Chỉ Muốn Hành Hạ Em Cả Ngày Lẫn Đêm (Anh Muốn Em)
Chương 142: Tôi trốn không thoát, cậu cũng đừng hòng!
Nhóm bảo vật quốc gia mà Tổ Tông buôn lậu, tôi sớm đã nghe nói qua, không chỉ là số lượng lớn, mà còn là tượng Phật hạng nhất vốn đi được đưa đến viện bảo tàng Thái Dạ, ngân quỹ Nhà nước đã đóng dấu, ông ta lợi dụng chức quyền để tự tiên vượt biên sang châu u, nếu bị bại lộ, đừng nói ông ta, ngay cả thuyền của Thẩm Quốc Minh chắc chắn cũng sẽ bị lật.
Tôi càng thêm lo lắng nhìn chăm chăm Tiến Bình, dưới ánh đèn chiếu sáng chỉ dẫn, tay trái anh ta bẻ tay lái, vội vã chạy về phía sườn núi: "Anh Nam, có cần giao cho Minh Quân chặn lại không?"
Nét mặt Trương Thành Nam vẫn không thay đổi nhìn chăm chú vào núi đá và cây rừng xung quanh cột đèn phía trước: "Bến tàu phía tây có người của cậu không?"
Tiến Bình nói có
Anh ta cười nhẹ, không biết đang vui buon: "Chẳng lẽ Thầm Hạo Hiến không sắp xếp tại mắt ở chỗ tôi sao.
Ngón tay cái của anh ta vuốt về mặt đồng hồ: "Sẽ không trùng hợp như vậy đầu, tôi và ông Q có tiếp xúc qua, vừa lúc ông ta đi hàng ở bến tàu phía tây. Ông ta đoán rằng tôi không cam lòng để mất cái này cái kia, nhất định muốn thực hiện vũ khí đạn dược, như vậy mới có tâm trí đầu với ông ta.
Tôi cắn chặt hàm răng, bên tai ong ong, những nếp nhăn trong long bàn tay chi chít những giọt mỗi hồi, kéo theo sự ẩm ướt, Tiến Bình vẫn nghi ngờ tôi như trước, vì chuyển súng ống đạn dược mà mới bỏ đi sự nghi ngờ, lại vì lời nói này mà kiêu ngạo: " Ý của anh là bên cạnh anh có tại mắt của Thẩm Hạo Hiện sao
Bỗng dưng tôi cảm thấy ngạt thở, mắt không chớp lấy một cái.
Tiến Binh liếc tôi một cái, Trương Thành Nam không đợi anh ta mở miệng chất vấn, đã dứt khoát phủ nhận: “Không liên quan đến cô ấy.
Sườn dốc đứng bắt đầu xóc này, Tiến Bình giảm tốc độ xe: "Tôi cũng đồng ý tin tưởng cô Trình, nhưng anh Nam, còn ai có thể nằm giữ nội tình buôn lậu của chúng ta chính xác như vậy."
Trường Thành Nam nhận nhạt nhắm mắt lại: "Trong lòng tôi biết rõ
Quần áo mòng manh của tôi dán sát vào lồng ngực anh ta, mỗi lần anh ta hít thở, tôi và anh đều run lên, đường núi gập ghềnh này giống như có điểm đi mà không có điểm đến vậy, đâu đâu cũng là chân trời góc biển, là làn gió vô tận, là hoa, là tuyết, là trăng. “Trương Thành Nam.
Tôi đưa tay kéo cổ áo anh ta, ánh sáng trong xe cực kỳ mờ tối, ngửa mặt cũng không nhìn rõ hình dáng của anh ta, chỉ có một hình dáng cực đơn bạc: "Anh đã có được nhiều như vậy, vì sao nhất định phải tìm một con đường chết"
Trong nháy mắt cơ thể anh trở nên cứng ngắc, có lẽ chưa bao giờ có người phụ nữ nào hỏi anh, tại sao như vậy.
Bọn họ yêu thích gia cảnh của anh ta, si mê sự oai hùng của anh ta, thậm chí là ham muốn lấy anh ta bởi vì sự kiên quyết của anh ta ở trong thế giới ngầm.
Tiêu sái, lạnh lùng, thẳng tỉnh, lại còn ngang ngược.
Nếu tôi chỉ yêu sự kϊƈɦ thích trong tình yêu và sự sung sướиɠ mà anh ta mang lại cho tôi, thì tôi cũng không quan tâm, không tính toán, không nhớ mong Nhưng trái tim tôi đang thay đổi.
Thay đổi khác đi.
Trương Thành Nam văn sợi tóc dính trêи trán tôi ra, tôi đờ đẫn nhìn anh ta, giọng anh ta rất nhẹ nhàng: “Cổ đi qua con đường của tôi, sẽ hiểu vì sao tôi lại không bỏ qua. Từ một tên vô danh ở lớp tận cùng của xã hội, từng bước giãy dụa để đến được vị trí này, tôi bây giờ sớm đã không thể bỏ qua nó rồi."
Giọng nói của anh ta có sức mạnh xuyên lòng người, tôi ngày ngốc chết lặng, cổ họng như bị nghẹn lại một cái gai, đình nhọn vô cùng cứng rắn, phần đuôi lại rất mềm, nó khiến tôi cảm thấy vô lực, đối với cuộc sống biến ảo khó lường như vậy, anh lừa tôi vào ngập mê mang.
ɖu͙ƈ vọng là một thử hư vô, không nhìn thấy được cũng không thể chạm vào được, ban đầu tôi làʍ ȶìиɦ nhân của Tổ Tông, sự nghiệp, cuộc sống, về sau, tôi đồ tình, đồ vài phần chân ý. Tôi hoang đường cho rằng, ngọn lửa tham lam theo sự độc sủng của tôi sẽ bị dập tắt, cho đến khi hai chữ "bà Thẩm" lại cháy lên tro tàn, đánh tan lý trí của tôi, xóa đi sự nhân từ của tôi, biến tôi thành kẻ giết người tàn nhẫn hãm hại thai nhị về tôi.
ɖu͙ƈ vọng độc hại, chân tình của tôi, cũng dần dần không sạch sẽ nữa rồi.
Có một số lỗ hồng một khi vỡ ra, sẽ không lấp đầy lại được nữa, chỉ có thể càng lúc càng lớn, không cách nào không chế.
Bong nhiên Trường Thành Nam hỏi tôi một câu có hối hận không
Tôi lấy lại tinh thần, lắc đầu nói không. Anh ta cười: "Vậy là tốt rồi."
Xe đạp lên màn sương đêm bồng bềnh trong nửi, đến giữa sườn núi, vị trí đã là bên cạnh một cái rãnh nước thổi bỏ hoang, dưới một cây đa cổ thụ to lớn che cả bầu trời, mục đích chuyến đi này - - kho hàng Thủy Phù số 1 ở ngoại ô phía Đông.
Người trêи thế giới này đều nói, lão đại của Hắc đạo tội ác chồng chất, nhưng lão hổ của Bạch đạo mặt mũi lại hiền lành, lại có mấy người hai tay sạch sẽ trêи con đường bảo vệ quyền lợi.
Trong ánh trăng ʍôиɠ lung, có một mùi hương thoang thoảng, tôi cần thận kéo tay Trương Thành Nam vòng qua bui gai cỏ dại, hơi thở có một mùi hương rất xa lạ, ít nhất bất kỳ cửa hàng hương liệu nào trêи thị trường cũng không có giống như vậy.
Tôi nhìn quanh núi trước sau, phát hiện đầu chỉ là đất cần sỏi đá, quả thực là hết sức hiểm trở, nửa bước đi cũng khó khăn. Đặc biệt là những kẻ buôn virgin có tiếng, đều thích tiếp cận ở những nơi dễ thủ khó công, cảnh sát không thể tấn công, khi loạn chiến nổi lên, sẽ có đầy đủ cơ hội chạy thoát
Tiến Bình đi trước dò đường, dừng lại bên ngoài một cánh cửa cuốn, treo cao mấy khúc trong khe gạch, đập vào tầm mắt chỉ còn lại một cánh cửa gỗ lung lay sắp đổ, kéo kẹt một tiếng đẩy ra, lóe ra một luồng ánh sáng màu cam tàn, giống như dư âm của ngọn đèn dầu, vừa ảm đạm lại hoang vu.
Trương Thành Nam dẫn đầu bước vào, sau đó Tiến Bình đi theo, tôi theo sát phía sau, quan sát xung quanh, dưới cửa sổ gạch ngói đổ nát đặt một lư hương, nắp lò tỏa ra từng đợt sương khỏi nhè nhẹ, màu xanh trắng quấn quýt, nguyên một con đường, mùi hương của nó tràn ngập.
Buôn lậu bột trắng ở Đông Bắc luôn nghiêm trọng hơn so với súng ống đạn dược, bốn mùa mưa tuyết nhiều, ẩm mốc thường xảy ra, các ổ chứa virgin đều chuẩn bị hương liệu, khi mở hòm kiểm tra hàng thì đốt lên, phòng ngừa chó cảnh sát lên núi lần theo mùi mà mò tới, mũi chó không chịu nổi mỗi thơm, để hòa tan mùi thuốc đông lạnh.
Đồ chơi súng ống đạn dược này, không có đạo hạnh trấn áp cảnh sát và thể lực ác độc xoay chuyển cản khôn, đụng vào chính là chết, chết tại chỗ. Cô cứu, nữ đại ca nói một không hai của Cát Lâm, buôn lậu Virgin, bán ɖâʍ, cái gì kiếm tiền làm cái đó, duy chỉ có súng ông đạn dược, chỉ mua chứ không bán. Có thể thấy được sự ghê gớm trong đó.
Sâu trong bóng tối, có vô số đàn em đang đứng lặng im, chính giữa là ông Q thấp bé, tay buồng cây gậy đầu rồng ra, không giống như ngày đó đến thăm Trương Thành Nam mặc đồ thời Đường lộng lẫy, lúc này đã đổi thành một thân lụa trắng, không những hiện lên được dáng vẻ của một trùm virgin, mà còn rất bắt mắt,
Ông ta chậm rãi đứng dậy, ánh mắt hung ác nhìn xuống người đàn ông đang quỳ sắp cách đó ba năm mét, người đàn ông run lẩy bẩy, liên tục cầu xin tha thứ, ông Q lạnh lùng hỏi anh ta đã nghĩ xong chưa, rốt cuộc có nói hay không.
Năm Sẹo năm sắp ở đẳng kia ấp ủ hồi lâu, giọng điệu run rẩy: "Ngài Q, hàng quan trọng như vậy, đánh chết tôi cũng không dám để nó xảy ra sai sót, đừng nói năm trăm cây súng, một cây cũng quý trong hơn tôi" Sau đó tôi kiểm tra, cũng không ít, sao cái rương có thể mở nắp được, thật sự tôi cũng không rõ ràng
Anh ta còn chưa nói xong, về sĩ phía sau đã trực tiếp xách anh ta lên, ném mạnh vào góc tưởng, gương mặt lạnh lùng móc ra một con dao găm, đẻ cổ tay phải của anh ta lại, tay nhanh nhẹn vùng dao chém xuống, máu tươi văng khắp nơi, hai ngón tay bị lực đạo cực lớn chém bay, Năm Seo kêu thảm một tiếng, co quắp nằm xuống.
Tôi kinh ngạc che miệng lại. khỏe mắt ông Q liếc ngang mọi người ở đây: "Quyết định giao nhận súng ống đạn dược với ông chủ Trương, là nhóm quan trọng nhất từ khi tôi làm ăn tới nay. Thị trường Đông Bắc hùng mạnh, mọi người đều nhìn thấy đấy."
Bọn họ cúi đầu không nói gì, vệ sĩ chặt tay không nói hai lời, lại xách ra một người, đâm xuống xương bả vai hắn anh ta, miệng phát ra tiếng kêu thảm như sỏi, thiếu chút nữa làm sập xà nhà.
Sự hoảng sợ lan cực nhanh chóng, viết trêи mặt mỗi người đàn ông.
Một màn giết gà dọa khi này giống như đã từng rất quen thuộc vậy, lúc ở điểm giao dịch phía Nam, Trương Thành Nam bảy ra một trò, hơn mười thùng thuốc tránh thai điệu hồ ly sơn đùa giỡn với bọn mai phục, che đi virgin thật để rời khỏi thế giới, anh ta ra tây cũng tàn nhân, một cước đã nát răng cửa của Năm Seo, tiếng kêu thảm thiết đến nay tôi vẫn nhớ rồi
Sự khác biệt duy nhất là, Trường Thành Nam rất rõ rằng, anh ta chơi xấu, diễn trò cho Tổ Tông xem, thật sự ông Q rất nóng này, tròng mắt trợn tròn hiện lên nhưng tia máu tươi,
Hộp sắt tinh xảo phiên bản điển hình của Hoàng Hạc Lâu Trong, bóng đêm xa vời nặng nề chiếu rọi phát ra ánh sáng vàng rực rỡ, chiều vào mặt Trương Thành Nam, xẹt một tiếng, anh quẹt một que diêm, ngọn lửa đỏ bừng chảy qua chân máy, mười phần sát khí.
Ông Q nghe thấy động tĩnh, nhìn về phía cửa, sự hung ác nham hiểm trước đó đã bị quét sạch, ngược lại mặt mày rạng rỡ, ông ta đá vắng tên đàn em chặn đường, chắp tay sau lưng, có vài phần áy náy và bối rối: "Ông chủ Trương, đề cho cậu chế cười rồi, thuộc hạ làm việc không tốt, may mắn hàng hóa không bị rò rỉ, nếu không tôi cũng thẹn với cậu."
Trường Thành Nam không chút hoang mang hút hai ngụm: "Chờ lâu rồi."
Anh ta kẹp điều thuốc, một nhóm người theo sau chậm rãi tiến vào kho hàng, bên ngoài âm thanh quỹ dị, bên trong mái hiện lặng ngắt như tờ, yên tĩnh đến đáng sợ. Ông Q cũng đốt một điều thuốc lá, ông ta vừa cho thuốc là vào nổi vừa ra lệnh cho đàn em ở gần nhất mở
Người đàn ông này rất có mặt mũi, dáng vẻ giống như là đường chủ, anh ta hơi khom người cúi đầu với Trương Thành Nam: "Anh Nam, mấy người thay anh kiểm hàng”
Tiến Binh tiến lên hai bước, đánh mắt đi tuần, chân tưởng đặt song song mười tám rương sắt, dài năm mươi cm, rộng ba mươi cm, vây quanh hơn phân nửa vòng tròn, tất nhiên không kịp nếu kiểm tra từng cái, anh ta tiên tay chỉ sáu cái, đường chủ ngầm hiểu, phất tay ý bảo vệ sĩ mở rương.
Mỗi hộp Tiến Binh rút ra năm khẩu, kiểm tra tỉ mi có súng, nòng súng, cờ lê và họng súng. Từ góc độ của tôi, những khẩu súng nhập khẩu từ Đức này, hình thức chất lượng đều vô cùng chắc chắn, gần như không có tỷ vết nào, chỉ cần nhìn vào trạng thái tĩnh là biết được sự sắc bén và chính xác khi sử dụng.
Sau khi Tiến Bình xác nhận không tối, gật đầu với Trương Thành Nam đang chờ kết quả.
Ông Q cười ta nói bán sủng cho ông chủ Trương, là tôi tự mình chọn lựa, một cây pháo cầm cũng không Trương Thành Nam liên tiếp hút thuốc, vừa không nhiệt tình, cũng không phản ứng, sương trắng che lấp cả khuôn mặt anh ta, một lúc lâu sau anh ta híp mắt nói: "Gần đây tình hình kinh tế không dư dả
Lão hồ ly lúc này, gió thổi cỏ lay cũng rất cảnh giác, ánh mắt ông Q hiện lên một tia xao động: "Ông chủ Trương, cậu sáng mắt không nói tiếng lồng chứ, hợp tác nhiều năm như vậy, sao cậu còn phạm vào kiêng kị ép giá chứ."
Trương Thành Nam không phản bác không giải thích, chỉ lo nuốt máy nhà khỏi, ông Q hao tổn tâm trí để đưa hang hóa tới đây, mắt thấy Phục Hưng số 7 chỉ đợi sau khi giao nhận súng ống đạn dược lập tức đổ bộ, sự hao tổn không thể không tránh được, ông ta cắn rằng, nhận thức, nói: "Ép bao nhiêu.
Trương Thành Nam cũng thật dám nói: "Một nửa “Hai mươi chín tỷ bảy tram triệu sao?" Đột nhiên nét mặt ông Q thay đổi, thay đổi cũng thôi, không mức thái quá, ông ta lạnh lùng trừng mắt: "Ông chủ Trương, không nói nữa."
Trương Thành Nam vô lại nhíu mày: "Một chuyển Đông Bắc, ông không thiệt thòi." “Còn không thiệt thòi sao? Tôi nhập khẩu không chỉ có giá này. Tôi nhiều nhất cũng chỉ cho câu được ba con số thôi, người anh em của tôi, lộ phí trở về phải gom lại "
Thấy anh ta một nửa cũng không thỏa hiệp được, ông Q cũng nóng này theo: “Thế nào, tôi không lên thuyền của cậu, ngay cả giang hồ đạo nghĩa cậu cũng không để ý đúng không, như vậy là không cho tôi mặt mũi rồi?"
Ông ta còn muốn nói gì đó, bỗng lúc này, toàn bộ cánh cửa mở mở hờ đều sụp đổ trêи mặt đất, một tên thuộc hạ lảo đảo té ngã, vừa lăn vừa bỏ túm lấy ống quân ông Q: "Đã xảy ra chuyện! Xe cảnh sát đã bao vậy ngã ba Đông Nam Tây rồi a!"
Một tiếng sấm vang lên, nổ tung cả phòng gà bay chó sủa, ông Q có năng lực lớn, đó là ở Vân Nam, buôn lậu virgin toàn bộ đều mua nợ của ông ta, nhưng mà vào trong nước, ở Đông Bắc cách đó nghìn dặm, chiều bài của ông ta vang dội nhưng không đủ uy hϊế͙p͙, cảnh sát không những không biết lễ nhường đi ba phần, mà nhân vậy lớn này lại bắt được hiện trường, có thể nói là công lao to lớn, không đối phó được, sao có thể là chủ ở nơi đất này Trương Thành Nam, còn không bắt được người từ bên ngoài sao. Sở tỉnh như hồ rình mồi, sao có thể cho phép ông ta chạy trốn dễ dàng được.
Ông Q củi người bóp cổ người bảo thy "phế vật Đường núi Đông Giao không bị phong tỏa hết chứ"
Người đàn ông khom đầu gối nửa ngồi xổm khóc nức nở: "Ông chủ, cảnh sát phản nước, thạch đông cũng có thể nổ tung! Huống chi lúc chúng ta lên núi ông chủ Trương còn chưa tới, chặn đường thì làm sao anh ta vào được?"
Da mắt tôi phút chốc dựng lên, nhạy bén liếc nhìn ông Q, tay lặng yên không một tiếng động chạm vào bên hông người đàn ông đi theo, tình thế mây mù càng lúc càng rõ ràng, Trương Thành Nam cố ý chậm vài phút, chính là vì không thể chặn đường.
Trong lòng tôi tính toán thời gian, hàng hóa của Tổ Tông nhất định sẽ an toàn ra khỏi càng, anh ấy có đủ điều kiện để bố trí hành động của cảnh sát, Trương Thành Nam hiểu rõ Tổ Tông, anh ta biết rõ nhà kho này đêm nay không thể gió êm sóng lặng. “Mẹ nó, Trương Thành Nam, ông đây phế mạng chó của mày!"
Sắc lạnh đến rùng mình, sung Browning của ông Q được rút ngang khỏi vò, nhằm ngay mi tâm của Trường Thành Nam, bất thình lình bóp cò, khiến cho Năm Sẹo và Tiến Bình trở tay không kịp, ra tay chậm một giây, ra tay nhanh chóng, bỗng nhiên đầu ngón tay ông Q khế run lên, ánh mắt kinh ngạc dừng lại trêи khuôn mặt tôi, đồng thời khi ông ta rút súng ra, tối không sai một giây cướp đi súng của vẻ sĩ, nhằm ngay tìm ông ta.
Trương Thành Nam ngậm điếu thuốc, trong nháy mắt cũng có chút ngạc nhiên, thất thần.
Tôi biết, ông Q không dám nổ súng, Đông Bắc là đất của Trương Thành Nam, anh ta sụp đổ, toàn quân quay đầu không có chỗ nào là nhẹ, ông Q không ngu ngốc như vậy, nhưng tôi gần như theo bản năng, làm ra phản xạ này.
Tôi không hề sợ hãi, nhìn thẳng vào mắt ông Q "Kỹ thuật bắn súng của tôi không chính xác, nhưng khoảng cách này, anh nắm chắc bao nhiêu để ông ta mất mạng đây, tôi cũng nắm chắc bấy nhiêu thôi, để ông ta có đi không có về "
Ông Q trầm ngâm trong chốc lát, ông ta nên lừa thu súng lại, ngũ quan dữ tợn liên tục cười lạnh: "Được, tôi thua trong tay Trương Thành Nam cậu, hai mươi chín tỷ bảy, tôi bán."
Rất nhanh lại có một tên thuộc hạ chạy vào, lắp bắp kêu to: "Phía Bắc có thể đi! Ông Q, Đông Nam Tây lập tức bị cảnh sát chặn chết, xe của viên kiểm sát cũng đi theo máy chiếc, khí thế rất lớn, nếu trì hoãn nửa chúng ta sẽ bắt hết toàn bộ đấy!" Ông Q tốt xấu gì cũng là thủ lĩnh hàng đầu, tại và đến nơi vẫn coi như bình tĩnh: "Biển số xe của viên kiểm sát
Người đàn ông nói không thấy rõ, là đầu tiên của
Tiêu chuẩn xe buýt của kiểm sát trưởng thành
A1. phố.
Ông Q chống nạnh phi nhồ: "Mẹ nó, tên chủ họ Thẩm thật dám chặn tôi."
Vệ sĩ xông về phía cửa chính, bám vào cánh cửa nhìn về phía xa, sau rừng thông xanh um tươi tốt, điểm xuyết ánh sáng đom đóm, điểm sáng khi thi lớn, khi thi nhỏ, đan xen vào nhau, nghiêng người chạy lên sườn núi. "Núi xanh không lo không có củi đốt, ông Q, cứng đối cứng chúng ta không chịu nổi, về Vân Nam trước, về địa bàn của chúng ta, muốn giết chết đám cảnh sát không biết tốt xấu này còn không phải dễ dàng sao?"
Đường chủ đỡ ông Q, dưới tình thế cấp bách bon họ tính nhảy cửa sổ, họ hoàn toàn xem nhẹ Trương Thành Nam vững như núi cao, vì sao tự nhiên trấn định như thể, không sở Bạch đạo bao vây trừ khử.
Bọn họ nhanh chóng nhảy lên bệ cửa sổ, lót thạch độn muốn trèo lên, Trường Thành Nam chậm rãi phun ra một làn khói trắng, tàn thuốc từ kế tay rơi xuống mũi giày: "Thật khuyết tật
Cái này của anh ta rất khó chịu, cổ họng hơi khán khăn, nghe có vẻ âm trầm: “Đường Bắc, tất cả đều là người của tôi."
Bước chân của ông Q dừng lại, thân hình không tự chủ được lắc lư, quay đầu lại mặt như màu đất, cả người giống như một bức tượng điêu khắc hóa đá, vừa chạm vào liền vỡ.
Ông ta nhận ra mình bị hãm hại, ngàn tỉnh vạn tính, làm sao tránh thoát cảnh sát, nhưng không thoát khỏi được hãm hại của gia đình, nghiến răng nghiến lợi chỉ vào mũi Trương Thành Nam: "Con mẹ nó mày chơi tao?"
Người sau cười nhạo, xương hông dựa vào thùng da, khẽ nâng cằm cười như không cười, không nhìn vẻ mặt căm phẫn của ông Q: “ông lăn lộn trong con đường này ba mươi năm, đàm phán làm ăn sụp đổ không phải rất bình thường sao? Hàng chất đống trước mắt, há mồm là có thể nuốt, tại sao lại lấy tiền mua
Tôi đứng ở bên cạnh đối mặt với trận làm ăn ngầm đột nhiên bùng nổ này, không nói tiếng nào, bị Trương Thành Nam đủa giớn, ông Q đánh không lại anh ta nắm tay siết đến phát ra tiếng răng rắc, cổ tay trần trụi hiện lên từng sợi gân xanh: "Tôi trốn không thoát, câu cũng đừng hòng
Tiếng còi cảnh sát vang lên từ xa đến gần, vang tân mây xanh, chấn động đến chim hải âu bay vút lên trời, âm thanh chơi tại ăn mòn da đầu thảo xuống mặt nạ mai phục vây kín, oanh liệt bao phủ đỉnh núi này.
Tôi càng thêm lo lắng nhìn chăm chăm Tiến Bình, dưới ánh đèn chiếu sáng chỉ dẫn, tay trái anh ta bẻ tay lái, vội vã chạy về phía sườn núi: "Anh Nam, có cần giao cho Minh Quân chặn lại không?"
Nét mặt Trương Thành Nam vẫn không thay đổi nhìn chăm chú vào núi đá và cây rừng xung quanh cột đèn phía trước: "Bến tàu phía tây có người của cậu không?"
Tiến Bình nói có
Anh ta cười nhẹ, không biết đang vui buon: "Chẳng lẽ Thầm Hạo Hiến không sắp xếp tại mắt ở chỗ tôi sao.
Ngón tay cái của anh ta vuốt về mặt đồng hồ: "Sẽ không trùng hợp như vậy đầu, tôi và ông Q có tiếp xúc qua, vừa lúc ông ta đi hàng ở bến tàu phía tây. Ông ta đoán rằng tôi không cam lòng để mất cái này cái kia, nhất định muốn thực hiện vũ khí đạn dược, như vậy mới có tâm trí đầu với ông ta.
Tôi cắn chặt hàm răng, bên tai ong ong, những nếp nhăn trong long bàn tay chi chít những giọt mỗi hồi, kéo theo sự ẩm ướt, Tiến Bình vẫn nghi ngờ tôi như trước, vì chuyển súng ống đạn dược mà mới bỏ đi sự nghi ngờ, lại vì lời nói này mà kiêu ngạo: " Ý của anh là bên cạnh anh có tại mắt của Thẩm Hạo Hiện sao
Bỗng dưng tôi cảm thấy ngạt thở, mắt không chớp lấy một cái.
Tiến Binh liếc tôi một cái, Trương Thành Nam không đợi anh ta mở miệng chất vấn, đã dứt khoát phủ nhận: “Không liên quan đến cô ấy.
Sườn dốc đứng bắt đầu xóc này, Tiến Bình giảm tốc độ xe: "Tôi cũng đồng ý tin tưởng cô Trình, nhưng anh Nam, còn ai có thể nằm giữ nội tình buôn lậu của chúng ta chính xác như vậy."
Trường Thành Nam nhận nhạt nhắm mắt lại: "Trong lòng tôi biết rõ
Quần áo mòng manh của tôi dán sát vào lồng ngực anh ta, mỗi lần anh ta hít thở, tôi và anh đều run lên, đường núi gập ghềnh này giống như có điểm đi mà không có điểm đến vậy, đâu đâu cũng là chân trời góc biển, là làn gió vô tận, là hoa, là tuyết, là trăng. “Trương Thành Nam.
Tôi đưa tay kéo cổ áo anh ta, ánh sáng trong xe cực kỳ mờ tối, ngửa mặt cũng không nhìn rõ hình dáng của anh ta, chỉ có một hình dáng cực đơn bạc: "Anh đã có được nhiều như vậy, vì sao nhất định phải tìm một con đường chết"
Trong nháy mắt cơ thể anh trở nên cứng ngắc, có lẽ chưa bao giờ có người phụ nữ nào hỏi anh, tại sao như vậy.
Bọn họ yêu thích gia cảnh của anh ta, si mê sự oai hùng của anh ta, thậm chí là ham muốn lấy anh ta bởi vì sự kiên quyết của anh ta ở trong thế giới ngầm.
Tiêu sái, lạnh lùng, thẳng tỉnh, lại còn ngang ngược.
Nếu tôi chỉ yêu sự kϊƈɦ thích trong tình yêu và sự sung sướиɠ mà anh ta mang lại cho tôi, thì tôi cũng không quan tâm, không tính toán, không nhớ mong Nhưng trái tim tôi đang thay đổi.
Thay đổi khác đi.
Trương Thành Nam văn sợi tóc dính trêи trán tôi ra, tôi đờ đẫn nhìn anh ta, giọng anh ta rất nhẹ nhàng: “Cổ đi qua con đường của tôi, sẽ hiểu vì sao tôi lại không bỏ qua. Từ một tên vô danh ở lớp tận cùng của xã hội, từng bước giãy dụa để đến được vị trí này, tôi bây giờ sớm đã không thể bỏ qua nó rồi."
Giọng nói của anh ta có sức mạnh xuyên lòng người, tôi ngày ngốc chết lặng, cổ họng như bị nghẹn lại một cái gai, đình nhọn vô cùng cứng rắn, phần đuôi lại rất mềm, nó khiến tôi cảm thấy vô lực, đối với cuộc sống biến ảo khó lường như vậy, anh lừa tôi vào ngập mê mang.
ɖu͙ƈ vọng là một thử hư vô, không nhìn thấy được cũng không thể chạm vào được, ban đầu tôi làʍ ȶìиɦ nhân của Tổ Tông, sự nghiệp, cuộc sống, về sau, tôi đồ tình, đồ vài phần chân ý. Tôi hoang đường cho rằng, ngọn lửa tham lam theo sự độc sủng của tôi sẽ bị dập tắt, cho đến khi hai chữ "bà Thẩm" lại cháy lên tro tàn, đánh tan lý trí của tôi, xóa đi sự nhân từ của tôi, biến tôi thành kẻ giết người tàn nhẫn hãm hại thai nhị về tôi.
ɖu͙ƈ vọng độc hại, chân tình của tôi, cũng dần dần không sạch sẽ nữa rồi.
Có một số lỗ hồng một khi vỡ ra, sẽ không lấp đầy lại được nữa, chỉ có thể càng lúc càng lớn, không cách nào không chế.
Bong nhiên Trường Thành Nam hỏi tôi một câu có hối hận không
Tôi lấy lại tinh thần, lắc đầu nói không. Anh ta cười: "Vậy là tốt rồi."
Xe đạp lên màn sương đêm bồng bềnh trong nửi, đến giữa sườn núi, vị trí đã là bên cạnh một cái rãnh nước thổi bỏ hoang, dưới một cây đa cổ thụ to lớn che cả bầu trời, mục đích chuyến đi này - - kho hàng Thủy Phù số 1 ở ngoại ô phía Đông.
Người trêи thế giới này đều nói, lão đại của Hắc đạo tội ác chồng chất, nhưng lão hổ của Bạch đạo mặt mũi lại hiền lành, lại có mấy người hai tay sạch sẽ trêи con đường bảo vệ quyền lợi.
Trong ánh trăng ʍôиɠ lung, có một mùi hương thoang thoảng, tôi cần thận kéo tay Trương Thành Nam vòng qua bui gai cỏ dại, hơi thở có một mùi hương rất xa lạ, ít nhất bất kỳ cửa hàng hương liệu nào trêи thị trường cũng không có giống như vậy.
Tôi nhìn quanh núi trước sau, phát hiện đầu chỉ là đất cần sỏi đá, quả thực là hết sức hiểm trở, nửa bước đi cũng khó khăn. Đặc biệt là những kẻ buôn virgin có tiếng, đều thích tiếp cận ở những nơi dễ thủ khó công, cảnh sát không thể tấn công, khi loạn chiến nổi lên, sẽ có đầy đủ cơ hội chạy thoát
Tiến Bình đi trước dò đường, dừng lại bên ngoài một cánh cửa cuốn, treo cao mấy khúc trong khe gạch, đập vào tầm mắt chỉ còn lại một cánh cửa gỗ lung lay sắp đổ, kéo kẹt một tiếng đẩy ra, lóe ra một luồng ánh sáng màu cam tàn, giống như dư âm của ngọn đèn dầu, vừa ảm đạm lại hoang vu.
Trương Thành Nam dẫn đầu bước vào, sau đó Tiến Bình đi theo, tôi theo sát phía sau, quan sát xung quanh, dưới cửa sổ gạch ngói đổ nát đặt một lư hương, nắp lò tỏa ra từng đợt sương khỏi nhè nhẹ, màu xanh trắng quấn quýt, nguyên một con đường, mùi hương của nó tràn ngập.
Buôn lậu bột trắng ở Đông Bắc luôn nghiêm trọng hơn so với súng ống đạn dược, bốn mùa mưa tuyết nhiều, ẩm mốc thường xảy ra, các ổ chứa virgin đều chuẩn bị hương liệu, khi mở hòm kiểm tra hàng thì đốt lên, phòng ngừa chó cảnh sát lên núi lần theo mùi mà mò tới, mũi chó không chịu nổi mỗi thơm, để hòa tan mùi thuốc đông lạnh.
Đồ chơi súng ống đạn dược này, không có đạo hạnh trấn áp cảnh sát và thể lực ác độc xoay chuyển cản khôn, đụng vào chính là chết, chết tại chỗ. Cô cứu, nữ đại ca nói một không hai của Cát Lâm, buôn lậu Virgin, bán ɖâʍ, cái gì kiếm tiền làm cái đó, duy chỉ có súng ông đạn dược, chỉ mua chứ không bán. Có thể thấy được sự ghê gớm trong đó.
Sâu trong bóng tối, có vô số đàn em đang đứng lặng im, chính giữa là ông Q thấp bé, tay buồng cây gậy đầu rồng ra, không giống như ngày đó đến thăm Trương Thành Nam mặc đồ thời Đường lộng lẫy, lúc này đã đổi thành một thân lụa trắng, không những hiện lên được dáng vẻ của một trùm virgin, mà còn rất bắt mắt,
Ông ta chậm rãi đứng dậy, ánh mắt hung ác nhìn xuống người đàn ông đang quỳ sắp cách đó ba năm mét, người đàn ông run lẩy bẩy, liên tục cầu xin tha thứ, ông Q lạnh lùng hỏi anh ta đã nghĩ xong chưa, rốt cuộc có nói hay không.
Năm Sẹo năm sắp ở đẳng kia ấp ủ hồi lâu, giọng điệu run rẩy: "Ngài Q, hàng quan trọng như vậy, đánh chết tôi cũng không dám để nó xảy ra sai sót, đừng nói năm trăm cây súng, một cây cũng quý trong hơn tôi" Sau đó tôi kiểm tra, cũng không ít, sao cái rương có thể mở nắp được, thật sự tôi cũng không rõ ràng
Anh ta còn chưa nói xong, về sĩ phía sau đã trực tiếp xách anh ta lên, ném mạnh vào góc tưởng, gương mặt lạnh lùng móc ra một con dao găm, đẻ cổ tay phải của anh ta lại, tay nhanh nhẹn vùng dao chém xuống, máu tươi văng khắp nơi, hai ngón tay bị lực đạo cực lớn chém bay, Năm Seo kêu thảm một tiếng, co quắp nằm xuống.
Tôi kinh ngạc che miệng lại. khỏe mắt ông Q liếc ngang mọi người ở đây: "Quyết định giao nhận súng ống đạn dược với ông chủ Trương, là nhóm quan trọng nhất từ khi tôi làm ăn tới nay. Thị trường Đông Bắc hùng mạnh, mọi người đều nhìn thấy đấy."
Bọn họ cúi đầu không nói gì, vệ sĩ chặt tay không nói hai lời, lại xách ra một người, đâm xuống xương bả vai hắn anh ta, miệng phát ra tiếng kêu thảm như sỏi, thiếu chút nữa làm sập xà nhà.
Sự hoảng sợ lan cực nhanh chóng, viết trêи mặt mỗi người đàn ông.
Một màn giết gà dọa khi này giống như đã từng rất quen thuộc vậy, lúc ở điểm giao dịch phía Nam, Trương Thành Nam bảy ra một trò, hơn mười thùng thuốc tránh thai điệu hồ ly sơn đùa giỡn với bọn mai phục, che đi virgin thật để rời khỏi thế giới, anh ta ra tây cũng tàn nhân, một cước đã nát răng cửa của Năm Seo, tiếng kêu thảm thiết đến nay tôi vẫn nhớ rồi
Sự khác biệt duy nhất là, Trường Thành Nam rất rõ rằng, anh ta chơi xấu, diễn trò cho Tổ Tông xem, thật sự ông Q rất nóng này, tròng mắt trợn tròn hiện lên nhưng tia máu tươi,
Hộp sắt tinh xảo phiên bản điển hình của Hoàng Hạc Lâu Trong, bóng đêm xa vời nặng nề chiếu rọi phát ra ánh sáng vàng rực rỡ, chiều vào mặt Trương Thành Nam, xẹt một tiếng, anh quẹt một que diêm, ngọn lửa đỏ bừng chảy qua chân máy, mười phần sát khí.
Ông Q nghe thấy động tĩnh, nhìn về phía cửa, sự hung ác nham hiểm trước đó đã bị quét sạch, ngược lại mặt mày rạng rỡ, ông ta đá vắng tên đàn em chặn đường, chắp tay sau lưng, có vài phần áy náy và bối rối: "Ông chủ Trương, đề cho cậu chế cười rồi, thuộc hạ làm việc không tốt, may mắn hàng hóa không bị rò rỉ, nếu không tôi cũng thẹn với cậu."
Trường Thành Nam không chút hoang mang hút hai ngụm: "Chờ lâu rồi."
Anh ta kẹp điều thuốc, một nhóm người theo sau chậm rãi tiến vào kho hàng, bên ngoài âm thanh quỹ dị, bên trong mái hiện lặng ngắt như tờ, yên tĩnh đến đáng sợ. Ông Q cũng đốt một điều thuốc lá, ông ta vừa cho thuốc là vào nổi vừa ra lệnh cho đàn em ở gần nhất mở
Người đàn ông này rất có mặt mũi, dáng vẻ giống như là đường chủ, anh ta hơi khom người cúi đầu với Trương Thành Nam: "Anh Nam, mấy người thay anh kiểm hàng”
Tiến Binh tiến lên hai bước, đánh mắt đi tuần, chân tưởng đặt song song mười tám rương sắt, dài năm mươi cm, rộng ba mươi cm, vây quanh hơn phân nửa vòng tròn, tất nhiên không kịp nếu kiểm tra từng cái, anh ta tiên tay chỉ sáu cái, đường chủ ngầm hiểu, phất tay ý bảo vệ sĩ mở rương.
Mỗi hộp Tiến Binh rút ra năm khẩu, kiểm tra tỉ mi có súng, nòng súng, cờ lê và họng súng. Từ góc độ của tôi, những khẩu súng nhập khẩu từ Đức này, hình thức chất lượng đều vô cùng chắc chắn, gần như không có tỷ vết nào, chỉ cần nhìn vào trạng thái tĩnh là biết được sự sắc bén và chính xác khi sử dụng.
Sau khi Tiến Bình xác nhận không tối, gật đầu với Trương Thành Nam đang chờ kết quả.
Ông Q cười ta nói bán sủng cho ông chủ Trương, là tôi tự mình chọn lựa, một cây pháo cầm cũng không Trương Thành Nam liên tiếp hút thuốc, vừa không nhiệt tình, cũng không phản ứng, sương trắng che lấp cả khuôn mặt anh ta, một lúc lâu sau anh ta híp mắt nói: "Gần đây tình hình kinh tế không dư dả
Lão hồ ly lúc này, gió thổi cỏ lay cũng rất cảnh giác, ánh mắt ông Q hiện lên một tia xao động: "Ông chủ Trương, cậu sáng mắt không nói tiếng lồng chứ, hợp tác nhiều năm như vậy, sao cậu còn phạm vào kiêng kị ép giá chứ."
Trương Thành Nam không phản bác không giải thích, chỉ lo nuốt máy nhà khỏi, ông Q hao tổn tâm trí để đưa hang hóa tới đây, mắt thấy Phục Hưng số 7 chỉ đợi sau khi giao nhận súng ống đạn dược lập tức đổ bộ, sự hao tổn không thể không tránh được, ông ta cắn rằng, nhận thức, nói: "Ép bao nhiêu.
Trương Thành Nam cũng thật dám nói: "Một nửa “Hai mươi chín tỷ bảy tram triệu sao?" Đột nhiên nét mặt ông Q thay đổi, thay đổi cũng thôi, không mức thái quá, ông ta lạnh lùng trừng mắt: "Ông chủ Trương, không nói nữa."
Trương Thành Nam vô lại nhíu mày: "Một chuyển Đông Bắc, ông không thiệt thòi." “Còn không thiệt thòi sao? Tôi nhập khẩu không chỉ có giá này. Tôi nhiều nhất cũng chỉ cho câu được ba con số thôi, người anh em của tôi, lộ phí trở về phải gom lại "
Thấy anh ta một nửa cũng không thỏa hiệp được, ông Q cũng nóng này theo: “Thế nào, tôi không lên thuyền của cậu, ngay cả giang hồ đạo nghĩa cậu cũng không để ý đúng không, như vậy là không cho tôi mặt mũi rồi?"
Ông ta còn muốn nói gì đó, bỗng lúc này, toàn bộ cánh cửa mở mở hờ đều sụp đổ trêи mặt đất, một tên thuộc hạ lảo đảo té ngã, vừa lăn vừa bỏ túm lấy ống quân ông Q: "Đã xảy ra chuyện! Xe cảnh sát đã bao vậy ngã ba Đông Nam Tây rồi a!"
Một tiếng sấm vang lên, nổ tung cả phòng gà bay chó sủa, ông Q có năng lực lớn, đó là ở Vân Nam, buôn lậu virgin toàn bộ đều mua nợ của ông ta, nhưng mà vào trong nước, ở Đông Bắc cách đó nghìn dặm, chiều bài của ông ta vang dội nhưng không đủ uy hϊế͙p͙, cảnh sát không những không biết lễ nhường đi ba phần, mà nhân vậy lớn này lại bắt được hiện trường, có thể nói là công lao to lớn, không đối phó được, sao có thể là chủ ở nơi đất này Trương Thành Nam, còn không bắt được người từ bên ngoài sao. Sở tỉnh như hồ rình mồi, sao có thể cho phép ông ta chạy trốn dễ dàng được.
Ông Q củi người bóp cổ người bảo thy "phế vật Đường núi Đông Giao không bị phong tỏa hết chứ"
Người đàn ông khom đầu gối nửa ngồi xổm khóc nức nở: "Ông chủ, cảnh sát phản nước, thạch đông cũng có thể nổ tung! Huống chi lúc chúng ta lên núi ông chủ Trương còn chưa tới, chặn đường thì làm sao anh ta vào được?"
Da mắt tôi phút chốc dựng lên, nhạy bén liếc nhìn ông Q, tay lặng yên không một tiếng động chạm vào bên hông người đàn ông đi theo, tình thế mây mù càng lúc càng rõ ràng, Trương Thành Nam cố ý chậm vài phút, chính là vì không thể chặn đường.
Trong lòng tôi tính toán thời gian, hàng hóa của Tổ Tông nhất định sẽ an toàn ra khỏi càng, anh ấy có đủ điều kiện để bố trí hành động của cảnh sát, Trương Thành Nam hiểu rõ Tổ Tông, anh ta biết rõ nhà kho này đêm nay không thể gió êm sóng lặng. “Mẹ nó, Trương Thành Nam, ông đây phế mạng chó của mày!"
Sắc lạnh đến rùng mình, sung Browning của ông Q được rút ngang khỏi vò, nhằm ngay mi tâm của Trường Thành Nam, bất thình lình bóp cò, khiến cho Năm Sẹo và Tiến Bình trở tay không kịp, ra tay chậm một giây, ra tay nhanh chóng, bỗng nhiên đầu ngón tay ông Q khế run lên, ánh mắt kinh ngạc dừng lại trêи khuôn mặt tôi, đồng thời khi ông ta rút súng ra, tối không sai một giây cướp đi súng của vẻ sĩ, nhằm ngay tìm ông ta.
Trương Thành Nam ngậm điếu thuốc, trong nháy mắt cũng có chút ngạc nhiên, thất thần.
Tôi biết, ông Q không dám nổ súng, Đông Bắc là đất của Trương Thành Nam, anh ta sụp đổ, toàn quân quay đầu không có chỗ nào là nhẹ, ông Q không ngu ngốc như vậy, nhưng tôi gần như theo bản năng, làm ra phản xạ này.
Tôi không hề sợ hãi, nhìn thẳng vào mắt ông Q "Kỹ thuật bắn súng của tôi không chính xác, nhưng khoảng cách này, anh nắm chắc bao nhiêu để ông ta mất mạng đây, tôi cũng nắm chắc bấy nhiêu thôi, để ông ta có đi không có về "
Ông Q trầm ngâm trong chốc lát, ông ta nên lừa thu súng lại, ngũ quan dữ tợn liên tục cười lạnh: "Được, tôi thua trong tay Trương Thành Nam cậu, hai mươi chín tỷ bảy, tôi bán."
Rất nhanh lại có một tên thuộc hạ chạy vào, lắp bắp kêu to: "Phía Bắc có thể đi! Ông Q, Đông Nam Tây lập tức bị cảnh sát chặn chết, xe của viên kiểm sát cũng đi theo máy chiếc, khí thế rất lớn, nếu trì hoãn nửa chúng ta sẽ bắt hết toàn bộ đấy!" Ông Q tốt xấu gì cũng là thủ lĩnh hàng đầu, tại và đến nơi vẫn coi như bình tĩnh: "Biển số xe của viên kiểm sát
Người đàn ông nói không thấy rõ, là đầu tiên của
Tiêu chuẩn xe buýt của kiểm sát trưởng thành
A1. phố.
Ông Q chống nạnh phi nhồ: "Mẹ nó, tên chủ họ Thẩm thật dám chặn tôi."
Vệ sĩ xông về phía cửa chính, bám vào cánh cửa nhìn về phía xa, sau rừng thông xanh um tươi tốt, điểm xuyết ánh sáng đom đóm, điểm sáng khi thi lớn, khi thi nhỏ, đan xen vào nhau, nghiêng người chạy lên sườn núi. "Núi xanh không lo không có củi đốt, ông Q, cứng đối cứng chúng ta không chịu nổi, về Vân Nam trước, về địa bàn của chúng ta, muốn giết chết đám cảnh sát không biết tốt xấu này còn không phải dễ dàng sao?"
Đường chủ đỡ ông Q, dưới tình thế cấp bách bon họ tính nhảy cửa sổ, họ hoàn toàn xem nhẹ Trương Thành Nam vững như núi cao, vì sao tự nhiên trấn định như thể, không sở Bạch đạo bao vây trừ khử.
Bọn họ nhanh chóng nhảy lên bệ cửa sổ, lót thạch độn muốn trèo lên, Trường Thành Nam chậm rãi phun ra một làn khói trắng, tàn thuốc từ kế tay rơi xuống mũi giày: "Thật khuyết tật
Cái này của anh ta rất khó chịu, cổ họng hơi khán khăn, nghe có vẻ âm trầm: “Đường Bắc, tất cả đều là người của tôi."
Bước chân của ông Q dừng lại, thân hình không tự chủ được lắc lư, quay đầu lại mặt như màu đất, cả người giống như một bức tượng điêu khắc hóa đá, vừa chạm vào liền vỡ.
Ông ta nhận ra mình bị hãm hại, ngàn tỉnh vạn tính, làm sao tránh thoát cảnh sát, nhưng không thoát khỏi được hãm hại của gia đình, nghiến răng nghiến lợi chỉ vào mũi Trương Thành Nam: "Con mẹ nó mày chơi tao?"
Người sau cười nhạo, xương hông dựa vào thùng da, khẽ nâng cằm cười như không cười, không nhìn vẻ mặt căm phẫn của ông Q: “ông lăn lộn trong con đường này ba mươi năm, đàm phán làm ăn sụp đổ không phải rất bình thường sao? Hàng chất đống trước mắt, há mồm là có thể nuốt, tại sao lại lấy tiền mua
Tôi đứng ở bên cạnh đối mặt với trận làm ăn ngầm đột nhiên bùng nổ này, không nói tiếng nào, bị Trương Thành Nam đủa giớn, ông Q đánh không lại anh ta nắm tay siết đến phát ra tiếng răng rắc, cổ tay trần trụi hiện lên từng sợi gân xanh: "Tôi trốn không thoát, câu cũng đừng hòng
Tiếng còi cảnh sát vang lên từ xa đến gần, vang tân mây xanh, chấn động đến chim hải âu bay vút lên trời, âm thanh chơi tại ăn mòn da đầu thảo xuống mặt nạ mai phục vây kín, oanh liệt bao phủ đỉnh núi này.
Bình luận truyện