Chi Hương Như Tô

Chương 30: Đừng ghi thù hận



Trong núi Thu Yến, mấy trăm tiên linh Yến Tộc đang ngày đêm bận rộn xây dựng cung điện mới. Chính điện đã hoàn thành, ở chỗ cao trên đỉnh núi có thể quan sát trong cốc, không tính là rộng lớn nhưng lại lung linh tinh xảo. “Hương Tô” ngồi tựa trên lan can chiếc cầu hành lang nối giữa chính điện và phụ điện, thản nhiên nhìn nhóm Yến Tộc dười sườn núi dùng pháp thuật xây dựng phòng ốc và nhóm Mộc Linh được mời đến giúp đỡ trồng các loại cây cỏ.

Ánh sáng màu đỏ lấp lánh,“Hương Tô” ngẩng đầu, Xích Lâm vẫn không hề thay đổi sắc mặt từ trên lưng Tịnh Vũ xoải bước xuống, không nói tiếng nào ngồi ở hành lang đối diện.

“Sao ngươi lại tới đây?” “Hương Tô” có chút bất ngờ lại dửng dưng hỏi,“Chẳng lẽ ta có sơ hở gì sao?”

Xích Lâm nhìn nàng,“Không có, Thiên Diện thuật của Hồ Tộc quả nhiên danh bất hư truyền, Hồ Thần, ngươi làm rất tốt.”

Hồ Thần nghe xong thì muốn đắc ý mỉm cười, sắc vui cười đến bên bờ môi lại hóa thành cay đắng, “Thiên Diện thuật, đảo lộn ngũ hành, là thuật thay đổi hình dạng bậc nhất trong Tam Hoàn, bí kỹ khó tu luyện nhất của Hồ Tộc, ta vì hắn ngày đêm chịu cực khổ……” Nàng ngừng nghĩ đến những rung động trong lòng, nàng và Xích Lâm chẳng phải là bạn thân để có thể kể hết nỗi lòng, nhiều nhất chỉ có cùng bí mật và lợi ích.“Lần này lừa được Đông Thiên Vân, không có huyết châu ngươi đưa, chỉ sợ cũng không được.” Hồ Thần đổi đề tài, nghĩ đến lúc Đông Thiên Vân thăm dò nguyên thần của nàng, nàng dường như khẩn trương đến phát run, sợ Mộc Linh khí biến hóa không đủ, thần thái xuất hiện sơ hở rất nhỏ.

Tâm trạng của Xích Lâm rõ ràng rất nặng nề, nói tiếp thì có vẻ cực kỳ không bình tĩnh,“Công lao của ngươi ta ghi nhớ, chọn ngày liền cho huynh trưởng ngươi cúng tế Hỏa Quân tiền nhiệm, trao cho hắn chức vị tướng quân.”

Hồ Thần mỉm cười, năm mươi năm này nàng ta lại càng lúc càng hiểu cái gì gọi lợi dụng lẫn nhau. “Ngươi không vội vàng phủ sạch quan hệ với ta, như thế nào còn tự mình tới núi Thu Yến?”

Xích Lâm sững sờ một lát, mới thì thào như tự nói với mình: “Ta không tìm được chàng…… Nhưng ta biết, chàng nhất định sẽ lại tới tìm…… ngươi.” Nàng vốn định nói Hương Tô, nhưng cái tên này đã là cái gai trong lòng nàng, nghĩ đến Đông Thiên Vân ngàn dặm bôn ba tới tìm chỉ gặp được Hồ Thần có sở trường biến hóa, nàng lại có cảm giác vui sướng của sự báo thù. Cảm giác vui sướng này còn chưa khiến cho lòng của nàng trở nên nhẹ nhàng, đã bị sự cay đắng tràn lấp cõi lòng.

Đông Thiên Vân còn chưa tới, Úc Mộc lại tới.

Nhìn thấy hắn, Hồ Thần và Xích Lâm đều có chút khẩn trương.

