thể lo cho thân mình, bởi vì tiểu từ Lục Trác này không dễ dàng đem Lục thị nhường cho người khác.
Trên lầu.
Lục Trác đóng sầm cửa lại, ngay khi cửa đóng, tiếng cười nói huyên thuyên của những người dưới lầu lập tức bị cô lập.
Lục Kiến Hướng ngồi ở bàn làm việc, Lục Hằng đứng bên cạnh ông, lắng nghe những gì ông đang nói.
Lục Trác liếc nhìn Lục Kiến Hướng, người anh họ này đang mặc một bộ vest chỉnh chu, trông anh ta giống như người thừa kế hơn mình.
Lục Kiến Hướng ngẩng đầu, nhìn thoáng qua bộ đồng phục học sinh không có khóa kéo trên người của đứa con út, không khỏi nhíu mày:
"Biết đây là tình huống gì, ăn mặc như thế này? Còn ôm bóng rổ, định nói cho mọi người là con chưa cai sữa?"
Lục Hằng đứng một bên, xấu hổ cười ngượng nghịu.
Lục Trác bỏ qua sự chán ghét cùng châm chọc trong lời nói của cha ruột, cũng không nhìn Lục Hằng, chế nhạo hỏi:
“Ý của ông là gì?”
Lục Trác: “Tại sao ông không thông báo tôi về bữa tiệc kỷ niệm?
“Tôi là cha anh, lẽ nào mọi việc đều phải được anh chấp thuận?”
Lục Trác nhìn chằm chằm Lục Kiến Hướng, cố gắng tìm kiếm một chút tội lỗi và xin lỗi từ người cha này, nhưng không, không có gì cả.
Ba năm trước, khi lão gia tử qua đời, người cha này đã gọi Lục Hằng về một lần, trước đó anh luôn cho rằng nguyên nhân tại sao cha không yêu mình, thờ ơ với mình như người ngoài, thậm chí còn ghét bỏ bản thân như ruồi bọ, có thể là do anh đã làm điều gì đó, hoặc vì mẹ đã làm điều gì có lỗi, lên ghét lây sang mình.
Nhưng không ngờ rằng vào ngày tang lễ, anh đã nhìn thấy ở phía sau phòng tiếp tân, ông ta âu yếm xoa đầu người anh họ Lục Hằng, ánh mắt ân cần như một người cha thực thụ.
Lục Trác lúc đó đã đoán được đại khái.
Có lẽ không ai trong Lục gia muốn anh thừa kế. Sở dĩ tuyên bố mình là người thừa kế của Lục gia bao nhiêu năm, tự xưng là thiên chi kiêu tử, cũng chỉ vì nhà họ Lục cần một bia đỡ đạn.
Lục Trác anh, là ứng cử viên số một không thể nào tốt hơn.
Lúc đó, anh rất buồn và đau đớn, nhưng việc đầu tiên anh làm là bình tĩnh và bảo vệ mọi thứ của bản thân.
Vì thế anh đã tra được chứng cứ năm đó Lục Kiến Hướng cùng mẹ Lục Hằng đã ở cùng nhau, ném trước mặt Lục Hằng, để Lục Hằng chỗ nào đến thì lăn trở về chỗ đó.
Lục Kiến Hướng lúc đó đang gặp phải khủng hoảng về Lục thị, sợ quá khứ không êm ấm của mình bị phơi bày sẽ bị ảnh hưởng đến công ty, hơn nữa lão gia tử vừa qua đời. Nên tạm thời từ bỏ việc đem Lục Hằng nhận trở về.
Mà hiện tại, ông ta không cần phải cố kỵ điều gì nữa.
Cơ nghiệp thật sự chưa rơi vào tay anh, di chúc còn chưa có hiệu lực, ông ta vẫn có cơ hội tự mình hủy bỏ.
Lục Trác không biết mình đã làm gì sai, bị mẹ bỏ rơi, cha ruột của mình dùng mình làm con bài thế thân cho anh họ.
