Chỉ Muốn Hành Hạ Em Cả Ngày Lẫn Đêm (Anh Muốn Em)
Chương 194: Anh muốn cùng tôi sống cả đời sao
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Những lời nói của Quan Lập Thành khiến trái tim tôi cảm thấy lạnh lẽo, cuối cùng tôi cũng hiểu, cảm giác xa lạ vô cùng mạnh mẽ không biết là từ đâu đến, cho dù có xảy ra chuyện gì cũng không thể kéo dài.
Sự khó hiểu và chiến lược của anh ta, cũng đều có hai mặt của nó, khiến người khác cảm thấy kinh ngạc.
Anh ta bày mưu tính kế, sắp để Trương Thành Nam nhảy vào bẫy của Vương Lầm, và để cháu gái của mình dụ Tổ Tông vào bẫy, không chỉ thể hiện sự trung thành mà còn xua tân đi sự nghi ngờ của bọn cướp, mà anh ta còn thả dây dài, muốn đám người Vương Lẫm chém giết lẫn nhau, còn mình ngồi làm ngư ông đắc lợi, cuối cùng chỉ cần thu lưới.
Vương Lâm ra tay rất hào phóng khi hợp tác với Trương Thành Nam, còn khi hợp tác với Quan Lập Thành cũng giống như vậy, không hề xem trọng quyền lực của quân đội và thế lực trong tỉnh ủy của anh ta, đó tuyệt đối không thể là chiếc ô che cho hắc lão đại, Thẩm Quốc Minh một lòng muốn bước vào tủng ương, ông ta không bao giờ muốn lội xuống vũn bùn này, ngược lại Tổng Tông là người yếu và bập bênh nhất.
Quan Lập Thành cũng không làm lộ lái bài tẩy của mình ra, điều đó làm mối quan hệ đồng minh của họ bị ảnh hưởng, khi đến thời điểm, anh ta sẽ dễ dàng thoát thân. Vương Lẫm luôn muốn thực hiện giấc mộng làm giàu của mình. Anh ta không biết, dã tâm của tham mưu trưởng là một kẻ một qua cầu rút ván, chỉ dùng anh ta làm đá kê chân.
Gia Cát Lượng vào thời gian thiên hạ đang bị chia ra làm ba phần, và Ngọc Nhạc.
Vương Lẫm phồng má thở dài: "Tham mưu trưởng Quan ý của ông là gì? Muốn nâng Trương Thành Nam lên cao, cho anh ta thuận lợi trong mọi chuyện, không ai bì nổi, lúc đó kết hoạch phát triển một bước lớn, sau đó một búa đánh thắng vào anh ta?"
Quan Lập Đình cười nhưng không nói gì.
“Trương Thành Nam trời sinh tính tình đa nghi, lại rất nhạy cảm trong mọi hoàn cảnh, anh ta làm gì cũng thuận lợi, lúc này quả thật không thể đánh có động răn? Thẩm Hạo Hiên đã nhiều lần trêu chọc vào anh ta, theo tôi được biết, được lợi thì rất “Cảnh sát Vương đã bỏ qua một điểm. Hồng Kông ổ của anh ta, anh ta cho rằng mình đã nằm chắc ở đây. Ở bến tàu Tây lại cắn Thẩm Hạo Hiên một cái, bị ép đến phải từ chức, Trương Thành Nam đang rất là đắc ý, tôi sẽ triển khai trong nửa năm, bố trí nhiều chướng ngại vật, để anh ta tự mình vượt qua, và anh ta sẽ cảm thấy mình có thể nhẫn nại, và sau đó an tâm hưởng thụ.
Vương Lẫm cười lớn: "Kế này của tham mưu trưởng Quan thật lợi hại. Tôi vô cùng khâm phục, bố cục không khó, nhưng cái khó nằm ở mỗi bước đi."
Quan Lập Thành lấy một cây than ném vào bếp than, ngọn lửa bốc lên răng rắc rất chói tai, ánh mắt của anh ta có một tia sáng, thiêu đốt đỏ rực, tôi đặt miếng gỗ xuống, nằm chặt tay thành nằm đấm.
Không bao lâu Vương Lẫm bước ra khỏi phòng trà, nụ cười trêи mặt vẫn chưa biến mất, chắc đại khái nói chuyện vô cùng vui vẻ, anh ta nhớ đến lười nói đó, muốn tính một khoản, mọi người khó tránh khỏi đang suy nghĩ về một tương lai tươi sáng, năm người tụm lại với nhau, cứ tưởng tượng nhìn thấy khoản lợi nhuận đang đến gân.
Anh ta đi vòng qua cây cột, vô tình quay đầu lại nhìn thấy tôi đang đứng bên ngoài hành lang, liền ngây người, hoảng sợ nói: "Cô...
Tôi đưa ngón trở lên ngắt lời anh ta, tôi nhìn về phía mấy vị phu nhân, bọn họ đang uống trà trò chuyện với nhau, không chú ý bên ngoài cửa, tôi gật đầu, ra hiệu cho Vương Lẫm đi theo tôi đến một góc an toàn, anh ta rõ ràng đang lo lắng, do dự một lúc, thấy không thể bỏ được, chỉ có thể không tình nguyện đi cùng tôi.
Anh ta ở bên cạnh nói, ngập ngừng như đang che giấu: "Cô Quan thật trùng hợp, cô cũng đến quán trà gặp bạn sao?”
Tôi không vội mà khều bông tai của mình: "Buổi trưa quá nắng, muốn mua ly nước giải khát. Không ngờ đi ngang qua căn phòng đó lại gặp cảnh sát Vương, lúc ở bến tàu từ xa tôi đã nhìn thấy anh, nhưng chưa tính là quen biết nên thôi, hôm nay tâm trạng tôi tốt, nên thuận tiện muốn chào hỏi anh."
Tôi nói chuyện không liên quan, anh ta nghe đang trong sương mù, kinh ngjac nhìn qua cửa sổ để xem thời tiết: "Giữa trời mùa đông như vậy, mà Cô Quan lại nóng sao."
Mặt tôi không cảm xúc nhìn anh ta: "Cùng nhiệt độ không liên quan. bề ngoài và bên trong không nhất định sẽ giống nhau, sự lạnh lẽo của lòng người, khiến tôi lo lắng, và vô cùng sợ hãi.”
Tôi thở dài, nhíu mày: "Cảnh sát Vương là hồng nhân trong giới chính trị ở Hồng Kông, thế giới khó khăn, tôi tin chắc là anh cũng hiểu.
Người trong trấn quan trường luôn khôn khéo và nhạy bén, cũng sẽ biết điểm dừng, Vương Lâm cũng quá quen thuộc, anh khách sáo: "Cô Quan coi thường tôi rồi, Ăn được thì cứ ăn, cố gắng giữ mũ cánh chuồn của mình, đừng liên lụy đến người nhà, quan chức cũng không có chuyện gì.”
“Mũ cánh chuồn là bằng sứ, gió thổi sẽ không bay, dùng câu móc cũng không được. Nếu không tham lam và mạo hiểm, làm sao cảnh sát Vương không cam lòng, muốn giữ lấy sao?”
Tôi nói với giọng đầy ẩn ý, anh ta biết tôi không phải nói chơi, thì cung thể đang hoàng lại, không có bản lĩnh bất hóa, anh nhìn xung quanh, hạ giọng nói: "Cô Quan, quan trường vô cùng đen tối, các tỉnh này, cái thành phố kia, không có gì đang trách. Cô đừng tôi. Anh ta cười nhạo: "Không phải là không có ai khác sao? Một người so với một người càng ác hơn, trao cò tranh nhau, không nhẫn tâm, không có lối thoát. Cô đáp ứng, qua cánh cửa này, mọi lời tôi nói, đều biến mất, tôi không thừa nhận, cô cũng không nghe.
Tôi tiến lên một bước, đến gần anh ta: "Đương nhiên là tôi tuân thủ quy tắc rồi, cảnh sát Vương là người thẳng thắn."
“Lần đầu tiên tham mưu trưởng Quan tìm tôi là bảy tháng trước. Anh ta đến Hồng Kông, trước sự chân thành của anh ta, tôi rất kinh ngạc, Hồng Kông là một nơi tuy nhỏ bé nhưng rất phồn vinh, trạng thái trêи quan trường Đông Bắc, cũng có quyền tự chủ sinh tử, nhưng vượt quá ngoài tầm của chúng ta, Tôi nhớ Phục Hưng số 7 vừa khởi hành từ Vân Nam, chạy theo tuyến đường Long Giang, cục kiểm tra không hề biết gì, nhưng tham mưu trưởng Quan đã sớm biết tất cả.”
Anh ta dừng lại: "Tôi vốn là đồng minh của Trương Thành Nam, nhưng anh đi trêи con đường hắc đạo, có nhiều sự chỉ trích, muốn có chỗ dựa càng tốt hơn, nên tôi đã làm chọn làm cách khác."
Tôi bắt lấy trọng điểm: "Bảy tháng trước?"
Khi đó tôi và tham mưu trưởng Quan cũng chưa có nhiều hành động thân mật, thỉnh thoảng chỉ gặp nhau vài lần thôi, chẳng lẽ ván cờ này của anh ta, lại có phạm vi rộng như vậy?
“Đúng vậy. Nhờ tham mưu trưởng Quan thông minh, nên những ngày sắp tới anh ta sẽ làm nhiều việc lớn hơn, tôi đã lên thuyền của anh ta, là chim khôn chọn cành mà đậu. Cô Quan đã kết hôn với anh ta, cô không hy vọng anh ta một bước lên máy, tiền đồ rộng mở sao?"
Tôi không nói lời nào, anh ta liền nói tạm biệt, sau khi Vương Lẫm rời đi, nụ cười giả vờ của tôi cũng không còn. Anh ta lại dùng chim khôn, dùng như vậy hình dung Trương Thành Nam và Quan Lập Thành quả thật rất thích hợp, vào lúc quan trọng, dùng quân cờ của mình âm thầm kìm chế đối phương và tự giết lẫn nhau cũng rất xảo quyệt,
Vương Lâm lại diễn gián điệp hai mặt, cũng thật là hiểm có trêи đời, còn đánh lừa cả người mưu mô như Trương Thành Nam.”
Điều duy nhất không chắc chắn là, Trương Thành Nam có biết hay chưa.
Tôi đẩy mũi chân vào cánh cửa, mở ra từ từ, nhìn thấy Quan Lập Thành ngồi sau bàn trà, sương trắng bay hơi từ miệng bình, xông thẳng lên từng chùm khói, cũng giống như con người anh ta, có lúc nhiệt tình như ngọn lửa, lúc lại như một là sương trắng.
Anh ta rót nước từ từ, cảnh giác với sự xuất hiện của tôi, anh ta kinh ngạc một chút, rồi sau đó chìm vào im lặng.
“Cô Quan cũng ở đây.”
Anh ta còn cười: "Hai vợ chồng thật là trong lòng có nhau nha."
Tôi liền nói thẳng: "Người vừa rồi là ai. Anh ta cũng thắn thắng nói: "Không phải em cũng biết sao.”
Tôi bước lên hai ba bước, đến trước mặt anh ta, nghiêng người chống lên mép bàn: "Tôi hỏi anh, tôi muốn nghe chính miệng anh nói.
Anh ta đưa ly trà đến khỏe môi tôi, tôi thờ ơ không quan tâm, anh ta cũng không từ bỏ, kiên nhẫn cầm lấy, sau một lúc bế tắc, tôi thua rồi, mở miệng uống một ngụm trà: "Vương Lâm là người của anh. Trương Thành Nam muốn đào góc tường của Thẩm Hạo Hiên, anh cũng đã đập vỡ chiến hào của anh ta? Vậy anh còn muốn sao.”
Tôi xúc động kéo cổ áo anh ta: "Anh đã hứa với tôi, phải đảm bảo một trong hai, nhưng anh đã làm được chưa? Anh muốn bọn họ tự diệt lẫn nhau, Quan Lập Thành, anh không giữ lời hứa khi giao dịch.
Anh ta cho tôi phát ra hơn những tức giận, đợi đến khi tôi bình tĩnh lại, anh ta mới trả lời: "Đảm bảo một trong hai, là thỏa thuận của chúng ta vào lúc đầu. Nhưng đêm đó cô Quan, lại dùng những giọt nước mắt yếu đuổi, cầu xin tôi. Em có từng nghĩ qua, tôi sẽ vì điều này đau khổ như thế nào? Giao dịch của chúng ta, thì ai là người nhận được nhiều hơn.”
Giọng nói của anh ta càng lúc càng nhẹ, mang theo một chút chua xót: "Em cho rằng tôi thật sự chỉ có cách duy nhất phải đối phó với người phụ nữ đó? Cái gọi là giao dịch, chẳng qua là muốn bảo vệ em thôi?"
Tiếng khàn khàn từ trong cổ họng tôi, sau đó lại im lặng.
Anh ta ôm tôi lên đùi của anh ta, vuốt tóc trêи thái dương của tôi ra sau vành tai: "Chúng ta đều chưa từng trải qua ôn dịch, một khi ôn dịch bùng phát trêи diện rộng, thì người chết sẽ vô số, mấy ngàn, mấy chục ngàn người. Chỉ trong một đêm, xương chất thành núi. Không thiếu những xác chết, càng không thiếu những người muốn sống tiếp.
Những đầu ngón tay anh ta đang nâng cắm của tôi lên, làm dịu đi những đề phong của tôi, nó giống như là một cái nồi nóng chảy khổng lồ, có thể thiêu cháy những phản kháng và xấu xa trêи đời này.
Quan Lập Thành khppng cho phép tôi trốn tránh dù chỉ một chút, ánh mắt sâu thẳm và dịu dàng của anh ta như chìm vào ánh mắt của tôi, mỗi lời nói như một ma chủ, có sức mạnh thu hút người nghe, như là đến từ địa ngục, cũng như nằm trong cổ họng.
“Trước khi ôn dịch bùng phát, không thể lường trước nó mạnh như thế nào. Thay vì thỏa hiệp và đầu hàng, không bằng khống chế ôn dịch. Trình Bảo Ái, ba tỉnh miền Đông Bắc chưa bao giờ ngừng tự bảo vệ mình, chỉ cần lùi một bước sẽ thua, tiến lên một bước sẽ dành chiến thắng xa hơn.
Tôi ngây ngốc nhìn anh ta, sự xa lạ đó, như muốn nuốt lấy tôi, cũng giống như hai năm trước tôi đi theo Tổ Tông, như là chân rời, tôi nghĩ rằng là mình đang mơ, anh ta không giống với Thẩm Hạo Hiến, anh ta độc ác, máu lạnh và tâm cơ hơn, nhưng anh ta vẫn là chính mình.
Chỉ có thể trách tôi không đi sâu vào thế giới của anh ta, xé lớp mặt nạ đó, để rồi cảm thấy như mọi thứ đều sụp đổ.
“Tối hôm qua tôi hỏi anh, liệu một ngày nào đó, anh sẽ lập lại sai lầm của Thẩm Hạo Hiên hay không. Tôi bướng bỉnh như trẻ con: "Sẽ không?”
“Tôi không thể đảm bảo một trăm phần trăm như vậy, ngày tháng còn dài luôn có những thay đổi. Nhưng tôi có thể hứa với em, sẽ không làm hại ai, và tuyệt đối không làm tổn thương e. một đời cho đến chết cũng sẽ không.
Một đời.
Từ này vô cùng đẹp và hấp dẫn, như những cơn sóng hùng vĩ, nó khiến tôi bối rối, và cũng sợ hãi, mơ hồ, do dự, phiền muộn.
Anh ta vuốt nốt ruồi son ở đuôi chân mày của tôi: "Lúc đầu anh không làm được, nhưng không đại biểu mãi mãi cũng không thể. Lẽ nào em không muốn có một cuộc sống bình yên và lâu dài.”
Lòng bàn tay anh ta cọ lên mặt tôi, nhiệt độ vô cùng nóng, như muốn đốt cháy ánh mắt tôi, "Vậy thì anh muốn làm cái gì.”
Anh ta nói dứt khoát: "Ai cũng không thể lay động vị trí của tôi, ai cũng không thể ngăn cản tôi, khi tôi muốn cưới người phụ nữ mà tôi thích. Nửa đời sau này của tôi có thể bỏ qua mọi thứ, không cần phải lo lắng vì chuyện gì. Không có ai muốn mua bán lỗ vốn, những gì thu lại phải xứng đáng hơn những gì đã bỏ ra."
Anh ta hôn lên trán tôi, cánh tay nóng như thép giữ chặt lấy eo tôi: "Trình Bảo Ái, hãy kiên trì ở lại, chúng ta nhất định sẽ có một tương lai hạnh phúc.
Tôi ngây ngốc nhìn gương mặt đang mọc râu
của anh ta, không thể tin, nhưng cũng đầy mong đợi: "Thật không?”
Anh ta cười nói, chỉ cần tôi tin tưởng anh ta. “Anh muốn cùng tôi sống cả đời sao.”
Từ lúc tôi vào cửa, Quan Lập Thành luôn mang vẻ mặt ôn hòa nhưng cũng u ám, cuối cùng cũng lộ ra một chút dấu vết, không chút do dự, như anh ta đã có đáp án hàng ngàn lần, luôn kẹt trong lưỡi anh ta: "Tôi muốn."
Tôi muốn được tha thứ, sống chết nằm chặt cọng cỏ này: "Anh không chế tôi sao.
Anh ta mắng tôi ngốc, nếu chế thì sau này đã không có những chuyện này.
Anh ta kéo đầu tôi ấn vào ngực anh ta, lý trí còn lại đang cảnh cáo tôi, Quan Lập Thành chỉ đang mê hoặc tôi, muốn đánh tan sự lo lắng, phân tán tình cảm và lòng trắc ẩn của tôi với Trương Thành Nam, thì đã đi vào ngõ cụt mà Quan Lập Thành đã sắp đặt, ép tôi bị tiêu diệt, sau đó sống lại từ chỗ chết, mà Trương Thành Nam thì sẽ sống lại từ trong nghịch cảnh.
Trương Minh đã sớm đến phòng trà mời Quan Lập Thành về quân khu, nói ủy ban kiểm tra kỷ luật đã lấy được bằng lời khai thú nhận của Văn Mạnh Hùng, cần anh ta ký chứng minh.
Tôi đang ngủ thϊế͙p͙ đi trong lòng anh ta, ngẩng
đầu lên hỏi anh ta về lời khai thú nhận của Văn
Mạnh Hùng. Anh ta lấy bộ quân phục vắt trêи ghế, nói: “Thẩm Hạo Hiên. Thân thích nhà họ Văn, đã bị đình chỉ công việc, do liên quan đến việc kinh
doanh hàng lậu, quá trình rất phức tạp.
Hai nhà Văn và Thẩm, sẽ không tan vỡ, Tổ Tông và Văn Nhật Hạ bên ngoài lạnh nhạt, lại không có tình cảm, nhưng lợi ích vẫn còn đó, Văn Mạnh Hùng là một người lỗ mãng, nhưng Văn Ngọc Tưởng không ngu ngốc, nên những lời khai thú nhận này sẽ có lợi cho Tổ Tông.
Ủy ban kiểm tra kỷ luật cũng không dám đắc tội với thổ hoàng đế, vì Tổ Tông để lại không ít đường lui. Nếu không phải chuyện buôn lậu có được chứng cứ, thì người phía trêи cũng sẽ dám một mắt mở một mắt bỏ qua thôi, tin đồn về chuyện này nổi lên ở khắp nơi, trêи thực tế thì Tổ Tông sẽ không bị đình chỉ công việc.
Hoạt động trêи quan trường, sẽ tốt hơn nhiều so với những thương nhân trong bóng tối.
Tôi đưa Quan Lập Thành đến thang máy, khi hai cánh cửa đóng lại, cửa sổ tầng này cũng có mấy giọt nước khi tuyết tan, như những hạt mưa, có mùi lá thông, tôi cũng nhận ra, đó là cuối mùa đồng. Chỉ là những cơn gió ở Thanh Tân không ngừng thổi lên.
Tôi đưa tay ra, hứng lấy những giọt mưa đang rơi, nó rơi đầy trêи tay tôi, tôi đứng ở đó thật lâu, có một người phụ nữ lặng lẽ bước vào, cô ta dựa vào tường như đang muốn xác định gì đó, hơi khó tin: "Cô Quan?”
Tôi đột nhiên bừng tỉnh, cũng không vội quay đầu, mà nhanh lau đi những giọt nước mắt trêи khỏe mỗi: "Bà chủ Trâu, sao cô lại đi ra vậy”
Bà chủ Trâu cũng là một người khôn khéo, Trâu Minh Chí trong quan trường lại để cô ta đi đàm phán với đám người nổi tiếng là rắn rết, không khó để đánh giá và phán đoán tình hình, đến ma cũng tin vào những chuyện như vậy.
Cô ta liếc nhìn nhà vệ sinh và thang máy: "Ngài ấy đi rồi à?”
Tôi giả vờ như là một vấn đề nhỏ, đoan trang bước đến phía trước, nói dối là nghe điện thoại, có chút mâu thuẫn, là tôi đã hiểu lầm anh ta.
Tôi muốn che giấu màn kịch này, nhưng không thể che được dấu vết, bà chủ Trâu cũng nghe theo, cô ta thở phào nhẹ nhõm, nằm cổ tay
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Những lời nói của Quan Lập Thành khiến trái tim tôi cảm thấy lạnh lẽo, cuối cùng tôi cũng hiểu, cảm giác xa lạ vô cùng mạnh mẽ không biết là từ đâu đến, cho dù có xảy ra chuyện gì cũng không thể kéo dài.
Sự khó hiểu và chiến lược của anh ta, cũng đều có hai mặt của nó, khiến người khác cảm thấy kinh ngạc.
Anh ta bày mưu tính kế, sắp để Trương Thành Nam nhảy vào bẫy của Vương Lầm, và để cháu gái của mình dụ Tổ Tông vào bẫy, không chỉ thể hiện sự trung thành mà còn xua tân đi sự nghi ngờ của bọn cướp, mà anh ta còn thả dây dài, muốn đám người Vương Lẫm chém giết lẫn nhau, còn mình ngồi làm ngư ông đắc lợi, cuối cùng chỉ cần thu lưới.
Vương Lâm ra tay rất hào phóng khi hợp tác với Trương Thành Nam, còn khi hợp tác với Quan Lập Thành cũng giống như vậy, không hề xem trọng quyền lực của quân đội và thế lực trong tỉnh ủy của anh ta, đó tuyệt đối không thể là chiếc ô che cho hắc lão đại, Thẩm Quốc Minh một lòng muốn bước vào tủng ương, ông ta không bao giờ muốn lội xuống vũn bùn này, ngược lại Tổng Tông là người yếu và bập bênh nhất.
Quan Lập Thành cũng không làm lộ lái bài tẩy của mình ra, điều đó làm mối quan hệ đồng minh của họ bị ảnh hưởng, khi đến thời điểm, anh ta sẽ dễ dàng thoát thân. Vương Lẫm luôn muốn thực hiện giấc mộng làm giàu của mình. Anh ta không biết, dã tâm của tham mưu trưởng là một kẻ một qua cầu rút ván, chỉ dùng anh ta làm đá kê chân.
Gia Cát Lượng vào thời gian thiên hạ đang bị chia ra làm ba phần, và Ngọc Nhạc.
Vương Lẫm phồng má thở dài: "Tham mưu trưởng Quan ý của ông là gì? Muốn nâng Trương Thành Nam lên cao, cho anh ta thuận lợi trong mọi chuyện, không ai bì nổi, lúc đó kết hoạch phát triển một bước lớn, sau đó một búa đánh thắng vào anh ta?"
Quan Lập Đình cười nhưng không nói gì.
“Trương Thành Nam trời sinh tính tình đa nghi, lại rất nhạy cảm trong mọi hoàn cảnh, anh ta làm gì cũng thuận lợi, lúc này quả thật không thể đánh có động răn? Thẩm Hạo Hiên đã nhiều lần trêu chọc vào anh ta, theo tôi được biết, được lợi thì rất “Cảnh sát Vương đã bỏ qua một điểm. Hồng Kông ổ của anh ta, anh ta cho rằng mình đã nằm chắc ở đây. Ở bến tàu Tây lại cắn Thẩm Hạo Hiên một cái, bị ép đến phải từ chức, Trương Thành Nam đang rất là đắc ý, tôi sẽ triển khai trong nửa năm, bố trí nhiều chướng ngại vật, để anh ta tự mình vượt qua, và anh ta sẽ cảm thấy mình có thể nhẫn nại, và sau đó an tâm hưởng thụ.
Vương Lẫm cười lớn: "Kế này của tham mưu trưởng Quan thật lợi hại. Tôi vô cùng khâm phục, bố cục không khó, nhưng cái khó nằm ở mỗi bước đi."
Quan Lập Thành lấy một cây than ném vào bếp than, ngọn lửa bốc lên răng rắc rất chói tai, ánh mắt của anh ta có một tia sáng, thiêu đốt đỏ rực, tôi đặt miếng gỗ xuống, nằm chặt tay thành nằm đấm.
Không bao lâu Vương Lẫm bước ra khỏi phòng trà, nụ cười trêи mặt vẫn chưa biến mất, chắc đại khái nói chuyện vô cùng vui vẻ, anh ta nhớ đến lười nói đó, muốn tính một khoản, mọi người khó tránh khỏi đang suy nghĩ về một tương lai tươi sáng, năm người tụm lại với nhau, cứ tưởng tượng nhìn thấy khoản lợi nhuận đang đến gân.
Anh ta đi vòng qua cây cột, vô tình quay đầu lại nhìn thấy tôi đang đứng bên ngoài hành lang, liền ngây người, hoảng sợ nói: "Cô...
Tôi đưa ngón trở lên ngắt lời anh ta, tôi nhìn về phía mấy vị phu nhân, bọn họ đang uống trà trò chuyện với nhau, không chú ý bên ngoài cửa, tôi gật đầu, ra hiệu cho Vương Lẫm đi theo tôi đến một góc an toàn, anh ta rõ ràng đang lo lắng, do dự một lúc, thấy không thể bỏ được, chỉ có thể không tình nguyện đi cùng tôi.
Anh ta ở bên cạnh nói, ngập ngừng như đang che giấu: "Cô Quan thật trùng hợp, cô cũng đến quán trà gặp bạn sao?”
Tôi không vội mà khều bông tai của mình: "Buổi trưa quá nắng, muốn mua ly nước giải khát. Không ngờ đi ngang qua căn phòng đó lại gặp cảnh sát Vương, lúc ở bến tàu từ xa tôi đã nhìn thấy anh, nhưng chưa tính là quen biết nên thôi, hôm nay tâm trạng tôi tốt, nên thuận tiện muốn chào hỏi anh."
Tôi nói chuyện không liên quan, anh ta nghe đang trong sương mù, kinh ngjac nhìn qua cửa sổ để xem thời tiết: "Giữa trời mùa đông như vậy, mà Cô Quan lại nóng sao."
Mặt tôi không cảm xúc nhìn anh ta: "Cùng nhiệt độ không liên quan. bề ngoài và bên trong không nhất định sẽ giống nhau, sự lạnh lẽo của lòng người, khiến tôi lo lắng, và vô cùng sợ hãi.”
Tôi thở dài, nhíu mày: "Cảnh sát Vương là hồng nhân trong giới chính trị ở Hồng Kông, thế giới khó khăn, tôi tin chắc là anh cũng hiểu.
Người trong trấn quan trường luôn khôn khéo và nhạy bén, cũng sẽ biết điểm dừng, Vương Lâm cũng quá quen thuộc, anh khách sáo: "Cô Quan coi thường tôi rồi, Ăn được thì cứ ăn, cố gắng giữ mũ cánh chuồn của mình, đừng liên lụy đến người nhà, quan chức cũng không có chuyện gì.”
“Mũ cánh chuồn là bằng sứ, gió thổi sẽ không bay, dùng câu móc cũng không được. Nếu không tham lam và mạo hiểm, làm sao cảnh sát Vương không cam lòng, muốn giữ lấy sao?”
Tôi nói với giọng đầy ẩn ý, anh ta biết tôi không phải nói chơi, thì cung thể đang hoàng lại, không có bản lĩnh bất hóa, anh nhìn xung quanh, hạ giọng nói: "Cô Quan, quan trường vô cùng đen tối, các tỉnh này, cái thành phố kia, không có gì đang trách. Cô đừng tôi. Anh ta cười nhạo: "Không phải là không có ai khác sao? Một người so với một người càng ác hơn, trao cò tranh nhau, không nhẫn tâm, không có lối thoát. Cô đáp ứng, qua cánh cửa này, mọi lời tôi nói, đều biến mất, tôi không thừa nhận, cô cũng không nghe.
Tôi tiến lên một bước, đến gần anh ta: "Đương nhiên là tôi tuân thủ quy tắc rồi, cảnh sát Vương là người thẳng thắn."
“Lần đầu tiên tham mưu trưởng Quan tìm tôi là bảy tháng trước. Anh ta đến Hồng Kông, trước sự chân thành của anh ta, tôi rất kinh ngạc, Hồng Kông là một nơi tuy nhỏ bé nhưng rất phồn vinh, trạng thái trêи quan trường Đông Bắc, cũng có quyền tự chủ sinh tử, nhưng vượt quá ngoài tầm của chúng ta, Tôi nhớ Phục Hưng số 7 vừa khởi hành từ Vân Nam, chạy theo tuyến đường Long Giang, cục kiểm tra không hề biết gì, nhưng tham mưu trưởng Quan đã sớm biết tất cả.”
Anh ta dừng lại: "Tôi vốn là đồng minh của Trương Thành Nam, nhưng anh đi trêи con đường hắc đạo, có nhiều sự chỉ trích, muốn có chỗ dựa càng tốt hơn, nên tôi đã làm chọn làm cách khác."
Tôi bắt lấy trọng điểm: "Bảy tháng trước?"
Khi đó tôi và tham mưu trưởng Quan cũng chưa có nhiều hành động thân mật, thỉnh thoảng chỉ gặp nhau vài lần thôi, chẳng lẽ ván cờ này của anh ta, lại có phạm vi rộng như vậy?
“Đúng vậy. Nhờ tham mưu trưởng Quan thông minh, nên những ngày sắp tới anh ta sẽ làm nhiều việc lớn hơn, tôi đã lên thuyền của anh ta, là chim khôn chọn cành mà đậu. Cô Quan đã kết hôn với anh ta, cô không hy vọng anh ta một bước lên máy, tiền đồ rộng mở sao?"
Tôi không nói lời nào, anh ta liền nói tạm biệt, sau khi Vương Lẫm rời đi, nụ cười giả vờ của tôi cũng không còn. Anh ta lại dùng chim khôn, dùng như vậy hình dung Trương Thành Nam và Quan Lập Thành quả thật rất thích hợp, vào lúc quan trọng, dùng quân cờ của mình âm thầm kìm chế đối phương và tự giết lẫn nhau cũng rất xảo quyệt,
Vương Lâm lại diễn gián điệp hai mặt, cũng thật là hiểm có trêи đời, còn đánh lừa cả người mưu mô như Trương Thành Nam.”
Điều duy nhất không chắc chắn là, Trương Thành Nam có biết hay chưa.
Tôi đẩy mũi chân vào cánh cửa, mở ra từ từ, nhìn thấy Quan Lập Thành ngồi sau bàn trà, sương trắng bay hơi từ miệng bình, xông thẳng lên từng chùm khói, cũng giống như con người anh ta, có lúc nhiệt tình như ngọn lửa, lúc lại như một là sương trắng.
Anh ta rót nước từ từ, cảnh giác với sự xuất hiện của tôi, anh ta kinh ngạc một chút, rồi sau đó chìm vào im lặng.
“Cô Quan cũng ở đây.”
Anh ta còn cười: "Hai vợ chồng thật là trong lòng có nhau nha."
Tôi liền nói thẳng: "Người vừa rồi là ai. Anh ta cũng thắn thắng nói: "Không phải em cũng biết sao.”
Tôi bước lên hai ba bước, đến trước mặt anh ta, nghiêng người chống lên mép bàn: "Tôi hỏi anh, tôi muốn nghe chính miệng anh nói.
Anh ta đưa ly trà đến khỏe môi tôi, tôi thờ ơ không quan tâm, anh ta cũng không từ bỏ, kiên nhẫn cầm lấy, sau một lúc bế tắc, tôi thua rồi, mở miệng uống một ngụm trà: "Vương Lâm là người của anh. Trương Thành Nam muốn đào góc tường của Thẩm Hạo Hiên, anh cũng đã đập vỡ chiến hào của anh ta? Vậy anh còn muốn sao.”
Tôi xúc động kéo cổ áo anh ta: "Anh đã hứa với tôi, phải đảm bảo một trong hai, nhưng anh đã làm được chưa? Anh muốn bọn họ tự diệt lẫn nhau, Quan Lập Thành, anh không giữ lời hứa khi giao dịch.
Anh ta cho tôi phát ra hơn những tức giận, đợi đến khi tôi bình tĩnh lại, anh ta mới trả lời: "Đảm bảo một trong hai, là thỏa thuận của chúng ta vào lúc đầu. Nhưng đêm đó cô Quan, lại dùng những giọt nước mắt yếu đuổi, cầu xin tôi. Em có từng nghĩ qua, tôi sẽ vì điều này đau khổ như thế nào? Giao dịch của chúng ta, thì ai là người nhận được nhiều hơn.”
Giọng nói của anh ta càng lúc càng nhẹ, mang theo một chút chua xót: "Em cho rằng tôi thật sự chỉ có cách duy nhất phải đối phó với người phụ nữ đó? Cái gọi là giao dịch, chẳng qua là muốn bảo vệ em thôi?"
Tiếng khàn khàn từ trong cổ họng tôi, sau đó lại im lặng.
Anh ta ôm tôi lên đùi của anh ta, vuốt tóc trêи thái dương của tôi ra sau vành tai: "Chúng ta đều chưa từng trải qua ôn dịch, một khi ôn dịch bùng phát trêи diện rộng, thì người chết sẽ vô số, mấy ngàn, mấy chục ngàn người. Chỉ trong một đêm, xương chất thành núi. Không thiếu những xác chết, càng không thiếu những người muốn sống tiếp.
Những đầu ngón tay anh ta đang nâng cắm của tôi lên, làm dịu đi những đề phong của tôi, nó giống như là một cái nồi nóng chảy khổng lồ, có thể thiêu cháy những phản kháng và xấu xa trêи đời này.
Quan Lập Thành khppng cho phép tôi trốn tránh dù chỉ một chút, ánh mắt sâu thẳm và dịu dàng của anh ta như chìm vào ánh mắt của tôi, mỗi lời nói như một ma chủ, có sức mạnh thu hút người nghe, như là đến từ địa ngục, cũng như nằm trong cổ họng.
“Trước khi ôn dịch bùng phát, không thể lường trước nó mạnh như thế nào. Thay vì thỏa hiệp và đầu hàng, không bằng khống chế ôn dịch. Trình Bảo Ái, ba tỉnh miền Đông Bắc chưa bao giờ ngừng tự bảo vệ mình, chỉ cần lùi một bước sẽ thua, tiến lên một bước sẽ dành chiến thắng xa hơn.
Tôi ngây ngốc nhìn anh ta, sự xa lạ đó, như muốn nuốt lấy tôi, cũng giống như hai năm trước tôi đi theo Tổ Tông, như là chân rời, tôi nghĩ rằng là mình đang mơ, anh ta không giống với Thẩm Hạo Hiến, anh ta độc ác, máu lạnh và tâm cơ hơn, nhưng anh ta vẫn là chính mình.
Chỉ có thể trách tôi không đi sâu vào thế giới của anh ta, xé lớp mặt nạ đó, để rồi cảm thấy như mọi thứ đều sụp đổ.
“Tối hôm qua tôi hỏi anh, liệu một ngày nào đó, anh sẽ lập lại sai lầm của Thẩm Hạo Hiên hay không. Tôi bướng bỉnh như trẻ con: "Sẽ không?”
“Tôi không thể đảm bảo một trăm phần trăm như vậy, ngày tháng còn dài luôn có những thay đổi. Nhưng tôi có thể hứa với em, sẽ không làm hại ai, và tuyệt đối không làm tổn thương e. một đời cho đến chết cũng sẽ không.
Một đời.
Từ này vô cùng đẹp và hấp dẫn, như những cơn sóng hùng vĩ, nó khiến tôi bối rối, và cũng sợ hãi, mơ hồ, do dự, phiền muộn.
Anh ta vuốt nốt ruồi son ở đuôi chân mày của tôi: "Lúc đầu anh không làm được, nhưng không đại biểu mãi mãi cũng không thể. Lẽ nào em không muốn có một cuộc sống bình yên và lâu dài.”
Lòng bàn tay anh ta cọ lên mặt tôi, nhiệt độ vô cùng nóng, như muốn đốt cháy ánh mắt tôi, "Vậy thì anh muốn làm cái gì.”
Anh ta nói dứt khoát: "Ai cũng không thể lay động vị trí của tôi, ai cũng không thể ngăn cản tôi, khi tôi muốn cưới người phụ nữ mà tôi thích. Nửa đời sau này của tôi có thể bỏ qua mọi thứ, không cần phải lo lắng vì chuyện gì. Không có ai muốn mua bán lỗ vốn, những gì thu lại phải xứng đáng hơn những gì đã bỏ ra."
Anh ta hôn lên trán tôi, cánh tay nóng như thép giữ chặt lấy eo tôi: "Trình Bảo Ái, hãy kiên trì ở lại, chúng ta nhất định sẽ có một tương lai hạnh phúc.
Tôi ngây ngốc nhìn gương mặt đang mọc râu
của anh ta, không thể tin, nhưng cũng đầy mong đợi: "Thật không?”
Anh ta cười nói, chỉ cần tôi tin tưởng anh ta. “Anh muốn cùng tôi sống cả đời sao.”
Từ lúc tôi vào cửa, Quan Lập Thành luôn mang vẻ mặt ôn hòa nhưng cũng u ám, cuối cùng cũng lộ ra một chút dấu vết, không chút do dự, như anh ta đã có đáp án hàng ngàn lần, luôn kẹt trong lưỡi anh ta: "Tôi muốn."
Tôi muốn được tha thứ, sống chết nằm chặt cọng cỏ này: "Anh không chế tôi sao.
Anh ta mắng tôi ngốc, nếu chế thì sau này đã không có những chuyện này.
Anh ta kéo đầu tôi ấn vào ngực anh ta, lý trí còn lại đang cảnh cáo tôi, Quan Lập Thành chỉ đang mê hoặc tôi, muốn đánh tan sự lo lắng, phân tán tình cảm và lòng trắc ẩn của tôi với Trương Thành Nam, thì đã đi vào ngõ cụt mà Quan Lập Thành đã sắp đặt, ép tôi bị tiêu diệt, sau đó sống lại từ chỗ chết, mà Trương Thành Nam thì sẽ sống lại từ trong nghịch cảnh.
Trương Minh đã sớm đến phòng trà mời Quan Lập Thành về quân khu, nói ủy ban kiểm tra kỷ luật đã lấy được bằng lời khai thú nhận của Văn Mạnh Hùng, cần anh ta ký chứng minh.
Tôi đang ngủ thϊế͙p͙ đi trong lòng anh ta, ngẩng
đầu lên hỏi anh ta về lời khai thú nhận của Văn
Mạnh Hùng. Anh ta lấy bộ quân phục vắt trêи ghế, nói: “Thẩm Hạo Hiên. Thân thích nhà họ Văn, đã bị đình chỉ công việc, do liên quan đến việc kinh
doanh hàng lậu, quá trình rất phức tạp.
Hai nhà Văn và Thẩm, sẽ không tan vỡ, Tổ Tông và Văn Nhật Hạ bên ngoài lạnh nhạt, lại không có tình cảm, nhưng lợi ích vẫn còn đó, Văn Mạnh Hùng là một người lỗ mãng, nhưng Văn Ngọc Tưởng không ngu ngốc, nên những lời khai thú nhận này sẽ có lợi cho Tổ Tông.
Ủy ban kiểm tra kỷ luật cũng không dám đắc tội với thổ hoàng đế, vì Tổ Tông để lại không ít đường lui. Nếu không phải chuyện buôn lậu có được chứng cứ, thì người phía trêи cũng sẽ dám một mắt mở một mắt bỏ qua thôi, tin đồn về chuyện này nổi lên ở khắp nơi, trêи thực tế thì Tổ Tông sẽ không bị đình chỉ công việc.
Hoạt động trêи quan trường, sẽ tốt hơn nhiều so với những thương nhân trong bóng tối.
Tôi đưa Quan Lập Thành đến thang máy, khi hai cánh cửa đóng lại, cửa sổ tầng này cũng có mấy giọt nước khi tuyết tan, như những hạt mưa, có mùi lá thông, tôi cũng nhận ra, đó là cuối mùa đồng. Chỉ là những cơn gió ở Thanh Tân không ngừng thổi lên.
Tôi đưa tay ra, hứng lấy những giọt mưa đang rơi, nó rơi đầy trêи tay tôi, tôi đứng ở đó thật lâu, có một người phụ nữ lặng lẽ bước vào, cô ta dựa vào tường như đang muốn xác định gì đó, hơi khó tin: "Cô Quan?”
Tôi đột nhiên bừng tỉnh, cũng không vội quay đầu, mà nhanh lau đi những giọt nước mắt trêи khỏe mỗi: "Bà chủ Trâu, sao cô lại đi ra vậy”
Bà chủ Trâu cũng là một người khôn khéo, Trâu Minh Chí trong quan trường lại để cô ta đi đàm phán với đám người nổi tiếng là rắn rết, không khó để đánh giá và phán đoán tình hình, đến ma cũng tin vào những chuyện như vậy.
Cô ta liếc nhìn nhà vệ sinh và thang máy: "Ngài ấy đi rồi à?”
Tôi giả vờ như là một vấn đề nhỏ, đoan trang bước đến phía trước, nói dối là nghe điện thoại, có chút mâu thuẫn, là tôi đã hiểu lầm anh ta.
Tôi muốn che giấu màn kịch này, nhưng không thể che được dấu vết, bà chủ Trâu cũng nghe theo, cô ta thở phào nhẹ nhõm, nằm cổ tay
Bình luận truyện