Chỉ Muốn Hành Hạ Em Cả Ngày Lẫn Đêm (Anh Muốn Em)
Chương 185: Tôi sẽ đợi anh ta quay về
Đại não tôi như muốn nổ tung, đôi tay gắng gương chống lại Quan Lập Thành: “Tôi không thấy.
Anh ta vén một lon tóc dài của tôi lên: “Bà Quan không thấy, hay là không nghĩ tới."
Cuộc hôn nhân của chúng tôi vốn không phải là một cuộc hôn nhân thực sự, nó chỉ như một tấm màng bảo vệ, bảo vệ tiền đổ của anh ta và bảo vệ cuộc sống của tôi. Nếu như kéo tơ lột kén, nó quá đỗi đơn điệu, quá đỗi có chủ địch, tôi không thực sự quan tâm đến vấn đề này, tôi cho rằng nó sẽ không phát sinh trong thời gian ngắn như vậy.
Tôi kiên quyết nắm chặt lấy áo sơ mi anh: “Tôi muốn uống nước.
Anh ta lười để ý đến câu nói lấy lệ của tôi, siết cổ tay tôi càng lúc càng chặt hơn, đôi mắt như chất chứa biển lửa của anh ta phản chiếu hình ảnh đôi má ứ máu và bờ môi tái nhợt của tôi, tôi hoàng sợ dùng hết sức ngã người về phía sau, nhưng bao nhiều cố gắng cũng để sông đổ bể, trong nháy mắt anh ta đột ngột đề liên người tôi, giữa hai người giờ đây không có lấy một kế ho.
Tấm lưng trần trụi của tôi áp vào lồng ngực của anh ta, trong sự dây dưa cọ xát không ngừng, chiếc áo sơmi rơi xuống, nó buông thống trêи eo và thắt lưng của tôi, từng khối cơ bắp cường tráng quấn lấy tôi, tôi cảm nhận được ham muốn nóng bỏng không che giấu được của anh ta một cách rõ ràng, thậm chí tôi còn nghe được tiếng đập của trái tim anh ta, ngay lúc này hầu kết anh ta chuyển động, nuốt nước bọt, âm thanh tràn đầy mê hoặc chết người.
Tôi là một con mồi, mất đi tay chân, mất đi quyền tự do, chỉ có thể để mặc anh ta đùa bỡn.
Nụ hôn của Quan Lập Thành tràn lan trêи da thịt tôi, có vị mặn, có nóng bỏng, có ướt át, từ cổ cho đến quai hàm, anh ta thì thẩm “Trình Bảo Ái” như gió như mưa, như mộng như ảo, đâm thủng màng nhĩ, tay chân tôi bất chợt run lên.
Tình cảm sâu đậm, sự bốc đồng và sự điên cuồng của anh ta đã hoá thành bạo lực vào trong đôi tay anh ta, như thể muốn đem tôi hoà vào thân thể của anh ta, tôi như rơi vào một miếng bọt biển ẩm ướt vô biên, hồ sâu mãi không thấy đáy, bao la như bầu trời, nó gọi tôi, điên cuống gào thét, cố gắng đánh thức niềm đam mê trong tôi, tôi vượt lên đỉnh đầu anh ta, màn đêm yên tĩnh ngoài cửa sổ, bông tuyết rì rào đập lên cành cây, dầu lên cửa kính, vô tư mà tan ra,
Anh ta bắt đầu hôn lên sống lưng, thắt lưng và bờ ʍôиɠ tôi, khi thì gặm, khi thì khế cần, khi thì ɭϊếʍ, khi thi ʍút̼ vào, kɧօáϊ cảm tê rần từng đợt dâng lên da đầu, tôi không kìm được mà kêu lên, hai bàn tay cử năm chặt rồi lại buông lỏng, cứ năm rồi buông một hồi lâu, tôi nhận ra có lẽ tôi sẽ không chịu đựng nổi, tôi hít một hơi thật sâu, xoay người ôm lấy cổ của Quan Lập Thành: “Ngài Quan còn chưa chính thức kết hôn với tôi, không phải là anh nóng lòng chịu không nổi đó chứ, không giống anh một thân đứng đắn, áo mũ chỉnh tề tí nào cả."
Ánh sáng vàng mờ nhạt của ngọn đèn che đi vẻ mặt không thấy rõ biểu cảm của anh: “Bà Quan sợ à
Nụ hôn của anh ta, quá nóng bỏng, quá vội vàng, quá mê đắm, tôi như cơn mưa tầm tã, cùng anh ta cháo lưỡi điên cuồng, tôi một thân nhễ nhại gục xuống vai anh ta, hít hà mùi mực, mùi nước đọng trêи da thịt anh ta, không còn có thể che giấu làn da nhớp nháp bị anh ta nhấn chim, âm thanh của tôi khiêu gợi đến mức tôi cũng phải ngạc nhiên, tựa như đó không phải là tôi, nhưng lại là một tôi của truỵ lạc. “Ngài Quan mới là người nên sợ đó, tôi thần kinh bách chiến, từng chơi đùa với rất nhiều đàn ông so với anh...
Tôi còn chưa nói xong, anh ta đã nắm chặt lấy cầm tôi, không ngừng mãnh liệt hôn lên đôi môi chúm chim của tôi, tôi kinh ngạc trừng lớn hai mắt, trong giây lát không thốt nên lời.
Anh ta hôn tôi đến khi cả người tôi mềm nhũn, đến khi thiếu oxi mới buông tôi ra, tôi khó khăn hít từng ngụm khí, bất lực rêи rì dưới sự xâm chiếm không ngừng của anh ta, sự phản kháng yếu ớt của tôi càng khơi dậy niềm hứng thú của anh ta, đầu lưỡi của anh ta càng xâm nhập mạnh mẽ hơn, hơn hai mươi năm chính chiến, sự mạnh mẽ và dã man của Quan Lập Thành khiến tôi căn bản không thể chịu đựng được, tựa như những cơn gió lốc, dông tố quét qua khiến sa mạc không có lấy một bóng cây ngọn cỏ, chỉ có bức tưởng đồ nát, tôi đứng giữa ranh giới của sự sống và cái chết, giữa tỉnh táo và điên cuồng, khi nhịp tim tôi dường như ngừng lại theo nhịp thở, anh ta mới thoả mãn lui về.
Anh ta mìm cười nhìn tôi tham lam hô hấp dưỡng khí, dùng đầu ngón tay lau sạch nước miếng dính trêи khoé môi tôi: "Cái miệng nhỏ này mà cũng dám chế giếu tôi sao?"
Tôi ɭϊếʍ răng cửa của mình, ẩn nấp giữa hai hàm răng ấy là hơi thở có một không hai, là mùi bục hà nồng đậm, không biết do sợ hãi, hồi hộp hay vội vàng mà cả người tôi bất giác run lên. Anh ta hồi tôi có lạnh không
Tôi chết lặng nhìn anh ta. “Một người đàn bà máu lạnh thì nên tìm một người đàn ông máu lạnh để sưởi ấm cho nhau. Cô Trình kết hôn với tôi, thời gian có thể chứng minh rằng đó nhất định là sự lựa chọn đúng đắn.
Đây là lần đầu tiên Quan Lập Thành gọi tôi như vậy kể từ sau khi chúng tôi sống chung. “Tình yêu giả dối là một giao dịch, cố gắng thành thật cũng là một giao dịch. Tại sao chúng ta không chọn cái phía sau"
Tôi mơ mơ hồ hồ hỏi anh ta cố gắng như thế nào.
Anh ta nghiêng đầu thấp xuống, dùng đầu lưỡi đẩy dây viền ren ở bả vai, nhấm nháp một chút điểm đỏ, âm thanh mập mở không rõ mang thêm vẻ bởn cợt: “Bà Quan thử đi, sẽ nghiện đó."
Tôi chỉ nghĩ rằng sự phong lưu và kỹ năng của Trường Thành Nam có thể được gọi là tuyệt nhất trong số bọn đàn ông. Tôi cũng nghĩ rằng, người xưa đã đọc qua vô số cuốn sách viết về chuyện chăn gối, kinh nghiệm của anh ta cũng là do luyện trêи giường mà có. Tại thời điểm đó anh ta biết rất rõ rằng mình nên làm gì, cho dù là bạo hành hay là dịu dàng đều khiến những người phụ nữ ấy rơi vào trạng thái mơ mơ màng màng như một kẻ say rượu. Chưa từng có ngoại lệ. Còn Quan Lập Thành, anh ta khá ngây thơ, ngây thơ đến mức tôi cũng cảm thấy xấu hổ khi anh ấy mở miệng nói, đối mặt với sự ngây thơ ấy tôi có chút hoang mang.
Nhưng tôi sai rồi.
Bản năng của đàn ông đều là dã thú
Là dã thủ có khát vọng chinh phục thảo nguyên, chinh phục biển cả, chinh phục sông núi.
Anh ta giày vò khiến tôi không trụ được toàn thân nóng rực lên, vành tai có chút ửng hồng, bàn tay to lớn thô ráp mà nóng bỏng của anh ta lướt dọc gót chân tôi chầm chậm di chuyển lên trêи. Cách 1 lớp đồ lót anh ta chạm vào khu vực bí ẩn. Đột nhiên tôi giật mình thờ gấp khiến anh ta khựng lại một chút.
Anh ta lập tức dừng hết mọi hành động xâm chiếm.
Anh ta chống tay ở trêи người tôi. Những giọt mồ hội vẫn còn đọng lại trêи trần, giống như tuyết trắng đang tan chảy dưới sức nóng của mặt trời, róc rách, trùng hợp rơi xuống ngay giữa lông mày của tôi.
Tôi không dám nhìn thẳng vào mặt anh ta, nhằm mắt trốn tránh "Cơ thể tôi hôm nay không tiền làm tôi tính sai ngày rồi."
Anh nhẹ nhàng nói "Thật sao."
Giọng điệu nghi ngờ của anh ta khiến tôi hiểu rõ, chỉ là anh ta không vạch trần không có nghĩa là anh ta hoàn toàn không biết, để giữ lại cho tôi ba phần thể diện, cũng là cho bản thân anh ta một đường lui, chúng tôi ôm nhau trong bộ quần áo xộc sệt. Sự kϊƈɦ tình nóng bỏng khiến chúng tôi quên đi hết tất cả, ȶìиɦ ɖu͙ƈ thì không cần lý do, không liên quan đến mọi thứ xung quanh, nó là điều không thể kiểm chế càng không thể gián đoạn.
Tôi kéo bung hết tất cả cúc áo của anh ta Hay “Tôi không muốn đụng đến cô khi cô không tiện.
Ngón tay trỏ của Quan Lập Thành đè lên môi tôi, nhanh chóng ngắt lời "Không thể được bà chủ Quan, tôi có thể đợi được, chuyện tốt đẹp như thế này, cô có tình còn tôi thì có ý thì mới thú vị.
Anh ta mở rộng một cái chăn lông vốn được gấp gọn gàng, bọc kín cơ thể của tôi đến nỗi gió cũng không lùa vô được, nhẹ nhàng hôn lên đôi mắt còn ngắn lệ một nụ hôn "Được rồi, tôi sẽ không ép buộc em. Nhưng lần sau, tôi tuyệt đối sẽ không dừng lại giữa chứng là " Anh tà nhanh chóng rời khỏi người tôi, nhất lấy quần áo năm rồi rải rác trêи sàn nhà, đi vòng qua bản trả, chạy thẳng lên lầu hai, không bao lâu từ trong nhà tầm phát ra tiếng xả nước ào ào. Một chút âm thanh án ào bên trong phòng khách bỗng dưng biến mất. Cuối cùng tôi không đề nên được nỗi buồn, những giọt nước mắt chực chờ rơi xuống kéo dài đến 4 giờ sáng hôm sau. Tôi cắn chặt cánh môi để tiếng khóc không bật ra giữa hai hàm răng. Đôi chân không còn sức lực khụy xuống bên chân tường, ngồi xổm xuống ở một xó, phải mất rất nhiều sức lực mới giấy giua thoát khỏi vòng xoáy to lớn đang giết chết tôi.
Tôi ôm lấy thoải mái đống nội tạng khốn khổ, từng lần từng lần khuyên bảo chính bản thân, từ lúc bắt đầu, tôi tìm đến Quan Lập Thành để thực hiện cuộc giao dịch này, mỗi lần giao dịch đều giống nhau, đều không có quyền cự tuyệt, chỉ có thể thỏa mãn lẫn nhau mới có thể hợp tác vui vẻ. Đây là quy tắc trò chơi của thế giới người trường thành, người có tiền bạc và quyền thể mới có thể đặt ra tất cả quy luật.
Nhưng tại sao, trong lòng tôi lại đau đến thể đau đến mức giống như bị xé ra từng mảng từng mảng ghiền nát gân mạch, lột da rút xương, bỏ vào chảo dầu đang sôi ủng ục mà thiêu đốt, khó chịu đến mức chỉ cần chăm 1 giây nữa là sẽ chết mất. Tôi không làm được.
Tôi không có cách nào nói với bản thân mình. Tôi đã từng cướp đi hạnh phúc của người khác, đã từng sa dọa vào lưới tình, khi đã trải qua hết tất cả ɖu͙ƈ niệm. Sự diễn cuồng của tôi cũng âm thầm dừng lại.
Quan Lập Thành là một ngọn núi sừng sững, có anh ta chống đỡ cho tôi ngăn cần thiên quân vạn mã, những thay đổi bất ngờ. Anh ta là chỗ dựa rất tốt, có thể lúc đầu giao dịch nhân duyên, giao phó thân thể, ít nhất hiện tại, vẫn không thể.
Tôi lần lượt đặt cược tiền, lần lượt đối với đàn ông đều tính toán sai, tôi đã từng thua mà không đứng dậy noi.
Giá trị lợi dụng lớn nhất của tôi, tấm séc hấp dẫn nhất, đối với Quan Lập Thành mà nói, chẳng phải là không thể có được?
Đêm này giấc ngủ của tôi ngọt ngào một cách thần kỳ. Sáng sớm bảo mẫu đi vào phòng gọi tôi tỉnh dậy, tôi mới phát hiện đã qua 9 giờ sáng. Tôi vội vàng chạy xuống lầu rửa mặt. Quan Lập Thành đã ngồi ngay ngắn bên cạnh bàn đang ăn cơm, anh ta ăn cơm rất nhã nhặn, không có một chút phong thái nào của bình sĩ, bát đũa không phát ra một chút tiếng động nào, hãn nghe thấy tiến bước chân, dịu dàng hội đã tình chưa?
Ngữ điều của anh ta trước sau như một người rất dịu dàng, bởi vì tối hôm qua rồi đi không vui vẻ mà có nửa điểm hiu quạnh và bất thường, tôi tự nhiên trở nên vui vẻ, chạy tới từ phía sau lưng trèo lên bờ vai của anh ta, cười và hôn lên đỉnh đầu, những ngây thơ tưới đẹp không nói ra thành lời: "Anh ngủ ở phòng đọc sách à?"
Anh ta cầm chặt tay tôi: "Bà chủ Quan nói mở gi đây, còn nhớ rõ không?"
Tôi khẽ giật mình một chút, anh ta cười có chút thú vị “Người đẹp ở bên cạnh, ăn còn chưa đến miệng, còn đến phòng sách ngủ không phải là quá thiệt thỏi sao."
Tôi hoảng hốt nhớ ra, lúc trời còn tờ mờ sáng, khoảng 5-6 giờ, bên mép giường hình như có hơi lún xuống, hóa ra thật sự là anh ta.
Tôi xoa xoa dái tai anh và trêu đùa anh ta một cách thô bỉ. “Sao anh không ôm em ngủ chứ."
Anh ta cười nhếch mép: “Cô Quan có bằng lòng không?" “Anh Quan còn chưa thử thì làm sao biết được em đây có từ chối hay không?" kỷ của cô Quan là muốn anh phải từ từ mà làm, đúng không?"
Tôi mim cười ngồi bên cạnh anh ta, gắp một miếng lòng trắng trứng rồi đưa lên miệng: “Anh Quân nghĩ như thế nào thì chính là như thế ấy, em hiểu đạo lý phụ xưởng phu tùy mà
Tôi cùng anh ta trêu đùa nhau một hồi lâu thì mới nhìn thấy một người đàn ông đang ngồi trêи số pha ngoài phòng khách, ông ta ngồi phía quay lưng lại với tôi và đang lật xem tài liệu, tôi lập tức dừng trò đùa lại rồi ngồi thẳng dậy.
Ông ta chọn 2 trong số giấy tờ quan trọng kia rồi bước nhanh đến phòng ăn, cung kính cúi đầu chào hỏi tôi, tôi mìm cười đáp lại và chợt nhận ra ông ta là Cục phó Cục thành phố, người đã tiễn Quan Lập Thành rồi khỏi khách sạn trong bữa tiệc. Ông ta cũng là người được giao nhiệm vụ bao vây lô hàng xuất đi của Trương Thành Nam ở bến tàu phía Tây.
