Chi Hương Như Tô
Chương 42: Cuộc chiến vây núi
Ban đêm ở núi Cửu U cực kỳ mỹ lệ, hai bên đường núi và đỉnh núi dày đặc hoa Cửu U lóe sáng lấp lánh trong đêm tối, giống như những ngọn nến nhỏ lại giống những con đom đóm đậu trên cánh hoa, cả tòa núi đều giống như được vây quanh bởi dải ngân hà thu nhỏ. Đông Thiên Vân đáp xuống khoảnh sân ở bên ngoài tẩm điện, cho dù đã từng nhìn qua vô số lần, chàng vẫn bị cảnh đẹp khó có được này hấp dẫn, ở nơi xa ánh trăng rải ánh sáng khắp U Hà, gần nơi muôn vàn ánh sao, chàng từng âm thầm mong đợi, “Hương Tô” nhìn thấy Cửu U cung mỹ lệ như vậy, sẽ không nỡ rời đi cùng Lang Chuẩn. . .
Đông Thiên Vân ngẩng đầu, tối nay ánh trăng nhàn nhạt, dải ngân hà lại chói mắt lạ thường, không biết trong biển sao bao la này đâu là ngôi sao Hương Tô của chàng. Đông Thiên Vân cảm thấy cằm hơi lành lạnh, không tin mà đưa tay chạm vào, thật sự là nước mắt. Từ khi chàng có sinh mệnh chàng chưa từng chảy nước mắt, hắn nhìn sắc nước nhàn nhạt mong manh trên tay mình, Cô Vấn dù có sắc bén, cũng không thể khiến cho trái tim không bị tổn thương. Trước kia chàng mờ mịt không biết làm sao để yêu một người, bởi vì nàng hạnh phúc, mà dung túng để cho nàng rời khỏi, đáy lòng chàng từ trước đến giờ vẫn còn oán trách nàng bội phản. Nhưng bây giờ. . . Hắn chỉ cần nàng còn sống, phản bội cũng được, tổn thương chàng cũng được, thế nào cũng được!
Chàng xoay người quen thuộc đi vào bên trong, cũng may chàng còn có U Nguyệt, chàng không muốn nghĩ về tương lai, chỉ cần khi cô đơn tận xương tủy như lúc này, có thể ôm thân thể mềm mại nho nhỏ thơm hương của con bé vào trong lòng. Con bé tuy nhỏ, nhưng cho chàng sự an ủi và ấm áp, lớn hơn nhiều sao với toàn bộ thiên địa Tam Hoàn.
Ngọn lửa trong đèn đều bị dập tắt, hoàn toàn dựa vào ánh sao chiếu sáng một góc cửa, bóng dáng của chàng trong ánh sáng ấy vừa thon dài lại cô đơn, Đông Thiên Vân dừng bước.
Bước vào cửa điện, chàng liền phát hiện sự khác thường, không có mùi hương hoa sơn chi thoang thoảng đặc biệt của cục thịt nhỏ.
Trong bóng đêm, trâm cài đầu của Xích Lâm có lúc rung động lóe sáng cực nhanh, cũng lộ rõ rằng tuy nó bày ra thần thái lạnh lùng, vẫn không tự chủ mà run rẩy.
Đông Thiên Vân im lặng một lúc, chàng không giận tím mặt, cũng không có giương mắt nhìn nàng ta, chỉ hỏi: “ U Nguyệt đâu?”
Xích Lâm ngồi trên ghế tựa mà bình thường Đông Thiên Vân ngồi đọc sách, đôi tay giữ chặt tay vịn. “Biết là không thể che giấu được bí mật nữa, việc đầu tiên thiếp làm chính là giết chết con bé đó!”
Đông Thiên Vân lại trầm mặc, một lát sau giống như không hiểu thấu, nghi ngờ hỏi nàng ta: “Vì sao?”
Vấn đề này đã chọc giận Xích Lâm, chàng không biết vì sao nàng lại phải tạo ra nhiều sát nghiệt như vậy sao? ! “Bởi vì thiếp đố kỵ!” bởi vì phẫn nộ, Xích Lâm vừa từ ghế vọt đứng lên, ánh sao đêm xuyên qua khung cửa sổ chiếu sáng gương mặt nàng ta, nét mặt ai oán mà giận dữ.
Đông Thiên Vân lắc đầu, dường như vẫn không hiểu rõ, “Kỳ thật ngươi vẫn biết, ta không thích ngươi.” Cuối cùng chàng nhìn Xích Lâm, không có tức giận cũng không có căm hờn, Xích Lâm biết, chàng sớm đã quyết định giết nàng, giờ phút bình tĩnh này, ngay cả một chút thù hận cũng khinh thường cho nàng. “Ngươi làm như vậy, chỉ có thể khiến cho ta càng ghét ngươi”
Xích Lâm có chút điên cuồng mỉm cười trong im lặng, không ngừng gật đầu, “Đúng, chàng nói đều đúng, nhưng không phải thiếu chút nữa thiếp đã thành công rồi sao? Nếu như không phải có tiểu hoa tinh đáng chết kia, thiếp đã thành công rồi, chàng sẽ lấy thiếp”
Đông Thiên Vân nghe xong, thế nhưng khẽ mỉm cười, tuy rằng đưa lưng về phía ánh sao, Xích Lâm vẫn sững sờ nhìn theo. Tôn lên mấy phần tao nhã không thể không liếc nhìn, chỉ cần một đường phác hoạ, càng rung động lòng người, Đông Thiên Vân chính là như vậy. “Có lẽ ngươi nói rất đúng. Nhưng nếu như ngươi không phải chủ nhân của Hạo Thiên Tháp, ngay cả nhìn ngươi một lần ta cũng chẳng có hứng thú”.
Chàng vốn không che dấu sự xấu xa của mình, uy lực của một đòn công kích này rất to lớn, Xích Lâm không cách nào kiềm chế được mà lui về phía sau, va vào ghế dựa phát ra tiếng vang ‘kịch’.
Một tiếng sét đột nhiên vang lên, Đông Thiên Vân quay đầu, bầu trời đêm vốn trong vắt giờ đã kéo mây đen dầy đặc, cuồng phong theo mây thổi lên, hoa Cửu U lảo đảo xiêu vẹo, ánh huỳnh quang cũng ảm đạm đi.
Đông Thiên Vân cười lạnh, không ngờ Thiên Tộc tới nhanh như vậy, xem ra Úc Mộc đã chuẩn bị một thời gian dài rồi.
Khi Xích Lâm nhìn thấy, đột nhiên cười ha ha, cả người đứng thẳng khôi phục mấy phần ngạo nghễ. “Đông Thiên Vân, với pháp lực nửa tiên nửa ma ấy của chàng, cho dù có Cô Vấn trong tay, cũng khó địch lại chúng tiên Thiên Tộc thay nhau vây công!” Nàng ta đã không sợ chàng, tới gần mấy bước, mặt đối mặt nhíu mày nhìn chàng “Chỉ cần đồng ý ở cùng một chỗ với ta, ta sẽ giúp chàng. . .”
Đông Thiên Vân phát ra tiếng cười lạnh chế giễu, “Ngươi không sợ sau khi ta khôi phục tiên nguyên, chuyện đầu tiên ta làm chính là giết ngươi sao?”
Đây là một câu hỏi làm khó Xích Lâm, đúng, bây giờ nàng ta có thể uy hiếp chàng, tất cả hứa hẹn cũng không phải mấy câu thề thốt nhẹ nhàng, chàng hận nàng ta, đây là sự thật không thể thay đổi.
“Đi.” Đông Thiên Vân lạnh nhạt nói, đi lướt qua nàng ta, đến trước chiếc ghế tựa mà nàng ta mới ngời vừa rồi, dùng tay áo phất làn gió để thổi đi dơ bẩn, mang theo khôn xiết kinh thường quạt lên tôn nghiêm của Xích Lâm, Xích Lâm nhìn, cuối cùng nước mắt cũng chảy xuống.
“Chàng không giết thiếp sao?” Tuy rằng pháp lực của Đông Thiên Vân giảm phân nửa, nàng vẫn không phải là đối thủ của chàng.
Đông Thiên Vân đã ngồi ở trên ghế, nghiêng người chống lên tay vịn, “Dầu gì ngươi cũng là Ti Hỏa Đế Quân, ta sẽ giết ngươi ở trên chiến trường, cũng tránh làm. . .dơ bẩn nơi này”
Người của Xích Lâm lay động một chút, làm thế nào để dùng ngôn ngữ tổn thương người, Đông Thiên Vân đã nắm chắc kỹ thuật vô cùng. “Chàng. . . chàng không hỏi thiếp về tông tích của con bé đó sao?” Danh dự không còn, hi vọng cũng không, nàng biết chính mình không nên hèn mọn hỏi ra vấn đề như vậy. Nhưng mà, đây là đòn công kích cuối cùng mà nàng ta để lại cho chàng, không ngờ chàng lại thờ ơ như vậy.
“Ta và con bé linh huyết tương liên, con bé không chết, lên trời xuống đất, chỉ cần ta còn sống, thì có thể tìm được con bé.” Lời nói này, có lẽ không phải chàng muốn nói cho Xích Lâm nghe, chí ít sau khi nói xong câu ấy, chàng nở nụ cười nhạt như rất thật lòng. Chỉ cần con bé còn sống, chàng sẽ không phải là người cô đơn bi thảm nhất trong Tam Hoàn.
Xích Lâm không biết mình rời khỏi đó như thế nào, chờ đến khi nàng cưỡi Tịnh Vũ bay một hồi, lúc quay đầu nhìn lại, núi Cửu U đã được đặt trong một kết giới lộng lẫy, đó là kết giới mạnh mẽ nhất, xinh đẹp nhất mà nàng từng thấy, hình như Đông Thiên Vân. . . đã định liều mình đọ sức.
Viêm Cập điều khiển Minh Ngư từ từ dừng lại ở bậc thềm thật dài trước phủ Nguyên Hậu, Nguyên Hậu Ti Thổ, là tinh thông cấu tạo cung điện hoa mỹ, nhưng dinh thự của hắn lại mộc mạc mà đơn giản. Thềm đá dày nặng mà bằng phẳng kéo dài từ chân núi đến đỉnh núi, là nơi duy nhất thể hiện khí phái của Ti Thổ Đế Quân. Viêm Cập ra hiệu cho Minh Ngư đi gõ cửa thông báo, chưa từng muốn đẩy cửa vào, hai cánh cửa sơn son ‘chi nha’ mở ra, một mùi rượu xông vào mũi.
Mơ hồ có tiếng nhạc khúc và ngâm xướng, thanh âm thanh thúy của kích phữu (*), tiếng cười rộn rã của nữ tử dần dần rõ ràng, mấy vị tiên nữ quần áo không chỉnh tề bước chân lảo đảo từ đại điện đi ra, mang theo tiếng trêu đùa cười cợt, nhìn thấy Minh Ngư còn ném vài ánh mắt quyến rũ, hết sức phóng túng. Các nàng dìu nhay đi ra ngoài cửa, Minh Ngư sợ các nàng gây rối Viêm Cập, dang hai cánh tay chặn một lối đi, mời Viêm Cập đi vào.
Suốt dọc đường đi đều có tiên nhân say rượu, bước chân xiêu vẹo loạng choạng, hoặc trong miệng vẫn ngâm nga khúc ca vừa rồi, hoặc nói lời âu yếm giả dối, ước hẹn với tiên nữ ra hậu điện tầm hoan, Viêm Cập hơi nhíu mày, tăng tốc bước vào chính điện.
Trong chính điện rượu đang say, ca đang vui, nữ tiên ca cơ nhộn nhịp ca múa, cả điện đầy hương vị hoan lạc.
Nguyên Hậu nghiêng người tựa vào ghế chủ nhân ở trên điện, một tiên cơ mỹ mạo dựa vào bên cạnh hắn, liếc mắt đưa tình. Nhìn thấy chủ tớ Thủy Quân tiến đến, Nguyên Hậu chỉ là nâng chén rượu trong tay tỏ vẻ hoan nghênh, Viêm Cập khôi phục linh thức hắn cũng không tỏ vẻ gì bất ngờ, hoặc có thể nói, hắn vốn không hề quan tâm.
Viêm Cập bước từ từ đến trước mặt Nguyên Hậu, sau khi hắn khôi phục linh thức của Ti Thủy Đế Quân, thanh tao nhàn nhã uy nghiêm, tuy rằng đám tiên nữ đều chăm chú liếc nhìn hắn, lại không dám tiến lên quấn quít.
“Nguyên Hậu” Viêm Cập nhìn hắn một lúc lâu, cũng không nói lời chỉ trích, “Thiên Tộc đã vây khốn núi Cửu U. . .”
Nguyên Hậu vừa nghe, chỉ lắc lư ly rượu, cực kỳ phiền chán nói: “Ta không có hứng thú với chuyện này.”
Viêm Cập đừng bước, “Chuyện này?” Chẳng lẽ Đông Thiên Vân trong mắt hắn cũng biến thành người phàm tục ngang hàng với chúng sinh trong Tam Hoàn sao?
Nguyên Hậu nhìn nét mặt của hắn, đẩy tiên cơ bên cạnh ra, lay động đứng lên, cười ha ha nói: “Trước kia ta vì người khác mà toan tính suy nghĩ, nhưng, ngay cả chính chuyện của ta, ta cũng không thể nắm bắt được! Còn có thể giúp ai? Thiên hạ rộng lớn, đều có số mệnh, tất cả nên yên ổn với bổn phận đi.”
Viêm Cập rũ mắt xuống, giống như có chuyện gì đó không thể quyết định ngay lập tức, lúc hắn nhìn lại Nguyên Hậu, lạnh nhạt hỏi Nguyên Hậu: “Ngươi tính yên ổn với bổn phận của mình?”
Thân người Nguyên Hậu mềm nhũn, lại ngồi trên giường tháp, nhìn giếng trời chạm trổ hoa văn cao cao trên đỉnh điện, “Không phải sao? Nửa đời của ta đều vì người khác, hi vọng được một chút quan tâm, bây giờ ta muốn người khác phải suy nghĩ cho ta, làm cho ta vui vẻ, công bằng thôi.”
Viêm Cập mím môi, “Thanh Tuế. . .”
Nghe thấy cái tên này, thân người Nguyên Hậu run run dữ dội, lập tức hắn uống một ngụm rượu, ra vẻ không lưu ý mà cười lên, tiên cơ quấn quýt lấy hắn thấy hắn cười, đánh bạo tiến sát đến, hắn ôm lấy, hôn thật sâu lên má nàng ta.
Viêm Cập nhìn mà như không thấy, ngữ khí không hề có chút thay đổi, “Nàng ấy chỉ là hi vọng ngươi có thể sống tốt hơn.”
Nguyên Hậu cười ha ha, “Ừ, nguyện vọng của nàng ấy đã thực hiện được rồi, ta sống rất tốt.”
“Ngươi có biết, đêm trước khi đến cốc Tù Long nàng ấy đã nói gì với ta không?” Viêm Cập có chút thương hại nhìn hắn.
“Biết cái gì chứ? Chỉ đơn giản nói, nàng ấy luôn thích ngươi. Viêm Cập, người thì cũng đã chết rồi, ngươi tới tìm ta khoe khoang làm gì?”
Viêm Cập nhẹ giọng cười, Nguyên Hậu cô phụ tấm lòng của Thanh Tuế dành cho hắn, biết được sự thật cũng xem như là trừng phạt đối với hắn. “Ngày đó nàng ấy hỏi ta, ta có thích nàng ấy không?”
Nguyên Hậu nghe xong thì cười lạnh một tiếng, không biết thật sự đang châm chọc Viêm Cập hay là chính mình.
“Ta đương nhiên trả lời nàng ấy là “không thích”. Không ngờ nàng ấy lại cười, nói rằng nàng ấy đã không hy vọng nữa. Nàng vẫn cho là thích ta, nhưng ta lại luôn thích người khác, nàng ấy chỉ không phục. Từ lúc ngươi giận dỗi rời khỏi cung Cửu U, nàng ấy đi dạo khắp nơi, chuyện nàng ấy nghĩ đến nhiều nhất, chính là đi tìm ngươi. Nàng ấy nói. . . sau khi từ cốc Tù Long trở về, nàng ấy muốn chủ động thổ lộ với ngươi, bù đắp nhiều năm qua nàng ấy hồ đồ khiến cho ngươi buồn bã.”
Nguyên Hậu chống một cánh tay che mi mắt, ly rượu trong tay không ngừng lắc lư, rượu đều sánh ra ngoài.
“Chỉ là không ngờ, thổ lộ cuối cùng của nàng ấy đối với ngươi là như thế. Ngươi. . . Cũng đã hiểu rõ ý của nàng ấy rồi chứ?” Viêm Cập thở dài một hơi, “Nếu ngươi không đối đãi với mình thật tốt, hồn thiêng của Thanh Tuế ở trên trời cũng sẽ không an ổn. Những lời muốn nói ta cũng nói xong rồi, lần này đến núi Cửu U giúp cho Đông Thiên Vân, chỉ sợ cũng không còn cách nào tới tìm ngươi nữa, bảo trọng.”
Nguyên Hậu không đứng đậy, tùy ý hắn và Minh Ngư đi ra đại điện, cuối cùng chén rượu trong tay Nguyên Hậy rơi xuống, “Cút! Đều cút hết đi!” Một chữ cuối cùng đã chứa đựng cảm xúc nghẹn ngào.
Lúc Viêm Cập đuổi tới núi Cửu U, kết giới trên núi đã không còn sáng chói như hôm trước, chứng minh pháp lực của Đông Thiên Vân tiêu hao rất nhiều. Tiếng kiêu thảm thiết chém giết ở phía trước không dứt, ở dưới chân núi thi thể chất cao như núi, dòng sông U Hà cũng bị nhuộm màu đỏ tươi, trống trận Thiên Tộc ‘thùng thùng’ vang lên, thúc giục chúng tiên tiếp viện không ngừng dũng cảm tiến tới. Viêm Cập dùng Phượng Hoàng Cầm giết mở một con đường máu, lúc sắp tới gần Đông Thiên Vân đang ở ngay trung tâm gió tanh mưa máu, toàn thân Úc Mộc đầy máu tiến ra ngăn cản đường của hắn.
Hắn âm hiểm tàn độc nheo mắt trừng Viêm Cập, “Ngươi đang làm gì vậy?”
Viêm Cập liếc nhìn hắn, nở nụ cười khinh thường, bộ mặt này của Úc Mộc ngược lại càng chân thật hơn so với gương mặt tươi cười thường ngày. “Nhìn không ra sao?” Viêm Cập hỏi lại.
“Ngươi dùng thần khí Thiên Tộc ban cho của ngươi, đối phó Thiên Tộc? !” Úc Mộc cất cao giọng quát hỏi.
Viêm Cập đặt Phượng Hoàng Cầm trước mặt hắn, “Chỉ cần ngươi có thể tìm ra một người có thể dùng cây đàn này, ta sẽ trả lại cho ngươi.”
Câu nói này khiến cho hai mắt Úc Mộc đỏ au, đây là câu nói mà hắn nghe không vừa tai nhất. “Người đâu, triệu Thủy Linh tới đây!” Thiên Tộc tác chiến, đương nhiên phải điều động các giới lực lượng tinh nhuệ, Viêm Cập lúc ấy còn chưa quy vị, Thủy Linh như rắn mất đầu, ý chỉ của Thiên Tộc vừa đến, đương nhiên cũng đều tuân theo, số người đông đảo. Mộc Linh bởi vì Kim Trản đứng đầu, không có tham gia trong lần bao vây này, tuy rằng Nguyên Hậu không rất quan tâm đến công việc của Thổ Linh, cũng ra nghiêm lệnh không được tham dự, cho nên đại quân Thiên Tộc lấy Hỏa Linh, Thủy Linh cùng Kim Linh tạo thành. Bây giờ Viêm Cập hiện thân, lại công khai đối lập với Thiên Tộc, đám Thủy Linh ngơ ngác nhìn nhau, không biết làm sao mới tốt.
“Đến đó cầm lấy đi! Ai có thể lấy được Phượng Hoàng Cầm, chính là Thủy Quân kế nhiệm!” Úc Mộc cao giọng hô to, không ngừng cổ động.
Mấy Thủy Linh có dã tâm sôi nổi tiến lên thử nghiệm, đều thất bại mà trở về, lúc này Viêm Cập thu Phượng Hoàng Cầm lại, đứng trên lưng Minh Ngư, “Đàn này là vật tương truyền nhiều thế hệ của Thủy Linh chúng ta, khi nào đã trở thành quà ban thưởng của Thiên Tộc? ! Phượng Hoàng Cầm đã nhận ta làm chủ, Thủy Linh phải nghe lệnh của ta!” Hắn nâng Phượng Hoàng Cầm lên, quần áo trắng phất phới, màu sắc cây đàn loá mắt, chúng Thủy Linh không khỏi thật lòng khâm phục quỳ gối xuống đất.
“Thủy Linh dưới trướng ta nghe lệnh, mau trở về nơi của mình, không được giúp Thiên Tộc làm điều ác, tăng thêm thương vong!” Hắn giọng cao nói.
Trong lòng Úc Mộc ẩn giấu suy nghĩ riêng, cảm thấy Hỏa Linh Kim Linh có thể nghe theo điều động, cho nên quân tiên phong hoàn toàn là Thủy Linh, trong lòng nhóm Thủy Linh đã ngầm bất mãn, khi nghe Viêm Cập nói “Tăng thêm thương vong” thật sự là lời nói từ trong đáy lòng, lập tức đều lĩnh mệnh mà đi.
Úc Mộc thấy thế ngửa mặt lên trời cười ha ha, “Hay cho một Viêm Cập, giỏi cho một Thủy Quân! Nhưng mà lần này thắng bại đã phân, có hay không có Thủy Linh các ngươi tương trợ, cũng không quan trọng gì!”
Viêm Cập lạnh lùng nhếch khóe miệng: “Chưa hẳn.”
Đông Thiên Vân ngẩng đầu, tối nay ánh trăng nhàn nhạt, dải ngân hà lại chói mắt lạ thường, không biết trong biển sao bao la này đâu là ngôi sao Hương Tô của chàng. Đông Thiên Vân cảm thấy cằm hơi lành lạnh, không tin mà đưa tay chạm vào, thật sự là nước mắt. Từ khi chàng có sinh mệnh chàng chưa từng chảy nước mắt, hắn nhìn sắc nước nhàn nhạt mong manh trên tay mình, Cô Vấn dù có sắc bén, cũng không thể khiến cho trái tim không bị tổn thương. Trước kia chàng mờ mịt không biết làm sao để yêu một người, bởi vì nàng hạnh phúc, mà dung túng để cho nàng rời khỏi, đáy lòng chàng từ trước đến giờ vẫn còn oán trách nàng bội phản. Nhưng bây giờ. . . Hắn chỉ cần nàng còn sống, phản bội cũng được, tổn thương chàng cũng được, thế nào cũng được!
Chàng xoay người quen thuộc đi vào bên trong, cũng may chàng còn có U Nguyệt, chàng không muốn nghĩ về tương lai, chỉ cần khi cô đơn tận xương tủy như lúc này, có thể ôm thân thể mềm mại nho nhỏ thơm hương của con bé vào trong lòng. Con bé tuy nhỏ, nhưng cho chàng sự an ủi và ấm áp, lớn hơn nhiều sao với toàn bộ thiên địa Tam Hoàn.
Ngọn lửa trong đèn đều bị dập tắt, hoàn toàn dựa vào ánh sao chiếu sáng một góc cửa, bóng dáng của chàng trong ánh sáng ấy vừa thon dài lại cô đơn, Đông Thiên Vân dừng bước.
Bước vào cửa điện, chàng liền phát hiện sự khác thường, không có mùi hương hoa sơn chi thoang thoảng đặc biệt của cục thịt nhỏ.
Trong bóng đêm, trâm cài đầu của Xích Lâm có lúc rung động lóe sáng cực nhanh, cũng lộ rõ rằng tuy nó bày ra thần thái lạnh lùng, vẫn không tự chủ mà run rẩy.
Đông Thiên Vân im lặng một lúc, chàng không giận tím mặt, cũng không có giương mắt nhìn nàng ta, chỉ hỏi: “ U Nguyệt đâu?”
Xích Lâm ngồi trên ghế tựa mà bình thường Đông Thiên Vân ngồi đọc sách, đôi tay giữ chặt tay vịn. “Biết là không thể che giấu được bí mật nữa, việc đầu tiên thiếp làm chính là giết chết con bé đó!”
Đông Thiên Vân lại trầm mặc, một lát sau giống như không hiểu thấu, nghi ngờ hỏi nàng ta: “Vì sao?”
Vấn đề này đã chọc giận Xích Lâm, chàng không biết vì sao nàng lại phải tạo ra nhiều sát nghiệt như vậy sao? ! “Bởi vì thiếp đố kỵ!” bởi vì phẫn nộ, Xích Lâm vừa từ ghế vọt đứng lên, ánh sao đêm xuyên qua khung cửa sổ chiếu sáng gương mặt nàng ta, nét mặt ai oán mà giận dữ.
Đông Thiên Vân lắc đầu, dường như vẫn không hiểu rõ, “Kỳ thật ngươi vẫn biết, ta không thích ngươi.” Cuối cùng chàng nhìn Xích Lâm, không có tức giận cũng không có căm hờn, Xích Lâm biết, chàng sớm đã quyết định giết nàng, giờ phút bình tĩnh này, ngay cả một chút thù hận cũng khinh thường cho nàng. “Ngươi làm như vậy, chỉ có thể khiến cho ta càng ghét ngươi”
Xích Lâm có chút điên cuồng mỉm cười trong im lặng, không ngừng gật đầu, “Đúng, chàng nói đều đúng, nhưng không phải thiếu chút nữa thiếp đã thành công rồi sao? Nếu như không phải có tiểu hoa tinh đáng chết kia, thiếp đã thành công rồi, chàng sẽ lấy thiếp”
Đông Thiên Vân nghe xong, thế nhưng khẽ mỉm cười, tuy rằng đưa lưng về phía ánh sao, Xích Lâm vẫn sững sờ nhìn theo. Tôn lên mấy phần tao nhã không thể không liếc nhìn, chỉ cần một đường phác hoạ, càng rung động lòng người, Đông Thiên Vân chính là như vậy. “Có lẽ ngươi nói rất đúng. Nhưng nếu như ngươi không phải chủ nhân của Hạo Thiên Tháp, ngay cả nhìn ngươi một lần ta cũng chẳng có hứng thú”.
Chàng vốn không che dấu sự xấu xa của mình, uy lực của một đòn công kích này rất to lớn, Xích Lâm không cách nào kiềm chế được mà lui về phía sau, va vào ghế dựa phát ra tiếng vang ‘kịch’.
Một tiếng sét đột nhiên vang lên, Đông Thiên Vân quay đầu, bầu trời đêm vốn trong vắt giờ đã kéo mây đen dầy đặc, cuồng phong theo mây thổi lên, hoa Cửu U lảo đảo xiêu vẹo, ánh huỳnh quang cũng ảm đạm đi.
Đông Thiên Vân cười lạnh, không ngờ Thiên Tộc tới nhanh như vậy, xem ra Úc Mộc đã chuẩn bị một thời gian dài rồi.
Khi Xích Lâm nhìn thấy, đột nhiên cười ha ha, cả người đứng thẳng khôi phục mấy phần ngạo nghễ. “Đông Thiên Vân, với pháp lực nửa tiên nửa ma ấy của chàng, cho dù có Cô Vấn trong tay, cũng khó địch lại chúng tiên Thiên Tộc thay nhau vây công!” Nàng ta đã không sợ chàng, tới gần mấy bước, mặt đối mặt nhíu mày nhìn chàng “Chỉ cần đồng ý ở cùng một chỗ với ta, ta sẽ giúp chàng. . .”
Đông Thiên Vân phát ra tiếng cười lạnh chế giễu, “Ngươi không sợ sau khi ta khôi phục tiên nguyên, chuyện đầu tiên ta làm chính là giết ngươi sao?”
Đây là một câu hỏi làm khó Xích Lâm, đúng, bây giờ nàng ta có thể uy hiếp chàng, tất cả hứa hẹn cũng không phải mấy câu thề thốt nhẹ nhàng, chàng hận nàng ta, đây là sự thật không thể thay đổi.
“Đi.” Đông Thiên Vân lạnh nhạt nói, đi lướt qua nàng ta, đến trước chiếc ghế tựa mà nàng ta mới ngời vừa rồi, dùng tay áo phất làn gió để thổi đi dơ bẩn, mang theo khôn xiết kinh thường quạt lên tôn nghiêm của Xích Lâm, Xích Lâm nhìn, cuối cùng nước mắt cũng chảy xuống.
“Chàng không giết thiếp sao?” Tuy rằng pháp lực của Đông Thiên Vân giảm phân nửa, nàng vẫn không phải là đối thủ của chàng.
Đông Thiên Vân đã ngồi ở trên ghế, nghiêng người chống lên tay vịn, “Dầu gì ngươi cũng là Ti Hỏa Đế Quân, ta sẽ giết ngươi ở trên chiến trường, cũng tránh làm. . .dơ bẩn nơi này”
Người của Xích Lâm lay động một chút, làm thế nào để dùng ngôn ngữ tổn thương người, Đông Thiên Vân đã nắm chắc kỹ thuật vô cùng. “Chàng. . . chàng không hỏi thiếp về tông tích của con bé đó sao?” Danh dự không còn, hi vọng cũng không, nàng biết chính mình không nên hèn mọn hỏi ra vấn đề như vậy. Nhưng mà, đây là đòn công kích cuối cùng mà nàng ta để lại cho chàng, không ngờ chàng lại thờ ơ như vậy.
“Ta và con bé linh huyết tương liên, con bé không chết, lên trời xuống đất, chỉ cần ta còn sống, thì có thể tìm được con bé.” Lời nói này, có lẽ không phải chàng muốn nói cho Xích Lâm nghe, chí ít sau khi nói xong câu ấy, chàng nở nụ cười nhạt như rất thật lòng. Chỉ cần con bé còn sống, chàng sẽ không phải là người cô đơn bi thảm nhất trong Tam Hoàn.
Xích Lâm không biết mình rời khỏi đó như thế nào, chờ đến khi nàng cưỡi Tịnh Vũ bay một hồi, lúc quay đầu nhìn lại, núi Cửu U đã được đặt trong một kết giới lộng lẫy, đó là kết giới mạnh mẽ nhất, xinh đẹp nhất mà nàng từng thấy, hình như Đông Thiên Vân. . . đã định liều mình đọ sức.
Viêm Cập điều khiển Minh Ngư từ từ dừng lại ở bậc thềm thật dài trước phủ Nguyên Hậu, Nguyên Hậu Ti Thổ, là tinh thông cấu tạo cung điện hoa mỹ, nhưng dinh thự của hắn lại mộc mạc mà đơn giản. Thềm đá dày nặng mà bằng phẳng kéo dài từ chân núi đến đỉnh núi, là nơi duy nhất thể hiện khí phái của Ti Thổ Đế Quân. Viêm Cập ra hiệu cho Minh Ngư đi gõ cửa thông báo, chưa từng muốn đẩy cửa vào, hai cánh cửa sơn son ‘chi nha’ mở ra, một mùi rượu xông vào mũi.
Mơ hồ có tiếng nhạc khúc và ngâm xướng, thanh âm thanh thúy của kích phữu (*), tiếng cười rộn rã của nữ tử dần dần rõ ràng, mấy vị tiên nữ quần áo không chỉnh tề bước chân lảo đảo từ đại điện đi ra, mang theo tiếng trêu đùa cười cợt, nhìn thấy Minh Ngư còn ném vài ánh mắt quyến rũ, hết sức phóng túng. Các nàng dìu nhay đi ra ngoài cửa, Minh Ngư sợ các nàng gây rối Viêm Cập, dang hai cánh tay chặn một lối đi, mời Viêm Cập đi vào.
Suốt dọc đường đi đều có tiên nhân say rượu, bước chân xiêu vẹo loạng choạng, hoặc trong miệng vẫn ngâm nga khúc ca vừa rồi, hoặc nói lời âu yếm giả dối, ước hẹn với tiên nữ ra hậu điện tầm hoan, Viêm Cập hơi nhíu mày, tăng tốc bước vào chính điện.
Trong chính điện rượu đang say, ca đang vui, nữ tiên ca cơ nhộn nhịp ca múa, cả điện đầy hương vị hoan lạc.
Nguyên Hậu nghiêng người tựa vào ghế chủ nhân ở trên điện, một tiên cơ mỹ mạo dựa vào bên cạnh hắn, liếc mắt đưa tình. Nhìn thấy chủ tớ Thủy Quân tiến đến, Nguyên Hậu chỉ là nâng chén rượu trong tay tỏ vẻ hoan nghênh, Viêm Cập khôi phục linh thức hắn cũng không tỏ vẻ gì bất ngờ, hoặc có thể nói, hắn vốn không hề quan tâm.
Viêm Cập bước từ từ đến trước mặt Nguyên Hậu, sau khi hắn khôi phục linh thức của Ti Thủy Đế Quân, thanh tao nhàn nhã uy nghiêm, tuy rằng đám tiên nữ đều chăm chú liếc nhìn hắn, lại không dám tiến lên quấn quít.
“Nguyên Hậu” Viêm Cập nhìn hắn một lúc lâu, cũng không nói lời chỉ trích, “Thiên Tộc đã vây khốn núi Cửu U. . .”
Nguyên Hậu vừa nghe, chỉ lắc lư ly rượu, cực kỳ phiền chán nói: “Ta không có hứng thú với chuyện này.”
Viêm Cập đừng bước, “Chuyện này?” Chẳng lẽ Đông Thiên Vân trong mắt hắn cũng biến thành người phàm tục ngang hàng với chúng sinh trong Tam Hoàn sao?
Nguyên Hậu nhìn nét mặt của hắn, đẩy tiên cơ bên cạnh ra, lay động đứng lên, cười ha ha nói: “Trước kia ta vì người khác mà toan tính suy nghĩ, nhưng, ngay cả chính chuyện của ta, ta cũng không thể nắm bắt được! Còn có thể giúp ai? Thiên hạ rộng lớn, đều có số mệnh, tất cả nên yên ổn với bổn phận đi.”
Viêm Cập rũ mắt xuống, giống như có chuyện gì đó không thể quyết định ngay lập tức, lúc hắn nhìn lại Nguyên Hậu, lạnh nhạt hỏi Nguyên Hậu: “Ngươi tính yên ổn với bổn phận của mình?”
Thân người Nguyên Hậu mềm nhũn, lại ngồi trên giường tháp, nhìn giếng trời chạm trổ hoa văn cao cao trên đỉnh điện, “Không phải sao? Nửa đời của ta đều vì người khác, hi vọng được một chút quan tâm, bây giờ ta muốn người khác phải suy nghĩ cho ta, làm cho ta vui vẻ, công bằng thôi.”
Viêm Cập mím môi, “Thanh Tuế. . .”
Nghe thấy cái tên này, thân người Nguyên Hậu run run dữ dội, lập tức hắn uống một ngụm rượu, ra vẻ không lưu ý mà cười lên, tiên cơ quấn quýt lấy hắn thấy hắn cười, đánh bạo tiến sát đến, hắn ôm lấy, hôn thật sâu lên má nàng ta.
Viêm Cập nhìn mà như không thấy, ngữ khí không hề có chút thay đổi, “Nàng ấy chỉ là hi vọng ngươi có thể sống tốt hơn.”
Nguyên Hậu cười ha ha, “Ừ, nguyện vọng của nàng ấy đã thực hiện được rồi, ta sống rất tốt.”
“Ngươi có biết, đêm trước khi đến cốc Tù Long nàng ấy đã nói gì với ta không?” Viêm Cập có chút thương hại nhìn hắn.
“Biết cái gì chứ? Chỉ đơn giản nói, nàng ấy luôn thích ngươi. Viêm Cập, người thì cũng đã chết rồi, ngươi tới tìm ta khoe khoang làm gì?”
Viêm Cập nhẹ giọng cười, Nguyên Hậu cô phụ tấm lòng của Thanh Tuế dành cho hắn, biết được sự thật cũng xem như là trừng phạt đối với hắn. “Ngày đó nàng ấy hỏi ta, ta có thích nàng ấy không?”
Nguyên Hậu nghe xong thì cười lạnh một tiếng, không biết thật sự đang châm chọc Viêm Cập hay là chính mình.
“Ta đương nhiên trả lời nàng ấy là “không thích”. Không ngờ nàng ấy lại cười, nói rằng nàng ấy đã không hy vọng nữa. Nàng vẫn cho là thích ta, nhưng ta lại luôn thích người khác, nàng ấy chỉ không phục. Từ lúc ngươi giận dỗi rời khỏi cung Cửu U, nàng ấy đi dạo khắp nơi, chuyện nàng ấy nghĩ đến nhiều nhất, chính là đi tìm ngươi. Nàng ấy nói. . . sau khi từ cốc Tù Long trở về, nàng ấy muốn chủ động thổ lộ với ngươi, bù đắp nhiều năm qua nàng ấy hồ đồ khiến cho ngươi buồn bã.”
Nguyên Hậu chống một cánh tay che mi mắt, ly rượu trong tay không ngừng lắc lư, rượu đều sánh ra ngoài.
“Chỉ là không ngờ, thổ lộ cuối cùng của nàng ấy đối với ngươi là như thế. Ngươi. . . Cũng đã hiểu rõ ý của nàng ấy rồi chứ?” Viêm Cập thở dài một hơi, “Nếu ngươi không đối đãi với mình thật tốt, hồn thiêng của Thanh Tuế ở trên trời cũng sẽ không an ổn. Những lời muốn nói ta cũng nói xong rồi, lần này đến núi Cửu U giúp cho Đông Thiên Vân, chỉ sợ cũng không còn cách nào tới tìm ngươi nữa, bảo trọng.”
Nguyên Hậu không đứng đậy, tùy ý hắn và Minh Ngư đi ra đại điện, cuối cùng chén rượu trong tay Nguyên Hậy rơi xuống, “Cút! Đều cút hết đi!” Một chữ cuối cùng đã chứa đựng cảm xúc nghẹn ngào.
Lúc Viêm Cập đuổi tới núi Cửu U, kết giới trên núi đã không còn sáng chói như hôm trước, chứng minh pháp lực của Đông Thiên Vân tiêu hao rất nhiều. Tiếng kiêu thảm thiết chém giết ở phía trước không dứt, ở dưới chân núi thi thể chất cao như núi, dòng sông U Hà cũng bị nhuộm màu đỏ tươi, trống trận Thiên Tộc ‘thùng thùng’ vang lên, thúc giục chúng tiên tiếp viện không ngừng dũng cảm tiến tới. Viêm Cập dùng Phượng Hoàng Cầm giết mở một con đường máu, lúc sắp tới gần Đông Thiên Vân đang ở ngay trung tâm gió tanh mưa máu, toàn thân Úc Mộc đầy máu tiến ra ngăn cản đường của hắn.
Hắn âm hiểm tàn độc nheo mắt trừng Viêm Cập, “Ngươi đang làm gì vậy?”
Viêm Cập liếc nhìn hắn, nở nụ cười khinh thường, bộ mặt này của Úc Mộc ngược lại càng chân thật hơn so với gương mặt tươi cười thường ngày. “Nhìn không ra sao?” Viêm Cập hỏi lại.
“Ngươi dùng thần khí Thiên Tộc ban cho của ngươi, đối phó Thiên Tộc? !” Úc Mộc cất cao giọng quát hỏi.
Viêm Cập đặt Phượng Hoàng Cầm trước mặt hắn, “Chỉ cần ngươi có thể tìm ra một người có thể dùng cây đàn này, ta sẽ trả lại cho ngươi.”
Câu nói này khiến cho hai mắt Úc Mộc đỏ au, đây là câu nói mà hắn nghe không vừa tai nhất. “Người đâu, triệu Thủy Linh tới đây!” Thiên Tộc tác chiến, đương nhiên phải điều động các giới lực lượng tinh nhuệ, Viêm Cập lúc ấy còn chưa quy vị, Thủy Linh như rắn mất đầu, ý chỉ của Thiên Tộc vừa đến, đương nhiên cũng đều tuân theo, số người đông đảo. Mộc Linh bởi vì Kim Trản đứng đầu, không có tham gia trong lần bao vây này, tuy rằng Nguyên Hậu không rất quan tâm đến công việc của Thổ Linh, cũng ra nghiêm lệnh không được tham dự, cho nên đại quân Thiên Tộc lấy Hỏa Linh, Thủy Linh cùng Kim Linh tạo thành. Bây giờ Viêm Cập hiện thân, lại công khai đối lập với Thiên Tộc, đám Thủy Linh ngơ ngác nhìn nhau, không biết làm sao mới tốt.
“Đến đó cầm lấy đi! Ai có thể lấy được Phượng Hoàng Cầm, chính là Thủy Quân kế nhiệm!” Úc Mộc cao giọng hô to, không ngừng cổ động.
Mấy Thủy Linh có dã tâm sôi nổi tiến lên thử nghiệm, đều thất bại mà trở về, lúc này Viêm Cập thu Phượng Hoàng Cầm lại, đứng trên lưng Minh Ngư, “Đàn này là vật tương truyền nhiều thế hệ của Thủy Linh chúng ta, khi nào đã trở thành quà ban thưởng của Thiên Tộc? ! Phượng Hoàng Cầm đã nhận ta làm chủ, Thủy Linh phải nghe lệnh của ta!” Hắn nâng Phượng Hoàng Cầm lên, quần áo trắng phất phới, màu sắc cây đàn loá mắt, chúng Thủy Linh không khỏi thật lòng khâm phục quỳ gối xuống đất.
“Thủy Linh dưới trướng ta nghe lệnh, mau trở về nơi của mình, không được giúp Thiên Tộc làm điều ác, tăng thêm thương vong!” Hắn giọng cao nói.
Trong lòng Úc Mộc ẩn giấu suy nghĩ riêng, cảm thấy Hỏa Linh Kim Linh có thể nghe theo điều động, cho nên quân tiên phong hoàn toàn là Thủy Linh, trong lòng nhóm Thủy Linh đã ngầm bất mãn, khi nghe Viêm Cập nói “Tăng thêm thương vong” thật sự là lời nói từ trong đáy lòng, lập tức đều lĩnh mệnh mà đi.
Úc Mộc thấy thế ngửa mặt lên trời cười ha ha, “Hay cho một Viêm Cập, giỏi cho một Thủy Quân! Nhưng mà lần này thắng bại đã phân, có hay không có Thủy Linh các ngươi tương trợ, cũng không quan trọng gì!”
Viêm Cập lạnh lùng nhếch khóe miệng: “Chưa hẳn.”
Bình luận truyện