Chỉ Muốn Hành Hạ Em Cả Ngày Lẫn Đêm (Anh Muốn Em)
Chương 172: Chính là cô
**********
Anh dịu dàng gạt đi giọt lệ bên khỏe mắt tôi, nhưng lại không nỡ rời đi, cứ nấn ná trêи nốt ruổi son nơi khóe mắt tôi.
Tôi kéo chặt tay áo anh, anh càng không chịu nói tôi càng muốn biết: “Là anh đúng không, nói cho em biết, anh biết tất cả, anh cho đi đúng không?"
Tổ Tổng không nói lời nào, anh cố chấp hận không thể lau hết tất cả nước mắt của tôi, nhưng tôi lại không cho anh toại nguyện, nước mắt càng chảy càng nhiều, giống như trêи đời này có ân oán từ biệt, cũng không toại nguyện cho bất kỳ ai. "Tại sao?" Tôi kϊƈɦ động nằm bả vai anh, tôi giống như phát điện là lỗi khóc lóc, ổn áo, gào thét, tôi không hiểu vì sao, anh có thể cắt đứt quan hệ vứt bỏ tôi, không chứa đường sống cho tôi, tôi từng có lần cho rằng, ba chữ Thẩm Hạo Hiện này, là sức nặng tôi không thể gánh nổi, là vết sẹo không thể vạch trần, nó tồn tại mãi mãi, viễn viễn không thay đổi, luôn ở nơi sâu nhất trong tim, cho dù năm tháng cũ kỹ cũng không thể xóa bỏ.Anh đi đi vào vào, lại không ra khỏi thế giới của tôi, còn tôi cứ đi loanh quanh lại chỉ sống trong cái bóng của anh.
Tổ Tông bỗng nhiên ôm lấy tôi, anh ôm cơ thể bồn chắn vội vàng vào ngực anh, như sợ tôi sẽ tan thành mành nhỏ, biến mất, cái ôm của anh rất chặt, chặt đến mức không có kẽ hở, tôi không thở được, trong mũi tôi đều là mùi hương trêи người anh. "Cố gắng lên."
Môi anh run rẩy nói bên tại tôi ba chữ này,
Hai Sói đã hút liên tiếp mấy điều thuốc ở chỗ núp lối đi an toàn, màn sương khói thuốc bay lên tán loạn, cả hành làng đều là mùi vị rất khó ngửi, anh ta thò đầu lại đây nhắc nhở đã không còn kịp giờ, ông già sau nửa đêm sẽ đón tiếp Cửu Tỷ, họ cần nắm chắc thời gian.
Khi tôi có cảm giác Tổ Tông sẽ rời khỏi tôi, trong tầm mắt ʍôиɠ lung của tôi, bầu trời trong phút chốc giảng một trận mưa to, mưa là khởi đầu của thời gian, là không thể giữ được những thứ đã mất, là tình yêu khoan thai đến muộn, mà một khi đã bỏ lỡ đã không thể quay đầu lại.
Đời người những chuyện như bất lực từ đầu thương, tuyệt vọng đều bắt đầu từ tình yêu.
Tổ Tông biến mất ở phía cuối sáng cuối mập mờ,thân thể tôi sụp đổ, tôi đờ dần cứng ngắc quỳ gối trêи nền gạch men, tôi ôm đầu khóc lóc lại không phát ra được âm thanh nào, bằng nhiên có một đoạn đổ vật lạnh lẽo để trêи cổ tôi, tôi ngừng khóc, hai giây sau, anh ta liền có hành động tiếp theo, bên hông tôi có thêm một vật cứng đâm ở xương cùng, đó là súng, là súng thật
Tôi bản năng muốn cúi đầu nhìn xuống, nhưng lưỡi đao lạnh lẽo lại nằm giữa cắm cùng xương quai xanh, áo lông là màu đỏ rượu, lưỡi đao lại màu trắng, chạm nhau trong thoảng chốc, cảm giác kinh tâm động khách khó hiểu xuất hiện.
Đạo pháp tương đối xuất sắc, nếu người đó để gần hơn nữa tắc, động mạch của tôi hằn đứt, chảy mẫu, hơn nữa góc độ này vết cắt khá nhỏ không dễ phát hiện, là một sát thủ trăm dặm mới có một người.
Vẻ mặt tôi không có thay đổi, tôi kiên nhẫn chờ người đó mở miệng, muốn nói họ tên,
Anh ta cùng lúc kiềm chế tôi, những bóng đen lắm đốm đang đổ xuống, cả hai cùng rơi vào thế giằng co
Thời gian từng giây trôi qua, cửa vào có tiếng bước chân nổi lên, thành phố này đã mở màn sinh hoạt và đêm ăn chơi trác táng, anh ta cũng không đợi nữa họng súng của anh ta đụng tới một chút đẩy tôi vàochỗ lõm vào trong góc tưởng "Cô Trình, xúc phạm rồi"
Anh ta mang theo bao tay, anh ta lực túi cùng lớp mép đồ lót của tôi, tuy không được xem là trực tiếp chạm vào nhưng cũng không khách khí, trừ chỗ kín bí ản ra cơ bản cũng kiểm tra một lần, tôi biết anh ta đang tìm thứ gì, tôi cùng Tổ Tông ôm một cái, chỗ có thể giấu quá nhiều, không chừng anh muốn kín đáo đưa một ít đồ cho tôi, liền muốn vào địa bàn của Trương Thành Nam.
Tù binh đầu hàng, đặc biệt là người phụ nữ mưu tinh đầy mình, nhất định đã thông qua thời kỳ khảo sát dài đẳng đẳng, nếu không phải thời thế khẩn cấp, Trường Thành Nam căn bản không chờ nổi, tôi cũng không cần gánh trách nhiệm nặng nề này.
Tôi nhìn tấm kính chiều lên ngàn ngôi nhà đang sáng đèn, giọng tôi thấp khản: “Trời chạng vạng anh đã ở đường quốc lộ này."