Đôi đũa trong tay phải của tôi suýt chút nữa bị tôi be gay. “Thủ trưởng Quan, đúng như ngài đã dự đoán, cả Viện trưởng Thẩm và Trương Thành Nam đều không có động tĩnh gì, bến tàu Tây Bắc đêm qua gió êm sóng lặng, hàng hóa thì lại không thấy tung tích đâu."
Người đàn ông tỏ ra vẻ khám phục: “Thủ trường Quan, ngài đúng là liệu việc như thần"
Quan Lập Thành rút khăn giấy ra lau miệng, anh ta cười như không cười rồi hỏi: "Như thế này mà đã vừa ý rồi sao." "Như thế này còn không đủ sao?" Người đàn ông không sao hiểu nổi “Bọn họ là những người như thế nào chứ, ít ai đoán trúng được đường đi nước bước của bọn họ lắm. Cục trường Quan đây là người thông minh sáng suốt, công lao bình định vùng Đông Bắc, được Trung ương đánh giá cao là chuyện nắm chắc trong lòng bàn tay rồi
Quan Lập Thành giương mắt lên liếc nhìn ông ta “ở Đông Bắc hay ở Trung ương là hai nơi khác nhau nhưng tình yêu của tôi đối với nhân dân và tình cảm kính trọng mà tôi dành cho quân phục đều không hề thay đổi
Người đàn ông biết mình lỡ lời, ông ta đành liên tục gật gật đồng ý. “Đêm nay Trương Thành Nam và Thẩm Hạo Nhiên nhất định sẽ xuất hàng, bọn họ càng để chậm trễ ngày nào thì lô hàng sẽ càng gặp nguy hiểm ngày đó, bạn họ không chỉ phải để phòng chúng ta mà còn phải tìm cách ăn nói với đối phương nữa
Người đàn ông hỏi dò xem có cần phải chuẩn bị gì không
Quan Lập Thành cười, anh ta đã có tính toán kỹ lưỡng rồi: “Sẽ có người tìm chúng ta. Tối qua tôi có đến thăm Thẩm Quốc Minh, muốn thuận nước đấy thuyền nể tình ông ta, nhưng ông ta lại cho tôi leo cây 2 tiếng đồng hồ. Tôi chắc chắn hôm nay ông ta nhất định sẽ phân phó người thân cận của ông ta đến để xin lỗi"
Người đàn ông hết sức kinh ngạc “Nếu như ông ta mở lời uy hϊế͙p͙ muốn ngài giơ cao đánh khể thì chuyện này sẽ phiền phức đây. Đoàn trường Văn của quân đội đã lôi kéo không ít quan hệ từ trêи xuống dưới để được thăng chức lên trung tưởng, mà ngài đã nghĩ mọi cách để kéo dài thời gian rồi, nhưng nếu thư kỷ Thẩm lại gây áp lực nữa thì có phải chúng ta sẽ không còn con đường nào để đi nữa không."
Quan Lập Thành sở sở móng tay đã bị dính đầy súp, trong lòng anh ta hiểu rất rõ: “Bây giờ quyền chủ động không còn nằm trong tay ông ta nữa rồi."
Thẩm Quốc Minh vì chuyện khẩn cấp mà chạy đến Trung ương, lo lắng đến mức hai mắt đỏ hoe, chấn chỉnh tham nhũng cũng là do ông ta đề ra, vì chuyện này mà đắc tội rất nhiều quan chức, mặc dù chức vị của ông ta không cao bằng anh ta nhưng việc kinh doanh bất chính của anh ta cũng sẽ không tránh khỏi việc bị lộ tây, và sẽ làm liên lụy đến người khác. Còn Thẩm Quốc Minh cũng bị cuốn vào vòng xoáy tham vọng muốn cân bằng hai bên thiện ác ở Đông Bắc của con trai ông ta, và hiện tại thì Quan Lập Thành đang rất có lợi thế.
Sự thật đã chứng minh rằng dự đoán của anh ta là đúng, người thân cận của Thẩm Quốc Minh- Tổng bí thư Tỉnh ủy đã đến quân đội vào tối hôm đó và mới Quan Lập Thành cùng vợ mới của anh ta đến nhà làm khách, thư ký Thẩm muốn đích thân tới để xin lỗi vì sơ suất hôm qua.
Bà quản gia cúp điện thoại rồi thông báo cho tôi biết, sau đó bà ấy dìu tôi đến phòng thay quần áo, tôi vừa chải đầu vừa hỏi bà ấy rằng Trương Minh có nói cụ thể ngoài Thẩm Quốc Minh ra thì còn có ai khác trong nhà họ Thẩm nữa không
Bà quản gia suy nghĩ một lát rồi nói: “Có có, còn có cả thư ký Thẩm và Viện trưởng Thẩm nữa."
Sắc mặt tôi tái nhợt đi trong giây lát, bà quản gia nhìn qua gương thấy tôi phản ứng mạnh như vậy thì có chút lo lắng, bà ấy kiểm tra nhiệt độ cơ thể của tôi: "Phu nhân, cô không khỏe sao?"
Trong lúc bối rối tôi đã làm gãy mất chiếc rằng lược, mảnh gỗ bén nhọn cầm vào tóc tôi khiến cho da đầu tôi bị rách một miếng, tôi nhìn đầu miễn cưỡng nói “Bà liên lạc với Lập Thành rằng với tình huống này chỉ bằng thời đi. Tôi sẽ đợi anh ta quay về
Bà quản gia nói e là không kịp nữa rồi, Thủ trưởng Quan đang trêи đường đi rồi, người vợ ba của thư kỷ Thầm cũng đang ở nhà.
Anh ta vén một lon tóc dài của tôi lên: “Bà Quan không thấy, hay là không nghĩ tới."
Cuộc hôn nhân của chúng tôi vốn không phải là một cuộc hôn nhân thực sự, nó chỉ như một tấm màng bảo vệ, bảo vệ tiền đổ của anh ta và bảo vệ cuộc sống của tôi. Nếu như kéo tơ lột kén, nó quá đỗi đơn điệu, quá đỗi có chủ địch, tôi không thực sự quan tâm đến vấn đề này, tôi cho rằng nó sẽ không phát sinh trong thời gian ngắn như vậy.
Tôi kiên quyết nắm chặt lấy áo sơ mi anh: “Tôi muốn uống nước.
Anh ta lười để ý đến câu nói lấy lệ của tôi, siết cổ tay tôi càng lúc càng chặt hơn, đôi mắt như chất chứa biển lửa của anh ta phản chiếu hình ảnh đôi má ứ máu và bờ môi tái nhợt của tôi, tôi hoàng sợ dùng hết sức ngã người về phía sau, nhưng bao nhiều cố gắng cũng để sông đổ bể, trong nháy mắt anh ta đột ngột đề liên người tôi, giữa hai người giờ đây không có lấy một kế ho.
Tấm lưng trần trụi của tôi áp vào lồng ngực của anh ta, trong sự dây dưa cọ xát không ngừng, chiếc áo sơmi rơi xuống, nó buông thống trêи eo và thắt lưng của tôi, từng khối cơ bắp cường tráng quấn lấy tôi, tôi cảm nhận được ham muốn nóng bỏng không che giấu được của anh ta một cách rõ ràng, thậm chí tôi còn nghe được tiếng đập của trái tim anh ta, ngay lúc này hầu kết anh ta chuyển động, nuốt nước bọt, âm thanh tràn đầy mê hoặc chết người.
Tôi là một con mồi, mất đi tay chân, mất đi quyền tự do, chỉ có thể để mặc anh ta đùa bỡn.
Nụ hôn của Quan Lập Thành tràn lan trêи da thịt tôi, có vị mặn, có nóng bỏng, có ướt át, từ cổ cho đến quai hàm, anh ta thì thẩm “Trình Bảo Ái” như gió như mưa, như mộng như ảo, đâm thủng màng nhĩ, tay chân tôi bất chợt run lên.
Tình cảm sâu đậm, sự bốc đồng và sự điên cuồng của anh ta đã hoá thành bạo lực vào trong đôi tay anh ta, như thể muốn đem tôi hoà vào thân thể của anh ta, tôi như rơi vào một miếng bọt biển ẩm ướt vô biên, hồ sâu mãi không thấy đáy, bao la như bầu trời, nó gọi tôi, điên cuống gào thét, cố gắng đánh thức niềm đam mê trong tôi, tôi vượt lên đỉnh đầu anh ta, màn đêm yên tĩnh ngoài cửa sổ, bông tuyết rì rào đập lên cành cây, dầu lên cửa kính, vô tư mà tan ra,
Anh ta bắt đầu hôn lên sống lưng, thắt lưng và bờ ʍôиɠ tôi, khi thì gặm, khi thì khế cần, khi thì ɭϊếʍ, khi thi ʍút̼ vào, kɧօáϊ cảm tê rần từng đợt dâng lên da đầu, tôi không kìm được mà kêu lên, hai bàn tay cử năm chặt rồi lại buông lỏng, cứ năm rồi buông một hồi lâu, tôi nhận ra có lẽ tôi sẽ không chịu đựng nổi, tôi hít một hơi thật sâu, xoay người ôm lấy cổ của Quan Lập Thành: “Ngài Quan còn chưa chính thức kết hôn với tôi, không phải là anh nóng lòng chịu không nổi đó chứ, không giống anh một thân đứng đắn, áo mũ chỉnh tề tí nào cả."
Ánh sáng vàng mờ nhạt của ngọn đèn che đi vẻ mặt không thấy rõ biểu cảm của anh: “Bà Quan sợ à
Nụ hôn của anh ta, quá nóng bỏng, quá vội vàng, quá mê đắm, tôi như cơn mưa tầm tã, cùng anh ta cháo lưỡi điên cuồng, tôi một thân nhễ nhại gục xuống vai anh ta, hít hà mùi mực, mùi nước đọng trêи da thịt anh ta, không còn có thể che giấu làn da nhớp nháp bị anh ta nhấn chim, âm thanh của tôi khiêu gợi đến mức tôi cũng phải ngạc nhiên, tựa như đó không phải là tôi, nhưng lại là một tôi của truỵ lạc. “Ngài Quan mới là người nên sợ đó, tôi thần kinh bách chiến, từng chơi đùa với rất nhiều đàn ông so với anh...
Tôi còn chưa nói xong, anh ta đã nắm chặt lấy cầm tôi, không ngừng mãnh liệt hôn lên đôi môi chúm chim của tôi, tôi kinh ngạc trừng lớn hai mắt, trong giây lát không thốt nên lời.
Anh ta hôn tôi đến khi cả người tôi mềm nhũn, đến khi thiếu oxi mới buông tôi ra, tôi khó khăn hít từng ngụm khí, bất lực rêи rì dưới sự xâm chiếm không ngừng của anh ta, sự phản kháng yếu ớt của tôi càng khơi dậy niềm hứng thú của anh ta, đầu lưỡi của anh ta càng xâm nhập mạnh mẽ hơn, hơn hai mươi năm chính chiến, sự mạnh mẽ và dã man của Quan Lập Thành khiến tôi căn bản không thể chịu đựng được, tựa như những cơn gió lốc, dông tố quét qua khiến sa mạc không có lấy một bóng cây ngọn cỏ, chỉ có bức tưởng đồ nát, tôi đứng giữa ranh giới của sự sống và cái chết, giữa tỉnh táo và điên cuồng, khi nhịp tim tôi dường như ngừng lại theo nhịp thở, anh ta mới thoả mãn lui về.
Anh ta mìm cười nhìn tôi tham lam hô hấp dưỡng khí, dùng đầu ngón tay lau sạch nước miếng dính trêи khoé môi tôi: "Cái miệng nhỏ này mà cũng dám chế giếu tôi sao?"
Tôi ɭϊếʍ răng cửa của mình, ẩn nấp giữa hai hàm răng ấy là hơi thở có một không hai, là mùi bục hà nồng đậm, không biết do sợ hãi, hồi hộp hay vội vàng mà cả người tôi bất giác run lên. Anh ta hồi tôi có lạnh không
Tôi chết lặng nhìn anh ta. “Một người đàn bà máu lạnh thì nên tìm một người đàn ông máu lạnh để sưởi ấm cho nhau. Cô Trình kết hôn với tôi, thời gian có thể chứng minh rằng đó nhất định là sự lựa chọn đúng đắn.
Đây là lần đầu tiên Quan Lập Thành gọi tôi như vậy kể từ sau khi chúng tôi sống chung. “Tình yêu giả dối là một giao dịch, cố gắng thành thật cũng là một giao dịch. Tại sao chúng ta không chọn cái phía sau"
Tôi mơ mơ hồ hồ hỏi anh ta cố gắng như thế nào.
Anh ta nghiêng đầu thấp xuống, dùng đầu lưỡi đẩy dây viền ren ở bả vai, nhấm nháp một chút điểm đỏ, âm thanh mập mở không rõ mang thêm vẻ bởn cợt: “Bà Quan thử đi, sẽ nghiện đó."
Tôi chỉ nghĩ rằng sự phong lưu và kỹ năng của Trường Thành Nam có thể được gọi là tuyệt nhất trong số bọn đàn ông. Tôi cũng nghĩ rằng, người xưa đã đọc qua vô số cuốn sách viết về chuyện chăn gối, kinh nghiệm của anh ta cũng là do luyện trêи giường mà có. Tại thời điểm đó anh ta biết rất rõ rằng mình nên làm gì, cho dù là bạo hành hay là dịu dàng đều khiến những người phụ nữ ấy rơi vào trạng thái mơ mơ màng màng như một kẻ say rượu. Chưa từng có ngoại lệ. Còn Quan Lập Thành, anh ta khá ngây thơ, ngây thơ đến mức tôi cũng cảm thấy xấu hổ khi anh ấy mở miệng nói, đối mặt với sự ngây thơ ấy tôi có chút hoang mang.
Nhưng tôi sai rồi.
Bản năng của đàn ông đều là dã thú
Là dã thủ có khát vọng chinh phục thảo nguyên, chinh phục biển cả, chinh phục sông núi.
Anh ta giày vò khiến tôi không trụ được toàn thân nóng rực lên, vành tai có chút ửng hồng, bàn tay to lớn thô ráp mà nóng bỏng của anh ta lướt dọc gót chân tôi chầm chậm di chuyển lên trêи. Cách 1 lớp đồ lót anh ta chạm vào khu vực bí ẩn. Đột nhiên tôi giật mình thờ gấp khiến anh ta khựng lại một chút.
Anh ta lập tức dừng hết mọi hành động xâm chiếm.
Anh ta chống tay ở trêи người tôi. Những giọt mồ hội vẫn còn đọng lại trêи trần, giống như tuyết trắng đang tan chảy dưới sức nóng của mặt trời, róc rách, trùng hợp rơi xuống ngay giữa lông mày của tôi.
Tôi không dám nhìn thẳng vào mặt anh ta, nhằm mắt trốn tránh "Cơ thể tôi hôm nay không tiền làm tôi tính sai ngày rồi."
Anh nhẹ nhàng nói "Thật sao."
Giọng điệu nghi ngờ của anh ta khiến tôi hiểu rõ, chỉ là anh ta không vạch trần không có nghĩa là anh ta hoàn toàn không biết, để giữ lại cho tôi ba phần thể diện, cũng là cho bản thân anh ta một đường lui, chúng tôi ôm nhau trong bộ quần áo xộc sệt. Sự kϊƈɦ tình nóng bỏng khiến chúng tôi quên đi hết tất cả, ȶìиɦ ɖu͙ƈ thì không cần lý do, không liên quan đến mọi thứ xung quanh, nó là điều không thể kiểm chế càng không thể gián đoạn.
Tôi kéo bung hết tất cả cúc áo của anh ta Hay “Tôi không muốn đụng đến cô khi cô không tiện.
Ngón tay trỏ của Quan Lập Thành đè lên môi tôi, nhanh chóng ngắt lời "Không thể được bà chủ Quan, tôi có thể đợi được, chuyện tốt đẹp như thế này, cô có tình còn tôi thì có ý thì mới thú vị.
Anh ta mở rộng một cái chăn lông vốn được gấp gọn gàng, bọc kín cơ thể của tôi đến nỗi gió cũng không lùa vô được, nhẹ nhàng hôn lên đôi mắt còn ngắn lệ một nụ hôn "Được rồi, tôi sẽ không ép buộc em. Nhưng lần sau, tôi tuyệt đối sẽ không dừng lại giữa chứng là " Anh tà nhanh chóng rời khỏi người tôi, nhất lấy quần áo năm rồi rải rác trêи sàn nhà, đi vòng qua bản trả, chạy thẳng lên lầu hai, không bao lâu từ trong nhà tầm phát ra tiếng xả nước ào ào. Một chút âm thanh án ào bên trong phòng khách bỗng dưng biến mất. Cuối cùng tôi không đề nên được nỗi buồn, những giọt nước mắt chực chờ rơi xuống kéo dài đến 4 giờ sáng hôm sau. Tôi cắn chặt cánh môi để tiếng khóc không bật ra giữa hai hàm răng. Đôi chân không còn sức lực khụy xuống bên chân tường, ngồi xổm xuống ở một xó, phải mất rất nhiều sức lực mới giấy giua thoát khỏi vòng xoáy to lớn đang giết chết tôi.
Tôi ôm lấy thoải mái đống nội tạng khốn khổ, từng lần từng lần khuyên bảo chính bản thân, từ lúc bắt đầu, tôi tìm đến Quan Lập Thành để thực hiện cuộc giao dịch này, mỗi lần giao dịch đều giống nhau, đều không có quyền cự tuyệt, chỉ có thể thỏa mãn lẫn nhau mới có thể hợp tác vui vẻ. Đây là quy tắc trò chơi của thế giới người trường thành, người có tiền bạc và quyền thể mới có thể đặt ra tất cả quy luật.
Nhưng tại sao, trong lòng tôi lại đau đến thể đau đến mức giống như bị xé ra từng mảng từng mảng ghiền nát gân mạch, lột da rút xương, bỏ vào chảo dầu đang sôi ủng ục mà thiêu đốt, khó chịu đến mức chỉ cần chăm 1 giây nữa là sẽ chết mất. Tôi không làm được.
Tôi không có cách nào nói với bản thân mình. Tôi đã từng cướp đi hạnh phúc của người khác, đã từng sa dọa vào lưới tình, khi đã trải qua hết tất cả ɖu͙ƈ niệm. Sự diễn cuồng của tôi cũng âm thầm dừng lại.
Quan Lập Thành là một ngọn núi sừng sững, có anh ta chống đỡ cho tôi ngăn cần thiên quân vạn mã, những thay đổi bất ngờ. Anh ta là chỗ dựa rất tốt, có thể lúc đầu giao dịch nhân duyên, giao phó thân thể, ít nhất hiện tại, vẫn không thể.
Tôi lần lượt đặt cược tiền, lần lượt đối với đàn ông đều tính toán sai, tôi đã từng thua mà không đứng dậy noi.
Giá trị lợi dụng lớn nhất của tôi, tấm séc hấp dẫn nhất, đối với Quan Lập Thành mà nói, chẳng phải là không thể có được?
Đêm này giấc ngủ của tôi ngọt ngào một cách thần kỳ. Sáng sớm bảo mẫu đi vào phòng gọi tôi tỉnh dậy, tôi mới phát hiện đã qua 9 giờ sáng. Tôi vội vàng chạy xuống lầu rửa mặt. Quan Lập Thành đã ngồi ngay ngắn bên cạnh bàn đang ăn cơm, anh ta ăn cơm rất nhã nhặn, không có một chút phong thái nào của bình sĩ, bát đũa không phát ra một chút tiếng động nào, hãn nghe thấy tiến bước chân, dịu dàng hội đã tình chưa?
Ngữ điều của anh ta trước sau như một người rất dịu dàng, bởi vì tối hôm qua rồi đi không vui vẻ mà có nửa điểm hiu quạnh và bất thường, tôi tự nhiên trở nên vui vẻ, chạy tới từ phía sau lưng trèo lên bờ vai của anh ta, cười và hôn lên đỉnh đầu, những ngây thơ tưới đẹp không nói ra thành lời: "Anh ngủ ở phòng đọc sách à?"
Anh ta cầm chặt tay tôi: "Bà chủ Quan nói mở gi đây, còn nhớ rõ không?"
Tôi khẽ giật mình một chút, anh ta cười có chút thú vị “Người đẹp ở bên cạnh, ăn còn chưa đến miệng, còn đến phòng sách ngủ không phải là quá thiệt thỏi sao."
Tôi hoảng hốt nhớ ra, lúc trời còn tờ mờ sáng, khoảng 5-6 giờ, bên mép giường hình như có hơi lún xuống, hóa ra thật sự là anh ta.
Tôi xoa xoa dái tai anh và trêu đùa anh ta một cách thô bỉ. “Sao anh không ôm em ngủ chứ."
Anh ta cười nhếch mép: “Cô Quan có bằng lòng không?" “Anh Quan còn chưa thử thì làm sao biết được em đây có từ chối hay không?" kỷ của cô Quan là muốn anh phải từ từ mà làm, đúng không?"
Tôi mim cười ngồi bên cạnh anh ta, gắp một miếng lòng trắng trứng rồi đưa lên miệng: “Anh Quân nghĩ như thế nào thì chính là như thế ấy, em hiểu đạo lý phụ xưởng phu tùy mà
Tôi cùng anh ta trêu đùa nhau một hồi lâu thì mới nhìn thấy một người đàn ông đang ngồi trêи số pha ngoài phòng khách, ông ta ngồi phía quay lưng lại với tôi và đang lật xem tài liệu, tôi lập tức dừng trò đùa lại rồi ngồi thẳng dậy.
Ông ta chọn 2 trong số giấy tờ quan trọng kia rồi bước nhanh đến phòng ăn, cung kính cúi đầu chào hỏi tôi, tôi mìm cười đáp lại và chợt nhận ra ông ta là Cục phó Cục thành phố, người đã tiễn Quan Lập Thành rồi khỏi khách sạn trong bữa tiệc. Ông ta cũng là người được giao nhiệm vụ bao vây lô hàng xuất đi của Trương Thành Nam ở bến tàu phía Tây.
Đôi đũa trong tay phải của tôi suýt chút nữa bị tôi be gay. “Thủ trưởng Quan, đúng như ngài đã dự đoán, cả Viện trưởng Thẩm và Trương Thành Nam đều không có động tĩnh gì, bến tàu Tây Bắc đêm qua gió êm sóng lặng, hàng hóa thì lại không thấy tung tích đâu."
Người đàn ông tỏ ra vẻ khám phục: “Thủ trường Quan, ngài đúng là liệu việc như thần"
Quan Lập Thành rút khăn giấy ra lau miệng, anh ta cười như không cười rồi hỏi: "Như thế này mà đã vừa ý rồi sao." "Như thế này còn không đủ sao?" Người đàn ông không sao hiểu nổi “Bọn họ là những người như thế nào chứ, ít ai đoán trúng được đường đi nước bước của bọn họ lắm. Cục trường Quan đây là người thông minh sáng suốt, công lao bình định vùng Đông Bắc, được Trung ương đánh giá cao là chuyện nắm chắc trong lòng bàn tay rồi
Quan Lập Thành giương mắt lên liếc nhìn ông ta “ở Đông Bắc hay ở Trung ương là hai nơi khác nhau nhưng tình yêu của tôi đối với nhân dân và tình cảm kính trọng mà tôi dành cho quân phục đều không hề thay đổi
Người đàn ông biết mình lỡ lời, ông ta đành liên tục gật gật đồng ý. “Đêm nay Trương Thành Nam và Thẩm Hạo Nhiên nhất định sẽ xuất hàng, bọn họ càng để chậm trễ ngày nào thì lô hàng sẽ càng gặp nguy hiểm ngày đó, bạn họ không chỉ phải để phòng chúng ta mà còn phải tìm cách ăn nói với đối phương nữa
Người đàn ông hỏi dò xem có cần phải chuẩn bị gì không
Quan Lập Thành cười, anh ta đã có tính toán kỹ lưỡng rồi: “Sẽ có người tìm chúng ta. Tối qua tôi có đến thăm Thẩm Quốc Minh, muốn thuận nước đấy thuyền nể tình ông ta, nhưng ông ta lại cho tôi leo cây 2 tiếng đồng hồ. Tôi chắc chắn hôm nay ông ta nhất định sẽ phân phó người thân cận của ông ta đến để xin lỗi"
Người đàn ông hết sức kinh ngạc “Nếu như ông ta mở lời uy hϊế͙p͙ muốn ngài giơ cao đánh khể thì chuyện này sẽ phiền phức đây. Đoàn trường Văn của quân đội đã lôi kéo không ít quan hệ từ trêи xuống dưới để được thăng chức lên trung tưởng, mà ngài đã nghĩ mọi cách để kéo dài thời gian rồi, nhưng nếu thư kỷ Thẩm lại gây áp lực nữa thì có phải chúng ta sẽ không còn con đường nào để đi nữa không."
Quan Lập Thành sở sở móng tay đã bị dính đầy súp, trong lòng anh ta hiểu rất rõ: “Bây giờ quyền chủ động không còn nằm trong tay ông ta nữa rồi."
Thẩm Quốc Minh vì chuyện khẩn cấp mà chạy đến Trung ương, lo lắng đến mức hai mắt đỏ hoe, chấn chỉnh tham nhũng cũng là do ông ta đề ra, vì chuyện này mà đắc tội rất nhiều quan chức, mặc dù chức vị của ông ta không cao bằng anh ta nhưng việc kinh doanh bất chính của anh ta cũng sẽ không tránh khỏi việc bị lộ tây, và sẽ làm liên lụy đến người khác. Còn Thẩm Quốc Minh cũng bị cuốn vào vòng xoáy tham vọng muốn cân bằng hai bên thiện ác ở Đông Bắc của con trai ông ta, và hiện tại thì Quan Lập Thành đang rất có lợi thế.
Sự thật đã chứng minh rằng dự đoán của anh ta là đúng, người thân cận của Thẩm Quốc Minh- Tổng bí thư Tỉnh ủy đã đến quân đội vào tối hôm đó và mới Quan Lập Thành cùng vợ mới của anh ta đến nhà làm khách, thư ký Thẩm muốn đích thân tới để xin lỗi vì sơ suất hôm qua.
Bà quản gia cúp điện thoại rồi thông báo cho tôi biết, sau đó bà ấy dìu tôi đến phòng thay quần áo, tôi vừa chải đầu vừa hỏi bà ấy rằng Trương Minh có nói cụ thể ngoài Thẩm Quốc Minh ra thì còn có ai khác trong nhà họ Thẩm nữa không
Bà quản gia suy nghĩ một lát rồi nói: “Có có, còn có cả thư ký Thẩm và Viện trưởng Thẩm nữa."
Sắc mặt tôi tái nhợt đi trong giây lát, bà quản gia nhìn qua gương thấy tôi phản ứng mạnh như vậy thì có chút lo lắng, bà ấy kiểm tra nhiệt độ cơ thể của tôi: "Phu nhân, cô không khỏe sao?"
Trong lúc bối rối tôi đã làm gãy mất chiếc rằng lược, mảnh gỗ bén nhọn cầm vào tóc tôi khiến cho da đầu tôi bị rách một miếng, tôi nhìn đầu miễn cưỡng nói “Bà liên lạc với Lập Thành rằng với tình huống này chỉ bằng thời đi. Tôi sẽ đợi anh ta quay về
Bà quản gia nói e là không kịp nữa rồi, Thủ trưởng Quan đang trêи đường đi rồi, người vợ ba của thư kỷ Thầm cũng đang ở nhà.
Bình luận truyện