Úc Mộc cố ý hạ xuống ở ngọc đài của chính điện, chậm rãi đi lên lang kiều (cầu nối giữa các cung điện), gió núi thổi tung góc áo của hắn, không hổ là thái tử Thiên Tộc, thanh tú nhẹ nhàng. Nhưng trong mắt Xích Lâm và Hồ Thần, trong lòng lại đều có một cảm không nên nói thành lời, Úc Mộc dừng lại ở chỗ cách các nàng vài bước chân, đột nhiên cười khẽ ra tiếng,“Hồ Thần, là nàng sao?”

Hồ Thần không có trả lời, Xích Lâm lại nghiêm mặt, khóe miệng hơi hơi rung động bán đứng sự căng thẳng của nàng.

Úc Mộc vén vạt áo, thoải mái ngồi xuống lan can, mỉm cười nhìn các nàng,“Xích Lâm, trò ảo thuật mà ngươi vội vàng sắp xếp này thoạt nhìn thì rất giống, nhưng nhìn kỹ…… tất cả toàn là lỗ hổng.”

Xích Lâm ‘hừ’ một tiếng, tràn đầy phong thái Đế Quân vung ống tay áo xoay người sang chỗ khác, Úc Mộc lại không đem hành động ngoài mạnh trong yếu này của nàng ta để vào trong mắt.“Phần sau của màn diễn này nếu không có ta phối hợp, sợ là sẽ không diễn tốt như vậy?” Hắn bình thản nhìn nhóm tiên linh làm việc, giống như thuận miệng đang nói chuyện trong nhà. Xích Lâm bị hắn nhìn thấu tuy rằng tức giận chột dạ, lại không biết làm sao, lúc ở U Hà nếu như không phải hắn lên tiếng bảo Thác Doanh đừng lại, nếu cứ nói thêm nữa, rất có khả năng sẽ bị bại lộ tại chỗ.

Úc Mộc hé miệng cười lên,“Nhìn xem, ta rất có thành ý đó, nếu không chủ động nói hộ cho ngươi thì làm thế nào mà Thanh Tuế và Nguyên Hậu ngậm miệng?”

Xích Lâm đột nhiên quay người lại nhìn chằm chằm hắn, Úc Mộc là người như thế nào, nàng đương nhiên biết, trên miệng hắn nói là giúp nàng, kỳ thật vẫn muốn kiềm chế Đông Thiên Vân. Lúc gấp gáp đẩy Thác Doanh lên vị trí Tư Kim thì tâm sự của cha con Thiên Đế đã không còn là bí mật nữa. Hợp tác với hắn, chẳng qua chỉ là bảo hổ lột da (*)!

(*)Bảo hổ lột da: không thể hy vọng đối phương đồng ý vì việc đó vì có liên quan đến sự sống còn của đối phương

Sắc mặt Úc Mộc không đổi sắc chấp nhận ánh mắt sắc như dao của nàng, lại giống như nhìn thấu Xích Lâm, “Không đồng ý? Được, vậy ta cũng không xen vào.” Nói xong đứng dậy muốn rời đi.

Xích Lâm cắn chặt răng, rốt cục gọi hắn: “Chậm đã!”

Hồ Thần lạnh lùng nhìn bọn họ, lộ ra nụ cười chế nhạo, nam nhân này nàng đã từng yêu sâu đậm, càng nhìn càng cảm thấy trái tim băng giá.

“Theo ta đi đi, trên đường đi hãy nói.” Úc Mộc tươi cười, giống như là vì tiết kiệm thời gian, Hồ Thần quay đầu sang chỗ khác nhìn cảnh sắc núi non, nàng đã không còn là tiểu hồ ly ngốc nghếch nữa, nàng hiểu rất rõ, Úc Mộc chưa hề đặt nàng vào trong mắt, chưa hề tin tưởng nàng.

“Nhưng ta……” Xích Lâm nhíu mày, biện pháp duy nhất để nàng có thể nhìn thấy Đông Thiên Vân chỉ là ngây ngốc chờ đợi ở chỗ này, cây trâm dùng để cảm ứng Cô Vấn kiếm cũng bị nàng ném đi lúc ở U Hà vì sợ Đông Thiên Vân phát hiện nàng từng dùng nó mà sinh nghi.

Úc Mộc trách móc một tiếng, dùng ngón tay từ xa xa điểm điểm Xích Lâm giống như huynh trưởng vậy,“Có ta ở đây, còn sợ tìm không có được hắn? Nhanh đi, ngươi ở chỗ này không thỏa đáng lắm.”

Xích Lâm do dự một hồi, rốt cục thở dài, cùng đi với Úc Mộc.

Lúc linh khí đặc biệt của Đông Thiên Vân tiến gần, Hồ Thần chẳng hề bất ngờ, quay đầu lại, chàng đã yên lặng đứng tại một chỗ khác trên lang kiều.

Lúc chàng nhìn nàng, Hồ Thần lại chẳng thấy chàng đáng sợ bao nhiêu, thậm chí có chút thương hại. Có thể dùng ánh mắt như vậy nhìn một cô gái, tuyệt đối sẽ phải là một kẻ có trái tim lạnh lùng giống như Úc Mộc.

Chàng không nói lời nào, gió núi thổi tung mái tóc đen của chàng, có vài sợi phất qua sống mũi cao thẳng của chàng, nửa che khuất một mắt của chàng. Biết rõ người chàng nhìn không phải là mình, nhưng Hồ Thần vẫn cứ đau lòng rơi lệ, cũng không phải giả vờ mà xuất phát từ chân tình. Tâm trạng của Đông Thiên Vân giờ phút này, nàng dường như có thể hiểu…… Bởi vì nàng cũng bị người mình yêu sâu đậm phản bội, vứt bỏ, thật đáng buồn chính là, Đông Thiên Vân vẫn cố gắng vãn hồi.

Là đứa con nhỏ nhất của Hồ Vương, nàng nghe không ít những câu chuyện oai phong của Thắng Hoàn Đế Quân, một nam nhân kiêu ngạo như vậy, ở bên bờ U Hà trước mặt nhiều tiên nhân như vậy, thậm chí trước mặt Lang Chuẩn, lại nói ra câu “Ta trở về, sau này hãy ở cạnh bên ta” như vậy, từ đó trở đi, Hồ Thần cảm thấy rốt cuộc mình không cách nào cảm thấy nhẹ nhàng giống như lúc trước kia khi mà nàng đồng ý với Xích Lâm lừa gạt Đông Thiên Vân. Chí ít, nàng hâm mộ cô gái mà mình đóng giả, có thể có…… được người yêu mình như vậy.

“Quân Thượng.” Hồ thần đứng lên, lại không có dũng khí bước đến gần, sau khi luyện thành Thiên Diện thuật, nàng đã từng đóng giả không ít người, nhưng đây là lần đầu tiên áy náy tự trách như vậy.

“Đi cùng ta.” Đông Thiên Vân chỉ đơn giản nói vậy, chàng chẳng quan tâm đến gì cả, chàng chỉ muốn nói như vậy với nàng.

Hồ Thần lắc đầu, có lẽ Đông Thiên Vân vẫn còn muốn nói nữa, nàng cũng không đành lòng nghe nữa, nàng không muốn nhìn thấy nam nhân chỉ nhìn vạn vật bằng nửa con mắt lại nói ra lời cầu xin. Chàng không nhìn thấy âm mưu này, tình cảm tốt đẹp như vậy bị phá hủy rồi, nàng…… cũng thương tiếc không thôi. “Ta đã quyết định trải qua một đời cùng Lang Chuẩn.”

Cùng trải qua một đời…… khóe miệng Đông Thiên Vân khẽ động, bây giờ khi nghe thấy từ này, lại cảm thấy chua cay mà đắng chát. Nàng quên rồi sao? Nàng thở than cuộc đời người phàm ngắn ngủi, dùng ánh mắt vui mừng nhìn chàng nói, may mắn bọn họ có cuộc sống dài đằng đẵng, có thể vẫn luôn ở cùng nhau? Chàng cũng có chút xem thường chính mình, nếu như nàng có thể dễ dàng quên đi lời thế ước với chàng như thế, như vậy chàng hi vọng…… nàng cũng có thể thay đổi lời ước hẹn với nam nhân khác.

Trong năm mươi năm dưới đáy U Hà không có ánh mặt trời, nỗi nhớ nhung đối với nàng đã biến thành một ma bóng đè nặng, cho dù trước mắt đã biến thành tình cảnh nực cười lại bi thương như vậy, chàng vẫn không cách nào dứt bỏ.

Chàng không tin, chàng cũng có thể trải qua muôn vàn khổ sở mà từ đáy sông U Hà trở về, còn có gì có thể ngăn trở nàng ở bên cạnh chàng. Lang Chuẩn? ánh mắt thế tục? Chàng chẳng thèm để ý.

“Quân Thượng…… hãy quên ta, quên ta đi.” Hồ Thần nói, đột nhiên khóc thất thanh, nàng chưa từng cãm thấy sai lầm như vậy, lần này là khóc vì “Hương Tô”. Thậm chí nàng còn cảm thấy được, bị Đông Thiên Vân nhìn thấu cũng không sao, nàng muốn nói cho chàng biết, cô gái mà chàng thích chưa từng phụ lòng chàng…… Vẫn chờ đợi chàng cho đến giờ khắc cuối của sinh mệnh nàng ấy.

Đông Thiên Vân không hề hoài nghi, chỉ đứng cứng ngắc trong làn gió xuyên qua lang kiều, hỏi: “Vì sao?”

“Là Thắng Hoàn Đế Quân giá lâm đến đây sao?” Khi Lang Chuẩn nhẹ nhàng vô cùng tiêu sái bay lên lang kiều, trên tay hắn xách một giỏ trúc nho nhỏ, cung kính nâng tay mời Đông Thiên Vân đến chính điện ngồi, “Trà của núi Thu Yến rất ngon, Đế Quân nhất định phải nếm thử.”

Hồ Thần vội vàng lau đi những giọt nước mắt giàn giụa, sợ Lang Chuẩn nhìn ra sự khác thường.

Đông Thiên Vân vẫn đứng đó, không hề nhúc nhích, Lang Chuẩn có chút lúng túng, tự mình đánh trống lảng từ trong giỏ lấy ra một quả màu xanh đưa cho Hồ Thần,“Đây là Thanh Mai tiên tử đặc biệt tặng, nếm thử đi, chẳng phải nàng thích ăn mơ nhất sao?” Hồ Thần không tập trung lắm mà nhận lấy, đã không dám nhìn Đông Thiên Vân cũng không dám nhìn Lang Chuẩn, đang muốn cắn, Lang Chuẩn lại giữ tay nàng lại, “Ta cũng hồ đồ rồi.” Hắn mỉm cười xin lỗi, cầm lấy quả mơ trong tay nàng, dùng pháp thuật lau sạch sẽ một lần, mới đưa trả cho Hồ Thần, mỉm cười nói: “Ăn đi, lúc này ăn được rồi.”

Đông Thiên Vân chậm rãi hạ tầm mắt, cuối cùng chàng cũng hiểu rõ đôi chút về sự lựa chọn của nàng. Kỳ thật Hương Tô vẫn luôn là một người sợ cô đơn, một người cẩn thận đối xử với nàng như vậy, lại ôn nhu tin cậy ở bên cạnh nàng, vẫn tốt hơn phải theo chàng lang bạc khắp nơi. Hôm nay chàng là nửa tiên nửa ma, tiền đồ mờ mịt, không thể cho nàng một cuộc sống yên ổn.

Chàng xoay người muốn rời khỏi, Hồ Thần nắm chặt quả mơ trong tay, bước một bước đuổi theo, đã không chú ý đến Lang Chuẩn ở bên cạnh nữa, khóc nói: “Quân Thượng, chớ hận ta!”

Chớ hận nàng đã đóng giả cô gái đáng thương kia, cũng đừng hận thù người mà nàng đóng giả, nàng đã rất hối hận vì đã ký kết giao dịch này với Xích Lâm, lại không có con đường để thoái lui.

Đông Thiên Vân đứng một hồi, mới chậm rãi xoay người, Hồ Thần không cách nào ngẩng đầu nhìn gương mặt của chàng, chỉ nghe lãnh đạm nói: “Đừng nói lời ngốc nghếch như vậy …..” Hình như chàng còn muốn nói thêm vài lời an ủi, cuối cùng cũng chỉ im lặng, xoay người đáp mây bay rời khỏi.

Trước khi đến núi Thu Yến, Đông Thiên Vân cảm thấy quyết tâm của mình vô cùng kiên định, nhưng chỉ dựa vào mấy câu nói của Hương Tô, ánh mắt và nụ cười của Lang Chuẩn, chàng liền bại trận. Chàng rất ít khi thất bại, nhưng đối với Hương Tô…… chàng đã thua đến mức rất chật vật, chỉ vì chàng hy vọng nàng sống tốt. Sau khi rơi vào U Hà, có lẽ chàng cũng đã thay đổi, chỉ năm mươi năm cảnh vẫn còn mà người đã mất, chàng cũng mất đi sự tự tin không hề dao động trước kia, hắn đã từng không chút hoài nghi nhận định, chỉ có chàng mới có thể cho Hương Tô những thứ tốt nhất. Chàng đã lỡ lời với nàng rồi, khiến cho nàng ở bên bờ U Hà có vẻ mặt như vậy khi nói không muốn cô độc nữa, hắn có chút tỉnh ngộ…… Có lẽ chàng không thể cho nàng thứ mà nàng mơ ước.

Lần đầu tiên Đông Thiên Vân mờ mịt đáp mây bay không biết đi về hướng nào, ngoại trừ núi Cửu Tuyệt nơi chàng sinh ra, dường như chàng không hề có nơi để an thân. Chàng có chút tự giễu mỉm cười, Đông Thiên Vân lại cũng có thời khắc thê lương như vậy.

Phía đối diện có mấy người màu sắc rực rỡ, Xích Lâm cũng không cưỡi Phượng Hoàng, chỉ cưỡi mây cùng đi với mọi người, nhìn thấy chàng, vẻ mặt nôn nóng nhanh chóng tiến lên, lo lắng đánh giá nét mặt của chàng. Đông Thiên Vân không có từ chối nàng ta bước lên đụn mây của chàng, hôm nay hắn cực kỳ cảm thấy cô đơn, Xích Lâm trước đây chẳng hề khiến cho chàng thích…… Có thể nói, nàng ta lại chẳng hề thay đổi, đây chính là sự giễu cợt của vận mệnh đối với chàng sao?

Úc Mộc vẫn mỉm cười như trước làm cho người ta cảm thấy giống như làn gió xuân tươi mát, đề nghị nói: “Đến phủ của ta trước đi, bàn về chuyện Thần Nông Đỉnh.”

“Ta không đi!” Thanh Tuế nói chắc như đinh đóng cột,“Kim Trản, Viêm Cập, theo ta hồi phủ.” Sự hiền hòa bình thường của nàng dường như bị điều gì đó làm cho tức giận.

Nguyên Hậu cũng không hào hứng bao nhiêu, lười nhác nhìn Đông Thiên Vân,“Ta cùng tới đây, chỉ muốn hỏi ngươi dự định sau này sẽ như thế nào. Lúc này phủ Thắng Hoàn……” Hắn có chút châm biếm kéo dài ngữ điệu, rõ ràng là nói cho Úc Mộc nghe ,“Cũng không trở về được.”

Đông Thiên Vân trầm ngâm một chút,“Tạm thời dừng ở bên bờ U Hà đi.”

Nguyên Hậu nhướng mày, cười lắc đầu,“Ngươi thật sự chọn bờ sông U Hà, pháp lực cũng sẽ giảm đi ba phần, ta còn phải tốn sức hơn so với lúc trước xây phủ Thắng Hoàn.”

“Cũng không dễ trồng hoa cỏ!” Thanh Tuế nhíu mày oán hận, xem ra là không muốn đi nữa.