Người đàn ông đem bao tay tháo xuống sau đó ném ra ngoài cửa sổ, ngầm thừa nhận. "Anh đã theo dõi toàn bộ hành trình của tôi."
Anh ta vẫn như cũ đồng ý: “Anh Nam đã ra lệnh lúc cô Trình ra khỏi kho hàng, tôi cách cô khoảng một trăm mét"
Bọ ngựa bắt và sâu còn chim vàng anh đứng sau,còn có thợ săn chim sau lưng chim vàng anh, không ai dám chắc vừa ra trận sẽ tháng chắc, từng bước từng bước, từng bước một tiến tới, đừng nói ngày xưa là kế thủ, ngay cả Trương Thành Nam là anh ta, anh ta cũng không chắc đã tin tưởng.
Trong lòng tôi hiểu rõ: “Nếu tôi tạm thời đổi ý, tôi đem tin tức ba xe hàng giao cho người không nên giao, anh ta sẽ xử lý tôi như thế nào." Tôi nghiêng đầu nhìn anh ta: "Là sẽ giết tôi sao?".
Người đàn ông mặt không cảm xúc, giống như anh ta không phải đang thực hiện một nhiệm vụ sinh tử mà giống như đang chơi một trò chơi nhỏ: "Ừ".
Tôi sững người một lúc lâu, vội vàng che mặt, giọt nước mắt còn lại chưa rơi, tôi cười thấp một tiếng cười cười một lát lại chuyển thành khóc, tôi cũng không biết tại sao, giống như đời này có nhiều ưu phiền, cũng vào giờ phút này mạnh mẽ bùng nổ.
Quyền lực, nó có sức mê hoặc thật hấp dẫn.
Nó làm bao nhiều người đàn ông bị lạc, cũng làm bao nhiêu phụ nữ phóng đăng.
Nó không phải là điều vĩ đại mà là diệt vong.
Xã hội ca ngợi sự lương thiện, cũng đã đánh mất sự bao dung cuối cùng.
Trường Thành Nam, Tổ Tông, vô số người ăn mặcquần áo hoa lệ ở ba tỉnh Đông Bắc, còn có tôi, cũng đi chung một con đường không có điểm dừng
Người đàn ông thu vũ khi anh ta kh người đỡ tôi, tôi không đồng ý lại hung hăng đẩy một cái, tôi tự mình đỡ vách tường đứng dậy, tôi đi về phía trước hai bước lại dừng lại, tôi quay đầu lại nhìn về phía người đàn ông bị chiếc mũ che hơn phân nửa gương mặt "Trương Thành Nam chính miệng nói hay là do Trần Trang nói "
Người đàn ông chần chừ một lát: "Mỗi người nói qua một lần." "Vậy tại sao anh lại tự muốn tiết lộ.
Người đàn ông nói đây là ý của cô Trần.
Tôi như tình mộng, mặc dù nhóm hàng là thuộc về quyền phụ trách của tôi, Trần Trang cũng không rảnh rỗi, cô ta là người phụ nữ cực kỳ lợi hại về việc lợi dụng tâm lý bên ngoài, đó là đường đánh bại đối thủ ngắn nhất, nếu tôi phản bội, Trương Thành Nam sẽ lập tức xử tử tôi, anh ta giữ một kẻ phản đố thông với bên ngoài bên cạnh, chính là tự đào mộ mình, dùng một bộ hài cốt đổi lấy rất nhiều bộ hài cốt khác, mua bán này không lỗ, anh ta có lẽ sẽ đau khổ, cũng có tiếc nuôi nhưng trong mắt anh ta, đây là kết cục thảm hại do chính tay tôi chọnVề chuyện này, Trần Trang cũng nhất định trăm phương nghìn kể muốn đánh sụp phòng tuyến của tôi, cho tôi một gậy ngay từ đầu
Tất nhiên, bố trí chuyện này, là tiền để tiền đặt cược có thể làm lung lay.
Trở về biệt thự tôi lăn qua lộn lại ngủ không được, đến bốn giờ rạng sáng, tôi mới có chút buồn ngủ, mơ mơ màng mảng lim dim muốn ngủ, vào lúc tôi nửa tỉnh nửa mê, có người đang nhẹ nhàng lục lại đến đầu giường của tôi, vuốt ve trán cùng mi tâm tôi, nụ hôn nóng bỏng như mộng ảo, thật giả không phân biệt được, càng giống như giọt nước trong đêm, lặng yên không một tiếng động rơi xuống, không dấu vết khô can.
Màn cửa sổ tràn đầy ánh sáng chiếu vào mắt tôi, đầu tôi đau muốn vỡ tung mà thức dậy, tôi đi qua tấm mành mòng, màu sắc ban đầu là màu rượu chát, bay phấp phới, tôi như hồn lìa khỏi xác nhìn chằm chằm một lát, tôi đứng dậy uống cạn nước nguội trong tủ.
Tôi đứng ở bàn trang điểm nhíu mày, Tổ Tông vô cùng thích hai hàng lông mày này, lông mày lá liễu, như che đi nốt ruổi son, lúc cười rất câu hồn người, không cười lại như dịu dàng như có như không, tôi cần thật vuốt về lưu luyến, trêи đầu cài một cây trầm trậnchâu
Trong đầu tôi chợt lóe lên một ý tưởng, rất nhanh, rất nhạt, tôi nhìn xuyên qua tấm kính nhìn thấy cây trầm, tôi đem tất cả châu báu Trương Thành Nam đưa bỏ bên trong, ngọc của tôi cùng dây chuyển bỏ vào bên trong khăn lụa, tôi buộc nút chết, bỏ vào tận cùng bên trong ngăn kéo, sau đó tôi dùng điện thoại di động nhắn tin cho Mễ Loan, hẹn cô ta giúp tôi tìm một công ty tư pháp giám định, tôi muốn nghiệm thành phần của hoa hồng.
Tôi làm xong tất cả những chuyện này, tôi kéo cửa sổ đi xuống lầu phòng khách, tôi lở đăng nhìn thấy chiếc kệ trưng bày giày nam giày da, đặt ở vị trí bắt mắt nhất, chính là đôi Trương Thành Nam rời đi Càng Cát Lâm.
Tôi sửng sốt một chút, tôi gọi bà иɦũ ɦσα bận rộn ở bếp, hỏi anh ta đã về nhà bao lâu rồi.
Bà иɦũ ɦσα vui vẻ nói lúc sáng sớm, trời còn chưa sáng, ông chủ Trương đã đến phòng xem tôi ngủ, không có đánh thức tôi.
Tôi nghiêng đầu nhìn về phía phòng sách, cửa gỗ khép hở, ánh mặt trời bên trong thật tốt, mơ hồ chiều ra bên ngoài một ít "Chỉ có mình anh ta sao."
Bà иɦũ ɦσα giống như không nghe được cầu này, bàkhông có trả lời, lại trở lại phòng bếp, tiếng chén đĩa vàng lên đỉnh đình đang đang, vừa chói tai lại náo nhiệt,
Tôi đứng tại chỗ ngày người một lát, tôi chạy thắng tới phòng sách, hai tay sai đứng cạnh cửa bên châu lan treo bên cạnh, tôi đưa chân đá cửa, khí thế hung hăng, hai tay sai bị tôi hù dọa không kịp bước lên ngăn cản, nhất thời trố mắt nhìn nhau, tôi không nói hai tiếng đã bước vào căn phòng tràn ngập ánh sáng, Trần Trang đang đứng đưa lưng về phía tôi báo cáo công việc trong nháy mắt không nói nên lời, cô ta cay mày nhìn tôi, có chút không hiểu cũng có chút lạnh lùng.
Trương Thành Nam theo văn kiện bên trong ngắng đầu lên, ánh mắt anh ta nhìn qua tôi, anh ta cũng không truy cứu việc tôi lỗ mãng cùng vô lễ, ngược lại còn cười nuông chiều với tôi "Dậy rồi"
Nụ cười của anh ta càng như sự châm biếm to lớn, đối với lục phủ ngũ tạng của tôi nổi lên ngọn lửa tức giận, ngọn lửa cháy mạnh lên, đốt sạch không còn một ngọn cỏ.
Tôi cong ʍôиɠ ngồi xuống ghế so pha, chân sau nâng lên, tôi lười biếng nhàn hạ đung đưa, lời nói lại không giống với vẻ ngoài trong sáng của tôi ngược lại là giọng điệu âm u: "Sao vậy, ông chủ Trường cũngmuốn cùng tôi giả ngu sao "
Anh ta vứt cây bút sắt, cắm dưới khẽ nhếch lên, tỏ ý Trấn Trang ra ngoài, cô ta tất nhiên không muốn đi, giờ phút này quan trọng, trong lòng ai cũng hiểu rõ ở cạnh Trương Thành Nam mới là cách bảo vệ chính mình tốt nhất, tôi không có ở đây, không chừng cô ta muốn gài bẫy tôi cái gì, cô ta không có ở đây, tôi cũng chẳng phải dạng hiền lành,
Cô ta bước từng bước nhỏ mà chậm, rất có tư thái muốn đóng cọc ở phòng sách, tôi rộng lượng nói cô ta không cần đi: "Chuyện này liên quan tới cô Trần, làm sao có thể không có mặt cô ấy đây, mắc công từ bên dưới người tay sai đồn đãi tôi đố kỵ, không cho cô mặt mũi, cô phải chính tau nghe anh ta nói mới được nha
Tôi thổi qua móng tay đã được sơn qua, tôi muốn ép Trương Thành Nam lên cao, lời đã nói, nền móng đã vững, giữ Trần Trang tại Cát Lâm, chính là không tôi mặt mũi, để tôi ở cạnh bên người anh ta không chỗ dụng thân, mặc dù là bài tẩy Cổ Nhuận Lượng, hàng hóa ở Áo Môn cũng không phải chơi, Cổ sư trưởng có địa vị là không thể nghi ngờ, muốn anh ta đưa hàng tới Hồng Kông hay là nâng đỡ anh ta.
Trần Trung như làm đại dịch, cô ta trợn mắt nhìn về Trường Thành Nam ngồi ngay ngắn ở phía sau bànAnh Nam."
Cô ta ước chừng muốn cầu xin, lại phiên hà tôi ở đây, cô ta không muốn trở thành trò cưới, một bên duy trị khí độ một bên lại không cam lòng sợ hãi, nữa cầu sau vẫn cứ nấn ná trong miệng, không nói ra được cũng không nuốt xuống được.
Phòng sách yên tĩnh như tờ, thái độ của Trương Thành Nam làm tôi giận, tôi lại đổi một cái chân khác lên, ánh mắt tôi lại thêm mấy phần ác liệt: “Ông chủ Trương, lăn lộn trong giang hồ lời hứa đáng giá ngàn vàng. Tôi nói rồi, hàng hóa một khác đồi chác không ít, tôi muốn một mình độc chiếm Cát Lâm, anh không đồng ý cũng không cự tuyệt. Anh không giữ lời hứa sao?"
Trương Thành Nam thật sự không ngờ tới, tôi dạ dày lớn như vậy, trong nháy mắt như nơi không người, đánh nhanh thắng nhanh chặt đứt mối họa từ gốc rễ quyết đoán như anh ta, cũng vừa vặn cái này không che giấu con người độc ác, làm anh ta bực bội bật cười: "Ai nuông chiều tính tình hư hỏng này của em, dám uy hϊế͙p͙ anh."
Tôi hiểu anh ta, dáng vẻ này tám chín phần mười là tôi thắng, tôi tất nhiên sẽ không suy nghĩ linh tinh, cảm thấy Trương Thành Nam tin vào ý kiến của tôi, sự rằng anh ta cũng có, gió nổi mây vẫn ở Thanh Tân, cầnngười bên trong, Trần Trang rất có bộ dáng điều khiển quyền quý cô ta lại hay ở Cát Lâm, cân nhắc lợi ích, không thể mang tới cho Trường Thành Nam cái gì, anh ta bắt quả mượn miệng tôi mà nói để Trấn Trang nhớ tới nợ của tôi, không cần ghi hận lên anh ta.
Tôi không nói nhảm nữa, tôi nâng ʍôиɠ đứng dậy, tôi đi về phía cửa dưới cái nhìn hung ác của Trần Trạng, tôi bước từng bước lại hung hăng càn quấy một phần "Ông chủ Trương, danh tiếng của Trình Bảo Ái tôi đây anh hiểu rõ, hoặc là tôi là nô ɭệ của anh, tôi vì anh trung thành, hoặc là đụng tới da lông tôi, trước khi giết tôi chết tôi sẽ muốn mạng anh."
Tôi cầm chốt cửa, chợt kéo một cái, cửa đập vào mặt kính của bình phong đụng làm sống mũi đau, rốt cuộc là diễn xuất, tôi vẫn là thay anh ta làm thật tốt cảnh diễn, dù sao Trần Trang đi rồi, tôi dù là tâm phúc còn là họa lớn: "Ông chủ Trương xem xét mà làm."
Tôi đi ra dặn dò bà иɦũ ɦσα nhìn kỹ, khi nào Trần Trang đi ra ngoài, có biểu tình gì, báo lại cho tôi không sót chữ nào, tôi ở phòng chờ mơ mơ màng màng muốn ngủ, cuối cùng ở hành lang cũng có động tĩnh, bà иɦũ ɦσα gõ cửa nhỏ giọng nói cô Trần môi mắt đỏ bừng, lại không thấy ông chủ Trương đầu.
Tôi tâm trạng vui vẻ nằm bên trong ghế, cần hạt dưa, nhỏ đầy và hạt dưa lại nói lớn tiếng "Cắm hai loncao cấp tổ yên lên đây, cũng mất hai tiếng đi đường vất và đầu, đem cho cô Trấn bố thân thể, vì ông chủ Trường mà cố gắng nha.
Bà иɦũ ɦσα không dám làm theo, tất nhiên cũng không dám thật sự đưa cho Trần Trang hai lon tổ yến, bà иɦũ ɦσα nhẹ nhàng lui xuống.
Tôi nhắm mắt nghỉ ngơi, lại qua một lát, dưới lầu truyền tới tiếng ồn ào, tôi ăn nốt hạt dưa cuối cùng trong tay vội vàng chạy xuống lầu, cửa phòng sách vẫn như cũ không có tiếng động, Trương Thành Nam từ đầu đến cuối không bước ra nữa bước.
Trần Trang ra cửa trước tôi một chút, tôi đuổi theo, tôi dựa vào khung cửa nhắc nhở: Trêи đường cô Trần về Thanh Tân, nếu như có đi qua bệnh viện tâm thần Đông Giao, không ngại bớt chút thời gian, xem một chút người thân tín vì cô cung cúc tận tụy ở phòng bệnh câm điếc đi. Cũng xem như chủ nhân là cô có chút tấm lòng"
Cô ta dừng lại một lát, nhìn tôi bằng nửa con mắt: “Chính là cô."
Cô ta đã sớm nhận được tin, không có chứng cứ xác thật thuyết phục cô ta tin tưởng, cho nên cô ta vẫn như cũ hết sức chấn động: “Diệt trừ phe cánh của tôi, cô lại không tiếc nhuốm máu hai tay chính mình."Tôi khinh thường lắc đầu: “Dưới mắt Trường Thành Nam, cô Trần đào bao nhiêu gián điệp? Chủ tâm đào tạo một hay hai người khó như lên trời, tôi chặt đứt tay của cô, tôi xem xem cô lấy cái gì đấu. Nhuốm máu thi sao, phụ nữ của Trương Thành Nam, nói hai tay sạch sẽ, người khác sẽ tin sao? Cô ngàn lần vạn lần không nên đối với tôi động não, tôi có thể bị người giám sát sao?"
Sắc mặt Trần Trang càng lúc trở nên tái nhợt, cô ta khó khăn nói từng câu qua kẽ răng: "Cô điên rồi."
Tôi giễu cợt: "Cảm ơn lời khen của cô Trần, lúc này vẫn chưa nha, tôi ác, cô vẫn chưa nhận hết tất cả một lần mà" Viền của đôi hoa tại làm tôi khó chịu, tôi đưa tay lên sở: "Tôi có thể đánh bại từng cái tình nhân muôn hình muôn vẻ của quan viên cao cấp, cô Trần thật sự xem là tôi chỉ dựa vào sắc đẹp sao?" Tôi đi phía trước ép tới gần hai bước, cùng cô ta mặt hướng về phía ngoài: "Cô xem thường đối thủ.
Cô ta đúng mực không thèm để ý tới tôi: "Cô có thể sử dụng hàng của Áo Môn đuổi tôi đi, tôi cũng có thể dùng hàng của Hồng Kông giành lại địa vị"
Tôi vỗ tay, mặt cười tươi như gió xuân: "Hoan nghênh cô Trấn nha, mong chờ ngày có chiến thắng trở vềTôi thoảng cửi người xuống: "Giống có một câu như vậy, tôi có thủ đoạn đuổi cô ra khỏi Cát Lâm, cũng có thủ đoạn để phòng cô quay về."
Cô ta đẩy tôi ra, cô ta dẫn theo hai tên tay sai lao ra khỏi sân nhà, tôi suýt nữa ngã lảo đảo, tôi lanh tay le mắt chống ở thân cây bên cạnh ổn định cơ thể, đưa mắt nhìn theo cô ta lên xe, ba chiếc xe chống đạn chạy mênh ʍôиɠ rời đi, bỏ lại mảnh đất Cát Lâm đẩy gió bụi.
Tôi không tiếng động ngắng đầu, biệt thự nhà này rốt cuộc cũng thuộc về quyền độc chiếm của tôi, tôi tựa hồ đã xé xuống một chút mặt nạ của người đàn ông này, chưa từng đề cập tới tình yêu cũng chưa từng lộ ra những bí mật tàn nhẫn.
Anh dịu dàng gạt đi giọt lệ bên khỏe mắt tôi, nhưng lại không nỡ rời đi, cứ nấn ná trêи nốt ruổi son nơi khóe mắt tôi.
Tôi kéo chặt tay áo anh, anh càng không chịu nói tôi càng muốn biết: “Là anh đúng không, nói cho em biết, anh biết tất cả, anh cho đi đúng không?"
Tổ Tổng không nói lời nào, anh cố chấp hận không thể lau hết tất cả nước mắt của tôi, nhưng tôi lại không cho anh toại nguyện, nước mắt càng chảy càng nhiều, giống như trêи đời này có ân oán từ biệt, cũng không toại nguyện cho bất kỳ ai. "Tại sao?" Tôi kϊƈɦ động nằm bả vai anh, tôi giống như phát điện là lỗi khóc lóc, ổn áo, gào thét, tôi không hiểu vì sao, anh có thể cắt đứt quan hệ vứt bỏ tôi, không chứa đường sống cho tôi, tôi từng có lần cho rằng, ba chữ Thẩm Hạo Hiện này, là sức nặng tôi không thể gánh nổi, là vết sẹo không thể vạch trần, nó tồn tại mãi mãi, viễn viễn không thay đổi, luôn ở nơi sâu nhất trong tim, cho dù năm tháng cũ kỹ cũng không thể xóa bỏ.Anh đi đi vào vào, lại không ra khỏi thế giới của tôi, còn tôi cứ đi loanh quanh lại chỉ sống trong cái bóng của anh.
Tổ Tông bỗng nhiên ôm lấy tôi, anh ôm cơ thể bồn chắn vội vàng vào ngực anh, như sợ tôi sẽ tan thành mành nhỏ, biến mất, cái ôm của anh rất chặt, chặt đến mức không có kẽ hở, tôi không thở được, trong mũi tôi đều là mùi hương trêи người anh. "Cố gắng lên."
Môi anh run rẩy nói bên tại tôi ba chữ này,
Hai Sói đã hút liên tiếp mấy điều thuốc ở chỗ núp lối đi an toàn, màn sương khói thuốc bay lên tán loạn, cả hành làng đều là mùi vị rất khó ngửi, anh ta thò đầu lại đây nhắc nhở đã không còn kịp giờ, ông già sau nửa đêm sẽ đón tiếp Cửu Tỷ, họ cần nắm chắc thời gian.
Khi tôi có cảm giác Tổ Tông sẽ rời khỏi tôi, trong tầm mắt ʍôиɠ lung của tôi, bầu trời trong phút chốc giảng một trận mưa to, mưa là khởi đầu của thời gian, là không thể giữ được những thứ đã mất, là tình yêu khoan thai đến muộn, mà một khi đã bỏ lỡ đã không thể quay đầu lại.
Đời người những chuyện như bất lực từ đầu thương, tuyệt vọng đều bắt đầu từ tình yêu.
Tổ Tông biến mất ở phía cuối sáng cuối mập mờ,thân thể tôi sụp đổ, tôi đờ dần cứng ngắc quỳ gối trêи nền gạch men, tôi ôm đầu khóc lóc lại không phát ra được âm thanh nào, bằng nhiên có một đoạn đổ vật lạnh lẽo để trêи cổ tôi, tôi ngừng khóc, hai giây sau, anh ta liền có hành động tiếp theo, bên hông tôi có thêm một vật cứng đâm ở xương cùng, đó là súng, là súng thật
Tôi bản năng muốn cúi đầu nhìn xuống, nhưng lưỡi đao lạnh lẽo lại nằm giữa cắm cùng xương quai xanh, áo lông là màu đỏ rượu, lưỡi đao lại màu trắng, chạm nhau trong thoảng chốc, cảm giác kinh tâm động khách khó hiểu xuất hiện.
Đạo pháp tương đối xuất sắc, nếu người đó để gần hơn nữa tắc, động mạch của tôi hằn đứt, chảy mẫu, hơn nữa góc độ này vết cắt khá nhỏ không dễ phát hiện, là một sát thủ trăm dặm mới có một người.
Vẻ mặt tôi không có thay đổi, tôi kiên nhẫn chờ người đó mở miệng, muốn nói họ tên,
Anh ta cùng lúc kiềm chế tôi, những bóng đen lắm đốm đang đổ xuống, cả hai cùng rơi vào thế giằng co
Thời gian từng giây trôi qua, cửa vào có tiếng bước chân nổi lên, thành phố này đã mở màn sinh hoạt và đêm ăn chơi trác táng, anh ta cũng không đợi nữa họng súng của anh ta đụng tới một chút đẩy tôi vàochỗ lõm vào trong góc tưởng "Cô Trình, xúc phạm rồi"
Anh ta mang theo bao tay, anh ta lực túi cùng lớp mép đồ lót của tôi, tuy không được xem là trực tiếp chạm vào nhưng cũng không khách khí, trừ chỗ kín bí ản ra cơ bản cũng kiểm tra một lần, tôi biết anh ta đang tìm thứ gì, tôi cùng Tổ Tông ôm một cái, chỗ có thể giấu quá nhiều, không chừng anh muốn kín đáo đưa một ít đồ cho tôi, liền muốn vào địa bàn của Trương Thành Nam.
Tù binh đầu hàng, đặc biệt là người phụ nữ mưu tinh đầy mình, nhất định đã thông qua thời kỳ khảo sát dài đẳng đẳng, nếu không phải thời thế khẩn cấp, Trường Thành Nam căn bản không chờ nổi, tôi cũng không cần gánh trách nhiệm nặng nề này.
Tôi nhìn tấm kính chiều lên ngàn ngôi nhà đang sáng đèn, giọng tôi thấp khản: “Trời chạng vạng anh đã ở đường quốc lộ này."
Người đàn ông đem bao tay tháo xuống sau đó ném ra ngoài cửa sổ, ngầm thừa nhận. "Anh đã theo dõi toàn bộ hành trình của tôi."
Anh ta vẫn như cũ đồng ý: “Anh Nam đã ra lệnh lúc cô Trình ra khỏi kho hàng, tôi cách cô khoảng một trăm mét"
Bọ ngựa bắt và sâu còn chim vàng anh đứng sau,còn có thợ săn chim sau lưng chim vàng anh, không ai dám chắc vừa ra trận sẽ tháng chắc, từng bước từng bước, từng bước một tiến tới, đừng nói ngày xưa là kế thủ, ngay cả Trương Thành Nam là anh ta, anh ta cũng không chắc đã tin tưởng.
Trong lòng tôi hiểu rõ: “Nếu tôi tạm thời đổi ý, tôi đem tin tức ba xe hàng giao cho người không nên giao, anh ta sẽ xử lý tôi như thế nào." Tôi nghiêng đầu nhìn anh ta: "Là sẽ giết tôi sao?".
Người đàn ông mặt không cảm xúc, giống như anh ta không phải đang thực hiện một nhiệm vụ sinh tử mà giống như đang chơi một trò chơi nhỏ: "Ừ".
Tôi sững người một lúc lâu, vội vàng che mặt, giọt nước mắt còn lại chưa rơi, tôi cười thấp một tiếng cười cười một lát lại chuyển thành khóc, tôi cũng không biết tại sao, giống như đời này có nhiều ưu phiền, cũng vào giờ phút này mạnh mẽ bùng nổ.
Quyền lực, nó có sức mê hoặc thật hấp dẫn.
Nó làm bao nhiều người đàn ông bị lạc, cũng làm bao nhiêu phụ nữ phóng đăng.
Nó không phải là điều vĩ đại mà là diệt vong.
Xã hội ca ngợi sự lương thiện, cũng đã đánh mất sự bao dung cuối cùng.
Trường Thành Nam, Tổ Tông, vô số người ăn mặcquần áo hoa lệ ở ba tỉnh Đông Bắc, còn có tôi, cũng đi chung một con đường không có điểm dừng
Người đàn ông thu vũ khi anh ta kh người đỡ tôi, tôi không đồng ý lại hung hăng đẩy một cái, tôi tự mình đỡ vách tường đứng dậy, tôi đi về phía trước hai bước lại dừng lại, tôi quay đầu lại nhìn về phía người đàn ông bị chiếc mũ che hơn phân nửa gương mặt "Trương Thành Nam chính miệng nói hay là do Trần Trang nói "
Người đàn ông chần chừ một lát: "Mỗi người nói qua một lần." "Vậy tại sao anh lại tự muốn tiết lộ.
Người đàn ông nói đây là ý của cô Trần.
Tôi như tình mộng, mặc dù nhóm hàng là thuộc về quyền phụ trách của tôi, Trần Trang cũng không rảnh rỗi, cô ta là người phụ nữ cực kỳ lợi hại về việc lợi dụng tâm lý bên ngoài, đó là đường đánh bại đối thủ ngắn nhất, nếu tôi phản bội, Trương Thành Nam sẽ lập tức xử tử tôi, anh ta giữ một kẻ phản đố thông với bên ngoài bên cạnh, chính là tự đào mộ mình, dùng một bộ hài cốt đổi lấy rất nhiều bộ hài cốt khác, mua bán này không lỗ, anh ta có lẽ sẽ đau khổ, cũng có tiếc nuôi nhưng trong mắt anh ta, đây là kết cục thảm hại do chính tay tôi chọnVề chuyện này, Trần Trang cũng nhất định trăm phương nghìn kể muốn đánh sụp phòng tuyến của tôi, cho tôi một gậy ngay từ đầu
Tất nhiên, bố trí chuyện này, là tiền để tiền đặt cược có thể làm lung lay.
Trở về biệt thự tôi lăn qua lộn lại ngủ không được, đến bốn giờ rạng sáng, tôi mới có chút buồn ngủ, mơ mơ màng mảng lim dim muốn ngủ, vào lúc tôi nửa tỉnh nửa mê, có người đang nhẹ nhàng lục lại đến đầu giường của tôi, vuốt ve trán cùng mi tâm tôi, nụ hôn nóng bỏng như mộng ảo, thật giả không phân biệt được, càng giống như giọt nước trong đêm, lặng yên không một tiếng động rơi xuống, không dấu vết khô can.
Màn cửa sổ tràn đầy ánh sáng chiếu vào mắt tôi, đầu tôi đau muốn vỡ tung mà thức dậy, tôi đi qua tấm mành mòng, màu sắc ban đầu là màu rượu chát, bay phấp phới, tôi như hồn lìa khỏi xác nhìn chằm chằm một lát, tôi đứng dậy uống cạn nước nguội trong tủ.
Tôi đứng ở bàn trang điểm nhíu mày, Tổ Tông vô cùng thích hai hàng lông mày này, lông mày lá liễu, như che đi nốt ruổi son, lúc cười rất câu hồn người, không cười lại như dịu dàng như có như không, tôi cần thật vuốt về lưu luyến, trêи đầu cài một cây trầm trậnchâu
Trong đầu tôi chợt lóe lên một ý tưởng, rất nhanh, rất nhạt, tôi nhìn xuyên qua tấm kính nhìn thấy cây trầm, tôi đem tất cả châu báu Trương Thành Nam đưa bỏ bên trong, ngọc của tôi cùng dây chuyển bỏ vào bên trong khăn lụa, tôi buộc nút chết, bỏ vào tận cùng bên trong ngăn kéo, sau đó tôi dùng điện thoại di động nhắn tin cho Mễ Loan, hẹn cô ta giúp tôi tìm một công ty tư pháp giám định, tôi muốn nghiệm thành phần của hoa hồng.
Tôi làm xong tất cả những chuyện này, tôi kéo cửa sổ đi xuống lầu phòng khách, tôi lở đăng nhìn thấy chiếc kệ trưng bày giày nam giày da, đặt ở vị trí bắt mắt nhất, chính là đôi Trương Thành Nam rời đi Càng Cát Lâm.
Tôi sửng sốt một chút, tôi gọi bà иɦũ ɦσα bận rộn ở bếp, hỏi anh ta đã về nhà bao lâu rồi.
Bà иɦũ ɦσα vui vẻ nói lúc sáng sớm, trời còn chưa sáng, ông chủ Trương đã đến phòng xem tôi ngủ, không có đánh thức tôi.
Tôi nghiêng đầu nhìn về phía phòng sách, cửa gỗ khép hở, ánh mặt trời bên trong thật tốt, mơ hồ chiều ra bên ngoài một ít "Chỉ có mình anh ta sao."
Bà иɦũ ɦσα giống như không nghe được cầu này, bàkhông có trả lời, lại trở lại phòng bếp, tiếng chén đĩa vàng lên đỉnh đình đang đang, vừa chói tai lại náo nhiệt,
Tôi đứng tại chỗ ngày người một lát, tôi chạy thắng tới phòng sách, hai tay sai đứng cạnh cửa bên châu lan treo bên cạnh, tôi đưa chân đá cửa, khí thế hung hăng, hai tay sai bị tôi hù dọa không kịp bước lên ngăn cản, nhất thời trố mắt nhìn nhau, tôi không nói hai tiếng đã bước vào căn phòng tràn ngập ánh sáng, Trần Trang đang đứng đưa lưng về phía tôi báo cáo công việc trong nháy mắt không nói nên lời, cô ta cay mày nhìn tôi, có chút không hiểu cũng có chút lạnh lùng.
Trương Thành Nam theo văn kiện bên trong ngắng đầu lên, ánh mắt anh ta nhìn qua tôi, anh ta cũng không truy cứu việc tôi lỗ mãng cùng vô lễ, ngược lại còn cười nuông chiều với tôi "Dậy rồi"
Nụ cười của anh ta càng như sự châm biếm to lớn, đối với lục phủ ngũ tạng của tôi nổi lên ngọn lửa tức giận, ngọn lửa cháy mạnh lên, đốt sạch không còn một ngọn cỏ.
Tôi cong ʍôиɠ ngồi xuống ghế so pha, chân sau nâng lên, tôi lười biếng nhàn hạ đung đưa, lời nói lại không giống với vẻ ngoài trong sáng của tôi ngược lại là giọng điệu âm u: "Sao vậy, ông chủ Trường cũngmuốn cùng tôi giả ngu sao "
Anh ta vứt cây bút sắt, cắm dưới khẽ nhếch lên, tỏ ý Trấn Trang ra ngoài, cô ta tất nhiên không muốn đi, giờ phút này quan trọng, trong lòng ai cũng hiểu rõ ở cạnh Trương Thành Nam mới là cách bảo vệ chính mình tốt nhất, tôi không có ở đây, không chừng cô ta muốn gài bẫy tôi cái gì, cô ta không có ở đây, tôi cũng chẳng phải dạng hiền lành,
Cô ta bước từng bước nhỏ mà chậm, rất có tư thái muốn đóng cọc ở phòng sách, tôi rộng lượng nói cô ta không cần đi: "Chuyện này liên quan tới cô Trần, làm sao có thể không có mặt cô ấy đây, mắc công từ bên dưới người tay sai đồn đãi tôi đố kỵ, không cho cô mặt mũi, cô phải chính tau nghe anh ta nói mới được nha
Tôi thổi qua móng tay đã được sơn qua, tôi muốn ép Trương Thành Nam lên cao, lời đã nói, nền móng đã vững, giữ Trần Trang tại Cát Lâm, chính là không tôi mặt mũi, để tôi ở cạnh bên người anh ta không chỗ dụng thân, mặc dù là bài tẩy Cổ Nhuận Lượng, hàng hóa ở Áo Môn cũng không phải chơi, Cổ sư trưởng có địa vị là không thể nghi ngờ, muốn anh ta đưa hàng tới Hồng Kông hay là nâng đỡ anh ta.
Trần Trung như làm đại dịch, cô ta trợn mắt nhìn về Trường Thành Nam ngồi ngay ngắn ở phía sau bànAnh Nam."
Cô ta ước chừng muốn cầu xin, lại phiên hà tôi ở đây, cô ta không muốn trở thành trò cưới, một bên duy trị khí độ một bên lại không cam lòng sợ hãi, nữa cầu sau vẫn cứ nấn ná trong miệng, không nói ra được cũng không nuốt xuống được.
Phòng sách yên tĩnh như tờ, thái độ của Trương Thành Nam làm tôi giận, tôi lại đổi một cái chân khác lên, ánh mắt tôi lại thêm mấy phần ác liệt: “Ông chủ Trương, lăn lộn trong giang hồ lời hứa đáng giá ngàn vàng. Tôi nói rồi, hàng hóa một khác đồi chác không ít, tôi muốn một mình độc chiếm Cát Lâm, anh không đồng ý cũng không cự tuyệt. Anh không giữ lời hứa sao?"
Trương Thành Nam thật sự không ngờ tới, tôi dạ dày lớn như vậy, trong nháy mắt như nơi không người, đánh nhanh thắng nhanh chặt đứt mối họa từ gốc rễ quyết đoán như anh ta, cũng vừa vặn cái này không che giấu con người độc ác, làm anh ta bực bội bật cười: "Ai nuông chiều tính tình hư hỏng này của em, dám uy hϊế͙p͙ anh."
Tôi hiểu anh ta, dáng vẻ này tám chín phần mười là tôi thắng, tôi tất nhiên sẽ không suy nghĩ linh tinh, cảm thấy Trương Thành Nam tin vào ý kiến của tôi, sự rằng anh ta cũng có, gió nổi mây vẫn ở Thanh Tân, cầnngười bên trong, Trần Trang rất có bộ dáng điều khiển quyền quý cô ta lại hay ở Cát Lâm, cân nhắc lợi ích, không thể mang tới cho Trường Thành Nam cái gì, anh ta bắt quả mượn miệng tôi mà nói để Trấn Trang nhớ tới nợ của tôi, không cần ghi hận lên anh ta.
Tôi không nói nhảm nữa, tôi nâng ʍôиɠ đứng dậy, tôi đi về phía cửa dưới cái nhìn hung ác của Trần Trạng, tôi bước từng bước lại hung hăng càn quấy một phần "Ông chủ Trương, danh tiếng của Trình Bảo Ái tôi đây anh hiểu rõ, hoặc là tôi là nô ɭệ của anh, tôi vì anh trung thành, hoặc là đụng tới da lông tôi, trước khi giết tôi chết tôi sẽ muốn mạng anh."
Tôi cầm chốt cửa, chợt kéo một cái, cửa đập vào mặt kính của bình phong đụng làm sống mũi đau, rốt cuộc là diễn xuất, tôi vẫn là thay anh ta làm thật tốt cảnh diễn, dù sao Trần Trang đi rồi, tôi dù là tâm phúc còn là họa lớn: "Ông chủ Trương xem xét mà làm."
Tôi đi ra dặn dò bà иɦũ ɦσα nhìn kỹ, khi nào Trần Trang đi ra ngoài, có biểu tình gì, báo lại cho tôi không sót chữ nào, tôi ở phòng chờ mơ mơ màng màng muốn ngủ, cuối cùng ở hành lang cũng có động tĩnh, bà иɦũ ɦσα gõ cửa nhỏ giọng nói cô Trần môi mắt đỏ bừng, lại không thấy ông chủ Trương đầu.
Tôi tâm trạng vui vẻ nằm bên trong ghế, cần hạt dưa, nhỏ đầy và hạt dưa lại nói lớn tiếng "Cắm hai loncao cấp tổ yên lên đây, cũng mất hai tiếng đi đường vất và đầu, đem cho cô Trấn bố thân thể, vì ông chủ Trường mà cố gắng nha.
Bà иɦũ ɦσα không dám làm theo, tất nhiên cũng không dám thật sự đưa cho Trần Trang hai lon tổ yến, bà иɦũ ɦσα nhẹ nhàng lui xuống.
Tôi nhắm mắt nghỉ ngơi, lại qua một lát, dưới lầu truyền tới tiếng ồn ào, tôi ăn nốt hạt dưa cuối cùng trong tay vội vàng chạy xuống lầu, cửa phòng sách vẫn như cũ không có tiếng động, Trương Thành Nam từ đầu đến cuối không bước ra nữa bước.
Trần Trang ra cửa trước tôi một chút, tôi đuổi theo, tôi dựa vào khung cửa nhắc nhở: Trêи đường cô Trần về Thanh Tân, nếu như có đi qua bệnh viện tâm thần Đông Giao, không ngại bớt chút thời gian, xem một chút người thân tín vì cô cung cúc tận tụy ở phòng bệnh câm điếc đi. Cũng xem như chủ nhân là cô có chút tấm lòng"
Cô ta dừng lại một lát, nhìn tôi bằng nửa con mắt: “Chính là cô."
Cô ta đã sớm nhận được tin, không có chứng cứ xác thật thuyết phục cô ta tin tưởng, cho nên cô ta vẫn như cũ hết sức chấn động: “Diệt trừ phe cánh của tôi, cô lại không tiếc nhuốm máu hai tay chính mình."Tôi khinh thường lắc đầu: “Dưới mắt Trường Thành Nam, cô Trần đào bao nhiêu gián điệp? Chủ tâm đào tạo một hay hai người khó như lên trời, tôi chặt đứt tay của cô, tôi xem xem cô lấy cái gì đấu. Nhuốm máu thi sao, phụ nữ của Trương Thành Nam, nói hai tay sạch sẽ, người khác sẽ tin sao? Cô ngàn lần vạn lần không nên đối với tôi động não, tôi có thể bị người giám sát sao?"
Sắc mặt Trần Trang càng lúc trở nên tái nhợt, cô ta khó khăn nói từng câu qua kẽ răng: "Cô điên rồi."
Tôi giễu cợt: "Cảm ơn lời khen của cô Trần, lúc này vẫn chưa nha, tôi ác, cô vẫn chưa nhận hết tất cả một lần mà" Viền của đôi hoa tại làm tôi khó chịu, tôi đưa tay lên sở: "Tôi có thể đánh bại từng cái tình nhân muôn hình muôn vẻ của quan viên cao cấp, cô Trần thật sự xem là tôi chỉ dựa vào sắc đẹp sao?" Tôi đi phía trước ép tới gần hai bước, cùng cô ta mặt hướng về phía ngoài: "Cô xem thường đối thủ.
Cô ta đúng mực không thèm để ý tới tôi: "Cô có thể sử dụng hàng của Áo Môn đuổi tôi đi, tôi cũng có thể dùng hàng của Hồng Kông giành lại địa vị"
Tôi vỗ tay, mặt cười tươi như gió xuân: "Hoan nghênh cô Trấn nha, mong chờ ngày có chiến thắng trở vềTôi thoảng cửi người xuống: "Giống có một câu như vậy, tôi có thủ đoạn đuổi cô ra khỏi Cát Lâm, cũng có thủ đoạn để phòng cô quay về."
Cô ta đẩy tôi ra, cô ta dẫn theo hai tên tay sai lao ra khỏi sân nhà, tôi suýt nữa ngã lảo đảo, tôi lanh tay le mắt chống ở thân cây bên cạnh ổn định cơ thể, đưa mắt nhìn theo cô ta lên xe, ba chiếc xe chống đạn chạy mênh ʍôиɠ rời đi, bỏ lại mảnh đất Cát Lâm đẩy gió bụi.
Tôi không tiếng động ngắng đầu, biệt thự nhà này rốt cuộc cũng thuộc về quyền độc chiếm của tôi, tôi tựa hồ đã xé xuống một chút mặt nạ của người đàn ông này, chưa từng đề cập tới tình yêu cũng chưa từng lộ ra những bí mật tàn nhẫn.
Bình luận truyện