Chỉ Muốn Làm Người Đàn Ông Của Em
Chương 61: Tô Tiểu Mễ muốn cách hiệu
“Ngôn, anh đi cùng em được không” Giật nhẹ ống tay áo Nghiêm Ngôn.
“Em tựu trường muốn anh tới làm gì?”
“Không phải còn làm thủ tục rời trường sao, anh là niên trưởng, tiền bối, hẳn biết phải làm thế nào, giúp em một chút đi, anh cũng biết đầu óc em rồi đấy, không có anh sợ rằng loạn cả lên”
Nửa học kỳ sau Tô Tiểu Mễ sẽ rời trường ra ngoài thực tập, chỉ cần nghĩ đến có thể tiếp cận Nghiêm Ngôn hơn một chút, Tô Tiểu Mễ không nhịn được cảm thấy hưng phấn, đem đầu nhét vào hỏm cổ Nghiêm Ngôn.
“Tại sao em ngày càng thích huênh hoang”
“Còn không phải bởi vì anh rất rất yêu em sao”
“Đừng nói, anh sắp phun”
Nghe vậy Tô Tiểu Mễ vờ giận siết chặc bụng không chút sẹo lồi của Nghiêm Ngôn, Nghiêm Ngôn đem Tô Tiểu Mễ giống như khỉ trèo trên người mình giật xuống: “Nhanh tay lên, không chút nữa đến ghi danh muộn mất”
Khóe miệng Tô Tiểu Mễ cong lên nụ cười đắc chí gian kế đã thành công. Ở chung đã lâu cậu đương nhiên sớm tìm được nhược điểm Nghiêm Ngôn, đó là chịu không được nhõng nhẽo dai dẳng của mình. Mà nhược điểm này chỉ có công dụng khi cậu thể hiện, Tô Tiểu Mễ nghĩ đi nghĩ lại nhịn không được bậc cười kha khả, bị Nghiêm Ngôn vỗ một cái vào ót: “Lại đang phát bệnh hả, nhanh lên”
“Dạ, vâng ạ” Không biết Tiểu Mễ đắc ý cái gì, tuy cậu nắm giữ một nhược điểm Nghiêm Ngôn nhưng Nghiêm Ngôn lại nắm giữ tất cả nhược điểm của cậu, ưu điểm thì cậu chả có bao nhiêu.
Bất quá khi vị niên trưởng đã tốt nghiệp trở lại trường học vẫn dẫn đến không ít náo động từ phía nữ sinh. Đầu tiên Nghiêm Ngôn vô cùng kiên nhẫn ở cửa phòng học chờ Tô Tiểu Mễ báo cáo với trưởng lớp, sau đó đi cùng Tô Tiểu Mễ đến phòng thầy giáo xin đơn cách hiệu.
Khi Nghiêm Ngôn đưa Tô Tiểu Mễ đến trước mặt thầy giáo, vị thầy giáo mà Tô Tiểu Mễ vô cùng chán ghét vậy mà đứng lên rót nước cho Nghiêm Ngôn: “Nghiêm Ngôn đúng không, thầy có nghe mấy thầy khác nhắc đến cậu, nghe nói cậu đã tốt nghiệp ra ngoài làm việc còn lợi hại hơn lúc còn trong trường, vậy cậu hôm nay tìm thầy có việc gì” Thầy giáo như đang cùng Nghiêm Ngôn hàn huyên việc nhà, hoàn toàn đem Tô Tiểu Mễ một bên.
“Tôi theo Tô Tiểu Mễ đến lấy đơn xin thực tập” Nghiêm Ngôn nói gọn gàng dứt khoát.
Lúc này thầy giáo mới chú ý tới Tô Tiểu Mễ đứng phía sau Nghiêm Ngôn: “Tô Tiểu Mễ? Hai người quen biết?” Sau đó sờ cằm lẩm bẩm: “Chẳng lẽ trường học từng tổ chức hoạt động học sinh xuất sắc trợ giúp học sinh yếu kém, sao thầy không biết vậy nhỉ?”
Quá trực tiếp, trực tiếp xúc phạm tới tâm linh mỏng manh yếu ớt của Tô Tiểu Mễ.
“Thầy, đơn” Nghiêm Ngôn chịu không được thầy giáo dài dòng, nhắc nhở.
“Đúng, đúng, có ngay” . Nói xong đi ra sau lấy hồ sơ, khi cúi xuống cái mông to đùng hướng về phía Nghiêm Ngôn cùng Tô Tiểu Mễ, Tô Tiểu Mễ ngó chừng cái mông lớn nhúc nhích của thầy giáo, sau đó quay sang Nghiêm Ngôn nói nhỏ: “Ngôn, thật to a”
Nghiêm Ngôn mặt không chút thay đổi đem mặt Tô Tiểu Mễ quay sang chỗ khác: “Nhìn quá lâu sẽ bị đau mắt hột”
Đến khi cầm được tờ đơn ra ngoài, Tô Tiểu Mễ nhìn tờ giấy trong tay sầu mi khổ kiểm: “Hiện tại phải làm sao bây giờ?”
“Cái gì làm sao bây giờ? Đương nhiên tìm đơn vị thực tập lấy con dấu, sau đó lại đưa cho thầy giáo xác nhận là được”
“Em còn chưa tìm được đơn vị thực tập”
“Tìm không được đơn vị thực tập em muốn cách hiệu làm gì.” Nghiêm Ngôn mắng
“Lúc ấy em chỉ nghĩ thầm, ra ngoài xã hội có thể gần anh thêm một chút”
“Anh thì thấy em cách anh càng ngày càng xa ”
“Ngôn, công ty anh không phải có con dấu sao? Đóng cho em một cái đi?”
“Em muốn đi đâu thực tập?”
Tô Tiểu Mễ nhìn quanh bốn phía một chút, xác định không có một móng mới ở trước mặt Nghiêm Ngôn nhăn nhăn nhó nhó: “Anh đã làm chuyện ư ư a a với người ta, đương nhiên phải chịu trách nhiệm nuôi em”
“Chuyện ư ư a a là gì?”
“Thì chính là cỡi hết quần áo ư ư a a” Kiên nhẫn giải thích.
“Cỡi hết quần áo ư ư a a là làm gì?”
“Chính là cỡi hết quần áo dùng tiểu nhuận làm ư ư a a.” Mất kiên nhẫn
“Cỡi hết quần áo dùng tiểu nhuận làm ư ư a a là làm cái gì?”
Tô Tiểu Mễ rốt cục phát điên chằm chằm nhìn Nghiêm Ngôn rống to: “Chính là chuyện anh chơi cái đó của em a” Mới vừa rồi chung quanh không bóng người không có nghĩa hiện tại chung quanh không bóng người, lời thốt ra khỏi miệng dẫn đến vô vàn ánh mắt quái dị nhìn qua. Trong nháy mắt khuôn mặt Tô Tiểu Mễ đỏ bừng lên, chỉ có Nghiêm Ngôn mặt không chút thay đổi đứng đối diện cậu, trong mắt lóe lên tia quỷ quyệt. Đương nhiên Tô Tiểu Mễ không kịp nhìn thấy, đem tức giận với Nghiêm Ngôn chuyển sang những người khác: “Mấy người nhìn gì vậy, không thấy chúng ta đang tập luyện sao” Dứt lời kéo Nghiêm Ngôn chạy đi.
Ngồi trên xe cả một quảng đường Tô Tiểu Mễ vẫn cứ ca cẩm: “Đều do anh làm hại”
“Lúc ban đầu chính em khơi chuyện tình sắc đó nha”
“Anh tính thế nào, nếu như bị người trường học biết rồi phải làm thế nào?”
“Chẳng có gì phải làm, có vẻ em rất quan tâm nhỉ?”
Tô Tiểu Mễ vội vàng lấy lòng: “Không phải em quan tâm, em sợ người khác nói lung tung ảnh hưởng đến danh dự của anh”
“Cũng biết lựa lời quá còn gì” Nghiêm Ngôn nhìn khinh bỉ Tô Tiểu Mễ.
Tô Tiểu Mễ không thấy sự khinh bỉ trong mắt Nghiêm Ngôn, hấp tấp nói thêm: “Em muốn làm người đàn ông sau lưng một người đàn ông thành công”
“Ý của em chính là nửa năm sau không có việc làm, em mặt dày đến sống nhà anh?”
“Nào có, em sẽ giúp anh quét dọn vệ sinh, rửa bát đũa, nấu cơm và vân vân…”
“Đây không phải chuyện mỗi ngày em vẫn làm đó sao?”
“Anh không thích em ở nhà anh”
“Mặc dù đem anh trở thành vị trí trung tâm của em là chính xác nhưng ra ngoài học hỏi thêm nhiều cái hay cũng rất tốt” Thật ra Nghiêm Ngôn không phải dạng người thích người yêu ngày ngày quấn bên mình, dù sao cuộc sống mỗi người đều có những thay đổi hết sức kỳ diệu, nếu như chỉ có lẫn nhau vẫn chưa đủ. Nếu như Tô Tiểu Mễ ngày ngày ở trong nhà, dựa theo tính cách Tô Tiểu Mễ một ngày nào đó sẽ thấy phiền muộn cùng cô đơn, yêu một người sẽ không hi vọng đối phương như vậy. Dĩ nhiên lần này tuyệt đối có ý tốt, những lời này Nghiêm Ngôn sẽ không nói với Tô Tiểu Mễ, bởi vì nói ra anh sẽ thấy không được tự nhiên.
“Anh không sợ em ra ngoài học cái xấu”
“Em không dạy hư người khác anh đã cám ơn ông trời rồi”
“Ngày mai em sẽ bắt đầu tìm việc làm, Ngôn, em sẽ cố gắng trở thành một người hoàn mỹ như anh”
Nghiêm Ngôn liếc mắt khinh khỉnh sang Tô Tiểu Mễ: “Em hả, nhìn đã biết không thể nào”
“Mẹ nó, lời anh là có ý gì”
“Em tựu trường muốn anh tới làm gì?”
“Không phải còn làm thủ tục rời trường sao, anh là niên trưởng, tiền bối, hẳn biết phải làm thế nào, giúp em một chút đi, anh cũng biết đầu óc em rồi đấy, không có anh sợ rằng loạn cả lên”
Nửa học kỳ sau Tô Tiểu Mễ sẽ rời trường ra ngoài thực tập, chỉ cần nghĩ đến có thể tiếp cận Nghiêm Ngôn hơn một chút, Tô Tiểu Mễ không nhịn được cảm thấy hưng phấn, đem đầu nhét vào hỏm cổ Nghiêm Ngôn.
“Tại sao em ngày càng thích huênh hoang”
“Còn không phải bởi vì anh rất rất yêu em sao”
“Đừng nói, anh sắp phun”
Nghe vậy Tô Tiểu Mễ vờ giận siết chặc bụng không chút sẹo lồi của Nghiêm Ngôn, Nghiêm Ngôn đem Tô Tiểu Mễ giống như khỉ trèo trên người mình giật xuống: “Nhanh tay lên, không chút nữa đến ghi danh muộn mất”
Khóe miệng Tô Tiểu Mễ cong lên nụ cười đắc chí gian kế đã thành công. Ở chung đã lâu cậu đương nhiên sớm tìm được nhược điểm Nghiêm Ngôn, đó là chịu không được nhõng nhẽo dai dẳng của mình. Mà nhược điểm này chỉ có công dụng khi cậu thể hiện, Tô Tiểu Mễ nghĩ đi nghĩ lại nhịn không được bậc cười kha khả, bị Nghiêm Ngôn vỗ một cái vào ót: “Lại đang phát bệnh hả, nhanh lên”
“Dạ, vâng ạ” Không biết Tiểu Mễ đắc ý cái gì, tuy cậu nắm giữ một nhược điểm Nghiêm Ngôn nhưng Nghiêm Ngôn lại nắm giữ tất cả nhược điểm của cậu, ưu điểm thì cậu chả có bao nhiêu.
Bất quá khi vị niên trưởng đã tốt nghiệp trở lại trường học vẫn dẫn đến không ít náo động từ phía nữ sinh. Đầu tiên Nghiêm Ngôn vô cùng kiên nhẫn ở cửa phòng học chờ Tô Tiểu Mễ báo cáo với trưởng lớp, sau đó đi cùng Tô Tiểu Mễ đến phòng thầy giáo xin đơn cách hiệu.
Khi Nghiêm Ngôn đưa Tô Tiểu Mễ đến trước mặt thầy giáo, vị thầy giáo mà Tô Tiểu Mễ vô cùng chán ghét vậy mà đứng lên rót nước cho Nghiêm Ngôn: “Nghiêm Ngôn đúng không, thầy có nghe mấy thầy khác nhắc đến cậu, nghe nói cậu đã tốt nghiệp ra ngoài làm việc còn lợi hại hơn lúc còn trong trường, vậy cậu hôm nay tìm thầy có việc gì” Thầy giáo như đang cùng Nghiêm Ngôn hàn huyên việc nhà, hoàn toàn đem Tô Tiểu Mễ một bên.
“Tôi theo Tô Tiểu Mễ đến lấy đơn xin thực tập” Nghiêm Ngôn nói gọn gàng dứt khoát.
Lúc này thầy giáo mới chú ý tới Tô Tiểu Mễ đứng phía sau Nghiêm Ngôn: “Tô Tiểu Mễ? Hai người quen biết?” Sau đó sờ cằm lẩm bẩm: “Chẳng lẽ trường học từng tổ chức hoạt động học sinh xuất sắc trợ giúp học sinh yếu kém, sao thầy không biết vậy nhỉ?”
Quá trực tiếp, trực tiếp xúc phạm tới tâm linh mỏng manh yếu ớt của Tô Tiểu Mễ.
“Thầy, đơn” Nghiêm Ngôn chịu không được thầy giáo dài dòng, nhắc nhở.
“Đúng, đúng, có ngay” . Nói xong đi ra sau lấy hồ sơ, khi cúi xuống cái mông to đùng hướng về phía Nghiêm Ngôn cùng Tô Tiểu Mễ, Tô Tiểu Mễ ngó chừng cái mông lớn nhúc nhích của thầy giáo, sau đó quay sang Nghiêm Ngôn nói nhỏ: “Ngôn, thật to a”
Nghiêm Ngôn mặt không chút thay đổi đem mặt Tô Tiểu Mễ quay sang chỗ khác: “Nhìn quá lâu sẽ bị đau mắt hột”
Đến khi cầm được tờ đơn ra ngoài, Tô Tiểu Mễ nhìn tờ giấy trong tay sầu mi khổ kiểm: “Hiện tại phải làm sao bây giờ?”
“Cái gì làm sao bây giờ? Đương nhiên tìm đơn vị thực tập lấy con dấu, sau đó lại đưa cho thầy giáo xác nhận là được”
“Em còn chưa tìm được đơn vị thực tập”
“Tìm không được đơn vị thực tập em muốn cách hiệu làm gì.” Nghiêm Ngôn mắng
“Lúc ấy em chỉ nghĩ thầm, ra ngoài xã hội có thể gần anh thêm một chút”
“Anh thì thấy em cách anh càng ngày càng xa ”
“Ngôn, công ty anh không phải có con dấu sao? Đóng cho em một cái đi?”
“Em muốn đi đâu thực tập?”
Tô Tiểu Mễ nhìn quanh bốn phía một chút, xác định không có một móng mới ở trước mặt Nghiêm Ngôn nhăn nhăn nhó nhó: “Anh đã làm chuyện ư ư a a với người ta, đương nhiên phải chịu trách nhiệm nuôi em”
“Chuyện ư ư a a là gì?”
“Thì chính là cỡi hết quần áo ư ư a a” Kiên nhẫn giải thích.
“Cỡi hết quần áo ư ư a a là làm gì?”
“Chính là cỡi hết quần áo dùng tiểu nhuận làm ư ư a a.” Mất kiên nhẫn
“Cỡi hết quần áo dùng tiểu nhuận làm ư ư a a là làm cái gì?”
Tô Tiểu Mễ rốt cục phát điên chằm chằm nhìn Nghiêm Ngôn rống to: “Chính là chuyện anh chơi cái đó của em a” Mới vừa rồi chung quanh không bóng người không có nghĩa hiện tại chung quanh không bóng người, lời thốt ra khỏi miệng dẫn đến vô vàn ánh mắt quái dị nhìn qua. Trong nháy mắt khuôn mặt Tô Tiểu Mễ đỏ bừng lên, chỉ có Nghiêm Ngôn mặt không chút thay đổi đứng đối diện cậu, trong mắt lóe lên tia quỷ quyệt. Đương nhiên Tô Tiểu Mễ không kịp nhìn thấy, đem tức giận với Nghiêm Ngôn chuyển sang những người khác: “Mấy người nhìn gì vậy, không thấy chúng ta đang tập luyện sao” Dứt lời kéo Nghiêm Ngôn chạy đi.
Ngồi trên xe cả một quảng đường Tô Tiểu Mễ vẫn cứ ca cẩm: “Đều do anh làm hại”
“Lúc ban đầu chính em khơi chuyện tình sắc đó nha”
“Anh tính thế nào, nếu như bị người trường học biết rồi phải làm thế nào?”
“Chẳng có gì phải làm, có vẻ em rất quan tâm nhỉ?”
Tô Tiểu Mễ vội vàng lấy lòng: “Không phải em quan tâm, em sợ người khác nói lung tung ảnh hưởng đến danh dự của anh”
“Cũng biết lựa lời quá còn gì” Nghiêm Ngôn nhìn khinh bỉ Tô Tiểu Mễ.
Tô Tiểu Mễ không thấy sự khinh bỉ trong mắt Nghiêm Ngôn, hấp tấp nói thêm: “Em muốn làm người đàn ông sau lưng một người đàn ông thành công”
“Ý của em chính là nửa năm sau không có việc làm, em mặt dày đến sống nhà anh?”
“Nào có, em sẽ giúp anh quét dọn vệ sinh, rửa bát đũa, nấu cơm và vân vân…”
“Đây không phải chuyện mỗi ngày em vẫn làm đó sao?”
“Anh không thích em ở nhà anh”
“Mặc dù đem anh trở thành vị trí trung tâm của em là chính xác nhưng ra ngoài học hỏi thêm nhiều cái hay cũng rất tốt” Thật ra Nghiêm Ngôn không phải dạng người thích người yêu ngày ngày quấn bên mình, dù sao cuộc sống mỗi người đều có những thay đổi hết sức kỳ diệu, nếu như chỉ có lẫn nhau vẫn chưa đủ. Nếu như Tô Tiểu Mễ ngày ngày ở trong nhà, dựa theo tính cách Tô Tiểu Mễ một ngày nào đó sẽ thấy phiền muộn cùng cô đơn, yêu một người sẽ không hi vọng đối phương như vậy. Dĩ nhiên lần này tuyệt đối có ý tốt, những lời này Nghiêm Ngôn sẽ không nói với Tô Tiểu Mễ, bởi vì nói ra anh sẽ thấy không được tự nhiên.
“Anh không sợ em ra ngoài học cái xấu”
“Em không dạy hư người khác anh đã cám ơn ông trời rồi”
“Ngày mai em sẽ bắt đầu tìm việc làm, Ngôn, em sẽ cố gắng trở thành một người hoàn mỹ như anh”
Nghiêm Ngôn liếc mắt khinh khỉnh sang Tô Tiểu Mễ: “Em hả, nhìn đã biết không thể nào”
“Mẹ nó, lời anh là có ý gì”
Bình luận truyện