Chỉ Là Chuyện Thường Tình

Chương 11: Tình như tình đầu



Để tiếp cận Trác Thanh Liên, Triều Nhan đã dốc toàn lực tính kế.

Trước tiên thông qua ông bố thị trưởng của Đào Chính Kiệt, cô nhanh chóng thay thế vị trí của Thẩm Gia Kỳ, trở thành MC của chương trình "Thế giới doanh nhân", tiếp đến tác động giám đốc đài, tổ chức một buổi phỏng vấn Trác Thanh Liên, lấy lý do là chương trình kỳ trước đạt tỷ lệ người xem rất cao, xô đổ những kỷ lục được lập ra trước đây của nhà đài.Thế nhưng, đối phương lại từ chối phỏng vấn. Triều Nhan gọi điện cả trăm lần, đều chỉ gặp trợ lý đặc biệt của Trác Thanh Liên, một giọng nữ ngọt ngào điềm đạm cất lên, lễ phép:

"Rất lấy làm tiếc, giám đốc Trác của chúng tôi từ trước đến nay không nhận lời phỏng vấn của giới truyền thông".

"Vậy sao lần trước anh ta lại tham gia chương trình của chúng tôi?", Triều Nhan thẳng thừng, không úp mở.

"Đó là do yêu cầu quảng bá của công ty", người trợ lý lãnh đạm trả lời, "Gần đây Trác Thị giành được một lô đất ở Thành Nam, hiện đang chuẩn bị xây dựng một khu vui chơi quy mô lớn".

Triều Nhan tỉ mẫn xem đi xem lại chương trình hôm đó, quả đúng Trác Thanh Liên trong khi phỏng vấn có đôi ba lần nhắc tới, đây cũng là dự án trọng điểm quy hoạch xây dựng thành phố của nhà nước trong năm nay.

Trùng hợp làm sao, vùng đất đó cũng là nơi Triều Nhan trải qua thời thơ ấu, ngõ Tử Trúc. Nhắc tới ngõ Tử Trúc, Triều Nhan không có chúc thiện cảm nào, thậm chí còn cố gắng xóa đi đoạn hồi ức ấy. Không ai tưởng tượng được rằng, cô phát thanh viên xinh đẹp nhất đài truyền hình thành phố C, lại sinh ra ở con hẻm cũ kỹ bẩn thỉu ấy.

Lúc ấy, cô đang học tiểu học, nhờ xinh xắn ngoan ngoãn lại thêm thành tích nổi trội, cô được thầy cô cưng chiều, bạn bè ngưỡng mộ. Điều duy nhất khiến cô cảm thấy tự ti là phải sống trong chốn hang cùng ngõ hẻm. Triều Nhan chưa bao giờ mời bạn đến nhà chơi. Thỉnh thoảng cô cười và nói với mọi người, rằng mình sống trong tòa nhà 5 tầng rộng rãi sáng sủa, có phòng ngủ riêng hướng về phía mặt trời, và còn được bài trí vô cùng trang nhã, thoải mái.

Thực tế là, cô và em gái Tịch Nhan ở chung một phòng, hoàn cảnh gia đình chỉ là tạm no ấm. Bố cô chỉ là anh nhân viên quèn, không đủ điều kiện để được đơn vị phân nhà, cả gia đình bốn người chen chúc trong căn nhà cũ kĩ bà ngoại để lại ở ngõ Tử Trúc. Trước cửa nhà là rãnh nước bốc mùi hôi thối, những con chuột cống to đùng nhảy nhót trên đám rác nổi lềnh bềnh, cầu thang gỗ hẹp bao năm không ai tu sửa, mỗi bước chân lại phát ra tiếng kêu cọt kẹt. Và căn gác xếp chật chội thấp lè tè tối om om, ban ngày cũng phải bật điện, một tấm vải bông giặt tới bạc màu che ngăn phòng ngủ với phòng khách.

Mẹ cô là giáo viên trường tiểu học trên phố, vốn cũng là người đoan trang có học thức, sau vì hoàn cảnh khó khăn đâm ra lôi thôi. Cả ngày đầu tóc bù xù, mặt mũi xanh xao, sau dần dần xa vào ham mê mạt chượt. Bà chê chồng thật thà vô dụng, vô cùng bất mãn về cuộc hôn nhân của mình, và còn đem những bất mãn của mình đổ lên đầu Triều Nhan. Bà ngưỡng mộ cuộc sống giàu có phát đạt của người ta, kỳ vọng Triều Nhan sẽ thay mình thực hiện ước mơ đổi đời. Bà nhịn ăn nhịn mặc, dành tiền mua quần áo đẹp cho Triều Nhan, không tiếc tiền cho cô đi học đàn piano, khiêu vũ, thanh nhạc, lễ nghĩa, nhằm đào tạo cô trở thành một thục nữ tiêu chuẩn, trở thành một sinh viên đại học danh tiếng tiền đồ rộng mở.

May thay, những tháng ngày ác mộng đó không quá dài. Năm Triều Nhan mười tuổi, gia đình họ đã rời ngõ Tử Trúc, chuyển đến khu đô thị do nhà nước xây dựng.

Triều Nhan không hiểu, Trác Thanh Liên vì sao lại hứng thú với mảnh đất đó. Theo tiết lộ của Lệ Mạn Lợi, không lâu sau khi anh ta từ Mỹ trở về, liền bắt tay loại bỏ các ý kiến trái chiều, thuyết phục chủ tịch Trác tiến hành dự án này, đồng thời tích cực xúc tiến, tham gia đấu thầu trong thành phố, dốc toàn bộ tinh lực vật lực mới giành được quyền khai thác mảnh đất ở Thành Nam đó.

Chồng của Lệ Mạn Lợi có quan hệ làm ăn với Trác Thanh Liên, cô bảo với Triều Nhan: "Xét trên góc độ kinh doanh, mảnh đất ở Thành Nam mà để phát triển bất động sản thì không có lời, bởi phải tái định cư rất nhiều hộ di dân. Mà theo tiêu chuẩn bồi thường giải phóng mặt bằng giờ cao hơn trước rất nhiều, nhà đầu tư dù chấp nhận đi khai phá mảnh đất nửa thành thị nửa đất hoang ấy, cũng sẽ không phá dỡ thành phố cũ. Hơn nữa, ngõ Tử Trúc hiện có hàng trăm hộ dân đang sinh sống! Có điều, thành phố C hiện vẫn chưa có khu vui chơi quy mô lớn nào, Trác Thanh Liên dám đổ một đống tiền vào đầu tư như thế, nhất định có cái lý của anh ta".

Những năm gần đây, nhà nước không ngừng nỗ lực đẩy mạnh xây dựng thành phố, cải tạo thành phố cũ được xem là trọng điểm của trọng điểm. Một loạt các khu ổ chuột quanh ngõ Tử Trúc cũng sẽ được cải tạo, đối với thành phố C, đây rõ ràng là một đại sự.

Ngày di dời giải phóng mặt bằng ngõ Tử Trúc, tập đoàn Trác Thị cùng ủy ban thành phố phối hợp tổ chức một buổi lễ khởi công nho nhỏ. Đài truyền hình cũng cử phóng viên đến quay phim phỏng vấn. Là giám đốc điều hành của tập đoàn Trác Thị, Trác Thanh Liên không thể không có mặt. Triều Nhan sao có thể bỏ lỡ cơ hội ngàn vàng này? Bất chấp ánh nắng chói chang, cô cùng với phóng viên quay phim Tiểu Nhiếp, cùng xuất hiện tại hiện trường buổi lễ.

Mặt trời rừng rực chiếu rọi trên đầu khiến Triều Nhan hoa mày chóng mặt, lại thêm bụi mù mịt từ mấy cái máy xúc to tổ chảng, khiến cô phải đưa tay bịt mũi. Lớp hóa trang cầu kì xinh đẹp bị mồ hôi túa ra làm lem nhem hết cả, làm cô phải liên tục lôi ra bộ đồ trang điểm trong túi ra dặm lại phấn.

"Trác Thanh Liên sao giờ vẫn chưa tới? Để bao nhiêu quan khách lãnh đạo thành phố đứng đợi một mình anh ta, thật chẳng ra làm sao!"

Tiểu Nhiếp ngó nhìn đồng hồ, đã 9 giờ 5 phút rồi. "Rùa ngoại" học ở Mỹ về thì sao chứ? Vẫn không thay đổi được cái thói lề mề. Hàng nghìn con người chỉ vì anh ta mà phải đứng dưới cái nắng tháng bảy thiêu đốt, mồ hôi vã ra như tắm, đúng khiến người ta khó chịu.

"Anh ta thật quá ngạo mạn", Triều Nhan nhận xét, nếu không cô cũng không phải nhọc công năm lần bảy lượt đến thế, "Có điều, ai bảo Trác Thị là doanh nghiệp lớn nhất thành phố, hàng năm nộp thuế tới quá nửa ngân sách thành phố. Trên phố chẳng phải người ta vẫn kháo nhau, Trác Thị mà hắt xì một cái, cả cái thành phố C này run như cầy sấy đấy thôi!"

"Mẹ nó chứ, tưởng lắm tiền là ghê gớm lắm sao!", Tiểu Nhiếp hậm hực chửi thề.

Đúng là không ăn được nho thì bày đặt chê nho xanh! Triều Nhan nghĩ thầm. Bỗng mọi người xôn xao cả lên, nhao nhao hướng về phía lối vào, mặt tràn đầy vẻ chờ đợi phấn khích: "Đến rồi, đến rồi!"

Triều Nhan đưa mắt nhìn theo đám đông, một chiếc xe Benz màu đen đang từ từ tiến vào. Xe vừa đỗ lại, mấy người đồng phục nhanh chóng bước lên phía trước, cung kính mở cửa: "Giám đốc Trác, xin mời!"

Cô vội đứng thẳng người lên, tim đập mạnh như có ai đó bóp nghẹt.

Trác Thanh Liên, ngôi sao mới nổi của giới doanh nhân, rốt cuộc là người đàn ông như thế nào? Câu đố cuối cùng cũng sắp tìm được lời giải rồi.

Anh ta bước xuống xe, sải bước về phía bục chủ tịch, vẫy tay chào các vị lãnh đạo và khách quý, lễ độ chu toàn.

Triều Nhan không nhìn được thẳng mặt anh ta, chỉ thấy dáng người cao lớn rắn rỏi, mặt áo sơ mi cotton màu kem đơn giản, phối với quần màu ghi đậm, vừa thoải mái vừa sang trọng, nổi bật giữa một giàn các ông bụng phệ hói đầu.

Sau cùng, Trác Thanh Liên quay người, hướng về phía đông đảo quần chúng đang đứng dưới lễ đài. Triều Nhan chính thức được diện kiến dung nhan anh, trong lòng không khỏi ngợi khen, dáng vẻ ưa nhìn, người thật thậm chí còn đẹp hơn trong ảnh và trên truyền hình bội phần!

Thật khó để diễn tả vẻ đẹp của anh chàng bằng lời, hay đơn giản có thể mượn câu nói nổi tiếng của "em gái" Châu Tấn: "Anh ta thỏa mãn tất cả những mộng tưởng của phụ nữ về người đàn ông lý tưởng".

Trong bảng tiêu chuẩn của Triều Nhan, đầu tiên đương nhiên là chiều cao, cô không hứng thú gì với mẫu đàn ông kiểu Võ Đại Lang[1]. Trong tài liệu của Thẩm Gia Kỳ đưa cho cô viết rõ, Trác Thanh Liên cao 1m82, đúng chiều cao tiêu chuẩn đối với nam giới.

[1] Nhân vật trong truyện Thủy Hử, anh trai Võ Tòng, có chiều cao rất khiêm tốn.

Tiếp đến là vóc dáng. Cô không thích mấy anh chàng thư sinh dáng vẻ yếu ớt, cũng không ưa kiểu vai u thịt bắp. Người đàn ông này dáng cao to, rắn rỏi, vai rộng, vòng ba săn chắc, đúng là ma nơ canh bẩm sinh, mặc cái gì cũng đẹp.

Thứ ba là tướng mạo. Anh không thuộc tuýp da trắng môi đỏ, cũng chẳng phải kiểu mắt to mày rậm. Mày tuy có rậm, nhưng mắt không phải là to lắm, đuôi mắt hơi xếch, hẹp dài nhưng gợi cảm. Lại thêm sống mũi cao thẳng, đôi môi vừa phải không dày không mỏng, đẹp trai quá thể.

Thứ tư là khí chất, bước vào thời đại nhan sắc ngày nay, đàn ông có ngoại hình đẹp thì không thiếu, nhưng những người có khí chất hơn người lại không nhiều. Trác Thanh Liên là người đàn ông có chiều sâu, khí chất thậm chí còn nổi trội hơn cả vẻ khôi ngô tuấn tú bên ngoài.

Mặc dù lăn lộn trong chốn thương trường, lại là một đại gia trẻ tuổi, nhưng từ đầu đến chân không vương chút dung tục hay dáng vẻ con buôn thường thấy, ngược lại ngời ngời phong độ của người có học thức. Cặp kính không gọng trên sống mũi, che giấu vẻ sắc sảo mà cuốn hút trong ánh mắt ấy, suốt buổi lễ nhộn nhịp huyên náo, trên môi luôn nở nụ cười điềm tĩnh khiến mọi người xung quanh chỉ còn biết thốt lên bốn chữ: "Ôn nhã tựa ngọc".

Lãnh đạo thành phố và các vị khách quý lần lượt lên phát biểu, ai nấy phát biểu hùng hồn, "mưa xuân" tung tóe, duy chỉ có Trác Thanh Liên từ đầu đến cuối vẫn giữ vẻ trầm tĩnh nho nhã.

Mười một giờ, buổi lễ kết thúc trong tiếng pháo đinh tay nhức óc và những tràn pháo tay nhiệt liệt. Trông thấy Trác Thanh Liên dợm bước về phía bãi đỗ xe, Triều Nhan vội vàng giục Tiểu Nhiếp, đưa mắt ra hiệu: "Mau, mau chặn anh ta lại!"

Không đợi Tiểu Nhiếp kịp phản ứng, cô đã xông lên phía trước, chạy đuổi theo Trác Thanh Liên, gọi lớn: "Giám đốc Trác, xin đợi một chút!"

Trác Thanh Liên nghe tiếng gọi dừng bước, quay người lại, nhìn cô bằng ánh mắt có chút nghi hoặc.

Lúc đó, Tiểu Nhiếp đã bắt kịp, miệng vẫn đang thở phì phò. Triều Nhan nở nụ cười chuyên nghiệp, chìa danh thiếp của mình ra: "Xin chào, giám đốc Trác. Tôi là Đỗ Triều Nhan, MC đài truyền hình thành phố C, tôi muốn thực hiện một bài phỏng vấn ngắn với ngài, không biết có tiện không?"

Trác Thanh Liên cầm tờ danh thiếp, nhìn chằm chằm vài giây, rồi ngẩng đầu, ánh mắt xoáy sâu trên khuôn mặt cô: "Cô đúng là Đỗ Triều Nhan?"

"Vâng". Không hiểu vì sao, ba chữ "Đỗ Triều Nhan" phát ra từ miệng anh ta, thanh âm trầm trầm, lại mang chút từ tính, cực kì êm tay.

"Nghe danh đã lâu!" Trác Thanh Liên thu lại ánh mắt phức tạp, khẽ mỉm cười, cả khuôn mặt bỗng trở nên sinh động: "Cô Đỗ, rất vui được biết cô".

Anh chủ động đưa tay ra, Triều Nhan vội vàng bắt chặt, ngón tay thon dài, một cảm giác êm ái ấm áp bao trùm lấy cô, khiến hai gò má bất giác ửng hồng.

Trước mặt người khác phái, Triều Nhan rất ít khi đỏ mặt. Vậy mà người đàn ông đứng đối diện này lại khiến cô đỏ mặt e thẹn như cô gái ngây thơ mới chập chững yêu lần đầu, trống ngực đánh thình thịch.

Lần đầu tiên gặp Tô Hàng, cũng là cái cảm giác này.

Năm ấy, cô mới là sinh viên năm nhất, tại góc quẹo hành lang văn phòng hội sinh viên, gặp cậu con trai tay ôm quả bóng rổ, không sớm một bước không chậm một chân, chạm trán với cậu ta. Cùng lúc ngẩng đầu lên, không hẹn mà khuôn mặt cả hai đều ửng đỏ.

Chính trong khoảnh khắc đó, cô đã biết thế nào là yêu.

Có người nói, gặp đúng người vào đúng lúc, rồi đỏ mặt tim run, thì đó, chính là tình yêu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện