Chỉ Muốn Ở Bên Bạn

Chương 27



Chỉ muốn ở bên bạn

CHƯƠNG 27: CỐ THANH HÀ VẪN CÒN SỐNG?

Sau khi xử lý xong Bạch Nhiên Khuyên thì mọi công kích của Phó Nhi Thương đều nhắm vào nhà họ Bạch.

Đầu tiên là Bạch Nhiên Khuyên mất tích một cách khó hiểu, sau đó là Phó Nhi Thương toàn diện phong tỏa về mặt kinh tế với nhà họ Bạch, thế là nhà họ Bạch rất nhanh đã lâm vào tình trạng khủng hoảng kinh tế trầm trọng.

Vốn nhà họ Bạch cũng không phải quá giàu có, nay còn nợ nần chồng chất, nghèo khó chán chường.

Phó Nhi Thương cũng thừa cơ hội này mà trực tiếp thu mua toàn bộ cổ phần công ty của nhà họ Bạch, mà ông Bạch cũng vì những đả kích liên tiếp này mà ngã bệnh nặng, cuối cùng không gượng dậy được mà bệnh tình càng nguy kịch hơn.

Mà tất cả những điều này đều là do Phó Nhi Thương ở đằng sau đả kích và báo thù nhà họ Bạch.

Đối với Phó Nhi Thương mà nói, thì anh nhất định phải làm như vậy, bởi vì anh muốn người nhà họ Bạch nếm thử cái mùi vị mất đi tất cả mọi thứ.

Giế t chết Bạch Nhiên Khuyên rồi, còn những người trong nhà họ Bạch anh cũng sẽ không tha cho một ai! Anh sẽ làm giống hệt Bạch Nhiên Khuyên, sẽ đuổi cùng giết tận tất cả!

Mà mặt khác, một Phó Nhi Thương ban ngày oai phong một cõi thì cứ đến tối lại luôn cứ ở lì trong quán rượu, uống đến say khướt mới thôi.

Trong lòng anh tràn đầy những nỗi áy náy đối với Cố Thanh Hà và Phó Nhi Tuyền, chẳng có gì có thể giúp anh tê liệt bản thân lúc này ngoài rượu.

Trong lòng Phó Nhi Thương luôn khổ sở kìm nén nỗi nhung nhớ của mình đối với Cố Thanh Hà, nếu có một ngày nỗi nhớ này không kìm nổi nữa thì có lẽ sự nhớ mong cuối cùng trong cuộc đời này của anh cũng không còn nữa rồi.

“Reng reng reng…”

Ngày hôm nay, Phó Nhi Thương vẫn như thường mà mua say ở quán rượu, thì đột nhiên điện thoại của anh reo lên.

“Ai vậy? Có biết chọn thời gian không thế! Có biết thời gian tan ca tôi không nghe điện thoại không!”

Phó Nhi Thương đã say đến nửa mê nửa tỉnh liền cầm lấy điện thoại rồi tức giận bừng bừng nói.

“Tổng giám đốc Phó, là tôi!”

“Anh?”

Do dự cả lúc lâu thì Phó Nhi Thương mới nhận ra giọng nói ở đầu dây bên kia là vệ sĩ riêng của mình.

“Chuyện gì?”

“Tổng giám đốc Phó, tôi tìm được tin tức liên quan đến cô Cố Thanh Hà rồi!”

“Anh nói cái gì? Cố Thanh Hà?”

Phó Nhi Thương không kìm được mà quát lên.

“Anh nói dối, anh tưởng tôi dễ lừa thế hay sao? Cố Thanh Hà đã chết từ lâu rồi! Cố Thanh Hà đã chết rồi!”

“Không phải! Tổng giám đốc Phó, những chứng cứ điều tra của tôi thể hiện rõ rằng cô Cố Thanh Hà có khả năng vẫn chưa chết!”

Phó Nhi Thương nghe đến đây thì chỉ trong phút chốc anh thấy lạnh cả sống lưng.

“Anh… anh nói cái gì?”

Cốc rượu trong tay cũng choang một tiếng mà rơi xuống đất.

“Tổng giám đốc Phó, anh đang ở đâu? Tôi có chứng cứ, để tôi đưa qua cho anh xem, tôi cho rằng cô Cố Thanh Hà có khả năng thực sự vẫn chưa chết!”

“Anh ở nhà đợi tôi! Tôi sẽ về ngay!”

Phó Nhi Thương cảm thấy bản thân đã lập tức tỉnh táo lại, sau đó ném một sấp tiền giá trị 500 nghìn đồng cho người phục vụ, sau đó cầm chìa khóa rồi lao thẳng về biệt thự.

Cố Thanh Hà vẫn chưa chết?

Sao có thể có chuyện đó chứ!

Anh cũng đã nhìn thấy tro cốt của Cố Thanh Hà rồi! Cố Thanh Hà sao lại có thể chưa chết chứ! Lẽ nào Lục Minh Dân lừa anh!

Với tốc độ 120 km/giờ, Phó Nhi Thương rất nhanh đã phóng xe về tới nhà, vệ sĩ cũng đang đứng ngoài cửa đợi anh.

“Tổng giám đốc Phó…”

“Nói mau!”

Vệ sĩ còn chưa dứt lời thì Phó Nhi Thương đã như một kẻ điên mà lắc bả vai anh ta đầy kích động.

Vệ sĩ chưa bao giờ thấy Phó Nhi Thương điên cuồng như vậy, thế nên vội nuốt nước bọt rồi trả lời anh.

“Chính là… Chính là… Mấy ngày trước chúng tôi có chụp được Lục Minh Dân … có cùng một cô gái về nước và đi dạo… Nhìn từ ảnh thì… rất giống cô Cố… Thế nên bức ảnh…”

Phó Nhi Thương không đợi vệ sĩ nói xong liền vội giật lấy bức ảnh.

Mặc dù không có ảnh chụp chính diện, thế nhưng chỉ nhìn bóng dáng sau lưng thì Phó Nhi Thương gần như lập tức nhận ra được người phụ nữ đứng bên cạnh Lục Minh Dân đúng là Cố Thanh Hà!

“Đúng là Cố Thanh Hà, Cố Thanh Hà rõ ràng vẫn chưa chết…”

Cả người Phó Nhi Thương trở nên vui vẻ mà hoan hô nhảy nhót, hai tay anh mở ra rồi ôm chặt lấy vị thám tử trước mặt.

“Cảm ơn anh! Cảm ơn anh đã cho tôi địa chỉ, cho tôi địa chỉ của Cố Thanh Hà!”

Đây là lần đầu tiên vệ sĩ được Phó Nhi Thương ôm chặt như vậy, cũng là lần đầu tiên Phó Nhi Thương có vẻ vui vẻ như thế, tổng giám đốc Phó bây giờ lại cứ như một đứa trẻ, bộ dạng hài lòng khi món đồ chơi yêu thích mất đi mà tìm lại được.

“Vâng, đây chính là địa chỉ, tổng giám đốc Phó, anh có cần tôi cùng đi với anh…”

Thế nhưng vệ sĩ còn chưa nói xong thì chỉ mới chớp mắt Phó Nhi Thương đã lái xe của mình lao nhanh đi mất.

“Chuyện gì vậy chứ…”

Vệ sĩ đứng ở chỗ đó, nhìn bóng xe đang vọt nhanh đi của Phó Nhi Thương, anh không kìm được mà giơ tay lên xem đồng hồ.

Anh có gấp thế nào thì giờ cũng đã tối rồi, bây giờ đi tìm Cố Thanh Hà thì có thể thấy cái gì hay sao?

Thế là vệ sĩ cũng không kìm được mà thở dài.

Mà Phó Nhi Thương thì sau khi dựa theo địa chỉ vệ sĩ đưa đã đến một vùng nông thôn có diện tích rất lớn nhưng lại có vẻ hơi bế tắc và trống trải.

Đây là một cái thôn nằm sâu trong núi, chẳng lẽ Cố Thanh Hà đang ở trong này hay sao?

Nghĩ thế thì trong lòng Phó Nhi Thương dâng lên một nỗi niềm chua xót.

Bởi vì trời đã tối nên không nhìn được đường vào núi thế nên Phó Nhi Thương chỉ đành ngủ một đêm trong xe, chờ ngày mai trời sáng mới tiếp tục đi tiếp.

Thế nhưng cái thôn hẻo lánh này cách trung tâm thành phố mà Phó Nhi Thương ở thật sự rất xa, cả đêm anh chưa ăn chưa uống gì, giờ lại chịu lạnh chịu rét, thế là sáng hôm sau tỉnh dậy, Phó Nhi Thương liền cảm thấy cả người vô cùng chệnh choạng.

Nhưng dù thế thì anh vẫn quyết định nhất định phải lập tức đi tìm Cố Thanh Hà.

Cả đường đi anh đã hỏi rất nhiều người đi đường rồi cuối cùng mới tìm được đến căn nhà trong bức ảnh.

Căn nhà này không giống với biệt thự của Phó Nhi Thương, mặc dù cũng nằm trong một mảnh đất riêng, thế nhưng ở đây chỉ có một căn nhà trệt, còn thêm một mái nhà tranh nhỏ, trong sân còn có một chú chó lông xù màu trắng đang chạy qua chạy lại.

Đúng! Chính là ở đây! Có lẽ chính là đây!

Phó Nhi Thương lập tức quá đỗi vui mừng.

Cố Thanh Hà đã từng nói với anh, nếu như có thể thì cô ấy mong có thể đưa con đến ẩn cư trong một vùng núi, rồi nuôi một con chó, sau đó sẽ cùng con và chú chó của mình sống yên ổn hết quãng đời còn lại.

Nghĩ đến đây thì Phó Nhi Thương càng khẳng định ý nghĩ của mình.

Lúc anh bước nhanh vào trong căn nhà thì đúng lúc có một bóng dáng phụ nữ thân quen cũng đang đi ra.

Khi tầm nhìn ngày càng rõ ràng thì Phó Nhi Thương thật sự không tin nổi vào mắt mình nữa!

Nhìn từ chính diện thì người đó chính là Cố Thanh Hà!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện