Chỉ Là Yêu Thôi
Chương 11: Có cảnh thịt 18+
Hôm nay Hạ Tiểu Nguyên mặc cho mình chiếc váy màu đen hở vai tôn lên làn da dài đến ngang đùi trông thật trẻ trung mà không kém phần quyến rũ. Ngồi trong xe bật điều hòa rồi nhưng cô vẫn thấy lửa nóng trong người ngày càng nhiều, ngực phập phồng lên xuống mà tức giận. Thật khốn khiếp, cô cần anh ta báo cáo cho mình bọn họ tình cảm như thế nào sao.Hoàng Minh Vũ trước kia trong mắt cô là một hoàng tử dịu dàng bao nhiêu thì bây giờ lại là tên mặt dày hết chỗ nói bấy nhiêu. Thì ra trong trái tim anh ta, Lại Minh Nguyệt chiếm vị trí quan trọng đến như vậy. Năm đó, cũng vì cô ta, anh sẵn sàng buông những lời cay đắng làm cô tổn thương và nhục nhã trước toàn trường, không còn mặt mũi nào để tiếp tục học, cô trốn trong phòng không chịu đi ra ngoài.Thời gian đó, Lăng Phong đều bên cạnh an ủi cô, cho cô bờ vai để tựa vào, cũng chính anh vực cô đứng dậy đối mặt với tất cả.
Đi ngang qua siêu thị mua chút đồ ăn rồi về nhà, lúc này đồng hồ đã điểm 6 giờ tối. Hoàng Minh Vũ vẫn chưa về, có thể do công việc bộn bề quá. Hôm qua nghe anh nói có cuộc họp, chắc vì tính chất quan trọng nên đến giờ này chưa kết thúc. Không dám gọi điện cho anh, Hạ Tiểu Nguyên lấy những nguyên liệu cô mua ra để nấu cơm. Hôm nay cô muốn làm món cá sốt cà chua cùng với khoai tây nấu sườn. Thời gian vừa qua bận công việc nên cả hai chỉ ăn uống qua loa, không có lấy được bữa thịnh soạn, nhân dịp này Hạ Tiểu Nguyên trổ tài một chút cho anh xem. Cô giúp việc đã xin nghỉ dài hạn, Hoàng Minh Vũ định thuê người mới nhưng cô từ chối, nói rằng không cần thiết phải như thế, bản thân cô có thể quán xuyến được. Càng ngày cô càng nhận ra bọn họ đang sống như đôi tình nhân trẻ, ngọt ngào đến tận trong xương.
Lớn lên ở quê, từ nhỏ đã theo mẹ giúp công việc bếp núc, Hạ Tiểu Nguyên tự cảm thấy tài nấu ăn của mình không quá kém. Sườn rửa sạch trần nước sôi, cô xào qua lên rồi cho vào nồi áp suất hầm cho kĩ.Cá thì rửa thật sạch, ướp qua chút muối cho thịt săn lại rồi đem chảo đặt lên bếp, cô nhanh chóng làm các món ăn mình muốn. Chăm chú vào công việc mà chẳng hề hay biết Hoàng Minh Vũ đã về từ nãy giờ, đứng ở cửa nhìn cô mà lòng ấm áp.
Công ty đang có những đề án lớn, bản thân anh còn trẻ tuổi đã ngồi lên vị trí tổng giám đốc khiến cho những cổ đông không tin tưởng mà khó chịu. Tuy gia tộc họ Hoàng chiếm 80% cổ phần tập đoàn L.A, nhưg công ty có quy luật của nó. Họ chỉ thật sự chấp nhận một vị Tổng giám đốc có năng lực làm việc hiệu quả và ý chi quyết đoán. Nếu không thể, thì cho dù có là người thừa kế họ cũng nhất quyết phản đối. Lợi ích công ty được đặt lên hàng đầu, Hoàng Minh Vũ muốn chứng minh cho toàn cổ đông nhìn thấy được một con người khác của anh chứ không phải một cậu sinh viên đại học.
Từ khi biết nhận thức trách nhiệm của mình, Hoàng Minh Vũ đã trở thành một đứa trẻ biết suy nghĩ trước tuổi. Một đứa trẻ năm tuổi vẫn chỉ biết mặc quần hoa chạy theo đám bạn để đòi kẹo thì anh đã bắt đầu học những phương trình phức tạp. Cùng học với anh chính là người cậu nhỏ chỉ hơn anh 5 tuổi tên Diệp Khanh. Tuy là cậu cháu nhưng do tuổi tác không kém nhau là bao, Hoàng Minh Vũ ngày đó luôn là cái đuôi của cậu nhỏ. Bẫng đi một thời gian, cũng đã bốn năm không học, hôm nay nhận được điện thoại của cậu nhỏ mời đi ăn. Vốn đã định đồng ý nhưng trong tâm trí lại lướt qua hình ảnh của một người con gái nhỏ nhắn đang bận rộn, Hoàng Minh Vũ chỉ cười trừ hẹn khi khác. Hạnh phúc là gì? Hạnh phúc là khi về đến nhà, mở cửa ra nhìn thấy bữa cơm thịnh soạn cùng bóng dáng của ai đó, là lòng rạo rực không thôi. Với anh mà nói, đây chính là khoảnh khắc vĩnh cửu...
“Anh về rồi à. Đi tắm đi, em đã pha nước ấm cho anh rồi “. Giúp anh tháo cavat và áo vét, Hạ Tiểu Nguyên đẩy anh đi về phía nhà tắm, còn bản thân thì quay ra dọn cơm.
“Hôm nay thế nào, có mệt không”, lúc ăn cơm anh ngẩng đầu hỏi cô
“Một chút, tuy nhiên thầy giáo rất tận tình anh ạ”, cô nào dám nói với anh là khoảng thời gian đó như tra tấn vậy.
Ăn xong, cô đi tắm rửa còn anh thì giúp cô rửa bát. Cách một cánh cửa, người con gái của anh đang trần truồng trong làn khói hơi ấm, bộ ngực no nê. Anh đã từng ao ước khao khát được chạm vào nó biết bao nhiêu lần, tiểu Minh Vũ thì đang gào thét không ngừng. Anh thật muốn đặt cô dưới thân mình mà mươn trớn vuốt ve.
Ôm cô vào lòng, anh dụi đầu vào cổ cô mà phả hơi nóng, đôi tay thì siết chặt lấy Hạ Tiểu Nguyên. Bờ môi phủ xuống môi cô, anh khao khát nó trong dục vọng lửa đốt.
“Ưm.. “, cô khó nhọc phát ra tiếng rên rỉ càng làm anh thấy như muốn nổ tung hơn, đôi tay mảnh khảnh chỉ biết ôm lấy anh để giữ thăng bằng.
Luồn tay vào trong áo Hạ Tiểu Nguyên, Hoàng Minh Vũ tìm kiếm khó nhọc chiếc khuy áo, thật sự ngay lúc này anh chỉ muốn giật phăng những chướng ngại kia đi. Bàn tay phủ xuống đôi bồng đào, anh ra sức nhào nắn, vuốt ve. Hạt trân châu nhỏ dựng đứng mời gọi, anh nhả đôi môi cô, nhìn cô bằng ánh mắt mờ mịt.Hạ Tiểu Nguyên mềm nhũn như nước, toàn bộ nửa thân trên phơi bày trước mặt anh, cô thấy trong người khó chịu không thôi, thật sự muốn hơn thế nữa.
Nhấc bổng cô về phòng, Hoàng Minh Vũ trân trân nhìn cô bé ấy. Miệng phủ xuống một bên ngực mà mút, mà liếm láp, bàn tay còn lại ra sức gợi tình cô. Hạ Tiểu Nguyên cong người trước sự bú liếm kia, càng ngày thật sự càng khó chịu.
“Ưm.. Ân.. “, cô lúc này không biết làm gì hơn, chỉ có thể cong người hưởng sự khoái lạc mà anh mang đến. Kéo chiếc quần soóc, lúc này trên người cô chỉ còn một chiếc quần nhỏ màu ren, Hoàng Minh Vũ nằm đè lên người cô, cầm lấy tay cô đặt vào nơi đệ đệ anh đang căng trướng. Anh muốn hỏi cô có được không, nhưng nhận thấy sự run rẩy của cô, anh lại không nỡ. Mặc dù lúc này anh vô cùng đau, vô cùng muốn bùng nổ, nhưng nằm dưới anh là người yêu anh, là cô gái đơn thuần trong sáng, anh không nỡ, thật sự không nỡ.
“Giúp anh”, Hoàng Minh Vũ thở dốc kéo cô ngồi dậy đối diện với mình. Cự long bật ra ngoài khi thoát khỏi chiếc quần bí bích, hùng dũng mà hiên ngang trước mặt Hạ Tiểu Nguyên khiến cô giật mình mà đỏ mặt không thôi. Của anh thật lớn, thật vĩ đại. Chiếc miệng nhỏ xinh xắn từ từ há ra bao trọn đầu của tiểu Minh Vũ, anh thở dốc run rẩy. Thật sảng khoái, chiếc miệng nhỏ ấy như một liều thuốc độc lấy mạng anh, tốc độ cô không nhanh vì nó quá lớn khiến Hoàng Minh Vũ càng khó chịu và ngứa ngáy hơn. Đôi tay mân mê hạt trân châu nhỏ ở hai đỉnh bồng đào, anh nhắm mắt hưởng thủ sự sủng nhược của cô, trong đầu hiện lên cảnh cùng cô lăn lộn, cô rên rỉ, ánh mắt mờ sương long lanh nước. Anh giật giật xuất những dòng trắng đục vào miệng cô mà chẳng hề báo trước khiến cô sặc sụa vì nó quá kinh khủng. Chạy ùa về phía nhà tắm nôn khan, mặt đỏ bừng nước mắt chảy xuống.Hoàng Minh Vũ không kịp mặc quần, sự lo lắng và tội lỗi hiện lên khó xử. Anh ôm cô vào lòng mà xin lỗi không thôi.
Sau ngày hôm đó, quan hệ giữa Hạ Tiểu Nguyên và anh lại có sự thay đổi rõ rệt. Từ khi được ăn trái cấm, tuy nhiên họ chưa đến bước đường kia, mỗi khi anh khó chịu cô đều dùng tay, miệng, có đôi khi là bộ ngực cỡ D kia giúp anh giải quyết nhu cầu. Mặc dù được thỏa mãn mà xuất ra, nhưng Hoàng Minh Vũ lại ham muốn hơn nữa. Đúng là lòng tham con người thật đáng sợ, khi không được chạm vào thì ao ước, khi đạt được rồi lại muốn hơn nữa. Anh thật sự muốn xem dưới lớp quần ren kia, hoa huyệt của cô có mềm mại như cô không mà khiến anh chao đảo mất lý trí đến như vậy.
Hôm nay là ngày cuối cùng kết thúc bài luận sau thời gian mệt mỏi, cộng với cả thời gian ôn thi học kì khiến cho Hạ Tiểu Nguyên gần như vắt kiệt sức lực. Số tiền thiết kế cô nhận được là bốn mươi triệu, cô đưa cho anh một nửa nhưng anh nói không giúp được cô gì nhiều nên không nhận. Bản thân Hạ Tiểu Nguyên là người vô cùng sòng phẳng, cho dù với bất cứ ai cũng vậy. Họ quen nhau đến nay được bốn tháng, thời gian không lâu nhưng lại vô cùng suôn sẻ, tình cảm ngày càng vun vén nhiều lên. Chỉ còn một tuần nữa là đến tết Dương Lịch, cô đã hứa với ba mẹ sẽ về quê, nhận tiện có tiền, muốn mua ít thuốc cho ông nội luôn. Nhưng cô chỉ là một sinh viên, quen biết không rộng, không biết ở chỗ nào có bán thuốc hiệu quả nữa. Sự trầm ngâm của cô khiến Diệp Khanh bên cạnh tò mò:
“ Sinh viên Hạ Tiểu Nguyên, có chuyện gì mà mất tập trung thế, em đã viết sai liền mấy thuật ngữ rồi”
“À, em không có gì đâu”, vừa nói cô vừa cúi đầu cặm cụi sữa chữa bài.
“Nếu có gì khó nói cứ nói ra, biết đâu tôi có thể giúp được em”
Lắc đầu, Hạ Tiểu Nguyên từ chối trả lời câu hỏi của Diệp Phong, anh với cô chỉ là cương vị thầy giáo và sinh viên, muốn hỏi nhưng lại sợ sệt. Điện thoại đổ lên,cô chỉ nghe thấy Diệp Phong thưa bác sĩ Mục. Ánh mắt sáng lên khi phát hiện ra được điều gì mới mẻ, cô nhìn anh chằm chằm không chớp, định nói gì đó nhưng không biết nói từ đâu.
“Thầy Diệp, thầy có quen vị bác sĩ nào về khoa tim không”
“Em gặp chuyện gì rắc rối sao. Hay cơ thể không khỏe. Nếu không khỏe thì nói với tôi một tiếng, tôi đưa em đi bệnh viện kiểm tra”
“Không có, em không sao. Em chỉ muốn hỏi thầy có biết ai là bác sĩ khoa tim mạch không, em muốn mua chút thuốc cho người nhà”
“Ừm, có đấy. Bạn tôi là phó khoa, chuyên phẫu thuật tim của bệnh viện Trung Ương. Nếu cần gấp thì chiều nay nhé”.
“Cảm ơn thầy”, Hạ Tiểu Nguyên cười tươi khiến Diệp Phong đứng hình. Nụ cười thiên thần thì ra là có thật, anh mất lí trí đưa tay chạm vào đôi má ấy mà nựng làm cả hai giật mình. Thấy hành động quá lố của bản thân, Diệp Khanh đưa tay lên miệng ho khan rồi bảo cô tiếp tục làm bài, còn anh thì đi về phía bàn của mình mà ngồi xuống suy nghĩ. Cô đã mở miệng nhờ anh giúp đỡ chứng tỏ cô đã dần tiếp nhận anh như một người bạn.
Hoàng Minh Vũ đang định đi ăn cơm trưa thì Nhất Bảo gọi đến đến bảo đang cùng Mạnh Cường ở nhà hàng Z, kêu anh qua đó chung cho vui. Vốn dĩ về nhà cũng chỉ có một mình nên anh đồng ý ngay, đến nơi đã thấy hai thằng bạn chí cốt ngồi đó từ lâu, ly cafe đã cạn thấy đáy. Bước vào vỗ vai chúng nó, anh sảng khoái ngồi xuống, gọi một ly trà chanh trước sự ngỡ ngàng. Chỉ cười trừ không giải thích, anh mở menu gọi món ăn. Hạ Tiểu Nguyên đã từng phàn nàn rất nhiều về việc uống cafe không tốt cho sức khỏe, nên anh nghe lời cô dần dần bỏ thói quen đó đi.
“Ê, hôm qua được nàng cho ăn no nên hôm nay hớn hở thấy lạ nhỉ. Mới đi Mỹ có một tháng mà tôi về không nhận ra cậu nữa rồi đấy”. Nhất Bảo cợt nhả.
“Cái gì mà ăn no, đầu óc cậu toàn chứa những thứ linh tinh thôi sao”
“Thế nào, cảm giác sung sướng đến tuyệt vời phải không. Tôi đã nói mà”
“Thôi, món ăn mang lên rồi. Ăn đi”, Mạnh Cường cuối cùng cũng lên tiếng.
Kết thúc thời gian làm bài lúc ba giờ, nhìn đồng hồ còn sớm, Diệp Khanh thu xếp đồ đạc kêu Hạ Tiểu Nguyên đi cùng mình đến bệnh viện. Hôm qua cô đã bảo mẹ gửi cho mình bệnh án của ông nội, nhờ có Diêp Khanh quen biết nên cô cũng muốn hỏi vị bác sĩ đó bệnh tình ông ra sao, cần phẫu thuật ngay không.Chi phí như thế nào, gia đình cô ở vùng núi liệu có được hỗ trợ giảm tiền không, điều này cô cần phải hỏi cho thật kĩ.
Vị bác sĩ trước mặt này rất trẻ, chỉ khoảng tuổi của Diệp Khanh mà đã làm đến chức phó khoa chắc chắn y thuật của anh ta rất giỏi. Nhìn vào những thuật ngữ y học trên màn hình điện thoại cô, vị bác sĩ đó nhíu mày nói:
“Bệnh tình của ông nội cô đã đến giai đoạn nguy hiểm, cần được phẫu thuật càng sớm càng tốt. Để lâu, không những y học không thể can thiệp mà sự sống sẽ bị rút ngắn lại. Về phần hộ trợ chi phí, cô nên nhờ sự trợ giúp của địa phương về mặt giấy tờ, nhà nước sẽ theo đó mà xét duyệt. Tuy nhiên, trong bệnh viện hiện nay có rất nhiều mạnh thường quân đứng ra ủng hộ cho người khó khăn, tôi sẽ giúp cô để ý”.
“Cảm ơn bác sĩ, vậy bây giờ có thuốc nào để giảm cơn đau cho ông tôi không. Hiện tại tôi chưa kết thúc học kì, chưa thể về được “
“Tôi sẽ kê cho cô một số thuốc trợ tim, thuốc này được nhập khẩu từ Bỉ nên giá thành hơi đắt chút xíu nhưng hiệu quả cao. Cô nên cùng gia đình thảo luận đưa ông cụ lên đây càng sớm càng tốt.Cô là bạn của Diệp Phong, tôi sẽ cố gắng giúp”
Ra đến ngoài trời cũng đã tối, điện thoại thì sập nguồn, Hạ Tiểu Nguyên lo lắng Hoàng Minh Vũ sẽ sốt ruột mà đi tìm mình, cô tạm biệt Diệp Khanh rồi nhanh chóng lên xe buýt đi về phía ngược lại. Diệp Khanh đứng đó, môi mím chặt suy nghĩ mà đau lòng cho cô. Số tiền phẫu thuật là hai trăm triệu với anh không lớn, nhưng khi cô nghe thấy lại bất an không ngừng. Muốn giúp cô chỉ sợ cô không nhận, anh đành gọi điện cho Mục Thần giúp anh quyên góp số tiền đó dưới danh nghĩa tập đoàn Diệp Thị. Hằng năm Diệp Thị và L. A rót vào đây số tiền không dưới hai mươi tỷ đã giúp cho không ít những người khó khăn tìm lại ánh sáng cho cuộc đời. Chính vì lòng nhân ái đó nên họ được người dân trong và ngoài nước ủng hộ rất nhiều, mặt hàng nào ra cũng nhận được sự tín nhiệm và phản hồi tích cực.
Về đến nhà đã thấy Hoàng Minh Vũ dọn dẹp cơm nước xong, Hạ Tiểu Nguyên thấy trong lòng nghẹn lại mà xót xa. Cứ nghĩ đến việc ông không thể, nước mắt không tự chủ mà thi nhau rơi xuống. Đây là lần cô yếu đuối nhất mà chẳng thể can đảm vực dậy, cứ mặc để anh ôm vào lòng mà hỏi dồn dập. Cầm chặt lấy tay áo Hoàng Minh Vũ, Hạ Tiểu Nguyên như có chỗ dựa khóc lớn tiếng hơn.
“Bảo bối, có chuyện gì nói anh nghe. Đừng khóc nữa”
“Ông nội.. Hức.. Hức.. “
“Ngoan, không sao. Ông làm sao, nói anh nghe nào”
“Ông bị bệnh tim, cần phải phẫu thuật ngay. Nhưng nhà lại không đủ tiền, em thật vô dụng mà”
“Ừm, thôi, có anh đây rồi. Phẫu thuật cần bao nhiêu, anh đưa cho em. Em không nói sao anh biết được “
“Thôi, em không lấy tiền của anh đâu. Như vậy giống như người đào mỏ vậy”
“Ngốc này, em là vợ anh, anh phải đưa tiền cho em quản lí mới đúng. Nhắc đến mới nhớ, tí anh đưa hết thẻ cho em, em cần tiền cứ cầm đi mà rút. Anh không có nhiều, chỉ khoảng hai tỷ thôi, đủ không”
“Em... Em chỉ cần hai trăm triệu thôi. Em sẽ cố gắng làm để giả anh, thật đấy”
“Rồi, bao giờ có thì giả anh, không vội. Bây giờ thì ăn được chưa, khóc lóc mặt mũi tèm lem hết rồi “
Đi thẳng vào tổng bộ tập đoàn L.A, chào đón cô là một tràng ánh mắt to nhỏ mở lớn. Họ nhìn cô vì cái gì cô chẳng biết nữa, không quan tâm đến những ánh mắt kia, cô đi thẳng về phía quầy lễ tân lên tiếng:
“Hạ Tiểu Nguyên, giám đốc phụ trách thiết kế tập đoàn A.T”
“Dạ, giám đốc Hạ, mời đi theo tôi, phòng của cô đã được sắp xếp rồi ạ”
Đi ngang qua siêu thị mua chút đồ ăn rồi về nhà, lúc này đồng hồ đã điểm 6 giờ tối. Hoàng Minh Vũ vẫn chưa về, có thể do công việc bộn bề quá. Hôm qua nghe anh nói có cuộc họp, chắc vì tính chất quan trọng nên đến giờ này chưa kết thúc. Không dám gọi điện cho anh, Hạ Tiểu Nguyên lấy những nguyên liệu cô mua ra để nấu cơm. Hôm nay cô muốn làm món cá sốt cà chua cùng với khoai tây nấu sườn. Thời gian vừa qua bận công việc nên cả hai chỉ ăn uống qua loa, không có lấy được bữa thịnh soạn, nhân dịp này Hạ Tiểu Nguyên trổ tài một chút cho anh xem. Cô giúp việc đã xin nghỉ dài hạn, Hoàng Minh Vũ định thuê người mới nhưng cô từ chối, nói rằng không cần thiết phải như thế, bản thân cô có thể quán xuyến được. Càng ngày cô càng nhận ra bọn họ đang sống như đôi tình nhân trẻ, ngọt ngào đến tận trong xương.
Lớn lên ở quê, từ nhỏ đã theo mẹ giúp công việc bếp núc, Hạ Tiểu Nguyên tự cảm thấy tài nấu ăn của mình không quá kém. Sườn rửa sạch trần nước sôi, cô xào qua lên rồi cho vào nồi áp suất hầm cho kĩ.Cá thì rửa thật sạch, ướp qua chút muối cho thịt săn lại rồi đem chảo đặt lên bếp, cô nhanh chóng làm các món ăn mình muốn. Chăm chú vào công việc mà chẳng hề hay biết Hoàng Minh Vũ đã về từ nãy giờ, đứng ở cửa nhìn cô mà lòng ấm áp.
Công ty đang có những đề án lớn, bản thân anh còn trẻ tuổi đã ngồi lên vị trí tổng giám đốc khiến cho những cổ đông không tin tưởng mà khó chịu. Tuy gia tộc họ Hoàng chiếm 80% cổ phần tập đoàn L.A, nhưg công ty có quy luật của nó. Họ chỉ thật sự chấp nhận một vị Tổng giám đốc có năng lực làm việc hiệu quả và ý chi quyết đoán. Nếu không thể, thì cho dù có là người thừa kế họ cũng nhất quyết phản đối. Lợi ích công ty được đặt lên hàng đầu, Hoàng Minh Vũ muốn chứng minh cho toàn cổ đông nhìn thấy được một con người khác của anh chứ không phải một cậu sinh viên đại học.
Từ khi biết nhận thức trách nhiệm của mình, Hoàng Minh Vũ đã trở thành một đứa trẻ biết suy nghĩ trước tuổi. Một đứa trẻ năm tuổi vẫn chỉ biết mặc quần hoa chạy theo đám bạn để đòi kẹo thì anh đã bắt đầu học những phương trình phức tạp. Cùng học với anh chính là người cậu nhỏ chỉ hơn anh 5 tuổi tên Diệp Khanh. Tuy là cậu cháu nhưng do tuổi tác không kém nhau là bao, Hoàng Minh Vũ ngày đó luôn là cái đuôi của cậu nhỏ. Bẫng đi một thời gian, cũng đã bốn năm không học, hôm nay nhận được điện thoại của cậu nhỏ mời đi ăn. Vốn đã định đồng ý nhưng trong tâm trí lại lướt qua hình ảnh của một người con gái nhỏ nhắn đang bận rộn, Hoàng Minh Vũ chỉ cười trừ hẹn khi khác. Hạnh phúc là gì? Hạnh phúc là khi về đến nhà, mở cửa ra nhìn thấy bữa cơm thịnh soạn cùng bóng dáng của ai đó, là lòng rạo rực không thôi. Với anh mà nói, đây chính là khoảnh khắc vĩnh cửu...
“Anh về rồi à. Đi tắm đi, em đã pha nước ấm cho anh rồi “. Giúp anh tháo cavat và áo vét, Hạ Tiểu Nguyên đẩy anh đi về phía nhà tắm, còn bản thân thì quay ra dọn cơm.
“Hôm nay thế nào, có mệt không”, lúc ăn cơm anh ngẩng đầu hỏi cô
“Một chút, tuy nhiên thầy giáo rất tận tình anh ạ”, cô nào dám nói với anh là khoảng thời gian đó như tra tấn vậy.
Ăn xong, cô đi tắm rửa còn anh thì giúp cô rửa bát. Cách một cánh cửa, người con gái của anh đang trần truồng trong làn khói hơi ấm, bộ ngực no nê. Anh đã từng ao ước khao khát được chạm vào nó biết bao nhiêu lần, tiểu Minh Vũ thì đang gào thét không ngừng. Anh thật muốn đặt cô dưới thân mình mà mươn trớn vuốt ve.
Ôm cô vào lòng, anh dụi đầu vào cổ cô mà phả hơi nóng, đôi tay thì siết chặt lấy Hạ Tiểu Nguyên. Bờ môi phủ xuống môi cô, anh khao khát nó trong dục vọng lửa đốt.
“Ưm.. “, cô khó nhọc phát ra tiếng rên rỉ càng làm anh thấy như muốn nổ tung hơn, đôi tay mảnh khảnh chỉ biết ôm lấy anh để giữ thăng bằng.
Luồn tay vào trong áo Hạ Tiểu Nguyên, Hoàng Minh Vũ tìm kiếm khó nhọc chiếc khuy áo, thật sự ngay lúc này anh chỉ muốn giật phăng những chướng ngại kia đi. Bàn tay phủ xuống đôi bồng đào, anh ra sức nhào nắn, vuốt ve. Hạt trân châu nhỏ dựng đứng mời gọi, anh nhả đôi môi cô, nhìn cô bằng ánh mắt mờ mịt.Hạ Tiểu Nguyên mềm nhũn như nước, toàn bộ nửa thân trên phơi bày trước mặt anh, cô thấy trong người khó chịu không thôi, thật sự muốn hơn thế nữa.
Nhấc bổng cô về phòng, Hoàng Minh Vũ trân trân nhìn cô bé ấy. Miệng phủ xuống một bên ngực mà mút, mà liếm láp, bàn tay còn lại ra sức gợi tình cô. Hạ Tiểu Nguyên cong người trước sự bú liếm kia, càng ngày thật sự càng khó chịu.
“Ưm.. Ân.. “, cô lúc này không biết làm gì hơn, chỉ có thể cong người hưởng sự khoái lạc mà anh mang đến. Kéo chiếc quần soóc, lúc này trên người cô chỉ còn một chiếc quần nhỏ màu ren, Hoàng Minh Vũ nằm đè lên người cô, cầm lấy tay cô đặt vào nơi đệ đệ anh đang căng trướng. Anh muốn hỏi cô có được không, nhưng nhận thấy sự run rẩy của cô, anh lại không nỡ. Mặc dù lúc này anh vô cùng đau, vô cùng muốn bùng nổ, nhưng nằm dưới anh là người yêu anh, là cô gái đơn thuần trong sáng, anh không nỡ, thật sự không nỡ.
“Giúp anh”, Hoàng Minh Vũ thở dốc kéo cô ngồi dậy đối diện với mình. Cự long bật ra ngoài khi thoát khỏi chiếc quần bí bích, hùng dũng mà hiên ngang trước mặt Hạ Tiểu Nguyên khiến cô giật mình mà đỏ mặt không thôi. Của anh thật lớn, thật vĩ đại. Chiếc miệng nhỏ xinh xắn từ từ há ra bao trọn đầu của tiểu Minh Vũ, anh thở dốc run rẩy. Thật sảng khoái, chiếc miệng nhỏ ấy như một liều thuốc độc lấy mạng anh, tốc độ cô không nhanh vì nó quá lớn khiến Hoàng Minh Vũ càng khó chịu và ngứa ngáy hơn. Đôi tay mân mê hạt trân châu nhỏ ở hai đỉnh bồng đào, anh nhắm mắt hưởng thủ sự sủng nhược của cô, trong đầu hiện lên cảnh cùng cô lăn lộn, cô rên rỉ, ánh mắt mờ sương long lanh nước. Anh giật giật xuất những dòng trắng đục vào miệng cô mà chẳng hề báo trước khiến cô sặc sụa vì nó quá kinh khủng. Chạy ùa về phía nhà tắm nôn khan, mặt đỏ bừng nước mắt chảy xuống.Hoàng Minh Vũ không kịp mặc quần, sự lo lắng và tội lỗi hiện lên khó xử. Anh ôm cô vào lòng mà xin lỗi không thôi.
Sau ngày hôm đó, quan hệ giữa Hạ Tiểu Nguyên và anh lại có sự thay đổi rõ rệt. Từ khi được ăn trái cấm, tuy nhiên họ chưa đến bước đường kia, mỗi khi anh khó chịu cô đều dùng tay, miệng, có đôi khi là bộ ngực cỡ D kia giúp anh giải quyết nhu cầu. Mặc dù được thỏa mãn mà xuất ra, nhưng Hoàng Minh Vũ lại ham muốn hơn nữa. Đúng là lòng tham con người thật đáng sợ, khi không được chạm vào thì ao ước, khi đạt được rồi lại muốn hơn nữa. Anh thật sự muốn xem dưới lớp quần ren kia, hoa huyệt của cô có mềm mại như cô không mà khiến anh chao đảo mất lý trí đến như vậy.
Hôm nay là ngày cuối cùng kết thúc bài luận sau thời gian mệt mỏi, cộng với cả thời gian ôn thi học kì khiến cho Hạ Tiểu Nguyên gần như vắt kiệt sức lực. Số tiền thiết kế cô nhận được là bốn mươi triệu, cô đưa cho anh một nửa nhưng anh nói không giúp được cô gì nhiều nên không nhận. Bản thân Hạ Tiểu Nguyên là người vô cùng sòng phẳng, cho dù với bất cứ ai cũng vậy. Họ quen nhau đến nay được bốn tháng, thời gian không lâu nhưng lại vô cùng suôn sẻ, tình cảm ngày càng vun vén nhiều lên. Chỉ còn một tuần nữa là đến tết Dương Lịch, cô đã hứa với ba mẹ sẽ về quê, nhận tiện có tiền, muốn mua ít thuốc cho ông nội luôn. Nhưng cô chỉ là một sinh viên, quen biết không rộng, không biết ở chỗ nào có bán thuốc hiệu quả nữa. Sự trầm ngâm của cô khiến Diệp Khanh bên cạnh tò mò:
“ Sinh viên Hạ Tiểu Nguyên, có chuyện gì mà mất tập trung thế, em đã viết sai liền mấy thuật ngữ rồi”
“À, em không có gì đâu”, vừa nói cô vừa cúi đầu cặm cụi sữa chữa bài.
“Nếu có gì khó nói cứ nói ra, biết đâu tôi có thể giúp được em”
Lắc đầu, Hạ Tiểu Nguyên từ chối trả lời câu hỏi của Diệp Phong, anh với cô chỉ là cương vị thầy giáo và sinh viên, muốn hỏi nhưng lại sợ sệt. Điện thoại đổ lên,cô chỉ nghe thấy Diệp Phong thưa bác sĩ Mục. Ánh mắt sáng lên khi phát hiện ra được điều gì mới mẻ, cô nhìn anh chằm chằm không chớp, định nói gì đó nhưng không biết nói từ đâu.
“Thầy Diệp, thầy có quen vị bác sĩ nào về khoa tim không”
“Em gặp chuyện gì rắc rối sao. Hay cơ thể không khỏe. Nếu không khỏe thì nói với tôi một tiếng, tôi đưa em đi bệnh viện kiểm tra”
“Không có, em không sao. Em chỉ muốn hỏi thầy có biết ai là bác sĩ khoa tim mạch không, em muốn mua chút thuốc cho người nhà”
“Ừm, có đấy. Bạn tôi là phó khoa, chuyên phẫu thuật tim của bệnh viện Trung Ương. Nếu cần gấp thì chiều nay nhé”.
“Cảm ơn thầy”, Hạ Tiểu Nguyên cười tươi khiến Diệp Phong đứng hình. Nụ cười thiên thần thì ra là có thật, anh mất lí trí đưa tay chạm vào đôi má ấy mà nựng làm cả hai giật mình. Thấy hành động quá lố của bản thân, Diệp Khanh đưa tay lên miệng ho khan rồi bảo cô tiếp tục làm bài, còn anh thì đi về phía bàn của mình mà ngồi xuống suy nghĩ. Cô đã mở miệng nhờ anh giúp đỡ chứng tỏ cô đã dần tiếp nhận anh như một người bạn.
Hoàng Minh Vũ đang định đi ăn cơm trưa thì Nhất Bảo gọi đến đến bảo đang cùng Mạnh Cường ở nhà hàng Z, kêu anh qua đó chung cho vui. Vốn dĩ về nhà cũng chỉ có một mình nên anh đồng ý ngay, đến nơi đã thấy hai thằng bạn chí cốt ngồi đó từ lâu, ly cafe đã cạn thấy đáy. Bước vào vỗ vai chúng nó, anh sảng khoái ngồi xuống, gọi một ly trà chanh trước sự ngỡ ngàng. Chỉ cười trừ không giải thích, anh mở menu gọi món ăn. Hạ Tiểu Nguyên đã từng phàn nàn rất nhiều về việc uống cafe không tốt cho sức khỏe, nên anh nghe lời cô dần dần bỏ thói quen đó đi.
“Ê, hôm qua được nàng cho ăn no nên hôm nay hớn hở thấy lạ nhỉ. Mới đi Mỹ có một tháng mà tôi về không nhận ra cậu nữa rồi đấy”. Nhất Bảo cợt nhả.
“Cái gì mà ăn no, đầu óc cậu toàn chứa những thứ linh tinh thôi sao”
“Thế nào, cảm giác sung sướng đến tuyệt vời phải không. Tôi đã nói mà”
“Thôi, món ăn mang lên rồi. Ăn đi”, Mạnh Cường cuối cùng cũng lên tiếng.
Kết thúc thời gian làm bài lúc ba giờ, nhìn đồng hồ còn sớm, Diệp Khanh thu xếp đồ đạc kêu Hạ Tiểu Nguyên đi cùng mình đến bệnh viện. Hôm qua cô đã bảo mẹ gửi cho mình bệnh án của ông nội, nhờ có Diêp Khanh quen biết nên cô cũng muốn hỏi vị bác sĩ đó bệnh tình ông ra sao, cần phẫu thuật ngay không.Chi phí như thế nào, gia đình cô ở vùng núi liệu có được hỗ trợ giảm tiền không, điều này cô cần phải hỏi cho thật kĩ.
Vị bác sĩ trước mặt này rất trẻ, chỉ khoảng tuổi của Diệp Khanh mà đã làm đến chức phó khoa chắc chắn y thuật của anh ta rất giỏi. Nhìn vào những thuật ngữ y học trên màn hình điện thoại cô, vị bác sĩ đó nhíu mày nói:
“Bệnh tình của ông nội cô đã đến giai đoạn nguy hiểm, cần được phẫu thuật càng sớm càng tốt. Để lâu, không những y học không thể can thiệp mà sự sống sẽ bị rút ngắn lại. Về phần hộ trợ chi phí, cô nên nhờ sự trợ giúp của địa phương về mặt giấy tờ, nhà nước sẽ theo đó mà xét duyệt. Tuy nhiên, trong bệnh viện hiện nay có rất nhiều mạnh thường quân đứng ra ủng hộ cho người khó khăn, tôi sẽ giúp cô để ý”.
“Cảm ơn bác sĩ, vậy bây giờ có thuốc nào để giảm cơn đau cho ông tôi không. Hiện tại tôi chưa kết thúc học kì, chưa thể về được “
“Tôi sẽ kê cho cô một số thuốc trợ tim, thuốc này được nhập khẩu từ Bỉ nên giá thành hơi đắt chút xíu nhưng hiệu quả cao. Cô nên cùng gia đình thảo luận đưa ông cụ lên đây càng sớm càng tốt.Cô là bạn của Diệp Phong, tôi sẽ cố gắng giúp”
Ra đến ngoài trời cũng đã tối, điện thoại thì sập nguồn, Hạ Tiểu Nguyên lo lắng Hoàng Minh Vũ sẽ sốt ruột mà đi tìm mình, cô tạm biệt Diệp Khanh rồi nhanh chóng lên xe buýt đi về phía ngược lại. Diệp Khanh đứng đó, môi mím chặt suy nghĩ mà đau lòng cho cô. Số tiền phẫu thuật là hai trăm triệu với anh không lớn, nhưng khi cô nghe thấy lại bất an không ngừng. Muốn giúp cô chỉ sợ cô không nhận, anh đành gọi điện cho Mục Thần giúp anh quyên góp số tiền đó dưới danh nghĩa tập đoàn Diệp Thị. Hằng năm Diệp Thị và L. A rót vào đây số tiền không dưới hai mươi tỷ đã giúp cho không ít những người khó khăn tìm lại ánh sáng cho cuộc đời. Chính vì lòng nhân ái đó nên họ được người dân trong và ngoài nước ủng hộ rất nhiều, mặt hàng nào ra cũng nhận được sự tín nhiệm và phản hồi tích cực.
Về đến nhà đã thấy Hoàng Minh Vũ dọn dẹp cơm nước xong, Hạ Tiểu Nguyên thấy trong lòng nghẹn lại mà xót xa. Cứ nghĩ đến việc ông không thể, nước mắt không tự chủ mà thi nhau rơi xuống. Đây là lần cô yếu đuối nhất mà chẳng thể can đảm vực dậy, cứ mặc để anh ôm vào lòng mà hỏi dồn dập. Cầm chặt lấy tay áo Hoàng Minh Vũ, Hạ Tiểu Nguyên như có chỗ dựa khóc lớn tiếng hơn.
“Bảo bối, có chuyện gì nói anh nghe. Đừng khóc nữa”
“Ông nội.. Hức.. Hức.. “
“Ngoan, không sao. Ông làm sao, nói anh nghe nào”
“Ông bị bệnh tim, cần phải phẫu thuật ngay. Nhưng nhà lại không đủ tiền, em thật vô dụng mà”
“Ừm, thôi, có anh đây rồi. Phẫu thuật cần bao nhiêu, anh đưa cho em. Em không nói sao anh biết được “
“Thôi, em không lấy tiền của anh đâu. Như vậy giống như người đào mỏ vậy”
“Ngốc này, em là vợ anh, anh phải đưa tiền cho em quản lí mới đúng. Nhắc đến mới nhớ, tí anh đưa hết thẻ cho em, em cần tiền cứ cầm đi mà rút. Anh không có nhiều, chỉ khoảng hai tỷ thôi, đủ không”
“Em... Em chỉ cần hai trăm triệu thôi. Em sẽ cố gắng làm để giả anh, thật đấy”
“Rồi, bao giờ có thì giả anh, không vội. Bây giờ thì ăn được chưa, khóc lóc mặt mũi tèm lem hết rồi “
Đi thẳng vào tổng bộ tập đoàn L.A, chào đón cô là một tràng ánh mắt to nhỏ mở lớn. Họ nhìn cô vì cái gì cô chẳng biết nữa, không quan tâm đến những ánh mắt kia, cô đi thẳng về phía quầy lễ tân lên tiếng:
“Hạ Tiểu Nguyên, giám đốc phụ trách thiết kế tập đoàn A.T”
“Dạ, giám đốc Hạ, mời đi theo tôi, phòng của cô đã được sắp xếp rồi ạ”
Bình luận truyện