Trong ba năm qua, anh cho rằng có lẽ Lục Kiến Hướng cuối cùng sẽ không đạt được bước tiến như vậy, có lẽ chỉ là anh đã đoán quá nhiều. Dù sao thì anh cũng có một tia hy vọng.
Nhưng anh đã sai, và ông ấy đã làm điều này cho người con trai khác của ông.
Anh hít một hơi, ông thật là máu lạnh.
Anh kéo ghế ngồi đối diện với Lục Kiến Hướng không chút biểu cảm:
"Tất cả đều ở đây, đừng giả làm người cha yêu thương con trai lòng vòng nữa. Hãy đi thẳng vào vấn đề. Đối với bữa tiệc này, nếu ông công bố danh tính Lục Hằng, vì vậy, ông tính cho con trai bảo bối của ông bao nhiêu phần trăm? Hay tất cả đều chắp tay nhường lại? Hoặc, nói cách khác, ông tính toán bố thí cho tôi bao nhiêu? "
Lục Hằng đứng ở một bên, bị cậu thiếu niên còn mặc đồng phục học sinh có thể nói ra những lời sắc bén như vậy thì rất kinh ngạc.
Biểu hiện của Lục Kiến Hướng cũng có chút khó coi:
“sao con lại nói chuyện như vậy?”
Lục Trác chủ động đưa ra chủ đề này, ông cho rằng Lục Trác đang biểu hiện ra nhu nhược nhất định phải chiến đấu cho chính mình, bởi vậy còn chuẩn bị rất nhiều.
Nhưng nếu Lục Trác tự nguyện chịu thua, giơ tay đầu hàng thì sự việc sẽ dễ dàng xử lý hơn, chỉ cần bỏ ra một số tiền là có thể tống cổ nó.
Vì vậy ông bình tĩnh lại:
"Ta là vì con suy xét. Tiểu Hằng tính tình ổn định, hiển nhiên thích hợp kế thừa nhà họ Lục hơn. Còn con, cho dù không có họ Lục, trên danh nghĩa cũng có rất nhiều bất động sản đứng tên mình sao? Đủ cho cả cuộc đời con vô âu vô lo. Nếu con cảm thấy chưa có đủ, ta sẽ trích 2% cổ phần sau khi tất cả các cổ đông ủng hộ tiểu Hằng".
Lục Trác chế nhạo:
"Cha yêu dấu à, ông rất hào phóng, Lục gia gia để lại cho tôi 62%, đến tay ông lại biến thành 2%"
Bị giễu cợt liên tục, sắc mặt Lục Kiến Hướng bắt đầu khó coi.
Ông lạnh lùng nói:
"Lục Trác, Lục thị không nợ anh cái gì, lúc trước có thể để anh làm người thừa kế thì bây giờ cũng có thể thu hồi."
"Đúng vậy, đương nhiên nhà họ Lục không có nợ tôi, nhà họ Lục từ lâu đã bồi dưỡng ra sản phẩm chất lượng tốt ở nơi khác, tôi chỉ là đỡ dao thay cho người ta thôi."
Lục Trác cười mỉa mai:
"Được rồi, sau đó nhớ chia thêm một ít. Tôi cũng muốn bất động sản ở trung tâm thành phố. Bây giờ. ”
Lục Kiến Văn sửng sốt - ông vốn tưởng rằng phải mất rất nhiều thời gian, sao nó lại thỏa hiệp nhanh đến vậy?
Lục Kiến Hướng tuy không thích người con trai này nhưng lại chẳng biết gì hơn về anh, người thanh niên này muốn có được gì thì phải làm mọi cách mới có được, sao có thể dễ dàng từ bỏ?
Hơn nữa, nếu Lục Trác từ bỏ, liệu đang có âm mưu gì?
Lần này, mọi chuyện phải giải quyết sạch sẽ.
Lục Trác là người thừa kế của nhà họ Lục đã nhiều năm như vậy, tuy rằng còn nhỏ tuổi nhưng vẫn có một số liên hệ với các cổ đông. Theo cách này, việc để Lục Hằng đột ngột xuất hiện thay thế mình chắc chắn sẽ gây náo động, bất mãn trong nội bộ, đồng thời hủy hoại danh tiếng của ông ta.
Nhưng nếu Lục Trác vẫn là người thừa kế?
Trong lúc Lục Kiến Hướng nghi hoặc, trầm tư, Lục Trác không chút suy nghĩ đứng lên, xoay người rời đi.
Sau khi rời đi, sắc mặt Lục Trác trầm xuống, đôi mắt đen láy vô hình, di chúc vẫn nằm trong tay Lục Kiến Hướng, anh chưa có bất kỳ món hời nào, phải tìm cách tìm ra người có công chứng càng sớm càng tốt.
Lục Hằng cũng đi theo tới cửa:
“Tiểu Trác, anh đưa em trở về.”
Ở dưới lầu có rất nhiều người vây xem, Lục Trác từ trên lầu một mình đi xuống, phỏng chừng là có rất nhiều nghị luận.
Còn chưa trở thành người thừa kế, Lục Hằng không dám nói lời nào.
“Chờ đã, tiểu Hằng, có tài xế, con đưa đi cái gì?”
Lục Kiến Hướng đột nhiên đứng lên.
Lục Hằng có chút bối rối, nhìn lại Lục Kiến Hướng, cười nói:
“Không sao, con tiễn em trai đi, con sẽ sớm trở về.”
Sau đó, anh ta cùng Lục Trác đi xuống lầu.
Lục Kiến Hướng đột nhiên lo lắng, đi tới bên cửa sổ liếc nhìn chiếc xe bên dưới, biển số xe quả nhiên là do ông ta sắp đặt. Ông ta muốn Lục Trác lần này nằm viện từ bỏ vị trí thừa kế, nhưng không nghĩ tới Lục Hằng một hai phải đưa người, suýt nữa dẫm vào vũng nước đục này.
Ông cau mày làm động tác "hủy bỏ" với Tiểu Triệu ở dưới lầu.
Anh ta há hốc mồm, liệu Lục Trác có mắng như ba năm trước hay không.
Lục Trác cũng không để ý tới anh ta, đi ngang qua người, lên lầu.
Lục Trác bước nhanh, khi Lục Dương và Lục Hoán run như cầy sấy chôn chân tại chỗ, thì anh đã dứt khoát mở cửa phòng bước vào.
Một tiếng "rầm", cánh cửa phòng đã bị đóng lại.
Lục Dương lo lắng quay đầu lại:
"Lục Trác thật sự là không biết xấu hổ, đã nói ra ý tứ như vậy. Thật sự coi mình là thái tử gia của nhà họ Lục sao? Nó ở đây làm loạn, nếu chuyện của Lục Hằng bị thất bại thì làm sao bây giờ? ”
Lục Hoán liếc nhìn con trai mình.
Từ nhỏ Lục Dương đã chơi với Lục Hằng, quan hệ rất tốt, cho nên hay nhắm tới Lục Trác người thừa kế nhà họ Lục khắp nơi.
Dù vậy, Lục Kiến Hướng không quan tâm đến sự thiên vị quá rõ ràng này, suy cho cùng thì nhà họ Lục vẫn là của Lục Kiến Hướng.
Lục Dương và Lục Hằng có quan hệ rất tốt, có lợi, không có hại.
Lúc chưa có Lục Trác, người em thứ ba của ông là Lục Kiến Hướng đã có đứa con trai Lục Hằng này. Nhưng lão gia tử không chấp nhận đứa cháu này, chia rẽ uyên ương, bắt Lục Kiến Hướng cưới người phụ nữ môn đăng hộ đối khác, cũng chính là mẹ của Lục Trác.
Có thể nghĩ Lục Kiến Hướng ghét Cố Uyển Chi đến mức nào, ngay cả khi Cố Uyển Chi là một trong những người đẹp nhất hồi đó.
Lục gia giỏi đến mức người ngoài không thể biết được scandal này, ngay cả khi Cố Uyển Chi kết hôn cũng không hề hay biết, chỉ để Lục Hằng nuôi nấng dưới gối Lục Hoán, ba năm sau thì sinh ra Lục Trác.
Cả gia đình họ Lục đều giữ bí mật với Lục Trác về vấn đề này.
Nhưng ông đoán tiểu tử thông minh như Lục Trác có lẽ đã biết từ lâu, nó chỉ giả bộ ẩn núp trong bóng tối, giả heo ăn thịt hổ ư.
Cố gia cùng Lục gia là thế giao, chỉ là Cố gia về sau lại suy tàn, hai nhà địa vị mới không ngang hàng nhau như trước.
Nhưng hai lão gia tử của hai nhà là bạn nối khố của nhau, tình bạn ấy không thể so với người thường, nên sau khi Cố Uyển Chi gả vào nhà họ Lục, ông cụ đã rất chiếu cố Cố Uyển Chi và coi bà như con gái ruột của mình.
Nếu sau này không xảy ra chuyện Cố Uyển Chi bỏ trốn cùng người đàn ông khác và tìm cách bắt cóc Lục Trác, có lẽ ông già sẽ để lại một phần cổ phần cho người phụ nữ điên đó... Khi ông già vẫn còn sống, em ba không bao giờ dám công khai Lục Hằng, ba năm trước, khi ông cụ qua đời, em ba lập tức gọi Lục Hằng từ nước ngoài trở về.
Nhưng ai biết rằng ba năm trước, tên nhóc Lục Trác này đã mua vé máy bay và dọa Lục Hằng trở lại nước ngoài. Không biết thằng nhóc dùng thủ đoạn gì, Lục Hằng thực sự không dám trở về.
Hiện tại, nhìn thấy Lục Trác đã mười bảy tuổi, sắp đến tuổi trưởng thành, sắp kế thừa cơ nghiệp do lão gia tử để lại, em ba bắt đầu không thể ngồi yên, mang con trai cả Lục Hằng từ nước ngoài trở về.
Lần này, nhất định phải ở trước mặt những người nổi tiếng trong vòng lập lại người thừa kế, thay đổi ý muốn, nâng Lục Hằng lên.
Là bác cả của Lục Trác, ông đã thừa kế phần của ông từ lâu. Lục thị to như vậy, di sản đã cùng ông không quan hệ, cho nên ông tự nhiên đứng ngoài cuộc.
Một loạt chuyện xảy ra, ông chỉ có thể lo cho thân mình, bởi vì tiểu từ Lục Trác này không dễ dàng đem Lục thị nhường cho người khác.
Trên lầu.
Lục Trác đóng sầm cửa lại, ngay khi cửa đóng, tiếng cười nói huyên thuyên của những người dưới lầu lập tức bị cô lập.
Lục Kiến Hướng ngồi ở bàn làm việc, Lục Hằng đứng bên cạnh ông, lắng nghe những gì ông đang nói.
Lục Trác liếc nhìn Lục Kiến Hướng, người anh họ này đang mặc một bộ vest chỉnh chu, trông anh ta giống như người thừa kế hơn mình.
Lục Kiến Hướng ngẩng đầu, nhìn thoáng qua bộ đồng phục học sinh không có khóa kéo trên người của đứa con út, không khỏi nhíu mày:
"Biết đây là tình huống gì, ăn mặc như thế này? Còn ôm bóng rổ, định nói cho mọi người là con chưa cai sữa?"
Lục Hằng đứng một bên, xấu hổ cười ngượng nghịu.
Lục Trác bỏ qua sự chán ghét cùng châm chọc trong lời nói của cha ruột, cũng không nhìn Lục Hằng, chế nhạo hỏi:
“Ý của ông là gì?”
Lục Trác: “Tại sao ông không thông báo tôi về bữa tiệc kỷ niệm?
“Tôi là cha anh, lẽ nào mọi việc đều phải được anh chấp thuận?”
Lục Trác nhìn chằm chằm Lục Kiến Hướng, cố gắng tìm kiếm một chút tội lỗi và xin lỗi từ người cha này, nhưng không, không có gì cả.
Ba năm trước, khi lão gia tử qua đời, người cha này đã gọi Lục Hằng về một lần, trước đó anh luôn cho rằng nguyên nhân tại sao cha không yêu mình, thờ ơ với mình như người ngoài, thậm chí còn ghét bỏ bản thân như ruồi bọ, có thể là do anh đã làm điều gì đó, hoặc vì mẹ đã làm điều gì có lỗi, lên ghét lây sang mình.
Nhưng không ngờ rằng vào ngày tang lễ, anh đã nhìn thấy ở phía sau phòng tiếp tân, ông ta âu yếm xoa đầu người anh họ Lục Hằng, ánh mắt ân cần như một người cha thực thụ.
Lục Trác lúc đó đã đoán được đại khái.
Có lẽ không ai trong Lục gia muốn anh thừa kế. Sở dĩ tuyên bố mình là người thừa kế của Lục gia bao nhiêu năm, tự xưng là thiên chi kiêu tử, cũng chỉ vì nhà họ Lục cần một bia đỡ đạn.
Lục Trác anh, là ứng cử viên số một không thể nào tốt hơn.
Lúc đó, anh rất buồn và đau đớn, nhưng việc đầu tiên anh làm là bình tĩnh và bảo vệ mọi thứ của bản thân.
Vì thế anh đã tra được chứng cứ năm đó Lục Kiến Hướng cùng mẹ Lục Hằng đã ở cùng nhau, ném trước mặt Lục Hằng, để Lục Hằng chỗ nào đến thì lăn trở về chỗ đó.
Lục Kiến Hướng lúc đó đang gặp phải khủng hoảng về Lục thị, sợ quá khứ không êm ấm của mình bị phơi bày sẽ bị ảnh hưởng đến công ty, hơn nữa lão gia tử vừa qua đời. Nên tạm thời từ bỏ việc đem Lục Hằng nhận trở về.
Mà hiện tại, ông ta không cần phải cố kỵ điều gì nữa.
Cơ nghiệp thật sự chưa rơi vào tay anh, di chúc còn chưa có hiệu lực, ông ta vẫn có cơ hội tự mình hủy bỏ.
Lục Trác không biết mình đã làm gì sai, bị mẹ bỏ rơi, cha ruột của mình dùng mình làm con bài thế thân cho anh họ.
Trong ba năm qua, anh cho rằng có lẽ Lục Kiến Hướng cuối cùng sẽ không đạt được bước tiến như vậy, có lẽ chỉ là anh đã đoán quá nhiều. Dù sao thì anh cũng có một tia hy vọng.
Nhưng anh đã sai, và ông ấy đã làm điều này cho người con trai khác của ông.
Anh hít một hơi, ông thật là máu lạnh.
Anh kéo ghế ngồi đối diện với Lục Kiến Hướng không chút biểu cảm:
"Tất cả đều ở đây, đừng giả làm người cha yêu thương con trai lòng vòng nữa. Hãy đi thẳng vào vấn đề. Đối với bữa tiệc này, nếu ông công bố danh tính Lục Hằng, vì vậy, ông tính cho con trai bảo bối của ông bao nhiêu phần trăm? Hay tất cả đều chắp tay nhường lại? Hoặc, nói cách khác, ông tính toán bố thí cho tôi bao nhiêu? "
Lục Hằng đứng ở một bên, bị cậu thiếu niên còn mặc đồng phục học sinh có thể nói ra những lời sắc bén như vậy thì rất kinh ngạc.
Biểu hiện của Lục Kiến Hướng cũng có chút khó coi:
“sao con lại nói chuyện như vậy?”
Lục Trác chủ động đưa ra chủ đề này, ông cho rằng Lục Trác đang biểu hiện ra nhu nhược nhất định phải chiến đấu cho chính mình, bởi vậy còn chuẩn bị rất nhiều.
Nhưng nếu Lục Trác tự nguyện chịu thua, giơ tay đầu hàng thì sự việc sẽ dễ dàng xử lý hơn, chỉ cần bỏ ra một số tiền là có thể tống cổ nó.
Vì vậy ông bình tĩnh lại:
"Ta là vì con suy xét. Tiểu Hằng tính tình ổn định, hiển nhiên thích hợp kế thừa nhà họ Lục hơn. Còn con, cho dù không có họ Lục, trên danh nghĩa cũng có rất nhiều bất động sản đứng tên mình sao? Đủ cho cả cuộc đời con vô âu vô lo. Nếu con cảm thấy chưa có đủ, ta sẽ trích 2% cổ phần sau khi tất cả các cổ đông ủng hộ tiểu Hằng".
Lục Trác chế nhạo:
"Cha yêu dấu à, ông rất hào phóng, Lục gia gia để lại cho tôi 62%, đến tay ông lại biến thành 2%"
Bị giễu cợt liên tục, sắc mặt Lục Kiến Hướng bắt đầu khó coi.
Ông lạnh lùng nói:
"Lục Trác, Lục thị không nợ anh cái gì, lúc trước có thể để anh làm người thừa kế thì bây giờ cũng có thể thu hồi."
"Đúng vậy, đương nhiên nhà họ Lục không có nợ tôi, nhà họ Lục từ lâu đã bồi dưỡng ra sản phẩm chất lượng tốt ở nơi khác, tôi chỉ là đỡ dao thay cho người ta thôi."
Lục Trác cười mỉa mai:
"Được rồi, sau đó nhớ chia thêm một ít. Tôi cũng muốn bất động sản ở trung tâm thành phố. Bây giờ. ”
Lục Kiến Văn sửng sốt - ông vốn tưởng rằng phải mất rất nhiều thời gian, sao nó lại thỏa hiệp nhanh đến vậy?
Lục Kiến Hướng tuy không thích người con trai này nhưng lại chẳng biết gì hơn về anh, người thanh niên này muốn có được gì thì phải làm mọi cách mới có được, sao có thể dễ dàng từ bỏ?
Hơn nữa, nếu Lục Trác từ bỏ, liệu đang có âm mưu gì?
Lần này, mọi chuyện phải giải quyết sạch sẽ.
Lục Trác là người thừa kế của nhà họ Lục đã nhiều năm như vậy, tuy rằng còn nhỏ tuổi nhưng vẫn có một số liên hệ với các cổ đông. Theo cách này, việc để Lục Hằng đột ngột xuất hiện thay thế mình chắc chắn sẽ gây náo động, bất mãn trong nội bộ, đồng thời hủy hoại danh tiếng của ông ta.
Nhưng nếu Lục Trác vẫn là người thừa kế?
Trong lúc Lục Kiến Hướng nghi hoặc, trầm tư, Lục Trác không chút suy nghĩ đứng lên, xoay người rời đi.
Sau khi rời đi, sắc mặt Lục Trác trầm xuống, đôi mắt đen láy vô hình, di chúc vẫn nằm trong tay Lục Kiến Hướng, anh chưa có bất kỳ món hời nào, phải tìm cách tìm ra người có công chứng càng sớm càng tốt.
Lục Hằng cũng đi theo tới cửa:
“Tiểu Trác, anh đưa em trở về.”
Ở dưới lầu có rất nhiều người vây xem, Lục Trác từ trên lầu một mình đi xuống, phỏng chừng là có rất nhiều nghị luận.
Còn chưa trở thành người thừa kế, Lục Hằng không dám nói lời nào.
“Chờ đã, tiểu Hằng, có tài xế, con đưa đi cái gì?”
Lục Kiến Hướng đột nhiên đứng lên.
Lục Hằng có chút bối rối, nhìn lại Lục Kiến Hướng, cười nói:
“Không sao, con tiễn em trai đi, con sẽ sớm trở về.”
Sau đó, anh ta cùng Lục Trác đi xuống lầu.
Lục Kiến Hướng đột nhiên lo lắng, đi tới bên cửa sổ liếc nhìn chiếc xe bên dưới, biển số xe quả nhiên là do ông ta sắp đặt. Ông ta muốn Lục Trác lần này nằm viện từ bỏ vị trí thừa kế, nhưng không nghĩ tới Lục Hằng một hai phải đưa người, suýt nữa dẫm vào vũng nước đục này.
Ông cau mày làm động tác "hủy bỏ" với Tiểu Triệu ở dưới lầu.
Bình luận truyện