“Các ngươi đi đi, kéo ta đi cùng làm gì?” Cái tính tình thiếu niên ngạo ngược của Viêm Cập lại phát tác, vừa rồi Bách Tri Thảo gặp mấy người này khóc đến giống như chết cha chết mẹ, còn nhất định muốn hắn đi cùng bọn họ, nói là có thể học được pháp thuật thượng thừa nhất, còn lén nói có thể nhìn thấy Hương Tô bất cứ lúc nào, bây giờ xem ra lại là bẫy rồi! Chạy ngược chạy xuôi giống như đứa ngốc, nàng…… cũng hoàn toàn không có tung tích, thậm chí cũng không ai nhắc tới nàng.

Đông Thiên Vân nhìn hắn, không ngờ Thủy Quân Thanh Trạch đầu thai thành thiếu niên cư nhiên lại có loại đức hạnh như vậy, tâm trạng không tốt cộng thêm “Oán hận chất chứa” lúc trước, chàng nâng một ngón tay, một luồng ma khí màu tím giống như xiềng xích quấn chặt Viêm Cập, Viêm Cập giãy giụa vài cái, trừng mắt tức giận nói: “Làm cái gì vậy?”

Đông Thiên Vân nhắm mắt làm ngơ, giống như đùa giỡn, ngón tay từ từ chỉ về đông rồi lại chỉ về tây, Viêm Cập bị ma khí trói buộc, bị kéo chạy tới chạy lui, tức giận đến gân xanh đều nổi lên.

“Ngươi làm gì thế?” Thanh Tuế đau lòng nhảy ra, muốn kéo đứt ma khí thả Viêm Cập ra.

“Muốn thả ra?” Đuôi mắt Đông Thiên Vân nhíu lại,“Thả hắn ra thì hắn sẽ đi đó.”

Thanh Tuế trợn mắt nhìn chàng, cái dáng vẻ muốn ăn đòn này của Đông Thiên Vân quả thật là vạn năm không đổi, lúc nào rồi mà còn cố ý trêu đùa Viêm Cập. Đương nhiên không thể để cho Viêm Cập đi, nàng đành phải mỉm cười an ủi, kéo lấy tay bị trói của Viêm Cập,“Đừng tức giận, dẫn ngươi đi xem trò ảo thuật hay.”

Nguyên Hậu không vui khóe miệng kéo xuống, thuật Khống Thổ Huyễn Thành (khống chế đất hóa thành thành trì) nổi tiếng thiên hạ của hắn là “trò ảo thuật” sao?

Viêm Cập hất tay nàng ra, cảm thấy nụ cười của nàng nhìn như thế nào cũng giống như kẻ buôn người đang lừa gạt trẻ con nhà người ta để đem đi bán, “Làm cái gì vậy, lão yêu bà!” Kỳ thật Thanh Tuế chẳng hề già, nhưng hắn cảm thấy nàng già đến mức ngang hàng với lão quái vật, có lẽ là bởi vì Bách Tri Thảo cung kính quỳ xuống gọi nàng là Đế Quân tỷ tỷ nên lưu lại ấn tượng như vậy. Tuy rằng bề ngoài không tệ, có trời mới biết là nàng ta đã bao nhiêu tuổi rồi? Ngay cả Hương Tô cũng đã hơn ba trăm tuổi rồi.

Nhìn thấy Thanh Tuế bị ghét bỏ như vậy, tâm trạng của Nguyên Hậu lại tốt hơn rất nhiều, cười ha ha tiếng mấy, khiến cho Thanh Tuế tàn nhẫn trừng mắt nhìn hắn.

Nguyên Hậu khống chế đất tạo núi bên bờ U Hà, bởi vì ở nơi này phải hao tốn sức lực nhiều hơn những nơi khác, sắc mặt cũng có vẻ tái nhợt. Không ít Thổ Linh được triệu tới, tỉ mỉ xây dựng chính điên trên núi, sở trường của Thổ Linh là xây thành dựng phòng óc. Đông Thiên Vân ngồi ở trên tảng đá yên lặng nhìn, vốn dĩ chàng chỉ muốn xây mấy gian nhà nhỏ, Nguyên Hậu không nên làm to chuyện như thế, nguyên nhân phức tạp, hắn cũng đành bỏ mặt.

Viêm Cập sớm đã bị trói, lại bị thuật khống chế đất đá của Nguyên Hậu làm cho kinh ngạc đến ngây người, cố gắng trấn định nhìn nhóm Thổ Linh làm phép, đây là cảnh tượng thần kỳ hùng vĩ mà hắn không thể tưởng tượng ra nổi.

“Ngươi, tạo ra một dòng thác ở sườn núi phía tây đi.” Tâm trạng của Đông Thiên Vân đã tốt hơn một chút, cảm giác trời đất mênh mông lại không có nơi quay về cuối cùng cũng đã tiêu tán, quay mắt nhìn thấy Viêm Cập có dáng vẻ ngây ngốc chưa từng thấy qua chuyện đời, nhịn không được lại muốn cười nhạo hắn mấy câu.

Viêm Cập giận dỗi ‘hừ’ một tiếng, biết rõ hắn không có năng lực này, hà cớ gì còn nói lời châm chọc?

Thanh Tuế nhìn Đông Thiên Vân lắc đầu,“Linh thức chưa mở, không thể miễn cưỡng, hay là kêu Minh Ngư tới đi.”

Đông Thiên Vân khinh miệt nhếch khóe môi, Thanh Tuế nhìn thấy lại muốn lắc đầu, trước kia hắn và Thanh Trạch đã nhìn nhau không thuận mắt rồi, lúc này ngay cả một tiểu tử phàm trần mà hắn cũng muốn lên tiếng chế giễu, rõ ràng là muốn phát ra hết lửa giận rồi.

Úc Mộc gọi Minh Ngư, sau khi tạo nước xong Minh Ngư đứng ở trên vách đá xa xa quỳ bái Viêm Cập, Viêm Cập không hề có phản ứng, còn cho rằng hắn đang bái lạy người khác.

Kim Trản nhìn thấy có chút nản lòng, với tình trạng bây giờ của Thủy Quân, sợ là không cách nào lấy hồn phách của Hương Tô ra được. Có lẽ chút nữa sẽ dùng đến Mộc Linh, Kim Trản thừa dịp mọi người chú ý đến linh thuật đặc sắc ở ngọn núi, cực kỳ cẩn thận lấy hồn châu từ Bích Vũ Hòa ra giấu ở trong lồng ngực. Bên này vừa mới giấu xong, bên kia Thanh Tuế đã bắt đầu tạo cây hóa hoa, Kim Trản nhanh chóng chuyển Bách Vũ Hòa lên. Lúc đi lướt qua Xích Lâm, Kim Trản căng thẳng đến cả người đầy mồ hôi lạnh, may mắn Xích Lâm đã tập trung toàn bộ chú ý lên Đông Thiên Vân, cũng không để ý đến tiểu Mộc Linh như hắn.

Linh khí U Hà khác thường, không ít hoa cỏ mà Thanh Tuế trồng đều bị khô héo, đang nhíu mày không biết phải làm sao thì Đông Thiên Vân đi tới cầm lấy Bích Vũ Hoà, trầm tiếng nói: “Để ta.”

Hắn và thần thức của U Hà tương hợp nhau, hóa ra hoa cỏ nửa của thần giới nửa của ma giới, cảnh tượng kỳ ảo tươi đẹp, ngay cả Thanh Tuế cũng chưa từng thấy qua, mọi người càng nhìn đến ngây ngốc. “Nơi này quả thật nên xem là giao giới của thần giới và ma giới.” Thanh Tuế hái một đóa hoa màu tím đậm lên nhìn kỹ, nhị hoa lại có những điểm ánh sáng nhỏ lấp lánh như sao trời.

Vẻ mặt Đông Thiên Vân lại càng lạnh như băng, nơi này có đẹp hơn nữa, người mà chàng muốn để người ấy nhìn thấy cảnh sắc này nhất….. cũng sẽ không bao giờ tới.

Kim Trản vốn còn đang kinh ngạc trước cảnh tượng đẹp đẽ này, đột nhiên trong ngực động đậy, viên hồn châu ấy thế nhưng tự mình rơi xuống, lăn về phía Viêm Cập, Kim Trản cực kỳ hoảng sợ, cứu vãn không kịp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện